Chương : 250
Cao Cường và đồng bọn ngồi trên chiếc Land Rover bám theo sau chiếc xe Cấm Quân chở lão đạo sĩ, chậm rãi chạy ra tới khu vực ngoại thành phía nam thành phố.
Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một thôn làng nho nhỏ.
Tới đầu thôn, lão đạo sĩ liền xuống xe rồi đi bộ vào.
Toàn đội cũng mau chóng xuống xe và bám theo với một khoảng cách an toàn.
Từ xa quan sát đã biết đây là một thôn nghèo, nhưng phải nhìn cận cảnh thì mới hiểu được sâu sắc.
Một trăm phần trăm nhà lợp mái lá, chắp vá xiêu vẹo, gió bão thổi nhẹ liền xong. Chẳng cần phải soi xét kỹ càng, dám chắc điện nước sinh hoạt phi thường thiếu thốn.
Mà phải gọi đây là siêu cấp thôn nghèo thì mới chính xác được.
Nghèo đến nỗi cái bóng phản chiếu dưới mặt đất cũng toát lên thần thái của sự kham khổ.
Chắc hẳn những người trẻ tuổi vào nội thành làm công, hoặc là đang ở ngoài đồng cày sâu cuốc bẵm. Hiện giờ trong thôn chỉ thấy nhóm lão nhân cùng đám trẻ nhỏ.
Nhìn những bàn tay già nua nhăn nhúm, run rẩy vung dao băm chuối trộn cám lợn.
Nhìn những bàn tay nhỏ gầy sưng tấy, chai sạn vì phải bóc tách từng hạt ngô.
Cao Cường cùng đồng bọn liếc nhau, khe khẽ phát ra tiếng thở dài.
Đành rằng đói thì đầu gối phải bò, phải làm lụng mới có cái bỏ vào mồm. Thế nhưng những đứa trẻ đang ở độ tuổi cắp sách tới trường, không đi học thì lấy gì thoát khó?
Cao Cường quay sang nói với mọi người:
“Ta trở về phải nhờ Lão Phệ xây dựng tại nơi đây một điểm trường mới được”
Lâm Tiểu Tùng vừa nhìn đám trẻ vừa nói:
“Vấn đề là cha mẹ chúng có cho đi học không? Hay lại bắt ra đồng phụ việc?”
Lâm Tiểu Tùng lo ngại không hề sai, đây là hiện tượng khá phổ biến.
Nói chung ở nhiều nơi bởi cuộc sống quá nghèo đói, đám trẻ giỏi lắm đến trường được vài ba năm đầu. Lớn một chút là phải bỏ học theo phụ giúp cha mẹ việc đồng áng.
Đáng sợ ở chỗ là với tư tưởng đẻ nhiều con, để có thêm lực lượng lao động.
Và thế là nhà nào cũng có một bầy con nheo nhóc.
Bao giờ mới có thể tăng gia sản xuất, liệu có thể đổi đời hay không thì chịu. Trước mắt chỉ biết đồ ăn bỏ vào mồm còn không đủ, và cái nghèo nó trở thành tri kỷ luôn rồi.
Có điều bài toán này quá khó đối với một thanh niên chưa học xong năm nhất đại học như Cao Cường.
Vậy nên không cần phải nghĩ ngợi, hắn liền nhún vai tuỳ tiện nói:
“Nhường tất cả cho Lão Phệ đau đầu tìm cách giải quyết đi. Chúng ta là tu sĩ, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo đã đủ mệt chết rồi. Hơi sức đâu ôm thêm việc”
Nói chung công tác an sinh xã hội không chỉ làm khó mỗi mình Cao Cường thôi đâu. Đây cũng là bài toán phi thường hóc búa đối với Tiêu Diễm Phượng và ngốc tử bọn họ.
Cũng phải thông cảm, thời gian phần lớn dùng để tu luyện, có học hành gì đâu.
Biết đọc biết viết, biết cộng trừ nhân chia là tốt lắm rồi.
Mà không chỉ nhóm bọn họ, toàn bộ thành viên Cấm Quân cũng là thế. Thành ra trót dại xuất ngũ là kiểu gì cũng sắm vai vệ sĩ, chứ làm gì có trình độ để đi làm giám đốc.
Bởi vậy hắn vừa nói xong, kết quả có thể nghĩ luôn, nguyên đám gật đầu lia lịa.
Cái gì khó quá liền bỏ qua, cả đội nép sau một đống rơm, chăm chú quan sát lão đạo sĩ đang phát kẹo và cười đùa vui vẻ với đám trẻ. Viễn cảnh này thực sự là rất kỳ quái.
Tưởng không hợp mà lại hợp không tưởng.
Lúc này lão đạo sĩ và đám trẻ trên môi đều nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Đúng kiểu nụ cười toả nắng trong truyền thuyết, đứng nhìn một lúc mà thấy ấm cúng đến lạ thường.
Mà ngay cả những vị lão nhân đang có mặt ở gần đây cũng cười tươi cứ như hoa. Xin khẳng định là có trúng xổ số giải đặc biệt cũng chỉ cười được đến mức này là cùng.
Mấy cái kẹo không thể nào mua chuộc được lòng người.
Vậy thì.. điều gì đã khiến mọi người quý mến lão đạo sĩ như cha thế này?
Thuật pháp thôi miên? Bùa mê thuốc lú? Hay là thuật pháp hỗ trợ nông sản tốt tươi?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng bọn họ. Nói chung lão đạo sĩ thật biết cách khiến lòng người cảm thấy hoang mang và bàng hoàng.
Liệu lão có bản chất tốt? Hay sẽ là một lão cáo già đội lên lớp vỏ bọc hiền hoà?
Đây là một câu hỏi vô cùng khó, và toàn đội đều mong muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Bỏ lại sau lưng những cái vẫy tay, những cái cúi đầu chào đầy lễ phép, lão đạo sĩ chậm rãi tiến bước về cuối thôn. Nơi có ngọn đồi thoai thoải, với toà đạo miếu tồi tàn.
Nếu theo lên sẽ bị lão đạo phát hiện, cả nhóm liền ngồi dưới chân đồi.
May mà Cao Cường đã đột phá Kim Đan, thần thức Kim Đan trung kỳ không còn chịu hạn chế bởi tu vi. Với thần thức vượt trội lão đạo, muốn theo dõi 24/7 cũng được.
Lão đạo sĩ vừa về tới đạo miếu, liền lập tức rửa ráy mặt mũi tay chân.
Sau đó lão đạo sĩ tiến vào đại điện, thắp vài nén hương, rồi ngồi xếp bằng tại bồ đoàn.
Ổn định chỗ ngồi xong, lão đạo sĩ từ tay nải lấy ra một chiếc đĩa bằng đồng. Hai mặt đĩa đều khắc hoạ khá nhiều linh văn đồ án, đương nhiên đây là một món pháp khí.
Đặt chiếc đĩa ngay ngắn xuống nền gạch trước mặt. Tiếp theo lão đạo sĩ lấy ra chiếc đồng hồ quả cam “lừa” được từ vợ của Trương thúc, nhanh tay bóc đi lớp giấy gói.
Lúc này chỉ còn một tấm phù dán trên mặt đồng hồ, chính tay lão đạo sĩ dán lên. Dùng để vây nhốt đầu quỷ hồn ẩn náu bên trong, có điều cầm tù được nửa ngày thôi á.
Cẩn thận đặt chiếc đồng hồ vào lòng đĩa, xong xuôi lão đạo sĩ liền xé đi tấm phù.
“Uuu.. Uuu.. Uuu..”
Ngay tức khắc, từ chiếc đồng hồ vọng ra âm thanh nghe như tiếng gió thổi vờn quanh hang động.
Kèm theo đó còn có một bóng đen mơ hồ, chậm rãi nhô ra ngoài.
Đúng vào lúc này linh văn đồ án trên hai mặt đĩa rực sáng, và rồi từ miệng đĩa dâng lên một vòm ánh sáng màu vàng nhạt. Cứng rắn vây nhốt bóng đen trong lòng đĩa.
Bóng đen vừa liên tục lao húc lên vòm ánh sáng, vừa không ngừng phát ra tiếng rít gào đủ mọi âm sắc. Lúc thì lanh lảnh bén nhọn chói tai, khi thì lại trầm thấp khô khốc.
Tất nhiên bóng đen đây là muốn thoát ra ngoài.
Nhưng mọi nỗ lực của nó chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Không thèm đếm xỉa đến bóng đen đang làm trò hề, lão đạo sĩ mi mắt chậm rãi khép lại. Hai bàn tay cũng bắt đầu kết thủ ấn, và môi thì mấp máy nhẩm niệm chú ngữ.
“@#$%@#$%...”
Chẳng biết bóng đen nghe có hiểu ý nghĩa của chú ngữ hay không. Chỉ thấy nó lúc này lồng lộn càng thêm điên cuồng, lao húc lên vòm ánh sáng càng thêm hung hăng.
Đáng tiếc, vẫn không thu được nửa xu tác dụng như cũ.
Bóng đen không làm ra trò trống gì, nhưng lão đạo sĩ thì khác.
Lúc này từ trên bầu trời giáng xuống một cột sáng, và phải là con mắt của tu sĩ thì mới trông thấy được. Mà vị trí cột sáng chiếu rọi xuống, lại vừa đúng đại điện đạo miếu.
Đến bây giờ Cao Cường mới để ý trên lớp mái của đạo miếu có một ô kính hình bát giác. Khi cột sáng chiếu xuống liền thông qua ô kính này mà rọi thẳng chiếc đĩa đồng.
Bóng đen đáng thương, bị cột sáng này thiêu đốt cho không ngừng toát khói xanh. Lúc trước gầm gừ hung hăng biết bao, giờ đây kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Chưa đầy một phút sau, bóng đen liền chỉ còn là bóng mờ gần như trong suốt.
Buồn cười là nó lúc này đã chẳng còn khói xanh để mà toát lên nữa rồi.
Lão đạo sĩ cũng thôi không niệm chú nữa, cột sáng theo đó dần tan biến mất. Nhưng bởi vì tan từ dưới tan lên, thành ra trông cứ như cột sáng lui mình trở lại bầu trời ấy.
Không khó để Cao Cường hiểu rằng vừa rồi lão đạo sĩ tiến hành tịnh hoá bóng đen. Hay nói đúng hơn là đánh tan toàn bộ âm khí lực lượng mà nó tu luyện tích luỹ lâu nay.
Nói chung bóng đen vẫn là quỷ hồn, nhưng là quỷ hồn bị phế mất tu vi. Yếu nhược tương tự hồn ma thông thường, không cẩn thận là sẽ tan vào trong hư vô luôn đấy.
Diễn biến tiếp theo đúng như những gì Cao Cường vừa suy đoán.
Lão đạo sĩ phất tay triệt tiêu vòm ánh sáng bao bọc chiếc đĩa đồng, thuận tiện tóm cổ đầu quỷ hồn lôi luôn ra ngoài. Là một đầu Xú Quỷ, nhìn trông hung ác xấu xí vô cùng.
Xú Quỷ chuyên dùng cái diện mạo hung ác xấu xì của nó đi hùa doạ người, khiến nạn nhân kinh hãi đến nỗi rạn nứt hồn phách. Chỉ sau ba ngày sẽ vỡ nát hẳn mà chết đi.
Có điều vật đổi sao rời, kẻ chuyên đi hùa doạ người khác, bị lão đạo sĩ hành cho sợ run như cầy sấy. Nếu như có tuyến nước mắt thì dám chắc nó đã khóc tu tu rồi đấy.
Không nói không rằng, lão đạo sĩ từ trong tay nải lấy ra một tấm phù lục.
Sau một cái chạm nhẹ, Xú Quỷ liền bị tấm phù lục hút vào trong.
Lão đạo sĩ dùng chính là Độ Âm Phù, nên dễ hiểu thôi a.
Sau đó, lão đạo sĩ lấy ra bút lông và chu sa, nhanh chóng viết vài dòng. Rồi quán thâu chân khí và ném Độ Âm Phù lên không trung, qua đó trục xuất Xú Quỷ về Âm Phủ.
Lão đầu này cũng thật là, lại còn xin giảm án cho Xú Quỷ mới sợ chứ.
Xin nhớ nó là một đầu quỷ hồn, làm ra muôn vàn tội lỗi mới thành quỷ, xin xỏ chỉ phí công vô ích.
Vốn định ra hiệu với Tiêu Diễm Phượng bọn họ rồi rời khỏi. Nhưng lại thấy lão đạo sĩ một lần nữa thắp nén hương. Cao Cường bởi hiếu kỳ liền tiếp tục hóng hớt xem.
Có điều diễn biến tiếp theo không hề vui một chút nào, hắn nhìn xem mà khó lòng kìm nén tiếng thở dài. Rốt cuộc đành phải quay sang nói với nhóm Tiêu Diễm Phượng:
“Lão đạo sĩ mang quỷ hồn về đây là để kín đáo diệt trừ, làm rất gọn gàng sạch sẽ. Nói chung lão không có điểm nào liên quan tới hắc ám, đáng tiếc chẳng còn bao lâu. Vụ việc vậy là đã xong, chúng ta cũng trở về tiếp tục rèn luyện thôi”
“Nếu lão tâm đủ sáng” – Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền nói:
“Ngươi trở về thử hỏi Nhàn lão xem có cách nào giúp thoáng một cái?”
Thừa hiểu ý nàng ta là gì, Cao Cường gật đầu, mỉm cười nói:
“Hi vọng là sư phụ có cách giúp. Giờ về thôi, kẻo Lão Hổ đợi sốt ruột lại phá nát chiếc xe thì phiền”
Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một thôn làng nho nhỏ.
Tới đầu thôn, lão đạo sĩ liền xuống xe rồi đi bộ vào.
Toàn đội cũng mau chóng xuống xe và bám theo với một khoảng cách an toàn.
Từ xa quan sát đã biết đây là một thôn nghèo, nhưng phải nhìn cận cảnh thì mới hiểu được sâu sắc.
Một trăm phần trăm nhà lợp mái lá, chắp vá xiêu vẹo, gió bão thổi nhẹ liền xong. Chẳng cần phải soi xét kỹ càng, dám chắc điện nước sinh hoạt phi thường thiếu thốn.
Mà phải gọi đây là siêu cấp thôn nghèo thì mới chính xác được.
Nghèo đến nỗi cái bóng phản chiếu dưới mặt đất cũng toát lên thần thái của sự kham khổ.
Chắc hẳn những người trẻ tuổi vào nội thành làm công, hoặc là đang ở ngoài đồng cày sâu cuốc bẵm. Hiện giờ trong thôn chỉ thấy nhóm lão nhân cùng đám trẻ nhỏ.
Nhìn những bàn tay già nua nhăn nhúm, run rẩy vung dao băm chuối trộn cám lợn.
Nhìn những bàn tay nhỏ gầy sưng tấy, chai sạn vì phải bóc tách từng hạt ngô.
Cao Cường cùng đồng bọn liếc nhau, khe khẽ phát ra tiếng thở dài.
Đành rằng đói thì đầu gối phải bò, phải làm lụng mới có cái bỏ vào mồm. Thế nhưng những đứa trẻ đang ở độ tuổi cắp sách tới trường, không đi học thì lấy gì thoát khó?
Cao Cường quay sang nói với mọi người:
“Ta trở về phải nhờ Lão Phệ xây dựng tại nơi đây một điểm trường mới được”
Lâm Tiểu Tùng vừa nhìn đám trẻ vừa nói:
“Vấn đề là cha mẹ chúng có cho đi học không? Hay lại bắt ra đồng phụ việc?”
Lâm Tiểu Tùng lo ngại không hề sai, đây là hiện tượng khá phổ biến.
Nói chung ở nhiều nơi bởi cuộc sống quá nghèo đói, đám trẻ giỏi lắm đến trường được vài ba năm đầu. Lớn một chút là phải bỏ học theo phụ giúp cha mẹ việc đồng áng.
Đáng sợ ở chỗ là với tư tưởng đẻ nhiều con, để có thêm lực lượng lao động.
Và thế là nhà nào cũng có một bầy con nheo nhóc.
Bao giờ mới có thể tăng gia sản xuất, liệu có thể đổi đời hay không thì chịu. Trước mắt chỉ biết đồ ăn bỏ vào mồm còn không đủ, và cái nghèo nó trở thành tri kỷ luôn rồi.
Có điều bài toán này quá khó đối với một thanh niên chưa học xong năm nhất đại học như Cao Cường.
Vậy nên không cần phải nghĩ ngợi, hắn liền nhún vai tuỳ tiện nói:
“Nhường tất cả cho Lão Phệ đau đầu tìm cách giải quyết đi. Chúng ta là tu sĩ, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo đã đủ mệt chết rồi. Hơi sức đâu ôm thêm việc”
Nói chung công tác an sinh xã hội không chỉ làm khó mỗi mình Cao Cường thôi đâu. Đây cũng là bài toán phi thường hóc búa đối với Tiêu Diễm Phượng và ngốc tử bọn họ.
Cũng phải thông cảm, thời gian phần lớn dùng để tu luyện, có học hành gì đâu.
Biết đọc biết viết, biết cộng trừ nhân chia là tốt lắm rồi.
Mà không chỉ nhóm bọn họ, toàn bộ thành viên Cấm Quân cũng là thế. Thành ra trót dại xuất ngũ là kiểu gì cũng sắm vai vệ sĩ, chứ làm gì có trình độ để đi làm giám đốc.
Bởi vậy hắn vừa nói xong, kết quả có thể nghĩ luôn, nguyên đám gật đầu lia lịa.
Cái gì khó quá liền bỏ qua, cả đội nép sau một đống rơm, chăm chú quan sát lão đạo sĩ đang phát kẹo và cười đùa vui vẻ với đám trẻ. Viễn cảnh này thực sự là rất kỳ quái.
Tưởng không hợp mà lại hợp không tưởng.
Lúc này lão đạo sĩ và đám trẻ trên môi đều nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Đúng kiểu nụ cười toả nắng trong truyền thuyết, đứng nhìn một lúc mà thấy ấm cúng đến lạ thường.
Mà ngay cả những vị lão nhân đang có mặt ở gần đây cũng cười tươi cứ như hoa. Xin khẳng định là có trúng xổ số giải đặc biệt cũng chỉ cười được đến mức này là cùng.
Mấy cái kẹo không thể nào mua chuộc được lòng người.
Vậy thì.. điều gì đã khiến mọi người quý mến lão đạo sĩ như cha thế này?
Thuật pháp thôi miên? Bùa mê thuốc lú? Hay là thuật pháp hỗ trợ nông sản tốt tươi?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng bọn họ. Nói chung lão đạo sĩ thật biết cách khiến lòng người cảm thấy hoang mang và bàng hoàng.
Liệu lão có bản chất tốt? Hay sẽ là một lão cáo già đội lên lớp vỏ bọc hiền hoà?
Đây là một câu hỏi vô cùng khó, và toàn đội đều mong muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Bỏ lại sau lưng những cái vẫy tay, những cái cúi đầu chào đầy lễ phép, lão đạo sĩ chậm rãi tiến bước về cuối thôn. Nơi có ngọn đồi thoai thoải, với toà đạo miếu tồi tàn.
Nếu theo lên sẽ bị lão đạo phát hiện, cả nhóm liền ngồi dưới chân đồi.
May mà Cao Cường đã đột phá Kim Đan, thần thức Kim Đan trung kỳ không còn chịu hạn chế bởi tu vi. Với thần thức vượt trội lão đạo, muốn theo dõi 24/7 cũng được.
Lão đạo sĩ vừa về tới đạo miếu, liền lập tức rửa ráy mặt mũi tay chân.
Sau đó lão đạo sĩ tiến vào đại điện, thắp vài nén hương, rồi ngồi xếp bằng tại bồ đoàn.
Ổn định chỗ ngồi xong, lão đạo sĩ từ tay nải lấy ra một chiếc đĩa bằng đồng. Hai mặt đĩa đều khắc hoạ khá nhiều linh văn đồ án, đương nhiên đây là một món pháp khí.
Đặt chiếc đĩa ngay ngắn xuống nền gạch trước mặt. Tiếp theo lão đạo sĩ lấy ra chiếc đồng hồ quả cam “lừa” được từ vợ của Trương thúc, nhanh tay bóc đi lớp giấy gói.
Lúc này chỉ còn một tấm phù dán trên mặt đồng hồ, chính tay lão đạo sĩ dán lên. Dùng để vây nhốt đầu quỷ hồn ẩn náu bên trong, có điều cầm tù được nửa ngày thôi á.
Cẩn thận đặt chiếc đồng hồ vào lòng đĩa, xong xuôi lão đạo sĩ liền xé đi tấm phù.
“Uuu.. Uuu.. Uuu..”
Ngay tức khắc, từ chiếc đồng hồ vọng ra âm thanh nghe như tiếng gió thổi vờn quanh hang động.
Kèm theo đó còn có một bóng đen mơ hồ, chậm rãi nhô ra ngoài.
Đúng vào lúc này linh văn đồ án trên hai mặt đĩa rực sáng, và rồi từ miệng đĩa dâng lên một vòm ánh sáng màu vàng nhạt. Cứng rắn vây nhốt bóng đen trong lòng đĩa.
Bóng đen vừa liên tục lao húc lên vòm ánh sáng, vừa không ngừng phát ra tiếng rít gào đủ mọi âm sắc. Lúc thì lanh lảnh bén nhọn chói tai, khi thì lại trầm thấp khô khốc.
Tất nhiên bóng đen đây là muốn thoát ra ngoài.
Nhưng mọi nỗ lực của nó chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Không thèm đếm xỉa đến bóng đen đang làm trò hề, lão đạo sĩ mi mắt chậm rãi khép lại. Hai bàn tay cũng bắt đầu kết thủ ấn, và môi thì mấp máy nhẩm niệm chú ngữ.
“@#$%@#$%...”
Chẳng biết bóng đen nghe có hiểu ý nghĩa của chú ngữ hay không. Chỉ thấy nó lúc này lồng lộn càng thêm điên cuồng, lao húc lên vòm ánh sáng càng thêm hung hăng.
Đáng tiếc, vẫn không thu được nửa xu tác dụng như cũ.
Bóng đen không làm ra trò trống gì, nhưng lão đạo sĩ thì khác.
Lúc này từ trên bầu trời giáng xuống một cột sáng, và phải là con mắt của tu sĩ thì mới trông thấy được. Mà vị trí cột sáng chiếu rọi xuống, lại vừa đúng đại điện đạo miếu.
Đến bây giờ Cao Cường mới để ý trên lớp mái của đạo miếu có một ô kính hình bát giác. Khi cột sáng chiếu xuống liền thông qua ô kính này mà rọi thẳng chiếc đĩa đồng.
Bóng đen đáng thương, bị cột sáng này thiêu đốt cho không ngừng toát khói xanh. Lúc trước gầm gừ hung hăng biết bao, giờ đây kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Chưa đầy một phút sau, bóng đen liền chỉ còn là bóng mờ gần như trong suốt.
Buồn cười là nó lúc này đã chẳng còn khói xanh để mà toát lên nữa rồi.
Lão đạo sĩ cũng thôi không niệm chú nữa, cột sáng theo đó dần tan biến mất. Nhưng bởi vì tan từ dưới tan lên, thành ra trông cứ như cột sáng lui mình trở lại bầu trời ấy.
Không khó để Cao Cường hiểu rằng vừa rồi lão đạo sĩ tiến hành tịnh hoá bóng đen. Hay nói đúng hơn là đánh tan toàn bộ âm khí lực lượng mà nó tu luyện tích luỹ lâu nay.
Nói chung bóng đen vẫn là quỷ hồn, nhưng là quỷ hồn bị phế mất tu vi. Yếu nhược tương tự hồn ma thông thường, không cẩn thận là sẽ tan vào trong hư vô luôn đấy.
Diễn biến tiếp theo đúng như những gì Cao Cường vừa suy đoán.
Lão đạo sĩ phất tay triệt tiêu vòm ánh sáng bao bọc chiếc đĩa đồng, thuận tiện tóm cổ đầu quỷ hồn lôi luôn ra ngoài. Là một đầu Xú Quỷ, nhìn trông hung ác xấu xí vô cùng.
Xú Quỷ chuyên dùng cái diện mạo hung ác xấu xì của nó đi hùa doạ người, khiến nạn nhân kinh hãi đến nỗi rạn nứt hồn phách. Chỉ sau ba ngày sẽ vỡ nát hẳn mà chết đi.
Có điều vật đổi sao rời, kẻ chuyên đi hùa doạ người khác, bị lão đạo sĩ hành cho sợ run như cầy sấy. Nếu như có tuyến nước mắt thì dám chắc nó đã khóc tu tu rồi đấy.
Không nói không rằng, lão đạo sĩ từ trong tay nải lấy ra một tấm phù lục.
Sau một cái chạm nhẹ, Xú Quỷ liền bị tấm phù lục hút vào trong.
Lão đạo sĩ dùng chính là Độ Âm Phù, nên dễ hiểu thôi a.
Sau đó, lão đạo sĩ lấy ra bút lông và chu sa, nhanh chóng viết vài dòng. Rồi quán thâu chân khí và ném Độ Âm Phù lên không trung, qua đó trục xuất Xú Quỷ về Âm Phủ.
Lão đầu này cũng thật là, lại còn xin giảm án cho Xú Quỷ mới sợ chứ.
Xin nhớ nó là một đầu quỷ hồn, làm ra muôn vàn tội lỗi mới thành quỷ, xin xỏ chỉ phí công vô ích.
Vốn định ra hiệu với Tiêu Diễm Phượng bọn họ rồi rời khỏi. Nhưng lại thấy lão đạo sĩ một lần nữa thắp nén hương. Cao Cường bởi hiếu kỳ liền tiếp tục hóng hớt xem.
Có điều diễn biến tiếp theo không hề vui một chút nào, hắn nhìn xem mà khó lòng kìm nén tiếng thở dài. Rốt cuộc đành phải quay sang nói với nhóm Tiêu Diễm Phượng:
“Lão đạo sĩ mang quỷ hồn về đây là để kín đáo diệt trừ, làm rất gọn gàng sạch sẽ. Nói chung lão không có điểm nào liên quan tới hắc ám, đáng tiếc chẳng còn bao lâu. Vụ việc vậy là đã xong, chúng ta cũng trở về tiếp tục rèn luyện thôi”
“Nếu lão tâm đủ sáng” – Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền nói:
“Ngươi trở về thử hỏi Nhàn lão xem có cách nào giúp thoáng một cái?”
Thừa hiểu ý nàng ta là gì, Cao Cường gật đầu, mỉm cười nói:
“Hi vọng là sư phụ có cách giúp. Giờ về thôi, kẻo Lão Hổ đợi sốt ruột lại phá nát chiếc xe thì phiền”