Chương : 265
Đặng Khiêm ngốc nghếch này cứ để mặc cho máu phun phè phè thế kia, thì có mà chưa ra khỏi đấu khu đã lăn đùng chết toi luôn rồi ấy chứ.
Khẽ chép miệng một cái, Cao Cường liền tiến tới điểm huyệt giúp thanh niên khờ khạo này cầm máu.
Khuôn mặt đã có điểm tái nhợt, Đặng Khiêm mỉm cười gật đầu khẽ nói:
“Đa tạ!!!”
Vốn định an ủi vài câu hay ho, có điều nghĩ lại Cao Cường chỉ đơn giản là với tay vỗ nhẹ vài cái lên bả vai còn lành lặn của thanh niên khó hiểu này, xong là liền trở về luôn chỗ ngồi.
Đặng Khiêm nhìn hắn nhiều thêm một chút, rồi dưới tràng pháo tay tán thưởng của khán giả, với sống lưng thẳng tắp, Đặng Khiêm chậm rãi tiến về hướng thông đạo rời khỏi sân.
Một kiếm khách như ta, chỉ cần kiếm tâm nguyên vẹn, những thứ khác còn hay mất không quan trọng. Huống chi ta còn cánh tay trái, không gì có thể cản trở ta truy cầu kiếm đạo.
Nghĩ đến đây Đặng Khiêm dứt khoát ngẩng cao đầu, hắn đôi mắt trong veo nhiều thêm sự kiên định.
Một thanh niên có tinh thần cứng như gang thép đây mà. Nhìn theo bóng lưng hắn dần xa khuất trong thông đạo tối om om, Cao Cường hơi chút nể phục liền bật lên ngón tay cái.
Đến lúc này gã A33 mới từ trên võ đài đi xuống.
Khi đi tới vị trí Cao Cường đang ngồi, gã chợt dừng bước và nói:
“Quỷ Đao Tống Tài, rất nhanh sẽ đến lượt cánh tay của ngươi”
“Xuỳ…” – Cao Cường nghe xong liền bĩu môi, cười lạnh đáp trả:
“Cụ nội ngươi có đội mồ sống dậy cũng không làm nổi việc đó”
“Hãy chờ xem” – Khô khốc để lại một câu, gã A33 liền rời khỏi.
Cười nhạt một tiếng, Cao Cường tiếp tục tập trung quan sát những trận đấu. Qua đó phát hiện cũng như ghi nhớ được một vài tuyển thủ có biểu hiện nổi bật hơn hẳn.
Trước đây sư phụ từng nói rồi nên khỏi cần động não suy đoán. Giống như Đặng Khiêm và Tống Tài, nhóm tuyển thủ này đều nhận được chỉ dạy của tu sĩ hải vực.
Thành ra không chỉ có thực lực vượt trội hơn, mà phương diện khí chất cũng tự tin khác biệt hoàn toàn. Nói chung bọn họ thượng đài với tư thế của một vị cường giả.
Mà nhóm này giành chiến thắng hết sức dễ dàng, hầu hết là dùng một hai chiêu liền xong. Muốn dựa vào để phân tích điểm mạnh điểm yếu thì còn khó hơn lên trời ấy.
Trong vòng hai, Tiêu Diễm Phượng như trước nhẹ nhõm qua cầu.
Ngốc tử Hoàng Đại Hùng đụng phải đối thủ có hơi cứng cựa, thắng lợi với thương tích đầy mình.
Còn lạnh lùng boy Đỗ Khải thì gặp ngay tuyển thủ trong nhóm nổi trội, nên phải sớm dừng cuộc chơi.
Tuy có nhiều trận đấu diễn ra trong thời gian kéo dài, nhưng cũng chỉ tới trời xẩm tối là vòng hai hạ màn. Sau đó liền tiến hành bốc thăm chia cặp đấu cho vòng thứ ba.
Biết được đối thủ tiếp theo, Cao Cường lại phải liếc nhìn sư phụ.
Đối thủ của hắn là gã A33 Quỷ Đao Tống Tài, thề chứ kẻ ngốc cũng chẳng tin đây chỉ là sự trùng hợp. Không nhúng tay vào nữa của sư phụ đây ư? Cạn lời luôn rồi.
Trên khán đài, Nhàn lão mặt già thoáng đỏ, vội giả vờ ngắm sao.
---
Sau một ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, vòng đấu thứ ba liền bắt đầu khởi tranh.
Đi tới vòng này thì phần lớn tuyển thủ là những kẻ thực lực cường hãn. Thành ra hôm nay bầu không khí tại trong sân có phần nghiêm túc hơn hẳn.
Nói chung hứa hẹn sẽ là một ngày diễn ra nhiều trận đấu hấp dẫn đến nghẹt thở.
Đơn cử như trận mở màn của tổ A là cuộc đụng độ giữa Cao Cường và Quỷ Đao Tống Tài.
Thấy hai gã hung thần của tổ A tiến lên võ đài, khán giả hò hét cứ phải gọi là điên cuồng luôn ấy.
Cơ mà nhớ tới gã A1 không ưa sự ồn ào, sau đúng một hơi thở, dãy khán đài gần nhất lập tức im re.
Trên tay xuất hiện đại đao, Tống Tài lạnh giọng hỏi đểu:
“Đã chuẩn bị tinh thần mất đi cánh tay hay chưa?”
Chìa cả hai tay ra trước, Cao Cường đầy khiêu khích nói:
“Mời gọi cụ tổ ngươi đội mồ đến đây chặt đi này”
Chưa gì đã sặc mùi thuốc súng, cái này quá tốt. Trọng tài hào hứng, ngửa cổ rống lên như bò:
“Trận đấu.. bắt đầu!!!”
Trọng tài vừa dứt lời, cũng là lúc Tống Tài vung tay chớp choáng chém ra một đao.
Đúng như biệt hiệu Quỷ Đao của gã, công kích quỷ dị tới nỗi phần lớn khán giả không nhìn thấy gì.
Có điều muốn một đao ăn được tay của Cao Cường thì Tống Tài này uống quá nhiều sữa Fristi rồi đấy.
Chẳng cần thả ra thần thức dò xét, Cao Cường bằng mắt thường cũng thấy lưỡi đao gió đang chém tới. Đơn giản chỉ là vung tay phạt ngang một nhát, hắn liền đánh bay lưỡi đao gió này.
“OÀNH..”
Sau tiếng nổ khá lớn, trên sàn võ đài ở xa mấy chục mét liền nhiều thêm một đường rãnh sâu hoắm.
Cần phải biết rằng Lâm Hùng toàn lực quật côn bổng xuống mà sàn võ đài không có nổi nửa vết sứt mẻ. Qua đó có thể thấy một đao này của Tống Tài sắc bén kinh khủng như nào rồi đấy.
Đứng tại đối diện, Tống Tài trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Từ khi gặp và được sư phụ truyền thụ cho bản lĩnh, về sau Tống Tài mỗi khi chiến đấu đồng cấp đều chỉ xuất ra một đao là giải quyết xong đối thủ. Không ngờ hôm nay vậy mà lại thất bại.
Hiểu rằng đối thủ dựa vào thực lực phá chiêu, nhưng Tống Tài vẫn vung đao chém thử một nhát nữa.
“OÀNH..”
Kịch bản cũ lần nữa lặp lại, Cao Cường liền như trước đó vung tay nhẹ nhõm đánh bay lưỡi đao gió.
“Hắc.. Không tệ” – Tống Tài khoái trá cười một tiếng, ánh mắt hừng hực chiến ý. Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ có tầm cỡ tương xứng, đây là cơ hội tốt để điên cuồng đánh một trận.
Không quan tâm gã này cười rồ dại cái gì, chỉ biết rằng nhìn trông cực kỳ ngứa mặt. Cao Cường xấu tính bùng phát, liền một tay che miệng ngáp, tay còn lại thì vẫy vẫy khiêu khích đối thủ.
“Muốn chết!!!” – Tống Tài tức giận gầm lên một tiếng, thân ảnh cũng theo đó nhoè đi.
Chỉ trong nháy mắt gã đã áp sát Cao Cường, kèm với vung tay chém tới một đao nhanh như điện xẹt.
Gã này phong hệ tu sĩ, tốc độ khủng bố miễn bàn cãi. Đao quang loang loáng lưu lại một vệt tàn ảnh bàng bạc trong không khí, cơ mà với cái trình độ này đã dám tự nhận là Quỷ Đao?
Sớm đã có kế hoạch từ trước, Cao Cường không lập tức phản đòn, mà mau chóng di chuyển né tránh. Chỉ có điều lần này hắn dùng Quỷ Bộ, thành ra tốc độ nhanh nhưng lưu lại tàn ảnh.
Không chút huyền niệm, một đao bổ xuống đem tàn ảnh xẻ làm hai mảnh. Chỉ có điều Tống Tài không kém cỏi tới nỗi lầm tưởng đã ẵm chiến thắng, vả lại hắn còn ngay lập tức di chuyển.
Nói đúng hơn là hắn nhanh chóng truy đuổi sát theo Cao Cường, lần nữa vung đao chém tới.
Bóng đao loang loáng trông nhức hết cả xương, khổ nỗi đối thủ của gã lẩn nhanh còn hơn trạch luôn ấy. Thế cho nên kết quả chẳng khác đi đâu, một đao chỉ chia cắt được tàn ảnh mà thôi.
Đừng thấy Tống Tài này cứ nghiến răng nghiến lợi ken két mà lầm tưởng gã mất bình tĩnh. Mặt hàng này là đang giả bộ bị chọc tức, trông thô kệch mà tâm tư cũng quỷ kế đa đoan phết đấy.
Nhưng lão tử giỏi nhất là khiến người chán ghét đây, Cao Cường lần thứ ba quỷ dị lùi về sau né tránh. Và vẫn như trước đó với một tay che miệng ngáp, một tay vẫy vẫy đầy khiêu khích.
“Con mẹ ngươi, có giỏi đứng lại cùng lão tử cứng đối cứng” – Bám sát theo như hình với bóng, Tống Tài mặt đỏ tía tai gầm lên một câu đầy tức tối, đại đao trong tay hết chặt rồi đến chém.
Mặc kệ đối phương giả bộ phát điên, Cao Cường cứ như con khỉ chạy nhảy tung tăng khắp võ đài.
“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”
Một bên cắm cổ chạy như điên, một bên thì miệt mài đuổi theo chém.
Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, đáng thương sàn võ đài bởi phải hứng chịu những nhát đao khủng bố của Tống Tài, chẳng mấy chốc liền như mảnh ruộng bị xới tung.
Tống Tài giả bộ mất bình tĩnh cũng được, mà thực sự đã nóng ruột cũng thế. Thấy gã dừng lại thở dốc, Cao Cường liền chạy ra thật xa, rồi đứng chắp hai tay sau lưng, lắc đầu thở dài nói:
“Trình độ đó cũng đòi chặt tay lão tử? Ngươi cái này Quỷ Đao hình như bị bệnh óc chó ảo tưởng”
Hai mắt toé ra tia lửa giận, Tống Tài tức tối nói ra:
“Cứ tưởng gặp được đối thủ xứng tầm, không ngờ ngươi chỉ là thứ đê hèn bỉ ổi. Nhưng muốn giành chiến thắng thì phải hạ gục được ta, chứ chỉ chạy nhanh chân thôi thì chưa đủ đâu”
“Ảo tưởng quá nặng” – Cao Cường cười lạnh nói:
“Ngươi là kẻ thắng nhưng trình độ thua xa A70 Đặng Khiêm. Hắn có lẽ còn gây khó dễ được ta một chút, chứ ngươi thì nỗ lực tu luyện đến chết cũng không đủ khả năng để làm chuyện đó”
“Ha..ha..ha...” – Tống Tài ngửa cổ lớn tiếng cười:
“Ngươi nói nhảm ra sao thì kết quả vẫn là Quỷ Đao Tống Tài ta đây thắng. Còn gã Đặng Khiêm đó giờ chắc đang phải luyện tập dùng tay trái cầm đũa, ngươi mau chạy tới an ủi gã đi a”
“Cái đó thì không cần” – Cao Cường nhún vai nói:
“Đánh cho óc chó ngươi triệt để tàn phế là đầy đủ rồi”
“Có bản lĩnh cứ việc” – Tống Tài lạnh lẽo đáp trả:
“Đừng lo, cùng lắm lão tử chặt đứt tứ chi ngươi thôi”
“Chuẩn bị tinh thần đi” – Cao Cường mỉm cười nói, trên tay xuất hiện một đống phù lục đủ các loại màu sắc sặc sỡ. Có điều nhắc nhở lấy lệ vậy thôi, chứ vừa dứt lời là hắn lập tức ném.
Hơn nữa ném xong mẻ phù lục đầu tiên, hắn liền học theo Lâm Tiểu Tùng. Bằng tốc độ nhanh như tia chớp chạy vòng quanh đối thủ, đi kèm với vung tay nhiệt tình quăng ném phù lục.
Hoả Cầu đỏ rực, Tia Chớp tím ngắt, ánh sáng xanh, ánh sáng vàng, đủ các loại màu sắc hiện hữu trên võ đài. Chúng ồ ạt đánh tới cùng một vị trí, tạo thành những tiếng nổ chát chúa vang vọng bầu trời. Đương nhiên không thể thiếu khói bụi bốc lên mù mịt.
Có điều mọi thứ rất nhanh liền qua đi, khói bụi cũng dần tiêu tán.
Tống Tài thân ảnh một lần nữa hiện ra trong tầm mắt Cao Cường cũng như khán giả.
Tất nhiên phù lục không đủ sức khiến gã bị thương tổn, ngay cả vạt áo cũng chẳng có lấy một vết nhăn. Nhưng mặt gã lúc này nhăn nheo rúm ró như thể vừa ăn nhầm thức ăn dành cho chó.
“Thế nào? Tự tin đi đâu hết cả rồi?” – Cao Cường lớn tiếng cười hỏi đầy châm chọc, thân ảnh theo đó biến mất tại chỗ. Đã đến lúc vận dụng Đạp Thiên Bộ, chỉ nháy mắt liền áp sát đối thủ.
Khẽ chép miệng một cái, Cao Cường liền tiến tới điểm huyệt giúp thanh niên khờ khạo này cầm máu.
Khuôn mặt đã có điểm tái nhợt, Đặng Khiêm mỉm cười gật đầu khẽ nói:
“Đa tạ!!!”
Vốn định an ủi vài câu hay ho, có điều nghĩ lại Cao Cường chỉ đơn giản là với tay vỗ nhẹ vài cái lên bả vai còn lành lặn của thanh niên khó hiểu này, xong là liền trở về luôn chỗ ngồi.
Đặng Khiêm nhìn hắn nhiều thêm một chút, rồi dưới tràng pháo tay tán thưởng của khán giả, với sống lưng thẳng tắp, Đặng Khiêm chậm rãi tiến về hướng thông đạo rời khỏi sân.
Một kiếm khách như ta, chỉ cần kiếm tâm nguyên vẹn, những thứ khác còn hay mất không quan trọng. Huống chi ta còn cánh tay trái, không gì có thể cản trở ta truy cầu kiếm đạo.
Nghĩ đến đây Đặng Khiêm dứt khoát ngẩng cao đầu, hắn đôi mắt trong veo nhiều thêm sự kiên định.
Một thanh niên có tinh thần cứng như gang thép đây mà. Nhìn theo bóng lưng hắn dần xa khuất trong thông đạo tối om om, Cao Cường hơi chút nể phục liền bật lên ngón tay cái.
Đến lúc này gã A33 mới từ trên võ đài đi xuống.
Khi đi tới vị trí Cao Cường đang ngồi, gã chợt dừng bước và nói:
“Quỷ Đao Tống Tài, rất nhanh sẽ đến lượt cánh tay của ngươi”
“Xuỳ…” – Cao Cường nghe xong liền bĩu môi, cười lạnh đáp trả:
“Cụ nội ngươi có đội mồ sống dậy cũng không làm nổi việc đó”
“Hãy chờ xem” – Khô khốc để lại một câu, gã A33 liền rời khỏi.
Cười nhạt một tiếng, Cao Cường tiếp tục tập trung quan sát những trận đấu. Qua đó phát hiện cũng như ghi nhớ được một vài tuyển thủ có biểu hiện nổi bật hơn hẳn.
Trước đây sư phụ từng nói rồi nên khỏi cần động não suy đoán. Giống như Đặng Khiêm và Tống Tài, nhóm tuyển thủ này đều nhận được chỉ dạy của tu sĩ hải vực.
Thành ra không chỉ có thực lực vượt trội hơn, mà phương diện khí chất cũng tự tin khác biệt hoàn toàn. Nói chung bọn họ thượng đài với tư thế của một vị cường giả.
Mà nhóm này giành chiến thắng hết sức dễ dàng, hầu hết là dùng một hai chiêu liền xong. Muốn dựa vào để phân tích điểm mạnh điểm yếu thì còn khó hơn lên trời ấy.
Trong vòng hai, Tiêu Diễm Phượng như trước nhẹ nhõm qua cầu.
Ngốc tử Hoàng Đại Hùng đụng phải đối thủ có hơi cứng cựa, thắng lợi với thương tích đầy mình.
Còn lạnh lùng boy Đỗ Khải thì gặp ngay tuyển thủ trong nhóm nổi trội, nên phải sớm dừng cuộc chơi.
Tuy có nhiều trận đấu diễn ra trong thời gian kéo dài, nhưng cũng chỉ tới trời xẩm tối là vòng hai hạ màn. Sau đó liền tiến hành bốc thăm chia cặp đấu cho vòng thứ ba.
Biết được đối thủ tiếp theo, Cao Cường lại phải liếc nhìn sư phụ.
Đối thủ của hắn là gã A33 Quỷ Đao Tống Tài, thề chứ kẻ ngốc cũng chẳng tin đây chỉ là sự trùng hợp. Không nhúng tay vào nữa của sư phụ đây ư? Cạn lời luôn rồi.
Trên khán đài, Nhàn lão mặt già thoáng đỏ, vội giả vờ ngắm sao.
---
Sau một ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, vòng đấu thứ ba liền bắt đầu khởi tranh.
Đi tới vòng này thì phần lớn tuyển thủ là những kẻ thực lực cường hãn. Thành ra hôm nay bầu không khí tại trong sân có phần nghiêm túc hơn hẳn.
Nói chung hứa hẹn sẽ là một ngày diễn ra nhiều trận đấu hấp dẫn đến nghẹt thở.
Đơn cử như trận mở màn của tổ A là cuộc đụng độ giữa Cao Cường và Quỷ Đao Tống Tài.
Thấy hai gã hung thần của tổ A tiến lên võ đài, khán giả hò hét cứ phải gọi là điên cuồng luôn ấy.
Cơ mà nhớ tới gã A1 không ưa sự ồn ào, sau đúng một hơi thở, dãy khán đài gần nhất lập tức im re.
Trên tay xuất hiện đại đao, Tống Tài lạnh giọng hỏi đểu:
“Đã chuẩn bị tinh thần mất đi cánh tay hay chưa?”
Chìa cả hai tay ra trước, Cao Cường đầy khiêu khích nói:
“Mời gọi cụ tổ ngươi đội mồ đến đây chặt đi này”
Chưa gì đã sặc mùi thuốc súng, cái này quá tốt. Trọng tài hào hứng, ngửa cổ rống lên như bò:
“Trận đấu.. bắt đầu!!!”
Trọng tài vừa dứt lời, cũng là lúc Tống Tài vung tay chớp choáng chém ra một đao.
Đúng như biệt hiệu Quỷ Đao của gã, công kích quỷ dị tới nỗi phần lớn khán giả không nhìn thấy gì.
Có điều muốn một đao ăn được tay của Cao Cường thì Tống Tài này uống quá nhiều sữa Fristi rồi đấy.
Chẳng cần thả ra thần thức dò xét, Cao Cường bằng mắt thường cũng thấy lưỡi đao gió đang chém tới. Đơn giản chỉ là vung tay phạt ngang một nhát, hắn liền đánh bay lưỡi đao gió này.
“OÀNH..”
Sau tiếng nổ khá lớn, trên sàn võ đài ở xa mấy chục mét liền nhiều thêm một đường rãnh sâu hoắm.
Cần phải biết rằng Lâm Hùng toàn lực quật côn bổng xuống mà sàn võ đài không có nổi nửa vết sứt mẻ. Qua đó có thể thấy một đao này của Tống Tài sắc bén kinh khủng như nào rồi đấy.
Đứng tại đối diện, Tống Tài trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Từ khi gặp và được sư phụ truyền thụ cho bản lĩnh, về sau Tống Tài mỗi khi chiến đấu đồng cấp đều chỉ xuất ra một đao là giải quyết xong đối thủ. Không ngờ hôm nay vậy mà lại thất bại.
Hiểu rằng đối thủ dựa vào thực lực phá chiêu, nhưng Tống Tài vẫn vung đao chém thử một nhát nữa.
“OÀNH..”
Kịch bản cũ lần nữa lặp lại, Cao Cường liền như trước đó vung tay nhẹ nhõm đánh bay lưỡi đao gió.
“Hắc.. Không tệ” – Tống Tài khoái trá cười một tiếng, ánh mắt hừng hực chiến ý. Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ có tầm cỡ tương xứng, đây là cơ hội tốt để điên cuồng đánh một trận.
Không quan tâm gã này cười rồ dại cái gì, chỉ biết rằng nhìn trông cực kỳ ngứa mặt. Cao Cường xấu tính bùng phát, liền một tay che miệng ngáp, tay còn lại thì vẫy vẫy khiêu khích đối thủ.
“Muốn chết!!!” – Tống Tài tức giận gầm lên một tiếng, thân ảnh cũng theo đó nhoè đi.
Chỉ trong nháy mắt gã đã áp sát Cao Cường, kèm với vung tay chém tới một đao nhanh như điện xẹt.
Gã này phong hệ tu sĩ, tốc độ khủng bố miễn bàn cãi. Đao quang loang loáng lưu lại một vệt tàn ảnh bàng bạc trong không khí, cơ mà với cái trình độ này đã dám tự nhận là Quỷ Đao?
Sớm đã có kế hoạch từ trước, Cao Cường không lập tức phản đòn, mà mau chóng di chuyển né tránh. Chỉ có điều lần này hắn dùng Quỷ Bộ, thành ra tốc độ nhanh nhưng lưu lại tàn ảnh.
Không chút huyền niệm, một đao bổ xuống đem tàn ảnh xẻ làm hai mảnh. Chỉ có điều Tống Tài không kém cỏi tới nỗi lầm tưởng đã ẵm chiến thắng, vả lại hắn còn ngay lập tức di chuyển.
Nói đúng hơn là hắn nhanh chóng truy đuổi sát theo Cao Cường, lần nữa vung đao chém tới.
Bóng đao loang loáng trông nhức hết cả xương, khổ nỗi đối thủ của gã lẩn nhanh còn hơn trạch luôn ấy. Thế cho nên kết quả chẳng khác đi đâu, một đao chỉ chia cắt được tàn ảnh mà thôi.
Đừng thấy Tống Tài này cứ nghiến răng nghiến lợi ken két mà lầm tưởng gã mất bình tĩnh. Mặt hàng này là đang giả bộ bị chọc tức, trông thô kệch mà tâm tư cũng quỷ kế đa đoan phết đấy.
Nhưng lão tử giỏi nhất là khiến người chán ghét đây, Cao Cường lần thứ ba quỷ dị lùi về sau né tránh. Và vẫn như trước đó với một tay che miệng ngáp, một tay vẫy vẫy đầy khiêu khích.
“Con mẹ ngươi, có giỏi đứng lại cùng lão tử cứng đối cứng” – Bám sát theo như hình với bóng, Tống Tài mặt đỏ tía tai gầm lên một câu đầy tức tối, đại đao trong tay hết chặt rồi đến chém.
Mặc kệ đối phương giả bộ phát điên, Cao Cường cứ như con khỉ chạy nhảy tung tăng khắp võ đài.
“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”
Một bên cắm cổ chạy như điên, một bên thì miệt mài đuổi theo chém.
Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, đáng thương sàn võ đài bởi phải hứng chịu những nhát đao khủng bố của Tống Tài, chẳng mấy chốc liền như mảnh ruộng bị xới tung.
Tống Tài giả bộ mất bình tĩnh cũng được, mà thực sự đã nóng ruột cũng thế. Thấy gã dừng lại thở dốc, Cao Cường liền chạy ra thật xa, rồi đứng chắp hai tay sau lưng, lắc đầu thở dài nói:
“Trình độ đó cũng đòi chặt tay lão tử? Ngươi cái này Quỷ Đao hình như bị bệnh óc chó ảo tưởng”
Hai mắt toé ra tia lửa giận, Tống Tài tức tối nói ra:
“Cứ tưởng gặp được đối thủ xứng tầm, không ngờ ngươi chỉ là thứ đê hèn bỉ ổi. Nhưng muốn giành chiến thắng thì phải hạ gục được ta, chứ chỉ chạy nhanh chân thôi thì chưa đủ đâu”
“Ảo tưởng quá nặng” – Cao Cường cười lạnh nói:
“Ngươi là kẻ thắng nhưng trình độ thua xa A70 Đặng Khiêm. Hắn có lẽ còn gây khó dễ được ta một chút, chứ ngươi thì nỗ lực tu luyện đến chết cũng không đủ khả năng để làm chuyện đó”
“Ha..ha..ha...” – Tống Tài ngửa cổ lớn tiếng cười:
“Ngươi nói nhảm ra sao thì kết quả vẫn là Quỷ Đao Tống Tài ta đây thắng. Còn gã Đặng Khiêm đó giờ chắc đang phải luyện tập dùng tay trái cầm đũa, ngươi mau chạy tới an ủi gã đi a”
“Cái đó thì không cần” – Cao Cường nhún vai nói:
“Đánh cho óc chó ngươi triệt để tàn phế là đầy đủ rồi”
“Có bản lĩnh cứ việc” – Tống Tài lạnh lẽo đáp trả:
“Đừng lo, cùng lắm lão tử chặt đứt tứ chi ngươi thôi”
“Chuẩn bị tinh thần đi” – Cao Cường mỉm cười nói, trên tay xuất hiện một đống phù lục đủ các loại màu sắc sặc sỡ. Có điều nhắc nhở lấy lệ vậy thôi, chứ vừa dứt lời là hắn lập tức ném.
Hơn nữa ném xong mẻ phù lục đầu tiên, hắn liền học theo Lâm Tiểu Tùng. Bằng tốc độ nhanh như tia chớp chạy vòng quanh đối thủ, đi kèm với vung tay nhiệt tình quăng ném phù lục.
Hoả Cầu đỏ rực, Tia Chớp tím ngắt, ánh sáng xanh, ánh sáng vàng, đủ các loại màu sắc hiện hữu trên võ đài. Chúng ồ ạt đánh tới cùng một vị trí, tạo thành những tiếng nổ chát chúa vang vọng bầu trời. Đương nhiên không thể thiếu khói bụi bốc lên mù mịt.
Có điều mọi thứ rất nhanh liền qua đi, khói bụi cũng dần tiêu tán.
Tống Tài thân ảnh một lần nữa hiện ra trong tầm mắt Cao Cường cũng như khán giả.
Tất nhiên phù lục không đủ sức khiến gã bị thương tổn, ngay cả vạt áo cũng chẳng có lấy một vết nhăn. Nhưng mặt gã lúc này nhăn nheo rúm ró như thể vừa ăn nhầm thức ăn dành cho chó.
“Thế nào? Tự tin đi đâu hết cả rồi?” – Cao Cường lớn tiếng cười hỏi đầy châm chọc, thân ảnh theo đó biến mất tại chỗ. Đã đến lúc vận dụng Đạp Thiên Bộ, chỉ nháy mắt liền áp sát đối thủ.