Chương : 278
Khác với những thôn nhỏ tại lân cận, xưa nay thôn huyện về khuya luôn khá là náo nhiệt. Từ dãy hàng quán ăn nhậu cho tới karaoke, rồi coffe nhạc nhẹ hay tiệm tẩm quất massage đèn mờ, đâu đâu cũng thấy đông vui nhộn nhịp.
Có thể nói ăn chơi không thua kém thành phố là bao.
Đáng tiếc đi một vòng mà chẳng gặp được người quen nào.
Chắc hẳn đám bạn học chạy lên thành phố nuôi mộng làm giàu hết rồi.
Thành thật để mà nói thì Cao Cường hi vọng mục tiêu hiện đang ẩn nấp tại một toà nhà hội sở nào đó. Nhưng sau cùng vẫn là đi tới nơi mà trong lòng hắn không hề mong muốn nhất.
Vũ Môn Đạo Miếu.
Một toà đạo miếu nằm lẻ loi giữa cánh đồng hoa cải rộng lớn tại trung tâm thôn huyện.
Khi còn tại thế, sư thầy từng nhiều lần dẫn Cao Cường tới đây chơi. Dần hình thành quan hệ thân thiết, những năm theo học cấp ba, thỉnh thoảng hắn lại ghé vào ăn ké bữa cơm trưa.
Để mà so sánh thì hắn gần gũi mấy vị đạo sĩ tại đạo miếu còn hơn với người trong thôn ấy chứ.
Hắn vẫn nhớ lần gần nhất về thăm là bốn năm trước mang quà chúc Tết. Quây quần bên mâm rượu thịt, cùng nhau say tới bến, say không biết trời đất là gì. Ngày đó thật vui biết mấy.
Vậy nhưng lúc này hắn không tìm thấy những thân ảnh quen thuộc ở đâu cả.
Những người làm chỗ dựa tinh thần cho hắn sau khi sư thầy mất, giờ đây không thấy một ai.
Thay vào đó là mười hai khuôn mặt xa lạ, bao gồm hai tu sĩ và mười cỗ thân xác nuôi nhốt quỷ hồn.
Mười cỗ thân xác cả nam và nữ trẻ tuổi đều dùng để nuôi nhốt Quỷ Lẻo Mép. Trên cổ buộc một sợi toả hồn tuyến, chúng có muốn thoát ly thân thể để bỏ trốn cũng không làm được.
Hai tu sĩ thì gồm một lão giả Kim Đan Kỳ đỉnh phong, và một thanh niên chỉ mới Luyện Khí trung kỳ.
Đáng nói là hai kẻ này trên thân quấn đầy tội nghiệt, nhưng không hề toả ra tà khí.
Đồng nghĩa dù không phải Tà Tu, chúng vẫn cứ là làm bậy.
Vậy mới thấy con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.
---
Trong miếu.
Đang ngồi xem trận chung kết cúp C1.
Thanh niên chợt liên tục khẽ rùng mình, không nhịn nổi vội quay sang nói với lão giả:
“Sư phụ, chẳng hiểu sao đệ tử thấy lạnh quá”
“Chát..”
Đang tập trung xem thì bị làm phiền, lão giả liền quất cho đệ tử cái bạt tai rồi mắng:
“Ngươi đi theo lão phu bao năm rồi? Kè kè bên người là một đám quỷ hồn, có thể không lạnh được sao? Lấy cái áo khoác mặc vào, còn lải nhải vớ vẩn thì đứng trách”
Thanh niên bị mắng cổ rụt hết cả lại, vội nhanh chân chạy đi lấy áo mặc, không dám ho hoe lấy nửa lời.
“Chẳng lẽ sắp giông bão?” – Lão giả liếc mắt nhìn ra ngoài trời, miệng lẩm bẩm nghi hoặc. Rồi nhanh tay mở túi trữ vật lấy chiếc đạo bào khoác lên người cho đỡ lạnh.
Nhiệt độ hạ thấp chứng tỏ đám quỷ hồn đang hấp thu âm khí dễ hơn, khẳng định là sắp có mưa bão.
Mặc xong áo ấm chạy ra thấy sư phụ khoác lên đạo bào phiên bản lót bông. Thanh niên vừa đặt mông ngồi xuống ghế, vừa vụng trộm bĩu môi dè bỉu.
Lão giả đương nhiên phát hiện hành vi lén lút này, tay liền vung lên. Nhưng chưa kịp quất cho đệ tử thêm một cái bạt tai thì chợt nghe thấy tiếng động lạ.
Chính xác là tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Vả lại kẻ tới không có ý định che giấu, thanh niên với đám quỷ hồn ngồi trong xó còn nghe thấy được.
Lão giả ngay tức thì thả ra thần thức, vừa thấy chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, liền nhếch mép cười lạnh.
Với cái kiểu ăn mặc quần áo phổ thông thì không đời nào là cường giả hải vực.
Một tiểu tử chưa ráo máu đầu thích lo chuyện bao đồng đây mà.
Cơ mà sao không nhìn ra tu vi?
À, dán liễm tức phù.
Lão giả cười càng thêm lạnh, hướng đám quỷ hồn nói:
“Các ngươi chuẩn bị có thức ăn ngon để gặm nhấm đấy. Hắc.. Hắc..”
Sư phụ nói vậy thì chứng tỏ không phải Cấm Quân gì kia đuổi theo tới. Vốn đang căng thẳng cực độ, thanh niên liền một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sợ nhất đụng phải tu sĩ Cấm Quân, sư phụ có thể dùng hắn làm pháo hôi cản đường bất cứ lúc nào.
Nói chung có người sư phụ tâm địa ác độc như này, hắn ước gì cứ làm người thường còn hơn.
Cái gì mà lão phu trao ngươi cơ duyên? Duyên cái quần, chó má duyên mới đúng.
Không bao lâu, một thanh niên trẻ tuổi bước vào đạo miếu. Kèm theo đó là nhiệt độ dường như đang hạ thấp xuống một cách vô cùng nhanh chóng.
Nguy hiểm.
Thôi bỏ mẹ rồi.
Không có nửa xu chần chừ, lão giả ngay lập tức di động thân hình.
Nhưng đúng lúc này một thân ảnh xuất hiện trước mặt lão, cùng cơn mưa quyền ấn ập tới như vũ bão.
“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”
Từng quyền từng quyền nặng nề nện lên mặt, giây lát lão giả liền thấy ý thức muốn mơ hồ. Đừng nói là phóng xuất chân khí chống trả, ngay đến bản thân là ai mà lão còn chẳng nhớ nổi.
“Phập.. Phập.. Phập..”
Và rồi khẽ vang hàng loạt âm thanh vật nhọn đâm vào da thịt, không đau đớn. Nhưng lão giả cảm nhận thấy được linh hồn vừa mới bị giam cầm, kết nối với đan điền cũng vừa bị cắt đứt.
“Rầm.. Rầm..”
Hai tiếng đổ ngã vang lên, lão giả với đệ tử cùng lúc ngã lăn quay, trên mặt đều cắm đầy châm nhọn. Đáng sợ ở chỗ đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không tài nào điều động thân thể.
Đúng là giông bão ập tới, nhưng là bão cấp độ tiếng gọi tử thần.
Nằm thẳng cẳng dưới nền, lão giả khoé mắt ẩm ướt.
Tạm thời để hai kẻ đáng chết này nằm đó đợi.
Cao Cường trên tay xuất hiện một món pháp bảo hình ngọn tháp đen xì xì, chậm rãi đi về hướng đám Quỷ Lẻo Mép co ro run rẩy trong xó, lạnh giọng nói:
“Cứ nghĩ tới việc cái lũ sâu bọ rác rưởi các ngươi cắn xé linh hồn bọn họ là ta lại phi thường khó chịu. Muốn mau mau được giải thoát ư? không bao giờ có chuyện đó. Vào trong tháp rồi chịu cảnh hoả diễm thiêu đốt từng chút từng chút cho đến khi quỷ hồn tan biến đi”
Dứt lời cũng là lúc hắn vung tay ném ra Hắc Tháp, đồ chơi này liền lơ lửng trên không, liên tục phát ra những tiếng gió rít ma mị nghe mà lạnh hết tóc gáy.
“Phựt.. Phựt.. Phựt..” – Những sợi toả hồn tuyến trên cổ đám Quỷ Lẻo Mép chợt thi nhau đứt đoạn.
Chút phản ứng dãy dụa cũng không có, toàn bộ mười đầu quỷ hồn bị bóc ra khỏi thân xác. Và chỉ trong nháy mắt thôi, Hắc Tháp liền nuốt gọn bọn chúng.
Nhìn mười cỗ thân xác không có linh hồn lần lượt ngã xuống, Cao Cường thu hồi Hắc Tháp rồi lấy ra một lọ thuỷ tinh chứa đựng dược thuỷ có màu xanh lè.
Hắn vung tay vẩy thứ dược thuỷ xanh lè này lên mười cỗ thân xác.
Da thịt bị ăn mòn liền không ngừng phát ra những tiếng “xèo xèo”, kèm với khói trắng bốc lên mù mịt.
Chẳng mấy chốc da thịt máu me nội tạng lông tóc các thứ không sót lại một chút gì. Chỉ còn đúng mười bộ xương trắng nhởn khoác trên mình bộ đạo bào.
Thấy hắn liếc mắt nhìn sang, lão giả lập tức liên tưởng máu trong cơ thể đông cứng lại.
Quả này khẳng định chết cũng không được yên thân.
Về phần gã đệ tử thì sợ quá, sớm đã ngất xỉu.
Cao Cường chậm rãi đi tới trước mặt lão giả, từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười nói:
“Ta thời gian gần đây tập tành luyện chế phù bảo, phải dùng tẩy cốt dịch để loại bỏ sạch máu thịt dính trên xương yêu thú. Ta luôn tự hỏi từng thớ thịt bị ăn mòn sẽ có cảm giác thế nào? Hẳn là rất tuyệt vời đúng không? Thôi thì ngươi giúp ta trải nghiệm đi vậy”
Tuyệt cái mụ nội nhà ngươi chứ tuyệt, lão giả trong đầu không ngừng kêu gào chửi bới. Lão ước gì có thể tự bạo chết quách cho xong, nhưng chẳng làm được gì mới khốn nạn.
Để rồi lão phải trơ mắt mà nhìn hắn nhỏ một giọt dược thuỷ xanh lè kia xuống chân mình.
“Xèo.. xèo.. xèo..”
Đau đớn kinh khủng ngay lập tức trùng kích tới khu thần kinh trung ương của lão giả. Đáng sợ là không chỉ máu thịt thôi, mà ngay cả xương cốt cũng như thể bị thiêu đốt ăn mòn.
Nó ăn mòn nhanh chút đã đành, đằng này cứ chậm rề rề như mối mọt đục thân cây. Cảm giác đau đớn phải chịu lại càng thêm phần dai dẳng. Lão tử xương có dùng được đâu?
Ngươi giết lão tử ngay và luôn đi, làm ơn..
Chứng kiến lão khốn kiếp này đau đớn tới mức mặt mũi vặn vẹo, Cao Cường hài lòng quay sang nhỏ cho đệ tử của lão một giọt. Tưởng ngất xỉu là xong sao? Mơ mộng hão huyền.
“Tích.. Xèooooooooooooooooooo..”
Cái thánh họ nhà nó!!!
Tiểu tử này nhục thân quá kém, nhỏ cho có một giọt mà nháy mắt liền chỉ còn trơ lại mỗi khung xương.
“Ồ!!!” – Cao Cường khẽ hô một tiếng.
Bởi có một bóng mờ bao trùm khung xương của gã đệ tử.
Nói cách khác là tẩy cốt dịch không thể ăn mòn được linh hồn.
Vậy cũng tốt, chứ để gã chết nhanh như vậy thì lại quá là tiện nghi.
Hắc Tháp lần nữa xuất hiện trên tay, Cao Cường mau chóng bắt nhốt linh hồn gã đệ tử. Thuận tiện cầm luôn lấy, lát nữa khỏi mất công móc ra thu bắt linh hồn lão giả.
Hắc Tháp khi trước đoạt được của lão Tà Tu rách rưới, chuyên dùng để nuôi dưỡng quỷ hồn. Sau hắn nhờ sư phụ cải tiến, ai dè lão nhân gia làm thành cái hoả tháp.
Chính vì thế mà từ một món pháp bảo nuôi dưỡng cho quỷ hồn lớn mạnh. Biến thành một món pháp bảo chuyên giam giữ cũng như kiêm nhiệm thêm chức năng tra tấn.
Có thể nói các loại linh hồn một khi đã bị giam nhốt trong Hắc Tháp, phải chịu đựng hoả diễm liên tục thiêu đốt, giống như đang nhận hình phạt tại hoả ngục Âm Phủ.
Khét mù ở chỗ bên trong có trận pháp cầm cố linh hồn, muốn tự bạo cũng không được. Bắt buộc phải chịu đựng cho tới khi linh hồn hết đát mà tan biến khỏi thế gian.
Nói chung đem linh hồn của những kẻ như lão giả khốn nạn này nhốt vào Hắc Tháp là hết sức hợp lý. Chứ để chết dễ quá thì sao an ủi được linh hồn người đã khuất.
Cơ mà trước tiên phải cho lão nếm trải đủ hương vị nỗi đau thể xác cái đã.
Kim Đan đỉnh phong có khác, nhục thân khá cường, một giọt ăn mòn được có mỗi một bàn chân.
Cao Cường vừa nhỏ thêm một giọt dược thuỷ, vừa lạnh lẽo cười nói:
“Lão rác rưởi ngươi cứ việc yên tâm, cái gì chứ tẩy cốt dịch ta đây nhiều lắm. Đủ để ngươi từ từ gặm nhấm nỗi đau đến năm sau cũng được. Lại tới một giọt nữa này”
Quỷ Thần Thiên Địa ơiiiii!!!
Làm ơn hạ xuống sấm sét đánh chết con quỷ này đi!!!
Lão giả vừa đón nhận đau đớn liên tục trùng kích khu thần kinh, vừa không ngừng âm thầm gào thét. Người ta muốn chết cũng không cho, tiểu tử này tuyệt đối không phải là người.
Có thể nói ăn chơi không thua kém thành phố là bao.
Đáng tiếc đi một vòng mà chẳng gặp được người quen nào.
Chắc hẳn đám bạn học chạy lên thành phố nuôi mộng làm giàu hết rồi.
Thành thật để mà nói thì Cao Cường hi vọng mục tiêu hiện đang ẩn nấp tại một toà nhà hội sở nào đó. Nhưng sau cùng vẫn là đi tới nơi mà trong lòng hắn không hề mong muốn nhất.
Vũ Môn Đạo Miếu.
Một toà đạo miếu nằm lẻ loi giữa cánh đồng hoa cải rộng lớn tại trung tâm thôn huyện.
Khi còn tại thế, sư thầy từng nhiều lần dẫn Cao Cường tới đây chơi. Dần hình thành quan hệ thân thiết, những năm theo học cấp ba, thỉnh thoảng hắn lại ghé vào ăn ké bữa cơm trưa.
Để mà so sánh thì hắn gần gũi mấy vị đạo sĩ tại đạo miếu còn hơn với người trong thôn ấy chứ.
Hắn vẫn nhớ lần gần nhất về thăm là bốn năm trước mang quà chúc Tết. Quây quần bên mâm rượu thịt, cùng nhau say tới bến, say không biết trời đất là gì. Ngày đó thật vui biết mấy.
Vậy nhưng lúc này hắn không tìm thấy những thân ảnh quen thuộc ở đâu cả.
Những người làm chỗ dựa tinh thần cho hắn sau khi sư thầy mất, giờ đây không thấy một ai.
Thay vào đó là mười hai khuôn mặt xa lạ, bao gồm hai tu sĩ và mười cỗ thân xác nuôi nhốt quỷ hồn.
Mười cỗ thân xác cả nam và nữ trẻ tuổi đều dùng để nuôi nhốt Quỷ Lẻo Mép. Trên cổ buộc một sợi toả hồn tuyến, chúng có muốn thoát ly thân thể để bỏ trốn cũng không làm được.
Hai tu sĩ thì gồm một lão giả Kim Đan Kỳ đỉnh phong, và một thanh niên chỉ mới Luyện Khí trung kỳ.
Đáng nói là hai kẻ này trên thân quấn đầy tội nghiệt, nhưng không hề toả ra tà khí.
Đồng nghĩa dù không phải Tà Tu, chúng vẫn cứ là làm bậy.
Vậy mới thấy con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.
---
Trong miếu.
Đang ngồi xem trận chung kết cúp C1.
Thanh niên chợt liên tục khẽ rùng mình, không nhịn nổi vội quay sang nói với lão giả:
“Sư phụ, chẳng hiểu sao đệ tử thấy lạnh quá”
“Chát..”
Đang tập trung xem thì bị làm phiền, lão giả liền quất cho đệ tử cái bạt tai rồi mắng:
“Ngươi đi theo lão phu bao năm rồi? Kè kè bên người là một đám quỷ hồn, có thể không lạnh được sao? Lấy cái áo khoác mặc vào, còn lải nhải vớ vẩn thì đứng trách”
Thanh niên bị mắng cổ rụt hết cả lại, vội nhanh chân chạy đi lấy áo mặc, không dám ho hoe lấy nửa lời.
“Chẳng lẽ sắp giông bão?” – Lão giả liếc mắt nhìn ra ngoài trời, miệng lẩm bẩm nghi hoặc. Rồi nhanh tay mở túi trữ vật lấy chiếc đạo bào khoác lên người cho đỡ lạnh.
Nhiệt độ hạ thấp chứng tỏ đám quỷ hồn đang hấp thu âm khí dễ hơn, khẳng định là sắp có mưa bão.
Mặc xong áo ấm chạy ra thấy sư phụ khoác lên đạo bào phiên bản lót bông. Thanh niên vừa đặt mông ngồi xuống ghế, vừa vụng trộm bĩu môi dè bỉu.
Lão giả đương nhiên phát hiện hành vi lén lút này, tay liền vung lên. Nhưng chưa kịp quất cho đệ tử thêm một cái bạt tai thì chợt nghe thấy tiếng động lạ.
Chính xác là tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Vả lại kẻ tới không có ý định che giấu, thanh niên với đám quỷ hồn ngồi trong xó còn nghe thấy được.
Lão giả ngay tức thì thả ra thần thức, vừa thấy chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, liền nhếch mép cười lạnh.
Với cái kiểu ăn mặc quần áo phổ thông thì không đời nào là cường giả hải vực.
Một tiểu tử chưa ráo máu đầu thích lo chuyện bao đồng đây mà.
Cơ mà sao không nhìn ra tu vi?
À, dán liễm tức phù.
Lão giả cười càng thêm lạnh, hướng đám quỷ hồn nói:
“Các ngươi chuẩn bị có thức ăn ngon để gặm nhấm đấy. Hắc.. Hắc..”
Sư phụ nói vậy thì chứng tỏ không phải Cấm Quân gì kia đuổi theo tới. Vốn đang căng thẳng cực độ, thanh niên liền một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sợ nhất đụng phải tu sĩ Cấm Quân, sư phụ có thể dùng hắn làm pháo hôi cản đường bất cứ lúc nào.
Nói chung có người sư phụ tâm địa ác độc như này, hắn ước gì cứ làm người thường còn hơn.
Cái gì mà lão phu trao ngươi cơ duyên? Duyên cái quần, chó má duyên mới đúng.
Không bao lâu, một thanh niên trẻ tuổi bước vào đạo miếu. Kèm theo đó là nhiệt độ dường như đang hạ thấp xuống một cách vô cùng nhanh chóng.
Nguy hiểm.
Thôi bỏ mẹ rồi.
Không có nửa xu chần chừ, lão giả ngay lập tức di động thân hình.
Nhưng đúng lúc này một thân ảnh xuất hiện trước mặt lão, cùng cơn mưa quyền ấn ập tới như vũ bão.
“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”
Từng quyền từng quyền nặng nề nện lên mặt, giây lát lão giả liền thấy ý thức muốn mơ hồ. Đừng nói là phóng xuất chân khí chống trả, ngay đến bản thân là ai mà lão còn chẳng nhớ nổi.
“Phập.. Phập.. Phập..”
Và rồi khẽ vang hàng loạt âm thanh vật nhọn đâm vào da thịt, không đau đớn. Nhưng lão giả cảm nhận thấy được linh hồn vừa mới bị giam cầm, kết nối với đan điền cũng vừa bị cắt đứt.
“Rầm.. Rầm..”
Hai tiếng đổ ngã vang lên, lão giả với đệ tử cùng lúc ngã lăn quay, trên mặt đều cắm đầy châm nhọn. Đáng sợ ở chỗ đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không tài nào điều động thân thể.
Đúng là giông bão ập tới, nhưng là bão cấp độ tiếng gọi tử thần.
Nằm thẳng cẳng dưới nền, lão giả khoé mắt ẩm ướt.
Tạm thời để hai kẻ đáng chết này nằm đó đợi.
Cao Cường trên tay xuất hiện một món pháp bảo hình ngọn tháp đen xì xì, chậm rãi đi về hướng đám Quỷ Lẻo Mép co ro run rẩy trong xó, lạnh giọng nói:
“Cứ nghĩ tới việc cái lũ sâu bọ rác rưởi các ngươi cắn xé linh hồn bọn họ là ta lại phi thường khó chịu. Muốn mau mau được giải thoát ư? không bao giờ có chuyện đó. Vào trong tháp rồi chịu cảnh hoả diễm thiêu đốt từng chút từng chút cho đến khi quỷ hồn tan biến đi”
Dứt lời cũng là lúc hắn vung tay ném ra Hắc Tháp, đồ chơi này liền lơ lửng trên không, liên tục phát ra những tiếng gió rít ma mị nghe mà lạnh hết tóc gáy.
“Phựt.. Phựt.. Phựt..” – Những sợi toả hồn tuyến trên cổ đám Quỷ Lẻo Mép chợt thi nhau đứt đoạn.
Chút phản ứng dãy dụa cũng không có, toàn bộ mười đầu quỷ hồn bị bóc ra khỏi thân xác. Và chỉ trong nháy mắt thôi, Hắc Tháp liền nuốt gọn bọn chúng.
Nhìn mười cỗ thân xác không có linh hồn lần lượt ngã xuống, Cao Cường thu hồi Hắc Tháp rồi lấy ra một lọ thuỷ tinh chứa đựng dược thuỷ có màu xanh lè.
Hắn vung tay vẩy thứ dược thuỷ xanh lè này lên mười cỗ thân xác.
Da thịt bị ăn mòn liền không ngừng phát ra những tiếng “xèo xèo”, kèm với khói trắng bốc lên mù mịt.
Chẳng mấy chốc da thịt máu me nội tạng lông tóc các thứ không sót lại một chút gì. Chỉ còn đúng mười bộ xương trắng nhởn khoác trên mình bộ đạo bào.
Thấy hắn liếc mắt nhìn sang, lão giả lập tức liên tưởng máu trong cơ thể đông cứng lại.
Quả này khẳng định chết cũng không được yên thân.
Về phần gã đệ tử thì sợ quá, sớm đã ngất xỉu.
Cao Cường chậm rãi đi tới trước mặt lão giả, từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười nói:
“Ta thời gian gần đây tập tành luyện chế phù bảo, phải dùng tẩy cốt dịch để loại bỏ sạch máu thịt dính trên xương yêu thú. Ta luôn tự hỏi từng thớ thịt bị ăn mòn sẽ có cảm giác thế nào? Hẳn là rất tuyệt vời đúng không? Thôi thì ngươi giúp ta trải nghiệm đi vậy”
Tuyệt cái mụ nội nhà ngươi chứ tuyệt, lão giả trong đầu không ngừng kêu gào chửi bới. Lão ước gì có thể tự bạo chết quách cho xong, nhưng chẳng làm được gì mới khốn nạn.
Để rồi lão phải trơ mắt mà nhìn hắn nhỏ một giọt dược thuỷ xanh lè kia xuống chân mình.
“Xèo.. xèo.. xèo..”
Đau đớn kinh khủng ngay lập tức trùng kích tới khu thần kinh trung ương của lão giả. Đáng sợ là không chỉ máu thịt thôi, mà ngay cả xương cốt cũng như thể bị thiêu đốt ăn mòn.
Nó ăn mòn nhanh chút đã đành, đằng này cứ chậm rề rề như mối mọt đục thân cây. Cảm giác đau đớn phải chịu lại càng thêm phần dai dẳng. Lão tử xương có dùng được đâu?
Ngươi giết lão tử ngay và luôn đi, làm ơn..
Chứng kiến lão khốn kiếp này đau đớn tới mức mặt mũi vặn vẹo, Cao Cường hài lòng quay sang nhỏ cho đệ tử của lão một giọt. Tưởng ngất xỉu là xong sao? Mơ mộng hão huyền.
“Tích.. Xèooooooooooooooooooo..”
Cái thánh họ nhà nó!!!
Tiểu tử này nhục thân quá kém, nhỏ cho có một giọt mà nháy mắt liền chỉ còn trơ lại mỗi khung xương.
“Ồ!!!” – Cao Cường khẽ hô một tiếng.
Bởi có một bóng mờ bao trùm khung xương của gã đệ tử.
Nói cách khác là tẩy cốt dịch không thể ăn mòn được linh hồn.
Vậy cũng tốt, chứ để gã chết nhanh như vậy thì lại quá là tiện nghi.
Hắc Tháp lần nữa xuất hiện trên tay, Cao Cường mau chóng bắt nhốt linh hồn gã đệ tử. Thuận tiện cầm luôn lấy, lát nữa khỏi mất công móc ra thu bắt linh hồn lão giả.
Hắc Tháp khi trước đoạt được của lão Tà Tu rách rưới, chuyên dùng để nuôi dưỡng quỷ hồn. Sau hắn nhờ sư phụ cải tiến, ai dè lão nhân gia làm thành cái hoả tháp.
Chính vì thế mà từ một món pháp bảo nuôi dưỡng cho quỷ hồn lớn mạnh. Biến thành một món pháp bảo chuyên giam giữ cũng như kiêm nhiệm thêm chức năng tra tấn.
Có thể nói các loại linh hồn một khi đã bị giam nhốt trong Hắc Tháp, phải chịu đựng hoả diễm liên tục thiêu đốt, giống như đang nhận hình phạt tại hoả ngục Âm Phủ.
Khét mù ở chỗ bên trong có trận pháp cầm cố linh hồn, muốn tự bạo cũng không được. Bắt buộc phải chịu đựng cho tới khi linh hồn hết đát mà tan biến khỏi thế gian.
Nói chung đem linh hồn của những kẻ như lão giả khốn nạn này nhốt vào Hắc Tháp là hết sức hợp lý. Chứ để chết dễ quá thì sao an ủi được linh hồn người đã khuất.
Cơ mà trước tiên phải cho lão nếm trải đủ hương vị nỗi đau thể xác cái đã.
Kim Đan đỉnh phong có khác, nhục thân khá cường, một giọt ăn mòn được có mỗi một bàn chân.
Cao Cường vừa nhỏ thêm một giọt dược thuỷ, vừa lạnh lẽo cười nói:
“Lão rác rưởi ngươi cứ việc yên tâm, cái gì chứ tẩy cốt dịch ta đây nhiều lắm. Đủ để ngươi từ từ gặm nhấm nỗi đau đến năm sau cũng được. Lại tới một giọt nữa này”
Quỷ Thần Thiên Địa ơiiiii!!!
Làm ơn hạ xuống sấm sét đánh chết con quỷ này đi!!!
Lão giả vừa đón nhận đau đớn liên tục trùng kích khu thần kinh, vừa không ngừng âm thầm gào thét. Người ta muốn chết cũng không cho, tiểu tử này tuyệt đối không phải là người.