Chương : 11
Trời ngả về chiều, khách khứa dần dần ít đi vì ngày hôm sau gia đình sẽ đưa tang ông. Tôi vẫn quỳ chỗ ấy, khóc một hồi, im một hồi, nghĩ một hồi, rồi lại khóc một hồi, tựa như hết thảy mọi thứ trên đời không có quan hệ gì với tôi.
Lúc này có một người khách đi đến. Như một phản xạ có điều kiện, tôi vội lên tinh thần, quỳ ngay ngắn, trả lễ nhưng không buồn liếc nhìn người khách kia dù một cái. Trả lễ xong, tôi cúi đầu đợi vị khách kia rời khỏi nhưng lại thấy một đôi giày cao gót bước về phía tôi.
Đôi chân thon dài được ôm trọn bởi cặp vớ màu đen, trang phục đen rất vừa vặn, gương mặt hơi lộ vẻ tái nhợt, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau buồn. Không phải là dì đó sao?
“Thỏ con!” Giọng dì thật trầm.
Lòng tôi như bị vật gì chặn lại, tắc nghẽn, muốn mở miệng nói, mà một câu cũng chẳng nên lời, nước mặt rơi lã chã.
Dì đến ôm lấy tôi, vuốt ve đầu tôi, không nói gì.
Thật lâu sau, dì buông tôi ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, lâu như vậy mới đến thăm con. Cũng không biết an ủi con thế nào. Vừa rồi dì đã gặp mẹ con, ông nội con đi cũng không đau đớn, việc này xem như là an ủi.”
Tôi gạt nước mắt, gật đầu. Dì nói không sai, so với những người bị ốm đau hành hạ rất lâu mới qua đời, ông nội xem như là may mắn, không chịu đựng gì, có người nói đây là kiếp trước tu luyện. Hiện tại, chỉ có nghĩ như vậy để an ủi người còn sống.
Dì Lạc, sao dì lại đến đây?”
“Mấy ngày trước không biết vì sao lòng dạ dì rối bời, giằng co vài ngày, rồi gọi cho mẹ con, mới biết bên này đã xảy ra chuyện.”
“Sao lâu như vậy dì không liên lạc gì với gia đình con?” Những lời này, tôi luôn tự hỏi mình trong mấy tháng qua.
Dì tỏ ra khó xử, muốn nói lại thôi, tôi mơ hồ thấy được dường như dì có tâm sự.
“Dì sao vậy?”
“Không có gì, dì không sao, đoạn trước nhà máy ở thành phố W xảy ra chút vấn đề, vất vả lắm mới có thể giải quyết xong.”
Không hiểu vì sao tôi lại không tin lời dì, nghĩ rằng dì đang tìm cớ. Nhưng tôi có tư cách gì mà yêu cầu dì nói ra sự thật chứ? Tôi yên lặng thở dài, không hỏi tới nữa.
Đêm ấy, tôi ngồi cạnh ông nội, nhìn ngọn đèn chớp nháy chớp nháy.
Nghĩ đến lẽ đời, đúng như Trang Tử nói: “Sinh giả ký dã, tử giả quy dã.” Sống chết chưa bao giờ mình nắm trong tay. Thời gian thoăn thoắt, âm dương xa cách, mà cuối cùng, mọi người lại gặp nhau dưới chốn âm u mù mịt. Vậy lúc sống, rốt cuộc có có nghĩa gì? Theo đuổi, rồi cũng thành tro bụi.
Sau khi đưa tang xong, tôi mới biết được dì Lạc đã suốt đêm quay về thành phố W. Thật ra lần này dì đến phúng viếng đã rất khách khí. Nghĩ đến dì còn công việc bận rộn, cũng là thân bất do kỷ.
Tôi buồn cười phát hiện, tôi không thể tạm biệt dì được lần nào. Dì muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không có bất kỳ lý do gì có thể ràng buộc dì. Còn tôi nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, thậm chí ngay cả tạm biệt cũng là dư thừa.
Tất cả đều là tôi tự mình đa tình mà thôi. Vì tôi xem trọng người, có lẽ chỉ có một mình tôi bằng lòng cam chịu mà tạo ra ảo ảnh, cùng với người thật hoàn toàn không giống nhau. Tôi nhớ nhung người cũng tốt, thích cũng chả sao, chẳng thế thay đổi được thái độ của người đối với tôi. Tôi chỉ là hậu bối của người, ngay cả thân thích cũng chẳng được tính nữa là, chỉ là một người bạn nhỏ có cũng được không cũng được. Tôi có nghiêm túc thì với người đây chỉ là chuyện nực cười mà thôi. Có lẽ đã trải qua đau khổ trần đời, lần đầu tiên tôi mới nhìn thấu nhân sinh, nhìn thấu đạo lý của tôi…
P/S: Thật ngại quá nhưng trình độ của mình không đủ để bình chú cho câu nói của Trang Tử. Mình có đi nhà sách tìm câu này trong cuốn Trang Tử Nam Hoa Kinh nhưng chắc do mắt so le hôn có thấy Nên thôi, sẽ bổ sung sau.
Lúc này có một người khách đi đến. Như một phản xạ có điều kiện, tôi vội lên tinh thần, quỳ ngay ngắn, trả lễ nhưng không buồn liếc nhìn người khách kia dù một cái. Trả lễ xong, tôi cúi đầu đợi vị khách kia rời khỏi nhưng lại thấy một đôi giày cao gót bước về phía tôi.
Đôi chân thon dài được ôm trọn bởi cặp vớ màu đen, trang phục đen rất vừa vặn, gương mặt hơi lộ vẻ tái nhợt, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau buồn. Không phải là dì đó sao?
“Thỏ con!” Giọng dì thật trầm.
Lòng tôi như bị vật gì chặn lại, tắc nghẽn, muốn mở miệng nói, mà một câu cũng chẳng nên lời, nước mặt rơi lã chã.
Dì đến ôm lấy tôi, vuốt ve đầu tôi, không nói gì.
Thật lâu sau, dì buông tôi ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, lâu như vậy mới đến thăm con. Cũng không biết an ủi con thế nào. Vừa rồi dì đã gặp mẹ con, ông nội con đi cũng không đau đớn, việc này xem như là an ủi.”
Tôi gạt nước mắt, gật đầu. Dì nói không sai, so với những người bị ốm đau hành hạ rất lâu mới qua đời, ông nội xem như là may mắn, không chịu đựng gì, có người nói đây là kiếp trước tu luyện. Hiện tại, chỉ có nghĩ như vậy để an ủi người còn sống.
Dì Lạc, sao dì lại đến đây?”
“Mấy ngày trước không biết vì sao lòng dạ dì rối bời, giằng co vài ngày, rồi gọi cho mẹ con, mới biết bên này đã xảy ra chuyện.”
“Sao lâu như vậy dì không liên lạc gì với gia đình con?” Những lời này, tôi luôn tự hỏi mình trong mấy tháng qua.
Dì tỏ ra khó xử, muốn nói lại thôi, tôi mơ hồ thấy được dường như dì có tâm sự.
“Dì sao vậy?”
“Không có gì, dì không sao, đoạn trước nhà máy ở thành phố W xảy ra chút vấn đề, vất vả lắm mới có thể giải quyết xong.”
Không hiểu vì sao tôi lại không tin lời dì, nghĩ rằng dì đang tìm cớ. Nhưng tôi có tư cách gì mà yêu cầu dì nói ra sự thật chứ? Tôi yên lặng thở dài, không hỏi tới nữa.
Đêm ấy, tôi ngồi cạnh ông nội, nhìn ngọn đèn chớp nháy chớp nháy.
Nghĩ đến lẽ đời, đúng như Trang Tử nói: “Sinh giả ký dã, tử giả quy dã.” Sống chết chưa bao giờ mình nắm trong tay. Thời gian thoăn thoắt, âm dương xa cách, mà cuối cùng, mọi người lại gặp nhau dưới chốn âm u mù mịt. Vậy lúc sống, rốt cuộc có có nghĩa gì? Theo đuổi, rồi cũng thành tro bụi.
Sau khi đưa tang xong, tôi mới biết được dì Lạc đã suốt đêm quay về thành phố W. Thật ra lần này dì đến phúng viếng đã rất khách khí. Nghĩ đến dì còn công việc bận rộn, cũng là thân bất do kỷ.
Tôi buồn cười phát hiện, tôi không thể tạm biệt dì được lần nào. Dì muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không có bất kỳ lý do gì có thể ràng buộc dì. Còn tôi nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, thậm chí ngay cả tạm biệt cũng là dư thừa.
Tất cả đều là tôi tự mình đa tình mà thôi. Vì tôi xem trọng người, có lẽ chỉ có một mình tôi bằng lòng cam chịu mà tạo ra ảo ảnh, cùng với người thật hoàn toàn không giống nhau. Tôi nhớ nhung người cũng tốt, thích cũng chả sao, chẳng thế thay đổi được thái độ của người đối với tôi. Tôi chỉ là hậu bối của người, ngay cả thân thích cũng chẳng được tính nữa là, chỉ là một người bạn nhỏ có cũng được không cũng được. Tôi có nghiêm túc thì với người đây chỉ là chuyện nực cười mà thôi. Có lẽ đã trải qua đau khổ trần đời, lần đầu tiên tôi mới nhìn thấu nhân sinh, nhìn thấu đạo lý của tôi…
P/S: Thật ngại quá nhưng trình độ của mình không đủ để bình chú cho câu nói của Trang Tử. Mình có đi nhà sách tìm câu này trong cuốn Trang Tử Nam Hoa Kinh nhưng chắc do mắt so le hôn có thấy Nên thôi, sẽ bổ sung sau.