Chương : 8
ừm, cũng đã lâu hok thấy Dương tỷ post chương mới nên ta và TK quyết định làm Long đồ án.
bắt đầu làm từ đầu Q15. Đúng ra hum nay sẽ post nhưng rày thấy nhà ta có vẻ yên ắng quá nên máu lười của ta cũng tăng mạnh lun. Bằng chứng là c8 của Đương nữ vương giờ mới up. Dù Đương nữ vương là truyện mới nhưng qua 2 năm làm Quỷ hành được mọi ng comment không ít thì nhiều cũng quen rùi nên ta không quen lắm với sự vắng vẻ này. Này cũng hok phải là ta làm khó gì reader nhé, nhưng cái nghiệp edit không công mà không được cổ vũ thì mau nản lắm. Cần lắm cổ vũ của mọi người để lên tinh thần.
Nên… mai ta sẽ up 1 thông báo CÂU comment trắng trợn. Nếu đạt 20 comment – trong 1 ngày thì ta sẽ bắt đầu làm Long đồ và up nhanh nhất có thể. Chỉ 20 thui nên mọi ng đã like thì tiện tay comment 1 cái lun nhé. Comment gì cũng được, chỉ cần cho ta biết mọi người vẫn ủng hộ là được.
Thân ái.
———–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Tô Lê bị tiêm thuốc nên nằm im nhắm mắt. Tô Vị Nhiên cũng không gọi Tô Lê. Hắn đi đến trước cửa sổ giật bức màn ra, nhìn thế giới đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, ánh mắt tối đen không rõ ý nghĩa.
Biết rõ Phương Quân Dục sẽ không nhúng tay nhưng vẫn giống một đứa nhóc bốc đồng, bướng bỉnh dùng phương pháp vụng về muốn được đối phương chú ý.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Vị Nhiên nghe thấy trên giường có tiếng động liền xoay lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Lê vừa tỉnh lại, sau khi nhìn rõ mặt Tô Vị Nhiên, thần kinh khẩn trương kéo căng như một sợi dây cung.
“Ta muốn làm gì?” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lập lại lời Tô Lê, đi đến bên giường.
Tô Lê muốn lui về sau, nhưng lại bởi vì toàn thân bị trói mà không thể nhúc nhích. Lúc này Tô Lê mới phát hiện mình đang không mặc gì bị trói ở trên giường.
Tô Vị Nhiên nhìn về phía tủ đầu giường, khóe miệng khẽ nhếch. Tô Lê cũng theo ánh mắt Tô Vị Nhiên nhìn hướng đầu giường. Sau khi thấy thứ trên tủ đầu giường thì thân thể Tô Lê không tự chủ được hơi hơi phát run.
Tô Vị Nhiên chú ý tới phản ứng của Tô Lê, cầm lấy dầu bôi trơn hướng Tô Lê mỉm cười nói: “Xem ra giáo dục của khu S với cậu cũng coi như thành công.”
Hắn từ từ đổ dầu bôi trơn ra, ánh mắt lại nhìn biểu tình của Tô Lê. Nhìn vẻ mặt Tô Lê từng chút biến hóa, Tô Vị Nhiên vừa lòng nở nụ cười. Ngón trỏ Tô Vị Nhiên dính một chút dầu bôi trơn, đầu ngón tay từ chỗ xương quai xanh Tô Lê trượt xuống, ác ý quét qua chỗ gồ lên trước ngực Tô Lê, rồi trượt xuống bụng. Tô Lê gắt gao cắn môi, ánh mắt như lợi kiếm bắn về phía Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên vừa lòng biểu tình nhục nhã mang theo phẫn hận của Tô Lê, thu lại ngón tay đang đảo quanh bụng Tô Lê.
Tình huống cơ bản của người này, sau khi hắn rời “Lạc đường” Trâu Bác đã báo cáo rõ. Tên thật là Chu Lượng, bị cha gán nợ bán cho Địa đầu xà khu phố Nam Tôn Thiên Quân. Sau khi bị Tôn Thiên Quân chơi đủ thì bán cho “Lạc đường”. Bị phân tới khu S, danh hiệu S18. Mà hắn bị bán cho “Lạc đường” đã hai năm.
Điều giáo của hắn là điều giáo quan ưu tú nhất khu S G bá tước. Nghe nói không có người nào là G bá tước không điều giáo được. Thậm chí có người còn nói giỡn nói G bá tước chính là thần, cho dù là công S cũng có thể ở trong ba tuần bị điều giáo thành M.
Trâu Bác nói S18 rất quật cường, những điều giáo quan khác cũng phải bó tay, cuối cùng bị đưa đến tay G bá tước. Mà G bá tước cũng có vẻ điều giáo thành công.
Nhưng khi S18 đón khách lại đả thương khách rồi nhân cơ hội trốn đi, tuy cuối cùng cũng bị bắt về. Điều này làm cho bản thân G bá tước cũng phải giật mình bởi vì S18 diễn quá thật, có thể lừa hắn.
Sau khi S18 bị bắt về liền nhận được trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng sau hai lần chạy trốn sau đó S18 nói trừng phạt nghiêm khắc cũng không hù được hắn.
Tô Vị Nhiên nguyên bản không mấy hứng thú với người này sau khi nghe được cũng sinh ra một chút hứng thú. Ý chí của người này cũng không phải kiên định bình thường đâu.
Tô Vị Nhiên cầm khăn tay lau dầu bôi trơn trên đầu ngón tay: “S18?”
Tô Lê cắn môi, không phản ứng.
Tô Vị Nhiên không để tâm, ném khăn tay xuống: “Hay nên gọi cậu là Chu Lượng.”
Tô Lê khi nghe đến cái tên này, thân thể khẽ chấn động.
“Cha cậu gọi là Chu Tân Dân.” Tô Vị Nhiên cầm lấy một chai rượu vang trên đầu giường, nhìn một chút: “Margaux 2007, cũng được.”
Tô Lê khi nghe đến tên cha mình, biểu hiện trên mặt trở nên dữ tợn, hét lớn: “Hắn không phải cha ta!”
Tô Vị Nhiên xem như không nghe thấy, cầm lấy một cái ly rót rượu ra, nhẹ nhàng lắc lắc mấy cái, đưa ly đến bên chóp mũi ngửi: “Tôn Thiên Quân, cái tên này chắc cậu cũng biết đi.”
Tô Lê nghe đến đây, đồng tử đột nhiên co rút, cả người cứng còng, sắc mặt xanh mét.
Tô Vị Nhiên đem ly rượu đến bên môi Tô Lê: “Mùi vị không tệ, nếm thử chút?”
Tô Lê mím chặt môi, rượu theo khóe môi Tô Lê chậm rãi trượt xuống.
“Quả nhiên là tính tình quật cường.” Tô Vị Nhiên cười cười, để ly rượu lên đầu giường.
“Cậu xem, bây giờ cậu chỉ có thể bị bắt nằm ở nơi này, mặc người muốn làm gì thì làm.” Coi thường ánh mắt phẫn nộ của Tô Lê, Tô Vị Nhiên tiếp tục mỉm cười nói: “Không có sức phản kháng, thật là đáng thương.”
Tô Vị Nhiên nắm cằm Tô Lê: “Trừ bỏ tức giận la hét, dùng ánh mắt xinh đẹp này trừng người khác cậu còn có thể làm được cái gì? Hơn nữa ở khu S, dáng Vẻ tức giận cũng không khác gì thuốc kích dục đâu.”
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lê, nói: “Đừng nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Một lát sau, Tô Vị Nhiên đứng lên, mỉm cười nói: “Muốn báo thù không?”
Tô Lê im lặng một hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Muốn.”
Tô Vị Nhiên cười nói: “Muốn báo thù, trước hết phải tạm thời quên đi quá khứ. Chờ sau khi cậu có đầy đủ sức mạnh, hãy nhớ lại chuyện trước kia. Từ hôm nay trở đi, cậu không gọi S18, không gọi Chu Lượng ——” Tô Vị Nhiên nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Nơi này là khách sạn Hách Lê Hi, gọi cậu là Tô Lê đi.”
Tô Vị Nhiên đặt ly rượu không trên bàn, trong bình chỉ còn lại một nửa rượu màu hổ phách. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng cũng không làm ấm nổi nụ cười lạnh như băng của Tô Vị Nhiên. Hắn cho Tô Lê tín nhiệm và sức mạnh, Tô Lê chính là hồi báo hắn như vậy.
Lúc này, điện thoại Tô Vị Nhiên vang lên, Tô Vị Nhiên nhìn thoáng qua màn hình là Tô Sùng Hoa.
“Uy. Có chuyện gì không?” Tô Vị Nhiên ngữ điệu lười biếng nói.
“Vị Nhiên, cậu tới đây một chút.” Tô Sùng Hoa nói.
“Không muốn động.” Tô Vị Nhiên nói: “Có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi.”
Tô Sùng Hoa cười nói: “Lười đến mức này rồi sao. Bây giờ cậu đang làm gì vậy?”
“Uống rượu.”
“Đã bảo cậu uống ít thôi rồi, vậy mà vẫn không nghe lời.” Giọng Tô Sùng Hoa mang theo bất đắc dĩ.
Tô Vị Nhiên cười nói: “Rượu là thứ tốt. Sống mơ mơ màng màng có cái gì không tốt?”
Tô Sùng Hoa nói: “Nếu để cha biết, nhất định sẽ lại giáo huấn cậu.”
“Cho tới bây giờ cha cũng chưa từng giáo huấn tôi.” Tô Vị Nhiên nói.
“Quá nuông chiều cậu, nên mới khiến cậu trở nên tuỳ hứng làm bậy như vậy.” Tô Sùng Hoa sủng nịch nói.
Tô Vị Nhiên cách điện thoại khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh: “Ca ca thân ái, anh còn chưa thấy tôi khi còn tuỳ hứng làm bậy hơn đâu.” Kế đó Tô Vị Nhiên lại nói: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì?”
Tô Sùng Hoa nói: “Anh tới A thành để gặp một khách hàng.”
“Nga? Là khách hàng nào lại khiến cho anh coi trọng như vậy?” Tô Vị Nhiên hỏi.
“Tề Thiên Tường.”
“Khó trách.” Tô Vị Nhiên nói.
Ở A thành, luận của cải thế lực, không gia tộc nào có thể so sánh với Phương gia. Nhưng phần lớn của cải của Phương gia đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nên xét đến của cải có thể nhìn thấy thì Tề gia chỉ buôn bán đơn thuần vượt xa Phương gia.
Trên bảng xếp hạng tài phú, Tề gia đứng vững ở vị trí giàu nhất A thành.
Chỉ làm như vậy cũng không đủ để khiến Tô Sùng Hoa phải tự mình đến A thành một chuyến.
Tô Vị Nhiên nở nụ cười. Hắn nhớ năm năm trước, vụ náo động lớn nhất A thành chính là chuyện riêng của Tề gia. Tề gia là do ông tổ Tề gia lập nghiệp, phát triển gần trăm năm, gia sản khổng lồ. Nhưng chỉ trong một đêm, toàn gia tộc tứ phân ngũ liệt, gia sản bị xâu xé, cuối cùng không gượng nổi nữa, bị xoá tên khỏi giới thượng lưu A thành.
Khi đó, trong đầu Tô Vị Nhiên chỉ có Phương Quân Dục, chuyện xảy ra bên ngoài thì mặc kệ nên cũng chỉ biết kết quả, chứ không tìm hiểu sâu xa.
Nguyên lai trong chuyện này, đại ca tốt của hắn cũng có tham dự à. Phỏng chừng thu được không ít lợi.
Trước khi trọng sinh, Tô Sùng Hoa cũng vào thời gian này tới A thành nhưng Tô Vị Nhiên ngay cả mặt Tô Sùng Hoa cũng không thấy. Khi đó Tô Vị Nhiên trong mắt trừ bỏ Phương Quân Dục, những chuyện khác đều không được hắn lưu tâm.
Khi đó, Tô Sùng Hoa đến A thành chuẩn bị cùng Tề Thiên Tường bàn một vụ lớn, nhưng cuối cùng lại bởi vì Tề gia chia rẽ mà không thành. Đây là Tô Sùng Hoa nói với Tô Lại Nam.
Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười. Năm đó hắn không để ý chuyện này, nên mới khiến Tô Sùng Hoa có chỗ chui vào. Tề gia chia rẽ, trong đó ảnh hưởng của Tô Sùng Hoa hẳn là không nhỏ.
Tề gia có bốn người con, Tề Thiên Tường là con cả Tề gia. Bốn anh em Tề gia cảm tình rất tốt. Nhưng sáu tháng trước, đương gia Tề gia đột ngột qua đời, sáu người con ngoài giá thú Tề gia tìm tới cửa yêu cầu chia gia sản, náo nhiệt đến mức cả Tề gia gà chó không yên.
Giờ nhớ tới, mấy đứa con riêng không quyền không thế, nếu sau lưng không có ai ủng hộ thì sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy? Hơn nữa một đám con riêng trời nam biển bắc lại có thể cùng một lúc chạy tới A thành. Nếu phía sau không có ai chỉ đạo thì cũng quá “tâm linh tương thông” rồi.
Mà Tô Sùng Hoa ngay lúc mấu chốt này lại chạy tới A thành cùng Tề Thiên Tường “Bàn chuyện làm ăn”, thật đúng là mỗi tay một con cá, lợi ích lớn nhất. Năm đó Tề gia điều chỉnh, một nửa tài sản Tề gia bốc hơi vô tung. Một nửa, dám cá hơn phân nửa đã rơi vào tay Tô Sùng Hoa.
Tô Vị Nhiên cười. Vũng nước đục này, sao có thể nhường Tô Sùng Hoa một tay quấy đến sóng to gió lớn được chứ?
“Một giờ sau tôi sẽ tới.” Tô Vị Nhiên nói, nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Sùng Hoa gọi cho hắn bất quá chỉ là muốn cho hắn xem kịch tiện thể làm nhân chứng, chứng minh hắn Tô Sùng Hoa quả thật tới bàn chuyện làm ăn với Tề Thiên Tường. Sau đó căn cứ vào đó mà suy diễn, bởi vì Tề gia gặp chuyện, nên không bàn được. Quay về Tô gia trả lời, hoàn toàn phủi sạch quan hệ, bất động thanh sắc ém nhẹm một nửa của cải Tề gia.
“Ăn mảnh cũng không phải một cái thói quen tốt.” Ngón tay Tô Vị Nhiên cong cong, nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, khẽ cười nói: “Phải chia cho người khác vài phần mới đúng.” Hơn nữa, sau bữa tiệc lớn, hắn sẽ còn đưa cho Tô Sùng Hoa một ít ” điểm tâm ngọt” đại biểu cho “lòng biết ơn”.
Tô Vị Nhiên nhắm mắt lại chợp mắt trong một lát, rồi mới rời khỏi phòng.
Triệu quản gia thấy Tô Vị Nhiên đi xuống lầu, liền hỏi Tô Vị Nhiên: “Hôm nay Tô thiếu gia có về ăn cơm chiều không?” Tô Vị Nhiên thường không về ăn cơm. Triệu quản gia cũng tập thành thói quen trước khi Tô Vị Nhiên đi thì hỏi một câu.
Tô Vị Nhiên lắc đầu: “Hôm nay đại ca cháu đến A thành, cháu bồi hắn một vị khách hàng nên tối nay sẽ không về.”
“Được.” Triệu quản gia nói: “Có cần tôi nói cho thiếu gia một tiếng không?”
“Anh ta sẽ quan tâm sao?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Không cần đâu.” Nói xong đi đến ga ra, lái xe đến Cảnh Dụ Châu Tế.
bắt đầu làm từ đầu Q15. Đúng ra hum nay sẽ post nhưng rày thấy nhà ta có vẻ yên ắng quá nên máu lười của ta cũng tăng mạnh lun. Bằng chứng là c8 của Đương nữ vương giờ mới up. Dù Đương nữ vương là truyện mới nhưng qua 2 năm làm Quỷ hành được mọi ng comment không ít thì nhiều cũng quen rùi nên ta không quen lắm với sự vắng vẻ này. Này cũng hok phải là ta làm khó gì reader nhé, nhưng cái nghiệp edit không công mà không được cổ vũ thì mau nản lắm. Cần lắm cổ vũ của mọi người để lên tinh thần.
Nên… mai ta sẽ up 1 thông báo CÂU comment trắng trợn. Nếu đạt 20 comment – trong 1 ngày thì ta sẽ bắt đầu làm Long đồ và up nhanh nhất có thể. Chỉ 20 thui nên mọi ng đã like thì tiện tay comment 1 cái lun nhé. Comment gì cũng được, chỉ cần cho ta biết mọi người vẫn ủng hộ là được.
Thân ái.
———–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Tô Lê bị tiêm thuốc nên nằm im nhắm mắt. Tô Vị Nhiên cũng không gọi Tô Lê. Hắn đi đến trước cửa sổ giật bức màn ra, nhìn thế giới đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, ánh mắt tối đen không rõ ý nghĩa.
Biết rõ Phương Quân Dục sẽ không nhúng tay nhưng vẫn giống một đứa nhóc bốc đồng, bướng bỉnh dùng phương pháp vụng về muốn được đối phương chú ý.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Vị Nhiên nghe thấy trên giường có tiếng động liền xoay lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Lê vừa tỉnh lại, sau khi nhìn rõ mặt Tô Vị Nhiên, thần kinh khẩn trương kéo căng như một sợi dây cung.
“Ta muốn làm gì?” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lập lại lời Tô Lê, đi đến bên giường.
Tô Lê muốn lui về sau, nhưng lại bởi vì toàn thân bị trói mà không thể nhúc nhích. Lúc này Tô Lê mới phát hiện mình đang không mặc gì bị trói ở trên giường.
Tô Vị Nhiên nhìn về phía tủ đầu giường, khóe miệng khẽ nhếch. Tô Lê cũng theo ánh mắt Tô Vị Nhiên nhìn hướng đầu giường. Sau khi thấy thứ trên tủ đầu giường thì thân thể Tô Lê không tự chủ được hơi hơi phát run.
Tô Vị Nhiên chú ý tới phản ứng của Tô Lê, cầm lấy dầu bôi trơn hướng Tô Lê mỉm cười nói: “Xem ra giáo dục của khu S với cậu cũng coi như thành công.”
Hắn từ từ đổ dầu bôi trơn ra, ánh mắt lại nhìn biểu tình của Tô Lê. Nhìn vẻ mặt Tô Lê từng chút biến hóa, Tô Vị Nhiên vừa lòng nở nụ cười. Ngón trỏ Tô Vị Nhiên dính một chút dầu bôi trơn, đầu ngón tay từ chỗ xương quai xanh Tô Lê trượt xuống, ác ý quét qua chỗ gồ lên trước ngực Tô Lê, rồi trượt xuống bụng. Tô Lê gắt gao cắn môi, ánh mắt như lợi kiếm bắn về phía Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên vừa lòng biểu tình nhục nhã mang theo phẫn hận của Tô Lê, thu lại ngón tay đang đảo quanh bụng Tô Lê.
Tình huống cơ bản của người này, sau khi hắn rời “Lạc đường” Trâu Bác đã báo cáo rõ. Tên thật là Chu Lượng, bị cha gán nợ bán cho Địa đầu xà khu phố Nam Tôn Thiên Quân. Sau khi bị Tôn Thiên Quân chơi đủ thì bán cho “Lạc đường”. Bị phân tới khu S, danh hiệu S18. Mà hắn bị bán cho “Lạc đường” đã hai năm.
Điều giáo của hắn là điều giáo quan ưu tú nhất khu S G bá tước. Nghe nói không có người nào là G bá tước không điều giáo được. Thậm chí có người còn nói giỡn nói G bá tước chính là thần, cho dù là công S cũng có thể ở trong ba tuần bị điều giáo thành M.
Trâu Bác nói S18 rất quật cường, những điều giáo quan khác cũng phải bó tay, cuối cùng bị đưa đến tay G bá tước. Mà G bá tước cũng có vẻ điều giáo thành công.
Nhưng khi S18 đón khách lại đả thương khách rồi nhân cơ hội trốn đi, tuy cuối cùng cũng bị bắt về. Điều này làm cho bản thân G bá tước cũng phải giật mình bởi vì S18 diễn quá thật, có thể lừa hắn.
Sau khi S18 bị bắt về liền nhận được trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng sau hai lần chạy trốn sau đó S18 nói trừng phạt nghiêm khắc cũng không hù được hắn.
Tô Vị Nhiên nguyên bản không mấy hứng thú với người này sau khi nghe được cũng sinh ra một chút hứng thú. Ý chí của người này cũng không phải kiên định bình thường đâu.
Tô Vị Nhiên cầm khăn tay lau dầu bôi trơn trên đầu ngón tay: “S18?”
Tô Lê cắn môi, không phản ứng.
Tô Vị Nhiên không để tâm, ném khăn tay xuống: “Hay nên gọi cậu là Chu Lượng.”
Tô Lê khi nghe đến cái tên này, thân thể khẽ chấn động.
“Cha cậu gọi là Chu Tân Dân.” Tô Vị Nhiên cầm lấy một chai rượu vang trên đầu giường, nhìn một chút: “Margaux 2007, cũng được.”
Tô Lê khi nghe đến tên cha mình, biểu hiện trên mặt trở nên dữ tợn, hét lớn: “Hắn không phải cha ta!”
Tô Vị Nhiên xem như không nghe thấy, cầm lấy một cái ly rót rượu ra, nhẹ nhàng lắc lắc mấy cái, đưa ly đến bên chóp mũi ngửi: “Tôn Thiên Quân, cái tên này chắc cậu cũng biết đi.”
Tô Lê nghe đến đây, đồng tử đột nhiên co rút, cả người cứng còng, sắc mặt xanh mét.
Tô Vị Nhiên đem ly rượu đến bên môi Tô Lê: “Mùi vị không tệ, nếm thử chút?”
Tô Lê mím chặt môi, rượu theo khóe môi Tô Lê chậm rãi trượt xuống.
“Quả nhiên là tính tình quật cường.” Tô Vị Nhiên cười cười, để ly rượu lên đầu giường.
“Cậu xem, bây giờ cậu chỉ có thể bị bắt nằm ở nơi này, mặc người muốn làm gì thì làm.” Coi thường ánh mắt phẫn nộ của Tô Lê, Tô Vị Nhiên tiếp tục mỉm cười nói: “Không có sức phản kháng, thật là đáng thương.”
Tô Vị Nhiên nắm cằm Tô Lê: “Trừ bỏ tức giận la hét, dùng ánh mắt xinh đẹp này trừng người khác cậu còn có thể làm được cái gì? Hơn nữa ở khu S, dáng Vẻ tức giận cũng không khác gì thuốc kích dục đâu.”
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lê, nói: “Đừng nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Một lát sau, Tô Vị Nhiên đứng lên, mỉm cười nói: “Muốn báo thù không?”
Tô Lê im lặng một hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Muốn.”
Tô Vị Nhiên cười nói: “Muốn báo thù, trước hết phải tạm thời quên đi quá khứ. Chờ sau khi cậu có đầy đủ sức mạnh, hãy nhớ lại chuyện trước kia. Từ hôm nay trở đi, cậu không gọi S18, không gọi Chu Lượng ——” Tô Vị Nhiên nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Nơi này là khách sạn Hách Lê Hi, gọi cậu là Tô Lê đi.”
Tô Vị Nhiên đặt ly rượu không trên bàn, trong bình chỉ còn lại một nửa rượu màu hổ phách. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng cũng không làm ấm nổi nụ cười lạnh như băng của Tô Vị Nhiên. Hắn cho Tô Lê tín nhiệm và sức mạnh, Tô Lê chính là hồi báo hắn như vậy.
Lúc này, điện thoại Tô Vị Nhiên vang lên, Tô Vị Nhiên nhìn thoáng qua màn hình là Tô Sùng Hoa.
“Uy. Có chuyện gì không?” Tô Vị Nhiên ngữ điệu lười biếng nói.
“Vị Nhiên, cậu tới đây một chút.” Tô Sùng Hoa nói.
“Không muốn động.” Tô Vị Nhiên nói: “Có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi.”
Tô Sùng Hoa cười nói: “Lười đến mức này rồi sao. Bây giờ cậu đang làm gì vậy?”
“Uống rượu.”
“Đã bảo cậu uống ít thôi rồi, vậy mà vẫn không nghe lời.” Giọng Tô Sùng Hoa mang theo bất đắc dĩ.
Tô Vị Nhiên cười nói: “Rượu là thứ tốt. Sống mơ mơ màng màng có cái gì không tốt?”
Tô Sùng Hoa nói: “Nếu để cha biết, nhất định sẽ lại giáo huấn cậu.”
“Cho tới bây giờ cha cũng chưa từng giáo huấn tôi.” Tô Vị Nhiên nói.
“Quá nuông chiều cậu, nên mới khiến cậu trở nên tuỳ hứng làm bậy như vậy.” Tô Sùng Hoa sủng nịch nói.
Tô Vị Nhiên cách điện thoại khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh: “Ca ca thân ái, anh còn chưa thấy tôi khi còn tuỳ hứng làm bậy hơn đâu.” Kế đó Tô Vị Nhiên lại nói: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì?”
Tô Sùng Hoa nói: “Anh tới A thành để gặp một khách hàng.”
“Nga? Là khách hàng nào lại khiến cho anh coi trọng như vậy?” Tô Vị Nhiên hỏi.
“Tề Thiên Tường.”
“Khó trách.” Tô Vị Nhiên nói.
Ở A thành, luận của cải thế lực, không gia tộc nào có thể so sánh với Phương gia. Nhưng phần lớn của cải của Phương gia đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nên xét đến của cải có thể nhìn thấy thì Tề gia chỉ buôn bán đơn thuần vượt xa Phương gia.
Trên bảng xếp hạng tài phú, Tề gia đứng vững ở vị trí giàu nhất A thành.
Chỉ làm như vậy cũng không đủ để khiến Tô Sùng Hoa phải tự mình đến A thành một chuyến.
Tô Vị Nhiên nở nụ cười. Hắn nhớ năm năm trước, vụ náo động lớn nhất A thành chính là chuyện riêng của Tề gia. Tề gia là do ông tổ Tề gia lập nghiệp, phát triển gần trăm năm, gia sản khổng lồ. Nhưng chỉ trong một đêm, toàn gia tộc tứ phân ngũ liệt, gia sản bị xâu xé, cuối cùng không gượng nổi nữa, bị xoá tên khỏi giới thượng lưu A thành.
Khi đó, trong đầu Tô Vị Nhiên chỉ có Phương Quân Dục, chuyện xảy ra bên ngoài thì mặc kệ nên cũng chỉ biết kết quả, chứ không tìm hiểu sâu xa.
Nguyên lai trong chuyện này, đại ca tốt của hắn cũng có tham dự à. Phỏng chừng thu được không ít lợi.
Trước khi trọng sinh, Tô Sùng Hoa cũng vào thời gian này tới A thành nhưng Tô Vị Nhiên ngay cả mặt Tô Sùng Hoa cũng không thấy. Khi đó Tô Vị Nhiên trong mắt trừ bỏ Phương Quân Dục, những chuyện khác đều không được hắn lưu tâm.
Khi đó, Tô Sùng Hoa đến A thành chuẩn bị cùng Tề Thiên Tường bàn một vụ lớn, nhưng cuối cùng lại bởi vì Tề gia chia rẽ mà không thành. Đây là Tô Sùng Hoa nói với Tô Lại Nam.
Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười. Năm đó hắn không để ý chuyện này, nên mới khiến Tô Sùng Hoa có chỗ chui vào. Tề gia chia rẽ, trong đó ảnh hưởng của Tô Sùng Hoa hẳn là không nhỏ.
Tề gia có bốn người con, Tề Thiên Tường là con cả Tề gia. Bốn anh em Tề gia cảm tình rất tốt. Nhưng sáu tháng trước, đương gia Tề gia đột ngột qua đời, sáu người con ngoài giá thú Tề gia tìm tới cửa yêu cầu chia gia sản, náo nhiệt đến mức cả Tề gia gà chó không yên.
Giờ nhớ tới, mấy đứa con riêng không quyền không thế, nếu sau lưng không có ai ủng hộ thì sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy? Hơn nữa một đám con riêng trời nam biển bắc lại có thể cùng một lúc chạy tới A thành. Nếu phía sau không có ai chỉ đạo thì cũng quá “tâm linh tương thông” rồi.
Mà Tô Sùng Hoa ngay lúc mấu chốt này lại chạy tới A thành cùng Tề Thiên Tường “Bàn chuyện làm ăn”, thật đúng là mỗi tay một con cá, lợi ích lớn nhất. Năm đó Tề gia điều chỉnh, một nửa tài sản Tề gia bốc hơi vô tung. Một nửa, dám cá hơn phân nửa đã rơi vào tay Tô Sùng Hoa.
Tô Vị Nhiên cười. Vũng nước đục này, sao có thể nhường Tô Sùng Hoa một tay quấy đến sóng to gió lớn được chứ?
“Một giờ sau tôi sẽ tới.” Tô Vị Nhiên nói, nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Sùng Hoa gọi cho hắn bất quá chỉ là muốn cho hắn xem kịch tiện thể làm nhân chứng, chứng minh hắn Tô Sùng Hoa quả thật tới bàn chuyện làm ăn với Tề Thiên Tường. Sau đó căn cứ vào đó mà suy diễn, bởi vì Tề gia gặp chuyện, nên không bàn được. Quay về Tô gia trả lời, hoàn toàn phủi sạch quan hệ, bất động thanh sắc ém nhẹm một nửa của cải Tề gia.
“Ăn mảnh cũng không phải một cái thói quen tốt.” Ngón tay Tô Vị Nhiên cong cong, nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, khẽ cười nói: “Phải chia cho người khác vài phần mới đúng.” Hơn nữa, sau bữa tiệc lớn, hắn sẽ còn đưa cho Tô Sùng Hoa một ít ” điểm tâm ngọt” đại biểu cho “lòng biết ơn”.
Tô Vị Nhiên nhắm mắt lại chợp mắt trong một lát, rồi mới rời khỏi phòng.
Triệu quản gia thấy Tô Vị Nhiên đi xuống lầu, liền hỏi Tô Vị Nhiên: “Hôm nay Tô thiếu gia có về ăn cơm chiều không?” Tô Vị Nhiên thường không về ăn cơm. Triệu quản gia cũng tập thành thói quen trước khi Tô Vị Nhiên đi thì hỏi một câu.
Tô Vị Nhiên lắc đầu: “Hôm nay đại ca cháu đến A thành, cháu bồi hắn một vị khách hàng nên tối nay sẽ không về.”
“Được.” Triệu quản gia nói: “Có cần tôi nói cho thiếu gia một tiếng không?”
“Anh ta sẽ quan tâm sao?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Không cần đâu.” Nói xong đi đến ga ra, lái xe đến Cảnh Dụ Châu Tế.