Chương : 14
“Dân phụ cho rằng có thể sống một cuộc sống an ổn, ai ngờ, đó là lúc cuộc sống địa ngục của dân phụ bắt đầu.” Vẻ mặt của Hạnh Hoa lúc này khiến mọi người cảm thấy một loại cam chịu, một loại tuyệt vọng.
“Dân phụ gả cho Mộc Đầu, đêm hôm đó, gỡ khăn voan của dân phụ xuống lại là Từ Hữu Đức. Tên súc sinh kia, hắn…..” Lời của Hạnh Hoa không hết, nhưng tất cả mọi người đểu hiểu rõ người kia làm cái gì.
“Dân phụ hỏi Mộc Đầu, tại sao chàng lại đối xử với dân phụ như vậy, hóa ra đệ đệ của Mộc Đầu nằm trong tay người kia, chàng không có cách nào, đệ đệ là thân nhân duy nhất của chàng. Lúc đó dân phụ thật sự muốn chết, chết mấy lần đều bị Mộc Đầu cứu, chàng nói cho dân phụ biết nếu như dân phụ chết đi, đệ đệ không về được. Sau đó dân phụ giống như những nữ nhân trong kỹ viện kia, mặc hắn đùa bỡn vũ nhục.” Hạnh Hoa nắm thật chặt vạt áo, ánh mắt trống rỗng khiến mỗi người ở đây đều cảm thấy đau lòng.
“Sau đó, dân phụ muốn Mộc Đầu buông lỏng cảnh giác, dân phụ an phận một thời gian ngắn, còn đề nghị mỗi ngày đi đưa cơm cho chàng, chàng thả dân phụ, dân phụ thừa dịp chàng không chú ý, đến tiệm rèn một chủy thủ. Ngày người kia chết, vốn dân phụ định đưa cơm cho Mộc Đầu, không ngờ bị người kia thấy được, hắn uống rượu kéo dân phụ vào phòng, lúc ấy dân phụ giãy dụa, hắn bịt miệng dân phụ, dân phụ hô không ra tiếng…. Sau đó dân phụ đột nhiên nhớ tới chủy thủ trong ống tay áo, dân phụ rút ra, đâm lên người hắn, không ngừng đâm, thật nhiều đao, lúc dân phụ lấy lại tinh thần, tên súc sinh kia đã chết rồi. Lúc ấy dân phụ rất sợ hãi chạy ra ngoài, vừa vặn thấy Mộc Đầu, chàng thấy toàn thân dân phụ là máu, hỏi xảy ra chuyện gì, dân phụ nói cho chàng, chàng kéo dân phụ trở lại phòng đó, tìm một bộ y phục của người kia, dân phụ thay xong, Mộc Đầu để dân phụ đi trước, chàng sẽ xử lý, lúc ấy dân phụ rất loạn, nên trở về, sau đó nghe nói chưởng quỹ của Nhất Phẩm Lâu bị chết cháy, dân phụ mới biết được, hóa ra Mộc Đầu phóng hỏa. Nhưng, dân phụ không hối hận vì giết hắn, bởi vì hắn không chết, người chết là dân phụ.” Hạnh Hoa nói một cách quyết liệt.
“Không phải, không phải như thế, là ta giết người, là ta giết Từ chưởng quỹ, không phải Hạnh Hoa…. Không phải….” Mộc Đầu kêu gào, “Ta có lỗi với nàng, người là ta giết, là ta…..”
Nghe xong cả quá trình, mọi người đang ngồi đều chấn kinh, cái này hoàn toàn vượt qua suy đoán của mọi người. Ngay cả phủ doãn cũng phải mở miệng nói, “Không thể tưởng được còn có nhiều khúc chiết như vậy. Nhưng dù như thế nào, ngươi giết người là sự thật…..”
“Đại nhân, ta có một chuyện muốn hỏi hai người này.” A Tài chen vào.
“A…..” Phủ doãn thấy Cao bộ đầu nhẹ gật đầu, liền nói, “Ngươi hỏi, ngươi hỏi.”
“Ngươi chém Từ chưởng quỹ rất nhiều đao, sau đó bỏ chạy khỏi phòng … phải không?”
“Phải.” Hạnh Hoa không lo lắng, trực tiếp gật đầu.
“Mộc Đầu, ngươi đợi Hạnh Hoa đi, sau đó trực tiếp thiêu cả gian phòng đúng không?”
“Không phải, người là ta giết, sau đó trực tiếp phóng hỏa.” Mộc Đầu biện luận.
“Đại nhân, hai người này không phải là hung thủ.” Cao bộ đầu ôm quyền nói.
“A? Cao bộ đầu có ý gì?” Hai người dưới công đường đều cả kinh.
“Đại nhân, bản ghi chép nghiệm thi của ngỗ tác có ghi rõ, Từ chưởng quỹ bị đánh gãy tay chân, rồi sau đó mới bị đâm ba mươi sáu đao, đao đâm vào tim là đao đoạt mệnh. A Tài hỏi bọn họ, nhưng bọn họ đều không biết việc này. Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ không phải hung thủ.”
“Không phải, đại nhân, là dân phụ làm, dân phụ, vừa rồi dân phụ quên… Nhất thời không nghĩ ra…. Là, là dân phụ đâm hắn, sau đó đánh gãy tay chân, để hắn từ nay về sau không thể chạm vào dân phụ… Cho nên….”
“Đại nhân, là thảo dân, là thảo dân giết người sau đó đánh gãy tay chân của…” Hai người đều tranh nhau nói là mình làm.
“Các ngươi chỉ muốn bảo vệ hung thủ thật sự mà thôi, các ngươi muốn bảo vệ ai?” A Tài nhìn hai người này. “Kỳ thật dù hai người các ngươi không nói, cái này cũng không khó đoán, người nào có quan hệ với các ngươi, người các ngươi muốn bảo vệ chỉ có một, không phải sao?” A Tài nhìn Mộc Đầu, nói từng chữ từng chữ, “Đệ đệ của ngươi.”
Nghe được lời của A Tài, hai người từ từ xụi lơ sang một bên. Bi thiết, phẫn nộ, thương tâm, toàn bộ biểu hiện trên mặt Mộc Đầu, hắn hung hăng đấm một quyền xuống mặt đất.
“Tên kia đáng chết.” Hạnh Hoa bắt lấy tay Mộc Đầu, cuống quít xé xuống một tấm vải băng vết thương đang chảy máu của hắn.
“Kỳ thật, đã gần một năm tên súc sinh kia không tới tìm Hạnh Hoa, lúc đầu chúng ta đều cho rằng hắn đã chán. Vì vậy mấy ngày hôm trước ta tới tìm hắn, muốn hắn trả đệ đệ cho ta, nhưng tên súc sinh kia lại chẳng biết xấu hổ nói, sở dĩ hắn không đến tìm Hạnh Hoa, không phải là do hắn chán, mà là hắn đã tìm được một hảo vật thay thế, các ngươi biết là ai không? Chính là đệ đệ của ta. Hắn……” Mộc Đầu khóc không thành tiếng, không cách nào nói tiếp. Hạnh Hoa giữ chặt hắn, như là cho hắn chèo chống. “Đệ đệ của ta, nó, nó chỉ phản ứng chậm hơn so với người thường một chút…. Nó, năm nay mới mười ba tuổi, mới mười ba tuổi a……”
“Các ngươi biết rõ vì sao hắn chọn ta không? Bởi vì ta vừa được mười lăm tuổi, vẫn chưa trưởng thành (ta chẳng biết dùng chữ nào cho hợp lý, trong QT dùng từ ‘phát dục’), các ngươi không thể tưởng tượng được hắn không bằng cầm thú đến cỡ nào…” Hạnh Hoa tức giận nói. “Loại người này chết không đáng tiếc, chẳng lẽ vì chúng ta là hạ nhân mà phải chịu đựng?”
Sau đó Mộc Đầu nói, ngày đó là đệ đệ của hắn toàn thân đầy máu từ trong phòng chạy ra, lúc ấy hắn và Hạnh Hoa ở phía sau nội viện ăn cơm, bọn họ giật nảy mình, sau đó hắn vào phòng, thấy thi thể Từ Hữu Đức, vội vàng tìm một bộ y phục sạch sẽ cho Thổ Đậu [đệ đệ của Mộc Đầu] thay, rồi bảo Hạnh Hoa tranh thủ thời gian dẫn nó rời đi, tiếp đến hắn phóng hỏa thiêu cả gian phòng.
Sau nữa, nha dịch tìm được đệ đệ của Mộc Đầu trong một căn phòng khóa chặt phía sau nhà, đây chẳng qua chỉ là một hài tử thương tích đầy người.
A Tài không ngờ kết quả sẽ như vậy, lần đầu tiên hắn ý thức được, đây là một giai cấp xã hội, không có pháp chế hoàn hảo, không có nhân quyền,… Có, chỉ là người ăn thịt người, người khinh người, người áp người…. Đây là thế giới này.
Cao Hành nhìn A Tài nửa chết nửa sống đong đưa võng, “Uy, ngươi làm sao vậy?”
A Tài không nhìn hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt đất. “Ta có thể gặp đệ đệ của Mộc Đầu được không?”
Cao Hành sững sờ, “A, có thể. Ta mang ngươi đi.” A Tài nhẹ gật đầu,
“Ngay bây giờ được không?” A Tài lại gật đầu. Nhìn A Tài như vậy, Cao Hành cảm thấy không quen, hắn biết rõ người này còn nghĩ đến án kiện. Vì thế hắn cũng cảm thấy khổ sở, nhưng hắn không biết khuyên bảo A Tài như thế nào, đành phải nói, “Có đôi khi, có chút chuyện chúng ta không hy vọng xảy ra, nhưng không cách nào khống chế, cũng không giúp được.” A Tài không nói gì.
Trên đường hai người đi tới nhà lao, A Tài đột nhiên nói, “…. An ủi rất tệ.”
Cao Hành lúng túng, chỉ nghe A Tài nói thêm, “…. Nhưng, cảm tạ.”
Cao Hành hơi bất ngờ, cuối cùng đành phải gãi gãi đầu, “…. Đừng khách khí.”
Đứng ở ngoài phong giam nhìn hài tử núp mình trong góc, trái tim của hắn xiết chặt, lông mày nhíu lại, “Mở cửa lao ra.”
Đợi nha dịch mở cửa, A Tài đi vào, Thổ Đậu lui vào góc tường. A Tài cũng không đến bên cạnh nó, nói với những người phía sau, “Các ngươi ra ngoài trước, ta ở lại với nó một chút, các ngươi ở đây khiến nó sợ hãi.”
Cao Hành nhìn hắn, lại nhìn Thổ Đậu, “Ta chờ ngươi bên ngoài.”
Đợi trong phòng giam chỉ còn lại hai người, A Tài ngồi xuống, cách xa chỗ của Thổ Đậu.
“Ngươi là Thổ Đậu phải không? Cái tên rất đáng yêu, ngươi có một ca ca tốt, trước kia trong nhà của ta cũng chỉ có mình ta, không có huynh đệ tỷ muội, cảm giác, có chút cô đơn……”
Có lẽ trên người A Tài tản mát thiện ý, lại ngồi rất xa, sẽ không tạo thành uy hiếp với nó, dần dần Thổ Đậu không còn thu mình lại.
A Tài bảo trì tư thế này hàn huyên với Thổ Đậu hai canh giờ.
Lúc Cao Hành tiến vào, khoảng cách giữa A Tài và Thổ Đậu chỉ là một cánh tay. Hắn lặng lẽ đứng một bên, không quấy rầy bọn họ.
“…… Thổ Đậu, theo ta ra ngoài được không? Ngày mai ta mang ngươi đến gặp ca ca được không?” A Tài chậm rãi bắt lấy tay Thổ Đậu, nhẹ nhàng nắm, cảm thụ được thân thể da bọc xương, trong lòng hắn tràn đầy bi thương.
Thổ Đậu sợ hãi nhìn vị đại ca ca trước mắt, nhẹ gật đầu. A Tài cười càng sáng lạn.
Nghe thế, Cao Hành muốn ngăn cản, vừa đứng dậy thì khiến Thổ Đậu hoảng sợ núp sau lưng A Tài.
Cao Hành ý thức được mình dọa nó, đành nhỏ giọng nói, “… Bây giờ nó là hung thủ giết người, ngươi không thể dẫn nó ra ngoài. Ta biết rõ ngươi thương hại nó, nhưng…..”
“A Hành, nó không phải hung thủ, nguyên nhân cụ thể ta sẽ nói cho ngươi biết.” A Tài che chở Thổ Đậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của hắn, an ủi, “Không sao, không sao.”
“Nhưng…” Nhìn Thổ Đậu, Cao Hành lại nhỏ giọng nói, “Ta cũng phải nói trước với đại nhân một tiếng.”
“Thân thể của nó không chịu nổi đại lao, một đêm nhiễm phong hàn cũng có thể lấy mạng của nó, ta không thể bỏ mặc một hài tử ở đây gặp chuyện.”
Thấy ánh mắt kiên định của A Tài, lại nhìn Thổ Đậu, Cao Hành thỏa hiệp, “…Được rồi, có vấn đề gì thì ta và người gánh chịu.”
A Tài cười mang Thổ Đậu ra ngoài, đi qua chỗ Cao Hành, vỗ vai của hắn, nhỏ giọng nói câu. “Đây mới là huynh đệ”
Cao Hành nghĩ thầm, huynh đệ hoạn nạn.
Sau khi A Tài sắp xếp tốt cho Thổ Đậu ở tiểu viện của mình, Cao Hành hỏi, “Được rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết vì sao nó không phải hung thủ chứ.”
“Kỳ thật khi ta nhìn thấy Thổ Đậu, ta đã nghĩ, một cái hài tử như vậy, sao có thể khống chế một nam nhân lớn gấp đôi mình?” A Tài hỏi.
Đúng vậy…. Nhưng, “Có lẽ nó thừa dịp hắn ngủ say….”
“Dù ngủ say, một đao cũng đau đến tỉnh, sao Từ chưởng quỹ có thể ngoan ngoãn nằm để nó đâm, không phản kháng, không kêu to?”
Cao Hành há hốc mồm, lại không có lý do phản bác hắn, “Còn có, chủy thủ ở đâu ra?” A Tài truy vấn.
“Tuy nó quả thật có mười phần lý do giết người này, nhưng nó không có cách nào giết hắn.” A Tài nhìn cửa phòng, tưởng tượng đến hài tử đang cuộn mình ngủ say.
“Dân phụ gả cho Mộc Đầu, đêm hôm đó, gỡ khăn voan của dân phụ xuống lại là Từ Hữu Đức. Tên súc sinh kia, hắn…..” Lời của Hạnh Hoa không hết, nhưng tất cả mọi người đểu hiểu rõ người kia làm cái gì.
“Dân phụ hỏi Mộc Đầu, tại sao chàng lại đối xử với dân phụ như vậy, hóa ra đệ đệ của Mộc Đầu nằm trong tay người kia, chàng không có cách nào, đệ đệ là thân nhân duy nhất của chàng. Lúc đó dân phụ thật sự muốn chết, chết mấy lần đều bị Mộc Đầu cứu, chàng nói cho dân phụ biết nếu như dân phụ chết đi, đệ đệ không về được. Sau đó dân phụ giống như những nữ nhân trong kỹ viện kia, mặc hắn đùa bỡn vũ nhục.” Hạnh Hoa nắm thật chặt vạt áo, ánh mắt trống rỗng khiến mỗi người ở đây đều cảm thấy đau lòng.
“Sau đó, dân phụ muốn Mộc Đầu buông lỏng cảnh giác, dân phụ an phận một thời gian ngắn, còn đề nghị mỗi ngày đi đưa cơm cho chàng, chàng thả dân phụ, dân phụ thừa dịp chàng không chú ý, đến tiệm rèn một chủy thủ. Ngày người kia chết, vốn dân phụ định đưa cơm cho Mộc Đầu, không ngờ bị người kia thấy được, hắn uống rượu kéo dân phụ vào phòng, lúc ấy dân phụ giãy dụa, hắn bịt miệng dân phụ, dân phụ hô không ra tiếng…. Sau đó dân phụ đột nhiên nhớ tới chủy thủ trong ống tay áo, dân phụ rút ra, đâm lên người hắn, không ngừng đâm, thật nhiều đao, lúc dân phụ lấy lại tinh thần, tên súc sinh kia đã chết rồi. Lúc ấy dân phụ rất sợ hãi chạy ra ngoài, vừa vặn thấy Mộc Đầu, chàng thấy toàn thân dân phụ là máu, hỏi xảy ra chuyện gì, dân phụ nói cho chàng, chàng kéo dân phụ trở lại phòng đó, tìm một bộ y phục của người kia, dân phụ thay xong, Mộc Đầu để dân phụ đi trước, chàng sẽ xử lý, lúc ấy dân phụ rất loạn, nên trở về, sau đó nghe nói chưởng quỹ của Nhất Phẩm Lâu bị chết cháy, dân phụ mới biết được, hóa ra Mộc Đầu phóng hỏa. Nhưng, dân phụ không hối hận vì giết hắn, bởi vì hắn không chết, người chết là dân phụ.” Hạnh Hoa nói một cách quyết liệt.
“Không phải, không phải như thế, là ta giết người, là ta giết Từ chưởng quỹ, không phải Hạnh Hoa…. Không phải….” Mộc Đầu kêu gào, “Ta có lỗi với nàng, người là ta giết, là ta…..”
Nghe xong cả quá trình, mọi người đang ngồi đều chấn kinh, cái này hoàn toàn vượt qua suy đoán của mọi người. Ngay cả phủ doãn cũng phải mở miệng nói, “Không thể tưởng được còn có nhiều khúc chiết như vậy. Nhưng dù như thế nào, ngươi giết người là sự thật…..”
“Đại nhân, ta có một chuyện muốn hỏi hai người này.” A Tài chen vào.
“A…..” Phủ doãn thấy Cao bộ đầu nhẹ gật đầu, liền nói, “Ngươi hỏi, ngươi hỏi.”
“Ngươi chém Từ chưởng quỹ rất nhiều đao, sau đó bỏ chạy khỏi phòng … phải không?”
“Phải.” Hạnh Hoa không lo lắng, trực tiếp gật đầu.
“Mộc Đầu, ngươi đợi Hạnh Hoa đi, sau đó trực tiếp thiêu cả gian phòng đúng không?”
“Không phải, người là ta giết, sau đó trực tiếp phóng hỏa.” Mộc Đầu biện luận.
“Đại nhân, hai người này không phải là hung thủ.” Cao bộ đầu ôm quyền nói.
“A? Cao bộ đầu có ý gì?” Hai người dưới công đường đều cả kinh.
“Đại nhân, bản ghi chép nghiệm thi của ngỗ tác có ghi rõ, Từ chưởng quỹ bị đánh gãy tay chân, rồi sau đó mới bị đâm ba mươi sáu đao, đao đâm vào tim là đao đoạt mệnh. A Tài hỏi bọn họ, nhưng bọn họ đều không biết việc này. Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ không phải hung thủ.”
“Không phải, đại nhân, là dân phụ làm, dân phụ, vừa rồi dân phụ quên… Nhất thời không nghĩ ra…. Là, là dân phụ đâm hắn, sau đó đánh gãy tay chân, để hắn từ nay về sau không thể chạm vào dân phụ… Cho nên….”
“Đại nhân, là thảo dân, là thảo dân giết người sau đó đánh gãy tay chân của…” Hai người đều tranh nhau nói là mình làm.
“Các ngươi chỉ muốn bảo vệ hung thủ thật sự mà thôi, các ngươi muốn bảo vệ ai?” A Tài nhìn hai người này. “Kỳ thật dù hai người các ngươi không nói, cái này cũng không khó đoán, người nào có quan hệ với các ngươi, người các ngươi muốn bảo vệ chỉ có một, không phải sao?” A Tài nhìn Mộc Đầu, nói từng chữ từng chữ, “Đệ đệ của ngươi.”
Nghe được lời của A Tài, hai người từ từ xụi lơ sang một bên. Bi thiết, phẫn nộ, thương tâm, toàn bộ biểu hiện trên mặt Mộc Đầu, hắn hung hăng đấm một quyền xuống mặt đất.
“Tên kia đáng chết.” Hạnh Hoa bắt lấy tay Mộc Đầu, cuống quít xé xuống một tấm vải băng vết thương đang chảy máu của hắn.
“Kỳ thật, đã gần một năm tên súc sinh kia không tới tìm Hạnh Hoa, lúc đầu chúng ta đều cho rằng hắn đã chán. Vì vậy mấy ngày hôm trước ta tới tìm hắn, muốn hắn trả đệ đệ cho ta, nhưng tên súc sinh kia lại chẳng biết xấu hổ nói, sở dĩ hắn không đến tìm Hạnh Hoa, không phải là do hắn chán, mà là hắn đã tìm được một hảo vật thay thế, các ngươi biết là ai không? Chính là đệ đệ của ta. Hắn……” Mộc Đầu khóc không thành tiếng, không cách nào nói tiếp. Hạnh Hoa giữ chặt hắn, như là cho hắn chèo chống. “Đệ đệ của ta, nó, nó chỉ phản ứng chậm hơn so với người thường một chút…. Nó, năm nay mới mười ba tuổi, mới mười ba tuổi a……”
“Các ngươi biết rõ vì sao hắn chọn ta không? Bởi vì ta vừa được mười lăm tuổi, vẫn chưa trưởng thành (ta chẳng biết dùng chữ nào cho hợp lý, trong QT dùng từ ‘phát dục’), các ngươi không thể tưởng tượng được hắn không bằng cầm thú đến cỡ nào…” Hạnh Hoa tức giận nói. “Loại người này chết không đáng tiếc, chẳng lẽ vì chúng ta là hạ nhân mà phải chịu đựng?”
Sau đó Mộc Đầu nói, ngày đó là đệ đệ của hắn toàn thân đầy máu từ trong phòng chạy ra, lúc ấy hắn và Hạnh Hoa ở phía sau nội viện ăn cơm, bọn họ giật nảy mình, sau đó hắn vào phòng, thấy thi thể Từ Hữu Đức, vội vàng tìm một bộ y phục sạch sẽ cho Thổ Đậu [đệ đệ của Mộc Đầu] thay, rồi bảo Hạnh Hoa tranh thủ thời gian dẫn nó rời đi, tiếp đến hắn phóng hỏa thiêu cả gian phòng.
Sau nữa, nha dịch tìm được đệ đệ của Mộc Đầu trong một căn phòng khóa chặt phía sau nhà, đây chẳng qua chỉ là một hài tử thương tích đầy người.
A Tài không ngờ kết quả sẽ như vậy, lần đầu tiên hắn ý thức được, đây là một giai cấp xã hội, không có pháp chế hoàn hảo, không có nhân quyền,… Có, chỉ là người ăn thịt người, người khinh người, người áp người…. Đây là thế giới này.
Cao Hành nhìn A Tài nửa chết nửa sống đong đưa võng, “Uy, ngươi làm sao vậy?”
A Tài không nhìn hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt đất. “Ta có thể gặp đệ đệ của Mộc Đầu được không?”
Cao Hành sững sờ, “A, có thể. Ta mang ngươi đi.” A Tài nhẹ gật đầu,
“Ngay bây giờ được không?” A Tài lại gật đầu. Nhìn A Tài như vậy, Cao Hành cảm thấy không quen, hắn biết rõ người này còn nghĩ đến án kiện. Vì thế hắn cũng cảm thấy khổ sở, nhưng hắn không biết khuyên bảo A Tài như thế nào, đành phải nói, “Có đôi khi, có chút chuyện chúng ta không hy vọng xảy ra, nhưng không cách nào khống chế, cũng không giúp được.” A Tài không nói gì.
Trên đường hai người đi tới nhà lao, A Tài đột nhiên nói, “…. An ủi rất tệ.”
Cao Hành lúng túng, chỉ nghe A Tài nói thêm, “…. Nhưng, cảm tạ.”
Cao Hành hơi bất ngờ, cuối cùng đành phải gãi gãi đầu, “…. Đừng khách khí.”
Đứng ở ngoài phong giam nhìn hài tử núp mình trong góc, trái tim của hắn xiết chặt, lông mày nhíu lại, “Mở cửa lao ra.”
Đợi nha dịch mở cửa, A Tài đi vào, Thổ Đậu lui vào góc tường. A Tài cũng không đến bên cạnh nó, nói với những người phía sau, “Các ngươi ra ngoài trước, ta ở lại với nó một chút, các ngươi ở đây khiến nó sợ hãi.”
Cao Hành nhìn hắn, lại nhìn Thổ Đậu, “Ta chờ ngươi bên ngoài.”
Đợi trong phòng giam chỉ còn lại hai người, A Tài ngồi xuống, cách xa chỗ của Thổ Đậu.
“Ngươi là Thổ Đậu phải không? Cái tên rất đáng yêu, ngươi có một ca ca tốt, trước kia trong nhà của ta cũng chỉ có mình ta, không có huynh đệ tỷ muội, cảm giác, có chút cô đơn……”
Có lẽ trên người A Tài tản mát thiện ý, lại ngồi rất xa, sẽ không tạo thành uy hiếp với nó, dần dần Thổ Đậu không còn thu mình lại.
A Tài bảo trì tư thế này hàn huyên với Thổ Đậu hai canh giờ.
Lúc Cao Hành tiến vào, khoảng cách giữa A Tài và Thổ Đậu chỉ là một cánh tay. Hắn lặng lẽ đứng một bên, không quấy rầy bọn họ.
“…… Thổ Đậu, theo ta ra ngoài được không? Ngày mai ta mang ngươi đến gặp ca ca được không?” A Tài chậm rãi bắt lấy tay Thổ Đậu, nhẹ nhàng nắm, cảm thụ được thân thể da bọc xương, trong lòng hắn tràn đầy bi thương.
Thổ Đậu sợ hãi nhìn vị đại ca ca trước mắt, nhẹ gật đầu. A Tài cười càng sáng lạn.
Nghe thế, Cao Hành muốn ngăn cản, vừa đứng dậy thì khiến Thổ Đậu hoảng sợ núp sau lưng A Tài.
Cao Hành ý thức được mình dọa nó, đành nhỏ giọng nói, “… Bây giờ nó là hung thủ giết người, ngươi không thể dẫn nó ra ngoài. Ta biết rõ ngươi thương hại nó, nhưng…..”
“A Hành, nó không phải hung thủ, nguyên nhân cụ thể ta sẽ nói cho ngươi biết.” A Tài che chở Thổ Đậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của hắn, an ủi, “Không sao, không sao.”
“Nhưng…” Nhìn Thổ Đậu, Cao Hành lại nhỏ giọng nói, “Ta cũng phải nói trước với đại nhân một tiếng.”
“Thân thể của nó không chịu nổi đại lao, một đêm nhiễm phong hàn cũng có thể lấy mạng của nó, ta không thể bỏ mặc một hài tử ở đây gặp chuyện.”
Thấy ánh mắt kiên định của A Tài, lại nhìn Thổ Đậu, Cao Hành thỏa hiệp, “…Được rồi, có vấn đề gì thì ta và người gánh chịu.”
A Tài cười mang Thổ Đậu ra ngoài, đi qua chỗ Cao Hành, vỗ vai của hắn, nhỏ giọng nói câu. “Đây mới là huynh đệ”
Cao Hành nghĩ thầm, huynh đệ hoạn nạn.
Sau khi A Tài sắp xếp tốt cho Thổ Đậu ở tiểu viện của mình, Cao Hành hỏi, “Được rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết vì sao nó không phải hung thủ chứ.”
“Kỳ thật khi ta nhìn thấy Thổ Đậu, ta đã nghĩ, một cái hài tử như vậy, sao có thể khống chế một nam nhân lớn gấp đôi mình?” A Tài hỏi.
Đúng vậy…. Nhưng, “Có lẽ nó thừa dịp hắn ngủ say….”
“Dù ngủ say, một đao cũng đau đến tỉnh, sao Từ chưởng quỹ có thể ngoan ngoãn nằm để nó đâm, không phản kháng, không kêu to?”
Cao Hành há hốc mồm, lại không có lý do phản bác hắn, “Còn có, chủy thủ ở đâu ra?” A Tài truy vấn.
“Tuy nó quả thật có mười phần lý do giết người này, nhưng nó không có cách nào giết hắn.” A Tài nhìn cửa phòng, tưởng tượng đến hài tử đang cuộn mình ngủ say.