Chương : 21
“Thị lang đại nhân đại giá quang lâm có chuyện gì không?” Trong giọng nói của Cao Hành tràn đầy địch ý.
“A Hành.” Cao Chí nhìn hắn một cái.
Ngô Viêm cười nhìn thẳng A Tài, “Gần đây có khỏe không?”
“… Vẫn khỏe.” A Tài không thích loại gượng gạo này. “Có việc thì nói thẳng.”
Ngô Viêm ngưng cười, “Ta có thể nói chuyện một mình với ngươi không?”
“Thật xấu hổ, Thổ Đậu đang học, ta không thể rời tầm mắt khỏi nó.”
Ngô Viêm thoáng ngập ngừng, nói: “… Được rồi, nghe nói các ngươi đang tra án tử của Lệ Xuân viện….”
“Đúng vậy.” A Tài đoán không ra hắn hỏi cái này nhằm mục đích gì.
“Đã có tiến triển chưa?” Ngô Viêm hỏi.
“Ngươi dùng thân phận gì để hỏi ta vấn đề này?” A Tài hỏi lại.
Ngô Viêm hiểu ý của hắn, nếu là dùng thân phận Thượng Thư đại nhân, vậy vượt quyền. Nếu dùng thân phận bằng hữu, đó là nếu người này còn xem hắn là bằng hữu, trong án kiện có quy định, không thể lộ ra tình huống án tử. “Ta hiểu, ngươi có thể không cần nói cho ta biết tiến triển của án tử, nhưng ta chỉ muốn nói, cho dù ngươi nghiệm thi có khúc mắc gì, Tiểu Dung tuyệt đối không thể tự sát.”
“Tiểu Dung?” Cao Hành lặp lại xưng hô này.
“Ta từng là môn sinh của Dung Xương Dung đại nhân.” Đáp án này vượt ngoài dự đoán của Cao Hành và A Tài. “Dung đại nhân đối với ta có ơn tri ngộ, nếu không có hắn sẽ không có ta ngày hôm nay. Án tử của Dung đại nhân xảy ra, ta chỉ là một đệ tử học tại nhà hắn, lúc đó ta lại hồi hương, khi ta nghe nói chuyện này vội vàng trở lại kinh thành, Dung đại nhân đã bị chém, Dung phủ bị dán giấy niêm phong. Ta tìm hiểu nhiều phen mới biết được thiên kim tiểu thư của Dung đại nhân – Dung Tử Uyển bị bán vào Lệ Xuân viện. Ta nhiều lần muốn giúp nàng chuộc thân, nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Năm trước ta khảo thủ công danh tiến vào quan trường, chính là hi vọng có cơ hội lật lại bản án lần nữa, tra ra án tử năm trước.”
Nói đến đây Ngô Viêm thở dài, “Sau khi được bảng nhãn, ta bị điều đến hộ bộ nhậm chức, ta nghĩ tất cả biện pháp nhưng không thể tiếp xúc với án tử, muốn tìm chứng cứ mà không khiến đối phương hoài nghi, căn bản là khó càng thêm khó. Về sau không cẩn thận đắc tội Lữ thái sư, trực tiếp bị giáng chức chuyển tới huyện Đạo Hà. Khi đó ta chỉ có thể cố gắng tạo công trạng, tranh thủ sớm ngày trở lại kinh. Nhưng ta vô cùng rõ ràng, vì ta đắc tội với Lữ thái sư, cho nên ngày trở lại kinh quá xa xôi.”
Hắn thành khẩn nhìn A Tài, “Đây cũng là lý do vì sao ta nghe được nguyên tắc phá án của ngươi thì chiếm dụng nó, chỉ cần có thể nhanh chóng trở lại kinh, ta sẵn sáng dùng bất cứ cách nào. Ta hiểu rõ Dung đại nhân, hắn tuyệt đối không thể biển thủ ngân lượng, chắc chắn có người vu oan hãm hại.”
“Sao ngươi biết Dung Tử Uyển không tự sát?” Đối với chuyện mang đến con đường thăng quan tiến chức, A Tài không quá để ý, nghe Ngô Viêm giải thích, hắn cũng không nghĩ nhiều.
“Ta trở lại kinh, từng đến Lệ Xuân viện đi tìm Tiểu Dung, khi đó nàng rất vui vẻ, nàng nói nàng tìm được một số manh mối, cần chút thời gian điều tra. Ta khuyên nàng, chuyện này ta sẽ xử lý, tránh cho nàng gặp phải nguy hiểm. Nhưng ý muốn báo thù của nàng kiên định, ta không thể lay chuyển, chỉ có thể dặn dò nàng mọi sự chú ý. Tối hôm trước, ta đến tìm nàng, nàng nói nàng đã biết ai hại cha nàng, sắp có được chứng cớ, nói đêm nay giao cho ta, không ngờ….” Ngô Viêm thương tâm nắm chặt tay, “Cho nên, nàng không tự sát, ta nghĩ, có người giết người diệt khẩu.” Hắn tha thiết nhìn A Tài, “Ta biết rõ năng lực của ngươi, ta cũng tin rằng ngươi có thể tìm ra hung thủ. Hung thủ này không chỉ là hung thủ sát hại Tiểu Dung, mà còn có thể là người đứng sau màn hạ độc thủ cướp ngân lượng. Chỉ cần án tử này có thể tra ra, ta sẵn sàng trả lại công trạng kia cho ngươi.”
“Ta sẽ tra ra hung thủ là ai, không phải vì ngươi, cũng không phải vì công trạng kia, chỉ là vì người chết.” A Tài thản nhiên nói, hắn không ngờ Ngô Viêm xem hắn là hạng người như thế.
“…. Đa tạ.” Hắn biết rõ hắn hiểu sau A Tài, tại quan trường lăn lộn đã hơn một năm, nhìn những người kia thấy người sang bắt quàng làm họ, tiểu nhân nịnh nọt, hắn gần như đã quên “Nhân chi bản tính”, nhìn đôi mắt trong vắt của A Tài, hắn cảm nhận được một tia xấu hổ. “Nếu cần giúp đỡ, thỉnh nói ta biết.”
A Tài gật đầu.
“…. Ta cáo từ trước.” Ngô Viêm nói.
“Đại nhân, ta sẽ trở về sau.” Cao Chí nói.
Ngô Viêm gật đầu mang theo Hứa Ngụy ly khai.
“A Tài, đại nhân cũng có nổi khổ tâm riêng….” Cao Chí nói.
“Tam ca, ngươi đứng bên kia sao?” Hắn vẫn bất mãn chuyện Tam ca tiếp tục làm việc bên cạnh Ngô Viêm, bây giờ lại nói giúp cho người này.
“Đây không phải vấn đề đứng bên nào, ta chỉ nói sự thật.” Cao Chí cho thấy lập trường của mình.
“Sự thật chính là Ngô Viêm dựa vào ‘Nguyên tắc suy đoán vô tội’ thăng quan.” Cao Hành trừng mắt nhìn Tam ca.
“A Hành….” A Tài gọi hắn lại.
“Với ta mà nói, tất cả người chết chỉ có một thân phận, là người bị hại. Ta sẽ không vì thân phận khác nhau mà đối xử khác nhau, nếu như ngươi lo lắng điểm ấy thì không cần.” A Tài nhìn Cao Chí.
“Ta không có ý này….” Cao Chí muốn giải thích.
“Sư phụ….” Thổ Đậu hết giờ học đứng ở cửa thư phòng, trong lúc vô tình cắt ngang lời Cao Chí.
“Ân.” A Tài mỉm cười, “Lát nữa ta kiểm tra y phục và vật dụng, nhanh chóng hoàn tất bản nghiệm thi.”
Nhìn ra A Tài không muốn nói tiếp, Cao Chí thở dài, “Ân, ta đi trước.” Nhìn Cao Hành, “Đệ theo ta ra ngoài một chút.”
Cao Hành tỏ vẻ “Đi thì đi” theo sau lưng Cao Chí.
Nhìn Cao Chí rời đi, Triển Cảnh Nham từ thư phòng bước ra, “Không sao chứ?”
Lúc này A Tài mới hạ vai, ôm Thổ Đậu, không có tinh thần đem cái cằm đặt trên đỉnh đầu nó, “… Không sao.”
“Sư phụ… Ta có việc.” Thổ Đậu nhẫn không được, “Đầu sư phụ quá nặng…”
A Tài lập tức đứng thẳng thân, vò vò đầu Thổ Đậu, “Sư phụ sai rồi, đã quên Thổ Đậu còn đang lớn, không thể đặt lên như vậy, vạn nhất không cao là xong.”
“Sau này cho sư phụ đặt lên.” Thổ Đậu ngây thơ lại nghiêm túc nói.
A Tài nở nụ cười sáng lạn, “Hảo đồ đệ của ta….” Sau đó sờ loạn trên đầu Thổ Đậu.
Thấy A Tài vui vẻ, Triển Cảnh Nham nhịn không được cũng sờ lên đầu của hắn.“Đừng nghĩ quá nhiều.”
Động tác này khiến A Tài ngốc lăng tại chỗ, y đang làm gì chứ? Sờ đầu của hắn? Vì sao?…. Nguyên một đám dấu chấm hỏi liên tiếp nhảy ra.
A Tài ngây ngốc nhìn Triển Cảnh Nham, cảm giác trong mắt của y có dòng nước xoáy, giống như muốn đem hắn cuốn vào trong đó, làm hắn choáng váng muốn dựa vào.
Triển Cảnh Nham cảm thụ được tâm trạng của hắn, cho nên mới tiến lên sờ sờ đầu hắn, chỉ có thể nói…. Xúc cảm không tệ.
Nếu như có thể, y càng muốn ôm hắn vào trong lòng, cho hắn dựa vào.
“Sau này ta cũng muốn cao như Nghiêm tiên sinh vậy.” Thổ Đậu đột nhiên nói.
Lời của Thổ Đậu phá vỡ không khí quỷ dị giữa hai người.
“Vì sao?” A Tài thu hồi ánh mắt, ổn định tâm thần, hỏi.
“Như vậy ta sẽ có thể sờ đầu sư phụ.” Thổ Đậu khẽ mỉm cười.
“Sờ đầu sư phụ khiến ngươi cao hứng như vậy?” A Tài điểm điểm lên trán Thổ Đậu.
“Ân.” Thổ Đậu nghiêm túc gật đầu, không nhìn ra người bị sờ đầu “Chua xót”.
“Ân cái gì mà ân…” A Tài cố ý xụ mặt trêu đùa với Thổ Đậu.
“Ta sẽ sờ đầu sư phụ như sư phụ sờ đầu ta.” Nghe xong lời của Thổ Đậu, A Tài cười nói, “Thật sao, vậy từ nay về sau cần phải ăn thêm hai chén cơm mới có thể cao hơn sư phụ.”
“Ân.” Thổ Đậu gật đầu lần nữa.
A Tài nhịn không được cười rộ lên, nhưng đồng thời cũng mừng rỡ vì sự thay đổi của Thổ Đậu, nó đã nói nhiều hơn lúc trước. Nghĩ vậy, cũng muốn cám ơn Triển Cảnh Nham. Ngẩng đầu nhìn y, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình. Y luôn luôn nhìn hắn sao? Lắc đầu, hắn suy nghĩ nhiều a? Chẳng lẽ là mùa xuân đến, hormastory quá thừa, cho nên hắn yy vô hạn….
Triển Cảnh Nham lẳng lặng nhìn, nhìn biểu hiện phong phú của người nọ. Người thoạt nhìn ngây thơ như thế, lại là người đưa ra nguyên tắc “suy đoán vô tội”. Lúc nhóm người Cao Hành nói chuyện, y cũng nghe được. Người tập võ có nhĩ lực tốt hơn người thường rất nhiều. Nhưng, nếu như hung thủ của vụ án Lệ Xuân viện thật sự là người đứng sau án trộm ngân lượng triều đình, như vậy, không an toàn.
Cao Chí dẫn Cao Hành đến hoa viên, thấy bốn bề vắng lặng, dừng bước lại, xoay người nhìn hắn.
Cao Hành đi lên một bước nói rõ, “Đệ sẽ không nói cho ca biết tình huống án tử.”
Cao Chí nhìn đệ đệ này, đáy lòng thở dài, khi nào thì hắn mới có thể trưởng thành hơn một chút. “Ta có hỏi đệ tình huống án tử sao?”
“Vậy ca muốn nói cái gì?” Cao Hành bất mãn hỏi.
“Đệ lập tức chuyển vào tiểu viện của A Tài đi.” Cao Chí nói.
“Vì sao?” Cao Hành không hiểu.
“Bảo vệ bọn họ.”
“Bảo vệ? Vì sao? Có người muốn thương tổn bọn họ?” Cao Hành hoàn toàn bất ngờ.
“Án tử của chúng ta đệ cũng nghe, vì tốt cho bọn họ, tốt nhất là đệ ngay lập tức thu dọn đồ đạc chuyển vào.” Tuy hắn không xác định những người kia có thương tổn đến bọn họ hay không, nhưng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hắn không thể mạo hiểm.
“A Hành.” Cao Chí nhìn hắn một cái.
Ngô Viêm cười nhìn thẳng A Tài, “Gần đây có khỏe không?”
“… Vẫn khỏe.” A Tài không thích loại gượng gạo này. “Có việc thì nói thẳng.”
Ngô Viêm ngưng cười, “Ta có thể nói chuyện một mình với ngươi không?”
“Thật xấu hổ, Thổ Đậu đang học, ta không thể rời tầm mắt khỏi nó.”
Ngô Viêm thoáng ngập ngừng, nói: “… Được rồi, nghe nói các ngươi đang tra án tử của Lệ Xuân viện….”
“Đúng vậy.” A Tài đoán không ra hắn hỏi cái này nhằm mục đích gì.
“Đã có tiến triển chưa?” Ngô Viêm hỏi.
“Ngươi dùng thân phận gì để hỏi ta vấn đề này?” A Tài hỏi lại.
Ngô Viêm hiểu ý của hắn, nếu là dùng thân phận Thượng Thư đại nhân, vậy vượt quyền. Nếu dùng thân phận bằng hữu, đó là nếu người này còn xem hắn là bằng hữu, trong án kiện có quy định, không thể lộ ra tình huống án tử. “Ta hiểu, ngươi có thể không cần nói cho ta biết tiến triển của án tử, nhưng ta chỉ muốn nói, cho dù ngươi nghiệm thi có khúc mắc gì, Tiểu Dung tuyệt đối không thể tự sát.”
“Tiểu Dung?” Cao Hành lặp lại xưng hô này.
“Ta từng là môn sinh của Dung Xương Dung đại nhân.” Đáp án này vượt ngoài dự đoán của Cao Hành và A Tài. “Dung đại nhân đối với ta có ơn tri ngộ, nếu không có hắn sẽ không có ta ngày hôm nay. Án tử của Dung đại nhân xảy ra, ta chỉ là một đệ tử học tại nhà hắn, lúc đó ta lại hồi hương, khi ta nghe nói chuyện này vội vàng trở lại kinh thành, Dung đại nhân đã bị chém, Dung phủ bị dán giấy niêm phong. Ta tìm hiểu nhiều phen mới biết được thiên kim tiểu thư của Dung đại nhân – Dung Tử Uyển bị bán vào Lệ Xuân viện. Ta nhiều lần muốn giúp nàng chuộc thân, nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Năm trước ta khảo thủ công danh tiến vào quan trường, chính là hi vọng có cơ hội lật lại bản án lần nữa, tra ra án tử năm trước.”
Nói đến đây Ngô Viêm thở dài, “Sau khi được bảng nhãn, ta bị điều đến hộ bộ nhậm chức, ta nghĩ tất cả biện pháp nhưng không thể tiếp xúc với án tử, muốn tìm chứng cứ mà không khiến đối phương hoài nghi, căn bản là khó càng thêm khó. Về sau không cẩn thận đắc tội Lữ thái sư, trực tiếp bị giáng chức chuyển tới huyện Đạo Hà. Khi đó ta chỉ có thể cố gắng tạo công trạng, tranh thủ sớm ngày trở lại kinh. Nhưng ta vô cùng rõ ràng, vì ta đắc tội với Lữ thái sư, cho nên ngày trở lại kinh quá xa xôi.”
Hắn thành khẩn nhìn A Tài, “Đây cũng là lý do vì sao ta nghe được nguyên tắc phá án của ngươi thì chiếm dụng nó, chỉ cần có thể nhanh chóng trở lại kinh, ta sẵn sáng dùng bất cứ cách nào. Ta hiểu rõ Dung đại nhân, hắn tuyệt đối không thể biển thủ ngân lượng, chắc chắn có người vu oan hãm hại.”
“Sao ngươi biết Dung Tử Uyển không tự sát?” Đối với chuyện mang đến con đường thăng quan tiến chức, A Tài không quá để ý, nghe Ngô Viêm giải thích, hắn cũng không nghĩ nhiều.
“Ta trở lại kinh, từng đến Lệ Xuân viện đi tìm Tiểu Dung, khi đó nàng rất vui vẻ, nàng nói nàng tìm được một số manh mối, cần chút thời gian điều tra. Ta khuyên nàng, chuyện này ta sẽ xử lý, tránh cho nàng gặp phải nguy hiểm. Nhưng ý muốn báo thù của nàng kiên định, ta không thể lay chuyển, chỉ có thể dặn dò nàng mọi sự chú ý. Tối hôm trước, ta đến tìm nàng, nàng nói nàng đã biết ai hại cha nàng, sắp có được chứng cớ, nói đêm nay giao cho ta, không ngờ….” Ngô Viêm thương tâm nắm chặt tay, “Cho nên, nàng không tự sát, ta nghĩ, có người giết người diệt khẩu.” Hắn tha thiết nhìn A Tài, “Ta biết rõ năng lực của ngươi, ta cũng tin rằng ngươi có thể tìm ra hung thủ. Hung thủ này không chỉ là hung thủ sát hại Tiểu Dung, mà còn có thể là người đứng sau màn hạ độc thủ cướp ngân lượng. Chỉ cần án tử này có thể tra ra, ta sẵn sàng trả lại công trạng kia cho ngươi.”
“Ta sẽ tra ra hung thủ là ai, không phải vì ngươi, cũng không phải vì công trạng kia, chỉ là vì người chết.” A Tài thản nhiên nói, hắn không ngờ Ngô Viêm xem hắn là hạng người như thế.
“…. Đa tạ.” Hắn biết rõ hắn hiểu sau A Tài, tại quan trường lăn lộn đã hơn một năm, nhìn những người kia thấy người sang bắt quàng làm họ, tiểu nhân nịnh nọt, hắn gần như đã quên “Nhân chi bản tính”, nhìn đôi mắt trong vắt của A Tài, hắn cảm nhận được một tia xấu hổ. “Nếu cần giúp đỡ, thỉnh nói ta biết.”
A Tài gật đầu.
“…. Ta cáo từ trước.” Ngô Viêm nói.
“Đại nhân, ta sẽ trở về sau.” Cao Chí nói.
Ngô Viêm gật đầu mang theo Hứa Ngụy ly khai.
“A Tài, đại nhân cũng có nổi khổ tâm riêng….” Cao Chí nói.
“Tam ca, ngươi đứng bên kia sao?” Hắn vẫn bất mãn chuyện Tam ca tiếp tục làm việc bên cạnh Ngô Viêm, bây giờ lại nói giúp cho người này.
“Đây không phải vấn đề đứng bên nào, ta chỉ nói sự thật.” Cao Chí cho thấy lập trường của mình.
“Sự thật chính là Ngô Viêm dựa vào ‘Nguyên tắc suy đoán vô tội’ thăng quan.” Cao Hành trừng mắt nhìn Tam ca.
“A Hành….” A Tài gọi hắn lại.
“Với ta mà nói, tất cả người chết chỉ có một thân phận, là người bị hại. Ta sẽ không vì thân phận khác nhau mà đối xử khác nhau, nếu như ngươi lo lắng điểm ấy thì không cần.” A Tài nhìn Cao Chí.
“Ta không có ý này….” Cao Chí muốn giải thích.
“Sư phụ….” Thổ Đậu hết giờ học đứng ở cửa thư phòng, trong lúc vô tình cắt ngang lời Cao Chí.
“Ân.” A Tài mỉm cười, “Lát nữa ta kiểm tra y phục và vật dụng, nhanh chóng hoàn tất bản nghiệm thi.”
Nhìn ra A Tài không muốn nói tiếp, Cao Chí thở dài, “Ân, ta đi trước.” Nhìn Cao Hành, “Đệ theo ta ra ngoài một chút.”
Cao Hành tỏ vẻ “Đi thì đi” theo sau lưng Cao Chí.
Nhìn Cao Chí rời đi, Triển Cảnh Nham từ thư phòng bước ra, “Không sao chứ?”
Lúc này A Tài mới hạ vai, ôm Thổ Đậu, không có tinh thần đem cái cằm đặt trên đỉnh đầu nó, “… Không sao.”
“Sư phụ… Ta có việc.” Thổ Đậu nhẫn không được, “Đầu sư phụ quá nặng…”
A Tài lập tức đứng thẳng thân, vò vò đầu Thổ Đậu, “Sư phụ sai rồi, đã quên Thổ Đậu còn đang lớn, không thể đặt lên như vậy, vạn nhất không cao là xong.”
“Sau này cho sư phụ đặt lên.” Thổ Đậu ngây thơ lại nghiêm túc nói.
A Tài nở nụ cười sáng lạn, “Hảo đồ đệ của ta….” Sau đó sờ loạn trên đầu Thổ Đậu.
Thấy A Tài vui vẻ, Triển Cảnh Nham nhịn không được cũng sờ lên đầu của hắn.“Đừng nghĩ quá nhiều.”
Động tác này khiến A Tài ngốc lăng tại chỗ, y đang làm gì chứ? Sờ đầu của hắn? Vì sao?…. Nguyên một đám dấu chấm hỏi liên tiếp nhảy ra.
A Tài ngây ngốc nhìn Triển Cảnh Nham, cảm giác trong mắt của y có dòng nước xoáy, giống như muốn đem hắn cuốn vào trong đó, làm hắn choáng váng muốn dựa vào.
Triển Cảnh Nham cảm thụ được tâm trạng của hắn, cho nên mới tiến lên sờ sờ đầu hắn, chỉ có thể nói…. Xúc cảm không tệ.
Nếu như có thể, y càng muốn ôm hắn vào trong lòng, cho hắn dựa vào.
“Sau này ta cũng muốn cao như Nghiêm tiên sinh vậy.” Thổ Đậu đột nhiên nói.
Lời của Thổ Đậu phá vỡ không khí quỷ dị giữa hai người.
“Vì sao?” A Tài thu hồi ánh mắt, ổn định tâm thần, hỏi.
“Như vậy ta sẽ có thể sờ đầu sư phụ.” Thổ Đậu khẽ mỉm cười.
“Sờ đầu sư phụ khiến ngươi cao hứng như vậy?” A Tài điểm điểm lên trán Thổ Đậu.
“Ân.” Thổ Đậu nghiêm túc gật đầu, không nhìn ra người bị sờ đầu “Chua xót”.
“Ân cái gì mà ân…” A Tài cố ý xụ mặt trêu đùa với Thổ Đậu.
“Ta sẽ sờ đầu sư phụ như sư phụ sờ đầu ta.” Nghe xong lời của Thổ Đậu, A Tài cười nói, “Thật sao, vậy từ nay về sau cần phải ăn thêm hai chén cơm mới có thể cao hơn sư phụ.”
“Ân.” Thổ Đậu gật đầu lần nữa.
A Tài nhịn không được cười rộ lên, nhưng đồng thời cũng mừng rỡ vì sự thay đổi của Thổ Đậu, nó đã nói nhiều hơn lúc trước. Nghĩ vậy, cũng muốn cám ơn Triển Cảnh Nham. Ngẩng đầu nhìn y, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình. Y luôn luôn nhìn hắn sao? Lắc đầu, hắn suy nghĩ nhiều a? Chẳng lẽ là mùa xuân đến, hormastory quá thừa, cho nên hắn yy vô hạn….
Triển Cảnh Nham lẳng lặng nhìn, nhìn biểu hiện phong phú của người nọ. Người thoạt nhìn ngây thơ như thế, lại là người đưa ra nguyên tắc “suy đoán vô tội”. Lúc nhóm người Cao Hành nói chuyện, y cũng nghe được. Người tập võ có nhĩ lực tốt hơn người thường rất nhiều. Nhưng, nếu như hung thủ của vụ án Lệ Xuân viện thật sự là người đứng sau án trộm ngân lượng triều đình, như vậy, không an toàn.
Cao Chí dẫn Cao Hành đến hoa viên, thấy bốn bề vắng lặng, dừng bước lại, xoay người nhìn hắn.
Cao Hành đi lên một bước nói rõ, “Đệ sẽ không nói cho ca biết tình huống án tử.”
Cao Chí nhìn đệ đệ này, đáy lòng thở dài, khi nào thì hắn mới có thể trưởng thành hơn một chút. “Ta có hỏi đệ tình huống án tử sao?”
“Vậy ca muốn nói cái gì?” Cao Hành bất mãn hỏi.
“Đệ lập tức chuyển vào tiểu viện của A Tài đi.” Cao Chí nói.
“Vì sao?” Cao Hành không hiểu.
“Bảo vệ bọn họ.”
“Bảo vệ? Vì sao? Có người muốn thương tổn bọn họ?” Cao Hành hoàn toàn bất ngờ.
“Án tử của chúng ta đệ cũng nghe, vì tốt cho bọn họ, tốt nhất là đệ ngay lập tức thu dọn đồ đạc chuyển vào.” Tuy hắn không xác định những người kia có thương tổn đến bọn họ hay không, nhưng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hắn không thể mạo hiểm.