Chương : 25
Từ tiệm dược đi ra, A Tài vừa đi vừa nghĩ, xem ra Dung cô nương chết do độc của cây trúc đào. Nhưng vấn đề là trà do Lữ khánh tặng, hắn thân là nhi tử của thái sư, muốn một người chết, có rất nhiều cách, không cần đích thân hắn ra tay. Hoàn toàn không tất yếu trộn lẫn cống trà, đây không phải nói cho người khác biết, người là do hắn giết. Hay là có người muốn mọi người nghĩ như vậy.
Bất tri bất giác A Tài đã về tới Cao phủ, trở lại tiểu viện, thấy Triển Cảnh Nham ngồi trên ghế đá trong nội viện, dạy Thổ Đậu tập viết.
“Di, sao các ngươi không ở thư phòng học?” A Tài hỏi.
“Trên bàn bày điểm tâm, không thể trải giấy.” Triển Cảnh Nham nói.
Ngạch, hắn muốn cho bọn họ ăn chút gì đó, lại đã quên không quá thuận tiện cho việc học. A Tài gãi gãi đầu, xấu hổ cười, “Ta đi thu thập cho các ngươi.”
“Không cần, hôm nay khí trời tốt, học xong vào nhà ăn chút gì đó cũng được.” Triển Cảnh Nham thản nhiên nói.
“A.” A Tài gật đầu. Không nói được lời nào, ngồi một bên, nghĩ đến chuyện mới phát hiện.
Nếu quả thật có người muốn mọi người nghĩ như vậy, mục đích là gì? Lúc này, A Tài đột nhiên nhớ tới từng xem qua một bộ phim [ Thời niên thiếu của bao thanh thiên ], trong đó có một danh án là “Ly miêu hoán thái tử”, tập phim nói về một cung nữ trong nội cung tự sát lại ngụy trang thành bị giết, giá họa cho một Vương gia, Bao Chửng từng bước điều tra, cuối cùng tra ra vụ án, cũng dẫn đến mật án cung đình. Dung cô nương này có mục đích như vậy không? Nếu như đúng, vậy…..
“Sư phụ? Sư phụ?” Tiếng gọi của Thổ Đậu cắt đứt suy nghĩ của A Tài, “….Ngạch, chuyện gì?” A Tài ngẩng đầu thấy Thổ Đậu và Triển Cảnh Nham đều nhìn mình.
“Tiên sinh nói, nghỉ ngơi một chút, hỏi ngươi có muốn vào dùng chút điểm tâm không.” Thổ Đậu lặp lại.
“A, được.” Đứng dậy đi theo Thổ Đậu vào thư phòng.
“Suy nghĩ án tử?” Triển Cảnh Nham hỏi.
“… Đúng vậy.” A Tài nhìn y, gật đầu.
“Tra án không phải chuyện của bộ đầu sao, để bọn họ nghĩ là được.” Triển Cảnh Nham nói. Căn cứ vào tin tức của ảnh vệ, đã có người bắt đầu chú ý hành động của hắn.
“Có một số chuyện ta chưa nghĩ thông suốt, tựa như ăn cơm ăn được một nửa, ăn không đủ no rất khó chịu.” A Tài nói.
“Ngươi từng chịu đói?” Triển Cảnh Nham hỏi.
“…. Ân.” Ở kiếp trước, hắn thường xuyên thí nghiệm và kiểm tra thi thể, trắng đêm không ăn không ngủ, đến nỗi dạ dày thủng, cảm giác đau đớn đó, thật sự là vô cùng sâu sắc. Cho nên có được thân thể khỏe mạnh lần nữa, hắn tránh bệnh bao tử, một ngày ba bữa, đúng giờ ăn cơm, không bỏ sót.
Y biết rõ hắn lớn lên ở nghĩa trang, muốn thỏa mãn ấm no cũng rất khó khăn, nhìn hắn, trong mắt của y hiện lên một tia thương tiếc.
“Nhưng, hiện tại sẽ không. Hơn nữa mục tiêu của ta chính là ăn hết mỹ thực khắp thiên hạ, chờ ta dành đủ ngân lượng sẽ mua một căn nhà, sau đó đem số bạc còn lại làm lộ phí.” A Tài khoái ý nói.
Triển Cảnh Nham khôi phục vui vẻ, “Đến lúc đó ngươi có thể buông xuống sao?”
Nghe được lời của y, A Tài sững sờ, đúng vậy, lúc trước nếu không phải Ngô viêm “Sa thải” hắn, hắn sẽ không cùng Cao Hành thảnh thơi hai tháng. Nếu như án mạng xảy ra, hắn có thể bỏ mặc sao? “Chuyện vẫn còn rất xa xôi, ai biết được.”
“Sư phụ, ăn ngon.” Thổ Đậu vừa ăn vừa nói, không ngừng nhét điểm tâm vào miệng.
“Ngươi là con mèo tham, chậm một chút, coi chừng nghẹn.” Ngại Triển Cảnh Nham, A Tài mới đè nén ham muốn với thức ăn của mình, cầm lấy một khối điểm tâm đưa tới trước miệng Triển Cảnh Nham. “Cái này cũng ăn được, ngươi nếm thử.”
Triển Cảnh Nham nhìn những ngón tay xanh nhạt cầm điểm tâm trước mặt.
A Tài cho là y có bệnh “Thích sạch sẽ”, vừa định đem điểm tâm trên bàn giao cho y.
Ai ngờ Triển Cảnh Nham đến gần tay của hắn, cắn một cái, gật gật đầu nói, “Quả thật không tệ.”
“Oanh” Cả mặt và cổ A Tài thay đổi nhan sắc trong nháy mắt, y, y, y…..
Thổ Đậu mở to mắt nhìn sư phụ lại nhìn tiên sinh, “Sư phụ, ta cũng muốn.” Nói xong liền hé miệng, chờ đợi sư phụ “Phục vụ”.
“Tự, tự, tự mình ăn, ta đi bưng trà.” Nói xong A Tài vứt điểm tâm vừa bị cắn một miếng trên bàn, chạy trối chết tới phòng bếp.
“Sư phụ làm sao vậy?” Thổ Đậu vâng theo nguyên tắc có vấn đề khó hiểu thì hỏi tiên sinh, nhìn xem Triển Cảnh Nham.
“Sư phụ ngươi khát.” Triển Cảnh Nham điềm nhiên như không, cầm lấy điểm tâm vừa rồi. Kích thích lớn? Triển Cảnh Nham cong khóe miệng.
Nhìn tiên sinh cười có chút “Kỳ quái”, Thổ Đậu “A” Một tiếng. Đương nhiên những từ hình dung sự quỷ dị như thế, Thổ Đậu còn chưa học được, chỉ có thể dùng từ kỳ quái để hình dung.
Trong phòng bếp, A Tài đi tới đi lui.
Hắn vẫn cho là những biểu hiện mập mờ kia là ảo giác của hắn, vừa rồi, vừa rồi….. Tỉnh táo! Tỉnh táo!
Thiên sứ A Tài: Có lẽ động tác vừa rồi chỉ là vô ý.
Ác ma A Tài: Nhưng cũng không tất yếu trực tiếp ăn trong tay ngươi a.
Thiên sứ A Tài: Có lẽ là tay rất gần y, cho nên y mới “Thuận miệng” cắn.
Ác ma A Tài: Nhưng dù đưa đến bên miệng, bằng hữu cũng không làm như vậy.
Thiên sứ A Tài: Có lẽ, có lẽ…..
Ác ma A Tài: Không cần có lẽ, thừa nhận đi, hai người các ngươi có JQ….
A Tài: Không có, cái gì cũng không có! Chắn chắn vì mình là cong, mới cảm giác chuyện đó bất thường, loạn thất bát tao.
Ác ma A Tài: Cho nên?
A Tài: Cho nên cái gì đều không có, chỉ là ta suy nghĩ nhiều.
Trái lương tâm thuyết phục chính mình, A Tài cầm lấy chén trà trên bàn, một ngụm uống sạch.
Trà lạnh xuống bụng, một đường mát đến dạ dày, A Tài cũng cảm giác lý trí chậm rãi khôi phục lại.
Hô…. A Tài thở dài một hơi, cúi đầu nhìn chén trà, di?…..
“A ~~~~~~~~~~~”
Tiếng thét vang lên khiến Triển Cảnh Nham giật mình, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Y vận khởi khinh công mấy chạy tới phòng bếp, y còn nghĩ có thích khách, nhưng chỉ thấy A Tài dùng tay bỏ vào miệng, làm cho mình nôn mửa.
“Ngươi, đang làm gì?” Triển Cảnh Nham nhìn một lúc cũng không hiểu, lên tiếng hỏi thăm.
A Tài nhìn Triển Cảnh Nham, vỗ y một cái, sau đó chỉ vào miệng của mình, còn nhịn không được tiếp tục nôn. Luống cuống tay chân khiến Triển Cảnh Nham càng không hiểu. Chỉ là động tác khoa trương của hắn, làm Triển Cảnh Nham muốn cười.
“…. Ngươi, ngươi….” Hắn trúng độc, y còn cười, A Tài trợn hai mắt tràn đầy lên án nhìn đối phương:“Ta trúng độc, ngươi cười cái gì?”
Triển Cảnh Nham tiến lên bắt lấy cổ tay A Tài, xem mạch đập. “Ngươi biết xem bệnh?”
“Trúng độc ở đâu?” Triển Cảnh Nham cau mày hỏi.
“Ta, không có trúng độc?” A Tài hỏi.
“Mạch đập vững vàng, không có dấu hiệu trúng độc.” Thật sự là bị hắn hù chết.
Sao lại thế? Vừa rồi hắn rõ ràng không cẩn thận uống trà có lẫn lá cây trúc đào…..“Chẳng lẽ uống trà có trộn lẫn lá cây trúc đào sẽ không trúng độc?” A Tài nhỏ giọng nói thầm.
“Uống nhiều đương nhiên độc, hoặc là ăn nhầm trúc đào cũng độc.” Triển Cảnh Nham giải thích.
“A, hóa ra là như vậy….” A Tài thụ giáo gật đầu, đột nhiên thấy cổ tay của mình còn đang trong tay y, vội vàng rút trở về. “… Đa tạ.”
Triển Cảnh Nham cũng rút tay về, “Không sao.”
Xấu hổ, không khí xấu hổ, hai người xấu hổ, không đúng, là một người xấu hổ.
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?” Thổ Đậu vẻ mặt lo lắng hỏi.
Thổ Đậu, ngươi thật sự là cứu tinh của sư phụ…..“Không có việc gì, sư phụ không có việc gì.” A Tài ôm đầu Thổ Đậu.
“Sư phụ vừa mới hét mà?” Thổ Đậu hỏi, nó nghe được tiếng thét chói tai.
“Ngạch…. Sư phụ, sư phụ thấy con chuột.” A Tài “Vô hại” nói dối.
“Con chuột?” Thổ Đậu làm bộ muốn tìm tìm.“Con chuột ở đâu?”
“Con chuột đã bị tiếng thét của sư phụ ngươi dọa chạy.” Triển Cảnh Nham tựa tiếu phi tiếu nói.
A Tài trừng mắt liếc y một cái.
“Từ nay về sau sư phụ thấy thì bảo ta, ta giúp sư phụ đánh con chuột.” Thổ Đậu “Dũng mãnh” nói.
“Ân. Đồ đệ hảo.” A Tài nhịn không được lại chà đạp tóc Thổ Đậu một phen.
“A Tài, A Tài….” Cao Hành chạy vào tiểu viện, thấy nhóm người A Tài ở phòng bếp, tiến lên kéo A Tài chạy ra ngoài.
“Ngươi kéo ta làm gì?” A Tài hỏi.
“Bắt được hung thủ.” Cao Hành vui vẻ nói.
“Hung thủ nào?” A Tài lại hỏi.
“Chính là hung thủ sát hại Dung cô nương ở Lệ Xuân viện.” Cao Hành đáp.
Bất tri bất giác A Tài đã về tới Cao phủ, trở lại tiểu viện, thấy Triển Cảnh Nham ngồi trên ghế đá trong nội viện, dạy Thổ Đậu tập viết.
“Di, sao các ngươi không ở thư phòng học?” A Tài hỏi.
“Trên bàn bày điểm tâm, không thể trải giấy.” Triển Cảnh Nham nói.
Ngạch, hắn muốn cho bọn họ ăn chút gì đó, lại đã quên không quá thuận tiện cho việc học. A Tài gãi gãi đầu, xấu hổ cười, “Ta đi thu thập cho các ngươi.”
“Không cần, hôm nay khí trời tốt, học xong vào nhà ăn chút gì đó cũng được.” Triển Cảnh Nham thản nhiên nói.
“A.” A Tài gật đầu. Không nói được lời nào, ngồi một bên, nghĩ đến chuyện mới phát hiện.
Nếu quả thật có người muốn mọi người nghĩ như vậy, mục đích là gì? Lúc này, A Tài đột nhiên nhớ tới từng xem qua một bộ phim [ Thời niên thiếu của bao thanh thiên ], trong đó có một danh án là “Ly miêu hoán thái tử”, tập phim nói về một cung nữ trong nội cung tự sát lại ngụy trang thành bị giết, giá họa cho một Vương gia, Bao Chửng từng bước điều tra, cuối cùng tra ra vụ án, cũng dẫn đến mật án cung đình. Dung cô nương này có mục đích như vậy không? Nếu như đúng, vậy…..
“Sư phụ? Sư phụ?” Tiếng gọi của Thổ Đậu cắt đứt suy nghĩ của A Tài, “….Ngạch, chuyện gì?” A Tài ngẩng đầu thấy Thổ Đậu và Triển Cảnh Nham đều nhìn mình.
“Tiên sinh nói, nghỉ ngơi một chút, hỏi ngươi có muốn vào dùng chút điểm tâm không.” Thổ Đậu lặp lại.
“A, được.” Đứng dậy đi theo Thổ Đậu vào thư phòng.
“Suy nghĩ án tử?” Triển Cảnh Nham hỏi.
“… Đúng vậy.” A Tài nhìn y, gật đầu.
“Tra án không phải chuyện của bộ đầu sao, để bọn họ nghĩ là được.” Triển Cảnh Nham nói. Căn cứ vào tin tức của ảnh vệ, đã có người bắt đầu chú ý hành động của hắn.
“Có một số chuyện ta chưa nghĩ thông suốt, tựa như ăn cơm ăn được một nửa, ăn không đủ no rất khó chịu.” A Tài nói.
“Ngươi từng chịu đói?” Triển Cảnh Nham hỏi.
“…. Ân.” Ở kiếp trước, hắn thường xuyên thí nghiệm và kiểm tra thi thể, trắng đêm không ăn không ngủ, đến nỗi dạ dày thủng, cảm giác đau đớn đó, thật sự là vô cùng sâu sắc. Cho nên có được thân thể khỏe mạnh lần nữa, hắn tránh bệnh bao tử, một ngày ba bữa, đúng giờ ăn cơm, không bỏ sót.
Y biết rõ hắn lớn lên ở nghĩa trang, muốn thỏa mãn ấm no cũng rất khó khăn, nhìn hắn, trong mắt của y hiện lên một tia thương tiếc.
“Nhưng, hiện tại sẽ không. Hơn nữa mục tiêu của ta chính là ăn hết mỹ thực khắp thiên hạ, chờ ta dành đủ ngân lượng sẽ mua một căn nhà, sau đó đem số bạc còn lại làm lộ phí.” A Tài khoái ý nói.
Triển Cảnh Nham khôi phục vui vẻ, “Đến lúc đó ngươi có thể buông xuống sao?”
Nghe được lời của y, A Tài sững sờ, đúng vậy, lúc trước nếu không phải Ngô viêm “Sa thải” hắn, hắn sẽ không cùng Cao Hành thảnh thơi hai tháng. Nếu như án mạng xảy ra, hắn có thể bỏ mặc sao? “Chuyện vẫn còn rất xa xôi, ai biết được.”
“Sư phụ, ăn ngon.” Thổ Đậu vừa ăn vừa nói, không ngừng nhét điểm tâm vào miệng.
“Ngươi là con mèo tham, chậm một chút, coi chừng nghẹn.” Ngại Triển Cảnh Nham, A Tài mới đè nén ham muốn với thức ăn của mình, cầm lấy một khối điểm tâm đưa tới trước miệng Triển Cảnh Nham. “Cái này cũng ăn được, ngươi nếm thử.”
Triển Cảnh Nham nhìn những ngón tay xanh nhạt cầm điểm tâm trước mặt.
A Tài cho là y có bệnh “Thích sạch sẽ”, vừa định đem điểm tâm trên bàn giao cho y.
Ai ngờ Triển Cảnh Nham đến gần tay của hắn, cắn một cái, gật gật đầu nói, “Quả thật không tệ.”
“Oanh” Cả mặt và cổ A Tài thay đổi nhan sắc trong nháy mắt, y, y, y…..
Thổ Đậu mở to mắt nhìn sư phụ lại nhìn tiên sinh, “Sư phụ, ta cũng muốn.” Nói xong liền hé miệng, chờ đợi sư phụ “Phục vụ”.
“Tự, tự, tự mình ăn, ta đi bưng trà.” Nói xong A Tài vứt điểm tâm vừa bị cắn một miếng trên bàn, chạy trối chết tới phòng bếp.
“Sư phụ làm sao vậy?” Thổ Đậu vâng theo nguyên tắc có vấn đề khó hiểu thì hỏi tiên sinh, nhìn xem Triển Cảnh Nham.
“Sư phụ ngươi khát.” Triển Cảnh Nham điềm nhiên như không, cầm lấy điểm tâm vừa rồi. Kích thích lớn? Triển Cảnh Nham cong khóe miệng.
Nhìn tiên sinh cười có chút “Kỳ quái”, Thổ Đậu “A” Một tiếng. Đương nhiên những từ hình dung sự quỷ dị như thế, Thổ Đậu còn chưa học được, chỉ có thể dùng từ kỳ quái để hình dung.
Trong phòng bếp, A Tài đi tới đi lui.
Hắn vẫn cho là những biểu hiện mập mờ kia là ảo giác của hắn, vừa rồi, vừa rồi….. Tỉnh táo! Tỉnh táo!
Thiên sứ A Tài: Có lẽ động tác vừa rồi chỉ là vô ý.
Ác ma A Tài: Nhưng cũng không tất yếu trực tiếp ăn trong tay ngươi a.
Thiên sứ A Tài: Có lẽ là tay rất gần y, cho nên y mới “Thuận miệng” cắn.
Ác ma A Tài: Nhưng dù đưa đến bên miệng, bằng hữu cũng không làm như vậy.
Thiên sứ A Tài: Có lẽ, có lẽ…..
Ác ma A Tài: Không cần có lẽ, thừa nhận đi, hai người các ngươi có JQ….
A Tài: Không có, cái gì cũng không có! Chắn chắn vì mình là cong, mới cảm giác chuyện đó bất thường, loạn thất bát tao.
Ác ma A Tài: Cho nên?
A Tài: Cho nên cái gì đều không có, chỉ là ta suy nghĩ nhiều.
Trái lương tâm thuyết phục chính mình, A Tài cầm lấy chén trà trên bàn, một ngụm uống sạch.
Trà lạnh xuống bụng, một đường mát đến dạ dày, A Tài cũng cảm giác lý trí chậm rãi khôi phục lại.
Hô…. A Tài thở dài một hơi, cúi đầu nhìn chén trà, di?…..
“A ~~~~~~~~~~~”
Tiếng thét vang lên khiến Triển Cảnh Nham giật mình, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Y vận khởi khinh công mấy chạy tới phòng bếp, y còn nghĩ có thích khách, nhưng chỉ thấy A Tài dùng tay bỏ vào miệng, làm cho mình nôn mửa.
“Ngươi, đang làm gì?” Triển Cảnh Nham nhìn một lúc cũng không hiểu, lên tiếng hỏi thăm.
A Tài nhìn Triển Cảnh Nham, vỗ y một cái, sau đó chỉ vào miệng của mình, còn nhịn không được tiếp tục nôn. Luống cuống tay chân khiến Triển Cảnh Nham càng không hiểu. Chỉ là động tác khoa trương của hắn, làm Triển Cảnh Nham muốn cười.
“…. Ngươi, ngươi….” Hắn trúng độc, y còn cười, A Tài trợn hai mắt tràn đầy lên án nhìn đối phương:“Ta trúng độc, ngươi cười cái gì?”
Triển Cảnh Nham tiến lên bắt lấy cổ tay A Tài, xem mạch đập. “Ngươi biết xem bệnh?”
“Trúng độc ở đâu?” Triển Cảnh Nham cau mày hỏi.
“Ta, không có trúng độc?” A Tài hỏi.
“Mạch đập vững vàng, không có dấu hiệu trúng độc.” Thật sự là bị hắn hù chết.
Sao lại thế? Vừa rồi hắn rõ ràng không cẩn thận uống trà có lẫn lá cây trúc đào…..“Chẳng lẽ uống trà có trộn lẫn lá cây trúc đào sẽ không trúng độc?” A Tài nhỏ giọng nói thầm.
“Uống nhiều đương nhiên độc, hoặc là ăn nhầm trúc đào cũng độc.” Triển Cảnh Nham giải thích.
“A, hóa ra là như vậy….” A Tài thụ giáo gật đầu, đột nhiên thấy cổ tay của mình còn đang trong tay y, vội vàng rút trở về. “… Đa tạ.”
Triển Cảnh Nham cũng rút tay về, “Không sao.”
Xấu hổ, không khí xấu hổ, hai người xấu hổ, không đúng, là một người xấu hổ.
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?” Thổ Đậu vẻ mặt lo lắng hỏi.
Thổ Đậu, ngươi thật sự là cứu tinh của sư phụ…..“Không có việc gì, sư phụ không có việc gì.” A Tài ôm đầu Thổ Đậu.
“Sư phụ vừa mới hét mà?” Thổ Đậu hỏi, nó nghe được tiếng thét chói tai.
“Ngạch…. Sư phụ, sư phụ thấy con chuột.” A Tài “Vô hại” nói dối.
“Con chuột?” Thổ Đậu làm bộ muốn tìm tìm.“Con chuột ở đâu?”
“Con chuột đã bị tiếng thét của sư phụ ngươi dọa chạy.” Triển Cảnh Nham tựa tiếu phi tiếu nói.
A Tài trừng mắt liếc y một cái.
“Từ nay về sau sư phụ thấy thì bảo ta, ta giúp sư phụ đánh con chuột.” Thổ Đậu “Dũng mãnh” nói.
“Ân. Đồ đệ hảo.” A Tài nhịn không được lại chà đạp tóc Thổ Đậu một phen.
“A Tài, A Tài….” Cao Hành chạy vào tiểu viện, thấy nhóm người A Tài ở phòng bếp, tiến lên kéo A Tài chạy ra ngoài.
“Ngươi kéo ta làm gì?” A Tài hỏi.
“Bắt được hung thủ.” Cao Hành vui vẻ nói.
“Hung thủ nào?” A Tài lại hỏi.
“Chính là hung thủ sát hại Dung cô nương ở Lệ Xuân viện.” Cao Hành đáp.