Chương : 41
Cao Hành buông lỏng thân mỏi mệt trở lại tiểu viện, từ lúc A Tài gặp chuyện, hắn chưa trở về đây, hắn không biết nói với Thổ Đậu thế nào. Hắn đứng một lúc trước cửa, cuối cùng vẫn đi vào.
Vào tiểu viện thì thấy một nam tử xa lạ đưa lưng về phía hắn, đang nhìn Thổ Đậu tập viết. Hắn có thể khẳng định, người này không phải Triển Cảnh Nham, hắn dùng tay cầm chuôi kiếm bên hông.
Thổ Đậu đột nhiên ngẩng đầu, thấy hắn, “Ngươi đã trở lại.” Lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục viết.
Nam tử đưa lưng về phía hắn quay đầu lại nhìn hắn một cái, Cao Hành cảm thấy tim muốn nhảy lên cổ họng, người này cũng quá lớn mật, dám hiển nhiên xuất hiện ở đây, nhưng Thổ Đậu ngồi gần như vậy, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Lại nhịn không được nghĩ thầm, xem biểu tình của Thổ Đậu không giống như bị bức hiếp, sao Thổ Đậu lại để người xa lạ vào. Mà Triển Cảnh Nham đang ở đâu?
Dung Phong thoải mái nhìn Cao Hành, Cao Hành không chớp mắt nhìn Dung Phong.
“Ta viết xong rồi.” Thổ Đậu cầm lấy chữ vừa viết xong đưa cho Dung Phong.
Dung Phong cười tiếp nhận, liên tiếp gật đầu, “Đúng như sư phụ ngươi nói, quả thật có phong độ của một đại tướng.”
Thổ Đậu ngại ngùng cười nói, “Khi nào sư phụ quay lại?”
Dung Phong liếc Cao Hành, “Hắn xong việc sẽ quay lại.”
Lời này nghe vào tai Cao Hành, biến thành, nhất định A Tài bị giấu ở nơi nào đó, cho nên hắn mới có thể kiêu ngạo đến đây như vậy. Với tình huống trước mắt, xác thực không có nơi nào an toàn hơn nơi này, ai ngờ hắn sẽ ở trong Cao phủ.
“Thổ Đậu, ngươi đi xem cơm đã được chưa?” Dung Phong cười, nhìn Thổ Đậu nói.
“Ân. ” Thổ Đậu chạy vào nhà bếp.
Cao Hành nhíu mày, chẳng lẽ còn đồng lõa ở đây?
“A Tài đâu?” Cao Hành hỏi.
“Hắn rất tốt, ngươi có vẻ không tốt?” Dung Phong xoa cằm nói.
“Ngươi muốn thế nào?” Hắn biết, bây giờ không thể kích động.
Dung Phong đứng thẳng hạ vai, buông tay ra, “Cứ như vậy.”
Cao Hành không hiểu.
“Ăn cơm.” Lúc này, Thổ Đậu bứng món ăn từ nhà bếp ra, sau lưng là một… Nữ nhân.
Cao Hành khẽ nhếch miệng, tâm tình của hắn lúc này không thể dùng ngôn ngữ nào để tả, chính là… Hắn chậm rãi đứng người lên, “Ngươi…”
Thấy phản ứng của Cao Hành, ‘Nữ nhân’ ra vẻ không biết, buông món ăn trở lại nhà bếp.
Dung Phong thong dong ngồi, không để ý tới ‘Bức tượng’ một bên, thẳng đến khi người làm hắn hóa đá đi ra lần nữa.
Cao Hành lắc đầu, khiến mình bảo trì thanh tỉnh, “Ngươi… Ngươi… Rốt cuộc là ai?”
‘Nữ nhân’ không để ý đến hắn, chỉ buông món ăn, nhe răng cười với Thổ Đậu.
Thổ Đậu cũng cười nói, “Tỷ tỷ của sư phụ.” Lúc này ‘Nữ nhân’ xoay đầu hướng Cao Hành nở nụ cười sáng lạn.
Cao Hành nghe sét đánh bên tai.
Cơm trưa kết thúc, Thổ Đậu đi ngủ.
‘Nữ nhân’ rốt cục nhẫn nhịn không được ánh mắt của Cao Hành, ném khăn lau xuống, chống eo, một bộ ‘Ngươi có vấn đề gì thì nói’.
Cao Hành nhìn nóc nhà, rồi thu hồi ánh mắt, “…. A Tài không có tỷ tỷ, cho nên….. Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi cảm thấy ta là ai?”
Lời vừa thốt ra, Cao Hành nghe sét đánh bên tai lần nữa, thanh âm kia…. Không phải A Tài còn có thể là ai.
“Ngươi…. Ngươi…. Ngươi…. ” Cao Hành kích động chỉ vào A Tài, ‘Ngươi’ nửa ngày cũng nói không ra chữ thứ hai.
“Như thế nào? Hình tượng nhục nhã?” Nói xong còn cố ý xoắn xoắn ngón tay, sờ lên mái tóc.
Xem vẻ mặt ngốc dạng của Cao Hành, A Tài bĩu môi, “Được rồi, ta sẽ nghĩ ngươi bị ‘Mỹ mạo’ của ta mê hoặc.” Nói xong đi đến nhà bếp.
Trong tiểu viên, Dung Phong đang nghiên cứu cái võng, “Ngươi nguyện ý đến, vượt qua suy đoán của ta. ” Hắn còn tưởng rằng, phải tốn chút ít miệng lưỡi.
Thân thể Dung Phong cứng ngắc, không xoay người, chậm rãi nói, “Ngươi nói rất đúng, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.” Kỳ thật…. Hắn cũng không biết vì sao lại nguyện ý tới đây.
A Tài rửa sạch chén đĩa trở lại, thấy Cao Hành đứng nguyên tại chỗ.
“Uy… ” Bị người điểm huyệt sao?
“… Đây là bộ dáng gì?” Cao Hành nhẫn nhịn nửa ngày mới nói được một câu như thế.
“Ngụy trang, phòng ngừa bị người khác phát hiện.” Thấy Cao Hành ngạc nhiên, A Tài lại cảm thấy không có gì. “Đúng rồi, vì sao Binh bộ thị lang điều tra chúng ta?”
Cao Hành nhìn người lạ lẫm nhưng rất quen thuộc trước mắt, xấu hổ quay sang một bên, nói, “Ngạch, cái đó, là vì Thôi đại nhân, không phải, là vì Hoàng thượng, cũng không phải…. Là cái này…. ”
A Tài khoanh tay trước ngực, “Ngươi có thể sắp xếp ngôn ngữ rồi nói sau.”
Cao Hành đưa lưng về phía A Tài, hít sâu, “…. Là La Thành nói không thể bỏ mặc hung thủ tự do, cho nên nguyện ý hiệp trợ đuổi bắt Dung Phong, bởi vậy…. ”
“Là La đại nhân chủ động đưa ra hiệp trợ?” A Tài trầm tư, hoàn toàn không để ý Cao Hành đưa lưng về phía hắn nói chuyện.
“Ân… ” Cao Hành gật đầu, đột nhiên nhớ tới vấn đề hắn muốn hỏi, quay sang, phát hiện A Tài đã rời đi.
Hắn đuổi theo ra nhà bếp, vội vàng kéo A Tài vào thư phòng.
“Ngươi đem tên kia đến đây làm gì vậy?” Cao Hành hỏi. Thổ Đậu và Nghiêm tiên sinh đều ở đây, sẽ ảnh hưởng đến an toàn của bọn họ.
“Nơi này an toàn nhất.” A Tài nói.
“An toàn? Sẽ khiến Thổ Đậu nguy hiểm nhất.” Cao Hành đè nén thanh âm quát tháo, rất sợ bị Dung Phong nghe được.
“Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng Dung Phong, giúp hắn tìm hung thủ. Hơn nữa, tình cảnh bên ngoài như vậy, chỉ có ở đây an toàn.” A Tài an ủi hắn.
“Ngươi nói đùa gì vậy?” Hắn trở nên khờ dại từ khi nào chứ, “Ngươi biết Dung Phong là ai? Ngươi tùy tiện đem hắn đến đây….”
“Ta biết rõ lo lắng của ngươi, nếu ngươi không yên tâm, có thể mỗi ngày ở đây trông coi hắn. Nhưng ngàn vạn lần không cần được nói cho ca ca của ngươi biết bọn ta ở đây, để bọn họ tiếp tục tìm chúng ta, dẫn dắt ánh mắt La Thành.” A Tài nhắc nhở, “Ta còn có một số việc muốn tìm Dung Phong thương lượng, đi ra ngoài trước.”
“Ngươi…. ” Sao hắn không lo lắng chút nào chứ, Cao Hành nghĩ thầm, vẫn đi theo.
A Tài đẩy cửa phòng của mình, Cao Hành theo phía sau, thấy Dung Phong liền nói, “Nghỉ ngơi ở đây mấy ngày. Mặt khác, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. ”
“Chuyện gì?” Dung Phong nhìn vẻ mặt đề phòng của Cao Hành.
“Hắn không sao, ta đã nói với hắn.” A Tài giải thích, “Ngươi nói rằng, Hà đại nhân đã từng nói cho ngươi về chuyện ba bản vẽ, vậy bản vẽ của Hà đại nhân và Vương đại nhân đều ở trong tay ngươi?”
Trầm mặc một lát, Dung Phong nói, “Bản vẽ của Hà đại nhân ở trong tay ta, Vương đại nhân không.”
“A, xem ra bản vẽ của Vương đại nhân còn đang ở trong nhà hắn.” A Tài xoay đầu, nói với Cao Hành, “Ngươi lập tức đến Vương phủ, cẩn thận điều tra trong thư phòng có ngóc ngách gì hay không, hoặc là hỏi Vương công tử một chút, trước khi chết phụ thân hắn có đưa cái gì quan trọng cho hắn không.”
Cao Hành lo lắng liếc Dung Phong, “Ta đi sao?”
“Đương nhiên là ngươi đi, ngươi cảm thấy hình dáng này của ta có thích hợp đi không?” Nhìn Cao Hành chần chừ, A Tài vội vàng nói, “Nhanh đi, chần chừ cái gì.” Một tay đẩy Cao Hành ra ngoài.
“Hảo hảo hảo, ta đi…. ” Cao Hành bất đắc dĩ ly khai.
“Hắn lo lắng ta.” Dung Phong chỉ rõ.
“Hắn lo lắng rất nhiều thứ.” A Tài lảng tránh.
Cao Hành vội vàng tới Vương phủ, vừa vặn gặp Vương Tiết, “Ta trở lại hiện trường xem có manh mối gì không?”
“Không phải đã tra ra nghi phạm sao?” Vương Tiết hỏi.
“Ân, đúng vậy, nhưng còn chút chuyện chưa rõ ràng.” Cao Hành tránh nặng tìm nhẹ, nói.
Sau đó Vương Tiết mang hắn tới thư phòng, “Đồ vật trong này không xê dịch chứ?” Cao Hành hỏi.
“Không.” Vương Tiết đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Cao Hành vào thư phòng, sờ sờ cái này, gõ gõ cái kia.
Vương Tiết nghi hoặc, “Ngươi đang tìm cái gì?”
Cao Hành vội vàng lắc đầu, “Ngạch, không có. A, đúng rồi, Vương đại nhân có giao cho ngươi đồ vật quan trọng nào không?”
“Đồ vật quan trọng?” Vương Tiết cẩn thận ngẫm nghĩ, “Không có.”
“A…” Cao Hành thất vọng gật đầu.
“A, đúng rồi, gia phụ từng rất thận trọng cho ta một quyển Kinh Thi, nói muốn ta hảo hảo đọc, sau đó sẽ quay lại kiểm tra, nhưng ta chưa xem.” Vương Tiết nói.
“A? Vậy cho ta mượn xem.” Cao Hành nói.
“Cái này… Có liên quan gì tới án tử?” Vương Tiết hỏi.
“Ngạch… Có khả năng liên quan rất lớn, cũng có thể không liên quan. ” Cao Hành lập lờ nước đôi, “Xem hết ta sẽ trả cho ngươi.”
“A…. Ta lấy tới cho ngươi.” Vương Tiết nói.
“Làm phiền.” Cao Hành ôm quyền. “Ta chờ ngươi ở đại sảnh.”
Lúc Cao Hành đang chờ trong đại sảnh, quản gia của Vương phủ vội vàng chạy đến. “Di? Sao thiếu gia nhà ta không ở đây?”
“A, hắn đi lấy đồ, có chuyện gì không?” Cao Hành hỏi thêm.
“Là như vậy, Binh bộ thị lang La đại nhân đến.” Quản gia nói.
Cao Hành đứng người lên “A?” một tiếng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Thấy quản gia kỳ quái nhìn mình, vội vàng nói, “A, khẳng định phải tiếp đón, ta giúp ngươi gọi thiếu gia nhà ngươi.”
“Đa tạ Cao công tử. ” Quản gia nói.
Đi nửa đường gặp Vương Tiết, hắn đem Kinh Thi giao cho Cao Hành, Cao Hành nhét vào trong ngực, nói, “Ngươi có khách, ta sẽ không quấy rầy.”
Cao Hành chạy vô cùng gấp, ngay cả Vương Tiết gọi cũng không để ý tới.
Vương Tiết xấu hổ thu hồi tay, hắn chỉ muốn nói, hướng đó không có cửa ra ngoài. Nghĩ thầm, có lẽ hắn phát hiện đi không được sẽ quay lại.
Bất quá hắn đã quên, Cao Hành là bộ khoái, bộ khoái có thể leo tường.
Vương Tiết đi đến đại sảnh thì thấy La Thành đã ngồi chờ, “La thúc thúc, còn chưa dâng trà. ” Nói với quản gia bên cạnh.
“Không cần vội, ta nghe nói cha ngươi chết thảm, ai…. Nhưng hiền chất yên tâm, trước mắt, ta đang đuổi bắt hung thủ, nhất định sẽ mau chóng bắt hắn quy án.” La Thành đầu tiên là bi thống, sau đó hứa hẹn.
“Đa tạ La thúc thúc.” Nói đến cha mình, mắt Vương Tiết có chút đỏ.
“Cha ngươi là hảo hữu với ta, đây là chuyện nên làm.” La Thành nói, sau đó đảo mắt hỏi, “Đúng rồi, hiền chất, trước khi chết cha ngươi có giao cho ngươi đồ vật quan trọng nào không?”
“Lại là đồ vật quan trọng?” Vương Tiết cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay nhiều người hỏi hắn chuyện này như thế.
“Lại là? Có người từng hỏi sao?” La Thành thăm dò.
“Ân, vừa rồi Cao Hành tới, cũng hỏi chuyện này, ta đem bảo bối trước kia của cha ta là Kinh Thi cho hắn.” Vương Tiết nói.
“Cái gì?” La Thành ý thức được mình phản ứng quá độ, vội vàng cười nói, “Ha ha, ý của ta là, sao ngươi có thể đem di vật của cha ngươi cho người khác?”
“Bởi vì Cao bộ đầu nói cái này có thể liên quan tới án tử, nói vài ngày sẽ trả cho ta.” Vương Tiết cảm thấy có gì đó không ổn.
“A, thì ra là thế.” La Thành cẩn thận thu hồi tâm tình của mình, “Ta cũng cáo từ, tiếp tục truy bắt hung thủ, nhanh chóng cho cha ngươi một câu trả lời thỏa đáng.” Hắn thâm trầm nói.
Vào tiểu viện thì thấy một nam tử xa lạ đưa lưng về phía hắn, đang nhìn Thổ Đậu tập viết. Hắn có thể khẳng định, người này không phải Triển Cảnh Nham, hắn dùng tay cầm chuôi kiếm bên hông.
Thổ Đậu đột nhiên ngẩng đầu, thấy hắn, “Ngươi đã trở lại.” Lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục viết.
Nam tử đưa lưng về phía hắn quay đầu lại nhìn hắn một cái, Cao Hành cảm thấy tim muốn nhảy lên cổ họng, người này cũng quá lớn mật, dám hiển nhiên xuất hiện ở đây, nhưng Thổ Đậu ngồi gần như vậy, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Lại nhịn không được nghĩ thầm, xem biểu tình của Thổ Đậu không giống như bị bức hiếp, sao Thổ Đậu lại để người xa lạ vào. Mà Triển Cảnh Nham đang ở đâu?
Dung Phong thoải mái nhìn Cao Hành, Cao Hành không chớp mắt nhìn Dung Phong.
“Ta viết xong rồi.” Thổ Đậu cầm lấy chữ vừa viết xong đưa cho Dung Phong.
Dung Phong cười tiếp nhận, liên tiếp gật đầu, “Đúng như sư phụ ngươi nói, quả thật có phong độ của một đại tướng.”
Thổ Đậu ngại ngùng cười nói, “Khi nào sư phụ quay lại?”
Dung Phong liếc Cao Hành, “Hắn xong việc sẽ quay lại.”
Lời này nghe vào tai Cao Hành, biến thành, nhất định A Tài bị giấu ở nơi nào đó, cho nên hắn mới có thể kiêu ngạo đến đây như vậy. Với tình huống trước mắt, xác thực không có nơi nào an toàn hơn nơi này, ai ngờ hắn sẽ ở trong Cao phủ.
“Thổ Đậu, ngươi đi xem cơm đã được chưa?” Dung Phong cười, nhìn Thổ Đậu nói.
“Ân. ” Thổ Đậu chạy vào nhà bếp.
Cao Hành nhíu mày, chẳng lẽ còn đồng lõa ở đây?
“A Tài đâu?” Cao Hành hỏi.
“Hắn rất tốt, ngươi có vẻ không tốt?” Dung Phong xoa cằm nói.
“Ngươi muốn thế nào?” Hắn biết, bây giờ không thể kích động.
Dung Phong đứng thẳng hạ vai, buông tay ra, “Cứ như vậy.”
Cao Hành không hiểu.
“Ăn cơm.” Lúc này, Thổ Đậu bứng món ăn từ nhà bếp ra, sau lưng là một… Nữ nhân.
Cao Hành khẽ nhếch miệng, tâm tình của hắn lúc này không thể dùng ngôn ngữ nào để tả, chính là… Hắn chậm rãi đứng người lên, “Ngươi…”
Thấy phản ứng của Cao Hành, ‘Nữ nhân’ ra vẻ không biết, buông món ăn trở lại nhà bếp.
Dung Phong thong dong ngồi, không để ý tới ‘Bức tượng’ một bên, thẳng đến khi người làm hắn hóa đá đi ra lần nữa.
Cao Hành lắc đầu, khiến mình bảo trì thanh tỉnh, “Ngươi… Ngươi… Rốt cuộc là ai?”
‘Nữ nhân’ không để ý đến hắn, chỉ buông món ăn, nhe răng cười với Thổ Đậu.
Thổ Đậu cũng cười nói, “Tỷ tỷ của sư phụ.” Lúc này ‘Nữ nhân’ xoay đầu hướng Cao Hành nở nụ cười sáng lạn.
Cao Hành nghe sét đánh bên tai.
Cơm trưa kết thúc, Thổ Đậu đi ngủ.
‘Nữ nhân’ rốt cục nhẫn nhịn không được ánh mắt của Cao Hành, ném khăn lau xuống, chống eo, một bộ ‘Ngươi có vấn đề gì thì nói’.
Cao Hành nhìn nóc nhà, rồi thu hồi ánh mắt, “…. A Tài không có tỷ tỷ, cho nên….. Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi cảm thấy ta là ai?”
Lời vừa thốt ra, Cao Hành nghe sét đánh bên tai lần nữa, thanh âm kia…. Không phải A Tài còn có thể là ai.
“Ngươi…. Ngươi…. Ngươi…. ” Cao Hành kích động chỉ vào A Tài, ‘Ngươi’ nửa ngày cũng nói không ra chữ thứ hai.
“Như thế nào? Hình tượng nhục nhã?” Nói xong còn cố ý xoắn xoắn ngón tay, sờ lên mái tóc.
Xem vẻ mặt ngốc dạng của Cao Hành, A Tài bĩu môi, “Được rồi, ta sẽ nghĩ ngươi bị ‘Mỹ mạo’ của ta mê hoặc.” Nói xong đi đến nhà bếp.
Trong tiểu viên, Dung Phong đang nghiên cứu cái võng, “Ngươi nguyện ý đến, vượt qua suy đoán của ta. ” Hắn còn tưởng rằng, phải tốn chút ít miệng lưỡi.
Thân thể Dung Phong cứng ngắc, không xoay người, chậm rãi nói, “Ngươi nói rất đúng, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.” Kỳ thật…. Hắn cũng không biết vì sao lại nguyện ý tới đây.
A Tài rửa sạch chén đĩa trở lại, thấy Cao Hành đứng nguyên tại chỗ.
“Uy… ” Bị người điểm huyệt sao?
“… Đây là bộ dáng gì?” Cao Hành nhẫn nhịn nửa ngày mới nói được một câu như thế.
“Ngụy trang, phòng ngừa bị người khác phát hiện.” Thấy Cao Hành ngạc nhiên, A Tài lại cảm thấy không có gì. “Đúng rồi, vì sao Binh bộ thị lang điều tra chúng ta?”
Cao Hành nhìn người lạ lẫm nhưng rất quen thuộc trước mắt, xấu hổ quay sang một bên, nói, “Ngạch, cái đó, là vì Thôi đại nhân, không phải, là vì Hoàng thượng, cũng không phải…. Là cái này…. ”
A Tài khoanh tay trước ngực, “Ngươi có thể sắp xếp ngôn ngữ rồi nói sau.”
Cao Hành đưa lưng về phía A Tài, hít sâu, “…. Là La Thành nói không thể bỏ mặc hung thủ tự do, cho nên nguyện ý hiệp trợ đuổi bắt Dung Phong, bởi vậy…. ”
“Là La đại nhân chủ động đưa ra hiệp trợ?” A Tài trầm tư, hoàn toàn không để ý Cao Hành đưa lưng về phía hắn nói chuyện.
“Ân… ” Cao Hành gật đầu, đột nhiên nhớ tới vấn đề hắn muốn hỏi, quay sang, phát hiện A Tài đã rời đi.
Hắn đuổi theo ra nhà bếp, vội vàng kéo A Tài vào thư phòng.
“Ngươi đem tên kia đến đây làm gì vậy?” Cao Hành hỏi. Thổ Đậu và Nghiêm tiên sinh đều ở đây, sẽ ảnh hưởng đến an toàn của bọn họ.
“Nơi này an toàn nhất.” A Tài nói.
“An toàn? Sẽ khiến Thổ Đậu nguy hiểm nhất.” Cao Hành đè nén thanh âm quát tháo, rất sợ bị Dung Phong nghe được.
“Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng Dung Phong, giúp hắn tìm hung thủ. Hơn nữa, tình cảnh bên ngoài như vậy, chỉ có ở đây an toàn.” A Tài an ủi hắn.
“Ngươi nói đùa gì vậy?” Hắn trở nên khờ dại từ khi nào chứ, “Ngươi biết Dung Phong là ai? Ngươi tùy tiện đem hắn đến đây….”
“Ta biết rõ lo lắng của ngươi, nếu ngươi không yên tâm, có thể mỗi ngày ở đây trông coi hắn. Nhưng ngàn vạn lần không cần được nói cho ca ca của ngươi biết bọn ta ở đây, để bọn họ tiếp tục tìm chúng ta, dẫn dắt ánh mắt La Thành.” A Tài nhắc nhở, “Ta còn có một số việc muốn tìm Dung Phong thương lượng, đi ra ngoài trước.”
“Ngươi…. ” Sao hắn không lo lắng chút nào chứ, Cao Hành nghĩ thầm, vẫn đi theo.
A Tài đẩy cửa phòng của mình, Cao Hành theo phía sau, thấy Dung Phong liền nói, “Nghỉ ngơi ở đây mấy ngày. Mặt khác, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. ”
“Chuyện gì?” Dung Phong nhìn vẻ mặt đề phòng của Cao Hành.
“Hắn không sao, ta đã nói với hắn.” A Tài giải thích, “Ngươi nói rằng, Hà đại nhân đã từng nói cho ngươi về chuyện ba bản vẽ, vậy bản vẽ của Hà đại nhân và Vương đại nhân đều ở trong tay ngươi?”
Trầm mặc một lát, Dung Phong nói, “Bản vẽ của Hà đại nhân ở trong tay ta, Vương đại nhân không.”
“A, xem ra bản vẽ của Vương đại nhân còn đang ở trong nhà hắn.” A Tài xoay đầu, nói với Cao Hành, “Ngươi lập tức đến Vương phủ, cẩn thận điều tra trong thư phòng có ngóc ngách gì hay không, hoặc là hỏi Vương công tử một chút, trước khi chết phụ thân hắn có đưa cái gì quan trọng cho hắn không.”
Cao Hành lo lắng liếc Dung Phong, “Ta đi sao?”
“Đương nhiên là ngươi đi, ngươi cảm thấy hình dáng này của ta có thích hợp đi không?” Nhìn Cao Hành chần chừ, A Tài vội vàng nói, “Nhanh đi, chần chừ cái gì.” Một tay đẩy Cao Hành ra ngoài.
“Hảo hảo hảo, ta đi…. ” Cao Hành bất đắc dĩ ly khai.
“Hắn lo lắng ta.” Dung Phong chỉ rõ.
“Hắn lo lắng rất nhiều thứ.” A Tài lảng tránh.
Cao Hành vội vàng tới Vương phủ, vừa vặn gặp Vương Tiết, “Ta trở lại hiện trường xem có manh mối gì không?”
“Không phải đã tra ra nghi phạm sao?” Vương Tiết hỏi.
“Ân, đúng vậy, nhưng còn chút chuyện chưa rõ ràng.” Cao Hành tránh nặng tìm nhẹ, nói.
Sau đó Vương Tiết mang hắn tới thư phòng, “Đồ vật trong này không xê dịch chứ?” Cao Hành hỏi.
“Không.” Vương Tiết đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Cao Hành vào thư phòng, sờ sờ cái này, gõ gõ cái kia.
Vương Tiết nghi hoặc, “Ngươi đang tìm cái gì?”
Cao Hành vội vàng lắc đầu, “Ngạch, không có. A, đúng rồi, Vương đại nhân có giao cho ngươi đồ vật quan trọng nào không?”
“Đồ vật quan trọng?” Vương Tiết cẩn thận ngẫm nghĩ, “Không có.”
“A…” Cao Hành thất vọng gật đầu.
“A, đúng rồi, gia phụ từng rất thận trọng cho ta một quyển Kinh Thi, nói muốn ta hảo hảo đọc, sau đó sẽ quay lại kiểm tra, nhưng ta chưa xem.” Vương Tiết nói.
“A? Vậy cho ta mượn xem.” Cao Hành nói.
“Cái này… Có liên quan gì tới án tử?” Vương Tiết hỏi.
“Ngạch… Có khả năng liên quan rất lớn, cũng có thể không liên quan. ” Cao Hành lập lờ nước đôi, “Xem hết ta sẽ trả cho ngươi.”
“A…. Ta lấy tới cho ngươi.” Vương Tiết nói.
“Làm phiền.” Cao Hành ôm quyền. “Ta chờ ngươi ở đại sảnh.”
Lúc Cao Hành đang chờ trong đại sảnh, quản gia của Vương phủ vội vàng chạy đến. “Di? Sao thiếu gia nhà ta không ở đây?”
“A, hắn đi lấy đồ, có chuyện gì không?” Cao Hành hỏi thêm.
“Là như vậy, Binh bộ thị lang La đại nhân đến.” Quản gia nói.
Cao Hành đứng người lên “A?” một tiếng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Thấy quản gia kỳ quái nhìn mình, vội vàng nói, “A, khẳng định phải tiếp đón, ta giúp ngươi gọi thiếu gia nhà ngươi.”
“Đa tạ Cao công tử. ” Quản gia nói.
Đi nửa đường gặp Vương Tiết, hắn đem Kinh Thi giao cho Cao Hành, Cao Hành nhét vào trong ngực, nói, “Ngươi có khách, ta sẽ không quấy rầy.”
Cao Hành chạy vô cùng gấp, ngay cả Vương Tiết gọi cũng không để ý tới.
Vương Tiết xấu hổ thu hồi tay, hắn chỉ muốn nói, hướng đó không có cửa ra ngoài. Nghĩ thầm, có lẽ hắn phát hiện đi không được sẽ quay lại.
Bất quá hắn đã quên, Cao Hành là bộ khoái, bộ khoái có thể leo tường.
Vương Tiết đi đến đại sảnh thì thấy La Thành đã ngồi chờ, “La thúc thúc, còn chưa dâng trà. ” Nói với quản gia bên cạnh.
“Không cần vội, ta nghe nói cha ngươi chết thảm, ai…. Nhưng hiền chất yên tâm, trước mắt, ta đang đuổi bắt hung thủ, nhất định sẽ mau chóng bắt hắn quy án.” La Thành đầu tiên là bi thống, sau đó hứa hẹn.
“Đa tạ La thúc thúc.” Nói đến cha mình, mắt Vương Tiết có chút đỏ.
“Cha ngươi là hảo hữu với ta, đây là chuyện nên làm.” La Thành nói, sau đó đảo mắt hỏi, “Đúng rồi, hiền chất, trước khi chết cha ngươi có giao cho ngươi đồ vật quan trọng nào không?”
“Lại là đồ vật quan trọng?” Vương Tiết cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay nhiều người hỏi hắn chuyện này như thế.
“Lại là? Có người từng hỏi sao?” La Thành thăm dò.
“Ân, vừa rồi Cao Hành tới, cũng hỏi chuyện này, ta đem bảo bối trước kia của cha ta là Kinh Thi cho hắn.” Vương Tiết nói.
“Cái gì?” La Thành ý thức được mình phản ứng quá độ, vội vàng cười nói, “Ha ha, ý của ta là, sao ngươi có thể đem di vật của cha ngươi cho người khác?”
“Bởi vì Cao bộ đầu nói cái này có thể liên quan tới án tử, nói vài ngày sẽ trả cho ta.” Vương Tiết cảm thấy có gì đó không ổn.
“A, thì ra là thế.” La Thành cẩn thận thu hồi tâm tình của mình, “Ta cũng cáo từ, tiếp tục truy bắt hung thủ, nhanh chóng cho cha ngươi một câu trả lời thỏa đáng.” Hắn thâm trầm nói.