Chương : 63
Ta còn tưởng chuyện gì chứ, ngươi đừng lớn tiếng như vậy? Buổi tối nhiễu dân.” A Tài nghiêng người liếc hắn.
“Việc này rất quan trọng. Đó là một công chúa, ngươi cho rằng chỉ là củ cải trắng có thể chọn mua hoặc không mua? Người ta nói một câu chính là ý chỉ, Âu Dương ngự y đã nói như vậy, chắc chắn không có lửa thì sao có khói, ngươi đừng không lo.” Cao Hành nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của A Tài, đột nhiên có loại cảm giác ‘hoàng đế không vội thái giám nôn nóng’.
A Tài ứng phó gật gật đầu, “Đã biết.”
Nhưng suy nghĩ trong lòng, hắn xác thực không để ý việc này, không phải vì hắn là một linh hồn thế kỷ hai mươi mốt, không đếm xỉa hoàng quyền, mà là…… (em đã có chồng ^_^)
“Thôi, mặc kệ ngươi, ta xem ngày mai người làm thế nào.” Cao Hành trở về phòng, ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa lại.
Hắn…… Giống như đang tức giận? Nhìn cửa phòng đóng chặt, A Tài nghĩ như thế, nhưng…… Vì sao?
“Sư phụ?” Thổ Đậu giật nhẹ ống tay áo A Tài.
“A? A, đi nghỉ ngơi.” Hắn xoa đầu Thổ Đậu.
Hết thảy chờ ngày mai rồi nói.
————————————————-
“Ngươi định xử trí Phong Vĩ thế nào?” Âu Dương Húc cầm chiết phiến trong tay, đổi tới đổi lui, “Tuy hắn là do chúng ta đưa đên bên cạnh Chu Địch, nhưng với quan hệ bây giờ của hắn và Chu Địch, không thích hợp tiếp tục công việc này, muốn triệu hồi hắn hay không?”
“Không cần.” Triển Cảnh Nham đáp.
“Vì sao?” Tiếp tục nữa, Phong Vĩ có thể trở thành một người không ổn định.
“Chuyện này dừng ở đây.”
Nghe y nói như vậy, Âu Dương Húc biết rõ, nếu tiếp tục hỏi thì sẽ quá phận.
Triển Cảnh Nham nhìn ngoài cửa sổ, nhớ tới việc, tối hôm qua Chu Địch đến tìm y……
“Ngày mai ta sẽ trở lại Triệu quốc.” Chu Địch nói.
“Không ngờ sẽ phát sinh chuyện này…… Đã như vậy, ta cũng không tiện giữ lại……” Triển Cảnh Nham còn chưa nói hết.
“Ta sẽ dẫn Phong Vĩ trở về.” Chu Địch nói thẳng ý đồ đến.
Hai người nhìn nhau, “Hắn sẽ đi theo ngươi sao?” Nếu đã biết chuyện, nói rõ khỏi lãng phí thời gian.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng là, “Ta muốn giao dịch với ngươi……”
Về phần nội dung của giao dịch…… Đó là một bí mật không quá trong sáng.
Trước khi đi, “Từ hôm nay, Thiên triều không có người tên Phong Vĩ.” Chu Địch nói.
Cất kỹ hiệp nghị, Triển Cảnh Nham nở nụ cười, nụ cười gian trá, “Đương nhiên.”
“Chuyện của A Tài, làm sao bây giờ?” Nếu chuyện kia không thể nói, chuyện này hẳn có thể, Âu Dương Húc tò mò hỏi.
“Cái gì?”
“A Tài phá được án, công chúa sẽ gả cho hắn.” Hắn ghét nhất người biết rõ còn cố hỏi, mỗi lần đều dùng chiêu này.
“Sau đó thì sao?”
Âu Dương Húc nắm chặt chiết phiến, “Ngươi có thể nói ra tính toán của ngươi không?”
Triển Cảnh Nham nhìn hắn một cái, “Sau đó để ngươi đi mật báo?”
“Ngạch, ha ha…… Ngươi hiểu lầm ta, ta, ta vì chuyện của các ngươi mà lo lắng, A Tài thú công chúa, ngươi làm sao giờ? Không đúng, là hắn thú công chúa, các ngươi thế nào chứ?” Chẳng lẽ bị phát hiện? Không thể nào đâu, hắn đã cẩn thận……
“Nói cho người nọ, ít quản chuyện của ta.”
Nhìn Triển Cảnh Nham rời đi, Âu Dương Húc ủy khuất, mặt cơ hồ muốn nhăn thành bánh bao, rõ ràng chuyện không liên quan tới hắn, vì sao mỗi lần hắn đều bị ‘Đe dọa’, đầu kia cũng phải nịnh nọt.
——————————————————–
Nhìn Thổ Đậu ngủ say, A Tài vô cùng hâm mộ, tuổi còn nhỏ thật tốt, không phiền não gì. Ăn no ngủ, tỉnh ngủ ăn, hạnh phúc như heo. Lật qua lật lại, nhưng không thấy chu công, A Tài đứng dậy choàng ngoại sam, ra khỏi phòng, nằm trên võng.
Gần đây hắn luôn do dự, nói hay không nói? Hay là chờ thêm một thời gian rồi nói sau?
Hảo do dự a, hảo do dự…… A Tài gãi gãi đầu.
“Lại không ngủ được?” Lúc nửa đêm xuất quỷ nhập thần, ngoại trừ Triển Cảnh Nham thì không còn ai.
Nhưng hắn không quen được, “Ta sớm muộn sẽ bị ngươi dọa ra bệnh tim.”
“Cái gì?” Triển Cảnh Nham chưa từng nghe loại bệnh này.
“Không có gì, ngươi cũng hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới dọa người mà.” A Tài ngồi dậy phản bác, nhìn thẳng dễ chịu hơn.
“Án tử đã giải quyết xong, còn phiền não cái gì?”
“Ngươi…… Có phải sớm biết rõ hung thủ là ai?” A Tài đột nhiên hỏi.
“Vì sao lại nói như vậy?” Triển Cảnh Nham khiêu mi, mỉm cười.
“Khi ta nói ra hung thủ, tất cả mọi người rất giật mình, chỉ có ngươi lông mày cũng không động.” A Tài giải thích.
“Hóa ra lúc đó ngươi nhìn ta? Ngay cả lông mày của ta có động hay không đều quan sát cẩn thận như vậy.” Triển Cảnh Nham chợt nói.
“Ta…… Ta không chỉ nhìn ngươi, ta nhìn tất cả mọi người.” Sao lại nói cái này, A Tài híp mắt nhìn y, “Ngươi đang nói sang chuyện khác.”
Triển Cảnh Nham mặt không đổi sắc, bảo trì tiếu dung, “Ta chỉ biết rõ nhị hoàng tử kia không ổn sớm hơn các ngươi một chút, nhưng tình tiết tỉ mỉ của án tử, ta không nghĩ được như thế.” Nhìn A Tài có chút giận dữ, y trấn an hắn trước.
“Thôi.” Đây không phải là chuyện to tát gì, hơn nữa đã qua, so đo cũng không ý tứ, “Muộn như vậy, ngươi tới làm gì?”
“Nhớ ngươi.”
Dọa? “Ngươi là ai? Nhanh tháo mặt nạ của ngươi.” Nói xong, A Tài vươn tay sờ sờ mặt Triển Cảnh Nham, ý đồ tìm ra mặt nạ.
Triển Cảnh Nham không ngờ ‘Lời tâm tình’hiếm có của y lại đổi lấy bị tình nhân ‘Lột da’. Vội vàng bắt hai tay đang sờ soạng trên mặt, nắm trong tay, nếu không có thể bị hắn kéo một tầng da xuống.
“Diện cụ của ngươi hảo tinh tế a, hoàn toàn tìm không thấy……” Dưới ánh mắt chăm chú của Triển Cảnh Nham, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi A Tài cảm thấy cái cớ này rất gượng ép, hắn cắn môi, hai mắt lập loè. Được rồi, hắn bị câu ‘Nhớ ngươi’ khiến nhất thời không biết phản ứng thế nào, nên mới ‘Nháo’.
Triển Cảnh Nham khẽ thở dài, “Cảm thấy như vậy không được tự nhiên sao?”
A Tài lắc đầu, nhìn vào mắt Triển Cảnh Nham, nhỏ giọng thì thầm, “…… Xấu hổ.” Lập tức lại dời mắt đi chỗ khác mắt.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của A Tài, Triển Cảnh Nham vươn tay nâng mặt của hắn, không để hắn trốn tránh, “Có nhớ ta?”
“Trong đầu nghĩ án tử, làm gì có thời gian nhớ ngươi.” Hắn thiếu chút nữa ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
“Thật sao.” Ngữ khí rất là thất vọng.
“Nhưng…… Trong này luôn có.” A Tài chỉ chỉ trái tim.
Triển Cảnh Nham cong khóe miệng, nhịn không được ôm hắn vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, “Dọn đến chỗ ta.” Ở đây…… Thật sự không tiện.
Cảm nhận được người trong lòng cứng ngắc, y buông hắn ra. Quan sát biến hóa rất nhỏ trên mặt hắn, y muốn biết rõ ý nghĩ của hắn.
Chờ đợi chỉ chốc lát, “…… Vô danh vô phận, ta không đi.”
Y nghĩ qua rất nhiều đáp án, nhưng tuyệt không nghĩ tới cái này. Y vẫn nhìn A Tài như vậy.
“…… Cho dù ngươi dùng ánh mắt thâm tình nhìn ta, vô danh vô phận, đừng nghĩ đem ta đi.” Điểm ấy hắn rất kiên trì, tuy nam nhân và nam nhân cùng một chỗ không có hôn nhân bảo đảm, hắn cũng không muốn chiêu cáo thiên hạ quan hệ của hai người, với hắn hắn mà nói, kỳ thật không quan trọng. Nhưng hắn ngại thân phận của Triển Cảnh Nham, hắn biết rõ hai người cần cố gắng nhiều, nhất là khi hai người ở cùng một chỗ, hắn phải dùng thân phận gì xuất hiện bên cạnh y? Hắn cần dùng điểm ấy để ngăn chặn miệng của ‘Những kẻ nhàn rỗi’.
Tuy tình yêu là chuyện của hai người, nhưng dù sao bọn họ cũng sống trong một tập thể. Hắn có người cần lo lắng, Triển Cảnh Nham cũng như thế, thậm chí y phải gánh chịu áp lực lớn hơn hắn.
“Danh phận sao…… Người cùng ta cả đời, danh phận này thế nào?” Triển Cảnh Nham cười hỏi.
Giờ khắc này nói không cảm động là gạt người, nhưng, “Ngươi, không cần con nối dòng sao?”
“Ta không phải Hoàng thượng, đâu cần người kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
“Ngươi vừa nói …… Là hứa hẹn cả đời?”
“Đúng, cả đời.”
“…… Vậy ngươi không nên hối hận, ta sẽ nhớ kỹ những lời này, sẽ gắt gao cuốn lấy ngươi, cả đời đều đừng nghĩ quăng ta ra.” Lời này nghe có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng là một cách hứa hẹn khác.
Hai người triền miên nhìn đối phương, hai cái đầu càng ngày càng gần……
‘Hắt xì’ A Tài chuyển hướng một bên che miệng lại, có chút xấu hổ nhìn Triển Cảnh Nham. Nghĩ thầm, hắt xì thật không đúng lúc.
Triển Cảnh Nham cởi ngoại sam, khoác cho A Tài, “Mùa xuân, ban đêm vẫn có chút lạnh. Vậy ngày kia ta tới đón ngươi và Thổ Đậu?”
A? Nhanh như vậy?
“Ngày kia sao?”
Đâu có gì khác, “Ngày kia đi.” A Tài nói. Hắn sớm muộn gì cũng phải nói cho bọn Cao Hành biết, kéo dài không thể giải quyết vấn đề. Đã lựa chọn, sớm giải quyết mới tốt.
Sáng hôm sau, Cao Vấn và Âu Dương Húc không hẹn mà cùng tới tiểu viện của A Tài. Vừa đối mặt, hai người không tiếng động truyền tin qua lại.
Cao Vấn: Ngươi tới làm gì?
Âu Dương Húc: Giống ngươi.
Cao Vấn: Ngươi biết ta đến làm gì sao?
Âu Dương Húc: Giống ta.
Âu Dương Húc thành công nhận được sự khinh thường tử Cao Vấn, hai người ngồi trên ghế đá, chờ chuyện hiển nhiên xảy ra……
A Tài vừa thấy hai người đã biết bọn họ muốn làm gì, nhưng hắn quyết định không đếm xỉa tới bọn họ.
Cao Hành thấy hai người thì không có phản ứng, dù thế nào đi nữa, hắn quyết định hôm nay làm người đứng xem.
Quả nhiên, gần trưa, nhân vật mấu chốt lên sân khấu.
Triển Kiều Mỹ mang theo rất nhiều thị nữ và thị vệ đến tiểu viện của A Tài.
Nhóm người A Tài quy củ hành lễ, “Đứng lên đi.” Triển Kiều Mỹ nói.
“Tin rằng mục đích hôm nay ta tới, các ngươi đều biết?” Nói xong nhìn về phía A Tài.
A Tài khoác tay trên vai Thổ Đậu, chuyên chú nhìn cái ót của nó.
“Cái này……” Âu Dương Húc nhìn A Tài.
“Ta đã nói thì sẽ làm được, ngươi chuẩn bị sớm một chút.” Đối với việc gả cho A Tài, Triển Kiều Mỹ cũng không đắn đo, hắn rất thông minh, hơn nữa nhìn nhiều lần, nàng cảm thấy vô cùng thuận mắt.
“Chuẩn bị cái gì?” A Tài hỏi.
“Đương nhiên là chuẩn bị hôn sự của ngươi và công chúa.” Tiểu Bích nói.
“Việc này rất quan trọng. Đó là một công chúa, ngươi cho rằng chỉ là củ cải trắng có thể chọn mua hoặc không mua? Người ta nói một câu chính là ý chỉ, Âu Dương ngự y đã nói như vậy, chắc chắn không có lửa thì sao có khói, ngươi đừng không lo.” Cao Hành nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của A Tài, đột nhiên có loại cảm giác ‘hoàng đế không vội thái giám nôn nóng’.
A Tài ứng phó gật gật đầu, “Đã biết.”
Nhưng suy nghĩ trong lòng, hắn xác thực không để ý việc này, không phải vì hắn là một linh hồn thế kỷ hai mươi mốt, không đếm xỉa hoàng quyền, mà là…… (em đã có chồng ^_^)
“Thôi, mặc kệ ngươi, ta xem ngày mai người làm thế nào.” Cao Hành trở về phòng, ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa lại.
Hắn…… Giống như đang tức giận? Nhìn cửa phòng đóng chặt, A Tài nghĩ như thế, nhưng…… Vì sao?
“Sư phụ?” Thổ Đậu giật nhẹ ống tay áo A Tài.
“A? A, đi nghỉ ngơi.” Hắn xoa đầu Thổ Đậu.
Hết thảy chờ ngày mai rồi nói.
————————————————-
“Ngươi định xử trí Phong Vĩ thế nào?” Âu Dương Húc cầm chiết phiến trong tay, đổi tới đổi lui, “Tuy hắn là do chúng ta đưa đên bên cạnh Chu Địch, nhưng với quan hệ bây giờ của hắn và Chu Địch, không thích hợp tiếp tục công việc này, muốn triệu hồi hắn hay không?”
“Không cần.” Triển Cảnh Nham đáp.
“Vì sao?” Tiếp tục nữa, Phong Vĩ có thể trở thành một người không ổn định.
“Chuyện này dừng ở đây.”
Nghe y nói như vậy, Âu Dương Húc biết rõ, nếu tiếp tục hỏi thì sẽ quá phận.
Triển Cảnh Nham nhìn ngoài cửa sổ, nhớ tới việc, tối hôm qua Chu Địch đến tìm y……
“Ngày mai ta sẽ trở lại Triệu quốc.” Chu Địch nói.
“Không ngờ sẽ phát sinh chuyện này…… Đã như vậy, ta cũng không tiện giữ lại……” Triển Cảnh Nham còn chưa nói hết.
“Ta sẽ dẫn Phong Vĩ trở về.” Chu Địch nói thẳng ý đồ đến.
Hai người nhìn nhau, “Hắn sẽ đi theo ngươi sao?” Nếu đã biết chuyện, nói rõ khỏi lãng phí thời gian.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng là, “Ta muốn giao dịch với ngươi……”
Về phần nội dung của giao dịch…… Đó là một bí mật không quá trong sáng.
Trước khi đi, “Từ hôm nay, Thiên triều không có người tên Phong Vĩ.” Chu Địch nói.
Cất kỹ hiệp nghị, Triển Cảnh Nham nở nụ cười, nụ cười gian trá, “Đương nhiên.”
“Chuyện của A Tài, làm sao bây giờ?” Nếu chuyện kia không thể nói, chuyện này hẳn có thể, Âu Dương Húc tò mò hỏi.
“Cái gì?”
“A Tài phá được án, công chúa sẽ gả cho hắn.” Hắn ghét nhất người biết rõ còn cố hỏi, mỗi lần đều dùng chiêu này.
“Sau đó thì sao?”
Âu Dương Húc nắm chặt chiết phiến, “Ngươi có thể nói ra tính toán của ngươi không?”
Triển Cảnh Nham nhìn hắn một cái, “Sau đó để ngươi đi mật báo?”
“Ngạch, ha ha…… Ngươi hiểu lầm ta, ta, ta vì chuyện của các ngươi mà lo lắng, A Tài thú công chúa, ngươi làm sao giờ? Không đúng, là hắn thú công chúa, các ngươi thế nào chứ?” Chẳng lẽ bị phát hiện? Không thể nào đâu, hắn đã cẩn thận……
“Nói cho người nọ, ít quản chuyện của ta.”
Nhìn Triển Cảnh Nham rời đi, Âu Dương Húc ủy khuất, mặt cơ hồ muốn nhăn thành bánh bao, rõ ràng chuyện không liên quan tới hắn, vì sao mỗi lần hắn đều bị ‘Đe dọa’, đầu kia cũng phải nịnh nọt.
——————————————————–
Nhìn Thổ Đậu ngủ say, A Tài vô cùng hâm mộ, tuổi còn nhỏ thật tốt, không phiền não gì. Ăn no ngủ, tỉnh ngủ ăn, hạnh phúc như heo. Lật qua lật lại, nhưng không thấy chu công, A Tài đứng dậy choàng ngoại sam, ra khỏi phòng, nằm trên võng.
Gần đây hắn luôn do dự, nói hay không nói? Hay là chờ thêm một thời gian rồi nói sau?
Hảo do dự a, hảo do dự…… A Tài gãi gãi đầu.
“Lại không ngủ được?” Lúc nửa đêm xuất quỷ nhập thần, ngoại trừ Triển Cảnh Nham thì không còn ai.
Nhưng hắn không quen được, “Ta sớm muộn sẽ bị ngươi dọa ra bệnh tim.”
“Cái gì?” Triển Cảnh Nham chưa từng nghe loại bệnh này.
“Không có gì, ngươi cũng hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới dọa người mà.” A Tài ngồi dậy phản bác, nhìn thẳng dễ chịu hơn.
“Án tử đã giải quyết xong, còn phiền não cái gì?”
“Ngươi…… Có phải sớm biết rõ hung thủ là ai?” A Tài đột nhiên hỏi.
“Vì sao lại nói như vậy?” Triển Cảnh Nham khiêu mi, mỉm cười.
“Khi ta nói ra hung thủ, tất cả mọi người rất giật mình, chỉ có ngươi lông mày cũng không động.” A Tài giải thích.
“Hóa ra lúc đó ngươi nhìn ta? Ngay cả lông mày của ta có động hay không đều quan sát cẩn thận như vậy.” Triển Cảnh Nham chợt nói.
“Ta…… Ta không chỉ nhìn ngươi, ta nhìn tất cả mọi người.” Sao lại nói cái này, A Tài híp mắt nhìn y, “Ngươi đang nói sang chuyện khác.”
Triển Cảnh Nham mặt không đổi sắc, bảo trì tiếu dung, “Ta chỉ biết rõ nhị hoàng tử kia không ổn sớm hơn các ngươi một chút, nhưng tình tiết tỉ mỉ của án tử, ta không nghĩ được như thế.” Nhìn A Tài có chút giận dữ, y trấn an hắn trước.
“Thôi.” Đây không phải là chuyện to tát gì, hơn nữa đã qua, so đo cũng không ý tứ, “Muộn như vậy, ngươi tới làm gì?”
“Nhớ ngươi.”
Dọa? “Ngươi là ai? Nhanh tháo mặt nạ của ngươi.” Nói xong, A Tài vươn tay sờ sờ mặt Triển Cảnh Nham, ý đồ tìm ra mặt nạ.
Triển Cảnh Nham không ngờ ‘Lời tâm tình’hiếm có của y lại đổi lấy bị tình nhân ‘Lột da’. Vội vàng bắt hai tay đang sờ soạng trên mặt, nắm trong tay, nếu không có thể bị hắn kéo một tầng da xuống.
“Diện cụ của ngươi hảo tinh tế a, hoàn toàn tìm không thấy……” Dưới ánh mắt chăm chú của Triển Cảnh Nham, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi A Tài cảm thấy cái cớ này rất gượng ép, hắn cắn môi, hai mắt lập loè. Được rồi, hắn bị câu ‘Nhớ ngươi’ khiến nhất thời không biết phản ứng thế nào, nên mới ‘Nháo’.
Triển Cảnh Nham khẽ thở dài, “Cảm thấy như vậy không được tự nhiên sao?”
A Tài lắc đầu, nhìn vào mắt Triển Cảnh Nham, nhỏ giọng thì thầm, “…… Xấu hổ.” Lập tức lại dời mắt đi chỗ khác mắt.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của A Tài, Triển Cảnh Nham vươn tay nâng mặt của hắn, không để hắn trốn tránh, “Có nhớ ta?”
“Trong đầu nghĩ án tử, làm gì có thời gian nhớ ngươi.” Hắn thiếu chút nữa ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
“Thật sao.” Ngữ khí rất là thất vọng.
“Nhưng…… Trong này luôn có.” A Tài chỉ chỉ trái tim.
Triển Cảnh Nham cong khóe miệng, nhịn không được ôm hắn vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, “Dọn đến chỗ ta.” Ở đây…… Thật sự không tiện.
Cảm nhận được người trong lòng cứng ngắc, y buông hắn ra. Quan sát biến hóa rất nhỏ trên mặt hắn, y muốn biết rõ ý nghĩ của hắn.
Chờ đợi chỉ chốc lát, “…… Vô danh vô phận, ta không đi.”
Y nghĩ qua rất nhiều đáp án, nhưng tuyệt không nghĩ tới cái này. Y vẫn nhìn A Tài như vậy.
“…… Cho dù ngươi dùng ánh mắt thâm tình nhìn ta, vô danh vô phận, đừng nghĩ đem ta đi.” Điểm ấy hắn rất kiên trì, tuy nam nhân và nam nhân cùng một chỗ không có hôn nhân bảo đảm, hắn cũng không muốn chiêu cáo thiên hạ quan hệ của hai người, với hắn hắn mà nói, kỳ thật không quan trọng. Nhưng hắn ngại thân phận của Triển Cảnh Nham, hắn biết rõ hai người cần cố gắng nhiều, nhất là khi hai người ở cùng một chỗ, hắn phải dùng thân phận gì xuất hiện bên cạnh y? Hắn cần dùng điểm ấy để ngăn chặn miệng của ‘Những kẻ nhàn rỗi’.
Tuy tình yêu là chuyện của hai người, nhưng dù sao bọn họ cũng sống trong một tập thể. Hắn có người cần lo lắng, Triển Cảnh Nham cũng như thế, thậm chí y phải gánh chịu áp lực lớn hơn hắn.
“Danh phận sao…… Người cùng ta cả đời, danh phận này thế nào?” Triển Cảnh Nham cười hỏi.
Giờ khắc này nói không cảm động là gạt người, nhưng, “Ngươi, không cần con nối dòng sao?”
“Ta không phải Hoàng thượng, đâu cần người kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
“Ngươi vừa nói …… Là hứa hẹn cả đời?”
“Đúng, cả đời.”
“…… Vậy ngươi không nên hối hận, ta sẽ nhớ kỹ những lời này, sẽ gắt gao cuốn lấy ngươi, cả đời đều đừng nghĩ quăng ta ra.” Lời này nghe có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng là một cách hứa hẹn khác.
Hai người triền miên nhìn đối phương, hai cái đầu càng ngày càng gần……
‘Hắt xì’ A Tài chuyển hướng một bên che miệng lại, có chút xấu hổ nhìn Triển Cảnh Nham. Nghĩ thầm, hắt xì thật không đúng lúc.
Triển Cảnh Nham cởi ngoại sam, khoác cho A Tài, “Mùa xuân, ban đêm vẫn có chút lạnh. Vậy ngày kia ta tới đón ngươi và Thổ Đậu?”
A? Nhanh như vậy?
“Ngày kia sao?”
Đâu có gì khác, “Ngày kia đi.” A Tài nói. Hắn sớm muộn gì cũng phải nói cho bọn Cao Hành biết, kéo dài không thể giải quyết vấn đề. Đã lựa chọn, sớm giải quyết mới tốt.
Sáng hôm sau, Cao Vấn và Âu Dương Húc không hẹn mà cùng tới tiểu viện của A Tài. Vừa đối mặt, hai người không tiếng động truyền tin qua lại.
Cao Vấn: Ngươi tới làm gì?
Âu Dương Húc: Giống ngươi.
Cao Vấn: Ngươi biết ta đến làm gì sao?
Âu Dương Húc: Giống ta.
Âu Dương Húc thành công nhận được sự khinh thường tử Cao Vấn, hai người ngồi trên ghế đá, chờ chuyện hiển nhiên xảy ra……
A Tài vừa thấy hai người đã biết bọn họ muốn làm gì, nhưng hắn quyết định không đếm xỉa tới bọn họ.
Cao Hành thấy hai người thì không có phản ứng, dù thế nào đi nữa, hắn quyết định hôm nay làm người đứng xem.
Quả nhiên, gần trưa, nhân vật mấu chốt lên sân khấu.
Triển Kiều Mỹ mang theo rất nhiều thị nữ và thị vệ đến tiểu viện của A Tài.
Nhóm người A Tài quy củ hành lễ, “Đứng lên đi.” Triển Kiều Mỹ nói.
“Tin rằng mục đích hôm nay ta tới, các ngươi đều biết?” Nói xong nhìn về phía A Tài.
A Tài khoác tay trên vai Thổ Đậu, chuyên chú nhìn cái ót của nó.
“Cái này……” Âu Dương Húc nhìn A Tài.
“Ta đã nói thì sẽ làm được, ngươi chuẩn bị sớm một chút.” Đối với việc gả cho A Tài, Triển Kiều Mỹ cũng không đắn đo, hắn rất thông minh, hơn nữa nhìn nhiều lần, nàng cảm thấy vô cùng thuận mắt.
“Chuẩn bị cái gì?” A Tài hỏi.
“Đương nhiên là chuẩn bị hôn sự của ngươi và công chúa.” Tiểu Bích nói.