Chương : 10
Vẫn không có người đáp lại, Thẩm Hạ Đông quay đầu nhìn Thẩm Thành trong ảnh,sao nó không chịu nói gì với mình ?Không chịu nói gì hết, làm sao mình tìm được đây ?
Toàn bộ căn phòng đều yên lặng một cách quỷ dị,trái tim Thẩm Hạ Đông thình thịch nhảy lên,một sự sợ hãi khó hiểu…
Căn hộ này có ba phòng ngủ và một phòng khách,hắn nhớ rõ có một phòng trống,một phòng treo đầy những tấm ảnh chụp của mình,gian còn lại là của Thẩm Thành.
Thẩm Hạ Đông đến trước phòng Thẩm Thành, đưa tay ấn chốt cửa, “ ca sát “ một tiếng,mở ra…
Thẩm Hạ Đông muốn bật đèn nhưng thử vài lần nhưng đèn vẫn không sáng. Nghĩ có lẽ nhà không người nên điện nước đã bị cắt.
Thẩm Hạ Đông đi một vòng quanh phòng Thẩm Thành, cũng không phát hiện ra manh mối gì,vật dụng của Thẩm Thành thật sự quá ít, quá ít..
“PHANH!”, tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất,Thẩm Hạ Đông ngồi xổm xuống nhìn,là một cây bút máy rơi trên sàn gỗ. Hắn định vươn tay nhặt,cây bút kia đột nhiên lăn mất,lăn xuống gầm giường..
Thẩm Hạ Đông cúi gục người muốn lấy cây bút ra,nhưng vừa chui xuống gầm giường lại ngửi được một cỗ thản nhiên mùi thối…
Mùi hương này cực đạm ( nhạt ),trong lúc nhất thời Thẩm Hạ Đông cũng không biết đó là mùi gì…
Kéo ra chăn đơn đang che lấp chiếc giường,Thẩm Hạ Đông chui vào gầm giường lấy bút máy…
Lúc này một trận gió không biết từ đâu thổi tới,dưới gầm giường Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy mùi hôi thối kia càng ngày càng nồng nặc,mãnh liệt xông vào mũi khiến hắn cảm thấy khó chịu…
Hắn tò mò tại sao trong một căn phòng sạch sẽ như vậy ,lại có loại mùi kinh tởm đến thế…hắn cẩn thận tìm kiếm khắp gầm giường một lần…
Nhận ra cỗ mùi hôi thối kia hình như xông lên từ dưới ván gỗ..
Thẩm Hạ Đông bò ra,mất thật lớn khí lực mới dời được chiếc giường đi.
Hắn dùng chân đạp lên tấm ván gỗ,phát hiện phía dưới bị rỗng !
Thẩm Hạ Đông cong người cố gắng gỡ tấm ván gỗ ra,dưới tấm ván rõ ràng xuất hiện một cửa ngầm hình vuông.
Mà mùi hôi thối kia là từ nơi này xông ra.
Thẩm Hạ Đông xoay đầu nhìn thoáng qua phía sau,chẳng lẽ Thẩm Thành muốn nói cho mình cái gì ? Nghi vấn tràn ngập trong lòng hắn,cảm thấy phấn khởi vì sắp tìm ra chân tướng,nhưng rồi lại vui vẻ không dậy nổi.
Hắn hít sâu một hơi,tiến vào tầng hầm,bên trong tối đen như mực. Lập tức mùi tanh tưởi kia vây quanh mũi , quanh miệng hắn. Thẩm Hạ Đông cố gắng nín thở đến mức thiếu chút nữa tự làm chính mình hôn mê. Cảm thấy như vậy không được,Thẩm Hạ Đông chui ra, đi tìm đèn pin.
Nhưng khi hắn chui ra,lại phát hiện một cây đèn pin nằm cạnh cửa hầm. Tay hắn lập tức run rẩy,hắn nhìn quanh phòng,cửa phòng vẫn đóng chặt, không có dấu vết bị mở qua. Hơn nữa vừa rồi hắn đi xuống,cũng không hề thấy cây đèn pin này.
Trong lòng Thẩm Hạ Đông vừa mừng vừa sợ,run run nói “Thẩm Thành ? Là con phải không ? Thẩm Thành !?”
Trong phòng trống rỗng vang vọng thanh âm của mình, đương nhiên không ai trả lời Thẩm Hạ Đông .
Bất quá Thẩm Hạ Đông vẫn cảm thấy Thẩm Thành đang ngầm đồng ý sự trợ giúp của mình,nó đang phối hợp với mình…không phải sao ?
Thẩm Hạ Đông mười phần tin tưởng lại chui vào hầm. Cây đèn pin trong tay khá cũ, ánh sáng có chút mờ ảo,tựa hồ như sắp tắt.
Thẩm Hạ Đông cầm đèn pin quét quanh phạm vi tầng hầm,thấy tầng hầm cũng không lớn,có lẽ chỉ rộng gấp đôi phòng của Thẩm Thành. Mùi bên trong rất quái lạ,vị tanh tưởi nồng nặc bao phủ khắp phòng.
_”Xèo xèo…” lâu lâu lại có những con chuột gớm ghiếc nhảy qua chân mình, tầng ngầm rất sâu,hoàn cảnh rất kém,không khí không có cách nào lưu động, ở lâu sẽ khiến con người không thể hô hấp vì thiếu dưỡng khí.
Trừ tình trạng ngột ngạt đó ra, Thẩm Hạ Đông cũng không cảm thấy tầng ngầm này có gì khác thường.
Trong nhà Thẩm Thành tại sao lại có tầng ngầm ? Thẩm Hạ Đông tự hỏi “CA!!” một tiếng, hình như hắn đụng phải cái gì. Thẩm Hạ Đông giật mình,hắn chiếu đèn pin xuống,nhận ra chẳng qua là đá trúng cái ghế mà thôi.
Ghế dựa ? Loại địa phương như thế này sao lại có cái ghế ? Có người đã ở chỗ này sao ? Hắn phủi đi lớp tro bụi trên mặt ghế,cũng không quá bẩn,thoạt nhìn có người từng ở đây không lâu. Là Thẩm Thành sao ? Thẩm Thành làm gì ở chỗ hắc ám âm u như vậy ? Thẩm Hạ Đông nghĩ, có lẽ là do tâm lý đứa nhỏ này không được bình thường, mà nguyên nhân khiến tính cách Thẩm Thành vặn vẹo lệch lạc như vậy thì Thẩm Hạ Đông biết rõ, tất cả đều là do tội lỗi của hắn. Thẩm Hạ Đông dần cảm thấy hối hận.
Đảo quanh tầng ngầm một vòng,vẫn không thấy có gì khả nghi. Thẩm Thành dẫn mình vào đây làm gì ? Thẩm Hạ Đông khó hiểu.
“PHANH!!” , một tiếng động từ sau lưng vang lên,Thẩm Hạ Đông xoay người rọi đèn pin. Phát hiện một con chuột đang cố gắng tha cái gì đó, Thẩm Hạ Đông nhẹ nhõm ,thả lỏng tay, đèn pin rọi xuống gần chân hắn, một vật màu trắng lộ ra trước mặt hắn.
Thẩm Hạ Đông có chút ngạc nhiên, đến gần nhìn. Lúc này đèn pin hình như đã hết năng lượng, ánh sáng càng trở nên tối mờ. Hắn nhu nhu hai mắt, đi về phía trước. Thời điểm nhận ra vật màu trắng kia là một bộ xương khô,Thẩm Hạ Đông không khỏi hít một hơi lãnh khí, sợ tới mức làm rớt cả đèn pin.
Hắn cuống quýt nhặt đèn pin lên,lại đụng đến một đống xương trắng dày đặc.
Hắn bắt đầu kinh hoảng, tránh đi khối xác chết khủng khiếp kia. Thì ra mùi tanh tưởi ghê tởm đó bốc ra từ thứ này…
Sao xác chết lại xuất hiện trong tầng ngầm ? Thầm Hạ Đông cứng rắn muốn nhìn đến cùng,nhưng chân lại không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy…
Dưới ánh sáng mờ nhạt ,Thẩm Hạ Đông có thể thấy rõ ràng xác chết mặc một cái váy ngủ màu trắng. Một đoàn gì đó đen quánh nhớt nhợt kinh tởm nhúc nhích trên đỉnh đầu bộ xương, ở mỗi sợi tóc lúc nhúc đầy thi giòi gớm ghiếc…
“AA!!” Thẩm Hạ Đông sợ hãi thét lên. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Dương Hoằng trong giấc mộng,mà xác chết trước mặt không phải là của Dương Hoằng thì là ai !?
Nhưng mà thi thể của Dương Hoằng sao lại ở chỗ này !???
Thẩm Hạ Đông định xoay người, lại phát hiện sau lưng chợt lãnh. Một bàn tay nắm lấy thắt lưng mình mang theo hàn ý chết người. Thân thể kia kề sát vào mình…Im lặng! Sự sợ hãi bắt đầu len lỏi vào từng tế bào trong não của Thẩm Hạ Đông,cả khuôn mặt hắn đã sợ tới mức tới tái nhợt. Hắn biết người phía sau là Thẩm Thành!!
Đột nhiên Thẩm Thành buông hắn ra, Thẩm Hạ Đông vô lực thả tay xuống, đèn pin liền rớt xuống mặt đất, vừa lúc chiếu xạ vào tường, toàn bộ tầng hầm liền được bao phủ trong thứ ánh sang màu vàng nhạt…
Thân hình thon dài của Thẩm Thành lập tức hiện ra trước mắt hắn, gương mặt che khuất trong bóng tối,thấy không rõ cảm xúc. Làn ra rất trắng rất trắng, một loại nhợt nhạt đến bệnh hoạn…
Thẩm Thành vẫn bất động nhìn Thẩm Hạ Đông hoảng sợ, nhìn cả cơ thể Thẩm Hạ Đông cương cứng, hai tay chậm rãi nâng lên,không biết đang ám chỉ cái gì. Trong góc tối âm u, có thể nhìn thấy hai con mắt của hắn ẩn ẩn đỏ lên. Thẩm Thành nhép miệng muốn nói với Thẩm Hạ Đông gì đó,nhưng Thẩm Hạ Đông lại không nghe được,không chỉ như vậy,hắn đồng thời cũng vô pháp nhúc nhích. Một chút cũng không thể…
Thẩm Thành vẫn đứng đối diện khoa tay múa chân với mình, Thẩm Hạ Đông mất thật lớn khí lực mới cứng ngắt lắc đầu.
Hắn không biết Thẩm Thành muốn nói gì…
Đột nhiên Thẩm Thành dừng lại, trầm mặc nhìn Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông không dám cử động,hắn sợ mình sẽ làm sai.
Thẩm Thành thình lình xoay người sang chỗ khác,cầm cái ghế hung hăng đập vào cái xác kia, vừa đập vừa nói gì đó,Thẩm Hạ Đông không hiểu,nếu hắn chịu nhìn miệng Thẩm Thành,có thể nhận ra tới tới lui lui tựa hồ Thẩm Thành chỉ niệm hai chữ duy nhất.
Nhưng Thẩm Hạ Đông đã quá hoảng sợ,hành động quỷ dị của Thẩm Thành khiến hắn sợ tới mức không nói nên lời.
Thẩm Thành đang làm cái gì ? Thi thể trên mặt đất là của Dương Hoẳng…
Thẩm Thành đang làm cái gì ? Nó đang làm cái gì ?? Không! Nó nhất định đang trả thù mình,nó nhất định rất hận mình…Muốn trả thù mình, bức điên mình…Phải rồi, nó đang làm như vậy…Dù biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha mình …Nó muốn trả thù mình…
Thẩm Hạ Đông đột nhiên xoay bỏ chạy. Trầm trọng tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong căn hầm tĩnh lặng nghe có vẻ phá lệ chói tai.
Hắn vịnh cầu thang,liều mạng bò lên. Hắn không dám quay đầu lại, như có ác ma đang truy sát mình. Hắn một lòng muốn trốn, thoát khỏi địa phương quỷ quái này. Chạy khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này!!
Một đoạn kí ức ngắn ngủi không ngừng hiện lên trong đầu hắn…
Đó là về Dương Hoằng,là chuyện đã xảy ra trước khi Dương Hoằng chết. Đã qua thật lâu,một hồi ức phủ đầy bụi,lâu đến mức hắn không còn nhớ rõ diện mạo của Dương Hoằng, liên tưởng đến khối thi thể đang nằm dưới tầng hầm kia,yết hầu của Thẩm Hạ Đông giống như bị ai đó bóp nghẹt,thập phần mãnh liệt ,khiến hắn không thể hô hấp.
Bóng đen phía sau dừng lại,lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Đông đào tẩu,bả vai vô lực trầm xuống.
Nó xoay người nhìn thi thể nằm trên mặt đất,khuôn mặt vô cảm giấu trong bóng tối..
Bóng đen chậm rãi quỳ xuống,đôi bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng ôm lấy khối thi thể kia. Căn hầm dần dần chìm vào bóng tối,thế giới từ từ trở nên yên tĩnh, trong một mảnh hư không kia chứa đựng những bí mất khủng khiếp đang bị chôn giấu…
Thẩm Hạ Đông hoang mang rối loạn cố gắng mở cửa xe ra,tay chân run rẩy khởi động xe. Hiện tại hắn thầm nghĩ rời khỏi nơi quỷ quái này.
****
_”Ta bị bệnh, sống không được bao lâu nữa. Cho nên ta nghĩ,người có thể chăm sóc Thẩm Thành chỉ có ngươi. Thẩm Hạ Đông, coi như ta xin ngươi, ta đời này chưa từng yêu cầu ngươi cái gì.”
Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt,khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười,nhưng đôi mắt lại trống rỗng. Một đầu tóc đen xõa dài nhìn có vẻ phá lệ thê lương.
Hắn đã quên mất những nếp nhăn trên mặt nữ nhân xuất hiện từ bao giờ,không còn xinh đẹp như trước…
_Sao ngươi lại bị bệnh ? Bệnh gì ?
Nữ nhân không trả lời,môi trở nên trắng bệch,bàn tay cầm tách trà có chút run run, vẫn cúi đầu không biết nàng đang nghĩ gì, tóc đen che khuất biểu cảm trên mặt nàng…
Chậm rãi, nàng mở miệng “ Tính tình Thành Thành có chút cổ quái, nhưng nó là một đứa trẻ ngoan…ta đi chỉ vướng bận nó,ta không muốn sau khi ta chết không ai chăm sóc nó. Ta cũng không muốn …không muốn để nó chứng kiến ta bệnh chết trước mặt nó…như vậy nhất định rất khó coi,sẽ khiến nó bị ám ảnh…Thẩm Hạ Đông,ngươi làm ơn thay ta chiếu cố Thành Thành, đây là ước nguyện duy nhất của ta trước khi chết…”
_Vậy ngươi muốn đi đâu ? Ngươi có một thân một mình còn định đi đâu ?
_Việc này ngươi đừng quan tâm,hảo hảo sống đi.” Nữ nhân nhẹ giọng cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông “Thẩm Hạ Đông, ngươi nói cho ta biết, ngươi sống tốt không ?”
Khi đó Thẩm Hạ Đông không nói gì,hai tay vì qua khẩn trương mà siết thật chặt,trên gương mặt tuổi trẻ hiện lên vẻ rối rắm…
Nữ nhân liền bật cười “ Thẩm Hạ Đông, ngươi vẫn như xưa… Bất quá ta thích ngươi như vậy.”
_Dương Hoằng …ta…
_”Được rồi, nói giỡn với ngươi thôi. Biết ngươi hảo hảo là tốt rồi…”Nữ nhân cắt ngang lời hắn,nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà “Thẩm Hạ Đông, Trần Lệ rất yêu ngươi,hai người các ngươi hãy sống thật hạnh phúc vào. Còn có , ta hy vọng ngươi sẽ bảo vệ tốt Thành Thành, không cầu ngươi phải yêu thương nó,nhưng ta hy vọng nó có thể bình an trưởng thành. Giống như bao đứa trẻ bình thường khác…” Nói xong, nữ nhân liền rời đi.
Đó là đoạn đối thoại cuối cùng giữa Thẩm Hạ Đông và Dương Hoằng…
Hắn không biết Dương Hoằng đã đi đâu…cũng không biết Dương Hoằng đã chết như thế nào…cũng không thực hiện được việc mà Dương Hoằng đã thỉnh cầu hắn…tạo điều kiện cho Thẩm Thành hảo hảo lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác…cũng không bảo vệ được Thẩm Thành…
Nhìn xem , Thẩm Thành bây giờ trở thành cái dạng gì ?!
Tất cả…hắn toàn bộ đều không làm được…
Toàn bộ căn phòng đều yên lặng một cách quỷ dị,trái tim Thẩm Hạ Đông thình thịch nhảy lên,một sự sợ hãi khó hiểu…
Căn hộ này có ba phòng ngủ và một phòng khách,hắn nhớ rõ có một phòng trống,một phòng treo đầy những tấm ảnh chụp của mình,gian còn lại là của Thẩm Thành.
Thẩm Hạ Đông đến trước phòng Thẩm Thành, đưa tay ấn chốt cửa, “ ca sát “ một tiếng,mở ra…
Thẩm Hạ Đông muốn bật đèn nhưng thử vài lần nhưng đèn vẫn không sáng. Nghĩ có lẽ nhà không người nên điện nước đã bị cắt.
Thẩm Hạ Đông đi một vòng quanh phòng Thẩm Thành, cũng không phát hiện ra manh mối gì,vật dụng của Thẩm Thành thật sự quá ít, quá ít..
“PHANH!”, tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất,Thẩm Hạ Đông ngồi xổm xuống nhìn,là một cây bút máy rơi trên sàn gỗ. Hắn định vươn tay nhặt,cây bút kia đột nhiên lăn mất,lăn xuống gầm giường..
Thẩm Hạ Đông cúi gục người muốn lấy cây bút ra,nhưng vừa chui xuống gầm giường lại ngửi được một cỗ thản nhiên mùi thối…
Mùi hương này cực đạm ( nhạt ),trong lúc nhất thời Thẩm Hạ Đông cũng không biết đó là mùi gì…
Kéo ra chăn đơn đang che lấp chiếc giường,Thẩm Hạ Đông chui vào gầm giường lấy bút máy…
Lúc này một trận gió không biết từ đâu thổi tới,dưới gầm giường Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy mùi hôi thối kia càng ngày càng nồng nặc,mãnh liệt xông vào mũi khiến hắn cảm thấy khó chịu…
Hắn tò mò tại sao trong một căn phòng sạch sẽ như vậy ,lại có loại mùi kinh tởm đến thế…hắn cẩn thận tìm kiếm khắp gầm giường một lần…
Nhận ra cỗ mùi hôi thối kia hình như xông lên từ dưới ván gỗ..
Thẩm Hạ Đông bò ra,mất thật lớn khí lực mới dời được chiếc giường đi.
Hắn dùng chân đạp lên tấm ván gỗ,phát hiện phía dưới bị rỗng !
Thẩm Hạ Đông cong người cố gắng gỡ tấm ván gỗ ra,dưới tấm ván rõ ràng xuất hiện một cửa ngầm hình vuông.
Mà mùi hôi thối kia là từ nơi này xông ra.
Thẩm Hạ Đông xoay đầu nhìn thoáng qua phía sau,chẳng lẽ Thẩm Thành muốn nói cho mình cái gì ? Nghi vấn tràn ngập trong lòng hắn,cảm thấy phấn khởi vì sắp tìm ra chân tướng,nhưng rồi lại vui vẻ không dậy nổi.
Hắn hít sâu một hơi,tiến vào tầng hầm,bên trong tối đen như mực. Lập tức mùi tanh tưởi kia vây quanh mũi , quanh miệng hắn. Thẩm Hạ Đông cố gắng nín thở đến mức thiếu chút nữa tự làm chính mình hôn mê. Cảm thấy như vậy không được,Thẩm Hạ Đông chui ra, đi tìm đèn pin.
Nhưng khi hắn chui ra,lại phát hiện một cây đèn pin nằm cạnh cửa hầm. Tay hắn lập tức run rẩy,hắn nhìn quanh phòng,cửa phòng vẫn đóng chặt, không có dấu vết bị mở qua. Hơn nữa vừa rồi hắn đi xuống,cũng không hề thấy cây đèn pin này.
Trong lòng Thẩm Hạ Đông vừa mừng vừa sợ,run run nói “Thẩm Thành ? Là con phải không ? Thẩm Thành !?”
Trong phòng trống rỗng vang vọng thanh âm của mình, đương nhiên không ai trả lời Thẩm Hạ Đông .
Bất quá Thẩm Hạ Đông vẫn cảm thấy Thẩm Thành đang ngầm đồng ý sự trợ giúp của mình,nó đang phối hợp với mình…không phải sao ?
Thẩm Hạ Đông mười phần tin tưởng lại chui vào hầm. Cây đèn pin trong tay khá cũ, ánh sáng có chút mờ ảo,tựa hồ như sắp tắt.
Thẩm Hạ Đông cầm đèn pin quét quanh phạm vi tầng hầm,thấy tầng hầm cũng không lớn,có lẽ chỉ rộng gấp đôi phòng của Thẩm Thành. Mùi bên trong rất quái lạ,vị tanh tưởi nồng nặc bao phủ khắp phòng.
_”Xèo xèo…” lâu lâu lại có những con chuột gớm ghiếc nhảy qua chân mình, tầng ngầm rất sâu,hoàn cảnh rất kém,không khí không có cách nào lưu động, ở lâu sẽ khiến con người không thể hô hấp vì thiếu dưỡng khí.
Trừ tình trạng ngột ngạt đó ra, Thẩm Hạ Đông cũng không cảm thấy tầng ngầm này có gì khác thường.
Trong nhà Thẩm Thành tại sao lại có tầng ngầm ? Thẩm Hạ Đông tự hỏi “CA!!” một tiếng, hình như hắn đụng phải cái gì. Thẩm Hạ Đông giật mình,hắn chiếu đèn pin xuống,nhận ra chẳng qua là đá trúng cái ghế mà thôi.
Ghế dựa ? Loại địa phương như thế này sao lại có cái ghế ? Có người đã ở chỗ này sao ? Hắn phủi đi lớp tro bụi trên mặt ghế,cũng không quá bẩn,thoạt nhìn có người từng ở đây không lâu. Là Thẩm Thành sao ? Thẩm Thành làm gì ở chỗ hắc ám âm u như vậy ? Thẩm Hạ Đông nghĩ, có lẽ là do tâm lý đứa nhỏ này không được bình thường, mà nguyên nhân khiến tính cách Thẩm Thành vặn vẹo lệch lạc như vậy thì Thẩm Hạ Đông biết rõ, tất cả đều là do tội lỗi của hắn. Thẩm Hạ Đông dần cảm thấy hối hận.
Đảo quanh tầng ngầm một vòng,vẫn không thấy có gì khả nghi. Thẩm Thành dẫn mình vào đây làm gì ? Thẩm Hạ Đông khó hiểu.
“PHANH!!” , một tiếng động từ sau lưng vang lên,Thẩm Hạ Đông xoay người rọi đèn pin. Phát hiện một con chuột đang cố gắng tha cái gì đó, Thẩm Hạ Đông nhẹ nhõm ,thả lỏng tay, đèn pin rọi xuống gần chân hắn, một vật màu trắng lộ ra trước mặt hắn.
Thẩm Hạ Đông có chút ngạc nhiên, đến gần nhìn. Lúc này đèn pin hình như đã hết năng lượng, ánh sáng càng trở nên tối mờ. Hắn nhu nhu hai mắt, đi về phía trước. Thời điểm nhận ra vật màu trắng kia là một bộ xương khô,Thẩm Hạ Đông không khỏi hít một hơi lãnh khí, sợ tới mức làm rớt cả đèn pin.
Hắn cuống quýt nhặt đèn pin lên,lại đụng đến một đống xương trắng dày đặc.
Hắn bắt đầu kinh hoảng, tránh đi khối xác chết khủng khiếp kia. Thì ra mùi tanh tưởi ghê tởm đó bốc ra từ thứ này…
Sao xác chết lại xuất hiện trong tầng ngầm ? Thầm Hạ Đông cứng rắn muốn nhìn đến cùng,nhưng chân lại không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy…
Dưới ánh sáng mờ nhạt ,Thẩm Hạ Đông có thể thấy rõ ràng xác chết mặc một cái váy ngủ màu trắng. Một đoàn gì đó đen quánh nhớt nhợt kinh tởm nhúc nhích trên đỉnh đầu bộ xương, ở mỗi sợi tóc lúc nhúc đầy thi giòi gớm ghiếc…
“AA!!” Thẩm Hạ Đông sợ hãi thét lên. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Dương Hoằng trong giấc mộng,mà xác chết trước mặt không phải là của Dương Hoằng thì là ai !?
Nhưng mà thi thể của Dương Hoằng sao lại ở chỗ này !???
Thẩm Hạ Đông định xoay người, lại phát hiện sau lưng chợt lãnh. Một bàn tay nắm lấy thắt lưng mình mang theo hàn ý chết người. Thân thể kia kề sát vào mình…Im lặng! Sự sợ hãi bắt đầu len lỏi vào từng tế bào trong não của Thẩm Hạ Đông,cả khuôn mặt hắn đã sợ tới mức tới tái nhợt. Hắn biết người phía sau là Thẩm Thành!!
Đột nhiên Thẩm Thành buông hắn ra, Thẩm Hạ Đông vô lực thả tay xuống, đèn pin liền rớt xuống mặt đất, vừa lúc chiếu xạ vào tường, toàn bộ tầng hầm liền được bao phủ trong thứ ánh sang màu vàng nhạt…
Thân hình thon dài của Thẩm Thành lập tức hiện ra trước mắt hắn, gương mặt che khuất trong bóng tối,thấy không rõ cảm xúc. Làn ra rất trắng rất trắng, một loại nhợt nhạt đến bệnh hoạn…
Thẩm Thành vẫn bất động nhìn Thẩm Hạ Đông hoảng sợ, nhìn cả cơ thể Thẩm Hạ Đông cương cứng, hai tay chậm rãi nâng lên,không biết đang ám chỉ cái gì. Trong góc tối âm u, có thể nhìn thấy hai con mắt của hắn ẩn ẩn đỏ lên. Thẩm Thành nhép miệng muốn nói với Thẩm Hạ Đông gì đó,nhưng Thẩm Hạ Đông lại không nghe được,không chỉ như vậy,hắn đồng thời cũng vô pháp nhúc nhích. Một chút cũng không thể…
Thẩm Thành vẫn đứng đối diện khoa tay múa chân với mình, Thẩm Hạ Đông mất thật lớn khí lực mới cứng ngắt lắc đầu.
Hắn không biết Thẩm Thành muốn nói gì…
Đột nhiên Thẩm Thành dừng lại, trầm mặc nhìn Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông không dám cử động,hắn sợ mình sẽ làm sai.
Thẩm Thành thình lình xoay người sang chỗ khác,cầm cái ghế hung hăng đập vào cái xác kia, vừa đập vừa nói gì đó,Thẩm Hạ Đông không hiểu,nếu hắn chịu nhìn miệng Thẩm Thành,có thể nhận ra tới tới lui lui tựa hồ Thẩm Thành chỉ niệm hai chữ duy nhất.
Nhưng Thẩm Hạ Đông đã quá hoảng sợ,hành động quỷ dị của Thẩm Thành khiến hắn sợ tới mức không nói nên lời.
Thẩm Thành đang làm cái gì ? Thi thể trên mặt đất là của Dương Hoẳng…
Thẩm Thành đang làm cái gì ? Nó đang làm cái gì ?? Không! Nó nhất định đang trả thù mình,nó nhất định rất hận mình…Muốn trả thù mình, bức điên mình…Phải rồi, nó đang làm như vậy…Dù biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha mình …Nó muốn trả thù mình…
Thẩm Hạ Đông đột nhiên xoay bỏ chạy. Trầm trọng tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong căn hầm tĩnh lặng nghe có vẻ phá lệ chói tai.
Hắn vịnh cầu thang,liều mạng bò lên. Hắn không dám quay đầu lại, như có ác ma đang truy sát mình. Hắn một lòng muốn trốn, thoát khỏi địa phương quỷ quái này. Chạy khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này!!
Một đoạn kí ức ngắn ngủi không ngừng hiện lên trong đầu hắn…
Đó là về Dương Hoằng,là chuyện đã xảy ra trước khi Dương Hoằng chết. Đã qua thật lâu,một hồi ức phủ đầy bụi,lâu đến mức hắn không còn nhớ rõ diện mạo của Dương Hoằng, liên tưởng đến khối thi thể đang nằm dưới tầng hầm kia,yết hầu của Thẩm Hạ Đông giống như bị ai đó bóp nghẹt,thập phần mãnh liệt ,khiến hắn không thể hô hấp.
Bóng đen phía sau dừng lại,lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Đông đào tẩu,bả vai vô lực trầm xuống.
Nó xoay người nhìn thi thể nằm trên mặt đất,khuôn mặt vô cảm giấu trong bóng tối..
Bóng đen chậm rãi quỳ xuống,đôi bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng ôm lấy khối thi thể kia. Căn hầm dần dần chìm vào bóng tối,thế giới từ từ trở nên yên tĩnh, trong một mảnh hư không kia chứa đựng những bí mất khủng khiếp đang bị chôn giấu…
Thẩm Hạ Đông hoang mang rối loạn cố gắng mở cửa xe ra,tay chân run rẩy khởi động xe. Hiện tại hắn thầm nghĩ rời khỏi nơi quỷ quái này.
****
_”Ta bị bệnh, sống không được bao lâu nữa. Cho nên ta nghĩ,người có thể chăm sóc Thẩm Thành chỉ có ngươi. Thẩm Hạ Đông, coi như ta xin ngươi, ta đời này chưa từng yêu cầu ngươi cái gì.”
Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt,khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười,nhưng đôi mắt lại trống rỗng. Một đầu tóc đen xõa dài nhìn có vẻ phá lệ thê lương.
Hắn đã quên mất những nếp nhăn trên mặt nữ nhân xuất hiện từ bao giờ,không còn xinh đẹp như trước…
_Sao ngươi lại bị bệnh ? Bệnh gì ?
Nữ nhân không trả lời,môi trở nên trắng bệch,bàn tay cầm tách trà có chút run run, vẫn cúi đầu không biết nàng đang nghĩ gì, tóc đen che khuất biểu cảm trên mặt nàng…
Chậm rãi, nàng mở miệng “ Tính tình Thành Thành có chút cổ quái, nhưng nó là một đứa trẻ ngoan…ta đi chỉ vướng bận nó,ta không muốn sau khi ta chết không ai chăm sóc nó. Ta cũng không muốn …không muốn để nó chứng kiến ta bệnh chết trước mặt nó…như vậy nhất định rất khó coi,sẽ khiến nó bị ám ảnh…Thẩm Hạ Đông,ngươi làm ơn thay ta chiếu cố Thành Thành, đây là ước nguyện duy nhất của ta trước khi chết…”
_Vậy ngươi muốn đi đâu ? Ngươi có một thân một mình còn định đi đâu ?
_Việc này ngươi đừng quan tâm,hảo hảo sống đi.” Nữ nhân nhẹ giọng cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông “Thẩm Hạ Đông, ngươi nói cho ta biết, ngươi sống tốt không ?”
Khi đó Thẩm Hạ Đông không nói gì,hai tay vì qua khẩn trương mà siết thật chặt,trên gương mặt tuổi trẻ hiện lên vẻ rối rắm…
Nữ nhân liền bật cười “ Thẩm Hạ Đông, ngươi vẫn như xưa… Bất quá ta thích ngươi như vậy.”
_Dương Hoằng …ta…
_”Được rồi, nói giỡn với ngươi thôi. Biết ngươi hảo hảo là tốt rồi…”Nữ nhân cắt ngang lời hắn,nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà “Thẩm Hạ Đông, Trần Lệ rất yêu ngươi,hai người các ngươi hãy sống thật hạnh phúc vào. Còn có , ta hy vọng ngươi sẽ bảo vệ tốt Thành Thành, không cầu ngươi phải yêu thương nó,nhưng ta hy vọng nó có thể bình an trưởng thành. Giống như bao đứa trẻ bình thường khác…” Nói xong, nữ nhân liền rời đi.
Đó là đoạn đối thoại cuối cùng giữa Thẩm Hạ Đông và Dương Hoằng…
Hắn không biết Dương Hoằng đã đi đâu…cũng không biết Dương Hoằng đã chết như thế nào…cũng không thực hiện được việc mà Dương Hoằng đã thỉnh cầu hắn…tạo điều kiện cho Thẩm Thành hảo hảo lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác…cũng không bảo vệ được Thẩm Thành…
Nhìn xem , Thẩm Thành bây giờ trở thành cái dạng gì ?!
Tất cả…hắn toàn bộ đều không làm được…