Chương : 4
_”Mụ mụ ?” nửa đêm, Thẩm Thanh bừng tỉnh trong ác mộng,kinh hồn táng đảm,vội vàng đứng lên đi qua phòng bên tìm Trần Lệ.
Bên trong một mảnh tối đen,Thẩm Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ trong phòng.
Nàng mở đèn lên,Trần Lệ trùm kín chăn,nhìn không thấy người.
Thẩm Thanh từng bước từng bước đến gần,nức nở nói “Mụ mụ ?”
Đến bên giường,Thẩm Thanh kéo chăn ra, đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch vật vã mồ hôi!Trên giường, Trần Lệ lấy tay siết chặt cổ mình,cái lưỡi thè dài, tròng mắt lòi ra,gân xanh nổi lên, tựa hồ đến giây tiếp theo sẽ nổ tung.
_”AAAA…..!!!!” Thẩm Thanh kinh hãi, phát ra một tiếng thét bén nhọn chói tai.
*****
Thẩm Hạ Đông không biết mình đã ngủ bao lâu,khi tỉnh lại đầu óc có chút mơ hồ.
Hắn ngồi trên ghế salon nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây,lúc nhìn đến ảnh của Thẩm Thành trong phòng khách, trong lòng “lộp bộp” trầm xuống.
Hắn khẩn trương muốn tìm ánh mặt trời,hong khô thân thể sắp ẩm ướt tới mốc meo của mình.
Thẩm Hạ Đông đi đến cửa sổ,kéo màn ra,tia nắng chói chang soi rọi vào từng ngóc ngách trên người hắn, Thẩm Hạ Đông đứng bên cửa sổ,nhìn thái dương trên đỉnh đầu, cảm thấy hơi choáng váng,hắn nhắm mắt xoa xoa trán.
_”Bá!” một tiếng, bức màn tự động đóng lại,Thẩm Hạ Đông hoảng sợ,thân mình thiếu chút nữa ngã xuống. Trong phòng lại âm u như cũ,Thẩm Hạ Đông mím môi nhìn Thẩm Thành trong ảnh,à, chắc là không thích ánh mặt trời …
Chân trần đứng ở phòng khách một hồi,ánh mắt Thẩm Hạ Đông chuyển qua căn phòng mà mụ mụ Thẩm Thành từng ở,chân vô thức đi đến.
Lúc đẩy cửa ra,Thẩm Hạ Đông nghĩ, chắc là bài trí bên trong vẫn được giữ nguyên như lúc người phụ nữ kia còn sống nhỉ ?
Nhưng lúc hắn mở mắt nhìn,lại phát hiện,trong phòng hoàn toàn không có vật gì cả, rỗng tuếch.
Một căn phòng trống rỗng,không có bất cứ món đồ gia dụng nào hết. Thẩm Hạ Đông bước vào, rất nhiều tro bụi lẻn vào mũi,chui tới cổ họng. Như là thật lâu chưa có người đến,vẫn để trống không nhiều năm qua.
Phòng trống không có gì hay để nhìn,Thẩm Hạ Đông xoay người đi ra,cuối cùng còn đóng cửa lại.
Lúc ra ngoài, thấy căn phòng đối diện,Thẩm Hạ Đông ngừng lại một chút. Ánh mắt nhìn về phía phòng khách, sau đó vẫn quyết định đi vào.
Trong phòng giống như đã hàng năm trời không có ánh mặt trời,vừa đi vào liền cảm thấy một cổ lãnh ý bao quanh cả người.
Thẩm Hạ Đông mở đèn. Bài trí đơn giản,một cái giường , một bàn học,một cái ghế dựa, một tủ quần áo,một bức màn khép chặt.
Chăn đệm đều rất sạch sẽ,trong tủ đồ là quần áo thường ngày của Thẩm Thành,chỉ có hai màu đen trắng,trên bàn học để vài cuốn sách,Thẩm Hạ Đông lấy tay chùi,cũng không dính bụi. Như là được người quét dọn thường xuyên.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông có thể tới gần, dụng tâm đánh giá phòng của Thẩm Thành như vậy.
Trước khi Thẩm Thành phi thường chán ghét mình,Thẩm Hạ Đông hầu như rất ít nhìn thấy hắn,cũng hiếm khi có cơ hội bước vào phòng hắn.
Nghĩ như vậy,Thẩm Thành hình như luôn chỉ có một mình,một người ở trong căn phòng âm u này.
Thẩm Thành sẽ làm gì ? Lúc đó Thẩm Thành suy nghĩ cái gì ? Có hận một người phụ thân không chịu trách nhiệm như hắn không ?
Thẩm Hạ Đông đột nhiên cảm thấy đau lòng,áy náy trào lên yết hầu,ngăn chặn thanh âm,đôi mắt phiếm đỏ.
Thuận thế ngồi xuống ghế,lưng tựa vào thành ghế,xuyên thấu qua bức màn có thể nhìn thấy một chút thế giới bên ngoài, một cái ngã tư đường nho nhỏ.
Thẩm Thành thường ngồi đây ngẩn người một mình sao ? Mỗi lần đều nhìn thật lâu đi ?Thẩm Hạ Đông hít một hơi,đứng lên, xoay người định rời khỏi phòng.
Thình lình, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày trắng. Trong này trừ mình ra còn có ai sao ? Thẩm Hạ Đông theo bản năng muốn ngẩng đầu,nhưng đầu giống như bị cái gì đó cố định,làm sao cũng không thể nâng lên.
Một đôi tay lạnh như băng sờ sờ cái gáy của hắn, đột ngột kích thích khiến cả người Thẩm Hạ Đông nổi cả da gà.
Bàn tay lạnh lẽo kia từng chút từng chút di chuyển đến mặt hắn,cằm, mũi…
Thẩm Hạ Đông cảm giác như mình sắp hít thở không thông,hắn có thể nhìn thấy những đường gân máu trên làn da tái nhợt kia,một đôi tay nhẵn nhụi đến mức hoàn toàn không có lỗ chân lông.
Sau đó bao trùm đôi mắt mình…
Thẩm Hạ Đông chỉ thấy một mảnh hắc ám , yết hầu cao thấp giật giật,lại không thể phát ra âm thanh
Bàn tay kia dắt hắn đi về phía trước,theo mỗi bước chân,Thẩm Hạ Đông cảm giác chân mình dần mềm nhũn ra,ngắn ngủ vài bước,đối với Thẩm Hạ Đông lại giống như dài cả thế kỉ.
Bàn tay kia cuối cùng buông hắn ra,thân thể Thẩm Hạ Đông căng cứng,hai tròng mắt chuyển động một hồi,thời điểm mở mắt phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng trống,trên vách tường gắn đầy ảnh chụp,người trên ảnh là Thẩm Hạ Đông. Là từ nhiều năm trước. Thẩm Hạ Đông còn nhớ rõ những bộ quần áo của mình theo từng năm khác nhau.
Người chụp ảnh hình như đứng cách mình rất xa ,phần lớn đều chụp từ phía sau ,cùng lắm là mặt nghiêng,bối cảnh hầu như chỉ ở một con hẻm nhỏ.
Từ góc độ chụp ảnh có thể thấy…
Thẩm Hạ Đông sau lưng chợt lạnh…
Là ai chụp chúng ? Trong đầu Thẩm Hạ Đông chợt hiện lên khung cửa số trong phòng Thẩm Thành. Bóng dáng một người,một thân ảnh lặng yên đứng trước cửa sổ.
Thẩm Thành sao ? Thẩm Thành tại sao lại chụp mình ? Thẩm Hạ Đông sợ tới mức cả thân thể đều run bần bật.
Mặc cho ai đối mặt với chuyện đều sẽ cảm thấy kinh hoảng không thôi,một người vẫn luôn lẳng lặng theo dõi sau lưng mình nhiều năm như vậy,ngươi có thể không run sợ sao ?
Nhưng mà Thẩm Thành tại sao lại làm như vậy ?
Thẩm Hạ Đông xoay người bỏ chạy,hắn không dám nghĩ nhiều,mở cửa phòng ra,Thẩm Hạ Đông như một cơn gió lao thẳng ra khỏi phòng,không dám quay đầu lại…
Đại môn phía sau không tiếng động khép lại.
Thẩm Hạ Đông chạy trốn đến con hẻm nhỏ,chạy đến một nơi cảm thấy quen mắt,hắn vô thức ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy cửa sổ phòng Thẩm Thành cách đó không xa,bức màn khẽ hở.
Giống như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình,Thẩm Hạ Đông vội cúi đầu,liều mạng chạy về phía trước.
Ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, Thẩm Hạ Đông hai mắt tan rã nhìn con đường trước mặt. Đần độn cả một buổi sáng,lúc này bụng đã đói cồn cào nhưng lại không muốn động đậy, hắn không còn chút khí lực nào.
Toàn thân đều bị thoát lực. Chỉ ngắn ngủi vài ngày hắn đã mất hết tất cả.
*****
_”Này, lão Trần,ngươi còn nhớ vụ tai nạn giao thông xảy ra mấy ngày trước không ? Chính là một thanh niên bị xe đâm chết. Nghe nói thanh niên kia là phần tử buôn lậu thuốc phiện.” Trong cục cảnh sát, có một nam nhân vừa lật hồ sơ trên tay, vừa nói chuyện với trung niên nam tử cũng đang làm việc.
Người gọi “ lão Trần “ kia gật gật đầu “Ân, chuyện này ta có nghe nói,người liên quan đều chết hết, còn gì để điều tra đâu.”
_”Ai! Đầu năm nay,vì cái gì có nhiều người lựa chọn con đường tẫn hậu tuyệt lộ vậy chứ, buôn lậu thuốc phiện kiếm được nhiều tiền đến thế sao ? Xem, đi, kết cuộc không phải đều thê thảm như nhau.” người cảnh sát trẻ tuổi hơn thở dài, lắc đầu.
Lão Trần quay đầu nhìn hắn, tiểu tử mới tới này chẳng có thứ gì tốt, chỉ được cái nói nhiều. Ngươi bắt hắn trong nửa giờ không được nói chuyện sẽ khiến hắn nghẹn chết.
_”Không phải ta nói ngươi a, Tiểu Đặng, đừng lấy người chết ra tán chuyện ,bằng không ngươi sẽ gặp chuyện không hay ho đó.” Lão Trần hắc hắc cười với hắn , sau đó tiếp tục công tác của mình.
_”Xí, lão Trần ngươi quá mê tín rồi.” Tiểu Đặng lắc đầu,lấy ra một cuộn băng ghi hình.
Đây chính là băng ghi hình quay lại sự cố giao thông mấy ngày hôm trước. Trong màn hình bắt đầu xuất hiện nạn nhân tên Thẩm Thành kia,lúc ấy hắn đang đứng giữa đường,mà đối diện là một chiếc xe màu trắng đang đi đến, thấy hắn cũng không dừng xe lại mà tông thẳng vào thanh niên kêu Thẩm Thành kia. Một chút, sau đó lại một chút.
_”Ai, lão Trần. Ngươi không thấy có chỗ nào là lạ sao ? “ Tiểu Đặng bĩu môi nhìn lão Trần,sau đó chỉ lên màn hình, quay lại cho lão Trần xem “Thời điểm tài xế chạy tới đã là đèn đỏ,khi đó tài xế cũng không say rượu,làm sao có thể đụng vào người chứ ? Hơn nữa ngươi xem.” Tiểu Đặng thả chậm hình ảnh,” Lúc hắn vừa tông vào người ta , không những không dừng xe hay kinh hách chạy trốn, ngược lại còn lùi về sau,cán qua. Ngươi xem bộ dáng tên tài xế lúc đó này.
Phóng to màn ảnh,mặc dù hơi mờ,nhưng vẫn có thế nhận ra lúc tên tài xế đâm người lần thứ nhất, còn rướn cổ dò xét phía trước một chút “Chuyện này sao ta luôn cảm thấy có điểm không thích hợp nhỉ…”Tiểu Đặng nhăn mặt.
Lão Trần xem hết đoạn băng,lại nghe Tiểu Đặng nói thế,trước kia không cho là có vấn đến,bây giờ nghĩ lại, cũng thấy có chút kỳ quái. Nhìn nhìn xung quanh,thấy không ai chú ý,lão Trần đè thấp thanh âm, vỗ vỗ vai hắn “Ta nói, ngươi đừng thắc mắc chuyện này nữa. Đừng cố gắng truy tì, hung thủ làm gì ,người tông và người bị tông đều chết hết rồi,còn có cái gì để điều tra nữa nha.”
Nghe lão Trần nói, Tiểu Đặng liền khó chịu , há mồm phản bác “Vậy cũng không thể để người ta hàm oan mà chết a…” nhưng lời này còn chưa nói xong,đã bị lão Trần bịt miệng.
Chỉ thấy vẻ mặt lão Trần thần thần bí bí nhìn xung quanh,kéo hắn ra ngoài nói “Ngươi có biết tên tài xế kia chết như thế nào không ?”
_”Sao lại không biết a,kết quả kiểm tra đều có,tự sát đó. Khẳng định là bị lương tâm cắn rứt nên mới làm như vậy. Lúc trước, ta cũng gặp không ít những vụ án như vậy .” Tiểu Đặng nói.
_”Ai, không gạt ngươi. Người này a…là bị quỷ chỉnh tử đó…” lão Trần khẽ giọng, trong thanh âm pha vài phần cổ quái nói.
Tiểu Đặng lại bật cười “Ta nói lão Trần,ngươi lớn như vậy rồi,còn tin mấy thứ nhảm nhí đó ư ? Trên đời này làm gì có quỷ,mấy thứ kia là do người ta thêu dệt lên thôi.”
Thấy Tiểu Đặng không tin,lão Trần cũng nóng nảy “Vậy ngươi nghĩ ,một người nửa đêm tự nhiên bóp cổ mình sau đó cắn đứt lưỡi là tự sát sao ? Cái này không phải cởi quần thúi lắm(?) , làm chuyện thừa sao !!!!??”
_”Được rồi! Được rồi, lão Trần, ngươi cứ tiếp tục nghi thần nghi quỷ đi.” Tiểu Đặng phất phất tay liền đi vào,chỉ để mình lão Trần nghẹn đỏ cả mặt trừng mắt nhìn thằng nhãi con. Nghẹn thật lâu mới nghẹn ra một câu “Ngươi là thằng nhãi con! Không nghe người lớn nói, sẽ chịu thiệt cho coi!”
*****
Thờ điểm Thẩm Thanh tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường,nàng nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi,lại nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, mới thả lỏng một hơi.
Thẩm Thanh qua phòng Trần Lệ, gõ cửa, không ai đáp lại. Thẩm Thanh mở cửa đi vào,thấy chăn đệm được trải sạch sẽ gọn gàng trên giường,có vẻ như mụ mụ đã rời đi từ sớm.
Nhìn nhìn đồng hồ trên bàn,thời gian là hơn mười một giờ,chắc mụ mụ đã đi mua thức ăn.
Thẩm Thanh dụi dụi đôi mắt,đi đến bên bàn ,thấy máy tính còn đang mở.Định đóng lại trang wed, chơi game một lát.
Nhưng khi vừa tắt,trên màn hình lộ ra một khuôn mặt đầy máu!
Thẩm Thanh hai đồng tử mãnh liệt co rút,thân thể run lên “Đoàng!!!” một tiếng, khủyu tay vô tình đẩy rớt quyển sách trên bàn.
Qua một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh,trên máy tính chỉ là bìa một bộ phim kinh dị mà hai mẹ con từng xem mà thôi,Thẩm Thanh thầm nghĩ mụ mụ có sở thích thật ác liệt.
Nhưng mà trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi,nên liền khép máy tính lại.
Xoay người nhặt cuốn sách dưới chân,lúc lấy cuốn sách lên đột nhiên một tấm ảnh rơi ra từ trong sách.
Thẩm Thanh cầm lên nhìn , trong hình là một nữ nhân.
Bên trong một mảnh tối đen,Thẩm Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ trong phòng.
Nàng mở đèn lên,Trần Lệ trùm kín chăn,nhìn không thấy người.
Thẩm Thanh từng bước từng bước đến gần,nức nở nói “Mụ mụ ?”
Đến bên giường,Thẩm Thanh kéo chăn ra, đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch vật vã mồ hôi!Trên giường, Trần Lệ lấy tay siết chặt cổ mình,cái lưỡi thè dài, tròng mắt lòi ra,gân xanh nổi lên, tựa hồ đến giây tiếp theo sẽ nổ tung.
_”AAAA…..!!!!” Thẩm Thanh kinh hãi, phát ra một tiếng thét bén nhọn chói tai.
*****
Thẩm Hạ Đông không biết mình đã ngủ bao lâu,khi tỉnh lại đầu óc có chút mơ hồ.
Hắn ngồi trên ghế salon nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây,lúc nhìn đến ảnh của Thẩm Thành trong phòng khách, trong lòng “lộp bộp” trầm xuống.
Hắn khẩn trương muốn tìm ánh mặt trời,hong khô thân thể sắp ẩm ướt tới mốc meo của mình.
Thẩm Hạ Đông đi đến cửa sổ,kéo màn ra,tia nắng chói chang soi rọi vào từng ngóc ngách trên người hắn, Thẩm Hạ Đông đứng bên cửa sổ,nhìn thái dương trên đỉnh đầu, cảm thấy hơi choáng váng,hắn nhắm mắt xoa xoa trán.
_”Bá!” một tiếng, bức màn tự động đóng lại,Thẩm Hạ Đông hoảng sợ,thân mình thiếu chút nữa ngã xuống. Trong phòng lại âm u như cũ,Thẩm Hạ Đông mím môi nhìn Thẩm Thành trong ảnh,à, chắc là không thích ánh mặt trời …
Chân trần đứng ở phòng khách một hồi,ánh mắt Thẩm Hạ Đông chuyển qua căn phòng mà mụ mụ Thẩm Thành từng ở,chân vô thức đi đến.
Lúc đẩy cửa ra,Thẩm Hạ Đông nghĩ, chắc là bài trí bên trong vẫn được giữ nguyên như lúc người phụ nữ kia còn sống nhỉ ?
Nhưng lúc hắn mở mắt nhìn,lại phát hiện,trong phòng hoàn toàn không có vật gì cả, rỗng tuếch.
Một căn phòng trống rỗng,không có bất cứ món đồ gia dụng nào hết. Thẩm Hạ Đông bước vào, rất nhiều tro bụi lẻn vào mũi,chui tới cổ họng. Như là thật lâu chưa có người đến,vẫn để trống không nhiều năm qua.
Phòng trống không có gì hay để nhìn,Thẩm Hạ Đông xoay người đi ra,cuối cùng còn đóng cửa lại.
Lúc ra ngoài, thấy căn phòng đối diện,Thẩm Hạ Đông ngừng lại một chút. Ánh mắt nhìn về phía phòng khách, sau đó vẫn quyết định đi vào.
Trong phòng giống như đã hàng năm trời không có ánh mặt trời,vừa đi vào liền cảm thấy một cổ lãnh ý bao quanh cả người.
Thẩm Hạ Đông mở đèn. Bài trí đơn giản,một cái giường , một bàn học,một cái ghế dựa, một tủ quần áo,một bức màn khép chặt.
Chăn đệm đều rất sạch sẽ,trong tủ đồ là quần áo thường ngày của Thẩm Thành,chỉ có hai màu đen trắng,trên bàn học để vài cuốn sách,Thẩm Hạ Đông lấy tay chùi,cũng không dính bụi. Như là được người quét dọn thường xuyên.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông có thể tới gần, dụng tâm đánh giá phòng của Thẩm Thành như vậy.
Trước khi Thẩm Thành phi thường chán ghét mình,Thẩm Hạ Đông hầu như rất ít nhìn thấy hắn,cũng hiếm khi có cơ hội bước vào phòng hắn.
Nghĩ như vậy,Thẩm Thành hình như luôn chỉ có một mình,một người ở trong căn phòng âm u này.
Thẩm Thành sẽ làm gì ? Lúc đó Thẩm Thành suy nghĩ cái gì ? Có hận một người phụ thân không chịu trách nhiệm như hắn không ?
Thẩm Hạ Đông đột nhiên cảm thấy đau lòng,áy náy trào lên yết hầu,ngăn chặn thanh âm,đôi mắt phiếm đỏ.
Thuận thế ngồi xuống ghế,lưng tựa vào thành ghế,xuyên thấu qua bức màn có thể nhìn thấy một chút thế giới bên ngoài, một cái ngã tư đường nho nhỏ.
Thẩm Thành thường ngồi đây ngẩn người một mình sao ? Mỗi lần đều nhìn thật lâu đi ?Thẩm Hạ Đông hít một hơi,đứng lên, xoay người định rời khỏi phòng.
Thình lình, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày trắng. Trong này trừ mình ra còn có ai sao ? Thẩm Hạ Đông theo bản năng muốn ngẩng đầu,nhưng đầu giống như bị cái gì đó cố định,làm sao cũng không thể nâng lên.
Một đôi tay lạnh như băng sờ sờ cái gáy của hắn, đột ngột kích thích khiến cả người Thẩm Hạ Đông nổi cả da gà.
Bàn tay lạnh lẽo kia từng chút từng chút di chuyển đến mặt hắn,cằm, mũi…
Thẩm Hạ Đông cảm giác như mình sắp hít thở không thông,hắn có thể nhìn thấy những đường gân máu trên làn da tái nhợt kia,một đôi tay nhẵn nhụi đến mức hoàn toàn không có lỗ chân lông.
Sau đó bao trùm đôi mắt mình…
Thẩm Hạ Đông chỉ thấy một mảnh hắc ám , yết hầu cao thấp giật giật,lại không thể phát ra âm thanh
Bàn tay kia dắt hắn đi về phía trước,theo mỗi bước chân,Thẩm Hạ Đông cảm giác chân mình dần mềm nhũn ra,ngắn ngủ vài bước,đối với Thẩm Hạ Đông lại giống như dài cả thế kỉ.
Bàn tay kia cuối cùng buông hắn ra,thân thể Thẩm Hạ Đông căng cứng,hai tròng mắt chuyển động một hồi,thời điểm mở mắt phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng trống,trên vách tường gắn đầy ảnh chụp,người trên ảnh là Thẩm Hạ Đông. Là từ nhiều năm trước. Thẩm Hạ Đông còn nhớ rõ những bộ quần áo của mình theo từng năm khác nhau.
Người chụp ảnh hình như đứng cách mình rất xa ,phần lớn đều chụp từ phía sau ,cùng lắm là mặt nghiêng,bối cảnh hầu như chỉ ở một con hẻm nhỏ.
Từ góc độ chụp ảnh có thể thấy…
Thẩm Hạ Đông sau lưng chợt lạnh…
Là ai chụp chúng ? Trong đầu Thẩm Hạ Đông chợt hiện lên khung cửa số trong phòng Thẩm Thành. Bóng dáng một người,một thân ảnh lặng yên đứng trước cửa sổ.
Thẩm Thành sao ? Thẩm Thành tại sao lại chụp mình ? Thẩm Hạ Đông sợ tới mức cả thân thể đều run bần bật.
Mặc cho ai đối mặt với chuyện đều sẽ cảm thấy kinh hoảng không thôi,một người vẫn luôn lẳng lặng theo dõi sau lưng mình nhiều năm như vậy,ngươi có thể không run sợ sao ?
Nhưng mà Thẩm Thành tại sao lại làm như vậy ?
Thẩm Hạ Đông xoay người bỏ chạy,hắn không dám nghĩ nhiều,mở cửa phòng ra,Thẩm Hạ Đông như một cơn gió lao thẳng ra khỏi phòng,không dám quay đầu lại…
Đại môn phía sau không tiếng động khép lại.
Thẩm Hạ Đông chạy trốn đến con hẻm nhỏ,chạy đến một nơi cảm thấy quen mắt,hắn vô thức ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy cửa sổ phòng Thẩm Thành cách đó không xa,bức màn khẽ hở.
Giống như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình,Thẩm Hạ Đông vội cúi đầu,liều mạng chạy về phía trước.
Ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, Thẩm Hạ Đông hai mắt tan rã nhìn con đường trước mặt. Đần độn cả một buổi sáng,lúc này bụng đã đói cồn cào nhưng lại không muốn động đậy, hắn không còn chút khí lực nào.
Toàn thân đều bị thoát lực. Chỉ ngắn ngủi vài ngày hắn đã mất hết tất cả.
*****
_”Này, lão Trần,ngươi còn nhớ vụ tai nạn giao thông xảy ra mấy ngày trước không ? Chính là một thanh niên bị xe đâm chết. Nghe nói thanh niên kia là phần tử buôn lậu thuốc phiện.” Trong cục cảnh sát, có một nam nhân vừa lật hồ sơ trên tay, vừa nói chuyện với trung niên nam tử cũng đang làm việc.
Người gọi “ lão Trần “ kia gật gật đầu “Ân, chuyện này ta có nghe nói,người liên quan đều chết hết, còn gì để điều tra đâu.”
_”Ai! Đầu năm nay,vì cái gì có nhiều người lựa chọn con đường tẫn hậu tuyệt lộ vậy chứ, buôn lậu thuốc phiện kiếm được nhiều tiền đến thế sao ? Xem, đi, kết cuộc không phải đều thê thảm như nhau.” người cảnh sát trẻ tuổi hơn thở dài, lắc đầu.
Lão Trần quay đầu nhìn hắn, tiểu tử mới tới này chẳng có thứ gì tốt, chỉ được cái nói nhiều. Ngươi bắt hắn trong nửa giờ không được nói chuyện sẽ khiến hắn nghẹn chết.
_”Không phải ta nói ngươi a, Tiểu Đặng, đừng lấy người chết ra tán chuyện ,bằng không ngươi sẽ gặp chuyện không hay ho đó.” Lão Trần hắc hắc cười với hắn , sau đó tiếp tục công tác của mình.
_”Xí, lão Trần ngươi quá mê tín rồi.” Tiểu Đặng lắc đầu,lấy ra một cuộn băng ghi hình.
Đây chính là băng ghi hình quay lại sự cố giao thông mấy ngày hôm trước. Trong màn hình bắt đầu xuất hiện nạn nhân tên Thẩm Thành kia,lúc ấy hắn đang đứng giữa đường,mà đối diện là một chiếc xe màu trắng đang đi đến, thấy hắn cũng không dừng xe lại mà tông thẳng vào thanh niên kêu Thẩm Thành kia. Một chút, sau đó lại một chút.
_”Ai, lão Trần. Ngươi không thấy có chỗ nào là lạ sao ? “ Tiểu Đặng bĩu môi nhìn lão Trần,sau đó chỉ lên màn hình, quay lại cho lão Trần xem “Thời điểm tài xế chạy tới đã là đèn đỏ,khi đó tài xế cũng không say rượu,làm sao có thể đụng vào người chứ ? Hơn nữa ngươi xem.” Tiểu Đặng thả chậm hình ảnh,” Lúc hắn vừa tông vào người ta , không những không dừng xe hay kinh hách chạy trốn, ngược lại còn lùi về sau,cán qua. Ngươi xem bộ dáng tên tài xế lúc đó này.
Phóng to màn ảnh,mặc dù hơi mờ,nhưng vẫn có thế nhận ra lúc tên tài xế đâm người lần thứ nhất, còn rướn cổ dò xét phía trước một chút “Chuyện này sao ta luôn cảm thấy có điểm không thích hợp nhỉ…”Tiểu Đặng nhăn mặt.
Lão Trần xem hết đoạn băng,lại nghe Tiểu Đặng nói thế,trước kia không cho là có vấn đến,bây giờ nghĩ lại, cũng thấy có chút kỳ quái. Nhìn nhìn xung quanh,thấy không ai chú ý,lão Trần đè thấp thanh âm, vỗ vỗ vai hắn “Ta nói, ngươi đừng thắc mắc chuyện này nữa. Đừng cố gắng truy tì, hung thủ làm gì ,người tông và người bị tông đều chết hết rồi,còn có cái gì để điều tra nữa nha.”
Nghe lão Trần nói, Tiểu Đặng liền khó chịu , há mồm phản bác “Vậy cũng không thể để người ta hàm oan mà chết a…” nhưng lời này còn chưa nói xong,đã bị lão Trần bịt miệng.
Chỉ thấy vẻ mặt lão Trần thần thần bí bí nhìn xung quanh,kéo hắn ra ngoài nói “Ngươi có biết tên tài xế kia chết như thế nào không ?”
_”Sao lại không biết a,kết quả kiểm tra đều có,tự sát đó. Khẳng định là bị lương tâm cắn rứt nên mới làm như vậy. Lúc trước, ta cũng gặp không ít những vụ án như vậy .” Tiểu Đặng nói.
_”Ai, không gạt ngươi. Người này a…là bị quỷ chỉnh tử đó…” lão Trần khẽ giọng, trong thanh âm pha vài phần cổ quái nói.
Tiểu Đặng lại bật cười “Ta nói lão Trần,ngươi lớn như vậy rồi,còn tin mấy thứ nhảm nhí đó ư ? Trên đời này làm gì có quỷ,mấy thứ kia là do người ta thêu dệt lên thôi.”
Thấy Tiểu Đặng không tin,lão Trần cũng nóng nảy “Vậy ngươi nghĩ ,một người nửa đêm tự nhiên bóp cổ mình sau đó cắn đứt lưỡi là tự sát sao ? Cái này không phải cởi quần thúi lắm(?) , làm chuyện thừa sao !!!!??”
_”Được rồi! Được rồi, lão Trần, ngươi cứ tiếp tục nghi thần nghi quỷ đi.” Tiểu Đặng phất phất tay liền đi vào,chỉ để mình lão Trần nghẹn đỏ cả mặt trừng mắt nhìn thằng nhãi con. Nghẹn thật lâu mới nghẹn ra một câu “Ngươi là thằng nhãi con! Không nghe người lớn nói, sẽ chịu thiệt cho coi!”
*****
Thờ điểm Thẩm Thanh tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường,nàng nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi,lại nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, mới thả lỏng một hơi.
Thẩm Thanh qua phòng Trần Lệ, gõ cửa, không ai đáp lại. Thẩm Thanh mở cửa đi vào,thấy chăn đệm được trải sạch sẽ gọn gàng trên giường,có vẻ như mụ mụ đã rời đi từ sớm.
Nhìn nhìn đồng hồ trên bàn,thời gian là hơn mười một giờ,chắc mụ mụ đã đi mua thức ăn.
Thẩm Thanh dụi dụi đôi mắt,đi đến bên bàn ,thấy máy tính còn đang mở.Định đóng lại trang wed, chơi game một lát.
Nhưng khi vừa tắt,trên màn hình lộ ra một khuôn mặt đầy máu!
Thẩm Thanh hai đồng tử mãnh liệt co rút,thân thể run lên “Đoàng!!!” một tiếng, khủyu tay vô tình đẩy rớt quyển sách trên bàn.
Qua một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh,trên máy tính chỉ là bìa một bộ phim kinh dị mà hai mẹ con từng xem mà thôi,Thẩm Thanh thầm nghĩ mụ mụ có sở thích thật ác liệt.
Nhưng mà trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi,nên liền khép máy tính lại.
Xoay người nhặt cuốn sách dưới chân,lúc lấy cuốn sách lên đột nhiên một tấm ảnh rơi ra từ trong sách.
Thẩm Thanh cầm lên nhìn , trong hình là một nữ nhân.