Chương : 149
- Ăn ngon là tốt rồi, chờ chút nữa thấy cái gì, thích liền nói.
Đường Tăng hào phóng nói, lại lần nữa cách không nắm một cái, từ bên trong một ngân hàng tư nhân phía trước chộp tới mấy thỏi vàng.
- Đại sư phụ thật tốt.
Tằng Tiểu Muội vui vẻ nói.
- Ha ha, ngươi biết là tốt rồi.
Đường Tăng cười nói,
Ở một chỗ bán hàng mua hai cái trâm cài đưa cho hai người.
- Cảm ơn đại sư phụ.
Tằng Tiểu Muội cao hứng nói.
- Cảm ơn lão công.
Cao Thúy Lan cũng mừng rỡ nhận lấy.
Hai người đều là người yên tĩnh, mặc dù lần đầu tiên tới loại thành thị lớn phồn hoa như vậy, trong lòng nhảy nhót, nhưng cũng không chạy loạn khắp nơi.
- Bên kia có tòa tháp, chúng ta đi xem một chút.
Đường Tăng cười nói.
Rất nhanh bọn họ leo lên tháp cao, ở đây vừa ăn, vừa ngắm nhìn bầu trời.
Một tiếng sau, bọn họ rời khỏi tháp cao, tiếp tục đi dạo phố.
- Đại sư phụ, thật là đẹp.
Tằng Tiểu Muội chỉ vào hoa đăng trên bờ sông, lớn tiếng kêu lên.
- Thích không?
- Thích.
- Vậy chúng ta đi qua đó ngồi du thuyền.
Đường Tăng cưng chiều nói:
- Thúy Lan, đi, mang các ngươi đi lên du thuyền chơi.
Không lâu sau, bọn họ thuê một cái du thuyền, đứng trên sông nhìn hoa đăng, thưởng thức cảnh đêm.
Mũi thuyền, Đường Tăng bên trái ôm Cao Thúy Lan, bên phải ôm Lolita Tằng Tiểu Muội, trong lòng rất thỏa mãn, thật muốn lớn tiếng nói một câu thề non hẹn biển, có điều người đã chết qua một lần như hắn, cảm thấy những kia đều là giả tạo, chỉ có hành động mới là chân thật nhất.
- Đại sư phụ, cá kìa, thật là đẹp.
Tằng Tiểu Muội chỉ vào dưới lòng sông, bên trong có một con cá chép đang phát sáng.
- Thích không? Ta bắt nó lên cho ngươi.
Đường Tăng khẽ mỉm cười, vung tay lên, pháp lực liền cuốn lấy con cá chép phát sáng kia, đồng thời từ bên trong hệ thống đổi lấy một cái chậu cá đẹp đẽ, bỏ con cá chép kia vào đó.
- Cảm ơn đại sư phụ.
Tằng Tiểu Muội cao hứng ôm chậu cá, nhìn con cá chép phát sáng ở trong chậu có chút kinh hoảng, bỗng nhiên lại nói:
- Đại sư phụ, thả nó đi thôi.
- Tại sao?
Đường Tăng hỏi.
- Nó thật đáng thương.
Tằng Tiểu Muội nói.
Đường Tăng sững sờ, lập tức cưng chiều xoa xoa đầu Tằng Tiểu Muội, lần thứ hai vung tay lên, mấy chục con cá chép phát sáng cùng loại bay ra từ trong sông, toàn bộ rơi vào trong chậu cá.
- Như vậy, chúng nó có bạn rồi, không còn đáng thương nữa.
Đường Tăng cười nói.
- Vâng.
Lúc này Tằng Tiểu Muội mới cao hứng gật đầu.
Dần dần, đêm đã khuya, Tằng Tiểu Muội bắt đầu ngủ gà ngủ gật, dựa vào người Đường Tăng ngủ thiếp đi.
Cao Thúy Lan cũng bắt đầu buồn ngủ.
Đường Tăng đang nghĩ, có muốn làm cái “thuyền chấn động” hay không, bỗng nhiên cảm giác xung quanh hết thảy đều dừng lại.
Không gian đọng lại, thời gian đình chỉ, nước sông nhộn nhạo đều trong nháy mắt đình chỉ lưu động, đèn lồng trên du thuyền cũng không dao động nữa, gió đều biến mất rồi.
Liền ngay cả bờ sông, những nam nam nữ nữ qua lại kia, đều ngừng lại tất cả các động tác, giống như thời không đều bị đóng băng, thời gian dừng lại, tất cả âm thanh đều biến mất, không một tiếng động.
Đường Tăng kinh hãi biến sắc, tóc gáy dựng thẳng, cho rằng có đại địch.
Bỗng nhiên một đạo Phật quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, một Phật tăng đột nhiên xuất hiện trên không trung, mắt nhìn xuống Đường Tăng.
Đường Tăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là thần tiên giáng lâm, có điều vị thần tiên này cũng quá kinh khủng đi, dĩ nhiên khiến cho cả thời gian đều dừng lại.
- Bái kiến Nguyệt Quang Bồ Tát!
Đường Tăng vội vàng hành lễ, từ trong ký ức của Đường Tăng cũ, hắn vừa vặn nhận thức vị Bồ Tát này, mặc dù chưa từng gặp, nhưng tinh thông Kinh Phật Toàn Bản phàm cấp, tự nhiên đều nhận thức tất cả những vị Bồ Tát này.
Nguyệt Quang Bồ Tát khẽ gật đầu, mà sau đó mặt không chút biểu cảm nói:
- Kim Thiền Tử, bớt phóng túng một chút đi.
- Có ý gì?
Đường Tăng sững sờ, theo bản năng mở miệng.
- Mặc dù không biết ngươi giúp Tề Thiên Đại Thánh mở ra Thiên Tỏa của Dao Trì như thế nào, nhưng việc làm của ngươi coi như đã phá vỡ một số quy củ.
Nguyệt Quang Bồ Tát thở dài một tiếng:
- Còn có hai cô gái này, tiễn các nàng đi đi, phật tổ Như Lai đã có ý kiến với ngươi rồi.
Đường Tăng hào phóng nói, lại lần nữa cách không nắm một cái, từ bên trong một ngân hàng tư nhân phía trước chộp tới mấy thỏi vàng.
- Đại sư phụ thật tốt.
Tằng Tiểu Muội vui vẻ nói.
- Ha ha, ngươi biết là tốt rồi.
Đường Tăng cười nói,
Ở một chỗ bán hàng mua hai cái trâm cài đưa cho hai người.
- Cảm ơn đại sư phụ.
Tằng Tiểu Muội cao hứng nói.
- Cảm ơn lão công.
Cao Thúy Lan cũng mừng rỡ nhận lấy.
Hai người đều là người yên tĩnh, mặc dù lần đầu tiên tới loại thành thị lớn phồn hoa như vậy, trong lòng nhảy nhót, nhưng cũng không chạy loạn khắp nơi.
- Bên kia có tòa tháp, chúng ta đi xem một chút.
Đường Tăng cười nói.
Rất nhanh bọn họ leo lên tháp cao, ở đây vừa ăn, vừa ngắm nhìn bầu trời.
Một tiếng sau, bọn họ rời khỏi tháp cao, tiếp tục đi dạo phố.
- Đại sư phụ, thật là đẹp.
Tằng Tiểu Muội chỉ vào hoa đăng trên bờ sông, lớn tiếng kêu lên.
- Thích không?
- Thích.
- Vậy chúng ta đi qua đó ngồi du thuyền.
Đường Tăng cưng chiều nói:
- Thúy Lan, đi, mang các ngươi đi lên du thuyền chơi.
Không lâu sau, bọn họ thuê một cái du thuyền, đứng trên sông nhìn hoa đăng, thưởng thức cảnh đêm.
Mũi thuyền, Đường Tăng bên trái ôm Cao Thúy Lan, bên phải ôm Lolita Tằng Tiểu Muội, trong lòng rất thỏa mãn, thật muốn lớn tiếng nói một câu thề non hẹn biển, có điều người đã chết qua một lần như hắn, cảm thấy những kia đều là giả tạo, chỉ có hành động mới là chân thật nhất.
- Đại sư phụ, cá kìa, thật là đẹp.
Tằng Tiểu Muội chỉ vào dưới lòng sông, bên trong có một con cá chép đang phát sáng.
- Thích không? Ta bắt nó lên cho ngươi.
Đường Tăng khẽ mỉm cười, vung tay lên, pháp lực liền cuốn lấy con cá chép phát sáng kia, đồng thời từ bên trong hệ thống đổi lấy một cái chậu cá đẹp đẽ, bỏ con cá chép kia vào đó.
- Cảm ơn đại sư phụ.
Tằng Tiểu Muội cao hứng ôm chậu cá, nhìn con cá chép phát sáng ở trong chậu có chút kinh hoảng, bỗng nhiên lại nói:
- Đại sư phụ, thả nó đi thôi.
- Tại sao?
Đường Tăng hỏi.
- Nó thật đáng thương.
Tằng Tiểu Muội nói.
Đường Tăng sững sờ, lập tức cưng chiều xoa xoa đầu Tằng Tiểu Muội, lần thứ hai vung tay lên, mấy chục con cá chép phát sáng cùng loại bay ra từ trong sông, toàn bộ rơi vào trong chậu cá.
- Như vậy, chúng nó có bạn rồi, không còn đáng thương nữa.
Đường Tăng cười nói.
- Vâng.
Lúc này Tằng Tiểu Muội mới cao hứng gật đầu.
Dần dần, đêm đã khuya, Tằng Tiểu Muội bắt đầu ngủ gà ngủ gật, dựa vào người Đường Tăng ngủ thiếp đi.
Cao Thúy Lan cũng bắt đầu buồn ngủ.
Đường Tăng đang nghĩ, có muốn làm cái “thuyền chấn động” hay không, bỗng nhiên cảm giác xung quanh hết thảy đều dừng lại.
Không gian đọng lại, thời gian đình chỉ, nước sông nhộn nhạo đều trong nháy mắt đình chỉ lưu động, đèn lồng trên du thuyền cũng không dao động nữa, gió đều biến mất rồi.
Liền ngay cả bờ sông, những nam nam nữ nữ qua lại kia, đều ngừng lại tất cả các động tác, giống như thời không đều bị đóng băng, thời gian dừng lại, tất cả âm thanh đều biến mất, không một tiếng động.
Đường Tăng kinh hãi biến sắc, tóc gáy dựng thẳng, cho rằng có đại địch.
Bỗng nhiên một đạo Phật quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, một Phật tăng đột nhiên xuất hiện trên không trung, mắt nhìn xuống Đường Tăng.
Đường Tăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là thần tiên giáng lâm, có điều vị thần tiên này cũng quá kinh khủng đi, dĩ nhiên khiến cho cả thời gian đều dừng lại.
- Bái kiến Nguyệt Quang Bồ Tát!
Đường Tăng vội vàng hành lễ, từ trong ký ức của Đường Tăng cũ, hắn vừa vặn nhận thức vị Bồ Tát này, mặc dù chưa từng gặp, nhưng tinh thông Kinh Phật Toàn Bản phàm cấp, tự nhiên đều nhận thức tất cả những vị Bồ Tát này.
Nguyệt Quang Bồ Tát khẽ gật đầu, mà sau đó mặt không chút biểu cảm nói:
- Kim Thiền Tử, bớt phóng túng một chút đi.
- Có ý gì?
Đường Tăng sững sờ, theo bản năng mở miệng.
- Mặc dù không biết ngươi giúp Tề Thiên Đại Thánh mở ra Thiên Tỏa của Dao Trì như thế nào, nhưng việc làm của ngươi coi như đã phá vỡ một số quy củ.
Nguyệt Quang Bồ Tát thở dài một tiếng:
- Còn có hai cô gái này, tiễn các nàng đi đi, phật tổ Như Lai đã có ý kiến với ngươi rồi.