Chương : 153
- Hầu ca, ngươi cũng chưa trở thành Đạo Tổ, Ngọc Đế đã sắc phong cho ngươi Đạo Tổ tiên ban rồi, quá thiên vị.
Trư Bát Giới hét lên.
- Đại sư huynh, ngươi thật là lợi hại.
Hai mắt Sa Tăng toả sáng nói.
- Ha ha...
Tôn Ngộ Không cao hứng cười to, dọc theo đường đi càng hoạt bát hơn.
- Hầu Tử, ngươi trở thành Đạo Tổ, cần phải bảo vệ ta nha.
Tử Lan cười hì hì nói.
- Yên tâm, ai bắt nạt ngươi liền nói cho ta biết, lão Tôn ta đến đánh chết hắn.
Tôn Ngộ Không cười nói.
Đội ngũ một đường hướng tây, không ngừng mà đi tới.
Ba ngày sau, hôm nay Tử Lan rầu rĩ không vui, nàng vốn rất hoạt bát, nhưng hơn nửa ngày nay lại không nói một câu nào.
- Tử Lan, sao thế?
Đường Tăng hỏi.
- Tử Lan tiên tử, ngươi không sao chứ?
Thanh Dật cũng lo lắng nói.
Tử Lan lắc đầu một cái, nhìn Tôn Ngộ Không một chút, không muốn nói:
- Thời gian ta được hạ phàm đã hết rồi, ngày hôm nay phải trở về.
- Chỉ chuyện này à.
Tôn Ngộ Không nói:
- Không muốn trở về thì đừng trở về nữa, ai dám có ý kiến, lão Tôn ta đánh chết hắn.
- Đừng, Hầu Tử, ngươi cũng đừng xằng bậy.
Tử Lan vội vàng ngăn cản Tôn Ngộ Không, lo lắng hắn xằng bậy, lập tức nàng nở nụ cười ngọt ngào, nói:
- Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ thường thường hạ phàm đến thăm ngươi.
- Tử Lan tiên tử, còn có ta.
Thanh Dật nói.
- Ừ, Thanh Dật muội muội, ta sẽ thường thường hạ xuống thăm các ngươi.
Tử Lan khẽ mỉm cười, sau đó nói với Đường Tăng:
- Sư phụ, làm phiền người hỗ trợ chăm sóc Hầu Tử, Tử Lan đa tạ người.
- Tử Lan nói gì vậy, Ngộ Không là đồ đệ của bần tăng, đây là chuyện đương nhiên.
Đường Tăng mỉm cười nói, không kìm lòng được đưa tay ra vuốt ve đầu Tử Lan một chút, Tử Lan cũng không từ chối.
- Gặp chuyện gì khó khăn liền đi xuống nói với sư phụ, sư phụ sẽ bảo Ngộ Không đến giúp ngươi.
Đường Tăng nói.
- Ừ, cảm ơn sư phụ. Con đi đây.
Tử Lan nở nụ cười ngọt ngào, sau đó quay một vòng thân thể mềm mại ở tại chỗ, liền hóa thành một tia sáng trắng bay lên trời, biến mất.
- Tử Lan hẹn gặp lại...
Tôn Ngộ Không ở trên đất lớn tiếng kêu lên.
Mặc dù Tôn Ngộ Không đối với cảm tình mơ mơ màng màng, có điều tình cảm giữa hắn với Tử Lan thật sự rất tốt, sau khi Tử Lan rời đi, cả người hắn đều có chút rầu rĩ không vui, tình huống này kéo dài đến tận hơn nửa ngày sau mới có chuyển biến tốt.
Nhóm người lấy kinh tiếp tục đi về phía tây.
Trong quá trình này, Đường Tăng đang suy tư lời của Nguyệt Quang Bồ Tát:
- Chẳng lẽ người đi lấy kinh là cố định hay sao? Những người ta thu thêm ở trên đường không thể cùng đi lấy kinh sao?
Vấn đề này thật là khó hiểu.
Buổi tối ngày thứ ba, mọi người đang nghỉ ngơi ở trong một vùng rừng rậm, Thanh Dật phát hiện Đường Tăng đều nhìn chằm chằm nàng, vừa bắt đầu vẫn chỉ cho rằng tên hòa thượng chết tiệt này lại muốn trêu nàng, có điều thời gian tiếp theo đó đều là như vậy, khiến cho nàng rất khó chịu.
- Hòa thượng chết tiệt, ngươi nhìn gì mà nhìn? Lại nhìn tiếp, có tin bản cô nương sẽ đào mắt ngươi không?
Thanh Dật nổi giận nói.
- Thanh Dật, ngươi đi theo bần tăng đến đây.
Đường Tăng nói qua, đi về phía trong rừng rậm.
- Đi đâu?
Thanh Dật cảnh giác nói, cái tên này dĩ nhiên kêu mình đi vào rừng rậm, tuyệt đối không có chuyện gì tốt!
Hơn nữa, Thanh Dật chú ý tới, lần này tên hòa thượng chết tiệt kia dĩ nhiên không gọi “nữ thí chủ”, mà là gọi tên của nàng.
- Không dám đến thì thôi.
Đường Tăng cũng không quay đầu lại nói.
Thanh Dật nhất thời tức giận, biết rõ Đường Tăng đang dùng phép khích tướng, nhưng nàng chính là không nhịn được:
- Đi thì đi, bản cô nương sợ ai?
Thanh Dật cắn răng, nhắm mắt đi theo.
Đi về phía trước khoảng ngàn mét, Thanh Dật nhịn không được, hỏi:
- Hòa thượng thối, có chuyện gì nói mau!
Lúc này Đường Tăng mới dừng lại, mỉm cười thưởng thức Thanh Dật, ánh trăng trắng bạc chiếu xuống trên người nàng, làm cho nàng có vẻ càng thêm thanh thuần đẹp đẽ.
- Hòa thượng thối kia, ta nhắc nhở ngươi, không được làm xằng bậy đấy!
Thanh Dật cảnh giác nói.
- Bần tăng quyết định rồi.
Đường Tăng bỗng nhiên nở nụ cười.
- Cái gì?
Thanh Dật có loại dự cảm không tốt.
- Định!
Bỗng nhiên Đường Tăng lấy ra Định Thân Phù, cố định Thanh Dật lại.
Khuôn mặt Thanh Dật nhất thời biến sắc, trong mắt có khủng hoảng, cho rằng Đường Tăng muốn bắt nạt nàng.
Đường Tăng đi tới, đưa tay đặt trên vai Thanh Dật, trong lòng hơi động, hai người đồng thời biến mất, một khắc sau, bọn họ đã tiến vào Tiên Giới tùy thân.
Trư Bát Giới hét lên.
- Đại sư huynh, ngươi thật là lợi hại.
Hai mắt Sa Tăng toả sáng nói.
- Ha ha...
Tôn Ngộ Không cao hứng cười to, dọc theo đường đi càng hoạt bát hơn.
- Hầu Tử, ngươi trở thành Đạo Tổ, cần phải bảo vệ ta nha.
Tử Lan cười hì hì nói.
- Yên tâm, ai bắt nạt ngươi liền nói cho ta biết, lão Tôn ta đến đánh chết hắn.
Tôn Ngộ Không cười nói.
Đội ngũ một đường hướng tây, không ngừng mà đi tới.
Ba ngày sau, hôm nay Tử Lan rầu rĩ không vui, nàng vốn rất hoạt bát, nhưng hơn nửa ngày nay lại không nói một câu nào.
- Tử Lan, sao thế?
Đường Tăng hỏi.
- Tử Lan tiên tử, ngươi không sao chứ?
Thanh Dật cũng lo lắng nói.
Tử Lan lắc đầu một cái, nhìn Tôn Ngộ Không một chút, không muốn nói:
- Thời gian ta được hạ phàm đã hết rồi, ngày hôm nay phải trở về.
- Chỉ chuyện này à.
Tôn Ngộ Không nói:
- Không muốn trở về thì đừng trở về nữa, ai dám có ý kiến, lão Tôn ta đánh chết hắn.
- Đừng, Hầu Tử, ngươi cũng đừng xằng bậy.
Tử Lan vội vàng ngăn cản Tôn Ngộ Không, lo lắng hắn xằng bậy, lập tức nàng nở nụ cười ngọt ngào, nói:
- Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ thường thường hạ phàm đến thăm ngươi.
- Tử Lan tiên tử, còn có ta.
Thanh Dật nói.
- Ừ, Thanh Dật muội muội, ta sẽ thường thường hạ xuống thăm các ngươi.
Tử Lan khẽ mỉm cười, sau đó nói với Đường Tăng:
- Sư phụ, làm phiền người hỗ trợ chăm sóc Hầu Tử, Tử Lan đa tạ người.
- Tử Lan nói gì vậy, Ngộ Không là đồ đệ của bần tăng, đây là chuyện đương nhiên.
Đường Tăng mỉm cười nói, không kìm lòng được đưa tay ra vuốt ve đầu Tử Lan một chút, Tử Lan cũng không từ chối.
- Gặp chuyện gì khó khăn liền đi xuống nói với sư phụ, sư phụ sẽ bảo Ngộ Không đến giúp ngươi.
Đường Tăng nói.
- Ừ, cảm ơn sư phụ. Con đi đây.
Tử Lan nở nụ cười ngọt ngào, sau đó quay một vòng thân thể mềm mại ở tại chỗ, liền hóa thành một tia sáng trắng bay lên trời, biến mất.
- Tử Lan hẹn gặp lại...
Tôn Ngộ Không ở trên đất lớn tiếng kêu lên.
Mặc dù Tôn Ngộ Không đối với cảm tình mơ mơ màng màng, có điều tình cảm giữa hắn với Tử Lan thật sự rất tốt, sau khi Tử Lan rời đi, cả người hắn đều có chút rầu rĩ không vui, tình huống này kéo dài đến tận hơn nửa ngày sau mới có chuyển biến tốt.
Nhóm người lấy kinh tiếp tục đi về phía tây.
Trong quá trình này, Đường Tăng đang suy tư lời của Nguyệt Quang Bồ Tát:
- Chẳng lẽ người đi lấy kinh là cố định hay sao? Những người ta thu thêm ở trên đường không thể cùng đi lấy kinh sao?
Vấn đề này thật là khó hiểu.
Buổi tối ngày thứ ba, mọi người đang nghỉ ngơi ở trong một vùng rừng rậm, Thanh Dật phát hiện Đường Tăng đều nhìn chằm chằm nàng, vừa bắt đầu vẫn chỉ cho rằng tên hòa thượng chết tiệt này lại muốn trêu nàng, có điều thời gian tiếp theo đó đều là như vậy, khiến cho nàng rất khó chịu.
- Hòa thượng chết tiệt, ngươi nhìn gì mà nhìn? Lại nhìn tiếp, có tin bản cô nương sẽ đào mắt ngươi không?
Thanh Dật nổi giận nói.
- Thanh Dật, ngươi đi theo bần tăng đến đây.
Đường Tăng nói qua, đi về phía trong rừng rậm.
- Đi đâu?
Thanh Dật cảnh giác nói, cái tên này dĩ nhiên kêu mình đi vào rừng rậm, tuyệt đối không có chuyện gì tốt!
Hơn nữa, Thanh Dật chú ý tới, lần này tên hòa thượng chết tiệt kia dĩ nhiên không gọi “nữ thí chủ”, mà là gọi tên của nàng.
- Không dám đến thì thôi.
Đường Tăng cũng không quay đầu lại nói.
Thanh Dật nhất thời tức giận, biết rõ Đường Tăng đang dùng phép khích tướng, nhưng nàng chính là không nhịn được:
- Đi thì đi, bản cô nương sợ ai?
Thanh Dật cắn răng, nhắm mắt đi theo.
Đi về phía trước khoảng ngàn mét, Thanh Dật nhịn không được, hỏi:
- Hòa thượng thối, có chuyện gì nói mau!
Lúc này Đường Tăng mới dừng lại, mỉm cười thưởng thức Thanh Dật, ánh trăng trắng bạc chiếu xuống trên người nàng, làm cho nàng có vẻ càng thêm thanh thuần đẹp đẽ.
- Hòa thượng thối kia, ta nhắc nhở ngươi, không được làm xằng bậy đấy!
Thanh Dật cảnh giác nói.
- Bần tăng quyết định rồi.
Đường Tăng bỗng nhiên nở nụ cười.
- Cái gì?
Thanh Dật có loại dự cảm không tốt.
- Định!
Bỗng nhiên Đường Tăng lấy ra Định Thân Phù, cố định Thanh Dật lại.
Khuôn mặt Thanh Dật nhất thời biến sắc, trong mắt có khủng hoảng, cho rằng Đường Tăng muốn bắt nạt nàng.
Đường Tăng đi tới, đưa tay đặt trên vai Thanh Dật, trong lòng hơi động, hai người đồng thời biến mất, một khắc sau, bọn họ đã tiến vào Tiên Giới tùy thân.