Chương : 156
- Trạm tiếp theo là Bình Đỉnh Sơn sao? Lần này cũng phải cẩn thận chút, Bảo Bình của Kim Giác đại vương cùng Ngân Giác đại vương, còn có Khổn Tiên Tác của Cửu Vĩ Hồ...
Đường Tăng âm thầm nỉ non, suy tư đối sách.
Khổn Tiên Tác mạnh hơn dây trói yêu rất nhiều, chỉ cần niệm chú là có thể tự động trói buộc địch nhân lại, khó có thể tránh thoát, cho dù biến hóa thân thể thành lớn nhỏ đều không thể thoát khỏi.
Lần này đội ngũ đi lấy kinh chỉ còn lại thầy trò bốn người, đương nhiên có cả Tiểu Bạch Long, lần này những thần tiên kia sẽ không còn gì để nói nữa.
Ngày dần dần lần sáng, mặt trời đỏ từ phía sau bay lên, kéo dài bóng dáng thầy trò Đường Tăng, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp đại địa.
- Cứu... cứu ta với...
Khi đoàn người Đường Tăng đi đến một vùng núi đá, chợt nghe thấy một tiếng kêu gào hơi yếu ớt.
- Sư phụ, có người.
Lỗ tai Tôn Ngộ Không hơi động, nói.
- Có người đang cầu cứu, sư phụ.
Trư Bát Giới cũng nghe thấy.
- Vùng núi hoang dã như vậy, sẽ không phải là yêu quái chứ?
Sa Tăng nhỏ giọng nói.
- Làm gì có nhiều yêu quái như vậy?
Trư Bát Giới nói.
- Lần trước cái Bạch Cốt Tinh kia, ngươi cũng nói không phải yêu quái.
Sa Tăng hơi nhỏ giọng nói.
- Lão Sa, ngươi xem đây là cái gì?
Trư Bát Giới đi tới trước mặt Sa Tăng, đặt nắm đấm ở trước mắt Sa Tăng, nhỏ giọng hỏi.
Sa Tăng vội vàng chạy đến phía sau Tôn Ngộ Không:
- Đại sư huynh, nhị sư huynh bắt nạt ta.
- Bát Giới, ngươi xem, đây... là cái gì?
Tôn Ngộ Không giơ một chân lên, đạp Trư Bát Giới một cái ngã lăn quay.
Trư Bát Giới bị ngã lăn vài vòng, miệng dính đầy bùn.
- Sư phụ, Hầu Tử chết tiệt kia đạp con.
Trư Bát Giới chạy đến chỗ Đường Tăng cáo trạng.
Đường Tăng làm như không thấy chuyện ba huynh đệ đùa giỡn, vẻ mặt hắn nghiêm túc cầm lấy Cửu Hoàn Tích Trượng, nói:
- Tiếp tục tiến lên, đi về hướng tiếng kêu kia.
- Vâng. Tiểu Bạch Long, đi theo.
Tôn Ngộ Không tiếp tục đi trước mở đường.
Trư Bát Giới nhất thời vừa lầm bầm oán giận vừa đi theo sau, một tay cầm theo Cửu Xỉ Đinh Ba.
Răng rắc...
Một tảng đá cứng rắn bị hắn nhẹ nhàng giẫm một cái liền chia năm xẻ bảy, cho thấy tâm tình của hắn rất kém.
- Cứu mạng...
Tiếng kêu yếu ớt kia lần thứ hai truyền đến, mặc dù cách xa nhau rất xa, nhưng vẫn truyền vào trong tai đám người Đường Tăng.
Nhất thời trong lòng Đường Tăng cười gằn không ngớt, quá giả tạo rồi, âm thanh có thể truyền xa như vậy, kẻ ngu si đều biết không phải người bình thường, cũng không biết tên Đường Tăng cũ kia là ngớ ngẩn hay là ngu si, dĩ nhiên như vậy mà cũng bị lừa!
Sau khi lại đi thêm hai trăm mét nữa, Đường Tăng rốt cục thấy được người đang kêu cứu kia, đó là một nam nhân rất già, trên mặt che kín nếp nhăn, bị một tảng đá to nặng ngàn cân đè lên hai chân, nằm trên mặt đất, thoạt nhìn rất thống khổ.
Đường Tăng đã lấy ra Thiên Đạo Nhãn Kính đeo lên, nhìn một cái liền ra thông tin của ông già kia:
Ngân Giác đại vương, cấp 29: ( phản ứng: 28; nhanh nhẹn: 26; nhận biết: 26; thể chất: 29; lực lượng: 26; ý chí;12; tâm lực: 11; tốc độ: 26!)
Nhìn thấy những thông tin này, khóe miệng Đường Tăng nhất thời làm nổi lên một ý cười không rõ.
Ngân Giác đại vương cũng không mạnh như hắn nghĩ, có lẽ sở dĩ có thể uy hiếp được Tôn Ngộ Không, đều là vì hai cái Bảo Bình.
- Các Trưởng lão, hãy cứu ta...
Ông lão kia nhìn thấy mấy người Đường Tăng, vội vàng kêu lên, âm thanh hơi lớn một chút, nhưng vẫn yếu ớt.
Trong mắt Tôn Ngộ Không loé ra một ngọn lửa màu vàng, không chờ Đường Tăng nói chuyện, liền cười lạnh nói:
- Ông lão, thật hăng hái a, ngươi ở đây làm gì vậy?
Nhất thời trong mắt ông lão kia loé ra một tia hoảng loạn rất khó phát giác.
- Đại sư huynh ngươi không phải lại hoài nghi hắn là yêu quái chứ? Sư phụ người xem, chân ông lão này đều bị đá đè gãy rồi, đáng thương biết bao a.
Trư Bát Giới nói, muốn đi lên đẩy tảng đá kia ra.
- Bát Giới, để sư phụ đến.
Đường Tăng vội vàng lên trước một bước đi về phía ông lão.
- Đại sư huynh ngươi xem, sư phụ phân biệt rõ đúng sai, không giống một vài người, gặp người nào cũng nói là yêu quái.
Trư Bát Giới đắc ý nói.
Có điều lần này Tôn Ngộ Không lại không phản bác, bởi vì hắn đã từng gặp qua bản lĩnh của Đường Tăng, không cho là Đường Tăng sẽ làm xằng bậy.
Chỉ thấy Đường Tăng đi tới bên người ông lão, liếc mắt nhìn tảng đá đè lên chân ông lão kia, nói:
- Ông lão, ngươi kiên nhẫn một chút, để bần tăng đập nát tảng đá kia.
Đường Tăng âm thầm nỉ non, suy tư đối sách.
Khổn Tiên Tác mạnh hơn dây trói yêu rất nhiều, chỉ cần niệm chú là có thể tự động trói buộc địch nhân lại, khó có thể tránh thoát, cho dù biến hóa thân thể thành lớn nhỏ đều không thể thoát khỏi.
Lần này đội ngũ đi lấy kinh chỉ còn lại thầy trò bốn người, đương nhiên có cả Tiểu Bạch Long, lần này những thần tiên kia sẽ không còn gì để nói nữa.
Ngày dần dần lần sáng, mặt trời đỏ từ phía sau bay lên, kéo dài bóng dáng thầy trò Đường Tăng, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp đại địa.
- Cứu... cứu ta với...
Khi đoàn người Đường Tăng đi đến một vùng núi đá, chợt nghe thấy một tiếng kêu gào hơi yếu ớt.
- Sư phụ, có người.
Lỗ tai Tôn Ngộ Không hơi động, nói.
- Có người đang cầu cứu, sư phụ.
Trư Bát Giới cũng nghe thấy.
- Vùng núi hoang dã như vậy, sẽ không phải là yêu quái chứ?
Sa Tăng nhỏ giọng nói.
- Làm gì có nhiều yêu quái như vậy?
Trư Bát Giới nói.
- Lần trước cái Bạch Cốt Tinh kia, ngươi cũng nói không phải yêu quái.
Sa Tăng hơi nhỏ giọng nói.
- Lão Sa, ngươi xem đây là cái gì?
Trư Bát Giới đi tới trước mặt Sa Tăng, đặt nắm đấm ở trước mắt Sa Tăng, nhỏ giọng hỏi.
Sa Tăng vội vàng chạy đến phía sau Tôn Ngộ Không:
- Đại sư huynh, nhị sư huynh bắt nạt ta.
- Bát Giới, ngươi xem, đây... là cái gì?
Tôn Ngộ Không giơ một chân lên, đạp Trư Bát Giới một cái ngã lăn quay.
Trư Bát Giới bị ngã lăn vài vòng, miệng dính đầy bùn.
- Sư phụ, Hầu Tử chết tiệt kia đạp con.
Trư Bát Giới chạy đến chỗ Đường Tăng cáo trạng.
Đường Tăng làm như không thấy chuyện ba huynh đệ đùa giỡn, vẻ mặt hắn nghiêm túc cầm lấy Cửu Hoàn Tích Trượng, nói:
- Tiếp tục tiến lên, đi về hướng tiếng kêu kia.
- Vâng. Tiểu Bạch Long, đi theo.
Tôn Ngộ Không tiếp tục đi trước mở đường.
Trư Bát Giới nhất thời vừa lầm bầm oán giận vừa đi theo sau, một tay cầm theo Cửu Xỉ Đinh Ba.
Răng rắc...
Một tảng đá cứng rắn bị hắn nhẹ nhàng giẫm một cái liền chia năm xẻ bảy, cho thấy tâm tình của hắn rất kém.
- Cứu mạng...
Tiếng kêu yếu ớt kia lần thứ hai truyền đến, mặc dù cách xa nhau rất xa, nhưng vẫn truyền vào trong tai đám người Đường Tăng.
Nhất thời trong lòng Đường Tăng cười gằn không ngớt, quá giả tạo rồi, âm thanh có thể truyền xa như vậy, kẻ ngu si đều biết không phải người bình thường, cũng không biết tên Đường Tăng cũ kia là ngớ ngẩn hay là ngu si, dĩ nhiên như vậy mà cũng bị lừa!
Sau khi lại đi thêm hai trăm mét nữa, Đường Tăng rốt cục thấy được người đang kêu cứu kia, đó là một nam nhân rất già, trên mặt che kín nếp nhăn, bị một tảng đá to nặng ngàn cân đè lên hai chân, nằm trên mặt đất, thoạt nhìn rất thống khổ.
Đường Tăng đã lấy ra Thiên Đạo Nhãn Kính đeo lên, nhìn một cái liền ra thông tin của ông già kia:
Ngân Giác đại vương, cấp 29: ( phản ứng: 28; nhanh nhẹn: 26; nhận biết: 26; thể chất: 29; lực lượng: 26; ý chí;12; tâm lực: 11; tốc độ: 26!)
Nhìn thấy những thông tin này, khóe miệng Đường Tăng nhất thời làm nổi lên một ý cười không rõ.
Ngân Giác đại vương cũng không mạnh như hắn nghĩ, có lẽ sở dĩ có thể uy hiếp được Tôn Ngộ Không, đều là vì hai cái Bảo Bình.
- Các Trưởng lão, hãy cứu ta...
Ông lão kia nhìn thấy mấy người Đường Tăng, vội vàng kêu lên, âm thanh hơi lớn một chút, nhưng vẫn yếu ớt.
Trong mắt Tôn Ngộ Không loé ra một ngọn lửa màu vàng, không chờ Đường Tăng nói chuyện, liền cười lạnh nói:
- Ông lão, thật hăng hái a, ngươi ở đây làm gì vậy?
Nhất thời trong mắt ông lão kia loé ra một tia hoảng loạn rất khó phát giác.
- Đại sư huynh ngươi không phải lại hoài nghi hắn là yêu quái chứ? Sư phụ người xem, chân ông lão này đều bị đá đè gãy rồi, đáng thương biết bao a.
Trư Bát Giới nói, muốn đi lên đẩy tảng đá kia ra.
- Bát Giới, để sư phụ đến.
Đường Tăng vội vàng lên trước một bước đi về phía ông lão.
- Đại sư huynh ngươi xem, sư phụ phân biệt rõ đúng sai, không giống một vài người, gặp người nào cũng nói là yêu quái.
Trư Bát Giới đắc ý nói.
Có điều lần này Tôn Ngộ Không lại không phản bác, bởi vì hắn đã từng gặp qua bản lĩnh của Đường Tăng, không cho là Đường Tăng sẽ làm xằng bậy.
Chỉ thấy Đường Tăng đi tới bên người ông lão, liếc mắt nhìn tảng đá đè lên chân ông lão kia, nói:
- Ông lão, ngươi kiên nhẫn một chút, để bần tăng đập nát tảng đá kia.