Chương : 162
Lần này Đường Tăng không tiến vào Tiên Giới tuỳ thân, mà thuấn di ra chừng hai trăm kilomet, bởi vì hắn không muốn cái lực lượng mà hắn không thể khống chế được kia biết hắn có Tiên Giới tuỳ thân.
Tuy Tôn Ngộ Không là đồ đệ của mình, nhưng Tôn Ngộ Không quá mạnh, hoàn toàn không nắm giữ được trong tay, hãy còn nguy hiểm tiềm tàng.
Chỉ có như Thanh Dật và Cao Thuý Lan, trở thành người phụ nữ của hắn, thì mới có thể vào tiên giới tuỳ thân của hắn được.
Thuấn di tới nơi này rồi, Đường Tăng lại thuấn di tiếp.
Trong một giây ngắn ngủi, hắn thuấn di ba lần, xuất hiện trong một mảnh rừng rậm cách đó sáu trăm kilomet, lại còn dùng Hạo Nhiên Chi Thuật mà thay đổi hoàn toàn hơi thở của bản thân.
- Kim Giác Đại Vương kia chắc là không dễ tìm được đâu nhỉ.
Đường Tăng vội vàng lấy bình đựng Tôn Ngộ Không ra:
- Mong là Ngộ Không còn sống!
Chỉ cần Ngộ Không ra ngoài, Kim Giác Đại Vương mà thôi, phất tay là tiêu diệt được!
Nhưng Đường Tăng nhanh chóng phát hiện hắn không mở được nắp của bảo bình ra.
- Không phải chứ? Có nhầm không?
Đường Tăng nhíu mày.
Cạch...
Bỗng nhiên bảo bình trong tay rung lên, dường như có thứ gì đó gõ vào thành bảo bình.
Đường Tăng lập tức gọi to:
- Ngộ Không, có phải con ở trong không?
...
Trong không gian thật lớn này, xung quanh đều là xanh vàng rực rỡ, toả ra thứ ánh sáng luyện hoá màu bạch kim.
Ở trong không gian ấy, Tôn Ngộ Không không ngừng dùng Kim Cô Bổng tấn công thành bảo bình. Hắn có thể cảm nhận được cái thứ ánh sáng luyện hoá ấy đang không ngừng luyện hoá hắn.
Tuy không có khả năng luyện hoá hẳn bản thân, nhưng cứ bị nhốt ở đây cũng không phải cách hay.
- Đáng chết, rốt cuộc đây là pháp bảo gì mà Lão Tôn không phá được!
Tôn Ngộ Không vô cùng lo lắng, không biết sư phụ và các sư đệ như nào, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Ngộ Không, là con ở trong đó hả?
Bỗng nhiên, một âm thanh vô cùng yếu ớt truyền vào trong tai.
Tôn Ngộ Không lập tức ngừng công kích, chăm chú lắng nghe.
- Ngộ Không, có nghe thấy không?
Giọng nói ấy lại xuất hiện, Tôn Ngộ Không lập tức chấn hưng tinh thần, hô to:
- Sư phụ...
...
- Sư phụ...
Tiếng Tôn Ngộ Không truyền tới từ trong bảo bình, tuy rất nhỏ bé, nhưng Đường Tăng vẫn nghe được.
- Ngộ Không đừng sợ, sư phụ sẽ cứu con ra ngay đây.
Đường Tăng nói to, sau đó hắn ném thẳng bảo bình xuống một tảng đá dưới đất.
Choang!
Bảo bình không vỡ, mà tảng đá vỡ nát.
- Cái này làm từ thứ gì vậy?
Đường Tăng trừng mắt, lại vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên nện xuống.
Choang!
Một tiếng thật lớn vang lên. Bảo bình bị nện xuống dưới đất, xuất hiện một cái hố to.
- Cứng vậy sao?
Đường Tăng khiếp sợ, thứ này trông như làm từ gốm, vậy mà lại cứng tới mức này.
Bên trong bảo bình, Tôn Ngộ Không đứng không vững. Hắn cảm thấy cả không gian này như quay cuồng liên tục, trọng tâm không ngừng thay đổi, tức cái là không bay nhảy được gì trong này.
Bảo bình của Thái Thượng Lão Quân không phải để trang trí.
- Bần tăng không tin!
Đường Tăng nhặt bảo bình lên, nhe răng ra cắn. Cắn không được, hắn lại thả xuống đất, giơ chân lên mà giẫm.
- Ta giẫm, ta giẫm, ta lại giẫm, ta tiếp tục giẫm!!!!
- Phá cho ta!!!
Hắn vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên đánh bay bảo bình, sau đó đuổi theo, tiếp tục đập.
Cong...
Bảo bình bay ra rất xa.
- Lôi Thần Chi Cầu!
Đường Tăng ngưng tụ Lôi Thần Chi Cầu rồi ném qua, sau đó thuấn di ra năm trăm mét.
Bùm...
Lôi điện hiện lên, cả khu vực rộng lớn bị lôi điện đánh cho cháy sém.
- Còn chưa vỡ...
Đường Tăng sắp phát điên, hắn giáng từ trên trời xuống, nện Cửu Hoàn Tích Trượng lên bảo bình:
- Vỡ cho bần tăng nào!!!
Coong coong...
Mặt đất bị nện cho nứt toác ra mấy cái khe thật lớn. Bảo bình hãm sâu xuống đất.
Nhưng nó vẫn chưa hề vỡ.
Bên trong bảo bình, Tôn Ngộ Không bị lắc cho sắp ói tới nơi.
- A a a, Lão Tôn chịu không nổi!!!
Tôn Ngộ Không cũng nổi giận, cả người bùng phát tiên quang. Uy năng vô tận toả ra, khiến không gian trong bảo bình đều bị bóp méo cả.
...
- Rốt cuộc phải làm thế nào mới mở được cái bình chết tiệt này?
Đường Tăng lại nhặt bảo bình lên:
- Chẳng lẽ phải đọc thần chú? Moá, Thái Thượng Lão Quân, sao ngươi không đi chết luôn đi?
- Tên Đường Tăng đáng giận, trả bảo bối lại cho bản vương!!!
Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc truyền đến. Đường Tăng hoảng sợ, ngẩng đầu thì thấy Kim Giác Đại Vương ngùn ngụt lửa giận đang đuổi tới, cặp mắt kia như muốn nuốt sống hắn.
Đường Tăng run tay, vội vàng ném bảo bình tới:
- Trả ngươi này...
Bùm...
Bảo bình vừa rời ta, đột nhiên nổ tung, khiến không gian đều bị diệt.
- A di mẹ nó đà phật...
Sắc mặt Đường Tăng biến đổi, hắn vội vàng chui vào Tiên Giới tuỳ thân.
Bùm....
Sau khi Đường Tăng tiến vào Tiên giới tuỳ thân, sóng xung kích sau vụ nổ lập tức diệt luôn nơi hắn vừa đứng. Không gian cũng bị bóp méo đi.
Sóng xung kích khiến người ta sợ hãi thổi quét, đánh văng Kim Giác Đại Vương đang hừng hực cơn tức ra ngoài, nửa người bị diệt.
- Lão Tôn ra rồi!
Tiếng Tôn Ngộ Không kêu to vang lên trên không trung. Hắn lập tức hiện ra, cả người toả ra thứ ánh sáng màu vàng bụi, áp lên cả mảng trời đất này.
Vụ nổ khủng khiếp ban nãy đã tạo nên một cái hố sâu tới cả nghìn mét. Tất cả thực vật trong phạm vi mười kilomet đều bị chôn vùi. Núi lớn bị san bằng.
Sau khi kêu to một tiếng giữa không trung, Tôn Ngộ Không mới gọi Đường Tăng:
- Sư phụ đâu rồi?
- Ngộ Không, bần tăng ở đây.
Đường Tăng đi ra khỏi Tiên Giới tuỳ thân, xuất hiện trong hư không, lòng còn sợ hãi mà nhìn cái hố to bên dưới.
Nếu hắn còn ở lại mà bị sóng kia lan tới, chắc chắn đã ngã xuống rồi.
- Cảm ơn ân cứu mạng của sư phụ.
Tôn Ngộ Không vội vàng khom người cảm ơn. Tuy thời điểm cuối cùng là bản thân hắn bùng nổ mà phá được bảo bình, nhưng hắn biết không thể bỏ qua công lao của sư phụ được.
- Ngươi không sao là tốt rồi.
Đường Tăng nói:
- Tên Kim Giác Đại Vương kia đâu?
- Ở đằng kia.
Tôn Ngộ Không chỉ vào một đống đất đá cách đó chừng nghìn mét.
Đường Tăng nhìn kỹ, thì thấy chỗ đó có một thân mình máu chảy đầm đìa, là nửa thân trên của Kim Giác Đại Vương.
Với thị lực đáng kinh ngạc của mình, Đường Tăng có thể nhìn rõ cảnh vật cách cả nghìn mét. Tên Kim Giác Đại Vương vốn hùng mạnh, lại vô cùng kiêu ngạo, nay đã hấp hối.
- Ngộ Không, con giỏi quá!
Đường Tăng hưng phấn kêu to, rồi thuấn di đi tới bên cạnh tàn thể của Kim Giác Đại Vương, sau đó không chút do dự mà dùng Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống đầu Kim Giác Đại Vương.
- Không được...
Bỗng một tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên từ trên bầu trời. Ngay sau đó, một ông già râu tóc bạc phơ giáng xuống, tay cầm phất trần, chém ra một tia sáng về phía Đường Tăng.
Rầm..
Đường Tăng bị hất bay ra ngoài, cảm giác cơ thể muốn gãy vụn.
- Mợ nó, Ngộ Không, giết lão già kia cho ta.
Đường Tăng nổi giận.
- Thái Thượng lão nhân, ngươi dám làm sư phụ bị thương, ngươi muốn chết?!
Tôn Ngộ Không giận dữ.
- Đại Thánh bớt giận, Kim Giác Đại Vương này là đồ nhi của ta.
Thái Thượng Lão Quân lo lắng.
- Cái gì, là Thái Thượng Lão Quân?
Đường Tăng kinh ngạc, cố nén đau nhức mà đứng dậy, rồi vung Cửu Hoàn Tích Trượng, trước khi Thái Thượng Lão Quân kịp phản ứng, nện mạnh xuống, dốc hết pháp lực toàn thân.
Bùm...
Một tiếng vang thật lớn, đầu Kim Giác Đại Vương vỡ tung. Óc bắn hết lên áo cà sa của Đường Tăng.
Tuy Tôn Ngộ Không là đồ đệ của mình, nhưng Tôn Ngộ Không quá mạnh, hoàn toàn không nắm giữ được trong tay, hãy còn nguy hiểm tiềm tàng.
Chỉ có như Thanh Dật và Cao Thuý Lan, trở thành người phụ nữ của hắn, thì mới có thể vào tiên giới tuỳ thân của hắn được.
Thuấn di tới nơi này rồi, Đường Tăng lại thuấn di tiếp.
Trong một giây ngắn ngủi, hắn thuấn di ba lần, xuất hiện trong một mảnh rừng rậm cách đó sáu trăm kilomet, lại còn dùng Hạo Nhiên Chi Thuật mà thay đổi hoàn toàn hơi thở của bản thân.
- Kim Giác Đại Vương kia chắc là không dễ tìm được đâu nhỉ.
Đường Tăng vội vàng lấy bình đựng Tôn Ngộ Không ra:
- Mong là Ngộ Không còn sống!
Chỉ cần Ngộ Không ra ngoài, Kim Giác Đại Vương mà thôi, phất tay là tiêu diệt được!
Nhưng Đường Tăng nhanh chóng phát hiện hắn không mở được nắp của bảo bình ra.
- Không phải chứ? Có nhầm không?
Đường Tăng nhíu mày.
Cạch...
Bỗng nhiên bảo bình trong tay rung lên, dường như có thứ gì đó gõ vào thành bảo bình.
Đường Tăng lập tức gọi to:
- Ngộ Không, có phải con ở trong không?
...
Trong không gian thật lớn này, xung quanh đều là xanh vàng rực rỡ, toả ra thứ ánh sáng luyện hoá màu bạch kim.
Ở trong không gian ấy, Tôn Ngộ Không không ngừng dùng Kim Cô Bổng tấn công thành bảo bình. Hắn có thể cảm nhận được cái thứ ánh sáng luyện hoá ấy đang không ngừng luyện hoá hắn.
Tuy không có khả năng luyện hoá hẳn bản thân, nhưng cứ bị nhốt ở đây cũng không phải cách hay.
- Đáng chết, rốt cuộc đây là pháp bảo gì mà Lão Tôn không phá được!
Tôn Ngộ Không vô cùng lo lắng, không biết sư phụ và các sư đệ như nào, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Ngộ Không, là con ở trong đó hả?
Bỗng nhiên, một âm thanh vô cùng yếu ớt truyền vào trong tai.
Tôn Ngộ Không lập tức ngừng công kích, chăm chú lắng nghe.
- Ngộ Không, có nghe thấy không?
Giọng nói ấy lại xuất hiện, Tôn Ngộ Không lập tức chấn hưng tinh thần, hô to:
- Sư phụ...
...
- Sư phụ...
Tiếng Tôn Ngộ Không truyền tới từ trong bảo bình, tuy rất nhỏ bé, nhưng Đường Tăng vẫn nghe được.
- Ngộ Không đừng sợ, sư phụ sẽ cứu con ra ngay đây.
Đường Tăng nói to, sau đó hắn ném thẳng bảo bình xuống một tảng đá dưới đất.
Choang!
Bảo bình không vỡ, mà tảng đá vỡ nát.
- Cái này làm từ thứ gì vậy?
Đường Tăng trừng mắt, lại vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên nện xuống.
Choang!
Một tiếng thật lớn vang lên. Bảo bình bị nện xuống dưới đất, xuất hiện một cái hố to.
- Cứng vậy sao?
Đường Tăng khiếp sợ, thứ này trông như làm từ gốm, vậy mà lại cứng tới mức này.
Bên trong bảo bình, Tôn Ngộ Không đứng không vững. Hắn cảm thấy cả không gian này như quay cuồng liên tục, trọng tâm không ngừng thay đổi, tức cái là không bay nhảy được gì trong này.
Bảo bình của Thái Thượng Lão Quân không phải để trang trí.
- Bần tăng không tin!
Đường Tăng nhặt bảo bình lên, nhe răng ra cắn. Cắn không được, hắn lại thả xuống đất, giơ chân lên mà giẫm.
- Ta giẫm, ta giẫm, ta lại giẫm, ta tiếp tục giẫm!!!!
- Phá cho ta!!!
Hắn vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên đánh bay bảo bình, sau đó đuổi theo, tiếp tục đập.
Cong...
Bảo bình bay ra rất xa.
- Lôi Thần Chi Cầu!
Đường Tăng ngưng tụ Lôi Thần Chi Cầu rồi ném qua, sau đó thuấn di ra năm trăm mét.
Bùm...
Lôi điện hiện lên, cả khu vực rộng lớn bị lôi điện đánh cho cháy sém.
- Còn chưa vỡ...
Đường Tăng sắp phát điên, hắn giáng từ trên trời xuống, nện Cửu Hoàn Tích Trượng lên bảo bình:
- Vỡ cho bần tăng nào!!!
Coong coong...
Mặt đất bị nện cho nứt toác ra mấy cái khe thật lớn. Bảo bình hãm sâu xuống đất.
Nhưng nó vẫn chưa hề vỡ.
Bên trong bảo bình, Tôn Ngộ Không bị lắc cho sắp ói tới nơi.
- A a a, Lão Tôn chịu không nổi!!!
Tôn Ngộ Không cũng nổi giận, cả người bùng phát tiên quang. Uy năng vô tận toả ra, khiến không gian trong bảo bình đều bị bóp méo cả.
...
- Rốt cuộc phải làm thế nào mới mở được cái bình chết tiệt này?
Đường Tăng lại nhặt bảo bình lên:
- Chẳng lẽ phải đọc thần chú? Moá, Thái Thượng Lão Quân, sao ngươi không đi chết luôn đi?
- Tên Đường Tăng đáng giận, trả bảo bối lại cho bản vương!!!
Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc truyền đến. Đường Tăng hoảng sợ, ngẩng đầu thì thấy Kim Giác Đại Vương ngùn ngụt lửa giận đang đuổi tới, cặp mắt kia như muốn nuốt sống hắn.
Đường Tăng run tay, vội vàng ném bảo bình tới:
- Trả ngươi này...
Bùm...
Bảo bình vừa rời ta, đột nhiên nổ tung, khiến không gian đều bị diệt.
- A di mẹ nó đà phật...
Sắc mặt Đường Tăng biến đổi, hắn vội vàng chui vào Tiên Giới tuỳ thân.
Bùm....
Sau khi Đường Tăng tiến vào Tiên giới tuỳ thân, sóng xung kích sau vụ nổ lập tức diệt luôn nơi hắn vừa đứng. Không gian cũng bị bóp méo đi.
Sóng xung kích khiến người ta sợ hãi thổi quét, đánh văng Kim Giác Đại Vương đang hừng hực cơn tức ra ngoài, nửa người bị diệt.
- Lão Tôn ra rồi!
Tiếng Tôn Ngộ Không kêu to vang lên trên không trung. Hắn lập tức hiện ra, cả người toả ra thứ ánh sáng màu vàng bụi, áp lên cả mảng trời đất này.
Vụ nổ khủng khiếp ban nãy đã tạo nên một cái hố sâu tới cả nghìn mét. Tất cả thực vật trong phạm vi mười kilomet đều bị chôn vùi. Núi lớn bị san bằng.
Sau khi kêu to một tiếng giữa không trung, Tôn Ngộ Không mới gọi Đường Tăng:
- Sư phụ đâu rồi?
- Ngộ Không, bần tăng ở đây.
Đường Tăng đi ra khỏi Tiên Giới tuỳ thân, xuất hiện trong hư không, lòng còn sợ hãi mà nhìn cái hố to bên dưới.
Nếu hắn còn ở lại mà bị sóng kia lan tới, chắc chắn đã ngã xuống rồi.
- Cảm ơn ân cứu mạng của sư phụ.
Tôn Ngộ Không vội vàng khom người cảm ơn. Tuy thời điểm cuối cùng là bản thân hắn bùng nổ mà phá được bảo bình, nhưng hắn biết không thể bỏ qua công lao của sư phụ được.
- Ngươi không sao là tốt rồi.
Đường Tăng nói:
- Tên Kim Giác Đại Vương kia đâu?
- Ở đằng kia.
Tôn Ngộ Không chỉ vào một đống đất đá cách đó chừng nghìn mét.
Đường Tăng nhìn kỹ, thì thấy chỗ đó có một thân mình máu chảy đầm đìa, là nửa thân trên của Kim Giác Đại Vương.
Với thị lực đáng kinh ngạc của mình, Đường Tăng có thể nhìn rõ cảnh vật cách cả nghìn mét. Tên Kim Giác Đại Vương vốn hùng mạnh, lại vô cùng kiêu ngạo, nay đã hấp hối.
- Ngộ Không, con giỏi quá!
Đường Tăng hưng phấn kêu to, rồi thuấn di đi tới bên cạnh tàn thể của Kim Giác Đại Vương, sau đó không chút do dự mà dùng Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống đầu Kim Giác Đại Vương.
- Không được...
Bỗng một tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên từ trên bầu trời. Ngay sau đó, một ông già râu tóc bạc phơ giáng xuống, tay cầm phất trần, chém ra một tia sáng về phía Đường Tăng.
Rầm..
Đường Tăng bị hất bay ra ngoài, cảm giác cơ thể muốn gãy vụn.
- Mợ nó, Ngộ Không, giết lão già kia cho ta.
Đường Tăng nổi giận.
- Thái Thượng lão nhân, ngươi dám làm sư phụ bị thương, ngươi muốn chết?!
Tôn Ngộ Không giận dữ.
- Đại Thánh bớt giận, Kim Giác Đại Vương này là đồ nhi của ta.
Thái Thượng Lão Quân lo lắng.
- Cái gì, là Thái Thượng Lão Quân?
Đường Tăng kinh ngạc, cố nén đau nhức mà đứng dậy, rồi vung Cửu Hoàn Tích Trượng, trước khi Thái Thượng Lão Quân kịp phản ứng, nện mạnh xuống, dốc hết pháp lực toàn thân.
Bùm...
Một tiếng vang thật lớn, đầu Kim Giác Đại Vương vỡ tung. Óc bắn hết lên áo cà sa của Đường Tăng.