Chương : 185
- Bạn gái?
Tử Vi tiên tử sửng sốt một chút:
- Bạn gái là ý gì?
- Chính là thê ý.
Đường Tăng nói.
- Thê...
Tử Vi tiên tử ngạc nhiên sau đó hung ác trợn mắt nhìn Đường Tăng một cái, xấu hổ nói:
- Ngươi nghĩ đẹp nhỉ, hòa thượng, ngươi đừng nên có suy nghĩ không an phận.
Đường Tăng sửng sốt một chút, sau đó cảm thấy có triển vọng, nhìn dáng vẻ vị tiên tử này cũng là tĩnh mịch quá lâu rồi, bản thân có hy vọng bắt được vị tiên tử xinh đẹp này.
Vừa nghĩ có thể cưỡi trên người vị Tử Vi tiên tử xinh đẹp này mà thương yêu, Đường Tăng đã không kiềm chế được vẻ mặt cười cười.
- Ngươi đang suy nghĩ gì?
Tử Vi tiên tử thấy Đường Tăng ý dâm đầy mặt, hình như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nên có chút tức giận.
Khụ khụ!
Vương Mẫu nương nương bây giờ nhìn không nổi nữa, hòa thượng này có còn chút lễ phép nào hay không? Ngay trước mặt Thiên Đình chi mẫu như nàng, lại trêu đùa tiên nữ dưới danh nàng, thật là đáng ghét.
- A di đà phật, cô nương xinh đẹp, nhận thức một chút, tại hạ Đường đẹp trai, nàng có thể gọi ta là Soái ca.
Đường Tăng nhìn về phía Vương Mẫu, nghiêm trang nói.
Vẻ mặt Vương Mẫu có chút ngây ngốc, đầy kinh ngạc. Hòa thượng này đang nói gì?
Cô nương xinh đẹp? Soái ca?
Thân là Thiên Đình chi mẫu, ai dám nói chuyện như vậy với nàng?
Cho dù bản thân nàng cũng được coi là người đẹp đúng đầu cả Thiên Đình, nhưng chưa bao giờ có người dám thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Đến cả Ngọc Đế ngang hàng với nàng, nhưng lại quá cứng ngắc, lão đầu bảo thủ.
Hôm nay Đường Tăng đã nhận ra, thế giới Tây Du mà hắn đi tới này, không phải là bất kỳ một bộ Tây Du Ký nào mà hắn từng thấy, không phải là bản của Lục Tiểu Linh Đồng, càng không phải là bản của Trương Vệ Kiện.
Đây là một thế giới Tây Du chân thật, hơn nữa lấy nhãn lực Danh sư bốn sao của hắn, nhìn một cái là biết, Vương Mẫu nương nương tuyệt đối là một thân xử nữ.
Chuyện này đáng giá để suy nghĩ sâu xa, Vương Mẫu nương nương vẫn là xử nữ, vậy bảy tiên nữ kia từ đâu mà ra?
Hoặc là nói, Vương Mẫu nương nương và Ngọc Đế là vợ chồng sao?
- Đúng rồi, không biết cái thế giới này có bảy tiên nữ hay không?
Đường Tăng lại nghĩ đến một vấn đề.
- Này, ngươi... Ngươi chớ nói bậy bạ, đây là Vương Mẫu.
Tử Vi tiên tử vội vàng nói, lo lắng Vương Mẫu trách tội Đường Tăng.
- Người xuất gia không nói dối, trong lòng nghĩ sao nói vậy.
Đường Tăng nói:
- Vương Mẫu cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân đẹp nhất. Làm một nữ nhân xinh đẹp, hẳn là nên đi tìm một người đàn ông thương yêu mình, mà không phải tự mình trải qua vạn năm tĩnh mịch...
- Đủ rồi...
Trên mặt Vương Mẫu nương nương không nén được giận:
- Không nên nói nữa.
- Thiện tai, xin hỏi phương danh của người đẹp?
Đường Tăng khẽ mỉm cười, hất một dải tua của mũ cao tăng lên vai, đẹp trai cười hỏi.
- Này, ngươi...
Tử Vi tiên tử vô cùng tức giận, thật ra thì nàng cũng không hiểu mình tức giận cái gì, hình như là lo lắng Đường Tăng sẽ bị Vương Mẫu trách tội, bởi vì Đường Tăng cứu Tử Lan, nàng cảm kích. Nhưng hình như cũng bởi vì Đường Tăng lúc trước còn chuẩn bị cua nàng, mà bây giờ lại quay qua cua Vương Mẫu nương nương...
Đường Tăng giống như không nghe thấy lời của Tử Vi tiên tử. Hắn thấy sắc mặt Vương Mẫu nương nương có chút khó coi, bỗng nhiên kinh ngạc nói:
- Ta biết, tên ngươi khẳng định rất khó nghe, nhưng không sao, dù sao vóc người ngươi đẹp như vậy, không cần quan tâm tới một cái tên.
Vương Mẫu nương nương lập tức trợn trắng mắt, đang muốn quát, thì một tiếng quát khác truyền tới:
- Yêu hầu ở nơi nào?
Sóng âm cuồn cuộn, khiến tầng mây nơi xa cũng nổ tung.
Chỉ thấy một người mặc tiên y màu đen, uy phong lẫm liệt khí khái hiên ngang xuất hiện ở không trung.
Thanh niên có một mái tóc đen dài, tay cầm Tam Xoa Kích, mi tâm có một con mắt nhỏ, lúc mở dường như có cảnh tượng thiên địa sơ khai, vô cùng dọa người.
Đây chính Nhị Lang Thần Dương Tiễn của Quán Giang Khẩu, sau khi nhận được thư của Ngọc Đế lập tức chạy tới.
Tử Vi tiên tử sửng sốt một chút:
- Bạn gái là ý gì?
- Chính là thê ý.
Đường Tăng nói.
- Thê...
Tử Vi tiên tử ngạc nhiên sau đó hung ác trợn mắt nhìn Đường Tăng một cái, xấu hổ nói:
- Ngươi nghĩ đẹp nhỉ, hòa thượng, ngươi đừng nên có suy nghĩ không an phận.
Đường Tăng sửng sốt một chút, sau đó cảm thấy có triển vọng, nhìn dáng vẻ vị tiên tử này cũng là tĩnh mịch quá lâu rồi, bản thân có hy vọng bắt được vị tiên tử xinh đẹp này.
Vừa nghĩ có thể cưỡi trên người vị Tử Vi tiên tử xinh đẹp này mà thương yêu, Đường Tăng đã không kiềm chế được vẻ mặt cười cười.
- Ngươi đang suy nghĩ gì?
Tử Vi tiên tử thấy Đường Tăng ý dâm đầy mặt, hình như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nên có chút tức giận.
Khụ khụ!
Vương Mẫu nương nương bây giờ nhìn không nổi nữa, hòa thượng này có còn chút lễ phép nào hay không? Ngay trước mặt Thiên Đình chi mẫu như nàng, lại trêu đùa tiên nữ dưới danh nàng, thật là đáng ghét.
- A di đà phật, cô nương xinh đẹp, nhận thức một chút, tại hạ Đường đẹp trai, nàng có thể gọi ta là Soái ca.
Đường Tăng nhìn về phía Vương Mẫu, nghiêm trang nói.
Vẻ mặt Vương Mẫu có chút ngây ngốc, đầy kinh ngạc. Hòa thượng này đang nói gì?
Cô nương xinh đẹp? Soái ca?
Thân là Thiên Đình chi mẫu, ai dám nói chuyện như vậy với nàng?
Cho dù bản thân nàng cũng được coi là người đẹp đúng đầu cả Thiên Đình, nhưng chưa bao giờ có người dám thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Đến cả Ngọc Đế ngang hàng với nàng, nhưng lại quá cứng ngắc, lão đầu bảo thủ.
Hôm nay Đường Tăng đã nhận ra, thế giới Tây Du mà hắn đi tới này, không phải là bất kỳ một bộ Tây Du Ký nào mà hắn từng thấy, không phải là bản của Lục Tiểu Linh Đồng, càng không phải là bản của Trương Vệ Kiện.
Đây là một thế giới Tây Du chân thật, hơn nữa lấy nhãn lực Danh sư bốn sao của hắn, nhìn một cái là biết, Vương Mẫu nương nương tuyệt đối là một thân xử nữ.
Chuyện này đáng giá để suy nghĩ sâu xa, Vương Mẫu nương nương vẫn là xử nữ, vậy bảy tiên nữ kia từ đâu mà ra?
Hoặc là nói, Vương Mẫu nương nương và Ngọc Đế là vợ chồng sao?
- Đúng rồi, không biết cái thế giới này có bảy tiên nữ hay không?
Đường Tăng lại nghĩ đến một vấn đề.
- Này, ngươi... Ngươi chớ nói bậy bạ, đây là Vương Mẫu.
Tử Vi tiên tử vội vàng nói, lo lắng Vương Mẫu trách tội Đường Tăng.
- Người xuất gia không nói dối, trong lòng nghĩ sao nói vậy.
Đường Tăng nói:
- Vương Mẫu cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân đẹp nhất. Làm một nữ nhân xinh đẹp, hẳn là nên đi tìm một người đàn ông thương yêu mình, mà không phải tự mình trải qua vạn năm tĩnh mịch...
- Đủ rồi...
Trên mặt Vương Mẫu nương nương không nén được giận:
- Không nên nói nữa.
- Thiện tai, xin hỏi phương danh của người đẹp?
Đường Tăng khẽ mỉm cười, hất một dải tua của mũ cao tăng lên vai, đẹp trai cười hỏi.
- Này, ngươi...
Tử Vi tiên tử vô cùng tức giận, thật ra thì nàng cũng không hiểu mình tức giận cái gì, hình như là lo lắng Đường Tăng sẽ bị Vương Mẫu trách tội, bởi vì Đường Tăng cứu Tử Lan, nàng cảm kích. Nhưng hình như cũng bởi vì Đường Tăng lúc trước còn chuẩn bị cua nàng, mà bây giờ lại quay qua cua Vương Mẫu nương nương...
Đường Tăng giống như không nghe thấy lời của Tử Vi tiên tử. Hắn thấy sắc mặt Vương Mẫu nương nương có chút khó coi, bỗng nhiên kinh ngạc nói:
- Ta biết, tên ngươi khẳng định rất khó nghe, nhưng không sao, dù sao vóc người ngươi đẹp như vậy, không cần quan tâm tới một cái tên.
Vương Mẫu nương nương lập tức trợn trắng mắt, đang muốn quát, thì một tiếng quát khác truyền tới:
- Yêu hầu ở nơi nào?
Sóng âm cuồn cuộn, khiến tầng mây nơi xa cũng nổ tung.
Chỉ thấy một người mặc tiên y màu đen, uy phong lẫm liệt khí khái hiên ngang xuất hiện ở không trung.
Thanh niên có một mái tóc đen dài, tay cầm Tam Xoa Kích, mi tâm có một con mắt nhỏ, lúc mở dường như có cảnh tượng thiên địa sơ khai, vô cùng dọa người.
Đây chính Nhị Lang Thần Dương Tiễn của Quán Giang Khẩu, sau khi nhận được thư của Ngọc Đế lập tức chạy tới.