Chương : 187
Nhị Lang Thần khinh thường, tiện tay bổ ra một đạo kích mang.
- Cẩn thận...
Tử Vi tiên tử lo lắng.
Đường Tăng cũng sợ hết hồn, vội vàng thuấn di nhưng vẫn chậm một bước nhỏ, bị kích mang quẹt trúng mũ, thiếu chút nữa đánh bay.
Kích mang chém tới tầng mây nơi Đường Tăng đứng vừa nãy, dường như cắt rời cả không gian, sắc bén tột cùng.
Một khắc sau, Đường Tăng xuất hiện cách đó mười ngàn thước, toát mồ hôi lạnh, căm tức nhìn Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
- Lẩn tránh lại rất là nhanh.
Dương Tiễn giễu cợt nói.
Đường Tăng đột nhiên biến sắc, vội vàng thuấn di, nhưng vẫn chậm một bước.
Ầm...
Một cái bàn tay xuất hiện phía sau, ịn lên lưng hắn sức mạnh lớn kinh khủng đánh bay hắn.
Phốc...
Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra ngoài, Đường Tăng vội vàng tiến vào Tiên Giới tùy thân, tránh được một kích tất sát này.
- Dương Tiễn, ngươi giết sư phụ ta?
Trư Bát Giới giận dữ.
Bởi vì trong mắt người xem, một chưởng kia của Dương Tiễn giống như đã trực tiếp đánh Đường Tăng thành hư vô, chỉ để lại một búng máu bị phun ra không trung.
Tử Vi tiên tử cũng trắng bệch mặt, nàng không phải lo lắng cho Đường Tăng mà lo lắng Tôn Ngộ Không nổi điên. Bởi vì nàng nhìn ra, Tôn Ngộ Không hình như rất để ý người sư phụ này.
Cũng đừng vừa mới giải quyết xong một cái phiền phức, lại tới một cái phiền phức khác.
Ngay cả Vương Mẫu nương nương cũng hơi biến sắc.
Chỉ có Nhị Lang Thần biết, gã không giết chết Đường Tăng, một chưởng mới vừa rồi của gã cũng không định lấy mạng Đường Tăng, nhiều nhất chỉ là hoàn toàn phế bỏ mà thôi, nhưng không ngờ Đường Tăng có thể tránh thoát được.
- Có chút bản lĩnh, lại có thể tránh thoát thần giác của bổn thần.
Nhị Lang Thần hứng thú.
Ngâm...
Tiểu Bạch Long lắc mình một cái, hóa thành một con cự long màu trắng dài cả ngàn thước, tức giận nhìn Nhị Lang Thần.
- Rồng? Bổn thần còn chưa từng giết rồng đâu, đã sớm muốn học tập với Tam Thái Tử rồi.
Nhị Lang Thần cười nhạt.
- Dương Tiễn, đủ rồi!
Vương Mẫu nương nương không nhìn nổi:
- Nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi trở về đi.
- Ồ, hóa ra là Vương Mẫu, nhưng là cậu bảo ta tới truy nã yêu hầu, hiện giờ còn chưa thấy yêu hầu mà.
Dương Tiễn nghiêm trang nói.
Vương Mẫu lập tức nguyền rủa Ngọc Đế trong lòng. - Tên khốn kia sao lại điều thằng điên này tới?
Bản thân Nhị Lang Thần có thực lực cường đại, chiếm cứ Quán Giang Khẩu nhận lệnh không nhận người, hơn nữa nghe nói bởi vì mẫu thân động lòng phàm, nên bị anh ruột Ngọc Đế trấn áp dưới Hoa Sơn. Vì vậy, Nhị Lang Thần tràn đầy oán hận với người cậu này, càng thêm bằng mặt không bằng lòng.
- Chuyện nơi đây đã giải quyết xong, ngươi có thể đi về.
Vương Mẫu nương nương sắc mặt khó coi nói.
- Nhưng còn yêu hầu...
Dương Tiễn vẫn còn muốn tìm Tôn Ngộ Không đánh một trận mà, nghe nói Tôn Ngộ Không đột phá, đúng lúc gần đây gã cũng có đột phá.
- Đủ rồi!
Vương Mẫu nương nương nổi giận.
- Được rồi, nếu Vương Mẫu nói vậy, thế thì không thể trách ta không bắt yêu hầu lại, thỉnh Vương Mẫu giải thích với Ngọc Đế một chút.
Nhị Lang Thần nói sau đó xoay người muốn đi.
Bùm bùm...
Ngay tại lúc này, một lôi cầu lớn bằng nắm đấm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nhị Lang Thần rồi lập tức nổ tung.
Tạch tạch tạch...
Nơi đó điện xà tán loạn, cuồng lôi vũ động, như lôi trì tuyệt thế ra đời.
Nhị Lang Thần không có bất kỳ chuẩn bị nào, bị đánh dựng hết cả tóc.
Chờ khi sấm sét biến mất hoàn toàn, tất cả mọi người đều thấy, Nhị Lang Thần vốn anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong hơn nữa còn uy vũ bất phàm, lúc này lại có một cái đầu bông xù, hơn nữa miệng và lỗ mũi còn bốc ra khói đen, sắc mặt đen kịt.
Đám người Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử thấy một màn này, lập tức trợn mắt há mồm.
Thiên binh thiên tướng phía xa cũng tràn đầy kinh ngạc.
- Chuyện này...
- Thần tướng có chuyện gì vậy?
- Chẳng lẽ đây chính là giả bộ bị sét đánh trong truyền thuyết?
Rất nhiều thần tiên suy đoán trong lòng.
Nhị Lang Thần há miệng thở ra một ngụm khói đen, nhưng thần quang trong mắt sáng chói, thả thần giác quét nhìn, nhưng lại không phát hiện gì hết.
- Hừ!
Sau một tiếng hừ lạnh, Nhị Lang Thần chợt lóe rồi biến mất, tốc độ lại không hề chậm hơn Tôn Ngộ Không, chắc là gã cũng cảm thấy mất thể diện. Một người anh tuấn bất phàm như gã, lại bị người đánh lén thành bộ dạng như vậy!
Mặc dù cái lôi cầu đó làm cho Nhị Lang Thần trở nên chật vật, nhưng trên thực tế thì không có tổn thương thực sự gì cho gã.
Nhị Lang Thần cũng giống như Tôn Ngộ Không tu luyện Thần Ma luyện thể, không có dễ dàng bị Đường Tăng thương tổn như vậy.
Nhị Lang Thần vừa mới đi, Đường Tăng đột nhiên xuất hiện trong hư không nơi hắn biến mất, khinh thường lắc đầu một cái, khẽ thở dài:
- Quá yếu!
- Cẩn thận...
Tử Vi tiên tử lo lắng.
Đường Tăng cũng sợ hết hồn, vội vàng thuấn di nhưng vẫn chậm một bước nhỏ, bị kích mang quẹt trúng mũ, thiếu chút nữa đánh bay.
Kích mang chém tới tầng mây nơi Đường Tăng đứng vừa nãy, dường như cắt rời cả không gian, sắc bén tột cùng.
Một khắc sau, Đường Tăng xuất hiện cách đó mười ngàn thước, toát mồ hôi lạnh, căm tức nhìn Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
- Lẩn tránh lại rất là nhanh.
Dương Tiễn giễu cợt nói.
Đường Tăng đột nhiên biến sắc, vội vàng thuấn di, nhưng vẫn chậm một bước.
Ầm...
Một cái bàn tay xuất hiện phía sau, ịn lên lưng hắn sức mạnh lớn kinh khủng đánh bay hắn.
Phốc...
Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra ngoài, Đường Tăng vội vàng tiến vào Tiên Giới tùy thân, tránh được một kích tất sát này.
- Dương Tiễn, ngươi giết sư phụ ta?
Trư Bát Giới giận dữ.
Bởi vì trong mắt người xem, một chưởng kia của Dương Tiễn giống như đã trực tiếp đánh Đường Tăng thành hư vô, chỉ để lại một búng máu bị phun ra không trung.
Tử Vi tiên tử cũng trắng bệch mặt, nàng không phải lo lắng cho Đường Tăng mà lo lắng Tôn Ngộ Không nổi điên. Bởi vì nàng nhìn ra, Tôn Ngộ Không hình như rất để ý người sư phụ này.
Cũng đừng vừa mới giải quyết xong một cái phiền phức, lại tới một cái phiền phức khác.
Ngay cả Vương Mẫu nương nương cũng hơi biến sắc.
Chỉ có Nhị Lang Thần biết, gã không giết chết Đường Tăng, một chưởng mới vừa rồi của gã cũng không định lấy mạng Đường Tăng, nhiều nhất chỉ là hoàn toàn phế bỏ mà thôi, nhưng không ngờ Đường Tăng có thể tránh thoát được.
- Có chút bản lĩnh, lại có thể tránh thoát thần giác của bổn thần.
Nhị Lang Thần hứng thú.
Ngâm...
Tiểu Bạch Long lắc mình một cái, hóa thành một con cự long màu trắng dài cả ngàn thước, tức giận nhìn Nhị Lang Thần.
- Rồng? Bổn thần còn chưa từng giết rồng đâu, đã sớm muốn học tập với Tam Thái Tử rồi.
Nhị Lang Thần cười nhạt.
- Dương Tiễn, đủ rồi!
Vương Mẫu nương nương không nhìn nổi:
- Nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi trở về đi.
- Ồ, hóa ra là Vương Mẫu, nhưng là cậu bảo ta tới truy nã yêu hầu, hiện giờ còn chưa thấy yêu hầu mà.
Dương Tiễn nghiêm trang nói.
Vương Mẫu lập tức nguyền rủa Ngọc Đế trong lòng. - Tên khốn kia sao lại điều thằng điên này tới?
Bản thân Nhị Lang Thần có thực lực cường đại, chiếm cứ Quán Giang Khẩu nhận lệnh không nhận người, hơn nữa nghe nói bởi vì mẫu thân động lòng phàm, nên bị anh ruột Ngọc Đế trấn áp dưới Hoa Sơn. Vì vậy, Nhị Lang Thần tràn đầy oán hận với người cậu này, càng thêm bằng mặt không bằng lòng.
- Chuyện nơi đây đã giải quyết xong, ngươi có thể đi về.
Vương Mẫu nương nương sắc mặt khó coi nói.
- Nhưng còn yêu hầu...
Dương Tiễn vẫn còn muốn tìm Tôn Ngộ Không đánh một trận mà, nghe nói Tôn Ngộ Không đột phá, đúng lúc gần đây gã cũng có đột phá.
- Đủ rồi!
Vương Mẫu nương nương nổi giận.
- Được rồi, nếu Vương Mẫu nói vậy, thế thì không thể trách ta không bắt yêu hầu lại, thỉnh Vương Mẫu giải thích với Ngọc Đế một chút.
Nhị Lang Thần nói sau đó xoay người muốn đi.
Bùm bùm...
Ngay tại lúc này, một lôi cầu lớn bằng nắm đấm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nhị Lang Thần rồi lập tức nổ tung.
Tạch tạch tạch...
Nơi đó điện xà tán loạn, cuồng lôi vũ động, như lôi trì tuyệt thế ra đời.
Nhị Lang Thần không có bất kỳ chuẩn bị nào, bị đánh dựng hết cả tóc.
Chờ khi sấm sét biến mất hoàn toàn, tất cả mọi người đều thấy, Nhị Lang Thần vốn anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong hơn nữa còn uy vũ bất phàm, lúc này lại có một cái đầu bông xù, hơn nữa miệng và lỗ mũi còn bốc ra khói đen, sắc mặt đen kịt.
Đám người Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử thấy một màn này, lập tức trợn mắt há mồm.
Thiên binh thiên tướng phía xa cũng tràn đầy kinh ngạc.
- Chuyện này...
- Thần tướng có chuyện gì vậy?
- Chẳng lẽ đây chính là giả bộ bị sét đánh trong truyền thuyết?
Rất nhiều thần tiên suy đoán trong lòng.
Nhị Lang Thần há miệng thở ra một ngụm khói đen, nhưng thần quang trong mắt sáng chói, thả thần giác quét nhìn, nhưng lại không phát hiện gì hết.
- Hừ!
Sau một tiếng hừ lạnh, Nhị Lang Thần chợt lóe rồi biến mất, tốc độ lại không hề chậm hơn Tôn Ngộ Không, chắc là gã cũng cảm thấy mất thể diện. Một người anh tuấn bất phàm như gã, lại bị người đánh lén thành bộ dạng như vậy!
Mặc dù cái lôi cầu đó làm cho Nhị Lang Thần trở nên chật vật, nhưng trên thực tế thì không có tổn thương thực sự gì cho gã.
Nhị Lang Thần cũng giống như Tôn Ngộ Không tu luyện Thần Ma luyện thể, không có dễ dàng bị Đường Tăng thương tổn như vậy.
Nhị Lang Thần vừa mới đi, Đường Tăng đột nhiên xuất hiện trong hư không nơi hắn biến mất, khinh thường lắc đầu một cái, khẽ thở dài:
- Quá yếu!