Chương : 211
Đây là một sự kiện lớn, bởi rất nhiều thần tiên đều biết rằng cho dù tình hình như nào thì Nhiên Đăng Phật Tổ cũng không rời khỏi địa bàn của mình, lần này là vì sao?
- Ha ha ha ha...
Trong tiếng cười vang, Phật Di Lặc cũng bước ra khỏi hư không, hứng thú nhìn đám thiên tướng mênh mông phía trước.
- Kim Thiền Tử đúng là biết chọc hoạ quá mà.
Lại một vị hoà thượng đi ra. Nhưng người này lại là một Phật Đà, đầu có đội “mũ” đầy hạt châu.
Ngoài số ít tăng phật, những người khác đều có thân phận không hề thấp. Chỉ cần kéo một người bất kỳ ra cũng có uy vọng rất lớn.
Liếc mắt nhìn thì thêm những kim phật phật tăng có thực lực tương đương với Kim tiên này, số người bên phe Phật giới cũng phải tới mười vạn. Liếc mắt nhìn, phải nói là vô biên cương.
Đây quả thực là một đội quân Phật giới. Người bọn họ đều toả ra phật quang mang điềm lành, không hề phát ra chút khí thế hùng mạnh nào, mà khiến lòng người an bình.
Nhưng không thần tiên nào dám coi thường các sinh linh Phật giới này.
Ở phía sau, đám thần tiên bao gồm cả Tây Vương Mẫu đều mở to mất nhìn, vẻ mặt không dám tin.
- Đây là thế nào?
- Quan Âm Bồ Tát và Nhiên Đăng Phật Tổ đều xuất hiện!
- Nhìn kìa, không phải một trong mười tám vị La Hán sao? Sao cũng tới đây rồi?
- Kẻ nham hiểm Phật Di Lặc cũng đến rồi!
- Trời ạ! Chẳng lẽ sẽ kéo tới đại chiến giữa Thiên giới và Phật giới chứ? Chỉ vì một tên Đường Tam Tạng?
Đám thần tiên đều kinh hãi, không thể tin tưởng.
Cho đến giờ phút này, rất nhiều thần tiên đều không lý giải được, Đường Tam Tạng dù là Kim Thiền Tử chuyển thế, nhưng không thể đến mức quan trọng như vậy chứ?
Chẳng lẽ thực lực của Ngọc Đế thật sự mạnh đến mức Phật giới phải phái ra trận thế lớn như này?
Nên biết rằng người được gọi là Phật Tổ, tuy vẫn còn thua kém Như Lai Phật Tổ rất nhiều, nhưng chí ít đều là cấp Bán Bộ Đạo Tổ.
Nhiên Đăng Phật Tổ đã xuất hiện, mà Ngọc Đế thì trông không hề e ngại chút nào.
Rốt cuộc Ngọc Đế lạnh lùng mở miệng:
- Chẳng lẽ Như Lai định khai chiến à?
Trong lúc nói lời này, Ngọc Đế rất khẩn trương. Tuy rằng nếu thật sự đánh nhau, chưa rõ ai thắng ai thua, bởi Thiên Đình có rất nhiều vị đại tiên đã lánh đời. Nếu thật sự tới lúc sinh tử tồn vong, các vị đại tiên vốn không hứng thú với quyền thế này chắc chắn sẽ ra tay.
Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới uy vọng của Ngọc Đế. Nếu để Thiên Đình không gượng dậy được, hắn sẽ là kẻ có tội.
- A di đà phật!
Cuối cùng Quan Âm Bồ Tát mở miệng:
- Ngọc Đế, bần tăng và mọi người không có ác ý, chỉ là tới giúp ngươi tắt lửa giận thôi.
- Quan Âm, trẫm luôn kính trọng ngươi vì hành vi cử chỉ của ngươi khiến trẫm khâm phục, nhưng lần này trẫm không thể nhượng bộ. Nếu không giết được Đường Tam Tạng, trẫm quyết không bỏ qua!
Ngọc Đế nói với giọng lạnh lẽo như băng, không hề nể mặt Quan Âm Bồ Tát.
Quan Âm Bồ Tát và vài vị Bồ Tát liếc nhau, rồi trao đổi ánh mắt với các vị cường giả Phật giới như Nhiên Đăng Phật Tổ.
Cuối cùng, Nhiên Đăng Phật Tổ bỗng nhiên vung tay, một cấm chế cực lớn xuất hiện, bao phủ lấy đám người Quan Âm Bồ Tát, và cả Ngọc Đế lại.
Loại cấm chế này không có tác dụng phòng ngự, chỉ có thể cách âm.
- Như Lai rất khát vọng bản kinh thư kia.
Lúc này Quan Âm Bồ Tát đột nhiên nói:
- Mà Kim Thiền Tử là một nhân vật vô cùng quan trọng, không thể để mất.
Ngọc Đế đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khiếp sợ như nghĩ tới điều gì đó, mắt trợn to:
- Ý của ngươi là... Sáng thế?!
- Ha ha ha ha...
Trong tiếng cười vang, Phật Di Lặc cũng bước ra khỏi hư không, hứng thú nhìn đám thiên tướng mênh mông phía trước.
- Kim Thiền Tử đúng là biết chọc hoạ quá mà.
Lại một vị hoà thượng đi ra. Nhưng người này lại là một Phật Đà, đầu có đội “mũ” đầy hạt châu.
Ngoài số ít tăng phật, những người khác đều có thân phận không hề thấp. Chỉ cần kéo một người bất kỳ ra cũng có uy vọng rất lớn.
Liếc mắt nhìn thì thêm những kim phật phật tăng có thực lực tương đương với Kim tiên này, số người bên phe Phật giới cũng phải tới mười vạn. Liếc mắt nhìn, phải nói là vô biên cương.
Đây quả thực là một đội quân Phật giới. Người bọn họ đều toả ra phật quang mang điềm lành, không hề phát ra chút khí thế hùng mạnh nào, mà khiến lòng người an bình.
Nhưng không thần tiên nào dám coi thường các sinh linh Phật giới này.
Ở phía sau, đám thần tiên bao gồm cả Tây Vương Mẫu đều mở to mất nhìn, vẻ mặt không dám tin.
- Đây là thế nào?
- Quan Âm Bồ Tát và Nhiên Đăng Phật Tổ đều xuất hiện!
- Nhìn kìa, không phải một trong mười tám vị La Hán sao? Sao cũng tới đây rồi?
- Kẻ nham hiểm Phật Di Lặc cũng đến rồi!
- Trời ạ! Chẳng lẽ sẽ kéo tới đại chiến giữa Thiên giới và Phật giới chứ? Chỉ vì một tên Đường Tam Tạng?
Đám thần tiên đều kinh hãi, không thể tin tưởng.
Cho đến giờ phút này, rất nhiều thần tiên đều không lý giải được, Đường Tam Tạng dù là Kim Thiền Tử chuyển thế, nhưng không thể đến mức quan trọng như vậy chứ?
Chẳng lẽ thực lực của Ngọc Đế thật sự mạnh đến mức Phật giới phải phái ra trận thế lớn như này?
Nên biết rằng người được gọi là Phật Tổ, tuy vẫn còn thua kém Như Lai Phật Tổ rất nhiều, nhưng chí ít đều là cấp Bán Bộ Đạo Tổ.
Nhiên Đăng Phật Tổ đã xuất hiện, mà Ngọc Đế thì trông không hề e ngại chút nào.
Rốt cuộc Ngọc Đế lạnh lùng mở miệng:
- Chẳng lẽ Như Lai định khai chiến à?
Trong lúc nói lời này, Ngọc Đế rất khẩn trương. Tuy rằng nếu thật sự đánh nhau, chưa rõ ai thắng ai thua, bởi Thiên Đình có rất nhiều vị đại tiên đã lánh đời. Nếu thật sự tới lúc sinh tử tồn vong, các vị đại tiên vốn không hứng thú với quyền thế này chắc chắn sẽ ra tay.
Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới uy vọng của Ngọc Đế. Nếu để Thiên Đình không gượng dậy được, hắn sẽ là kẻ có tội.
- A di đà phật!
Cuối cùng Quan Âm Bồ Tát mở miệng:
- Ngọc Đế, bần tăng và mọi người không có ác ý, chỉ là tới giúp ngươi tắt lửa giận thôi.
- Quan Âm, trẫm luôn kính trọng ngươi vì hành vi cử chỉ của ngươi khiến trẫm khâm phục, nhưng lần này trẫm không thể nhượng bộ. Nếu không giết được Đường Tam Tạng, trẫm quyết không bỏ qua!
Ngọc Đế nói với giọng lạnh lẽo như băng, không hề nể mặt Quan Âm Bồ Tát.
Quan Âm Bồ Tát và vài vị Bồ Tát liếc nhau, rồi trao đổi ánh mắt với các vị cường giả Phật giới như Nhiên Đăng Phật Tổ.
Cuối cùng, Nhiên Đăng Phật Tổ bỗng nhiên vung tay, một cấm chế cực lớn xuất hiện, bao phủ lấy đám người Quan Âm Bồ Tát, và cả Ngọc Đế lại.
Loại cấm chế này không có tác dụng phòng ngự, chỉ có thể cách âm.
- Như Lai rất khát vọng bản kinh thư kia.
Lúc này Quan Âm Bồ Tát đột nhiên nói:
- Mà Kim Thiền Tử là một nhân vật vô cùng quan trọng, không thể để mất.
Ngọc Đế đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khiếp sợ như nghĩ tới điều gì đó, mắt trợn to:
- Ý của ngươi là... Sáng thế?!