Chương : 220
Chờ khi Quan Âm tới Hoa Quả Sơn, huyết thống của Tôn Ngộ Không đã thức tỉnh xong.
Lúc này Tôn Ngộ Không đã trở lại kích cỡ ban đầu, bò ra từ biển, vừa đi vào bờ vừa hưng phấn.
Tôn Ngộ Không vốn cho rằng mình là một sinh linh không cha không mẹ, nay phát hiện mình cũng có cha mẹ, nên hắn vừa hưng phấn lại vừa mê mang.
Trong lúc huyết thống thức tỉnh ban nãy, hắn thấy được vài thứ. Đó là ký ức truyền thừa theo huyết thống. Tuy đứt quãng, nhưng vẫn khiến hắn hiểu được một vài chuyện.
Hắn có thể khẳng định là hắn có cha mẹ, tuy không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc huyết thống thức tỉnh, Tôn Ngộ Không không hoàn toàn mất hết lý trí, cho nên mới biết được những điều đó.
Hắn vừa thấy mê mang, lại thấy hưng phấn, rất muốn tìm người để chia sẻ tâm tình.
Trên bờ, một lũ khỉ đang đứng từ xa mà nhìn. Có con tò mò, có con khiếp sợ, cũng có con hưng phấn. Lũ khỉ này dù có linh tính, nhưng tâm tư đơn thuần nên chưa nghĩ được nhiều.
Đường Tăng thì đứng trên một tảng đá, nhìn Tôn Ngộ Không đi tới từ trong biển, cũng đang quan sát cảnh tượng xung quanh. Thực tế thì nửa năm nay hắn vẫn luôn quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nơi này đúng như những gì Tôn Ngộ Không nói, có từ trường đặc biệt bao phủ, nên thần tiên thần giác đều bị che lại.
Nếu không phải bản thân hắn tiến vào nơi này, các thần tiên khác khó lòng biết được bọn họ đang núp trong Hoa Quả Sơn, trừ phi có Thiên Lý Nhãn.
Víu...
Bỗng dưng Tôn Ngộ Không bay vọt lên trời, biến mất trong tầng mây.
- Sư phụ, đại sư huynh không sao chứ?
Sa Tăng lo lắng.
- Hầu ca lên trời rồi.
Trư Bát Giới cũng bận tâm, nhưng hắn không lo cho Tôn Ngộ Không, mà lo về những gì Tôn Ngộ Không sẽ gây ra.
Đường Tăng đoán được Tôn Ngộ Không định đi làm gì, quá nửa là đi tìm người để chia sẻ tâm tình.
Mà lúc này, người phù hợp nhất, không thể nghi ngờ, chính là Tử Lan. Tôn Ngộ Không mặc dù ngây thơ về khoản yêu đương, lại theo bản năng mà có chuyện gì chia sẻ với Tử Lan.
- Hửm?
Bỗng nhiên Đường Tăng nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Đám người Trư Bát Giới cũng phát hiện, đều ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy nơi đó, một bạch quang xuất hiện. Quan Âm Bồ Tát nhanh chóng bay tới, tốc độ rất nhanh.
- Quan Âm Bồ Tát?
- Bồ Tát đến đây rồi.
- Là tìm đại vương à?
Lũ khỉ trên Hoa Quả Sơn líu ríu, gọi tới gọi lui.
Lúc này Quan Âm Bồ Tát đang đứng trên một đài sen vàng, nhưng tuy vậy mà bay tới Hoa Quả Sơn rất nhanh.
Quan Âm nhìn về hướng mà Tôn Ngộ Không rời đi, sau đó mới nhìn xuống chỗ đám người Đường Tăng, vẻ mặt phức tạp.
- Bái kiến Quan Âm.
Đường Tăng vội hành lễ, có phần chột dạ, không biết có phải Quan Âm Bồ Tát đến hỏi tội hay không. Giờ hắn còn chưa thể chống lại Như Lai Phật Tổ mà.
- Bái kiến Quan Âm Bồ Tát!
Trư Bát Giới, tiểu bạch long và Sa Tăng vội vàng hành lễ.
Quan Âm mỉm cười gật đầu:
- Kim Thiền Tử... Thôi ta gọi ngươi là Đường Tam Tạng.
Giọng Quan Âm rất nhẹ nhàng, nên không rõ lòng nàng đang nghĩ gì.
- Quan Âm muốn gọi sao thì gọi, bần tăng không có ý kiến.
Đường Tăng trả lời nghiêm trang.
Quan Âm Bồ Tát thấy thế, mỉm cười lắc đầu, lòng càng khẳng định rằng kiếp này Kim Thiền Tử chuyển thế xong đã hoàn toàn thay đổi tính cách. Lúc trước Kim Thiền Tử chắc chắn sẽ không nói chuyện với nàng như vậy.
May là không ảnh hưởng gì với đại cuộc cả.
- Thiên Đình đã thu binh, ngươi còn định trốn tới khi nào?
Quan Âm nói.
- Dạ?
Đường Tăng bỗng thấy đau đầu, xem ra Quan Âm đã biết những gì mình gây ra ở Thiên Đình. Chỉ là hắn thấy kỳ quái, không ngờ Quan Âm lại không có ý trách tội hắn.
- Việc này không nên chậm trễ. Giờ các ngươi tiếp tục đi lấy kinh đi, đừng để chậm canh giờ.
Quan Âm tiếp tục nói.
- Vâng, Quan Âm.
Đường Tăng cung kính trả lời, nhưng lần này hắn to gan lớn mật ngẩng đầu quan sát dung mạo Quan Âm.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng Đường Tăng vẫn thấy Quan Âm rất đẹp. Dung mạo tuổi hai mươi, làn da mịn màng, tóc dài ngang eo, vòng eo nhỏ.
Quan Âm Bồ Tát thấy Đường Tăng đang nhìn mình, cũng không để ý, mà quay người điều khiển đài sen bay đi, chỉ tích tắc đã biến mất ở cuối biển rộng.
- Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại xuất gia làm Bồ Tát chứ nhỉ?
Quan Âm đi rồi, Đường Tăng đột nhiên thì thầm.
Trư Bát Giới ở bên cũng đồng ý:
- Sư phụ cũng cảm thấy vậy ạ! Lão Trư cũng thấy thế đó.
- Anh hùng luôn có cái nhìn giống nhau.
Đường Tăng như tìm được tri kỷ, kề vai với Trư Bát Giới:
- Bát Giới, con ở Thiên Đình lâu năm, biết được những mỹ nữ nào nhiều?
- Nói đến mỹ nữ thì có nhiều lắm. Hằng Nga muội muội chắc chắn là người đẹp nhất. Tiếc rằng Hằng Nga muội muội lúc nào cũng đề phòng con.
Trư Bát Giới nói:
- Ngoài ra, Tam Thánh Mẫu cũng rất đẹp. Đúng rồi, Tam Thánh Mẫu chính là muội muội Dương Thiền của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, khá là thanh thuần...
- Không đúng, không phải Tam Thánh Mẫu, muội muội của Dương Tiễn, đã lập gia đình rồi sao?
Đường Tăng hớ tới câu chuyện Trầm Hương cứu mẹ.
Trư Bát Giới ngạc nhiên:
- Tam Thánh Mẫu đã lập gia đình? Sao Lão Trư không biết?
- Ơ, vậy con có biết Trầm Hương không?
- Trầm Hương? Lão Trư có nghe nói qua gỗ trầm hương.
- Vậy con có biết Lưu Ngạn Xương không?
- Lưu Ngạn Xương? Thần tiên phương nào vậy?
Trư Bát Giới mờ mịt.
Đường Tăng bỗng nhiên vỗ đầu một cái:
- Đúng rồi, chuyện Trầm Hương cứu mẹ hình như xảy ra sau khi thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh xong. Nói cách khác, hiện tại Trầm Hương còn chưa ra đời, Dương Thiền chưa bị phàm nhân bắt cóc.
- Sư phụ đang nói gì vậy?
Trư Bát Giới ngạc nhiên.
- Bát Giới, con biết Tam Thánh Mẫu Dương Thiền ở nơi nào không?
Đường Tăng hỏi.
- Biết chứ ạ! Tam Thánh Mẫu Dương Thiền tuy là thần tiên, nhưng vẫn ở tại Nhân giới, Thánh Mẫu Điện ở đỉnh Hoa Sơn Liên Hoa. Sư phụ hỏi cái này làm gì?
Trư Bát Giới tỏ ra kỳ quái.
- Thiện tai thiện tai, bần tăng bấm đốt ngón tay thì phát hiện Tam Thánh Mẫu Dương Thiền hẳn là đang tư xuân, bần tăng định tới giúp nàng thoát khỏi bể khổ.
Đường Tăng nghiêm trang mà nói.
- Sư phụ thật vĩ đại.
- Điều đó rất đúng.
- Sư phụ, Lão Trư cũng muốn giúp nàng một tay.
- Vậy con ở cạnh sư phụ hô hào trợ uy nhé.
Tiểu bạch long và Sa Tăng đứng bên, trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi thầy trò ngưu tầm ngưu, mã tầm mã này.
- Chẳng lẽ sư phụ thật sự có ý đồ xấu gì với Tam Thánh Mẫu Dương Thiền à?
Sa Tăng nghi ngờ.
- Với kinh nghiệm của bản long, sư phụ chắc chắn là một người xuất gia có thù tất báo. Nhị Lang Thần khiến hắn chịu thiệt hai lần, giờ chính là lúc báo thù.
Tiểu bạch long tỏ ra mình là người từng trải.
- Xuất phát!
Đường Tăng phất tay áo.
- Sư phụ, không chờ đại sư huynh à? Quan Âm Bồ Tát bảo chúng ta mau đi lấy kinh mà.
Sa Tăng vội kêu lên.
- Gấp cái gì. Việc lớn quan trọng hơn. Đúng rồi, Ngộ Tĩnh, con và A Quy ở lại. Khi Ngộ Không về, các con cứ tới nơi mà lúc trước chúng ta lên Thiên Đình chờ sư phụ và Bát Giới.
Việc lớn quan trọng hơn!!!
Sa Tăng suýt thì phun ra.
Víu.
Đường Tăng cùng Trư Bát Giới bay thẳng ra khỏi Hoa Quả Sơn, tới đỉnh Hoa Sơn Liên Hoa.
- Tam Thánh Mẫu, bần tăng tới cứu nàng khỏi bể khổ đây!
Lúc này Tôn Ngộ Không đã trở lại kích cỡ ban đầu, bò ra từ biển, vừa đi vào bờ vừa hưng phấn.
Tôn Ngộ Không vốn cho rằng mình là một sinh linh không cha không mẹ, nay phát hiện mình cũng có cha mẹ, nên hắn vừa hưng phấn lại vừa mê mang.
Trong lúc huyết thống thức tỉnh ban nãy, hắn thấy được vài thứ. Đó là ký ức truyền thừa theo huyết thống. Tuy đứt quãng, nhưng vẫn khiến hắn hiểu được một vài chuyện.
Hắn có thể khẳng định là hắn có cha mẹ, tuy không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc huyết thống thức tỉnh, Tôn Ngộ Không không hoàn toàn mất hết lý trí, cho nên mới biết được những điều đó.
Hắn vừa thấy mê mang, lại thấy hưng phấn, rất muốn tìm người để chia sẻ tâm tình.
Trên bờ, một lũ khỉ đang đứng từ xa mà nhìn. Có con tò mò, có con khiếp sợ, cũng có con hưng phấn. Lũ khỉ này dù có linh tính, nhưng tâm tư đơn thuần nên chưa nghĩ được nhiều.
Đường Tăng thì đứng trên một tảng đá, nhìn Tôn Ngộ Không đi tới từ trong biển, cũng đang quan sát cảnh tượng xung quanh. Thực tế thì nửa năm nay hắn vẫn luôn quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nơi này đúng như những gì Tôn Ngộ Không nói, có từ trường đặc biệt bao phủ, nên thần tiên thần giác đều bị che lại.
Nếu không phải bản thân hắn tiến vào nơi này, các thần tiên khác khó lòng biết được bọn họ đang núp trong Hoa Quả Sơn, trừ phi có Thiên Lý Nhãn.
Víu...
Bỗng dưng Tôn Ngộ Không bay vọt lên trời, biến mất trong tầng mây.
- Sư phụ, đại sư huynh không sao chứ?
Sa Tăng lo lắng.
- Hầu ca lên trời rồi.
Trư Bát Giới cũng bận tâm, nhưng hắn không lo cho Tôn Ngộ Không, mà lo về những gì Tôn Ngộ Không sẽ gây ra.
Đường Tăng đoán được Tôn Ngộ Không định đi làm gì, quá nửa là đi tìm người để chia sẻ tâm tình.
Mà lúc này, người phù hợp nhất, không thể nghi ngờ, chính là Tử Lan. Tôn Ngộ Không mặc dù ngây thơ về khoản yêu đương, lại theo bản năng mà có chuyện gì chia sẻ với Tử Lan.
- Hửm?
Bỗng nhiên Đường Tăng nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Đám người Trư Bát Giới cũng phát hiện, đều ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy nơi đó, một bạch quang xuất hiện. Quan Âm Bồ Tát nhanh chóng bay tới, tốc độ rất nhanh.
- Quan Âm Bồ Tát?
- Bồ Tát đến đây rồi.
- Là tìm đại vương à?
Lũ khỉ trên Hoa Quả Sơn líu ríu, gọi tới gọi lui.
Lúc này Quan Âm Bồ Tát đang đứng trên một đài sen vàng, nhưng tuy vậy mà bay tới Hoa Quả Sơn rất nhanh.
Quan Âm nhìn về hướng mà Tôn Ngộ Không rời đi, sau đó mới nhìn xuống chỗ đám người Đường Tăng, vẻ mặt phức tạp.
- Bái kiến Quan Âm.
Đường Tăng vội hành lễ, có phần chột dạ, không biết có phải Quan Âm Bồ Tát đến hỏi tội hay không. Giờ hắn còn chưa thể chống lại Như Lai Phật Tổ mà.
- Bái kiến Quan Âm Bồ Tát!
Trư Bát Giới, tiểu bạch long và Sa Tăng vội vàng hành lễ.
Quan Âm mỉm cười gật đầu:
- Kim Thiền Tử... Thôi ta gọi ngươi là Đường Tam Tạng.
Giọng Quan Âm rất nhẹ nhàng, nên không rõ lòng nàng đang nghĩ gì.
- Quan Âm muốn gọi sao thì gọi, bần tăng không có ý kiến.
Đường Tăng trả lời nghiêm trang.
Quan Âm Bồ Tát thấy thế, mỉm cười lắc đầu, lòng càng khẳng định rằng kiếp này Kim Thiền Tử chuyển thế xong đã hoàn toàn thay đổi tính cách. Lúc trước Kim Thiền Tử chắc chắn sẽ không nói chuyện với nàng như vậy.
May là không ảnh hưởng gì với đại cuộc cả.
- Thiên Đình đã thu binh, ngươi còn định trốn tới khi nào?
Quan Âm nói.
- Dạ?
Đường Tăng bỗng thấy đau đầu, xem ra Quan Âm đã biết những gì mình gây ra ở Thiên Đình. Chỉ là hắn thấy kỳ quái, không ngờ Quan Âm lại không có ý trách tội hắn.
- Việc này không nên chậm trễ. Giờ các ngươi tiếp tục đi lấy kinh đi, đừng để chậm canh giờ.
Quan Âm tiếp tục nói.
- Vâng, Quan Âm.
Đường Tăng cung kính trả lời, nhưng lần này hắn to gan lớn mật ngẩng đầu quan sát dung mạo Quan Âm.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng Đường Tăng vẫn thấy Quan Âm rất đẹp. Dung mạo tuổi hai mươi, làn da mịn màng, tóc dài ngang eo, vòng eo nhỏ.
Quan Âm Bồ Tát thấy Đường Tăng đang nhìn mình, cũng không để ý, mà quay người điều khiển đài sen bay đi, chỉ tích tắc đã biến mất ở cuối biển rộng.
- Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại xuất gia làm Bồ Tát chứ nhỉ?
Quan Âm đi rồi, Đường Tăng đột nhiên thì thầm.
Trư Bát Giới ở bên cũng đồng ý:
- Sư phụ cũng cảm thấy vậy ạ! Lão Trư cũng thấy thế đó.
- Anh hùng luôn có cái nhìn giống nhau.
Đường Tăng như tìm được tri kỷ, kề vai với Trư Bát Giới:
- Bát Giới, con ở Thiên Đình lâu năm, biết được những mỹ nữ nào nhiều?
- Nói đến mỹ nữ thì có nhiều lắm. Hằng Nga muội muội chắc chắn là người đẹp nhất. Tiếc rằng Hằng Nga muội muội lúc nào cũng đề phòng con.
Trư Bát Giới nói:
- Ngoài ra, Tam Thánh Mẫu cũng rất đẹp. Đúng rồi, Tam Thánh Mẫu chính là muội muội Dương Thiền của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, khá là thanh thuần...
- Không đúng, không phải Tam Thánh Mẫu, muội muội của Dương Tiễn, đã lập gia đình rồi sao?
Đường Tăng hớ tới câu chuyện Trầm Hương cứu mẹ.
Trư Bát Giới ngạc nhiên:
- Tam Thánh Mẫu đã lập gia đình? Sao Lão Trư không biết?
- Ơ, vậy con có biết Trầm Hương không?
- Trầm Hương? Lão Trư có nghe nói qua gỗ trầm hương.
- Vậy con có biết Lưu Ngạn Xương không?
- Lưu Ngạn Xương? Thần tiên phương nào vậy?
Trư Bát Giới mờ mịt.
Đường Tăng bỗng nhiên vỗ đầu một cái:
- Đúng rồi, chuyện Trầm Hương cứu mẹ hình như xảy ra sau khi thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh xong. Nói cách khác, hiện tại Trầm Hương còn chưa ra đời, Dương Thiền chưa bị phàm nhân bắt cóc.
- Sư phụ đang nói gì vậy?
Trư Bát Giới ngạc nhiên.
- Bát Giới, con biết Tam Thánh Mẫu Dương Thiền ở nơi nào không?
Đường Tăng hỏi.
- Biết chứ ạ! Tam Thánh Mẫu Dương Thiền tuy là thần tiên, nhưng vẫn ở tại Nhân giới, Thánh Mẫu Điện ở đỉnh Hoa Sơn Liên Hoa. Sư phụ hỏi cái này làm gì?
Trư Bát Giới tỏ ra kỳ quái.
- Thiện tai thiện tai, bần tăng bấm đốt ngón tay thì phát hiện Tam Thánh Mẫu Dương Thiền hẳn là đang tư xuân, bần tăng định tới giúp nàng thoát khỏi bể khổ.
Đường Tăng nghiêm trang mà nói.
- Sư phụ thật vĩ đại.
- Điều đó rất đúng.
- Sư phụ, Lão Trư cũng muốn giúp nàng một tay.
- Vậy con ở cạnh sư phụ hô hào trợ uy nhé.
Tiểu bạch long và Sa Tăng đứng bên, trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi thầy trò ngưu tầm ngưu, mã tầm mã này.
- Chẳng lẽ sư phụ thật sự có ý đồ xấu gì với Tam Thánh Mẫu Dương Thiền à?
Sa Tăng nghi ngờ.
- Với kinh nghiệm của bản long, sư phụ chắc chắn là một người xuất gia có thù tất báo. Nhị Lang Thần khiến hắn chịu thiệt hai lần, giờ chính là lúc báo thù.
Tiểu bạch long tỏ ra mình là người từng trải.
- Xuất phát!
Đường Tăng phất tay áo.
- Sư phụ, không chờ đại sư huynh à? Quan Âm Bồ Tát bảo chúng ta mau đi lấy kinh mà.
Sa Tăng vội kêu lên.
- Gấp cái gì. Việc lớn quan trọng hơn. Đúng rồi, Ngộ Tĩnh, con và A Quy ở lại. Khi Ngộ Không về, các con cứ tới nơi mà lúc trước chúng ta lên Thiên Đình chờ sư phụ và Bát Giới.
Việc lớn quan trọng hơn!!!
Sa Tăng suýt thì phun ra.
Víu.
Đường Tăng cùng Trư Bát Giới bay thẳng ra khỏi Hoa Quả Sơn, tới đỉnh Hoa Sơn Liên Hoa.
- Tam Thánh Mẫu, bần tăng tới cứu nàng khỏi bể khổ đây!