Chương : 228
Cũng may mình là người tốt đấy, Đường Tăng âm thầm nói, nếu không phải phía dưới Dương Thiền bây giờ còn có lạc hồng, hắn thậm chí hoài nghi nàng rất tùy tiện đâu.
Đường Tăng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói một cái tên rất cao thượng, lại đột nhiên cảm giác được một khí tức cường đại nhanh chóng tới gần.
- Không tốt, có người đến rồi!
Dương Thiền cũng cảm thấy, khuôn mặt biến sắc, nhanh chóng đứng lên, vung tay lên, quần áo trên đất bay tới, ánh sáng lóe lên đã mặc ở trên người nàng.
Cùng lúc đó, hai tay Đường Tăng cũng hóa thành huyễn ảnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Thiền, trong nháy mắt mặc quần áo tử tế.
Vèo...
Một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại trước miếu Tam Thánh Mẫu, rõ ràng là Tam thái tử Na Tra.
Na Tra vừa xuất hiện, liền nhìn thấy Tam Thánh Mẫu Dương Thiền cùng một nam nhân xa lạ trong miếu, ngay sau đó, liền ngây dại, bởi vì, hắn kinh ngạc phát hiện, quần áo Tam Thánh Mẫu cùng tên nam nhân xa lạ kia đều rất ngổn ngang.
Đặc biệt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tam Thánh Mẫu còn mang theo ửng hồng sau khi làm chuyện kia, mặc dù Na Tra chưa trải qua, nhưng cũng đã từng thấy rất nhiều nữ nhân trong tình huống như vậy.
- Các ngươi... các ngươi...
Na Tra trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Trong nháy mắt khuôn mặt Dương Thiền hết đỏ lại trắng, vội vàng nói:
- Tam thái tử, không phải giống như ngươi nghĩ đâu...
Vèo...
Đột nhiên lại là một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, Trư Bát Giới chạy đến.
- Sư phụ, lão Trư con đã rất nỗ lực giúp ngài tranh thủ thời gian, nhưng tốc độ của Tam thái tử Na Tra này quá nhanh, cũng không nên trách lão Trư con nha.
Trư Bát Giới vừa đến, liền nói với “thư sinh” bên cạnh Dương Thiền.
- Sư phụ?
Na Tra cùng Dương Thiền đều ngẩn ra.
- Ngươi...
Sắc mặt Dương Thiền tái nhợt.
- Ngươi là Đường Tam Tạng?
Na Tra cũng kêu lên sợ hãi, trợn mắt ngoác mồm nhìn tên nam nhân xa lạ này.
- Không phải.
Đường Tăng vội vàng phủ nhận.
- Ngươi chính là Đường Tam Tạng.
Na Tra rất khẳng định nói:
- Người có thể làm cho Thiên Bồng Nguyên Soái gọi sư phụ, một là Tổ sư Bồ Đề, hai là Đường Tam Tạng, lẽ nào ngươi là Tổ sư Bồ Đề?
- Khó trách Thiên Bồng Nguyên Soái muốn ngăn cản ta, hóa ra...
Na Tra cười lạnh, nhìn chằm chằm Đường Tăng cùng Dương Thiền.
- Ngươi... ngươi...
Đôi mắt Dương Thiền đỏ lên, như muốn khóc, tức giận nhìn Đường Tăng.
- Tam Thánh Mẫu nàng nghe ta nói...
Đường Tăng vội vàng muốn giải thích.
- Ngươi có phải Đường Tam Tạng hay không?
Dương Thiền khẽ quát nói, cảm giác mình đã chịu một sự lừa dối to lớn, bởi vì nàng nhớ lại tốc độ mặc quần áo vừa nãy của Đường Tăng.
Một thư sinh người phàm, tuyệt đối không thể có tốc độ như vậy.
Đường Tăng hơi do dự, liền trả lời:
- Đúng, thế nhưng...
- Ngươi...ngươi lừa ta?!
Dương Thiền vô cùng phẫn nộ, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Chính mình lại bị một hòa thượng lừa mất thân thể?!
Thân thể Dương Thiền mềm nhũn, vội vàng dùng tay đỡ lấy cột của miếu, Đường Tăng muốn dìu nàng, lại bị nàng dùng pháp lực đẩy ra.
- Ta không lừa nàng, nàng đừng vội mà.
Đường Tăng giải thích.
- Ha ha, thực sự là buồn cười, đường đường Thánh Tăng Đường Tam Tạng, dĩ nhiên lên giường với Tam Thánh Mẫu Dương Thiền, không biết nếu tên Dương Tiễn kia biết, sẽ là vẻ mặt gì nhỉ?
Na Tra cười to nói.
- Mẹ kiếp, người cười cái quái gì?!
Đường Tăng nổi giận, một cước đạp đến.
Hỏa Anh Thương của Na Tra xẹt qua một đạo hoả tuyến, vụt một tiếng rạch một vết máu lên cẳng chân Đường Tăng.
Đường Tăng vội vàng lui về phía sau, vết thương trên bắp chân dĩ nhiên vừa nóng hừng hực lại đau nhức, bên trong đó có hỏa khí tỏa ra, khó có thể khép lại, hiển nhiên Hỏa Anh Thương của Na Tra có chứa lực công kích thuộc tính hỏa.
- Mẹ nó, Bát Giới đánh gãy răng hắn cho sư phụ.
Đường Tăng nổi giận.
Đường Tăng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói một cái tên rất cao thượng, lại đột nhiên cảm giác được một khí tức cường đại nhanh chóng tới gần.
- Không tốt, có người đến rồi!
Dương Thiền cũng cảm thấy, khuôn mặt biến sắc, nhanh chóng đứng lên, vung tay lên, quần áo trên đất bay tới, ánh sáng lóe lên đã mặc ở trên người nàng.
Cùng lúc đó, hai tay Đường Tăng cũng hóa thành huyễn ảnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Thiền, trong nháy mắt mặc quần áo tử tế.
Vèo...
Một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại trước miếu Tam Thánh Mẫu, rõ ràng là Tam thái tử Na Tra.
Na Tra vừa xuất hiện, liền nhìn thấy Tam Thánh Mẫu Dương Thiền cùng một nam nhân xa lạ trong miếu, ngay sau đó, liền ngây dại, bởi vì, hắn kinh ngạc phát hiện, quần áo Tam Thánh Mẫu cùng tên nam nhân xa lạ kia đều rất ngổn ngang.
Đặc biệt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tam Thánh Mẫu còn mang theo ửng hồng sau khi làm chuyện kia, mặc dù Na Tra chưa trải qua, nhưng cũng đã từng thấy rất nhiều nữ nhân trong tình huống như vậy.
- Các ngươi... các ngươi...
Na Tra trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Trong nháy mắt khuôn mặt Dương Thiền hết đỏ lại trắng, vội vàng nói:
- Tam thái tử, không phải giống như ngươi nghĩ đâu...
Vèo...
Đột nhiên lại là một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, Trư Bát Giới chạy đến.
- Sư phụ, lão Trư con đã rất nỗ lực giúp ngài tranh thủ thời gian, nhưng tốc độ của Tam thái tử Na Tra này quá nhanh, cũng không nên trách lão Trư con nha.
Trư Bát Giới vừa đến, liền nói với “thư sinh” bên cạnh Dương Thiền.
- Sư phụ?
Na Tra cùng Dương Thiền đều ngẩn ra.
- Ngươi...
Sắc mặt Dương Thiền tái nhợt.
- Ngươi là Đường Tam Tạng?
Na Tra cũng kêu lên sợ hãi, trợn mắt ngoác mồm nhìn tên nam nhân xa lạ này.
- Không phải.
Đường Tăng vội vàng phủ nhận.
- Ngươi chính là Đường Tam Tạng.
Na Tra rất khẳng định nói:
- Người có thể làm cho Thiên Bồng Nguyên Soái gọi sư phụ, một là Tổ sư Bồ Đề, hai là Đường Tam Tạng, lẽ nào ngươi là Tổ sư Bồ Đề?
- Khó trách Thiên Bồng Nguyên Soái muốn ngăn cản ta, hóa ra...
Na Tra cười lạnh, nhìn chằm chằm Đường Tăng cùng Dương Thiền.
- Ngươi... ngươi...
Đôi mắt Dương Thiền đỏ lên, như muốn khóc, tức giận nhìn Đường Tăng.
- Tam Thánh Mẫu nàng nghe ta nói...
Đường Tăng vội vàng muốn giải thích.
- Ngươi có phải Đường Tam Tạng hay không?
Dương Thiền khẽ quát nói, cảm giác mình đã chịu một sự lừa dối to lớn, bởi vì nàng nhớ lại tốc độ mặc quần áo vừa nãy của Đường Tăng.
Một thư sinh người phàm, tuyệt đối không thể có tốc độ như vậy.
Đường Tăng hơi do dự, liền trả lời:
- Đúng, thế nhưng...
- Ngươi...ngươi lừa ta?!
Dương Thiền vô cùng phẫn nộ, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Chính mình lại bị một hòa thượng lừa mất thân thể?!
Thân thể Dương Thiền mềm nhũn, vội vàng dùng tay đỡ lấy cột của miếu, Đường Tăng muốn dìu nàng, lại bị nàng dùng pháp lực đẩy ra.
- Ta không lừa nàng, nàng đừng vội mà.
Đường Tăng giải thích.
- Ha ha, thực sự là buồn cười, đường đường Thánh Tăng Đường Tam Tạng, dĩ nhiên lên giường với Tam Thánh Mẫu Dương Thiền, không biết nếu tên Dương Tiễn kia biết, sẽ là vẻ mặt gì nhỉ?
Na Tra cười to nói.
- Mẹ kiếp, người cười cái quái gì?!
Đường Tăng nổi giận, một cước đạp đến.
Hỏa Anh Thương của Na Tra xẹt qua một đạo hoả tuyến, vụt một tiếng rạch một vết máu lên cẳng chân Đường Tăng.
Đường Tăng vội vàng lui về phía sau, vết thương trên bắp chân dĩ nhiên vừa nóng hừng hực lại đau nhức, bên trong đó có hỏa khí tỏa ra, khó có thể khép lại, hiển nhiên Hỏa Anh Thương của Na Tra có chứa lực công kích thuộc tính hỏa.
- Mẹ nó, Bát Giới đánh gãy răng hắn cho sư phụ.
Đường Tăng nổi giận.