Chương 1: Mở Đầu
Ánh nắng chói chang xuyên rọi xuống mặt nước của bể cá lớn bên cạnh trung tâm mua sắm bật nhất nước Z.Tòa thành cao trọc trời với nhiều tầng kiến trúc mang phong cách Đông Âu. Phía trước sảnh rộng lớn là quán cà phê luôn luôn được bao phủ bởi những bản nhạc giao hưởng của nhiều tác giả lớn trên thế giới. Alix bước vào, có tia ánh nắng từ cửa kính trên cao chói lóa dạ vào mắt cô. Tháo chiếc kính râm xuống, nhìn đảo mắt một vòng lớn bỗng trong lòng có chút rạo rực. "Chị Alix, em ở đây." Từ phía xa có một chàng trai cao tầm trung chạy đến, cậu nở nụ cười tươi vừa hô gọi.Alix quay người lại, nhìn thấy chàng trai chạy đến liền cười tươi háo hức."Khiêm à, đã nhiều năm không gặp em, trông em cao hơn nhiều rồi."Khiêm cười hề hề gãi đầu đáp: "Cũng bốn năm trôi qua rồi, em giờ không còn là cậu nhóc lẽo đẽo theo chị như hồi xưa đâu."Alix nghe Khiêm nói liền bật cười, nhướng mày tỏ vẻ hứng thú."Vậy giờ chúng ta đi họp được chưa, thư kí?"Nói rồi Alix theo hướng thẳng bước đi, Khiêm sau câu nói của Alix cũng đã ngộ được liền cười hí hửng chạy theo liên tục hứng hở mà nói: "Cảm ơn chị đã nhận em làm thư ký, em khẳng định sẽ trung thành hết mực."Hai người tiếng cười tiếng nói đi lên tầng năm mươi bảy. Cửa thang máy mở, Alix và Khiêm bước ra cùng lúc đó bên cạnh cũng có một người đàn ông từ thang máy bước ra. Mọi chuyện không có gì quá bất thường cho đến một khoảnh khắc ập đến. Ngay lập tức bước chân của Alix đột nhiên khựng lại khi nghe một câu nói của những người bên thang máy bên cạnh."Dương Trác Diệc, sau khi ký hợp đồng thì lão gia hẹn cậu ở tòa thành." Một người nào đó nói.Nhưng hẳn một câu dài như vậy Alix chỉ nghe được ba chữ "Dương Trác Diệc" cái tên khiến Alix mỗi một bước đi sắp tới đều khó khăn như tảng đá nặng kiềm lại, nhịp thở mỗi lúc như bị bóp nghẹt nhưng cô vẫn cứ nắm chặt lấy bàn tay của mình mà nén xuống.Alix liền quay lưng lại nhưng không thấy được người muốn thấy ở phía sau, chỉ nghe được giọng nói ấm áp của anh từ từ thốt lên: “Ừ”.Tim cô đập liên hồi, nhịp thở cũng bắt đầu dồn dập hơn."Đi thôi chị Alix." Khiêm thấy mỗi bước đi của Alix đều rất chậm nên cậu cất tiếng gọi.Alix giật mình người thoát khỏi vòng suy nghĩ lẫn quẩn trong đầu mà kế đó Dương Trác Diệc cũng bước đến, phía sau Alix anh lịch sự gọi."Tiểu thư Alix."Hàng lông mi cong của Alix hơi run lên, cô quay người lại, trên gương mặt có chút gì đó thổn thức nhưng đã nhanh chóng thu lại cảm xúc. Đối mặt với Dương Trác Diệc cô nở nụ cười khách sáo. "Anh là?" Alix cố gắng giả vờ lịch sự hỏi.Dương Trác Diệc chưa kịp giới thiệu bản thân thì trợ lí phía sau đã nhanh lên tiếng: "Tiểu thư Alix, chúng tôi là người của Dương Thị, người này là Dương Tổng đại diện đến đây ký hợp đồng với Tống Thị." Alix gật đầu thay lời chào hỏi rồi sau đó quay người tiến vào phòng họp, có trời mới biết Alix cô đã lấy bao nhiêu dũng khí để mở lời, trái tim đang đập nhanh đến mức muốn phá tung lòng ngực để thoát ra ngoài, xém một chút nữa là cô đã không kiềm chế nổi.Khiêm thấy Alix vội vàng đi rất nhanh nên cậu cũng nhanh chóng chạy theo.Nhân viên của Dương Thị thấy hành động quay người bước đi của Alix có phần ngạo nghễ liền lên tiếng bàn tán nói xấu sau lưng: "Thái độ của cô ta là sao chứ, thật kiêu kỳ." Dương Trác Diệc nghe không thuận tai, hai đầu lông mày nhíu lại liền ra hiệu mọi người im lặng, sau đó cùng nhau bước vào phòng họp.Cửa phòng họp từ từ đóng lại, ký ức xuyên qua tấm kính trong suốt ùa về.- ------Bốn năm trước.Đứng trước cổng trường mỹ thuật, Hạ Tố Mẫn với tâm trạng lo lắng đi tới đi lui, cô cứ cách vài giây là xem đồng hồ một lần, càng xem sắc mặt Hạ Tố Mẫn lại càng sợ. Chỉ còn nửa tiếng nữa là cuộc thi bắt đầu mà không đầu cô bây giờ còn chưa có được cảm hứng vẽ, cứ thế này thì toi mất.Mọi người lao xao ai nấy bước vào cổng trường, người thì tự tin ngạo nghễ bước vào, người thì lo lắng cứ nắm chặt lấy bàn tay mà cầu nguyện. . ========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn2. Đi Về Phía Chân Trời3. Trùng Sinh Để Gặp Người4. Chuyện Thời Hồn Nhiên=====================================Chú bảo vệ đứng một bên thấy Hạ Tố Mẫn đứng mãi đi tới đi lui mà không bước vào cổng, chú liền bước đến hỏi hang: "Cháu không vào nhanh cẩn thận trễ đấy!"Hạ Tố Mẫn không ngừng bóp chặt lấy chai nước trong hai bàn tay, ánh mắt thấp thõm không yên, cô nói: "Chú đợi cháu một chút, để cháu trấn an bản thân mình ạ."Quay tầm nhìn khắp nơi mong tìm ra cảm hứng, lúc này có cơn gió thổi ngang khiến ánh mắt Hạ Tố Mẫn dừng lại ở một chàng trai ngồi ở băng ghế đá cách đó không xa. Nếu là bình thường thì sẽ không có gì cho đến khi Hạ Tố Mẫn nhìn thấy cây gậy dựa cạnh băng ghế anh ta đang ngồi.Hóa ra là một người khiếm thị. Bên cạnh là một cái cây với tán lá rất rộng che phủ hẳn một đoạn đường dài, có vài tia nắng rơi rớt xuống bả vai của anh chàng khiếm thị kia. Anh ăn mặc chỉnh tề với chiếc áo khoác đen. Ngọn gió khẽ thổi khiến mái tóc có chút rối loạn nhưng vẫn không hề làm giảm đi gương mặt anh tuấn, mắt người này có thể bị khiếm thị nhưng đôi mắt lại rất đẹp với hàng lông mi rất dài, sắc mặt có chút ủ rũ.Một chàng mù rất tuấn tú.Đúng rồi, Hạ Tố Mẫn nhảy cẩn lên vì đã tìm được cảm hứng, cô nhẫm thầm một câu trong miệng: "Cái đẹp đều hiện hữu khắp mọi nơi." Cô quay qua cười típ mắt với chú bảo vệ rồi nhanh chóng chạy vào cổng.Chú bảo vệ nhìn theo bóng lưng nhảy tung tăng của Hạ Tố Mẫn mà bật cười thốt lên một câu: "Đúng là tuổi trẻ!"Chiếc đồng hồ lớn trên tường lặng lẽ trôi qua từng giây. Sau khoảng thời gian dài rong rỗi ngồi chiến đấu với giấy bút và màu, Hạ Mẫn sau khi bước ra khỏi phòng thi lại nhẹ nhõm và hân hoang đến lạ. Nhất là cô hài lòng với chủ đề mà cô chọn "cái đẹp đều hiện hữu khắp mọi nơi".Bước ra khỏi cổng trường, ánh nắng chiều tà cũng đã chiếu xuống, có vài chiếc lá khô bay bay dưới mặt thềm. Lúc này Hạ Tố Mẫn nhớ lại chàng trai lúc sáng bèn bước lại hàng ghế lúc nãy, vừa đi cô vừa nghĩ chắc anh đã đi rồi nhưng không ngờ vẫn nhìn thấy anh ta ngồi ở đó. Lúc này Hạ Tố Mẫn mới ý thức được hình như anh đang đợi ai đó nhưng mà ai lại quan trọng đến mức để anh ngồi cả nhiều giờ đợi như vậy?