Chương : 18
Kì An Chi cứ như vậy đĩnh đạc ngồi bên bồn hoa, đôi chân dài dưới quần jean duỗi ra thoải mái, vẻ mặt nhàn nhã như đi chơi.
Nhưng chắc chắn hắn đã rất khổ cực mệt nhọc, bôn ba một chặng đường dài mấy tiếng đồng hồ, lại ngồi ở đây phơi nắng phơi gió thêm mấy giờ, cho dù là ở hoàn cảnh ưu mỹ như thế này, tại vùng đất dùng để an dưỡng không khí tươi mát, trên mặt hắn không thể tránh được mà lộ ra một mảng ửng hồng.
Trống ngực Đường Mộ Thần lại đập thình thịch, cái tên yêu nghiệt này, vĩnh viễn thần thanh khí sảng như vậy. Yêu nghiệt luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, dù cho có ở trên sân vận động mệt đến nỗi không đứng dậy được cũng sẽ không hiển hiện nửa phần mệt mỏi, cư nhiên thoạt nhìn tùy thời đều phải ngã xuống.
“Sao tới đây mà cũng không nói một tiếng? Nghỉ ngơi ở đâu vậy?” Đường Mộ Thần xuống xe, những lời quan tâm ân cần trong đầu nghẹn tại trong ***g ngực, chỉ nói mấy lời khách sáo giản đơn.
Kì An Chi liếc mắt nhìn y một cái, tự động trèo lên xe “Coi chỗ nào tiện thì chở mình đến đó.”
Đường Mộ Thần yên lặng ngồi xuống lái xe, chở hắn đến khách sạn gần nhà mình.
“Được rồi, cậu mau trở về đi!” Kì An Chi xuống xe, chỉ nói một câu, “Nhớ nhận điện thoại của mình.”
Từ xoang mũi rầu rĩ ừ một tiếng, Đường Mộ Thần trở về nhà, y quả thật còn nhiều việc cần hoàn thành, căn bản là không dừng lại được. Bất quá tâm trạng tồi tệ mấy ngày qua nhờ gặp được hắn mà tốt lên không ít, giống như đã được ai mang đi hơn phân nửa, có chút cảm giác như trút được gánh nặng, khóe miệng không nhịn được mà nhấc lên ý cười nhàn nhạt.
Cha mẹ y rất là hiếu kỳ, “Thần Thần hôm nay xảy ra chuyện gì? Dường như tinh thần con rất khá.”
“Đó là bởi vì trông mẹ tốt lên rồi.” Một lời nói dối đơn giản đánh lạc hướng cha mẹ.
Buổi tối mười giờ, điện thoại di động cuối cùng cũng vang lên.
Đường Mộ Thần không biết y cư nhiên lại chờ mong cuộc điện thoại này đến như thế.
“Đang ở bệnh viện?”
“Không, mình ở nhà, cha mình ngủ lại bệnh viện.”
“Vậy được rồi! Mình ở phòng 307.”
Muốn đi không? Đầu óc còn đang do dự, nhưng miệng đã lập tức đồng ý, “Được.”
Ngắt điện thoại tâm tình thấp thỏm mà phức tạp, có chút chờ mong, lại có chút lo sợ.
Rõ ràng đã quyết tâm không liên lạc nữa, thế nhưng y tựa hồ không thể kiên định được, Đường Mộ Thần nửa ngày mới nặn ra được một cái lý do sứt sẹo cho bản thân, coi như phải đi nói rõ đi! Dù sao người ta đã giúp mình một cái ân tình lớn như vậy, nên tự mình đến cám ơn đi.
Một khắc đứng trước gian phòng khách sạn nọ, Đường Mộ Thần hơi do dự, có nên ấn cái chuông này không? Sau khi đi vào, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Nhưng y lùi bước thì không có nghĩa là chiếc hộp Pandora sẽ không tự mở ra.
Kì An Chi đã nghe được tiếng bước chân của y, đi trước mở cửa, “Vào trong!”
Hắn đã tắm rửa xong, ăn no ngủ đủ, tinh thần tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận.
Mặc chiếc áo tắm rộng thùng thình ngồi vào sô pha, lẳng lặng nhìn y ngồi xuống, hoàn toàn không truy cứu một năm trời bị y hờ hững, mở miệng chỉ nói, “Cậu cứ chuyên tâm lo việc gia đình, đem chuyện trong công ty đến cho mình, mình làm xong thì cậu hẵng cầm đến cho cha cậu quyết định.”
“Không… không cần! Mình tự làm được.” Đột nhiên xấu hổ, chần chờ một chút mới nói, “Cám ơn cậu.”
“Cậu có thể sao?” Kì An Chi tà nghễ nhìn y cười nhạt, “Phiền cậu đến chỗ cái gương mà nhìn đi! Xem bộ dạng người không ra người ma không ra ma của cậu mà còn bảo làm được à?”
“Mình…”
“Cậu có phải là đàn ông không? Dài dòng cái rắm a!” Kì An Chi không nhịn được cắt lời y, tuy bề ngoài an nhàn thoải mái, nhưng toàn thân hắn vẫn tỏa ra một cổ khí thế bức nhân.
“Người tôi mời đến, tự thân tôi cũng chạy đến đây, lẽ nào là vì để nghe mấy lời cảm ơn chó má của cậu à? Cố gắng trong phạm vi năng lực của bản thân là chuyện tốt, nhưng tự ép bản thân làm ra chuyện vượt quá năng lực của mình là chuyện ngu xuẩn! Nhà cậu nhất định cần phải có người trợ giúp nên tôi mới đến đây. Nếu để cho cậu và cha cậu tiếp tục chống đỡ nữa, chẳng lẽ còn tính đem ông nội cậu gọi tới? Quả thực ngu không ai bằng!”
Một hơi mắng nửa buổi, nhưng Đường Mộ Thần có muốn tức giận cũng giận không được. Hắn như thế thiên lý xa xôi mà chạy tới, hao hết tâm tư vì y mà làm, lẽ nào chỉ dùng một câu cám ơn lạnh như băng liền đem người đuổi đi hay sao? Thực sự có chút không thể nào nói nổi.
Hơn nữa, Đường Một Thần thật là mệt mỏi, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá!Y thật sự muốn có một người cùng mình chia sẻ. Thế nhưng ý tốt của Kì An Chi, y không biết có nên tiếp thu hay không..
“Cậu yên tâm, tôi không cần cậu lấy thân báo đáp đâu!” Kì An Chi cười nhạo, “Cậu không muốn thấy tôi, tôi sẽ không xuất hiện. Nói chung đợi qua một đoạn thời gian này rồi, chờ cậu đi, tôi cũng lập tức đi ngay. Coi như bạn bè từ nhỏ lớn lên, giúp cậu một lần cũng không tính là quá phận đi!”
Đường Mộ Thần bị đoán trúng tâm bệnh, xấu hổ đỏ bừng mặt, cố lấy dũng khí ngẩng cao đầu, “Mình… mình không phải ý tứ này.”
“Không phải ý tứ này? Không phải ý tứ này thì mắc mớ gì cậu lại nhìn tôi như thế?” Trong giọng nói của Kì An Chi dẫn theo tiếng nghiến răng nghiến lợi, “Con mẹ nó tôi sao lại thấp hèn như vậy? Đối phương không thèm để ý mà vẫn cố sống cố chết bám lấy quan tâm đến người ta! Bất quá cậu yên tâm, lão tử dù có đê tiện vô sỉ đến đâu, cũng chưa bao giờ chơi trò lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Trừ phi chính cậu mở rộng hai chân nằm trên giường cầu tôi thao cậu, bằng không cậu yên tâm, ngay cả đầu ngón tay của cậu tôi cũng không động vào!”
“Kì An Chi!” Đường Mộ Thần mơ hồ có chút phát hỏa, để cuối cùng hét lên một tiếng.Trong lòng tựa như bị ai hung hăng nhéo mạnh, thế nhưng cũng vô pháp mắng lại.
Quả thật là do y không đúng, nhưng mà dù sao đi nữa, lẽ nào không thể nói ra sao? Nói không liên hệ thì không liên hệ nữa, y hẳn là không nên làm vậy chứ? Nhanh như vậy đã nắm được tình hình gia đình y, còn an bài người đến giúp đỡ, hắn hẳn là vẫn quan tâm đến y đi?
Đường Mộ Thần lần đầu nhận ra những việc mà Kì An Chi đã làm vì y, hơn xa những gì mà y làm cho hắn.
“Quên đi!” Kì An Chi rầu rĩ thở dài, “Mình không phải đến đây để cãi nhau với cậu. Cậu an bài một chút, ngày mai, không, từ đêm nay mang những gì cần xử lý đến cho mình. Tuy rằng mình không có nhiều kinh nghiệm, dù sao nhà mình vẫn còn có cha và ông, đi hỏi bọn họ là được rồi. Cậu yên tâm, mình sẽ giữ kín chuyện này, không để chuyện đến tai ông nội cậu đâu!”
Hắn nhìn Đường Mộ Thần, trong mắt có chút bi thương, “Bây giờ, thu hồi cái vỏ bọc của cậu rồi cút đi! Mình sẽ online chờ mail của cậu.”
Không phải như thế! Trong ngực Đường Mộ Thần như có một người đang liều mạng la hét, không phải là như vậy! Ngươi hẳn là nên cám ơn cậu ấy, dù là bạn, ôm một cái biểu thị lòng biết ơn cũng không tính là quá phận đi? Thế nhưng nhìn hắn một cái, y vẫn là do dự không dám ra tay.
“Đừng … nhìn lão tử nữa!” Kì An Chi quay mặt đi, ngay cả người cũng xoay qua chỗ khác, “Nhìn như vậy hay là cậu muốn tôi thượng cậu!”
Hỗn đản! Có cần phải chọc tức y như vậy sao? Đường Mộ Thần đứng lên, quay đầu đi, “Coi như mình thiếu cậu một cái ân tình!”
Cửa bị sập mạnh, Kì An Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cười khổ nhìn hạ thân đã nhô cao như túp lều, “Ngươi lại muốn gây nên chuyện náo nhiệt sao? Lão tử bây giờ còn thiếu phiền toái à?”
Rót ly nước, từ trong ngăn kéo lấy một viên thuốc ra uống, Kì An Chi mới lộ ra vẻ tiều tụy. Xoa xoa khóe mắt, nhưng vẫn là lên tinh thần đợi mail đến, sau đó bắt đầu chăm chú làm chính sự.