Chương : 68
Một quãng đường về nhà gà bay chó sủa, loang lổ huyết lệ.
Khi hai phu phu một người ôm táo nhỏ, một người khiêng bao lớn bao nhỏ ── gần như là đồ đạc của táo nhỏ không, dùng vẻ mặt như chiến sỹ sắp hy sinh xuất hiện ở trước cửa Đường gia thì, rõ ràng cảm nhận được siêu áp suất thấp cùng áp bách cường liệt từ trong nhà phát ra.
Táo nhỏ thấy tình thế không ổn, lập tức nhắm mắt lại giả chết, gì cũng không quản!
Lòng dạ hẹp hòi suy nghĩ, người ta không phải tự sinh ra nha, hổng liên quan tới người ta nha! Người ta còn nhỏ xíu hà, hông biết gì hết á~~!
Kì An Chi mang cặp kính đen liếc nhìn chiếc xe quen thuộc của nhà mình đang đậu trong sân, biểu tình kiên định gật đầu với Đường Mộ Thần, sau đó chớp mắt một cái, giơ cao nắm tay, “COME ON! Đi thôi! Đánh bại bọn họ!”
Anh nghĩ là đang chơi game à? Đường Mộ Thần lạnh lùng trừng hắn, đưa tay giật cặp mắt kính trên mặt hắn xuống, nhét vào trong túi áo, hít sâu một hơi, dẫn đầu sải bước đi vào.
Phòng khách của Đường gia.
Nhân mã đã tề tựu đông đủ chia thành hai bên trái phải, a không! Là thông gia hai nhà. Ngồi ở trung tâm, mặt trầm như nước, đầu tóc bạc phơ chính là Đường Tùng Niên và Kì Dân Hạo.
Đường Mộ Thần tuy rằng rất dũng cảm, nhưng khi đứng trước mặt hai người ông cường đại thì chân liền hư nhuyễn. Âm thầm cố gắng lên tinh thần, ôm chặt quả táo nhỏ, nhóc connày có khả năng thay đổi tình thế không?
Còn mọi người lúc đó, khi nhìn thấy Đường Mộ Thần ôm một đứa bé đi vào thì sớm đã cả kinh cằm muốn rớt xuống đất rồi!
“Thần… Mộ Thần! Đây… Đây là!” Diêu Nhật Hiên nhịn không được, là người đầu tiên kích động nhảy dựng lên, lẽ nào An An thật đúng là nghiên cứu ra nam nam sinh tử?
Kì An Tu vội túm lấy lão bà ấn xuống, “Nghe bọn nhỏ nói đã! Mộ Thần, đứa bé này…”
Đường Mộ Thần nghĩa vô phản cố tiêu sái đi đến trước trước mặt ông nội, “Ông nội, đây là cháu trai của ông!”
Ách? Cháu trai? Không phải là chắt trai sao?
Đường Tùng Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của đứa bé trong tay, sắc mặt lập tức thay đổi. Đứa bé này đúng là có vài phần giống như người nhà mình, nhưng ông chỉ có một đứa con trai, đứa con đó cũng chỉ sinh một đứa cháu cho ông, đứa cháu này ở đâu ra?
Kì Dân Hạo vội vươn cổ ra nhìn, đứa nhỏ này lớn lên béo béo nộn nộn vô cùng đáng yêu, có phải là con của An An không? Ông âm thầm quyết định, nếu như cũng có huyết thống của Kì gia bọn họ thì nhất định phải đoạt về!”An An, con mau nói chuyện đi! Nó có phải là… ?”
Bị người quên nửa ngày, Kì An Chi lúc này mới cười làm lành đi đến gần, “Đứa nhỏ này, đúng là cháu trai của ông Đường, con của chú Đường ạ!”
Cái gì? Trong đại sảnh một mảnh tiếng hút khí, tất cả mọi cặp mắt đều tập trung trên người Đường Lập Hiền. Trầm Bích Vân suốt thời gian qua đều ở nhà, đứa nhỏ này, chẳng lẽ là tác phẩm của ông ở bên ngoài ăn vụng?
Ánh mắt Trầm Bích Vân lập tức từ khiếp sợ biến thành u oán, rồi từ u oán biến thành đằng đằng sát khí!
“Nói bậy!” Đường Lập Hiền tức giận đến đỏ mặt, đập bàn đứng dậy, “Tôi… thời gian này đâu hề đi đâu!”
“Mang thai cũng không phải anh, anh cần gì phải trốn?” Trầm Bích Vân lành lạnh buông một câu, nhất thời vô hình giết người!
Kì An Chi đột nhiên phát hiện, nguyên lai lão bà yêu dấu có lúc rất lạnh lùng cũng là có di truyền nha.
“Mẹ à, đứa nhỏ này cũng là con ruột của mẹ mà!” Đường Mộ Thần sợ hiểu lầm càng sâu, thẳng thắn nói rõ, trừng Kì An Chi một cái, “Tất cả đều là anh ta làm! Tự anh nói đi!”
Hắc hắc! Kì An Chi trưng khuôn mặt tươi cười bắt đầu giải thích.
“Cái kia, năm bọn con học năm hai đại học, không phải mẹ đã phải nhập viện sao?” Cái tên chân chó này đã sớm nhìn ra vị trí của Trầm Bích Vân trong nhà, quyết định trước tiên lấy lòng mẹ vợ đã, “Lần đó, cái lần Tom làm kiểm tra cuối cùng. Ách, con nhờ anh ta lấy trứng của mẹ, với một tí t*ng trùng của cha…”
Kì An Tu ngồi đối diện nghe vậy có chút là lạ, nghe con mình đi gọi người khác là cha, đúng là không được tự nhiên!
Đường Lập Hiền thất thanh kinh hô, “Trách không được!”
“Trách không được cái gì?” Trầm Bích Vân cấp tốc nắm ngay vấn đề trọng điểm, hoài nghi liếc mắt nhìn ông chồng, lẽ nào ông thật sự dám hồng hạnh ra tường?
Không dám! Đường Lập Hiền đỏ mặt, thì thầm vào bên tai lão bà, “Ngày đó sáng sớm em bịđưa đi, có một tiểu hộ sĩ đột nhiên tiến đến, cười với anh, sau đó một mùi thơm nức xông vào mũi anh, thoáng cái anh liền trở nên mơ hồ! Đến khi tỉnh lại, anh có cảm giác dường như đã bắn một lần…”
“Vậy sao anh không nói gì hết?” Trầm Bích Vân rất tức giận, “Lát nữa tính toán sổ sách với anh sau!” Lại hỏi Kì An Chi, “Sau đó thì sao?”
Kì An Chi đánh giá tình hình, trước giải thích, “Mẹ đừng hiểu lầm, là con thuê hộ sĩ làm, không liên quan tới cha đâu!”
Hắn còn cố ý dùng tay của Trầm Bích Vân, ý tứ là t*ng trùng lấy như thế, hoàn toàn không nhờ tay ai khác.
Đường Lập Hiền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là bị phu nhân trừng mắt, “Tiếp tục nói!”
“Sau đó con tìm người đẻ mướn, thí nghiệm tất cả ba lần, nhưng hai người trước không giữ được, đến người thứ ba mới thành công, chính là nó! Quả táo nhỏ!”
Kì gia nghe vậy mục trừng khẩu ngốc, lão đại nhà chúng ta thật sự rất đáng sợ! Ngay cả cha mẹ người ta mà cũng thần không biết quỷ không hay tính kế, lừa mọi người tạo ra một đứa nhỏ, có phải nó cũngtừng len lén đặt bẫy chúng ta không?
Kì gia bắt đầu miên man suy nghĩ, suốt hơn hai mươi năm qua có từng phát sinh chuyện gì kì quái không. Trở về phải bức cung, nhất định phải bức cung!
Kì An Chi sau khi thay cha vợ rửa sạch tội danh, còn muốn thay lão bà tẩy trừ một phen, “Chuyện này thực sự một chút Đường Mộ Thần cũng không biết, tất cả đều là con làm hết! Vào lúc đó, sau khi mẹ phẫu thuật, con cũng không phải có ý định mang Mộ Thần bỏ trốn, là bởi vì bên kia cục cưng đã thành hình, phải có người chăm sóc phụ nữ có thai, con mới đành mang Mộ Thần đi. Không nói rõ với mọi người, tất cả đều là lỗi của con!”
“Vậy sao cậu không nói sớm?” Trầm Bích Vân vội vàng đem con mình đoạt về, trái nhìn phải ngắm, vẫn có chút không thể tin được. Đứa nhỏ này là con của mình sao? Là con trai của mình thật sao?
Đừng có hỏi con! Táo nhỏ nhắm chặt hai mắt tiếp tục giả chết, đề nghị mẹ hay nhất là đi kiểm tra DNA, con cũng rất hoài nghi cái người bị người ép tới gắt gao, rốt cuộc có đúng là anh trai con không?! Sỉ nhục của Đường gia chúng ta a!
Kì An Chi tiếp tục giải thích, “Ách… Khi đó con sợ cuối cùng cũng không thể thành công, vì vậy không dám nói.”
“Thần Thần, sao con cũng theo nó lừa mẹ vậy? ” Trầm Bích Vân rất tức giận, đứa nhỏ này rõ ràng đã được mấy tháng, sao giờ mới mang nó về chứ?
“Em trai quá nhỏ, không thể đi đường xa. Hơn nữa nếu con nói, sợ mọi người sẽ chạy tới đó, rất cực nhọc. Thân thể của mẹ chỉ mới ổn định, con thực sự không đành lòng, vì vậy mới đợi nó được ba tháng rồi…”
“Con còn biết nghĩ vậy sao?” Đường Lập Hiền tức giận xông lên cho con trai một đấm. “Con đúng là quá đáng, sao có thể giấu chúng ta làm ra chuyện này?”
“Cha, đừng trách em ấy!” Kì An Chi xông lên bảo vệ vợ mình “Việc này tất cả đều là con làm! Cha muốn đánh thì cứ đánh con đi!”
“Đương nhiên phải đánh mày rồi!” Đường Lập Hiền nhìn quanh, từ trong bình hoa rút ra một cây chổi lông gà, lập tức dùng nó quất xuống người Kì An Chi!
Đây … phải làm sao bây giờ? Diêu Nhật Hiên muốn can ngăn, nhưng bị Kì An Tu cản lại.
Chính mình cũng muốn cho thằng con này một trận! Cái trò này mà cũng nghĩ ra được, may là nó đùa giỡn mà lại thành công, bây giờ Đường gia đã có người thừa tự, hẳn là có thể buông tay cho hai đứa nó rồi.
Hơn nữa, Đường Lập Hiền tuy rằng tức giận, nhưng không có phản đối Kì An Chi gọi mình là cha, đây là ý gì? Không cần phải nói cũng hiểu đi!
Dù sao cũng là con trai mình ôm con trai nhà người ta đi mất, ăn một trận đòn thì có làm sao đâu! Kì An Tu không tin đứa con của nhà bên đó sẽ không ngăn lại, trận đòn này, nhà trai bọn họ chỉ cần đứng ngoài mà nhìn thôi!
Hơn nữa, em xem hai người bọn họ kìa! Kì An Tu ngầm nháy mắt với lão bà.
Diêu Nhật Hiên nhìn theo ánh mắt đó, chỉ thấy Đường Tùng Niên và Kì Dân Hạo vốn yêu thương cháu mình đến tận xương tủy chỉ ngồi một chỗ vững như thái sơn, một trận đánh cho gà bay chó sủa mà ngay cả mí mắt cũng không chớp một chút.
Việc này có điểm khác thường a!
Kì An Tu vỗ vỗ tay lão bà, vào lúc này, chúng ta chưa có tư cách lên tiếng, chỉ nên yên lặng mà xem thôi.
“Được rồi!” Một lát sau, Đường Tùng Niên mới lên tiếng, “Lập Hiền, con không cần diễn khổ nhục kế cho cha nhìn đâu!”
Đường Lập Hiền đánh ra một thân đầy mồ hôi, thở hổn hển tiến lên, “Cha, con đâu có…”
Kì An Chi có thể làm chứng, cái gì khổ nhục kế? Hắn rõ ràng thấy đau đến chết đi được!
“Đừng nói nữa! Dù sao chuyện cũng đã như vậy, hai đứa chúng nó cũng đã kết hôn rồi, chúng ta làm trưỏng bối cũng đừng nên bổng đả uyên ường.” Đường Tùng Niên phẩy tay, tà nghễ nhìn Kì Dân Hạo, “Họ Kì, nói giá đi!”
Là ý gì? Có phải ông đã chấp nhận mở một con đường cho họ không?
Người khác không hiểu, nhưng Kì Dân Hạo đã sớm minh bạch, hắc hắc cười nhạt, “Lời này nói cho cùng, đương nhiên là nhà ông định giá mới đúng! An An, con đừng nói ông nội phiến diện, khi hai đứa em con kết hôn, ông nội đều tặng nhà cho chúng nó, các con cũng đi chọn một căn đi! Đương nhiên, phòng của con ở nhà vẫn lưu lại! Đợi mấy ngày nữa làm một bữa tiệc rượu đãi khách đi!”
Người khác còn chưa hiểu, nhưng Kì An Tu và Đường Lập Hiền đã hiểu ra, lập tức mục trừng khẩu ngốc, xong! Hai người cha ảo não, vấn đề này phải giải quyết làm sao đây?
“Nực cười!” Đường Tùng Niên cười nhạt, “Thần Thần đương nhiên kết hôn xong phải ở nhà! Dù là muốn đi ra ngoài ở cũng là Đường gia chúng ta trả tiền! Còn không đến nỗi phải để cho nhà các người tiêu pha!”
Ách? Hai phu phu chớp chớp mắt, không có phản ứng. Vì sao hai người ông lại để ý đến chuyện họ ở đâu như thế?
“Kỳ thực không cần! Tụi con cũng hợp tác làm ăn kiếm được chút tiền, có thể tự mua nhà…” Kì An Chi ý là muốn giải quyết mâu thuẫn, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của hai người ông đã ngoài tám mươi tuổi, lời mới nói ra được nửa chừng phải nuốt ngược về.
“Mấy đứa từ trước có hợp tác à?” Kì An Tu vội vàng hỏi, cố gắng chuyển trọng tâm câu chuyện.
“Đúng vậy! Mở một văn phòng mua bán bất động sản, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền nhưng rất ổn định. Lần đó học xong đại học về nước bọn con đã hợp tác mở ra, sau khi em ấy đi Anh thì con vẫn tiếp tục duy trì kinh doanh.”
Cáp! Đường Tùng Niên bỗng thiêu mi, hắc hắc nở nụ cười, “Nhìn không ra, An Chi con đúng là người vợ hiền nha!”
Phụt! Vợ hiền? Kì An Chi và Đường Mộ Thần hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề mấu chốt ở đâu.
Nguyên lai! Nguyên lai hai người ông không phải đang tranh nhau mua nhà, mà là đang tranh “cưới ” hay “gả” !
Đúng là kẻ xướng người họa! Làm sao bây giờ?
Kì An Chi có muốn tự quyết định cũng không được nữa, bởi vì đây không còn là chuyện của hai người họ nữa mà đã là vấn đề mặt mũi của hai nhà. Hắn nếu nhưnhường một bước, phỏng chừng sẽ bị ông nội từ mặt luôn.
Đường Mộ Thần lại càng không thể, sớm đã tiền trảm hậu tấu tạo một đứa em ra rồi, nếu còn để cho ông nội biết y là kẻ bị áp, không chọc ông nội tức chết mới là lạ!
Dù sao làm cha luôn yêu thương con, Kì An Tu cẩn thận phát biểu quan điểm, “Kỳ thực bọn nó đã lớn như vậy rồi, để bọn nó tự lo liệu phòng ở cũng tốt.”
“Hay hay!” Đường Lập Hiền vội vàng phụ họa, “Coi như cho bọn nó cơ hội rèn luyện đi.”
Ân? Bốn ánh mắt sắc như dao song song bắn qua, nhất thời hai người liền quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.
Hai người cha đều quay đầu lại nhìn thoáng qua, con à, không phải lão cha không muốn giúp, thật sự là đối thủ quá cường đại, chúng ta không thể giúp nổi a! Hai đứa tự cầu phúc đi!