Chương 1: Gặp lại nhau
Trên một con đường nhỏ thuộc thành phố L&Y, giữa làn đường vắng bóng người qua lại, một không gian tĩnh mịch được bao phủ trong nền trời về đêm. Những ánh sáng lập loè của bóng đèn đường khiến mọi thứ xung quanh đây trở nên thật huyền ảo và kì diệu.
Tại một góc nhỏ trên con đường L&Y, khí trời về đêm càng lạnh dần, chung quanh cũng được phủ đầy lớp tuyết trắng xoá dày đặc. Một cô bé khoảng trừng 12 tuổi có vẻ đang khá lúng túng và đắn đo một điều gì đó, đôi môi hồng nhỏ chúm chím ấy cứ ngập ngừng mãi không nói thành lời. Dù chưa nói gì với chàng thiếu niên trước mặt nhưng hai bên má cô bé đã đỏ ửng như hai quả cà chua căng mọng. Nhìn thôi cũng có thể ngầm hiểu là cô bé ấy sắp tỏ tình.
Hai tay nắm chặt phần áo phía dưới, ánh mắt của cô không dám nhìn trực tiếp vào cậu thanh niên đang đứng đối diện mà luôn đảo nhiều hướng phía dưới. Tim cô đập liên hồi, cảm giác hồi hộp khiến cô có chút ngợp thở, ngập ngừng nói.
" Anh Tề Chu, em thực sự...rất...thích anh! Em đã thích anh từ rất lâu rồi."
Cô bé ấy tên Thẩm Sở Anh, còn cậu thiếu niên đang đứng đối diện tên là Tề Chu - 17 tuổi.
....
Trước lời tỏ tình của Sở Anh, cậu ngạc nhiên đến tròn xoe hai con mắt, cậu vui thầm trong lòng nhưng có vẻ chạnh lòng thì nhiều hơn vì chỉ biết lặng lẽ ngầm đồng ý chứ cậu nào dám nói lời thật lòng. Tề Chu vươn tay xoa nhẹ đầu cô bé, mỉm cười đầy quyến luyến. Cậu cất lên với giọng nói vô cùng trầm ấm, du dương đến êm tai.
" Xin lỗi, Sở Anh....anh không thể đáp lại tình cảm của em được. Tình yêu không đơn giản như em nghĩ đâu! Trong một khoảnh khắc có thể là em đã rung động nhưng nó có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời. Em còn quá nhỏ để suy nghĩ về nó, nên phải cân nhắc trước khi lựa chọn bạn đời. Hiểu chưa, bé con?".
Sở Anh đã biết trước được Tề Chu sẽ từ chối và cô cũng dặn lòng là không được khóc, nếu khóc anh Tề Chu sẽ thấy buồn lắm. Nhưng mà, không ngờ lòng cô lại đau đến vậy, nước mắt của cô cứ không ngừng rơi vì có lẽ là cảm xúc lần đầu cô biết yêu và cũng là lần đầu cô bị từ chối bởi người mình yêu, những giọt nước mắt cứ rơi lã chã khiến cho gương mặt cô lại càng ửng đỏ hơn. Cô vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói to:" Nhưng mà, SỞ ANH YÊU TỀ CHU NHIỀU LẮM!".
Tề Chu nhìn Sở Anh khóc đến mức hai đôi mắt đỏ ngầu mà tự trách bản thân, cậu nhìn cô bé với ánh mắt trĩu buồn và đầy nặng nề. Cậu cảm thấy khổ tâm, bức rứt và buồn bực lắm. Nhưng cậu phải dứt khoát chấm dứt đoạn tình cảm không đáng có này, nếu không sẽ càng làm tổn thương em ấy mà thôi.
Tề Chu tiến đến gần Sở Anh, ngồi xổm xuống lấy khăn ra lau nước mắt cho cô bé, an ủi, vỗ về rồi bồng Sở Anh lên một cách nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói:" Bây giờ, anh đưa em về nhà nhé! "
Sở Anh quàng tay vào cổ Tề Chu, ôm thật chặt lấy cậu rồi nức nở nói:" Ừ..um.."
Đi được một nửa đoạn đường, Sở Anh vì khóc nhiều nên có vẻ con bé đã thấy mệt mà ngủ thiếp đi. Tề Chu nhìn thấy Sở Anh ngủ một cách ngon lành liền nở ra nụ cười mãn nguyện, lẩm bẩm:" Bé con lúc ngủ nhìn đáng yêu ghê!".
Cậu hôn nhẹ lên chán của Sở Anh, khẽ nói:" Xin lỗi..Có lẽ anh không phải là người đàn ông đủ tốt để được em thích."
Cậu thở dài rồi ngước lên nhìn màn đêm đầy sao, khuôn mặt cậu bỗng trở nên thật toả sáng làm sao trước vầng trăng trên bầu trời tăm tối ấy:" Nhưng mà biết làm sao đây, điều duy nhất hiện tại mà anh hối hận là không dám bày tỏ với em đó, bé con à! "
" Nên là..Hãy đợi anh."
Dù không biết Sở Anh có nghe được không nhưng cậu vẫn nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó cậu sẽ thật xứng đáng để đứng cạnh bên cô bé năm ấy.
Các bạn nên nhớ tình yêu trẻ con không phải luôn là sự bồng bột, dại khờ mà chính là sự rung động khi mình biết yêu một ai đó, điều đó sẽ khiến chúng ta trưởng thành hơn..
________ 5 năm sau _________
Một lần nữa hai người lại gặp được nhau sau 5 năm. Như số phận đã an bài, hai người làm chung một công ty.
Giống như sự sắp đặt, an bài từ trước của ông tơ bà nguyệt, trong một khoảnh khắc giữa vô vàn người qua lại sự trùng hợp đến ngẫu nhiên khiến cả hai vô tình va phải ánh mắt của đối phương. Mọi thứ xung quanh dường như đang di chuyển chậm lại, thời gian đang dần ngưng đọng để tạo không gian riêng cho hai người. Chỉ trong giây phút ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim hai con người tưởng trừng xa lạ một lần nữa 'rung động'.
Bánh xe tình yêu lại bắt đầu lăn bánh. Cả hai người hướng về nhau đồng thanh gọi.
" Anh Tề Chu..."
" Sở Anh.."
Tại một góc nhỏ trên con đường L&Y, khí trời về đêm càng lạnh dần, chung quanh cũng được phủ đầy lớp tuyết trắng xoá dày đặc. Một cô bé khoảng trừng 12 tuổi có vẻ đang khá lúng túng và đắn đo một điều gì đó, đôi môi hồng nhỏ chúm chím ấy cứ ngập ngừng mãi không nói thành lời. Dù chưa nói gì với chàng thiếu niên trước mặt nhưng hai bên má cô bé đã đỏ ửng như hai quả cà chua căng mọng. Nhìn thôi cũng có thể ngầm hiểu là cô bé ấy sắp tỏ tình.
Hai tay nắm chặt phần áo phía dưới, ánh mắt của cô không dám nhìn trực tiếp vào cậu thanh niên đang đứng đối diện mà luôn đảo nhiều hướng phía dưới. Tim cô đập liên hồi, cảm giác hồi hộp khiến cô có chút ngợp thở, ngập ngừng nói.
" Anh Tề Chu, em thực sự...rất...thích anh! Em đã thích anh từ rất lâu rồi."
Cô bé ấy tên Thẩm Sở Anh, còn cậu thiếu niên đang đứng đối diện tên là Tề Chu - 17 tuổi.
....
Trước lời tỏ tình của Sở Anh, cậu ngạc nhiên đến tròn xoe hai con mắt, cậu vui thầm trong lòng nhưng có vẻ chạnh lòng thì nhiều hơn vì chỉ biết lặng lẽ ngầm đồng ý chứ cậu nào dám nói lời thật lòng. Tề Chu vươn tay xoa nhẹ đầu cô bé, mỉm cười đầy quyến luyến. Cậu cất lên với giọng nói vô cùng trầm ấm, du dương đến êm tai.
" Xin lỗi, Sở Anh....anh không thể đáp lại tình cảm của em được. Tình yêu không đơn giản như em nghĩ đâu! Trong một khoảnh khắc có thể là em đã rung động nhưng nó có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời. Em còn quá nhỏ để suy nghĩ về nó, nên phải cân nhắc trước khi lựa chọn bạn đời. Hiểu chưa, bé con?".
Sở Anh đã biết trước được Tề Chu sẽ từ chối và cô cũng dặn lòng là không được khóc, nếu khóc anh Tề Chu sẽ thấy buồn lắm. Nhưng mà, không ngờ lòng cô lại đau đến vậy, nước mắt của cô cứ không ngừng rơi vì có lẽ là cảm xúc lần đầu cô biết yêu và cũng là lần đầu cô bị từ chối bởi người mình yêu, những giọt nước mắt cứ rơi lã chã khiến cho gương mặt cô lại càng ửng đỏ hơn. Cô vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói to:" Nhưng mà, SỞ ANH YÊU TỀ CHU NHIỀU LẮM!".
Tề Chu nhìn Sở Anh khóc đến mức hai đôi mắt đỏ ngầu mà tự trách bản thân, cậu nhìn cô bé với ánh mắt trĩu buồn và đầy nặng nề. Cậu cảm thấy khổ tâm, bức rứt và buồn bực lắm. Nhưng cậu phải dứt khoát chấm dứt đoạn tình cảm không đáng có này, nếu không sẽ càng làm tổn thương em ấy mà thôi.
Tề Chu tiến đến gần Sở Anh, ngồi xổm xuống lấy khăn ra lau nước mắt cho cô bé, an ủi, vỗ về rồi bồng Sở Anh lên một cách nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói:" Bây giờ, anh đưa em về nhà nhé! "
Sở Anh quàng tay vào cổ Tề Chu, ôm thật chặt lấy cậu rồi nức nở nói:" Ừ..um.."
Đi được một nửa đoạn đường, Sở Anh vì khóc nhiều nên có vẻ con bé đã thấy mệt mà ngủ thiếp đi. Tề Chu nhìn thấy Sở Anh ngủ một cách ngon lành liền nở ra nụ cười mãn nguyện, lẩm bẩm:" Bé con lúc ngủ nhìn đáng yêu ghê!".
Cậu hôn nhẹ lên chán của Sở Anh, khẽ nói:" Xin lỗi..Có lẽ anh không phải là người đàn ông đủ tốt để được em thích."
Cậu thở dài rồi ngước lên nhìn màn đêm đầy sao, khuôn mặt cậu bỗng trở nên thật toả sáng làm sao trước vầng trăng trên bầu trời tăm tối ấy:" Nhưng mà biết làm sao đây, điều duy nhất hiện tại mà anh hối hận là không dám bày tỏ với em đó, bé con à! "
" Nên là..Hãy đợi anh."
Dù không biết Sở Anh có nghe được không nhưng cậu vẫn nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó cậu sẽ thật xứng đáng để đứng cạnh bên cô bé năm ấy.
Các bạn nên nhớ tình yêu trẻ con không phải luôn là sự bồng bột, dại khờ mà chính là sự rung động khi mình biết yêu một ai đó, điều đó sẽ khiến chúng ta trưởng thành hơn..
________ 5 năm sau _________
Một lần nữa hai người lại gặp được nhau sau 5 năm. Như số phận đã an bài, hai người làm chung một công ty.
Giống như sự sắp đặt, an bài từ trước của ông tơ bà nguyệt, trong một khoảnh khắc giữa vô vàn người qua lại sự trùng hợp đến ngẫu nhiên khiến cả hai vô tình va phải ánh mắt của đối phương. Mọi thứ xung quanh dường như đang di chuyển chậm lại, thời gian đang dần ngưng đọng để tạo không gian riêng cho hai người. Chỉ trong giây phút ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim hai con người tưởng trừng xa lạ một lần nữa 'rung động'.
Bánh xe tình yêu lại bắt đầu lăn bánh. Cả hai người hướng về nhau đồng thanh gọi.
" Anh Tề Chu..."
" Sở Anh.."