Chương 17: Nguyên nhân cô giận dỗi?
Tề Chu vẻ mặt đôi chút sầu não, giọng kể trầm thấp buồn rầu:" Sau khi người bạn của tôi nói xong câu nói đó, đã khiến cho cô gái ấy trở nên thâm trầm hẳn, đôi mắt trong veo bỗng sẫm uất lại, đứng dậy rời đi ngay lập tức."
Tử Ân nghiêng người sang một bên, có chút không hiểu cho lắm, tùy tiện hỏi:" Sếp...À bạn thân sếp đã nói gì mà khiến cho cô gái ấy bỏ đi ngay lập tức vậy!"
Đôi lông mi của cậu rũ xuống, ngao ngán lắc đầu, thở một hơi thật dài vì chuyện đó mà khiến cậu phiền lòng, trăn trở mãi không ngủ được. Tề Chu có chút băn khoăn do dự trong giây lát rồi từ từ kể lại.
**
Tối hôm qua, Sở Anh cũng đã một phần nào đó nguôi đi cơn giận rồi ngon lành thưởng thức một túi đồ ăn mà Tề Chu chuẩn bị cho mình.
Cậu ngồi bên cạnh tựa cằm chăm chú nhìn các ngũ quan sắc sảo chứa từng đường nét trên gương mặt của cô đến nỗi mê mẩn không thôi. Vẻ đẹp mĩ miều và hoàn hảo ấy khiến cậu không thể không ngơ ngẩn ngước nhìn. Nét mày vừa đào hoa mà lại thâm tình ấy hình như đã bị cuốn hút trước vẻ đẹp của cô gái này rồi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tề đang nhìn mình không rời một khắc khiến cô có chút ngại, thầm nghĩ: Không lẽ trên mặt mình có dính cái gì đó kinh khủng vậy sao?
" Bộ trên mặt em có dính gì sao? " - Sở anh gượng gạo quay sang liếc nhìn cậu hỏi.
" Không có!" - Tề Chu liền đáp.
" Vậy...anh có đói không?", không phải lý do ấy nên cô lầm tưởng cậu cũng đang đói nên muốn ăn chung cùng cô.
Cậu ngạc nhiên trước câu hỏi của Sở Anh, nhìn cô cười ngốc, cậu ngờ nghệch cũng hiểu ra vấn đề, phì cười nhẹ lắc đầu:" Anh không đói..Chỉ là..."
" Chỉ là sao ạ!??"
Giọng nói ngọt ngào, du dương đến êm tai của cậu cất lên:" Nếu anh nói cô nhóc ngày nào còn đáng yêu nhào vào lòng anh..mà giờ đây đã trưởng thành và xinh đẹp đến nỗi khiến người anh này cũng phải mê mẩn thì sao?"
Câu nói như một lời thả thính gợi lên những suy ngẫm táo bạo khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Chỉ là câu nói bình thường tưởng trừng trêu đùa giữa anh em với nhau nhưng đối với Sở Anh nó lại mang nhiều ý nghĩa sâu sa là đằng khác. Điều đó đã đả kích mạnh mẽ vào trái tim mong manh của cô gái còn non nớt trong tình yêu. Trái tim Sở Anh đậm loạn xạ 'thình thịch', liên hồi dường như không có ý định dừng lại.
Mặt cô ửng đỏ, tai cũng bắt đầu nóng đến bỏng rát, lời nói ấy khiến tiềm thức cô trở nên hỗn loạn, đầu óc trống rỗng không thể tập trung vào công việc đang còn dang dở.
Cậu cười rộ lên đến nỗi míp chặt hai con mắt. Nhìn cô bé ngại ngùng đến nỗi đỏ mặt vì lời nói trêu đùa của mình, vui sướng trong lòng như được mùa, bất giác tùy tiện nói:" Haha...anh đùa thôi mà!! Hửm..Nhưng mà, sao mà em đỏ mặt giữ vậy!"
Hehe...chắc chắn là vì mình rồi, Tề Chu tự tin suy nghĩ thái quá để rồi nhận được một gáo nước cực lạnh phả vào mặt không ngỡ sẽ đến ( hiểu là bị phản tác dụng).
Sắc mặt Sở Anh liền thay đổi, tối sầm mặt lại không buồn liếc nhìn Tề. Cô đứng dậy, đập mạnh vào bàn khiến lòng tay trở nên ửng đỏ. Tề Chu cũng theo phản xạ tự nhiên giật thót mình, hoang mang style, có chút bàng hoàng trước phản ứng của Sở Anh.
Lúc nào cũng là lời trêu đùa đó. Anh có thật sự...
Cô lạnh lùng liếc nhìn Tề Chu với thái độ tức tối. Phần mày cau lại, lòng đen mắt hạ thấp xuống dường như cô đang dần mất bình tĩnh, lòng bàn tay siết chặt lại. Không thể kiên nhẫn được hơn, Sở Anh dồn lén cảm xúc thở một hơi ngắn, điềm tĩnh nói:" Em có chút việc phải về trước đây!"
Cô liền nhanh chóng rời đi, Tề cảm thấy có điềm không lành nhanh chóng chạy theo sau cô, gấp gáp nói:" Gần đêm rồi! Hay để anh đưa em về nhà có được không?"
Cô dừng lại, đầu cúi thấp khoảng 10° nhìn xuống mặt đất, đứng sững ở đó khiến Tề đang định tiến đến gần lại thì cô đột nhiên hét lớn:" Đừng qua đây. Cũng đừng đi theo. Em tự bắt taxi về!"
( Lưu ý cô đứng thẳng thuộc nửa đường tròn là 180°)
Cậu bàng hoàng đến sững sờ, cậu thực sự không hiểu tại sao cô bé lại nổi nóng, nói lời lạnh nhạt như thế với cậu. Cảm giác đó thật chơi vơi, xa cách đến nỗi lạnh thấu xương. Cậu vẫn gắng gượng nói lời dịu dàng để cứu vãn tình hình, nhưng mà cố quá cũng thành quá cố.
" Vậy thì rất nguy..."
" Dừng đi! Em cũng không phải trẻ con..Khiến anh bận lòng rồi."- Sở Anh ngắt lời cậu ngay lập tức, dứt khoát nói.
Sở Anh rời đi không chút luyến tiếc để lại bóng dáng cứng đờ, phờ phạc, ngẩn người nhìn cô rời đi mà không dám đuổi theo. Khuôn mặt đáng thương của cậu thiếu niên ấy khiến ai cũng phải chạnh lòng.
Thật đáng buồn khi một gã si tình không dám thổ lộ nỗi lòng với người mình yêu. Một kẻ chỉ dám âm thầm, bất lực đứng nhìn người mình yêu rời đi; một kẻ nhát gan có tham vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu người mình yêu; một kẻ chỉ biết ghen tuông vô cớ mà không nói lý,..
Ha.. Một kẻ như mình làm sao để xứng đáng có được tình yêu.
Kết thúc cậu chuyện, dù là câu chuyện của mình với Sở Anh nhưng Tề đã cố ý lấy bạn thân ra làm ví dụ điển hình để có lời khuyên từ Tử Ân.
Nghe xong câu chuyện, phần nào Tử Ân cũng hiểu ra vấn đề, cậu mỉm cười ngạo nghễ, tự tin nói ra:" Tôi đã hiểu rồi! Nguyên nhân cô gái đó giận bạn của sếp."
Tử Ân nghiêng người sang một bên, có chút không hiểu cho lắm, tùy tiện hỏi:" Sếp...À bạn thân sếp đã nói gì mà khiến cho cô gái ấy bỏ đi ngay lập tức vậy!"
Đôi lông mi của cậu rũ xuống, ngao ngán lắc đầu, thở một hơi thật dài vì chuyện đó mà khiến cậu phiền lòng, trăn trở mãi không ngủ được. Tề Chu có chút băn khoăn do dự trong giây lát rồi từ từ kể lại.
**
Tối hôm qua, Sở Anh cũng đã một phần nào đó nguôi đi cơn giận rồi ngon lành thưởng thức một túi đồ ăn mà Tề Chu chuẩn bị cho mình.
Cậu ngồi bên cạnh tựa cằm chăm chú nhìn các ngũ quan sắc sảo chứa từng đường nét trên gương mặt của cô đến nỗi mê mẩn không thôi. Vẻ đẹp mĩ miều và hoàn hảo ấy khiến cậu không thể không ngơ ngẩn ngước nhìn. Nét mày vừa đào hoa mà lại thâm tình ấy hình như đã bị cuốn hút trước vẻ đẹp của cô gái này rồi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tề đang nhìn mình không rời một khắc khiến cô có chút ngại, thầm nghĩ: Không lẽ trên mặt mình có dính cái gì đó kinh khủng vậy sao?
" Bộ trên mặt em có dính gì sao? " - Sở anh gượng gạo quay sang liếc nhìn cậu hỏi.
" Không có!" - Tề Chu liền đáp.
" Vậy...anh có đói không?", không phải lý do ấy nên cô lầm tưởng cậu cũng đang đói nên muốn ăn chung cùng cô.
Cậu ngạc nhiên trước câu hỏi của Sở Anh, nhìn cô cười ngốc, cậu ngờ nghệch cũng hiểu ra vấn đề, phì cười nhẹ lắc đầu:" Anh không đói..Chỉ là..."
" Chỉ là sao ạ!??"
Giọng nói ngọt ngào, du dương đến êm tai của cậu cất lên:" Nếu anh nói cô nhóc ngày nào còn đáng yêu nhào vào lòng anh..mà giờ đây đã trưởng thành và xinh đẹp đến nỗi khiến người anh này cũng phải mê mẩn thì sao?"
Câu nói như một lời thả thính gợi lên những suy ngẫm táo bạo khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Chỉ là câu nói bình thường tưởng trừng trêu đùa giữa anh em với nhau nhưng đối với Sở Anh nó lại mang nhiều ý nghĩa sâu sa là đằng khác. Điều đó đã đả kích mạnh mẽ vào trái tim mong manh của cô gái còn non nớt trong tình yêu. Trái tim Sở Anh đậm loạn xạ 'thình thịch', liên hồi dường như không có ý định dừng lại.
Mặt cô ửng đỏ, tai cũng bắt đầu nóng đến bỏng rát, lời nói ấy khiến tiềm thức cô trở nên hỗn loạn, đầu óc trống rỗng không thể tập trung vào công việc đang còn dang dở.
Cậu cười rộ lên đến nỗi míp chặt hai con mắt. Nhìn cô bé ngại ngùng đến nỗi đỏ mặt vì lời nói trêu đùa của mình, vui sướng trong lòng như được mùa, bất giác tùy tiện nói:" Haha...anh đùa thôi mà!! Hửm..Nhưng mà, sao mà em đỏ mặt giữ vậy!"
Hehe...chắc chắn là vì mình rồi, Tề Chu tự tin suy nghĩ thái quá để rồi nhận được một gáo nước cực lạnh phả vào mặt không ngỡ sẽ đến ( hiểu là bị phản tác dụng).
Sắc mặt Sở Anh liền thay đổi, tối sầm mặt lại không buồn liếc nhìn Tề. Cô đứng dậy, đập mạnh vào bàn khiến lòng tay trở nên ửng đỏ. Tề Chu cũng theo phản xạ tự nhiên giật thót mình, hoang mang style, có chút bàng hoàng trước phản ứng của Sở Anh.
Lúc nào cũng là lời trêu đùa đó. Anh có thật sự...
Cô lạnh lùng liếc nhìn Tề Chu với thái độ tức tối. Phần mày cau lại, lòng đen mắt hạ thấp xuống dường như cô đang dần mất bình tĩnh, lòng bàn tay siết chặt lại. Không thể kiên nhẫn được hơn, Sở Anh dồn lén cảm xúc thở một hơi ngắn, điềm tĩnh nói:" Em có chút việc phải về trước đây!"
Cô liền nhanh chóng rời đi, Tề cảm thấy có điềm không lành nhanh chóng chạy theo sau cô, gấp gáp nói:" Gần đêm rồi! Hay để anh đưa em về nhà có được không?"
Cô dừng lại, đầu cúi thấp khoảng 10° nhìn xuống mặt đất, đứng sững ở đó khiến Tề đang định tiến đến gần lại thì cô đột nhiên hét lớn:" Đừng qua đây. Cũng đừng đi theo. Em tự bắt taxi về!"
( Lưu ý cô đứng thẳng thuộc nửa đường tròn là 180°)
Cậu bàng hoàng đến sững sờ, cậu thực sự không hiểu tại sao cô bé lại nổi nóng, nói lời lạnh nhạt như thế với cậu. Cảm giác đó thật chơi vơi, xa cách đến nỗi lạnh thấu xương. Cậu vẫn gắng gượng nói lời dịu dàng để cứu vãn tình hình, nhưng mà cố quá cũng thành quá cố.
" Vậy thì rất nguy..."
" Dừng đi! Em cũng không phải trẻ con..Khiến anh bận lòng rồi."- Sở Anh ngắt lời cậu ngay lập tức, dứt khoát nói.
Sở Anh rời đi không chút luyến tiếc để lại bóng dáng cứng đờ, phờ phạc, ngẩn người nhìn cô rời đi mà không dám đuổi theo. Khuôn mặt đáng thương của cậu thiếu niên ấy khiến ai cũng phải chạnh lòng.
Thật đáng buồn khi một gã si tình không dám thổ lộ nỗi lòng với người mình yêu. Một kẻ chỉ dám âm thầm, bất lực đứng nhìn người mình yêu rời đi; một kẻ nhát gan có tham vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu người mình yêu; một kẻ chỉ biết ghen tuông vô cớ mà không nói lý,..
Ha.. Một kẻ như mình làm sao để xứng đáng có được tình yêu.
Kết thúc cậu chuyện, dù là câu chuyện của mình với Sở Anh nhưng Tề đã cố ý lấy bạn thân ra làm ví dụ điển hình để có lời khuyên từ Tử Ân.
Nghe xong câu chuyện, phần nào Tử Ân cũng hiểu ra vấn đề, cậu mỉm cười ngạo nghễ, tự tin nói ra:" Tôi đã hiểu rồi! Nguyên nhân cô gái đó giận bạn của sếp."