Chương 22:
Vừa ra ngoài cửa quán Bar, chú bảo vệ liền nhanh chóng tiến tới đưa chìa khoá xe trước mặt Sở Anh, thấy vậy Sở Anh thắc mắc hỏi:" Có gì sao ạ!"
Chú bảo vệ gãi đầu, liếc nhìn Sở Anh, cười một cách vô tri, tiếp lời:" Đây là chìa khoá xe chiếc Mes ( Mercedes) của vị khách này. Cô là…bạn gá …"
Chú bảo vệ chưa nói hết câu, thì cô liền lắc đầu phủ nhận:" Không phải, không phải đâu ạ! Chúng cháu chỉ là anh em thôi…"
‘khụ khụ…’, tiếng họ khàn đầy phản kháng của Tề dường như đang tỏ thái độ không đồng tình với cậu câu trả lời của Sở Anh.
Chú bảo vệ ngại ngùng đáp:" Vậy sao…? Hà…ha…Tôi già rồi nên có chút lú lẫn hay nói lung tung, mong cô và cậu thông cảm. "
" Không sao đâu thưa bác."
Đó là sớm muộn thôi ông bác.~ suy nghĩ Tề Chu.
" À! Bác giúp cháu đỡ anh ấy một lúc nhé. Chỉ một lúc thôi ạ, cháu lấy xe nhanh lắm. "
" Ừ… Được!"
Sở Anh nhẹ nhàng kéo Tề Chu đang tựa sát người cô, hạ thấp giọng nói:" Anh đợi em một lát nhé!"
Chú bảo vệ đang định đỡ lấy cậu, ngay lập tức cậu đẩy ra, nhào tới ôm chặt lấy cổ của Sở Anh, tỏ thái độ:" Không thích!"
???
" …Anh…? Em chỉ đi lấy xe một lúc thôi…không lâu đâu!", Sở Anh muốn đẩy cậu ra lắm nhưng cơ thể nhỏ bé thêm vào đó sức lực không có lấy đâu ra sức mạnh để đẩy cậu ra.
Tề Chu vẫn giả bộ say cố tính không muốn nghe những lời cô vừa nói, bày ra vẻ mặt khó chịu, nhăn nhó mấp máy miệng nói:" Muốn ~ Sở Anh …Không, Ông ta! "
Chú bảo vệ cười thành tiếng dường như hiểu ra vấn đề, liền nói với Sở Anh với giọng vui đùa:" Haha…Được rồi! Cô bé đưa lão này chìa khoá… Hai đứa cứ đợi ở đây đi, lão đây sẽ đi lấy xe cho…"
Rồi cô đưa chìa khoá cho chú bảo vệ, vừa đi chú vừa cười khoái chí, lẩm bẩm:" Haha…Đúng là tuổi trẻ!!"
Sở Anh thở dài rồi ấn nhẹ vào mũi của Tề Chu, trách cứ:" Anh đó! Chỉ biết bắt nạt người khác thôi."
Được một lúc, ông chú đã lái chiếc Mes ra. Sở Anh từ từ đưa Tề Chu vào trong oto, rồi cô đi sang bên cạnh cũng tức là phần lái xe. Ông chú ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi sự bất ngờ hỏi:" Cô bé…cô bé đã đủ tuổi chưa mà lái xe vậy? Còn bằng lái xe nữa…"
Sở Anh phì cười nhìn ra cửa kính oto, đáp:" Hì hì…Chú không cần lo. Cháu đã 21 tuổi và có bằng lái xe hạng A2 và B1 rồi đó ạ!"
" Ừ! Vậy đi cẩn thận nhé!", ông chú thầm cảm thán: Tuổi trẻ bây giờ giỏi thật đấy.
Cô lái xe với tốc độ 60km/h. Vừa về tới nhà Tề Chu, cô liền nhẹ nhàng đưa cậu vào trong. Mặc dù cũng khá chật vật nhưng cuối cùng cũng khiến cậu nằm xuống ghế sofa tại phòng khách. Tề Chu nằm mơ màng thấy Sở Anh rời đi liền nhanh chóng níu tay cô lại.
Cổ họng khô lại khiến cậu nói không còn rõ chữ nữa:" Đừng đi!"
" Đợi em một chút. Em lấy cốc nước cho anh."
Cậu vẫn giữ tay cô không có ý định buông, nài nỉ nói:" Đừng…rời đi có được … không?"
Sở Anh mỉm cười đành lòng chiều theo ý cậu:" Ừm…Em sẽ không đi đâu. "
Khi nhận được câu trả lời của cô, cậu mới phần nào an lòng buông tay.
Một lúc sau, cô bê ra một bát cháo và cốc nước từ phòng bếp đi ra đặt trên bàn. Sở Anh khẽ gọi cậu dậy:" Em có nấu cháo để lót dạ, anh dậy ăn đi."
Nghe thấy giọng nói của cô, Tề Chu từ cơn mê man tỉnh giấc, vì uống rượu có lồng độ mạnh lên cậu cảm thấy hơi chóng mặt. Tề Chu quay người úp vào thành ghế, yếu ớt nói:" Anh không muốn ăn đâu!"
" Anh không ăn là em giận đó! "
Tai vểnh lên, mắt cậu trợn thành hình vuông, rồi khựng lại trong giây lát, nhanh chóng quay lại liếc nhìn cô, bày ra vẻ mặt đáng thương:" Anh sẽ ăn mà~ Nhưng …anh không tự ăn được?"
Cô chớp mắt nghĩ cũng không thể bỏ mặc anh ấy như vậy được, nhìn anh ấy như vậy cũng không thể nào là nói dối được:" Vậy em giúp ăn nhé!"
Cậu sáng mắt, hớn hở nói:" Giúp bằng cách nào?", trong lòng cậu vui như đang nhảy múa, suy nghĩ ra mọi viễn cảnh Sở Anh sẽ làm gì để giúp cậu ăn.
Không trừng sẽ được em ấy dùng bằng môi…Không được nghĩ bậy bạ, nhưng cũng muốn.
Hoặc em sẽ nhẹ nhàng dỗ mình ăn từng muỗng thìa ngọt ngào…Hee…phấn khích thật đó!
Cô từ từ đỡ cậu dậy ngồi thẳng người, cô cầm lấy bát chào trên tay ngồi sát gần cậu múc một muỗng thìa đâu tiên. Trong tâm trạng mơ mộng một viễn cảnh ngọt ngào sẽ xảy đến, Tề Chu há miệng ra rồi ngon lành ăn.
Niềm hạnh phúc mà cậu tưởng tượng liền ngay lập tức dập tắt sau muỗng thìa cháo đầu tiên, xanh nửa gương lộ rõ ba vệt sợ hãi, chào ngon đến mức cậu không kìm được mà ngậm trong miệng một lúc lâu.
Sở Anh nghiêng đầu hỏi:" Lần đầu em nấu cháo đó, có tệ lắm không anh."
Nhìn cậu sượng cả gương mặt nhưng vẫn dặn lòng cố gắng mỉm cười thật tươi nói:" Ngon lắm! Anh chưa bao giờ ăn cháo nào mà ngon như vậy. Lần sau, em lại làm…"
Chưa dứt câu, Sở Anh đã múc ngay một muỗng cháo để ăn thử. Ngay sau đó, cô liền rùng mình cố nhuốt rồi ho sặc sụa:" Mặn quá!!" "
Tề Chu lấy ngay cốc nước đưa cho cô uống đỡ, vỗ nhẹ vào lưng lo lắng nói:" Em có sao không?"
“khụ…khụ…Mặn như vậy mà anh vẫn ăn được sao?”, cảm giác mặn chát tấy lên não khiến cô nhức hết cả đầu.
" Đồ em làm anh không muốn lãng phí! Dù ngon anh sẽ khen ngon, dù dở anh sẽ vẫn khen ngon…", cậu khẽ cười nói lời dịu dàng.
Sở Anh ngẩn người nhìn cậu, ánh mắt hai người gián nhau như không muốn tách rời, một bầu không khí ái muội xung quanh căn nhà.
" Tại sao?"
Chú bảo vệ gãi đầu, liếc nhìn Sở Anh, cười một cách vô tri, tiếp lời:" Đây là chìa khoá xe chiếc Mes ( Mercedes) của vị khách này. Cô là…bạn gá …"
Chú bảo vệ chưa nói hết câu, thì cô liền lắc đầu phủ nhận:" Không phải, không phải đâu ạ! Chúng cháu chỉ là anh em thôi…"
‘khụ khụ…’, tiếng họ khàn đầy phản kháng của Tề dường như đang tỏ thái độ không đồng tình với cậu câu trả lời của Sở Anh.
Chú bảo vệ ngại ngùng đáp:" Vậy sao…? Hà…ha…Tôi già rồi nên có chút lú lẫn hay nói lung tung, mong cô và cậu thông cảm. "
" Không sao đâu thưa bác."
Đó là sớm muộn thôi ông bác.~ suy nghĩ Tề Chu.
" À! Bác giúp cháu đỡ anh ấy một lúc nhé. Chỉ một lúc thôi ạ, cháu lấy xe nhanh lắm. "
" Ừ… Được!"
Sở Anh nhẹ nhàng kéo Tề Chu đang tựa sát người cô, hạ thấp giọng nói:" Anh đợi em một lát nhé!"
Chú bảo vệ đang định đỡ lấy cậu, ngay lập tức cậu đẩy ra, nhào tới ôm chặt lấy cổ của Sở Anh, tỏ thái độ:" Không thích!"
???
" …Anh…? Em chỉ đi lấy xe một lúc thôi…không lâu đâu!", Sở Anh muốn đẩy cậu ra lắm nhưng cơ thể nhỏ bé thêm vào đó sức lực không có lấy đâu ra sức mạnh để đẩy cậu ra.
Tề Chu vẫn giả bộ say cố tính không muốn nghe những lời cô vừa nói, bày ra vẻ mặt khó chịu, nhăn nhó mấp máy miệng nói:" Muốn ~ Sở Anh …Không, Ông ta! "
Chú bảo vệ cười thành tiếng dường như hiểu ra vấn đề, liền nói với Sở Anh với giọng vui đùa:" Haha…Được rồi! Cô bé đưa lão này chìa khoá… Hai đứa cứ đợi ở đây đi, lão đây sẽ đi lấy xe cho…"
Rồi cô đưa chìa khoá cho chú bảo vệ, vừa đi chú vừa cười khoái chí, lẩm bẩm:" Haha…Đúng là tuổi trẻ!!"
Sở Anh thở dài rồi ấn nhẹ vào mũi của Tề Chu, trách cứ:" Anh đó! Chỉ biết bắt nạt người khác thôi."
Được một lúc, ông chú đã lái chiếc Mes ra. Sở Anh từ từ đưa Tề Chu vào trong oto, rồi cô đi sang bên cạnh cũng tức là phần lái xe. Ông chú ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi sự bất ngờ hỏi:" Cô bé…cô bé đã đủ tuổi chưa mà lái xe vậy? Còn bằng lái xe nữa…"
Sở Anh phì cười nhìn ra cửa kính oto, đáp:" Hì hì…Chú không cần lo. Cháu đã 21 tuổi và có bằng lái xe hạng A2 và B1 rồi đó ạ!"
" Ừ! Vậy đi cẩn thận nhé!", ông chú thầm cảm thán: Tuổi trẻ bây giờ giỏi thật đấy.
Cô lái xe với tốc độ 60km/h. Vừa về tới nhà Tề Chu, cô liền nhẹ nhàng đưa cậu vào trong. Mặc dù cũng khá chật vật nhưng cuối cùng cũng khiến cậu nằm xuống ghế sofa tại phòng khách. Tề Chu nằm mơ màng thấy Sở Anh rời đi liền nhanh chóng níu tay cô lại.
Cổ họng khô lại khiến cậu nói không còn rõ chữ nữa:" Đừng đi!"
" Đợi em một chút. Em lấy cốc nước cho anh."
Cậu vẫn giữ tay cô không có ý định buông, nài nỉ nói:" Đừng…rời đi có được … không?"
Sở Anh mỉm cười đành lòng chiều theo ý cậu:" Ừm…Em sẽ không đi đâu. "
Khi nhận được câu trả lời của cô, cậu mới phần nào an lòng buông tay.
Một lúc sau, cô bê ra một bát cháo và cốc nước từ phòng bếp đi ra đặt trên bàn. Sở Anh khẽ gọi cậu dậy:" Em có nấu cháo để lót dạ, anh dậy ăn đi."
Nghe thấy giọng nói của cô, Tề Chu từ cơn mê man tỉnh giấc, vì uống rượu có lồng độ mạnh lên cậu cảm thấy hơi chóng mặt. Tề Chu quay người úp vào thành ghế, yếu ớt nói:" Anh không muốn ăn đâu!"
" Anh không ăn là em giận đó! "
Tai vểnh lên, mắt cậu trợn thành hình vuông, rồi khựng lại trong giây lát, nhanh chóng quay lại liếc nhìn cô, bày ra vẻ mặt đáng thương:" Anh sẽ ăn mà~ Nhưng …anh không tự ăn được?"
Cô chớp mắt nghĩ cũng không thể bỏ mặc anh ấy như vậy được, nhìn anh ấy như vậy cũng không thể nào là nói dối được:" Vậy em giúp ăn nhé!"
Cậu sáng mắt, hớn hở nói:" Giúp bằng cách nào?", trong lòng cậu vui như đang nhảy múa, suy nghĩ ra mọi viễn cảnh Sở Anh sẽ làm gì để giúp cậu ăn.
Không trừng sẽ được em ấy dùng bằng môi…Không được nghĩ bậy bạ, nhưng cũng muốn.
Hoặc em sẽ nhẹ nhàng dỗ mình ăn từng muỗng thìa ngọt ngào…Hee…phấn khích thật đó!
Cô từ từ đỡ cậu dậy ngồi thẳng người, cô cầm lấy bát chào trên tay ngồi sát gần cậu múc một muỗng thìa đâu tiên. Trong tâm trạng mơ mộng một viễn cảnh ngọt ngào sẽ xảy đến, Tề Chu há miệng ra rồi ngon lành ăn.
Niềm hạnh phúc mà cậu tưởng tượng liền ngay lập tức dập tắt sau muỗng thìa cháo đầu tiên, xanh nửa gương lộ rõ ba vệt sợ hãi, chào ngon đến mức cậu không kìm được mà ngậm trong miệng một lúc lâu.
Sở Anh nghiêng đầu hỏi:" Lần đầu em nấu cháo đó, có tệ lắm không anh."
Nhìn cậu sượng cả gương mặt nhưng vẫn dặn lòng cố gắng mỉm cười thật tươi nói:" Ngon lắm! Anh chưa bao giờ ăn cháo nào mà ngon như vậy. Lần sau, em lại làm…"
Chưa dứt câu, Sở Anh đã múc ngay một muỗng cháo để ăn thử. Ngay sau đó, cô liền rùng mình cố nhuốt rồi ho sặc sụa:" Mặn quá!!" "
Tề Chu lấy ngay cốc nước đưa cho cô uống đỡ, vỗ nhẹ vào lưng lo lắng nói:" Em có sao không?"
“khụ…khụ…Mặn như vậy mà anh vẫn ăn được sao?”, cảm giác mặn chát tấy lên não khiến cô nhức hết cả đầu.
" Đồ em làm anh không muốn lãng phí! Dù ngon anh sẽ khen ngon, dù dở anh sẽ vẫn khen ngon…", cậu khẽ cười nói lời dịu dàng.
Sở Anh ngẩn người nhìn cậu, ánh mắt hai người gián nhau như không muốn tách rời, một bầu không khí ái muội xung quanh căn nhà.
" Tại sao?"