Chương 25: Ôm anh được không?
Thông báo: OFFLINE 1 tuần vì thi học kì ( 25/12-> chủ nhật).
" Anh…anh…", cô cúi người xuống gương mặt cùng vành tai đỏ ửng, ánh mắt dao động không ngừng chao đảo, cảm giác lúng túng không thể cử động hay suy nghĩ gì thêm.
Tề Chu nhìn cô như vậy cố nén cơn cười mà nói những lời tán tỉnh trêu đùa để chọc ghẹo Sở Anh:" Em… không định chịu trách nhiệm với anh sao?"
Tưởng điều đó khiến Tề chu phiền lòng, Sở Anh liền nhanh chóng ngước mắt nhìn cậu, dù cô ngượng đến nỗi nóng bừng cả khuôn mặt nhưng vì không muốn làm cậu buồn nên cô phải dùng hết sự can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu, chắc nịch nói:" Em không phải…Anh, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh nên anh đừng giận em… có được không?"
Tề Chu sững sờ ngạc nhiên đến tròn xoe đôi mắt nhìn cô, cái xúc cảm khiến cậu vui đến nỗi không tả nổi, ruột gan bên trong thì đang nháo nhào nhảy múa nhưng bề ngoài cậu vẫn tỏ ra là mình ổn.
Kyaaaa…Em ấy đáng yêu quá đi mất. Làm sao mình dám giận một cô bé như em ấy chứ! Hừm…
Khụ khụ phải bình tĩnh, mình còn phải giữ hình tượng là một người anh trưởng thành và lịch lãm trước mặt em ấy nữa chứ.
Một tiếng ‘cạch’ cửa cùng với giọng nói phẫn uất, tiếng bước chân không ngừng dậm mạnh xuống mặt sàn đá hoa, ánh mắt gầm gừ trừng to con ngươi, giỏ hoa quả Dư Hoài đang cầm trên tay thì rơi xuống đất ngay sau đó, cậu nói lớn:" Chịu…trách nhiệm cái gì? Cậu làm…gì em gái tôi hả tên cáo già kia!! "
‘Ặc’, tiếng tặc lưỡi đầy bất ngờ của Tề Chu trước sự xuất hiện của Dư Hoài.
…
Trong phòng bệnh, chỉ còn hai người đàn ông đang nhìn nhau bằng nửa con mắt, tiếng tia chớp ‘xẹt xẹt’ từ đôi mắt của Dư Hoài, cậu xù lông chỉ trích Tề Chu:" Tên khốn nhà cậu, da mặt dày không bằng cái thớt, giữa ban ngày ban mặt dám tán tỉnh em gái tôi, tên cáo nhà cậu định cho em vào tròng hả?"
Tề Chu không mảy may quan tâm, hờ hững quay đi, ngoáy nhẹ lỗ tai, đáp:" Hờ…Em ấy cũng đâu có phản khác chứ!"
Dư Hoài phát cáu, tức giận đến bốc hơi, ánh mắt căm hờn nhếch cao mày hét lớn:" Cậu…cậu…đúng là tên vô sỉ. Ha, cậu không tự nhìn nhận bản thân già hơn em gái tôi bao nhiêu tuổi sao? Nói mà không biết ngượng à!"
Nói trúng tim đen khiến Tề Chu tối sầm mặt, điều mà cậu ghét nhất là khi có người dám nhắc đến tuổi tác để so sánh giữa cậu và Sở Anh, xung quanh cậu toả ra sát khí, trừng mắt lạnh lùng khiến Dư Hoài có chút nép vế mà rùng mình.
" Nói cái gì cơ. Tuổi tác thì làm sao? Cậu d.ám ý kiến với tôi!"
" Này! Cậu… định doạ ai thế hả? Tôi…tôi không sợ đâu đấy!", Dư Hoài miệng nói không sợ nhưng chân đã nhanh chóng lùi lại áp sát vào tường, hành động thiết thực phủ định lời nói của cậu.
Tề Chu bẻ khúc từng ngón tay, nghiêng đầu nở một nụ cười đáng sợ, ánh mắt vô cùng thân thiện nhìn Dư Hoài:" Dù có là anh rể tương lai thì em đây…cũng không nương tay đâu!"
" Ăn…nói đàng hoàng? Ai…ai là anh rể của cậu chứ!!"
Sở Anh vừa đi mua cơm hộp về liền mở cửa ngay lập tức vì thấy tiếng ồn ào ở bên trong phòng, cô thở dài nói:" Dư Hoài! Anh lại định bắt nạt anh Tề Chu đúng không? Anh… không thấy anh ấy đang bị bệnh sao?"
Dư Hoài trợn tròn mắt, sững người nhìn em gái mà mình yêu thương nuông chiều từ nhỏ đang ra sức bảo vệ Tề Chu, không phân biệt đúng sai đổi mọi tội lỗi về phía cậu, cậu ấm ức nói:" Huhu… Sở Anh, sao em chỉ trách cứ anh! Rõ ràng tên đó dở trò đồi bại với em mà!"
Cô ngại ngùng, hai tay đan lại mân mê một hồi mới chậm dãi nói:" Em chỉ là không cận thận ngã vào anh ấy thôi. Anh đừng nói vậy!"
Tề Chu nhếch mép, vênh mặt nhìn Dư Hoài như cố tình muốn khiêu khích cậu ta. Dư Hoài cau mặt, khó chịu giơ ngón fuc* lên cảnh cáo Tề.
Dư Hoài tức không nói lên lời, rồi nảy ra một ý nghĩ táo bạo chuyển sang khuôn mặt mếu máo, dưng dưng nước mặt nhân tạo, bĩu môi nói:" Huhu…em không thương anh gì cả. Anh làm vậy cũng vì em mà. Em nói vậy khiến anh tổn thương lắm đó!"
Sở Anh thấy có lỗi nên tiến gần Dư Hoài, hạ thấp giọng nói:" Được rồi! Em …xin lỗi vì đã nổi giận với anh."
" Huhu…", rồi Dư Hoài chớp thời cơ ôm trầm lấy Sở Anh nhếch mép cười đểu với Tề Chu như thể là sự chả đũa.
Tề Chu siết chặt tay, ánh mắt dữ dằn, mím chặt môi nhìn Dư Hoài đang vênh váo với mình. Cậu không chịu thiệt liền giả vợ đau bụng, vẻ mặt tái nhợt kêu lên:" Aia…Đau quá!"
Thấy vậy, Sở Anh liền lò lắng đẩy Dư Hoài ra rồi đỡ lấy Tề Chu, cô sốt ruột hỏi:" Anh …anh có sao không?"
" Anh cảm thấy đau bụng lắm!!"
" Hay để em…đi gọi bác sĩ nhé. "
Tề Chu mắt nhắm mắt mở, diễn vô cùng sâu cảnh đau bụng i như thật của mình, vì không muốn để lộ bản thân đang giả vờ đau nên cậu níu tay cô lại, khàn giọng nói:" Ôm anh được không? Anh…nghĩ sẽ khiến anh bớt đau hơn."
Cậu chỉ vừa nói vậy, cô không chút nghi ngờ liền ôm chặt lấy cậu, nói:" Như vậy sẽ khiến anh không đau nữa đúng không?"
" Ưm …"
Dư Hoài cắn chặt áo, ghen tị nhìn Tề Chu đang đắc ý với mình mà không thể làm gì được, thầm mắng Tề trong lòng: Được lắm, con cáo già da mặt không bằng cái thớt! Đúng là phí công tốn sức đi thăm cậu ta. Bệnh gì chứ nhìn còn khoẻ như con trâu già kia kìa.
" Anh…anh…", cô cúi người xuống gương mặt cùng vành tai đỏ ửng, ánh mắt dao động không ngừng chao đảo, cảm giác lúng túng không thể cử động hay suy nghĩ gì thêm.
Tề Chu nhìn cô như vậy cố nén cơn cười mà nói những lời tán tỉnh trêu đùa để chọc ghẹo Sở Anh:" Em… không định chịu trách nhiệm với anh sao?"
Tưởng điều đó khiến Tề chu phiền lòng, Sở Anh liền nhanh chóng ngước mắt nhìn cậu, dù cô ngượng đến nỗi nóng bừng cả khuôn mặt nhưng vì không muốn làm cậu buồn nên cô phải dùng hết sự can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu, chắc nịch nói:" Em không phải…Anh, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh nên anh đừng giận em… có được không?"
Tề Chu sững sờ ngạc nhiên đến tròn xoe đôi mắt nhìn cô, cái xúc cảm khiến cậu vui đến nỗi không tả nổi, ruột gan bên trong thì đang nháo nhào nhảy múa nhưng bề ngoài cậu vẫn tỏ ra là mình ổn.
Kyaaaa…Em ấy đáng yêu quá đi mất. Làm sao mình dám giận một cô bé như em ấy chứ! Hừm…
Khụ khụ phải bình tĩnh, mình còn phải giữ hình tượng là một người anh trưởng thành và lịch lãm trước mặt em ấy nữa chứ.
Một tiếng ‘cạch’ cửa cùng với giọng nói phẫn uất, tiếng bước chân không ngừng dậm mạnh xuống mặt sàn đá hoa, ánh mắt gầm gừ trừng to con ngươi, giỏ hoa quả Dư Hoài đang cầm trên tay thì rơi xuống đất ngay sau đó, cậu nói lớn:" Chịu…trách nhiệm cái gì? Cậu làm…gì em gái tôi hả tên cáo già kia!! "
‘Ặc’, tiếng tặc lưỡi đầy bất ngờ của Tề Chu trước sự xuất hiện của Dư Hoài.
…
Trong phòng bệnh, chỉ còn hai người đàn ông đang nhìn nhau bằng nửa con mắt, tiếng tia chớp ‘xẹt xẹt’ từ đôi mắt của Dư Hoài, cậu xù lông chỉ trích Tề Chu:" Tên khốn nhà cậu, da mặt dày không bằng cái thớt, giữa ban ngày ban mặt dám tán tỉnh em gái tôi, tên cáo nhà cậu định cho em vào tròng hả?"
Tề Chu không mảy may quan tâm, hờ hững quay đi, ngoáy nhẹ lỗ tai, đáp:" Hờ…Em ấy cũng đâu có phản khác chứ!"
Dư Hoài phát cáu, tức giận đến bốc hơi, ánh mắt căm hờn nhếch cao mày hét lớn:" Cậu…cậu…đúng là tên vô sỉ. Ha, cậu không tự nhìn nhận bản thân già hơn em gái tôi bao nhiêu tuổi sao? Nói mà không biết ngượng à!"
Nói trúng tim đen khiến Tề Chu tối sầm mặt, điều mà cậu ghét nhất là khi có người dám nhắc đến tuổi tác để so sánh giữa cậu và Sở Anh, xung quanh cậu toả ra sát khí, trừng mắt lạnh lùng khiến Dư Hoài có chút nép vế mà rùng mình.
" Nói cái gì cơ. Tuổi tác thì làm sao? Cậu d.ám ý kiến với tôi!"
" Này! Cậu… định doạ ai thế hả? Tôi…tôi không sợ đâu đấy!", Dư Hoài miệng nói không sợ nhưng chân đã nhanh chóng lùi lại áp sát vào tường, hành động thiết thực phủ định lời nói của cậu.
Tề Chu bẻ khúc từng ngón tay, nghiêng đầu nở một nụ cười đáng sợ, ánh mắt vô cùng thân thiện nhìn Dư Hoài:" Dù có là anh rể tương lai thì em đây…cũng không nương tay đâu!"
" Ăn…nói đàng hoàng? Ai…ai là anh rể của cậu chứ!!"
Sở Anh vừa đi mua cơm hộp về liền mở cửa ngay lập tức vì thấy tiếng ồn ào ở bên trong phòng, cô thở dài nói:" Dư Hoài! Anh lại định bắt nạt anh Tề Chu đúng không? Anh… không thấy anh ấy đang bị bệnh sao?"
Dư Hoài trợn tròn mắt, sững người nhìn em gái mà mình yêu thương nuông chiều từ nhỏ đang ra sức bảo vệ Tề Chu, không phân biệt đúng sai đổi mọi tội lỗi về phía cậu, cậu ấm ức nói:" Huhu… Sở Anh, sao em chỉ trách cứ anh! Rõ ràng tên đó dở trò đồi bại với em mà!"
Cô ngại ngùng, hai tay đan lại mân mê một hồi mới chậm dãi nói:" Em chỉ là không cận thận ngã vào anh ấy thôi. Anh đừng nói vậy!"
Tề Chu nhếch mép, vênh mặt nhìn Dư Hoài như cố tình muốn khiêu khích cậu ta. Dư Hoài cau mặt, khó chịu giơ ngón fuc* lên cảnh cáo Tề.
Dư Hoài tức không nói lên lời, rồi nảy ra một ý nghĩ táo bạo chuyển sang khuôn mặt mếu máo, dưng dưng nước mặt nhân tạo, bĩu môi nói:" Huhu…em không thương anh gì cả. Anh làm vậy cũng vì em mà. Em nói vậy khiến anh tổn thương lắm đó!"
Sở Anh thấy có lỗi nên tiến gần Dư Hoài, hạ thấp giọng nói:" Được rồi! Em …xin lỗi vì đã nổi giận với anh."
" Huhu…", rồi Dư Hoài chớp thời cơ ôm trầm lấy Sở Anh nhếch mép cười đểu với Tề Chu như thể là sự chả đũa.
Tề Chu siết chặt tay, ánh mắt dữ dằn, mím chặt môi nhìn Dư Hoài đang vênh váo với mình. Cậu không chịu thiệt liền giả vợ đau bụng, vẻ mặt tái nhợt kêu lên:" Aia…Đau quá!"
Thấy vậy, Sở Anh liền lò lắng đẩy Dư Hoài ra rồi đỡ lấy Tề Chu, cô sốt ruột hỏi:" Anh …anh có sao không?"
" Anh cảm thấy đau bụng lắm!!"
" Hay để em…đi gọi bác sĩ nhé. "
Tề Chu mắt nhắm mắt mở, diễn vô cùng sâu cảnh đau bụng i như thật của mình, vì không muốn để lộ bản thân đang giả vờ đau nên cậu níu tay cô lại, khàn giọng nói:" Ôm anh được không? Anh…nghĩ sẽ khiến anh bớt đau hơn."
Cậu chỉ vừa nói vậy, cô không chút nghi ngờ liền ôm chặt lấy cậu, nói:" Như vậy sẽ khiến anh không đau nữa đúng không?"
" Ưm …"
Dư Hoài cắn chặt áo, ghen tị nhìn Tề Chu đang đắc ý với mình mà không thể làm gì được, thầm mắng Tề trong lòng: Được lắm, con cáo già da mặt không bằng cái thớt! Đúng là phí công tốn sức đi thăm cậu ta. Bệnh gì chứ nhìn còn khoẻ như con trâu già kia kìa.