Chương 28: Bảo vệ zợ
Cả bọn côn đồ đều đổ dồn sự chú ý về Sở Anh, tên to con bị sức lực của Sở Anh làm cho khiếp sợ, hắn không thể nhúc nhích nổi dù đã gồng tay nổi hết cả gân. Hắn cảm thấy nhục nhã vì bất lực nên thay vào đó là lời mắc nhiếc cô.
" Mẹ nó. Mày là con nào?"
Sở Anh hất tay hắn ra khỏi người cậu bé, rồi quay sang mỉm cười, nói nhỏ với cậu nhóc:" Không sao đâu đừng sợ. Chị sẽ không để bọn họ động đến em đâu. "
Đôi mắt cậu bé cụp xuống ỉu xìu, cơ thể run lẩy bẩy:" Um…", ngoài mặt là vậy nhưng trong đầu cậu đang nghĩ: Phiền phức, đúng là cản trở người khác.
Cậu nhóc tên Mộ Thời, cậu là đứa trẻ ngoài mặt ngây thơ vô số tội nhưng ít ai biết được bên trong cậu tồn tại song song một tính cách ác quái. Hẳn là cậu không hề sợ bọn côn đồ vì cậu biết xác suất bọn chúng chuẩn bị xuống hố với nhau là rất cao.
Vài phút trước
Trong lúc kẹt xe, bọn côn đồ đã giở thói xấu. Tông mạnh vào phía sau chiếc xe oto của Mộ Thời. Anh tài xế xe thấy vậy liền nhìn qua gương chiếu hậu xem sắc mặt của Mộ Thời, hỏi:" Thiếu gia, có cần…"
Mộ Thời nhườn mày, ngắt lời của anh tài xế, giọng điệu lãnh đạm đáp:" Không cần."
“Vâng …”
Bọn côn đồ là người sai, nhưng đã không thèm xin lỗi thì thôi đi mà bọn chúng còn không nói lý, kêu la quát tháo đòi trả tiền vì làm hỏng phần đầu xe của bọn họ. Anh tài xế liền đứng ra giải quyết nhưng vì không có đủ số tiền mà họ cần nên bọn chúng đã chặn trước đầu xe để hai người không thoát khỏi.
Mộ Thời ngồi trong xe liền cười trừ khinh thường, đôi mắt lầm lì trở nên sắc bén, nghĩ thầm: đúng là một lũ cặn bã. Đã ăn cướp rồi còn la làng.
Đã là căn bã thì đương nhiên trẻ con cũng không tha. Đúng lúc, tưởng rằng sẽ khó phản kháng mà chịu đựng một nhát đầm thì Sở Anh đã xuất hiện khiến Mộ Thời khá bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn cô.
Sở Anh trừng mắt với bọn chúng, lạnh lùng nói:" Mấy người cũng là người lớn tại sao đến cả trẻ con cũng muốn ra tay. Dù thế nào, cũng là mấy người sai trước sao có thể dày mặt ăn vạ được chứ!"
Những người xung quanh dù đã chứng kiến từ nãy tới giờ nhưng không ai dám ra mặt làm chứng để giải vây cho họ mà chọn cách im lặng để bản thân được an toàn vì họ biết rằng bọn côn đồ sống dơ bẩn như vậy đã có tiếng từ lâu rồi. Động vào chúng như động vào lửa vậy, không chết thì cũng sẽ bị phế nửa thân.
" Cô bé đó là ai vậy. Không lẽ muốn chết sao còn dám vào nói lý lẽ với chúng…"
" Thật tội nghiệp…đến trẻ con chúng con không tha chứ nói nói gì cô gái đó!!"
Cả đám côn đồ vừa nghe xong những lời Sở Anh nói liền cười phá lên, người đàn bà vứt điều thuốc đi tới gần Sở Anh, vỗ nhẹ lên mặt cô, khinh khỉnh nói:" Cô bé non nớt thật đó. Một cô gái xinh đẹp nhưng… sống trên cái đất không dành cho chính nghĩa mà muốn làm anh hùng rơm không sớm thì muộn cũng sẽ bị tha hoá thôi. Bớt lo chuyện bao đồng đi không sớm ngày trên gương mặt này sẽ không còn hình dạng xinh đẹp như vậy đâu!"
Sở Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cô không hề tỏ ra sợ hãi hay lép vế trước họ, cô hất tay người đàn bà ra, nói lớn:" Ha…nếu cô nói vậy thì quả thật là một con người có suy nghĩ nông cạn. Một xã hội không có tư công phân minh, một người chỉ ích kỉ nghĩ đến sự an toàn của bản thân, nỗi sợ xâm chiếm tâm trí mà chấp nhập đứng nhìn sự bất công thử hỏi sống trong xã hội như vậy trí thức con người có phát triển được không?"
" Cũng là con người với nhau, đối xử làm sao cho phải phép. Nếu tưởng làm trò mèo đó mà dễ nhai thì ai cũng kéo theo để trở thành du côn rồi. Cũng phải thôi, có lẽ là những người có sở thích muốn đi bóc lịch chăng?"
Nghe thấy lời cà khịa của Sở Anh, người đàn bà cũng không vội tức mà phản bác lại:" Ha…ha… Cũng triết lý nhỉ? Cũng được thôi, nếu nhất quyết muốn làm anh hùng thì ta đây cũng không cản. Nếu có ng*m thì đừng trách chúng tao không nhắc trước.", người đàn bà vỗ tay cười lớn.
" Ha…Nói nhiều với nó làm gì, xử luôn một thể. "
“A~ Chỉ tại bản thân tao đây cũng khá đồng cảm thôi. Nhưng hình như cái mỏ của nó làm tao ngứa mắt rồi đấy!”
Tên to con lùi lại bảo tên chọc đầu xử bọn chúng còn hắn thì giữ anh tài xế. Tên chọc đầu có chút khó hiểu vì bình thường tên to con luôn xông xáo là người đầu tiên xử lý vậy mà hôm nay lại nhường cho hắn:" Thôi tao không quan tâm, chỉ cần xử bọn oách con này thôi chứ gì…Đơn giản!"
Người đàn bà châm điếu thuốc, chầm chậm nói:" Giữ lại thằng nhóc đó là được…"
Hắn bẻ từng khúc tay ‘răng rắc’, nở một nụ cười đầy man dợ:" Tao biết rồi!!"
Sở Anh liền chắn trước Mộ Thời, nói nhỏ:" Nhóc con, em lùi lại đi…"
Mồ Thời nhìn cô một lúc, túm lấy phần mép áo của Sở Anh, giọng nói đôi chút sợ hãi:" Chị…cẩn thận nhé!"
Sở Anh nghe thấy vậy liền mỉm cười xoa nhẹ đầu cậu nhóc. Mộ Thời thay đổi thái độ ngoan ngoãn lùi về phía sau, lẩm bẩm:" Ngu ngốc…"
Tên chọc đầu dồn hết lực vào nắm tay, hắn ta nhếch khoé môi lao đến định đấm thẳng vào phần chính giữa mặt của cô. Sở Anh định vào thế để đáp trả thì nhanh hơn một bước, một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm chạy tới đấm một phát thật mạnh vào mặt tên chọc đầu khiến hắn phun ra huyết và từ trong miệng bay ra một, hai chiếc răng hàm.
Tất cả trố mắt nhìn. Người đàn bà và tên to con cũng ngạc nhiên đến đứng hình không thể tin nổi chỉ một đòn thôi đã lock out một thằng máu chó như tên chọc đầu.
Người đàn ông đó không ai khác là Tề Chu, cậu tối sầm mặt, ánh mắt không khác gì con quái thú muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng, cả người cậu toả ra một luồng sát khí đen đến ngợp thở, cậu siết chặt bàn tay đến nỗi rỉ máu nhưng không hề có cảm giác đau, gương mặt không kìm chế nổi sự tức giận.
May thay tiếng gọi của Sở Anh đã khiến cậu bừng tỉnh khỏi ánh mắt muốn bóp nát gương mặt những kẻ dám ức hiếp Sở Anh:" Anh Tề Chu, sao anh lại ở đây. Không phải em đã dặn anh phải ở bệnh viện để nghỉ ngơi sao?"
Tề Chu thở nhẹ, phần nào cũng nguôi đi cơn giận trong lòng, cậu thả lỏng bàn tay, nở một nụ cười yêu chiều nói:" Tại ai đó nói đi một lát mà không quay lại. Em biết là anh rất lo lắng không?"
Sở Anh gãi đầu, ngại ngùng nhỏ giọng nói:" Em xin lỗi…Em lại gây phiền phức cho anh rồi. "
Tề Chu nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:" Sao đó lại được gọi là phiền phức chứ. Anh cầu còn không được mà."
" Chọc em hoài à! Hưm…mà sao anh lại biết em đang ở đây vậy!!"
" Hừm…vì thấy em đi lâu quá không về nên anh đã có mượn điện thoại của một người để gọi điện cho em nhưng em không hề bắt máy. Và cùng lúc đấy anh mới nhớ ra bản thân còn một cuộc họp nên đã gọi điện cho thư ký để định hoãn lại. Thì cậu ta đã kể lại với anh toàn bộ với giọng điệu đầy lo lắng nên anh nghĩ em đã gặp chuyện không hay nên…"
" Ha…ha…nên gấp gáp mặc tạm một bộ để đi tìm em sao?", cô cố tình nói lời trêu đùa với cậu.
Tề Chu cũng ngượng ngùng gật đầu, vì sợ cô xảy ra chuyện gì nên cậu mặc đồ có hơi luộm thuộm, dù vậy cũng thật may vì Sở Anh khiến lòng cậu phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi nói chuyện với cô xong, cậu liền thay đổi thái độ quay sang chất vấn đám côn đồ và không lâu sau đó cảnh sát cũng đên bắt giữ tạm giam bọn chúng. Một lát sau, Tề Chu mới để ý từ nãy tới giờ luôn có một thằng nhóc cứ bám sau Sở Anh, điều đó khiến cậu khá bực mình nói:" Thằng nhóc này là ai vậy!"
Cậu nhìn Mộ Thời với nhiều hằn ý đe doạ kh không được có ý gì với Sở Anh. Dù nghe hiểu nhưng cậu nhóc còn vênh váo khiêu khích Tề Chu bám chặt lấy Sở Anh tỏ vẻ yếu đuối.
Anh tài xế nhanh nhẹn chạy đến cảm ơn Sở Anh và Tề Chu và nói sẽ hậu tạ nhưng Sở Anh đã từ chối khéo. Sau đó, bọn họ cũng rời đi trước vì có lẽ có việc bận.
" Mẹ nó. Mày là con nào?"
Sở Anh hất tay hắn ra khỏi người cậu bé, rồi quay sang mỉm cười, nói nhỏ với cậu nhóc:" Không sao đâu đừng sợ. Chị sẽ không để bọn họ động đến em đâu. "
Đôi mắt cậu bé cụp xuống ỉu xìu, cơ thể run lẩy bẩy:" Um…", ngoài mặt là vậy nhưng trong đầu cậu đang nghĩ: Phiền phức, đúng là cản trở người khác.
Cậu nhóc tên Mộ Thời, cậu là đứa trẻ ngoài mặt ngây thơ vô số tội nhưng ít ai biết được bên trong cậu tồn tại song song một tính cách ác quái. Hẳn là cậu không hề sợ bọn côn đồ vì cậu biết xác suất bọn chúng chuẩn bị xuống hố với nhau là rất cao.
Vài phút trước
Trong lúc kẹt xe, bọn côn đồ đã giở thói xấu. Tông mạnh vào phía sau chiếc xe oto của Mộ Thời. Anh tài xế xe thấy vậy liền nhìn qua gương chiếu hậu xem sắc mặt của Mộ Thời, hỏi:" Thiếu gia, có cần…"
Mộ Thời nhườn mày, ngắt lời của anh tài xế, giọng điệu lãnh đạm đáp:" Không cần."
“Vâng …”
Bọn côn đồ là người sai, nhưng đã không thèm xin lỗi thì thôi đi mà bọn chúng còn không nói lý, kêu la quát tháo đòi trả tiền vì làm hỏng phần đầu xe của bọn họ. Anh tài xế liền đứng ra giải quyết nhưng vì không có đủ số tiền mà họ cần nên bọn chúng đã chặn trước đầu xe để hai người không thoát khỏi.
Mộ Thời ngồi trong xe liền cười trừ khinh thường, đôi mắt lầm lì trở nên sắc bén, nghĩ thầm: đúng là một lũ cặn bã. Đã ăn cướp rồi còn la làng.
Đã là căn bã thì đương nhiên trẻ con cũng không tha. Đúng lúc, tưởng rằng sẽ khó phản kháng mà chịu đựng một nhát đầm thì Sở Anh đã xuất hiện khiến Mộ Thời khá bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn cô.
Sở Anh trừng mắt với bọn chúng, lạnh lùng nói:" Mấy người cũng là người lớn tại sao đến cả trẻ con cũng muốn ra tay. Dù thế nào, cũng là mấy người sai trước sao có thể dày mặt ăn vạ được chứ!"
Những người xung quanh dù đã chứng kiến từ nãy tới giờ nhưng không ai dám ra mặt làm chứng để giải vây cho họ mà chọn cách im lặng để bản thân được an toàn vì họ biết rằng bọn côn đồ sống dơ bẩn như vậy đã có tiếng từ lâu rồi. Động vào chúng như động vào lửa vậy, không chết thì cũng sẽ bị phế nửa thân.
" Cô bé đó là ai vậy. Không lẽ muốn chết sao còn dám vào nói lý lẽ với chúng…"
" Thật tội nghiệp…đến trẻ con chúng con không tha chứ nói nói gì cô gái đó!!"
Cả đám côn đồ vừa nghe xong những lời Sở Anh nói liền cười phá lên, người đàn bà vứt điều thuốc đi tới gần Sở Anh, vỗ nhẹ lên mặt cô, khinh khỉnh nói:" Cô bé non nớt thật đó. Một cô gái xinh đẹp nhưng… sống trên cái đất không dành cho chính nghĩa mà muốn làm anh hùng rơm không sớm thì muộn cũng sẽ bị tha hoá thôi. Bớt lo chuyện bao đồng đi không sớm ngày trên gương mặt này sẽ không còn hình dạng xinh đẹp như vậy đâu!"
Sở Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cô không hề tỏ ra sợ hãi hay lép vế trước họ, cô hất tay người đàn bà ra, nói lớn:" Ha…nếu cô nói vậy thì quả thật là một con người có suy nghĩ nông cạn. Một xã hội không có tư công phân minh, một người chỉ ích kỉ nghĩ đến sự an toàn của bản thân, nỗi sợ xâm chiếm tâm trí mà chấp nhập đứng nhìn sự bất công thử hỏi sống trong xã hội như vậy trí thức con người có phát triển được không?"
" Cũng là con người với nhau, đối xử làm sao cho phải phép. Nếu tưởng làm trò mèo đó mà dễ nhai thì ai cũng kéo theo để trở thành du côn rồi. Cũng phải thôi, có lẽ là những người có sở thích muốn đi bóc lịch chăng?"
Nghe thấy lời cà khịa của Sở Anh, người đàn bà cũng không vội tức mà phản bác lại:" Ha…ha… Cũng triết lý nhỉ? Cũng được thôi, nếu nhất quyết muốn làm anh hùng thì ta đây cũng không cản. Nếu có ng*m thì đừng trách chúng tao không nhắc trước.", người đàn bà vỗ tay cười lớn.
" Ha…Nói nhiều với nó làm gì, xử luôn một thể. "
“A~ Chỉ tại bản thân tao đây cũng khá đồng cảm thôi. Nhưng hình như cái mỏ của nó làm tao ngứa mắt rồi đấy!”
Tên to con lùi lại bảo tên chọc đầu xử bọn chúng còn hắn thì giữ anh tài xế. Tên chọc đầu có chút khó hiểu vì bình thường tên to con luôn xông xáo là người đầu tiên xử lý vậy mà hôm nay lại nhường cho hắn:" Thôi tao không quan tâm, chỉ cần xử bọn oách con này thôi chứ gì…Đơn giản!"
Người đàn bà châm điếu thuốc, chầm chậm nói:" Giữ lại thằng nhóc đó là được…"
Hắn bẻ từng khúc tay ‘răng rắc’, nở một nụ cười đầy man dợ:" Tao biết rồi!!"
Sở Anh liền chắn trước Mộ Thời, nói nhỏ:" Nhóc con, em lùi lại đi…"
Mồ Thời nhìn cô một lúc, túm lấy phần mép áo của Sở Anh, giọng nói đôi chút sợ hãi:" Chị…cẩn thận nhé!"
Sở Anh nghe thấy vậy liền mỉm cười xoa nhẹ đầu cậu nhóc. Mộ Thời thay đổi thái độ ngoan ngoãn lùi về phía sau, lẩm bẩm:" Ngu ngốc…"
Tên chọc đầu dồn hết lực vào nắm tay, hắn ta nhếch khoé môi lao đến định đấm thẳng vào phần chính giữa mặt của cô. Sở Anh định vào thế để đáp trả thì nhanh hơn một bước, một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm chạy tới đấm một phát thật mạnh vào mặt tên chọc đầu khiến hắn phun ra huyết và từ trong miệng bay ra một, hai chiếc răng hàm.
Tất cả trố mắt nhìn. Người đàn bà và tên to con cũng ngạc nhiên đến đứng hình không thể tin nổi chỉ một đòn thôi đã lock out một thằng máu chó như tên chọc đầu.
Người đàn ông đó không ai khác là Tề Chu, cậu tối sầm mặt, ánh mắt không khác gì con quái thú muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng, cả người cậu toả ra một luồng sát khí đen đến ngợp thở, cậu siết chặt bàn tay đến nỗi rỉ máu nhưng không hề có cảm giác đau, gương mặt không kìm chế nổi sự tức giận.
May thay tiếng gọi của Sở Anh đã khiến cậu bừng tỉnh khỏi ánh mắt muốn bóp nát gương mặt những kẻ dám ức hiếp Sở Anh:" Anh Tề Chu, sao anh lại ở đây. Không phải em đã dặn anh phải ở bệnh viện để nghỉ ngơi sao?"
Tề Chu thở nhẹ, phần nào cũng nguôi đi cơn giận trong lòng, cậu thả lỏng bàn tay, nở một nụ cười yêu chiều nói:" Tại ai đó nói đi một lát mà không quay lại. Em biết là anh rất lo lắng không?"
Sở Anh gãi đầu, ngại ngùng nhỏ giọng nói:" Em xin lỗi…Em lại gây phiền phức cho anh rồi. "
Tề Chu nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:" Sao đó lại được gọi là phiền phức chứ. Anh cầu còn không được mà."
" Chọc em hoài à! Hưm…mà sao anh lại biết em đang ở đây vậy!!"
" Hừm…vì thấy em đi lâu quá không về nên anh đã có mượn điện thoại của một người để gọi điện cho em nhưng em không hề bắt máy. Và cùng lúc đấy anh mới nhớ ra bản thân còn một cuộc họp nên đã gọi điện cho thư ký để định hoãn lại. Thì cậu ta đã kể lại với anh toàn bộ với giọng điệu đầy lo lắng nên anh nghĩ em đã gặp chuyện không hay nên…"
" Ha…ha…nên gấp gáp mặc tạm một bộ để đi tìm em sao?", cô cố tình nói lời trêu đùa với cậu.
Tề Chu cũng ngượng ngùng gật đầu, vì sợ cô xảy ra chuyện gì nên cậu mặc đồ có hơi luộm thuộm, dù vậy cũng thật may vì Sở Anh khiến lòng cậu phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi nói chuyện với cô xong, cậu liền thay đổi thái độ quay sang chất vấn đám côn đồ và không lâu sau đó cảnh sát cũng đên bắt giữ tạm giam bọn chúng. Một lát sau, Tề Chu mới để ý từ nãy tới giờ luôn có một thằng nhóc cứ bám sau Sở Anh, điều đó khiến cậu khá bực mình nói:" Thằng nhóc này là ai vậy!"
Cậu nhìn Mộ Thời với nhiều hằn ý đe doạ kh không được có ý gì với Sở Anh. Dù nghe hiểu nhưng cậu nhóc còn vênh váo khiêu khích Tề Chu bám chặt lấy Sở Anh tỏ vẻ yếu đuối.
Anh tài xế nhanh nhẹn chạy đến cảm ơn Sở Anh và Tề Chu và nói sẽ hậu tạ nhưng Sở Anh đã từ chối khéo. Sau đó, bọn họ cũng rời đi trước vì có lẽ có việc bận.