Chương 37: Vợ chịu uất ức
" Tại sao cô lại có bản usb của tổ kinh doanh chúng tôi?", Sở Anh bình tĩnh đối mắt với Mẫn Chi thẳng thừng nói.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nghe thấy Sở Anh nói vậy, quần chúng ăn dưa bắt đầu vểnh tai lên hóng drama. Một người trong số đó nhìn kĩ gương mặt Sở Anh chợt nhớ ra một điều gì đó, ghé sát với những người bên cạnh nói thầm:" Nhìn kĩ mới để ý, đây không phải gương mặt người trên nhóm đó sao?"
Dân quần chúng liền phát giác nhận ra cô gái hiện nay đang là chủ đề bàn tán của công ty lại đang ở trước mắt họ. Bọn họ nhìn Sở Anh với đôi mắt đầy vẻ khinh thường mà bàn tán to nhỏ.
" Chu choa mạ ơi …Đúng là gương mặt của con nhỏ này rồi. "
" Là con nhỏ lạm dụng quan hệ với cấp trên nên dễ dàng được xét duyệt vào công ty đúng không? ", một nhân viên tò mò hỏi.
" Đúng rồi đấy. Nghe nói cô ta tính tình quái dở, làm việc không đâu vào đâu, lười biếng còn dám chỉ đạo mấy đàn anh cấp trên của mình cơ mà…"
" Gương mặt thì đâu đến nỗi mà ai ngờ luôn…"
Ông chú khó tính cùng với toàn bộ cán sự cấp cao liếng thoáng khó hiểu, thì thầm gì đó với nhau. Chắc hẳn là bọn họ đang phân vân vì chưa bao giờ trong công ty lại xảy ra trường hợp như này. Và một điều chắc chắn rằng không bao giờ có bản báo cáo của hai bộ phận khác nhau lại có nội dung trùng nhau cả trừ khi…
Tề Chu kìm nén cơn tức giận, cậu nhẹ nhàng bẻ gãy cây bút đang cầm trên tay. Cậu biết Sở Anh và cậu thực sự tin tưởng cô không phải là người nói dối,chắc chắn đã có người cố tình muốn hãm hại con bé. Lòng đầy giận dữ, nội tâm điên cuồng mắng chửi: To gan thật dám ở trước mặt mình giở trò khiến tiểu quỷ nhỏ phải chịu uất ức…
Mẫn Nhi không hề hoảng, cô ta rất thản nhiên giả vờ đáng thương trước mặt mọi người, vừa rớm rớm nước mắt vừa nhỏ giọng nói:" Thật oan uổng, rõ ràng đây là bản usb của bộ phận kinh tế chúng tôi đã ngày đêm cố gắng hoàn thành. Vậy mà sao cô có thể nói là ban kinh doanh của cô được chứ. Hức…"
Ông chú Trần mặc dù là người khó tính nhưng để phải nói về vấn đề này thì ông luôn đưa ra những quả quyết chính đáng nhất có thể. Tình thế rơi vào khó xử vì không biết ai là chủ nhân thật của bản báo cáo. Nếu vậy điều duy nhất có thể thử đó là thăm dò.
" Vậy này cô gái kia, tai sao cô lại mặc định đây bản báo cáo của cô. Chưa chắc gì nội dung bên trong đã giống toàn bộ. "
Sở Anh đương nhiên sẽ không chịu nhượng bộ, ánh mắt cô thay đổi, chắc nịch nói:" Bộ não con người đều có những nảy số khác nhau, để mà có thể nói ý tưởng giống nhau giữa hai con người đã là xác suất rất ít rồi mà mỗi bản báo cáo ở đây đều là ý tưởng của toàn bộ một tập thể. Thử hỏi đến cả nội dung và cách trình bày đều trùng lặp như vậy không phải quá ngẫu nhiên sao?
Mọi người gật đầu vì điều Sở Anh nói không phải không hợp lý. Nhưng không để Sở Anh nói tiếp Mẫn Chi đã cố tình xen vào, giả bộ ngây thơ nói để chuyển sự chú ý từ mọi người về mình:" Nếu cô nói vậy. Thì một trong hai bản usb của chúng ta là bản sao chép. Nhưng liệu cô có dám chứng minh bản usb cô đang cầm trên tay có phải là dữ liệu thật không?"
Sở Anh biết cô ta cố tình khiêu khích nhưng nếu thích thì cô chiều. Cô từ từ tiến lên cắm bản usb của mình vào máy tính…
( Có chồng chống lưng, thích thì bà đây nhích thôi.)
Mẫn Nhi không hề có chút náo núng hay sợ sệt mà thay vào đó là để lộ ra một nụ cười đắc ý: mắc câu rồi con ngu. Cũng chỉ là tôm tép mà dám ở trước mặt tao dạy đời sao?
Quần chúng nhân viên đều tỏ rõ ý cười cợt khi nhìn lên màn hình. Ông chú Trần nhăn mặt bực bội nói lớn:" Vậy là sao? "
" Haha…Già mồm và cái kết…"
" Đúng là lời đồn không sai ah. Loại như con nhỏ đó vừa ăn cắp vừa la làng…"
Sở Anh sững người nhìn. Cô không hiểu tại sao bản báo cáo trên usp lại là một màn hình trắng xoá. Rõ ràng…
" Haha…Nhục thật đó."
" Quê vãi nồi. Tôi mà là con nhỏ đó chắc sớm đội quần lên đầu.haha…"
Tiếng xì xào của nhân viên dù đã vặn nhỏ hết mức nhưng dường như từng chữ từng chữ một vẫn lọt vào khe tai của Tề Chu khiến cả người cậu không ngừng toả ra sát khí, bản thân ở trước mặt em ấy mà không thể làm được gì cảm giác bất lực khiến cậu vô cùng bức bối ( vì đang trong thân phận là một trợ lý nhỏ nên không có quyền lên tiếng).
Bản thân con người cậu không sợ trời không sợ đất thì việc gì phải nhún nhường bỏ qua. Cậu biết Sở Anh có lòng tự trọng riêng nên không muốn xen vào nhưng hiện giờ cậu không nhịn nổi nữa rồi.
Không thể để đám người này bắt nạt tiểu quỷ nhỏ nhà mình được nữa.
Định đứng dậy ra mặt giúp cô thì Kinh Phàm liền kéo cậu lại, nhỏ giọng nói:" Đừng hấp tấp. Tôi biết là cậu đang rất nóng lòng bảo vệ tiểu bạch nguyệt quang nhưng phải xem tình hình trước đã. Hãy thử tin tưởng cô bé và ngồi xem kịch. "
( 30 chưa phải là tết heee)
" Ngồi xem kịch? " - Tử Ân nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
" Xem đi rồi biết… Không khiến cậu thật vọng đâu." - Kinh Phàm tự tin nói.
Đôi mắt sáng vô ngấn chứa đựng một dũng khí mạnh mẽ như vậy sao có thể từ bỏ dễ dàng được chứ. ~ suy nghĩ của Kinh Phàm.
…
" Nội dung chúng tôi bỏ công sức ra thì không thể nào là không nhớ được. "
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nghe thấy Sở Anh nói vậy, quần chúng ăn dưa bắt đầu vểnh tai lên hóng drama. Một người trong số đó nhìn kĩ gương mặt Sở Anh chợt nhớ ra một điều gì đó, ghé sát với những người bên cạnh nói thầm:" Nhìn kĩ mới để ý, đây không phải gương mặt người trên nhóm đó sao?"
Dân quần chúng liền phát giác nhận ra cô gái hiện nay đang là chủ đề bàn tán của công ty lại đang ở trước mắt họ. Bọn họ nhìn Sở Anh với đôi mắt đầy vẻ khinh thường mà bàn tán to nhỏ.
" Chu choa mạ ơi …Đúng là gương mặt của con nhỏ này rồi. "
" Là con nhỏ lạm dụng quan hệ với cấp trên nên dễ dàng được xét duyệt vào công ty đúng không? ", một nhân viên tò mò hỏi.
" Đúng rồi đấy. Nghe nói cô ta tính tình quái dở, làm việc không đâu vào đâu, lười biếng còn dám chỉ đạo mấy đàn anh cấp trên của mình cơ mà…"
" Gương mặt thì đâu đến nỗi mà ai ngờ luôn…"
Ông chú khó tính cùng với toàn bộ cán sự cấp cao liếng thoáng khó hiểu, thì thầm gì đó với nhau. Chắc hẳn là bọn họ đang phân vân vì chưa bao giờ trong công ty lại xảy ra trường hợp như này. Và một điều chắc chắn rằng không bao giờ có bản báo cáo của hai bộ phận khác nhau lại có nội dung trùng nhau cả trừ khi…
Tề Chu kìm nén cơn tức giận, cậu nhẹ nhàng bẻ gãy cây bút đang cầm trên tay. Cậu biết Sở Anh và cậu thực sự tin tưởng cô không phải là người nói dối,chắc chắn đã có người cố tình muốn hãm hại con bé. Lòng đầy giận dữ, nội tâm điên cuồng mắng chửi: To gan thật dám ở trước mặt mình giở trò khiến tiểu quỷ nhỏ phải chịu uất ức…
Mẫn Nhi không hề hoảng, cô ta rất thản nhiên giả vờ đáng thương trước mặt mọi người, vừa rớm rớm nước mắt vừa nhỏ giọng nói:" Thật oan uổng, rõ ràng đây là bản usb của bộ phận kinh tế chúng tôi đã ngày đêm cố gắng hoàn thành. Vậy mà sao cô có thể nói là ban kinh doanh của cô được chứ. Hức…"
Ông chú Trần mặc dù là người khó tính nhưng để phải nói về vấn đề này thì ông luôn đưa ra những quả quyết chính đáng nhất có thể. Tình thế rơi vào khó xử vì không biết ai là chủ nhân thật của bản báo cáo. Nếu vậy điều duy nhất có thể thử đó là thăm dò.
" Vậy này cô gái kia, tai sao cô lại mặc định đây bản báo cáo của cô. Chưa chắc gì nội dung bên trong đã giống toàn bộ. "
Sở Anh đương nhiên sẽ không chịu nhượng bộ, ánh mắt cô thay đổi, chắc nịch nói:" Bộ não con người đều có những nảy số khác nhau, để mà có thể nói ý tưởng giống nhau giữa hai con người đã là xác suất rất ít rồi mà mỗi bản báo cáo ở đây đều là ý tưởng của toàn bộ một tập thể. Thử hỏi đến cả nội dung và cách trình bày đều trùng lặp như vậy không phải quá ngẫu nhiên sao?
Mọi người gật đầu vì điều Sở Anh nói không phải không hợp lý. Nhưng không để Sở Anh nói tiếp Mẫn Chi đã cố tình xen vào, giả bộ ngây thơ nói để chuyển sự chú ý từ mọi người về mình:" Nếu cô nói vậy. Thì một trong hai bản usb của chúng ta là bản sao chép. Nhưng liệu cô có dám chứng minh bản usb cô đang cầm trên tay có phải là dữ liệu thật không?"
Sở Anh biết cô ta cố tình khiêu khích nhưng nếu thích thì cô chiều. Cô từ từ tiến lên cắm bản usb của mình vào máy tính…
( Có chồng chống lưng, thích thì bà đây nhích thôi.)
Mẫn Nhi không hề có chút náo núng hay sợ sệt mà thay vào đó là để lộ ra một nụ cười đắc ý: mắc câu rồi con ngu. Cũng chỉ là tôm tép mà dám ở trước mặt tao dạy đời sao?
Quần chúng nhân viên đều tỏ rõ ý cười cợt khi nhìn lên màn hình. Ông chú Trần nhăn mặt bực bội nói lớn:" Vậy là sao? "
" Haha…Già mồm và cái kết…"
" Đúng là lời đồn không sai ah. Loại như con nhỏ đó vừa ăn cắp vừa la làng…"
Sở Anh sững người nhìn. Cô không hiểu tại sao bản báo cáo trên usp lại là một màn hình trắng xoá. Rõ ràng…
" Haha…Nhục thật đó."
" Quê vãi nồi. Tôi mà là con nhỏ đó chắc sớm đội quần lên đầu.haha…"
Tiếng xì xào của nhân viên dù đã vặn nhỏ hết mức nhưng dường như từng chữ từng chữ một vẫn lọt vào khe tai của Tề Chu khiến cả người cậu không ngừng toả ra sát khí, bản thân ở trước mặt em ấy mà không thể làm được gì cảm giác bất lực khiến cậu vô cùng bức bối ( vì đang trong thân phận là một trợ lý nhỏ nên không có quyền lên tiếng).
Bản thân con người cậu không sợ trời không sợ đất thì việc gì phải nhún nhường bỏ qua. Cậu biết Sở Anh có lòng tự trọng riêng nên không muốn xen vào nhưng hiện giờ cậu không nhịn nổi nữa rồi.
Không thể để đám người này bắt nạt tiểu quỷ nhỏ nhà mình được nữa.
Định đứng dậy ra mặt giúp cô thì Kinh Phàm liền kéo cậu lại, nhỏ giọng nói:" Đừng hấp tấp. Tôi biết là cậu đang rất nóng lòng bảo vệ tiểu bạch nguyệt quang nhưng phải xem tình hình trước đã. Hãy thử tin tưởng cô bé và ngồi xem kịch. "
( 30 chưa phải là tết heee)
" Ngồi xem kịch? " - Tử Ân nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
" Xem đi rồi biết… Không khiến cậu thật vọng đâu." - Kinh Phàm tự tin nói.
Đôi mắt sáng vô ngấn chứa đựng một dũng khí mạnh mẽ như vậy sao có thể từ bỏ dễ dàng được chứ. ~ suy nghĩ của Kinh Phàm.
…
" Nội dung chúng tôi bỏ công sức ra thì không thể nào là không nhớ được. "