Chương 39: Phản đam
Hạ Mẫn Chi là người giành quyền trước, cô ta với phong thái kiêu ngạo đầy tự tin nói:" Nội dung trong bản usb này đều được bộ phận chúng tôi nghiên cứu và cùng nhau đưa ra ý kiến. Một phần chúng tôi đều dựa trên cơ sở thực tế đó là kĩ năng và kinh nghiệm. Để có sự tiến bộ vượt bậc công ty, bộ phận tôi đã đưa ra những chỉ tiêu không chỉ đào tạo những người có kĩ năng mà còn phải có trình độ lẫn năng lực."
" Theo như mọi người thấy ban của chúng tôi chia rất rõ ràng gồm 3 phần chính. Phần thứ nhất nhắm đến vấn đề người mới cần có những kĩ năng gì? Phần hai nhằm nói tới để trở thành một nhân viên ưu tú cần phải thành thạo về chuyên nghành gì? Phần ba là phần còn lại là đúc kết từ quá trình sơ cấp đến trung cấp, họ đã có những kinh nghiệm và sự sáng tạo như thế nào để công ty được phát triển. "
Mẫn Nhi đọc làu làu như đã chuẩn bị từ trước, cô liếc nhìn Sở Anh mà đầy khinh thường. Gương mặt vênh váo khiến Sở Anh cũng không bõ quan tâm. Thấy thái độ dửng dưng đó, Mẫn Chi có chút bực bội thầm mắng chửi Sở Anh trong lòng: Hạ…cứ ra vẻ ta đây đi. Tao nhất định sẽ cho mày cuốn xéo khỏi nơi này. Chị ta nói không hề sai bản thân con nhỏ này là đ* mà cứ tưởng mình thanh cao.
( Trời nói mà không tự nhột hả?)
" Phần trình bày của tôi đã kết thúc. Bây giờ đến lượt cô rồi. ", Mẫn Nhi nở ra một nụ cười đắc ý.
Tao nói hết những gì cần nói trong bản báo cáo rồi để xem bản lĩnh mày đến đâu. ~ suy nghĩ của Mẫn Nhi.
Sở Anh thở một hơi thật sâu, cô vô cùng tự tin giơ 5 ngón tay lên và nói:" Tôi có 5 cách để chứng minh bản báo cáo này là của bộ phận kinh doanh chúng tôi."
Tất cả mọi người ồ ạt ngạc nhiên, vẻ mặt ai cũng bất ngờ mà thốt ra tiếng nói.
" Ô vãi lồi. Cô ta bảo năm cách sao?"
" Này có nghe nhầm không vậy…"
" Hừ…hừ… biết đâu được chỉ là viện cớ để tạo nét. "
Ông Chú Trần liền đập bàn quát tháo:" Im lặng.", rồi đoái hoài nhìn Sở Anh, giọng nghiêm chỉnh nói:" Thử trình bày xem sao?"
" Hưm~ Hưm…Cô nhóc nhà cậu khiến tôi bất ngờ nha…", Kinh Phàm thích thú nhỏ giọng nói với Tề Chu.
Tề Chu không thèm để tâm đến những lời Kinh Phàm vừa nói. Câu cũng không mấy ngạc nhiên vì cậu biết nóc nhà cậu bây giờ không dễ bắt nạt như trước nữa.
Tề Chu khẽ mỉm cười toàn tâm chỉ hướng ánh mắt về cô khiến Kinh Phàm có chút ái ngại, lẩm bẩm:" Hơ…bơ mình luôn kìa."
" Năm phần tôi nói ở đấy chính là Bố Cục, Hình Thức, Ý Tưởng, Nội Dung, cuối cùng …tôi sẽ nói sau. "
Mẫn Nhi đột nhiên chen giọng ngắt lời Sở Anh, ánh mắt cô ta có chút lo sợ nói:" Này, đừng có mà lặp lại những gì tôi vừa nói nhé…Cô nên biết những gì trong đó tôi đã nói hết…"
( Mắc gì nhột hay sao trời)
Sở Anh lạnh lùng liếc nhìn Mẫn Nhi khiến cô giật thót mình mà lùi lại.
" Cô không biết khi người khác nói mà chen họng vào là bất lịch sự sao?"
" Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi…", Mẫn Nhi bắt đầu thấp thỏm lòng đầy bất an.
Sở Anh cũng mặc cô ta, nói tiếp:" Thứ nhất, về bố cục trong bản báo cáo của tổ chúng tôi khi làm thực chất gồm 9 phần chính rõ ràng. Đúng là mở đầu chúng ta lướt qua thì tưởng trừng 3 phần nhưng nó chỉ là phần phụ đề để nổi bật 9 phần cũng như 9 nội dung tổ chúng tôi muốn nói đến. Đây được coi là cách sắp xếp bố cục đặc quyền riêng của bộ phận kinh doanh chúng tôi. "
Cô nhún vai nhấn mạnh từng câu từng chữ:" Đương nhiên, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là 3 phần lớn chứa 9 phần nhỏ nhưng đây cũng chính là cách chúng tôi muốn người xem phải hiểu lầm. Cách trình bày này chính là sự sáng tạo của bộ phận kinh doanh chúng tôi, lấy cái nhỏ làm nền cho cái lớn."
" Thứ hai, tôi muốn nói đến hình thức trình bày. Nhìn qua một lượt mọi người có thể thấy dối mắt và khó hiểu. À, còn một điều nữa nội dung trên bản báo cáo này chỉ là bản phân nửa thôi chứ chưa hoàn toàn là bản đầy đủ. Nhưng chỉ cần tôi kích hoạt một nút thôi sẽ khiến từng chữ trong bản thảo tự động xếp thành thứ tự cách đều nhau và trên màn hình máy tính sẽ tự động chạy ra chữ. Không tin thì thử với usb của chị gái Mẫn Nhi đây…"
Sau khi cô ấn vào một nút trên bàn phím để kích hoạt thì trên màn hình ngay lập tức có sự thay đổi. Những dòng chữ nhỏ từ hàng dọc biến đổi thành hành ngang theo một thứ tự nhất định và nội dung trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô đến cứng đờ người không thể nói được điều gì của Mẫn Nhi khiến Sở Anh lộ rõ một nụ cười đầy khiêu khích.
" Tiếp theo là ý tưởng. Chúng tôi không quá cầu kì nhưng lại rất nghiêm túc khi đưa ra ý kiến của từng người. Có thể nói là chọn lọc và quyết định tập thể. Không dựa vào sự hư cấu mà chúng ta tôi đều đưa ra những dẫn chứng vô cùng xác đáng. Và mục địch của chúng tôi nêu ra ý tưởng là sự công bằng chứ không phải người có năng lực trình độ hay kinh nghiệm mới có thể đưa ra những sáng tạo mới mẻ."
" Theo như mọi người thấy ban của chúng tôi chia rất rõ ràng gồm 3 phần chính. Phần thứ nhất nhắm đến vấn đề người mới cần có những kĩ năng gì? Phần hai nhằm nói tới để trở thành một nhân viên ưu tú cần phải thành thạo về chuyên nghành gì? Phần ba là phần còn lại là đúc kết từ quá trình sơ cấp đến trung cấp, họ đã có những kinh nghiệm và sự sáng tạo như thế nào để công ty được phát triển. "
Mẫn Nhi đọc làu làu như đã chuẩn bị từ trước, cô liếc nhìn Sở Anh mà đầy khinh thường. Gương mặt vênh váo khiến Sở Anh cũng không bõ quan tâm. Thấy thái độ dửng dưng đó, Mẫn Chi có chút bực bội thầm mắng chửi Sở Anh trong lòng: Hạ…cứ ra vẻ ta đây đi. Tao nhất định sẽ cho mày cuốn xéo khỏi nơi này. Chị ta nói không hề sai bản thân con nhỏ này là đ* mà cứ tưởng mình thanh cao.
( Trời nói mà không tự nhột hả?)
" Phần trình bày của tôi đã kết thúc. Bây giờ đến lượt cô rồi. ", Mẫn Nhi nở ra một nụ cười đắc ý.
Tao nói hết những gì cần nói trong bản báo cáo rồi để xem bản lĩnh mày đến đâu. ~ suy nghĩ của Mẫn Nhi.
Sở Anh thở một hơi thật sâu, cô vô cùng tự tin giơ 5 ngón tay lên và nói:" Tôi có 5 cách để chứng minh bản báo cáo này là của bộ phận kinh doanh chúng tôi."
Tất cả mọi người ồ ạt ngạc nhiên, vẻ mặt ai cũng bất ngờ mà thốt ra tiếng nói.
" Ô vãi lồi. Cô ta bảo năm cách sao?"
" Này có nghe nhầm không vậy…"
" Hừ…hừ… biết đâu được chỉ là viện cớ để tạo nét. "
Ông Chú Trần liền đập bàn quát tháo:" Im lặng.", rồi đoái hoài nhìn Sở Anh, giọng nghiêm chỉnh nói:" Thử trình bày xem sao?"
" Hưm~ Hưm…Cô nhóc nhà cậu khiến tôi bất ngờ nha…", Kinh Phàm thích thú nhỏ giọng nói với Tề Chu.
Tề Chu không thèm để tâm đến những lời Kinh Phàm vừa nói. Câu cũng không mấy ngạc nhiên vì cậu biết nóc nhà cậu bây giờ không dễ bắt nạt như trước nữa.
Tề Chu khẽ mỉm cười toàn tâm chỉ hướng ánh mắt về cô khiến Kinh Phàm có chút ái ngại, lẩm bẩm:" Hơ…bơ mình luôn kìa."
" Năm phần tôi nói ở đấy chính là Bố Cục, Hình Thức, Ý Tưởng, Nội Dung, cuối cùng …tôi sẽ nói sau. "
Mẫn Nhi đột nhiên chen giọng ngắt lời Sở Anh, ánh mắt cô ta có chút lo sợ nói:" Này, đừng có mà lặp lại những gì tôi vừa nói nhé…Cô nên biết những gì trong đó tôi đã nói hết…"
( Mắc gì nhột hay sao trời)
Sở Anh lạnh lùng liếc nhìn Mẫn Nhi khiến cô giật thót mình mà lùi lại.
" Cô không biết khi người khác nói mà chen họng vào là bất lịch sự sao?"
" Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi…", Mẫn Nhi bắt đầu thấp thỏm lòng đầy bất an.
Sở Anh cũng mặc cô ta, nói tiếp:" Thứ nhất, về bố cục trong bản báo cáo của tổ chúng tôi khi làm thực chất gồm 9 phần chính rõ ràng. Đúng là mở đầu chúng ta lướt qua thì tưởng trừng 3 phần nhưng nó chỉ là phần phụ đề để nổi bật 9 phần cũng như 9 nội dung tổ chúng tôi muốn nói đến. Đây được coi là cách sắp xếp bố cục đặc quyền riêng của bộ phận kinh doanh chúng tôi. "
Cô nhún vai nhấn mạnh từng câu từng chữ:" Đương nhiên, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là 3 phần lớn chứa 9 phần nhỏ nhưng đây cũng chính là cách chúng tôi muốn người xem phải hiểu lầm. Cách trình bày này chính là sự sáng tạo của bộ phận kinh doanh chúng tôi, lấy cái nhỏ làm nền cho cái lớn."
" Thứ hai, tôi muốn nói đến hình thức trình bày. Nhìn qua một lượt mọi người có thể thấy dối mắt và khó hiểu. À, còn một điều nữa nội dung trên bản báo cáo này chỉ là bản phân nửa thôi chứ chưa hoàn toàn là bản đầy đủ. Nhưng chỉ cần tôi kích hoạt một nút thôi sẽ khiến từng chữ trong bản thảo tự động xếp thành thứ tự cách đều nhau và trên màn hình máy tính sẽ tự động chạy ra chữ. Không tin thì thử với usb của chị gái Mẫn Nhi đây…"
Sau khi cô ấn vào một nút trên bàn phím để kích hoạt thì trên màn hình ngay lập tức có sự thay đổi. Những dòng chữ nhỏ từ hàng dọc biến đổi thành hành ngang theo một thứ tự nhất định và nội dung trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô đến cứng đờ người không thể nói được điều gì của Mẫn Nhi khiến Sở Anh lộ rõ một nụ cười đầy khiêu khích.
" Tiếp theo là ý tưởng. Chúng tôi không quá cầu kì nhưng lại rất nghiêm túc khi đưa ra ý kiến của từng người. Có thể nói là chọn lọc và quyết định tập thể. Không dựa vào sự hư cấu mà chúng ta tôi đều đưa ra những dẫn chứng vô cùng xác đáng. Và mục địch của chúng tôi nêu ra ý tưởng là sự công bằng chứ không phải người có năng lực trình độ hay kinh nghiệm mới có thể đưa ra những sáng tạo mới mẻ."