Chương : 42
Trong lúc đầu óc mơ màng, nàng cảm thấy có người đứng ở trước giường, còn đưa tay vuốt ve mặt của nàng, làm cho nàng thấy rất ngứa. Bất đắc dĩ, nàng chỉ còn cách mở mắt ra, nàng cũng muốn nhìn một chút là người nào không sợ chết , dám quấy rầy nàng ngủ.
Còn chưa kịp trách cứ, thì liền thấy vẻ mặt của Thủy Dạng Linh đang kinh hỉ nhìn chằm chằm nàng, rồi tiếng nói ngọt ngào mang theo nồng đậm hưng phấn vang lên: "Hề tỷ tỷ, ngươi rốt cục đã dậy rồi. Ta đợi thật lâu . Ngươi xem" nàng chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, "Trời đã sáng thiệt nhiều, mà ngươi còn ngủ, thật sự là so với Linh nhi còn lười hơn. Linh nhi vốn muốn sớm đánh thức Hề tỷ tỷ , nhưng mà nương không cho. Nương thật bất công , để cho Hề tỷ tỷ ngủ ở trên giường, nhưng lại bắt Linh nhi phải dậy sớm." Nói xong, cái miệng nhỏ của nàng cong lên, vẻ mặt thì ủy khuất.
Thủy Dạng Hề cười cười, trong tướng phủ này ít nhất cũng còn có một thiên kim tiểu thư, nhận được ngàn vạn sủng ái vào mình, nàng thật là đứa nhỏ đáng yêu: "Cho nên ngươi liền không có ý tốt đem ta lay tỉnh ?"
"Cũng không phải vậy" Thủy Dạng Linh cười cười như lấy lòng, nói, "Chỉ là khi ngủ Hề tỷ tỷ thật sự rất đẹp, Linh nhi nhịn không được liền sờ sờ , ai ngờ, sờ vào mặt Hề tỷ tỷ xong lại muốn sờ đến ánh mắt ... Sau đó..." nàng ngượng ngùng cười.
"Sau đó, là đem cả khuôn mặt sờ soạng hết, rốt cục cũng làm cho ta tỉnh dậy, đúng không?" Thủy Dạng Hề lại cười nói, tâm tình dường như rất tốt.
Thủy Dạng Linh ân ân ân gật gật đầu, lập tức giống như vừa phát hiện cái gì nữa, lập tức lắc đầu.
Thủy Dạng Hề nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, đáy lòng không khỏi sinh ra một cỗ mềm mại nhu tình. Thủy Dạng Linh có thể sánh bằng Hạo nhi vì dễ làm cho người ta thương yêu. Nàng vươn tay sủng nịch sờ sờ đầu nàng ấy rồi nói: "Tốt lắm, ở một bên chơi đi, chờ tỷ tỷ thu thập thỏa đáng , sẽ cùng ngươi đi dùng đồ ăn sáng."
Thủy Dạng Linh nghe xong, liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên. Nhìn Thủy Dạng Hề không chút hoang mang sửa sang lại y phục, rồi nói: "Nương nói hề tỷ tỷ hôm nay sẽ hồi phủ . Hề tỷ tỷ ăn xong đồ ăn sáng rồi sẽ đi sao?"
"Ân?" Thủy Dạng Hề sửng sốt, nàng nói phải về phủ lúc nào thế? Nghĩ thế liền trừng mắt nhìn Thuỷ Dạng Linh hỏi "Nương ngươi nói với ngươi như vậy?"
"Ân, " Thủy Dạng Linh nhìn lại Thủy Dạng Hề, còn nghiêm túc nói: "Nương nói tối hôm qua Hề tỷ tỷ bị kinh hách, sợ là sẽ không an toàn khi ở trong phủ. Cho nên, có khả năng sáng sớm hôm nay sẽ trở về tam hoàng tử phủ. Nên để cho ta tới cùng Hề tỷ tỷ cáo biệt. Hề tỷ tỷ thật sự muốn đi nhanh như vậy sao? Linh nhi còn không có cùng Hề tỷ tỷ chơi đâu?"
Thủy Dạng Hề nghiêng đầu, bộ dạng giống như buồn rầu nói: "Nếu Linh nhi ngoan ngoãn nghe lời, Hề tỷ tỷ sẽ ở thêm vài ngày, được không?"
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi, tứ phu nhân này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì, tại sao mỗi lần đều phải mượn miệng của Thủy Dạng Linh, để truyền cho nàng một ít tin tức làm cho người ta đoán không được ý nghĩ bên trong? Chẳng lẽ, nàng ta biết cái gì sao? Điều này cũng không phải không có khả năng.
"Linh nhi đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Ta đã nói rồi, Hề tỷ tỷ làm sao mà lại trở về nhanh như vậy. Sao lại có khả năng ngay cả hôn lễ của nhị tỷ cũng không tham gia đâu?" Thủy Dạng Linh tiếp tục tự bản thân nói xong mục đích, hoàn toàn không chút cố kỵ nào.
Thủy Dạng Hề nghe thấy, lại càng cả kinh, sao nàng lại không biết Thủy Dạng Tình sẽ xuất giá ? Chuyện này đã quyết định lúc nào thế? Sao không một ai nói cho nàng biết?
"Linh nhi đi ra ngoài gọi Vu Nhi tỷ tỷ thay Hề tỷ tỷ lấy một chút nước đến đây, sau đó đến tiền thính chờ tỷ, trong chốc lát tỷ tỷ sẽ cùng ngươi dùng đồ ăn sáng, được không?" Thủy Dạng Hề nói với nàng, trên mặt nụ cười càng đậm thêm mấy phần.
Thủy Dạng Linh tất nhiên là đáp ứng.
Chỉ mất một ít thời gian, Thủy Dạng Hề đã thu thập tốt hết mọi thứ. Rồi cùng Thủy Dạng Linh ở trong viện chơi đùa một trận. Bởi vì trong lòng thủy chung vẫn có cái kết chưa giải, nên sớm đưa Thủy Dạng Linh đi trở về.
Còn mình thì ngồi ở bên cạnh bàn đá, suy nghĩ lại suy đoán của nàng rốt cuộc là sai ở đâu? Hiện tại bây giờ càng ngày càng khó bề phân suy đoán được mọi thứ? Tứ phu nhân Trần Chức Vân cùng những sự kiện này có liên quan hay không? Sao giống như tất cả mọi người muốn tiến vào một chỗ làm cho mọi thứ rối rắm lên.
Thủy Dạng Hề một tay chống đầu, một bên nhắm mắt lại, giống như đang chợp mắt, chỉ có đôi mày là đang khẽ nhíu, đôi môi thì mím chặt, nó đang tiết lộ vào lúc này nàng đang có chuyện phải suy nghĩ...
Thế lực ở chỗ tối bên trong Tướng phủ, rõ ràng có liên quan đến Thủy tướng, nhị phu nhân một phái còn có tứ phu nhân một phái riêng nữa. Vậy thì chủ mưu ở phía sau tuyệt kế này không có khả năng là Thủy tướng. Như thế còn lại chỉ có nhị phu nhân cùng tứ phu nhân. Tuy rằng, ở trong phủ bọn họ không có quyền lực điều động nhiều cao thủ như vậy, nhưng mà, thế lực sau lưng các nàng cũng không phải đơn giản.
Nhị phu nhân thì không cần phải nói, cùng Thục phi đương triều quan hệ thân như tỷ muội. Còn nữa, phụ thân của nàng vẫn còn làm quan đương triều, hơn nữa, cha của Thục phi, cũng là Thái Sư dưới một người trên vạn người, thế lực có thể so sánh với Thủy tướng. Kỳ thật, nói như vậy thế lực gia tộc của nhị phu nhân ở trong triều cũng không thể khinh thường. Cho nên điều động một ít ám vệ cao thủ là một chuyện khá dễ dàng. Chẳng qua, nguyên nhân để giết nàng là gì? Nàng thật sự không nghĩ ra.
Còn nữa, tứ phu nhân, có phụ thân là tứ phẩm Lại bộ Thị Lang đương triều, là một chức quan không lớn không nhỏ. Nhưng nói không có thế lực gì, thì cũng không phải. Hơn nữa nàng ta còn một mặt hướng về nàng thể hiện ý tốt, hôm nay còn mượn miệng của Thủy Dạng Linh bảo nàng nên sớm ngày rời khỏi tướng phủ, nhưng nghĩ như thế nào, cũng thấy nàng ta không phải là hung thủ. Trừ phi, nàng ấy thật sự là loại tiểu nhân trong đám tiểu nhân, như vậy, nàng phải cẩn thận mà suy nghĩ.
Nhưng mà, từ trong hai cái người mà nàng thấy khả nghi, tìm mãi vẫn không ra động cơ để họ giết nàng. Ai, đầu của nàng lại bắt đầu đau rồi.
Quên đi, cứ ở chỗ này suy nghĩ mãi cũng vô ích, không bằng tới cửa hỏi trực tiếp.
Vì thế, nàng đứng dậy hướng về phòng của tứ phu nhân mà đi. Hoa Nhiên sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, thiếu chút nữa làm cho nàng kinh tâm động phách đến ngừng đập, nên không dám rời đi khỏi Thủy Dạng Hề nửa bước. Đương nhiên Thủy Dạng Hề đi chỗ nào, thì các nàng sẽ tùy thân đi theo.
Tứ phu nhân Trần Chức Vân thấy Thủy Dạng Hề tự mình đến, trong mắt hiện lên ý cười. Lúc này nàng ta nhiệt tình tiếp đón nàng.
Thủy Dạng Hề sau khi tự mình tiến vào phòng, liền cẩn thận lưu ý tứ phu nhân, vô luận là động tác hay biểu tình, cũng không bỏ qua chút nào. Nàng thấy Trần Chức Vân vẫn không cảm thấy kinh ngạc khi nàng đến đây, ngược lại còn có chút vui sướng, chắc là nghĩ nàng sau khi nghe Thủy Dạng Linh nói chuyện mà đến đây.
Thôi, như vậy cũng tốt, đỡ phải cùng nàng ta quanh co.
"Tứ nương nói vậy người cũng biết ý đồ của ta kho đến đây." Thủy Dạng Hề nói thẳng.
Trần Chức Vân cười cười, phân phó nha đầu đi pha trà, rồi nói: "Tam Hoàng phi mời ngồi. Hôm nay đúng lúc ta vừa có trà mới, nghe nói hương vị tươi mát thơm ngọt, cũng không biết thiệt hay giả, không bằng chúng ta một bên thưởng thức trà một bên tán gẫu, vì cũng không thể trong nhất thời mà gấp được. Tam Hoàng phi thấy sao?" Nàng nói xong liền đứng dậy đem thượng vị nhường lại cho Thuỷ Dạng Hề.
Thủy Dạng Hề cười cười, xem ra nàng ấy muốn lấy thân phận cùng nàng nói chuyện, chẳng qua bản thân nàng không có thói quen ngồi ở nơi cao cao tại thượng, nên chỉ ở bên cạnh ngồi xuống: "Tứ nương không cần giữ lễ tiết như thế. Cũng đã về tới nhà rồi, đương nhiên không cần phải giữ tục lễ này. Tứ nương gọi ta Hề Nhi đi."
Trần Chức Vân thấy Thủy Dạng Hề đã ngồi xuống, biết nàng đã là đáp ứng cùng mình trò chuyện với nhau một phen, nên cũng không tiếp tục câu chấp, nên nói: "Hề Nhi là người rất hiểu chuyện. Tự lần trước hồi phủ, tứ nương vừa thấy liền biết. Có lẽ sự kiện lần này, Hề Nhi sẽ hoài nghi đến trên đầu của ta. Bất quá, ta có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn đến ngươi."
"Tứ nương nói thế là sao. Ta chỉ là có chút việc không hiểu được. Muốn đến chỗ tứ nương để hỏi rõ ràng một chút mà thôi. Nếu tứ nương đã nói như vậy , ta cũng sẽ nói thẳng, tứ nương muốn từ trên người của ta được cái gì?" Thủy Dạng Hề tựa tiếu phi tiếu dùng ánh mắt biết nói nhìn Trần Chức Vân.
"Hề Nhi quả nhiên là người thông minh. Sớm biết như vậy, ta cũng sẽ không phí nhiều sức thế. Bản thân ta cũng không có việc gì cần tìm ngươi." Trần Chức Vân nhìn vào mắt của Thủy Dạng Hề, trong lòng không khỏi nhủ thầm thật là đôi mắt lợi hại, khi nhìn đến người khác sẽ khiến cho người ta không cách nào che giấu ý nghĩ "Kỳ thật cũng vì tìm cho gia phụ một nơi che chở mà thôi. Nay trong triều đình đang loạn, càng ngày càng lụn bại, hơn nữa những quan viên trong triều đều có tâm tư khác nhau."
"Không phải cổ ngữ vẫn nói chim khôn chọn cành mà đậu sao? Gia phụ cùng ta đều suy nghĩ, bên trong các hoàng tử hiện này, chỉ có tam hoàng tử là một người có tài, chẳng qua cho tới bây giờ tam điện hạ tựa hồ đều đối với gia phụ chẳng quan tâm lắm."
"Lần trước gặp Hề Nhi, ta thấy tổng quản trong phủ đã tự mình tới đón, nói vậy Hề Nhi nhất định là được tam hoàng tử yêu thương, cho nên chỉ muốn Hề Nhi ở trước mặt tam hoàng tử nói vài câu, nhưng vẫn tốt hơn bản thân gia phụ nói trăm câu."
"Chẳng qua, từ sau lần đó, ta liền cùng Hề Nhi cắt đứt liên hệ. Cho nên, hiện tại mới có cơ hội, vì sợ Hề Nhi hiểu lầm ta, nên mới để cho Linh nhi truyền lời nhắc nhở Hề Nhi ."
Thủy Dạng Hề nghe xong, nghĩ ngợi kỹ một chút, nguyên lai là có chuyện như vậy. Không thể tưởng được, tam hoàng tử kia lại được lòng người đến như thế. Nhưng mà...
"Làm gì phải cần tìm tới tam hoàng tử, phụ thân ta không phải là một ngọn núi tốt để dựa vào sao? Ngươi đã gả cho phụ thân ta, nếu như có việc muốn nhờ, thì hắn sẽ không đứng ngoài mà nhìn." Cái gọi là ở gần chùa miễu, thì cần gì phải đến nơi xa để cũng bái? Điều này, thật không hợp với lẽ thường.
"Hề Nhi có điều không biết. Tướng gia hiện nay tuy rằng quyền khuynh triều dã. Nhưng lại làm người quá mức chính trực, còn quá mức trung tâm. Trừ bỏ đương kim hoàng thượng, ở trong lòng hắn sợ là sẽ không có vị trí cho những người khác. Hơn nữa, cũng đã đắc tội không ít người. Nên ta mới không tiện nói với hắn, tiện thể... " Trần Chức Vân vươn tay, viết ra hai chữ rồi tiếp tục nói, "Sợ là đắc tội cũng không phải một hai người. Nếu như Hoàng Thượng ra đi, e là ngày đó bản thân tướng gia cũng sẽ khó bảo toàn."
Trần Chức Vân không khỏi có chút thở dài nói: "Huống hồ, ngay cả Khê tỷ tỷ cũng không có kết cục tốt, huống chi là ta đây?"
Thủy Dạng Hề tất nhiên là biết, nàng ra dấu hai ngón tay, là chỉ nhị hoàng tử. Nói như thế cũng rất có lý. Chẳng qua, trong miệng nàng nói..."Không biết trong miệng tứ nương gọi khê tỷ tỷ là người phương nào?"
"A, là..." Trần Chức Vân không khỏi muốn đứt đầu lưỡi của chính mình, sao lời không nên nói mà lại nói ra chứ. "Là ta một thân thích bà con xa, ta thực thích nàng, chỉ tiếc đã tạ thế ..." Trần Chức Vân có chút khó xử cười cười.
Thủy Dạng Hề biết nàng đang nói dối, nhưng cũng không có vạch trần, chỉ mỉm cười mà thôi, theo như những manh mối, xem ra còn lại cũng chỉ có nhị phu nhân là người bị hiềm nghi lớn nhất .
"Tứ nương, Hề Nhi cần phải đi, quấy rầy đã. Cám ơn trà của tứ nương, quả thật tươi mát ngon miệng, chẳng qua không biết tam hoàng tử có thích hay không?"
Trần Chức Vân vừa nghe thấy, trên nét mặt lộ rõ sự vui mừng: "Không ngại, Hề Nhi có thể mang một ít về, để cho tam hoàng tử nếm thử cũng tốt."
Thủy Dạng Hề gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi, vừa lắc lắc đầu, tuy nói người hiềm nghi đã mất một cái, nhưng sao nàng lại thấy càng nhiều rối loạn, trong lòng thật trầm trọng. Hơn nữa chỗ của Nhị phu nhân cũng không thể tùy tiện đi qua như vậy.
Có lẽ, ngay từ đầu nàng thật sự đã tìm sai phương hướng rồi, hay quả thực không phải người trong phủ. Không, điều này cũng không hợp lý. Còn có, Thủy Dạng Tình lấy chồng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Ai, nàng cảm giác tất cả mọi thứ đều tập trung ở một chỗ, quả thực không xong.
Còn chưa kịp trách cứ, thì liền thấy vẻ mặt của Thủy Dạng Linh đang kinh hỉ nhìn chằm chằm nàng, rồi tiếng nói ngọt ngào mang theo nồng đậm hưng phấn vang lên: "Hề tỷ tỷ, ngươi rốt cục đã dậy rồi. Ta đợi thật lâu . Ngươi xem" nàng chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, "Trời đã sáng thiệt nhiều, mà ngươi còn ngủ, thật sự là so với Linh nhi còn lười hơn. Linh nhi vốn muốn sớm đánh thức Hề tỷ tỷ , nhưng mà nương không cho. Nương thật bất công , để cho Hề tỷ tỷ ngủ ở trên giường, nhưng lại bắt Linh nhi phải dậy sớm." Nói xong, cái miệng nhỏ của nàng cong lên, vẻ mặt thì ủy khuất.
Thủy Dạng Hề cười cười, trong tướng phủ này ít nhất cũng còn có một thiên kim tiểu thư, nhận được ngàn vạn sủng ái vào mình, nàng thật là đứa nhỏ đáng yêu: "Cho nên ngươi liền không có ý tốt đem ta lay tỉnh ?"
"Cũng không phải vậy" Thủy Dạng Linh cười cười như lấy lòng, nói, "Chỉ là khi ngủ Hề tỷ tỷ thật sự rất đẹp, Linh nhi nhịn không được liền sờ sờ , ai ngờ, sờ vào mặt Hề tỷ tỷ xong lại muốn sờ đến ánh mắt ... Sau đó..." nàng ngượng ngùng cười.
"Sau đó, là đem cả khuôn mặt sờ soạng hết, rốt cục cũng làm cho ta tỉnh dậy, đúng không?" Thủy Dạng Hề lại cười nói, tâm tình dường như rất tốt.
Thủy Dạng Linh ân ân ân gật gật đầu, lập tức giống như vừa phát hiện cái gì nữa, lập tức lắc đầu.
Thủy Dạng Hề nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, đáy lòng không khỏi sinh ra một cỗ mềm mại nhu tình. Thủy Dạng Linh có thể sánh bằng Hạo nhi vì dễ làm cho người ta thương yêu. Nàng vươn tay sủng nịch sờ sờ đầu nàng ấy rồi nói: "Tốt lắm, ở một bên chơi đi, chờ tỷ tỷ thu thập thỏa đáng , sẽ cùng ngươi đi dùng đồ ăn sáng."
Thủy Dạng Linh nghe xong, liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên. Nhìn Thủy Dạng Hề không chút hoang mang sửa sang lại y phục, rồi nói: "Nương nói hề tỷ tỷ hôm nay sẽ hồi phủ . Hề tỷ tỷ ăn xong đồ ăn sáng rồi sẽ đi sao?"
"Ân?" Thủy Dạng Hề sửng sốt, nàng nói phải về phủ lúc nào thế? Nghĩ thế liền trừng mắt nhìn Thuỷ Dạng Linh hỏi "Nương ngươi nói với ngươi như vậy?"
"Ân, " Thủy Dạng Linh nhìn lại Thủy Dạng Hề, còn nghiêm túc nói: "Nương nói tối hôm qua Hề tỷ tỷ bị kinh hách, sợ là sẽ không an toàn khi ở trong phủ. Cho nên, có khả năng sáng sớm hôm nay sẽ trở về tam hoàng tử phủ. Nên để cho ta tới cùng Hề tỷ tỷ cáo biệt. Hề tỷ tỷ thật sự muốn đi nhanh như vậy sao? Linh nhi còn không có cùng Hề tỷ tỷ chơi đâu?"
Thủy Dạng Hề nghiêng đầu, bộ dạng giống như buồn rầu nói: "Nếu Linh nhi ngoan ngoãn nghe lời, Hề tỷ tỷ sẽ ở thêm vài ngày, được không?"
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi, tứ phu nhân này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì, tại sao mỗi lần đều phải mượn miệng của Thủy Dạng Linh, để truyền cho nàng một ít tin tức làm cho người ta đoán không được ý nghĩ bên trong? Chẳng lẽ, nàng ta biết cái gì sao? Điều này cũng không phải không có khả năng.
"Linh nhi đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Ta đã nói rồi, Hề tỷ tỷ làm sao mà lại trở về nhanh như vậy. Sao lại có khả năng ngay cả hôn lễ của nhị tỷ cũng không tham gia đâu?" Thủy Dạng Linh tiếp tục tự bản thân nói xong mục đích, hoàn toàn không chút cố kỵ nào.
Thủy Dạng Hề nghe thấy, lại càng cả kinh, sao nàng lại không biết Thủy Dạng Tình sẽ xuất giá ? Chuyện này đã quyết định lúc nào thế? Sao không một ai nói cho nàng biết?
"Linh nhi đi ra ngoài gọi Vu Nhi tỷ tỷ thay Hề tỷ tỷ lấy một chút nước đến đây, sau đó đến tiền thính chờ tỷ, trong chốc lát tỷ tỷ sẽ cùng ngươi dùng đồ ăn sáng, được không?" Thủy Dạng Hề nói với nàng, trên mặt nụ cười càng đậm thêm mấy phần.
Thủy Dạng Linh tất nhiên là đáp ứng.
Chỉ mất một ít thời gian, Thủy Dạng Hề đã thu thập tốt hết mọi thứ. Rồi cùng Thủy Dạng Linh ở trong viện chơi đùa một trận. Bởi vì trong lòng thủy chung vẫn có cái kết chưa giải, nên sớm đưa Thủy Dạng Linh đi trở về.
Còn mình thì ngồi ở bên cạnh bàn đá, suy nghĩ lại suy đoán của nàng rốt cuộc là sai ở đâu? Hiện tại bây giờ càng ngày càng khó bề phân suy đoán được mọi thứ? Tứ phu nhân Trần Chức Vân cùng những sự kiện này có liên quan hay không? Sao giống như tất cả mọi người muốn tiến vào một chỗ làm cho mọi thứ rối rắm lên.
Thủy Dạng Hề một tay chống đầu, một bên nhắm mắt lại, giống như đang chợp mắt, chỉ có đôi mày là đang khẽ nhíu, đôi môi thì mím chặt, nó đang tiết lộ vào lúc này nàng đang có chuyện phải suy nghĩ...
Thế lực ở chỗ tối bên trong Tướng phủ, rõ ràng có liên quan đến Thủy tướng, nhị phu nhân một phái còn có tứ phu nhân một phái riêng nữa. Vậy thì chủ mưu ở phía sau tuyệt kế này không có khả năng là Thủy tướng. Như thế còn lại chỉ có nhị phu nhân cùng tứ phu nhân. Tuy rằng, ở trong phủ bọn họ không có quyền lực điều động nhiều cao thủ như vậy, nhưng mà, thế lực sau lưng các nàng cũng không phải đơn giản.
Nhị phu nhân thì không cần phải nói, cùng Thục phi đương triều quan hệ thân như tỷ muội. Còn nữa, phụ thân của nàng vẫn còn làm quan đương triều, hơn nữa, cha của Thục phi, cũng là Thái Sư dưới một người trên vạn người, thế lực có thể so sánh với Thủy tướng. Kỳ thật, nói như vậy thế lực gia tộc của nhị phu nhân ở trong triều cũng không thể khinh thường. Cho nên điều động một ít ám vệ cao thủ là một chuyện khá dễ dàng. Chẳng qua, nguyên nhân để giết nàng là gì? Nàng thật sự không nghĩ ra.
Còn nữa, tứ phu nhân, có phụ thân là tứ phẩm Lại bộ Thị Lang đương triều, là một chức quan không lớn không nhỏ. Nhưng nói không có thế lực gì, thì cũng không phải. Hơn nữa nàng ta còn một mặt hướng về nàng thể hiện ý tốt, hôm nay còn mượn miệng của Thủy Dạng Linh bảo nàng nên sớm ngày rời khỏi tướng phủ, nhưng nghĩ như thế nào, cũng thấy nàng ta không phải là hung thủ. Trừ phi, nàng ấy thật sự là loại tiểu nhân trong đám tiểu nhân, như vậy, nàng phải cẩn thận mà suy nghĩ.
Nhưng mà, từ trong hai cái người mà nàng thấy khả nghi, tìm mãi vẫn không ra động cơ để họ giết nàng. Ai, đầu của nàng lại bắt đầu đau rồi.
Quên đi, cứ ở chỗ này suy nghĩ mãi cũng vô ích, không bằng tới cửa hỏi trực tiếp.
Vì thế, nàng đứng dậy hướng về phòng của tứ phu nhân mà đi. Hoa Nhiên sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, thiếu chút nữa làm cho nàng kinh tâm động phách đến ngừng đập, nên không dám rời đi khỏi Thủy Dạng Hề nửa bước. Đương nhiên Thủy Dạng Hề đi chỗ nào, thì các nàng sẽ tùy thân đi theo.
Tứ phu nhân Trần Chức Vân thấy Thủy Dạng Hề tự mình đến, trong mắt hiện lên ý cười. Lúc này nàng ta nhiệt tình tiếp đón nàng.
Thủy Dạng Hề sau khi tự mình tiến vào phòng, liền cẩn thận lưu ý tứ phu nhân, vô luận là động tác hay biểu tình, cũng không bỏ qua chút nào. Nàng thấy Trần Chức Vân vẫn không cảm thấy kinh ngạc khi nàng đến đây, ngược lại còn có chút vui sướng, chắc là nghĩ nàng sau khi nghe Thủy Dạng Linh nói chuyện mà đến đây.
Thôi, như vậy cũng tốt, đỡ phải cùng nàng ta quanh co.
"Tứ nương nói vậy người cũng biết ý đồ của ta kho đến đây." Thủy Dạng Hề nói thẳng.
Trần Chức Vân cười cười, phân phó nha đầu đi pha trà, rồi nói: "Tam Hoàng phi mời ngồi. Hôm nay đúng lúc ta vừa có trà mới, nghe nói hương vị tươi mát thơm ngọt, cũng không biết thiệt hay giả, không bằng chúng ta một bên thưởng thức trà một bên tán gẫu, vì cũng không thể trong nhất thời mà gấp được. Tam Hoàng phi thấy sao?" Nàng nói xong liền đứng dậy đem thượng vị nhường lại cho Thuỷ Dạng Hề.
Thủy Dạng Hề cười cười, xem ra nàng ấy muốn lấy thân phận cùng nàng nói chuyện, chẳng qua bản thân nàng không có thói quen ngồi ở nơi cao cao tại thượng, nên chỉ ở bên cạnh ngồi xuống: "Tứ nương không cần giữ lễ tiết như thế. Cũng đã về tới nhà rồi, đương nhiên không cần phải giữ tục lễ này. Tứ nương gọi ta Hề Nhi đi."
Trần Chức Vân thấy Thủy Dạng Hề đã ngồi xuống, biết nàng đã là đáp ứng cùng mình trò chuyện với nhau một phen, nên cũng không tiếp tục câu chấp, nên nói: "Hề Nhi là người rất hiểu chuyện. Tự lần trước hồi phủ, tứ nương vừa thấy liền biết. Có lẽ sự kiện lần này, Hề Nhi sẽ hoài nghi đến trên đầu của ta. Bất quá, ta có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn đến ngươi."
"Tứ nương nói thế là sao. Ta chỉ là có chút việc không hiểu được. Muốn đến chỗ tứ nương để hỏi rõ ràng một chút mà thôi. Nếu tứ nương đã nói như vậy , ta cũng sẽ nói thẳng, tứ nương muốn từ trên người của ta được cái gì?" Thủy Dạng Hề tựa tiếu phi tiếu dùng ánh mắt biết nói nhìn Trần Chức Vân.
"Hề Nhi quả nhiên là người thông minh. Sớm biết như vậy, ta cũng sẽ không phí nhiều sức thế. Bản thân ta cũng không có việc gì cần tìm ngươi." Trần Chức Vân nhìn vào mắt của Thủy Dạng Hề, trong lòng không khỏi nhủ thầm thật là đôi mắt lợi hại, khi nhìn đến người khác sẽ khiến cho người ta không cách nào che giấu ý nghĩ "Kỳ thật cũng vì tìm cho gia phụ một nơi che chở mà thôi. Nay trong triều đình đang loạn, càng ngày càng lụn bại, hơn nữa những quan viên trong triều đều có tâm tư khác nhau."
"Không phải cổ ngữ vẫn nói chim khôn chọn cành mà đậu sao? Gia phụ cùng ta đều suy nghĩ, bên trong các hoàng tử hiện này, chỉ có tam hoàng tử là một người có tài, chẳng qua cho tới bây giờ tam điện hạ tựa hồ đều đối với gia phụ chẳng quan tâm lắm."
"Lần trước gặp Hề Nhi, ta thấy tổng quản trong phủ đã tự mình tới đón, nói vậy Hề Nhi nhất định là được tam hoàng tử yêu thương, cho nên chỉ muốn Hề Nhi ở trước mặt tam hoàng tử nói vài câu, nhưng vẫn tốt hơn bản thân gia phụ nói trăm câu."
"Chẳng qua, từ sau lần đó, ta liền cùng Hề Nhi cắt đứt liên hệ. Cho nên, hiện tại mới có cơ hội, vì sợ Hề Nhi hiểu lầm ta, nên mới để cho Linh nhi truyền lời nhắc nhở Hề Nhi ."
Thủy Dạng Hề nghe xong, nghĩ ngợi kỹ một chút, nguyên lai là có chuyện như vậy. Không thể tưởng được, tam hoàng tử kia lại được lòng người đến như thế. Nhưng mà...
"Làm gì phải cần tìm tới tam hoàng tử, phụ thân ta không phải là một ngọn núi tốt để dựa vào sao? Ngươi đã gả cho phụ thân ta, nếu như có việc muốn nhờ, thì hắn sẽ không đứng ngoài mà nhìn." Cái gọi là ở gần chùa miễu, thì cần gì phải đến nơi xa để cũng bái? Điều này, thật không hợp với lẽ thường.
"Hề Nhi có điều không biết. Tướng gia hiện nay tuy rằng quyền khuynh triều dã. Nhưng lại làm người quá mức chính trực, còn quá mức trung tâm. Trừ bỏ đương kim hoàng thượng, ở trong lòng hắn sợ là sẽ không có vị trí cho những người khác. Hơn nữa, cũng đã đắc tội không ít người. Nên ta mới không tiện nói với hắn, tiện thể... " Trần Chức Vân vươn tay, viết ra hai chữ rồi tiếp tục nói, "Sợ là đắc tội cũng không phải một hai người. Nếu như Hoàng Thượng ra đi, e là ngày đó bản thân tướng gia cũng sẽ khó bảo toàn."
Trần Chức Vân không khỏi có chút thở dài nói: "Huống hồ, ngay cả Khê tỷ tỷ cũng không có kết cục tốt, huống chi là ta đây?"
Thủy Dạng Hề tất nhiên là biết, nàng ra dấu hai ngón tay, là chỉ nhị hoàng tử. Nói như thế cũng rất có lý. Chẳng qua, trong miệng nàng nói..."Không biết trong miệng tứ nương gọi khê tỷ tỷ là người phương nào?"
"A, là..." Trần Chức Vân không khỏi muốn đứt đầu lưỡi của chính mình, sao lời không nên nói mà lại nói ra chứ. "Là ta một thân thích bà con xa, ta thực thích nàng, chỉ tiếc đã tạ thế ..." Trần Chức Vân có chút khó xử cười cười.
Thủy Dạng Hề biết nàng đang nói dối, nhưng cũng không có vạch trần, chỉ mỉm cười mà thôi, theo như những manh mối, xem ra còn lại cũng chỉ có nhị phu nhân là người bị hiềm nghi lớn nhất .
"Tứ nương, Hề Nhi cần phải đi, quấy rầy đã. Cám ơn trà của tứ nương, quả thật tươi mát ngon miệng, chẳng qua không biết tam hoàng tử có thích hay không?"
Trần Chức Vân vừa nghe thấy, trên nét mặt lộ rõ sự vui mừng: "Không ngại, Hề Nhi có thể mang một ít về, để cho tam hoàng tử nếm thử cũng tốt."
Thủy Dạng Hề gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi, vừa lắc lắc đầu, tuy nói người hiềm nghi đã mất một cái, nhưng sao nàng lại thấy càng nhiều rối loạn, trong lòng thật trầm trọng. Hơn nữa chỗ của Nhị phu nhân cũng không thể tùy tiện đi qua như vậy.
Có lẽ, ngay từ đầu nàng thật sự đã tìm sai phương hướng rồi, hay quả thực không phải người trong phủ. Không, điều này cũng không hợp lý. Còn có, Thủy Dạng Tình lấy chồng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Ai, nàng cảm giác tất cả mọi thứ đều tập trung ở một chỗ, quả thực không xong.