Chương : 6
Bất quá một hồi nàng cũng theo hoàng hậu nương nương đến hoa viên. Trong vườn, trên bàn đá đã sớm là bày đầy dưa, trái cây và điểm tâm. Trên mặt ghế đá, thả mấy tấm đệm ngồi màu vàng, nhìn quá chói lọi, ngay cả khi ở trong hoa viên, cũng lộ ra vẻ quá nổi bậc, phá hư khung cảnh hài hòa của cả hoa viên.
Hoàng hậu dắt tay Thủy Dạng Hề ngồi xuống: "Mặc dù hôm nay là mùa thu khí trời còn có chút ấm, nhưng vốn không thể so với mùa hạ, dần dần đã có chút khí lạnh rồi, lấy đệm ngồi để tránh trên tảng đá quá lạnh, đến lúc đó ngã bệnh thì sẽ không tốt."
Thủy Dạng Hề gật đầu, cười nói: "Mẫu hậu quả nhiên tâm tư cẩn thận, luôn nghĩ chu toàn." Thủy Dạng Hề nhìn từng đám từng đám hoa cúc, lắc lư trong gió, trong lòng đột nhiên có tư vị khác. Ở hiện đại, có người vịnh cúc ngâm thơ không ít, nhưng nàng thì lại không thích, tư tưởng của nàng rất đơn giản, hoa chính là hoa, bản thân của nó có cách sống cùng quy luật riêng, nó không cần thế tục tặng thêm cho nó bất cứ thứ gì, như vậy sẽ càng lộ ra vẻ là hoa không phải hoa. Thưởng thức hoa, phải thưởng thức chính bản thân nó, bên trong nó, khi đứng ở trong bụi hoa, dường như mình chính là một đóa hoa, mà không phải là đem hoa trở thành một phần của con người, đây mới chính là cảnh giới tối cao khi ngắm hoa. Vô muốn vô cầu vô tính vô tình (TT: cảnh giới này người ngắm sắp hóa thành tiên ^.^). Nàng không đặc biệt thích hoa, cũng không đặc biệt chán hoa. Nàng thích những sự vật mỹ lệ, chỉ cần đẹp, là tốt rồi. Bởi vì nàng thích thưởng thức nó, nàng chân chính chỉ là người thưởng thức mà thôi.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Thủy Dạng Hề cũng là người như vậy, nhưng nàng ta thích hoa cúc, nàng vẫn cho là nàng ta thích Mẫu Đơn , nàng thấy rất nhiều vật phẩm trang sức, cả hình mẫu thêu trên quần áo cũng chỉ có Mẫu Đơn. Thật đúng là có chút chủ quan, lại không chắc chắn. Ai, người ta tâm sự với người nhà, nàng sao có thể đoán được. Lấy tay chống càm, nhìn chăm chú vào hoa cúc tràn đầy phía trước, nở nụ cười phơi phới cả ở trên mặt và trong trái tim. Ngắm hoa ngắm hoa, là không thể có tạp niệm , nếu không chính là đối với hoa không tôn trọng.
Đang suy nghĩ, thì bên tai vang lên thanh âm của Vu Nhi cùng mấy nha đầu: "Hoàng hậu nương nương, chuyện này sao được, những việc này nên do chúng nô tỳ làm, tại sao có thể làm phiền nương nương tự tay mình làm đâu."
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy hoàng hậu đang lột một chút trái vải, đưa đến trước mặt nàng, gương mặt vui vẻ ôn tồn yêu thương, ý bảo nàng ăn.
Nụ cười thật là ấm áp, Thủy Dạng Hề ở trong lòng cảm thán một tiếng: "Mẫu hậu, nhi thần tự mình làm là được rồi. Mẫu hậu là nhất quốc chi mẫu, sao có thể vì Hề nhi mà mệt nhọc, đó chính là lỗi của Hề nhi."
Hoàng hậu nghiêng đầu phân phó người ở phía sau: "Các ngươi đi xuống đi. Cho chúng ta hai mẹ con hảo hảo nói chuyện một."
Hoàng hậu cố ý muốn đích thân vì nàng bóc trái vải, nàng cũng mặc kệ đi thôi. Tuân thủ những thứ lễ nghi phiền phức kia vốn cũng không phải là nàng mong muốn. Không ai nói nàng cũng hiểu là muốn nói đến chuyện trước kia, nàng cũng không nên chen lời vào vì như thế rất khó với giải thích. Chỉ có thể nghe một lời thì đáp một lời.
Vấn đề được nói nhiều nhất chính là chuyện của mẹ Thủy Dạng Hề, xem ra, vị hoàng hậu này đối với tỷ tỷ nàng rất tình thâm ý trọng .
"Ta và mẹ ngươi, từ nhỏ cảm tình rất tốt. Mẹ ngươi trước khi chết, lôi kéo tay của ta nói, Hề nhi của nàng là bảo bối tốt nhất trong thiên hạ, nếu ai sau này có được ngươi thì chính là kiếp trước đã tạo nhiều phúc khí. Muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi. Những năm này, ta vẫn cẩn thận tuân thủ lời hứa hẹn, đem ngươi chiếu cố tốt cho đến khi trưởng thành. Nhìn ngươi từ một đứa trẻ nít nhỏ bé đến khi lớn khôn thành một thiếu nữ mười tám tuổi duyên dáng yêu kiều, nhìn ngươi xuất giá, ta nghĩ, ta cuối cùng coi như không làm tỷ tỷ linh thiên ở trên trời thất vọng. Nhưng khi nghe được ngươi rơi xuống nước không trị khỏi, ngươi có biết lòng ta đau như thế nào không? cốt nhục cuối cùng của Liên tỷ tỷ lưu lại trên đời mà ta không thể bảo toàn, ta thật sự là quá vô dụng. Bất quá bây giờ gặp lại ngươi vẫn tốt như cũ, ta rất vui mừng. Có lẽ, là tỷ tỷ trên trời linh thiêng đã phù hộ, để ngươi bình an vô sự, lại lần nữa trở về bên cạnh ta.
"Hề Nhi, ngươi yên tâm, " hoàng hậu kéo tay Thủy Dạng Hề, hốc mắt còn đọng nước mắt, "Mẫu hậu không bao giờ nữa làm cho ngươi chịu thêm bất cứ thương tổn gì nữa. Ngươi từ nhỏ đã theo ở bên cạnh mẫu hậu, mẫu hậu không thể không có ngươi."
Tình cảnh này, Thủy Dạng Hề thật sự là rất cảm động, nhưng cũng chỉ là cảm động mà thôi. Cái loại cảm xúc giống như là đang xem TV, cùng bản thân nàng không có chút nào quan hệ. Cũng từng có người, than thở khóc lóc cùng nàng bảo đảm, nhưng kết quả lại là người đả thương nàng sâu nhất. Cái loại thương tổn đó, khiến nàng cơ hồ không có dũng khí để sống. Khi đó, thật đã không còn ý niệm sống, chẳng qua vì một lời hứa hẹn mà phải sống, nhưng cũng chỉ là một cái xác không hồn. Đối với mọi thứ chung quanh đều thờ ơ, đối với hết thảy chuyện đều không hứng thú, giống như, mọi lúc mọi nơi đợi chờ cái chết đến. Tự nhiên, lòng cũng là lạnh theo, thân thể còn tồn tại nhưng linh hồn thì đã tan biến cho nên nàng chuyện gì cũng mặc kệ .
"Mẫu hậu, ta sẽ không rời đi người." Thủy Dạng Hề thản nhiên nói. Đây là lời nàng nói ra chân thành nhất để an ủi người khác.
"Ừ, đúng nha." Hoàng hậu cười cười, lau lau nước mắt, "Chúng ta cùng trước kia giống nhau, ngồi ở đây, hoài niệm tỷ tỷ, nhìn vật nhớ người." Hoàng hậu nhìn chân trời, ánh mắt có chút mong lung.
"Nhìn vật nhớ người?" Thủy Dạng Hề nhướng mày, có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, từng chữ từng chữ thì thầm. Chẳng lẽ, hoàng hậu là một người đồng tính luyến ái, thích tỷ tỷ của mình? (TT: tỷ suy nghĩ đi đâu thế -_-) Nàng lặng lẽ đánh giá hoàng hậu một phen, nói không chừng cũng có thể có nha.
"Đúng nha!" Hoàng hậu nghiêng mắt xem thường nàng, khì khì một tiếng bật cười, "Hề Nhi, ngươi sao lại mang vẻ mặt kia, ta nói chính là giống như trước đây chúng ta vẫn làm vậy, mỗi tháng hai mươi lăm, ta cùng Hề nhi đều ở đây nhớ lại mẫu thân của ngươi, đây là chuyện chúng ta trước kia thường làm"
"Chẳng lẽ, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ được sao?" Hoàng hậu đột nhiên nắm chặc tay nàng, hai tay khẽ phát run, trong mắt ân cần lo lắng vô tình tiết lộ đều nghi ngờ.
Thủy Dạng Hề bị nàng nhìn chằm chằm thật mất tự nhiên, bối rối hình như nàng vừa làm cái gì sai lầm bị hoàng hậu phát hiện, trong lòng hoản hốt một trận bị phát hiện rồi bị phát hiện rồi, nói: "Nha. . . . . . Mẫu. . . . . . Mẫu hậu, là như vậy. Bởi vì rơi xuống nước, bị đập trúng đầu, cho nên, Hề Nhi đối với chuyện lúc trước rất là mơ hồ. Không có kịp thời báo cho mẫu hậu, là sợ mẫu hậu lo lắng, xin mẫu hậu thứ tội."
"Thật không nhớ rõ chuyện trước kia ? Vậy thì có cái gì là tốt. Bình nhi. . . . . ." Hoàng hậu hướng vào trong điện kêu một tiếng, lập tức, một nha đầu liền xuất hiện ở bên cạnh: "Nương nương có gì phân phó?"
"Lập tức truyền thái y đến điện Phượng Nghi."
"Dạ, nô tỳ cái này đi ngay."
"Chậm đã, truyền trương thái y, người có y thuật tốt nhất ."
"Dạ" Bình nhi đáp ứng, liền nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Chỉ chốc lát sau, liền có thái y đi theo bên cạnh.
Thiên Mị vương triều cũng không giống các triều đại lịch sử Trung Quốc bảo thủ phong kiến, ít nhất nàng thấy thái y không dùng đến chỉ hoặc cách màn để xem mạch. Điều này làm cho Thủy Dạng Hề không thấy ác cảm.
Nàng vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, nghĩ tới chuyện dấu diếm nói mình mất ký ức. Trải qua một cuộc đại tai nạn, mất ký ức, cũng không phải là không có khả năng. Tốt, cứ làm như thế.
Nghĩ thông suốt, liền thanh thản lại, tự tại mà ngôi. Cười cười ngẩng đầu, lại vô tình nhìn thấy một đôi mắt sáng, tinh khiết không tỳ vết, trong trẻo lạnh lùng cao ngạo. Ánh mắt thật xinh đẹp, thật sạnh sẽ, thể hiện được hắn tất cả tao nhã. Trong cung lại có nhân vật như thế, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Thủy Dạng Hề đột nhiên nhìn thẳng cặp mắt kia, trong lòng bất chợt than thở, tựa hồ vừa rồi không nhớ bản thân đang ở chỗ nào. Cho đến khi đối diện với đôi mắt có chút trách cứ đó, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ nghe chủ nhân đôi mắt nói: "Nương nương, xin yên tâm, hoàng tử phi nương nương cũng không có gì đáng lo ngại. Chẳng qua là, bởi vì gió rét, thân thể có chút suy yếu mà thôi. Ta kê mấy thang thuốc cho nàng về điều trị thì sẽ tốt lên thôi"
Thủy Dạng Hề mở to mắt, hắn là thái y, hắn hẳn là thái y. Một thân áo trắng, quả nhiên là phiêu dật xuất trần, phảng phất có mùi vị tiên phong đạo cốt, nhân vật thần tiên dường như vậy, mà lại là thái y, thật là khiến người ta khó mà tin. Hắn không có mặc hục, có lẽ là biết quan phục không thích hợp với mình, vì vậy không có mặc. Nhưng, thế nhưng hắn lại làm quan, hơn nữa còn là thái y, thật làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng hậu dắt tay Thủy Dạng Hề ngồi xuống: "Mặc dù hôm nay là mùa thu khí trời còn có chút ấm, nhưng vốn không thể so với mùa hạ, dần dần đã có chút khí lạnh rồi, lấy đệm ngồi để tránh trên tảng đá quá lạnh, đến lúc đó ngã bệnh thì sẽ không tốt."
Thủy Dạng Hề gật đầu, cười nói: "Mẫu hậu quả nhiên tâm tư cẩn thận, luôn nghĩ chu toàn." Thủy Dạng Hề nhìn từng đám từng đám hoa cúc, lắc lư trong gió, trong lòng đột nhiên có tư vị khác. Ở hiện đại, có người vịnh cúc ngâm thơ không ít, nhưng nàng thì lại không thích, tư tưởng của nàng rất đơn giản, hoa chính là hoa, bản thân của nó có cách sống cùng quy luật riêng, nó không cần thế tục tặng thêm cho nó bất cứ thứ gì, như vậy sẽ càng lộ ra vẻ là hoa không phải hoa. Thưởng thức hoa, phải thưởng thức chính bản thân nó, bên trong nó, khi đứng ở trong bụi hoa, dường như mình chính là một đóa hoa, mà không phải là đem hoa trở thành một phần của con người, đây mới chính là cảnh giới tối cao khi ngắm hoa. Vô muốn vô cầu vô tính vô tình (TT: cảnh giới này người ngắm sắp hóa thành tiên ^.^). Nàng không đặc biệt thích hoa, cũng không đặc biệt chán hoa. Nàng thích những sự vật mỹ lệ, chỉ cần đẹp, là tốt rồi. Bởi vì nàng thích thưởng thức nó, nàng chân chính chỉ là người thưởng thức mà thôi.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Thủy Dạng Hề cũng là người như vậy, nhưng nàng ta thích hoa cúc, nàng vẫn cho là nàng ta thích Mẫu Đơn , nàng thấy rất nhiều vật phẩm trang sức, cả hình mẫu thêu trên quần áo cũng chỉ có Mẫu Đơn. Thật đúng là có chút chủ quan, lại không chắc chắn. Ai, người ta tâm sự với người nhà, nàng sao có thể đoán được. Lấy tay chống càm, nhìn chăm chú vào hoa cúc tràn đầy phía trước, nở nụ cười phơi phới cả ở trên mặt và trong trái tim. Ngắm hoa ngắm hoa, là không thể có tạp niệm , nếu không chính là đối với hoa không tôn trọng.
Đang suy nghĩ, thì bên tai vang lên thanh âm của Vu Nhi cùng mấy nha đầu: "Hoàng hậu nương nương, chuyện này sao được, những việc này nên do chúng nô tỳ làm, tại sao có thể làm phiền nương nương tự tay mình làm đâu."
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy hoàng hậu đang lột một chút trái vải, đưa đến trước mặt nàng, gương mặt vui vẻ ôn tồn yêu thương, ý bảo nàng ăn.
Nụ cười thật là ấm áp, Thủy Dạng Hề ở trong lòng cảm thán một tiếng: "Mẫu hậu, nhi thần tự mình làm là được rồi. Mẫu hậu là nhất quốc chi mẫu, sao có thể vì Hề nhi mà mệt nhọc, đó chính là lỗi của Hề nhi."
Hoàng hậu nghiêng đầu phân phó người ở phía sau: "Các ngươi đi xuống đi. Cho chúng ta hai mẹ con hảo hảo nói chuyện một."
Hoàng hậu cố ý muốn đích thân vì nàng bóc trái vải, nàng cũng mặc kệ đi thôi. Tuân thủ những thứ lễ nghi phiền phức kia vốn cũng không phải là nàng mong muốn. Không ai nói nàng cũng hiểu là muốn nói đến chuyện trước kia, nàng cũng không nên chen lời vào vì như thế rất khó với giải thích. Chỉ có thể nghe một lời thì đáp một lời.
Vấn đề được nói nhiều nhất chính là chuyện của mẹ Thủy Dạng Hề, xem ra, vị hoàng hậu này đối với tỷ tỷ nàng rất tình thâm ý trọng .
"Ta và mẹ ngươi, từ nhỏ cảm tình rất tốt. Mẹ ngươi trước khi chết, lôi kéo tay của ta nói, Hề nhi của nàng là bảo bối tốt nhất trong thiên hạ, nếu ai sau này có được ngươi thì chính là kiếp trước đã tạo nhiều phúc khí. Muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi. Những năm này, ta vẫn cẩn thận tuân thủ lời hứa hẹn, đem ngươi chiếu cố tốt cho đến khi trưởng thành. Nhìn ngươi từ một đứa trẻ nít nhỏ bé đến khi lớn khôn thành một thiếu nữ mười tám tuổi duyên dáng yêu kiều, nhìn ngươi xuất giá, ta nghĩ, ta cuối cùng coi như không làm tỷ tỷ linh thiên ở trên trời thất vọng. Nhưng khi nghe được ngươi rơi xuống nước không trị khỏi, ngươi có biết lòng ta đau như thế nào không? cốt nhục cuối cùng của Liên tỷ tỷ lưu lại trên đời mà ta không thể bảo toàn, ta thật sự là quá vô dụng. Bất quá bây giờ gặp lại ngươi vẫn tốt như cũ, ta rất vui mừng. Có lẽ, là tỷ tỷ trên trời linh thiêng đã phù hộ, để ngươi bình an vô sự, lại lần nữa trở về bên cạnh ta.
"Hề Nhi, ngươi yên tâm, " hoàng hậu kéo tay Thủy Dạng Hề, hốc mắt còn đọng nước mắt, "Mẫu hậu không bao giờ nữa làm cho ngươi chịu thêm bất cứ thương tổn gì nữa. Ngươi từ nhỏ đã theo ở bên cạnh mẫu hậu, mẫu hậu không thể không có ngươi."
Tình cảnh này, Thủy Dạng Hề thật sự là rất cảm động, nhưng cũng chỉ là cảm động mà thôi. Cái loại cảm xúc giống như là đang xem TV, cùng bản thân nàng không có chút nào quan hệ. Cũng từng có người, than thở khóc lóc cùng nàng bảo đảm, nhưng kết quả lại là người đả thương nàng sâu nhất. Cái loại thương tổn đó, khiến nàng cơ hồ không có dũng khí để sống. Khi đó, thật đã không còn ý niệm sống, chẳng qua vì một lời hứa hẹn mà phải sống, nhưng cũng chỉ là một cái xác không hồn. Đối với mọi thứ chung quanh đều thờ ơ, đối với hết thảy chuyện đều không hứng thú, giống như, mọi lúc mọi nơi đợi chờ cái chết đến. Tự nhiên, lòng cũng là lạnh theo, thân thể còn tồn tại nhưng linh hồn thì đã tan biến cho nên nàng chuyện gì cũng mặc kệ .
"Mẫu hậu, ta sẽ không rời đi người." Thủy Dạng Hề thản nhiên nói. Đây là lời nàng nói ra chân thành nhất để an ủi người khác.
"Ừ, đúng nha." Hoàng hậu cười cười, lau lau nước mắt, "Chúng ta cùng trước kia giống nhau, ngồi ở đây, hoài niệm tỷ tỷ, nhìn vật nhớ người." Hoàng hậu nhìn chân trời, ánh mắt có chút mong lung.
"Nhìn vật nhớ người?" Thủy Dạng Hề nhướng mày, có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, từng chữ từng chữ thì thầm. Chẳng lẽ, hoàng hậu là một người đồng tính luyến ái, thích tỷ tỷ của mình? (TT: tỷ suy nghĩ đi đâu thế -_-) Nàng lặng lẽ đánh giá hoàng hậu một phen, nói không chừng cũng có thể có nha.
"Đúng nha!" Hoàng hậu nghiêng mắt xem thường nàng, khì khì một tiếng bật cười, "Hề Nhi, ngươi sao lại mang vẻ mặt kia, ta nói chính là giống như trước đây chúng ta vẫn làm vậy, mỗi tháng hai mươi lăm, ta cùng Hề nhi đều ở đây nhớ lại mẫu thân của ngươi, đây là chuyện chúng ta trước kia thường làm"
"Chẳng lẽ, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ được sao?" Hoàng hậu đột nhiên nắm chặc tay nàng, hai tay khẽ phát run, trong mắt ân cần lo lắng vô tình tiết lộ đều nghi ngờ.
Thủy Dạng Hề bị nàng nhìn chằm chằm thật mất tự nhiên, bối rối hình như nàng vừa làm cái gì sai lầm bị hoàng hậu phát hiện, trong lòng hoản hốt một trận bị phát hiện rồi bị phát hiện rồi, nói: "Nha. . . . . . Mẫu. . . . . . Mẫu hậu, là như vậy. Bởi vì rơi xuống nước, bị đập trúng đầu, cho nên, Hề Nhi đối với chuyện lúc trước rất là mơ hồ. Không có kịp thời báo cho mẫu hậu, là sợ mẫu hậu lo lắng, xin mẫu hậu thứ tội."
"Thật không nhớ rõ chuyện trước kia ? Vậy thì có cái gì là tốt. Bình nhi. . . . . ." Hoàng hậu hướng vào trong điện kêu một tiếng, lập tức, một nha đầu liền xuất hiện ở bên cạnh: "Nương nương có gì phân phó?"
"Lập tức truyền thái y đến điện Phượng Nghi."
"Dạ, nô tỳ cái này đi ngay."
"Chậm đã, truyền trương thái y, người có y thuật tốt nhất ."
"Dạ" Bình nhi đáp ứng, liền nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Chỉ chốc lát sau, liền có thái y đi theo bên cạnh.
Thiên Mị vương triều cũng không giống các triều đại lịch sử Trung Quốc bảo thủ phong kiến, ít nhất nàng thấy thái y không dùng đến chỉ hoặc cách màn để xem mạch. Điều này làm cho Thủy Dạng Hề không thấy ác cảm.
Nàng vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, nghĩ tới chuyện dấu diếm nói mình mất ký ức. Trải qua một cuộc đại tai nạn, mất ký ức, cũng không phải là không có khả năng. Tốt, cứ làm như thế.
Nghĩ thông suốt, liền thanh thản lại, tự tại mà ngôi. Cười cười ngẩng đầu, lại vô tình nhìn thấy một đôi mắt sáng, tinh khiết không tỳ vết, trong trẻo lạnh lùng cao ngạo. Ánh mắt thật xinh đẹp, thật sạnh sẽ, thể hiện được hắn tất cả tao nhã. Trong cung lại có nhân vật như thế, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Thủy Dạng Hề đột nhiên nhìn thẳng cặp mắt kia, trong lòng bất chợt than thở, tựa hồ vừa rồi không nhớ bản thân đang ở chỗ nào. Cho đến khi đối diện với đôi mắt có chút trách cứ đó, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ nghe chủ nhân đôi mắt nói: "Nương nương, xin yên tâm, hoàng tử phi nương nương cũng không có gì đáng lo ngại. Chẳng qua là, bởi vì gió rét, thân thể có chút suy yếu mà thôi. Ta kê mấy thang thuốc cho nàng về điều trị thì sẽ tốt lên thôi"
Thủy Dạng Hề mở to mắt, hắn là thái y, hắn hẳn là thái y. Một thân áo trắng, quả nhiên là phiêu dật xuất trần, phảng phất có mùi vị tiên phong đạo cốt, nhân vật thần tiên dường như vậy, mà lại là thái y, thật là khiến người ta khó mà tin. Hắn không có mặc hục, có lẽ là biết quan phục không thích hợp với mình, vì vậy không có mặc. Nhưng, thế nhưng hắn lại làm quan, hơn nữa còn là thái y, thật làm người ta không thể tưởng tượng nổi.