Chương 18: 18. Mai Rồi Hẳn Đi
Lúc này ở Tạ thị Tạ Chiến Quân đang sắp xếp công việc của ngày hôm nay để giao lại cho trợ lý của anh là Ngô Nhất Phi. Hôm nay anh muốn cùng Đường An Hy đưa Đường Trạch về lại An Thành. Tạ Chiến Quân nói với Ngô Nhất Phi:
- Ngày mai có thể tôi sẽ quay lại Lam Trạm trễ, trước mắt cậu cứ đến buổi lễ ra mắt sản phẩm của Cố thị giúp tôi.
Ngô Nhất Phi gật đầu, Tạ Chiến Quân lái xe đến bệnh viện. Theo thói quen anh nhấn thang máy đến tầng tám của bệnh viện sau đó đến phòng bệnh VIP. Từ khi Đường Trạch đến đây điều trị mọi thứ ở đây hầu Tạ Chiến Quân điều sắp xếp chu đáo, một phần vì muốn ông ở trong môi trường tốt một phần vì muốn Đường An Hy đỡ cực.
Đẩy cửa bước vào anh thấy Đường An Hy đang sắp xếp một số đồ dùng vào túi xách.Đường An Hy thấy anh thì có chút bất ngờ, hôm trước anh nói với cô hôm nay có việc bảo cô không cần chuẩn bị thức ăn cơ mà. Đường Trạch thấy anh ông cười hiền từ hỏi:
- Chiến Quân cháu vừa đến sao?
Tạ Chiến Quân gật đầu với ông, Đường An Hy hỏi anh:
- Anh đến đây làm gì? Chẳng phải anh nói hôm nay anh có việc bận sao?
Tạ Chiến Quân bình thản trả lời cô:
- Hôm nay tôi bận, bận đưa bác về nhà!
Đường An Hy há hốc mồm:
- Cái gì ….chuyện này….không cần đâu! Tôi tự đưa bố về được rồi không cần phiền anh đâu!
Đường Trạch tán thành ý của Đường An Hy:
- Tiểu Hy nói đúng, gia đình bác làm phiền cháu nhiều rồi. Hơn nữa cháu còn bao nhiêu việc cần làm cơ mà.
Tạ Chiến Quân khẽ cười:
- Không có gì đâu ạ! Cháu làm như thế vì muốn giúp cho bác thôi. Hôm nay cháu cũng có việc cần đến An Thành nên muốn đưa bác về, sức khoẻ bác vẫn chưa khỏe hẳn lại di chuyển bằng phương tiện ngoài như vậy e rằng không ổn.
Sau một hồi nói chuyện cuối cùng Đường Trạch cũng đồng ý để Tạ Chiến Quân đưa về. Trên đường về Đường An Hy im lặng, trong xe chỉ có tiếng nói của Đường Trạch và Tạ Chiến Quân. Tạ Chiến Quân nhìn lên kính xe thấy ánh mắt của Đường An Hy đang nhìn xa xăm ra ngoài đường, ánh mắt hiện lên sự nặng nề trong cô. Đường An Hy đang vật lộn với những suy nghĩ trong đầu, chuyện của cô và Khưu Hạo Nhiên cô đang thuyết phục bản thân chấp nhận và anh quên đi. Còn chuyện gia đình cô đang nợ Tạ Chiến Quân vật chất lẫn ân tình, Đường An Hy không biết đến bao giờ mới trả được hết cho anh. Hoàn cảnh của cô và anh đối lập nhau khiến cô có chút e dè khi nói về chuyện này.
Tạ Chiến Quân biết cô đang lo lắng về chuyện gì, một cô gái nhỏ bé như thế này lại phải ôm trong mình bao nhiêu thứ phải lo. Thật ra mọi chuyện anh làm cho cô thời gian qua là muốn giúp cô đỡ vất vả đỡ lo lắng. Những cô gái khác trạc tuổi cô ngoài kia thong thả trong lâu đài của họ còn cô phải chật vật trong cuộc sống này vì tiền vì bố mẹ khiến anh thật sự rất đau lòng. Anh thừa nhận rằng anh bị khuôn mặt ấy tính tình ấy đã khiến tim anh rung lên, nhìn ánh mắt chứa đầy muộn phiền của cô khiến anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà che chở.
Mặt trời dần khuất phía Tây, chiếc xe của Tạ Chiến Quân cũng vừa đến nơi. Từ trong nhà Lạc Hoa vui mừng chạy ra đón ba người, sau khi chào hỏi Lạc Hoa xong Đường An Hy có chút e dè nói với Tạ Chiến Quân:
- Cảm ơn anh đã đưa tôi và bố về!
Tạ Chiến Quân cười nhẹ:
- Không cần khách sáo như vậy đâu.
Đường An Hy có chút mặc cảm về gia cảnh của mình, căn nhà nhỏ xíu ọp ẹp khiến cô e ngại:
- Chẳng phải anh nói có chuyện cần giải quyết sao? Trời cũng trễ rồi anh còn không mau đi đi!
Tạ Chiến Quân cười khổ trong lòng, cô gái này định không cho anh vào nhà thật à. Cũng may lúc này Lạc Hoa lên tiếng:
- Cái con bé này, Chiến Quân tốt bụng đưa bố về đến tận đây mà con lại muốn đuổi người ta đi nhanh vậy sao? Chiến Quân à cháu vào nhà đi, uống cốc nước ăn bữa cơm rồi đi.
Tạ Chiến Quân vui vẻ nhận lời:
- Vâng ạ! Cháu cảm ơn bác!
Đường An Hy trợn mắt nhìn cái dáng cao lớn đang theo mẹ cô vào trong, cô ngại vì anh là người của giới thượng lưu anh là doanh nhân thành đạt còn gia đình cô chỉ là gia đình bình thường. Cô sợ anh nhìn thấy những thứ ở nhà cô khiến anh khó chịu mà thôi.
Tạ Chiến Quân vào trong nhìn quanh căn nhà nhỏ, có chút cũ kỹ nhưng vẫn gọn gàng. Đường Trạch ái ngại nói với anh:
- Thật ngại quá, hôm nay cháu ghé qua mà bác không thể chuẩn bị tốt để đón tiếp cháu…..
Tạ Chiến Quân xua tay lắc đầu:
- Không sao đâu ạ!
Đường An Hy từ dưới bếp mang lên hai ly nước, cô đặt xuống bàn nói với anh:
- Anh uống nước đi!
Tạ Chiến Quân gật đầu với cô, Đường An Hy nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Cô vội vàng né tránh, dạo gần đây Tạ Chiến Quân rất lạ đối với cô. Anh luôn chú ý đến cô mọi lúc, những lúc bắt gặp ánh mắt ấy của anh cô đều gượng gạo né tránh.
Vốn dĩ cô chỉ mời anh vào vì phép lịch sự mời anh cốc nước, cứ nghĩ sau khi dùng nước anh sẽ đi công việc của anh nhưng nào ngờ mẹ cô lại muốn giữ anh lại dùng cơm tối, Lạc Hoa vui vẻ nói với anh:
- Chiến Quân à cũng trễ rồi hay là cháu ở lại đây ăn cơm với gia đình bác, hôm nay bác có chuẩn bị vài món ngon đấy.
Tạ Chiến Quân chưa kịp trả lời thì Đường An Hy nhanh chóng lên tiếng:
- Mẹ à khẩu vị của anh ấy không hợp với nhà mình đâu ạ, vả lại chế độ dinh dưỡng của anh ấy rất nghiêm ngặt cho nên những món ăn đơn sơ ở đây không hợp với anh ấy đâu ạ…..
Lạc Hoa nghe như vậy có chút ngại, Đường An Hy nói phải những món mà bà chuẩn bị chỉ toàn là rau cá đơn sơ không phải sơn hào hải vị gì. Đáy mắt Tạ Chiến Quân khẽ lay động, anh biết cô nói như vậy là vì không muốn anh ở lại đây, là cô đang mặc cảm với hoàn cảnh. Tạ Chiến Quân nhanh nhảu lên tiếng:
- Không sao đâu ạ, lâu rồi cháu chưa ăn những món như này, cháu không ngại đâu ạ.
Đường An Hy khó hiểu nhìn anh, tại sao anh lại muốn ở lại đây như vậy chứ. Nhìn cách anh và bố mẹ cô trò chuyện với nhau cô cảm thấy ba người họ dường như rất quý nhau.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, lâu rồi cả nhà họ chưa có một bữa cơm đầm ấm đầy đủ như thế này.
Ăn tối xong cũng đã hơn tám giờ, Đường Trạch nói với Tạ Chiến Quân tối nay ở lại đây rồi mai hẳn đi công việc vì trễ rồi đường xá ở đây lại phức tạp. Tạ Chiến Quân đưa mắt dò xét biểu cảm của Đường An Hy, cô cũng không quá đáng đến mức để anh đi trong đêm đành lên tiếng:
- Anh ở lại đây một đêm chắc không lỡ việc đâu đúng không? Ở lại mai rồi hẳn đi.
- Ngày mai có thể tôi sẽ quay lại Lam Trạm trễ, trước mắt cậu cứ đến buổi lễ ra mắt sản phẩm của Cố thị giúp tôi.
Ngô Nhất Phi gật đầu, Tạ Chiến Quân lái xe đến bệnh viện. Theo thói quen anh nhấn thang máy đến tầng tám của bệnh viện sau đó đến phòng bệnh VIP. Từ khi Đường Trạch đến đây điều trị mọi thứ ở đây hầu Tạ Chiến Quân điều sắp xếp chu đáo, một phần vì muốn ông ở trong môi trường tốt một phần vì muốn Đường An Hy đỡ cực.
Đẩy cửa bước vào anh thấy Đường An Hy đang sắp xếp một số đồ dùng vào túi xách.Đường An Hy thấy anh thì có chút bất ngờ, hôm trước anh nói với cô hôm nay có việc bảo cô không cần chuẩn bị thức ăn cơ mà. Đường Trạch thấy anh ông cười hiền từ hỏi:
- Chiến Quân cháu vừa đến sao?
Tạ Chiến Quân gật đầu với ông, Đường An Hy hỏi anh:
- Anh đến đây làm gì? Chẳng phải anh nói hôm nay anh có việc bận sao?
Tạ Chiến Quân bình thản trả lời cô:
- Hôm nay tôi bận, bận đưa bác về nhà!
Đường An Hy há hốc mồm:
- Cái gì ….chuyện này….không cần đâu! Tôi tự đưa bố về được rồi không cần phiền anh đâu!
Đường Trạch tán thành ý của Đường An Hy:
- Tiểu Hy nói đúng, gia đình bác làm phiền cháu nhiều rồi. Hơn nữa cháu còn bao nhiêu việc cần làm cơ mà.
Tạ Chiến Quân khẽ cười:
- Không có gì đâu ạ! Cháu làm như thế vì muốn giúp cho bác thôi. Hôm nay cháu cũng có việc cần đến An Thành nên muốn đưa bác về, sức khoẻ bác vẫn chưa khỏe hẳn lại di chuyển bằng phương tiện ngoài như vậy e rằng không ổn.
Sau một hồi nói chuyện cuối cùng Đường Trạch cũng đồng ý để Tạ Chiến Quân đưa về. Trên đường về Đường An Hy im lặng, trong xe chỉ có tiếng nói của Đường Trạch và Tạ Chiến Quân. Tạ Chiến Quân nhìn lên kính xe thấy ánh mắt của Đường An Hy đang nhìn xa xăm ra ngoài đường, ánh mắt hiện lên sự nặng nề trong cô. Đường An Hy đang vật lộn với những suy nghĩ trong đầu, chuyện của cô và Khưu Hạo Nhiên cô đang thuyết phục bản thân chấp nhận và anh quên đi. Còn chuyện gia đình cô đang nợ Tạ Chiến Quân vật chất lẫn ân tình, Đường An Hy không biết đến bao giờ mới trả được hết cho anh. Hoàn cảnh của cô và anh đối lập nhau khiến cô có chút e dè khi nói về chuyện này.
Tạ Chiến Quân biết cô đang lo lắng về chuyện gì, một cô gái nhỏ bé như thế này lại phải ôm trong mình bao nhiêu thứ phải lo. Thật ra mọi chuyện anh làm cho cô thời gian qua là muốn giúp cô đỡ vất vả đỡ lo lắng. Những cô gái khác trạc tuổi cô ngoài kia thong thả trong lâu đài của họ còn cô phải chật vật trong cuộc sống này vì tiền vì bố mẹ khiến anh thật sự rất đau lòng. Anh thừa nhận rằng anh bị khuôn mặt ấy tính tình ấy đã khiến tim anh rung lên, nhìn ánh mắt chứa đầy muộn phiền của cô khiến anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà che chở.
Mặt trời dần khuất phía Tây, chiếc xe của Tạ Chiến Quân cũng vừa đến nơi. Từ trong nhà Lạc Hoa vui mừng chạy ra đón ba người, sau khi chào hỏi Lạc Hoa xong Đường An Hy có chút e dè nói với Tạ Chiến Quân:
- Cảm ơn anh đã đưa tôi và bố về!
Tạ Chiến Quân cười nhẹ:
- Không cần khách sáo như vậy đâu.
Đường An Hy có chút mặc cảm về gia cảnh của mình, căn nhà nhỏ xíu ọp ẹp khiến cô e ngại:
- Chẳng phải anh nói có chuyện cần giải quyết sao? Trời cũng trễ rồi anh còn không mau đi đi!
Tạ Chiến Quân cười khổ trong lòng, cô gái này định không cho anh vào nhà thật à. Cũng may lúc này Lạc Hoa lên tiếng:
- Cái con bé này, Chiến Quân tốt bụng đưa bố về đến tận đây mà con lại muốn đuổi người ta đi nhanh vậy sao? Chiến Quân à cháu vào nhà đi, uống cốc nước ăn bữa cơm rồi đi.
Tạ Chiến Quân vui vẻ nhận lời:
- Vâng ạ! Cháu cảm ơn bác!
Đường An Hy trợn mắt nhìn cái dáng cao lớn đang theo mẹ cô vào trong, cô ngại vì anh là người của giới thượng lưu anh là doanh nhân thành đạt còn gia đình cô chỉ là gia đình bình thường. Cô sợ anh nhìn thấy những thứ ở nhà cô khiến anh khó chịu mà thôi.
Tạ Chiến Quân vào trong nhìn quanh căn nhà nhỏ, có chút cũ kỹ nhưng vẫn gọn gàng. Đường Trạch ái ngại nói với anh:
- Thật ngại quá, hôm nay cháu ghé qua mà bác không thể chuẩn bị tốt để đón tiếp cháu…..
Tạ Chiến Quân xua tay lắc đầu:
- Không sao đâu ạ!
Đường An Hy từ dưới bếp mang lên hai ly nước, cô đặt xuống bàn nói với anh:
- Anh uống nước đi!
Tạ Chiến Quân gật đầu với cô, Đường An Hy nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Cô vội vàng né tránh, dạo gần đây Tạ Chiến Quân rất lạ đối với cô. Anh luôn chú ý đến cô mọi lúc, những lúc bắt gặp ánh mắt ấy của anh cô đều gượng gạo né tránh.
Vốn dĩ cô chỉ mời anh vào vì phép lịch sự mời anh cốc nước, cứ nghĩ sau khi dùng nước anh sẽ đi công việc của anh nhưng nào ngờ mẹ cô lại muốn giữ anh lại dùng cơm tối, Lạc Hoa vui vẻ nói với anh:
- Chiến Quân à cũng trễ rồi hay là cháu ở lại đây ăn cơm với gia đình bác, hôm nay bác có chuẩn bị vài món ngon đấy.
Tạ Chiến Quân chưa kịp trả lời thì Đường An Hy nhanh chóng lên tiếng:
- Mẹ à khẩu vị của anh ấy không hợp với nhà mình đâu ạ, vả lại chế độ dinh dưỡng của anh ấy rất nghiêm ngặt cho nên những món ăn đơn sơ ở đây không hợp với anh ấy đâu ạ…..
Lạc Hoa nghe như vậy có chút ngại, Đường An Hy nói phải những món mà bà chuẩn bị chỉ toàn là rau cá đơn sơ không phải sơn hào hải vị gì. Đáy mắt Tạ Chiến Quân khẽ lay động, anh biết cô nói như vậy là vì không muốn anh ở lại đây, là cô đang mặc cảm với hoàn cảnh. Tạ Chiến Quân nhanh nhảu lên tiếng:
- Không sao đâu ạ, lâu rồi cháu chưa ăn những món như này, cháu không ngại đâu ạ.
Đường An Hy khó hiểu nhìn anh, tại sao anh lại muốn ở lại đây như vậy chứ. Nhìn cách anh và bố mẹ cô trò chuyện với nhau cô cảm thấy ba người họ dường như rất quý nhau.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, lâu rồi cả nhà họ chưa có một bữa cơm đầm ấm đầy đủ như thế này.
Ăn tối xong cũng đã hơn tám giờ, Đường Trạch nói với Tạ Chiến Quân tối nay ở lại đây rồi mai hẳn đi công việc vì trễ rồi đường xá ở đây lại phức tạp. Tạ Chiến Quân đưa mắt dò xét biểu cảm của Đường An Hy, cô cũng không quá đáng đến mức để anh đi trong đêm đành lên tiếng:
- Anh ở lại đây một đêm chắc không lỡ việc đâu đúng không? Ở lại mai rồi hẳn đi.