Chương 21: Đừng Gồng Mình Nữa Được Không?
Sau khi lấy thuốc giúp Tần Nhược Ly, Lưu Hiển Thuấn quay lại phòng bệnh hướng dẫn cô sử dụng thuốc. Tần Nhược Ly cảm ơn Lưu Hiển Thuấn:
- Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, nếu không có anh tôi không biết sẽ như thế nào nữa!
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Cô đừng khách sáo như vậy, toàn là người quen cả thôi. Sau này nhớ ăn uống đầy đủ, không được sử dụng rượu như lần này nữa nhé!
Tần Nhược Ly gật đầu:
- À….anh có thể cho tôi xin mã QR thẻ tính dụng không? Tôi….không mang tiền mặt!
Lưu Hiển Thuấn:
- Tôi trả giúp cô rồi!
Tần Nhược Ly ấp úng:
- Không….ý là ……tôi muốn trả lại cho anh……
Lưu Hiển Thuấn nhìn cô:
- Không cần đâu, số tiền này không đáng kể, nếu có thể cô mời tôi một bữa cơm xem như trả tiền lại cho tôi là được rồi.
Tần Nhược Ly cười:
- Được chứ! Tối nay nếu anh không bận tôi có thể mời anh một bữa.
Lưu Hiển Thuấn thản nhiên đáp:
- Ngay lúc này được không! Sẳn tiện tôi đưa cô về.…
Tần Nhược Ly ngờ ngợ hỏi anh:
- Nhưng chẳng phải anh đang làm việc sao?
Lưu Hiển Thuấn trả lời:
- Hôm nay tôi trực đến bảy giờ sáng thôi, ngày hôm nay tôi rảnh.
Đến tầm mười giờ trưa, Tạ Chiến Quân và Đường An Hy mới về đến Lam Trạm. Vì ở công ty còn khá nhiều việc cần giải quyết nên Tạ Chiến Quân chỉ đưa Đường An Hy về nhà rồi sao đó anh vội vàng đến công ty.
Đến phòng làm việc của mình, anh thấy mẹ anh đã ngồi ở đó từ bao giờ. Tạ Chiến Quân ngồi vào ghế nhẹ giọng hỏi Lý Quế Vân:
- Có chuyện gì mà mẹ phải đến tận công ty tìm con? Có thể gọi điện thoại cho con mà?
Lý Quế Vân lườm anh:
- Con còn biết hỏi mẹ sao? Rốt cuộc ở An Thành có chuyện gì mà con phải đến tận nơi xa xôi đó chứ? Con không biết hôm qua bố con đã tức giận như thế nào!
Tạ Chiến Quân:
- Chuyện ở Cố thị con đã giao cho Nhất Phi, sao bố cứ phải lo như thế chứ ạ.
Lý Quế Vân bước lại gần anh:
- Con nói mẹ nghe, con đến An Thành là vì chuyện gì?
Tạ Chiến Quân im lặng một lúc sau đó trả lời:
- Bố của An Hy vừa điều trị bệnh ở thành phố này, con muốn giúp đỡ cô ấy đưa họ về thôi.
Lý Quế Vân nghe vậy liền nói:
- Từ khi nào con lại thích quan tâm đến con bé đó như thế hả? Mẹ chỉ muốn nhắc cho con nhớ Đan Tâm vẫn đang đợi con đấy, sắp xếp thời gian mà đến gặp nói chuyện với con bé.
Tạ Chiến Quân lạnh giọng:
- Con và Từ Đan Tâm đã kết thúc từ lâu rồi! Mong mẹ hiểu, giờ thì con phải làm việc rồi con gọi A Điền đến đón mẹ.
Lý Quế Vân tức giận:
- Con …….
“Rầm….”
Tạ Chiến Quân đi ra đóng cửa phòng một cái rõ mạnh. Anh không thể hiểu mẹ anh suy nghĩ gì trong đầu mà lúc nào cũng muốn anh và Từ Đan Tâm quay lại với nhau. Người anh để tâm bây giờ là Đường An Hy chứ không phải là Từ Đan Tâm.
Trưa hôm đó tại nhà Tần Nhược Ly, nói rằng mời Lưu Hiển Thuấn một bữa cơm nhưng từ đầu đến cuối Lưu Hiển Thuấn lại không cho cô động vào. Tần Nhược Ly ngồi ở ghế nhìn cái dáng cao đến một mét tám mươi hai đang xóc chảo mực mà lòng lâng lâng một cảm giác khó tả. Trút bỏ chiếc áo blouse trắng, anh mặc trên người đơn giản là chiếc quần âu màu xám nhạt cùng chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhưng cũng khiến cô gái này điêu đứng.
Một lúc sau trên bàn được bày biện một vài món ăn bắt mắt, Tần Nhược Ly thốt lên:
- Không ngờ anh còn biết nấu ăn, anh giỏi thật.
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Biết nấu ăn căn bản cũng là một cách để tự lập mà.
Tần Nhược Ly xuýt xoa:
- Nhìn ngon quá đi thôi.
Lưu Hiển Thuấn phì cười:
- Vậy thì ăn nhiều vào, những món này tôi nấu đều hạn chế dầu mỡ còn có canh cải xanh tốt cho dạ dày đấy.
Buổi cơm diễn ra khá vui vẻ, hai người họ trò chuyện quên luôn cả thời gian. Nói chuyện với Tần Nhược Ly, Lưu Hiển Thuấn cảm thấy cô gái này đúng rất thú vị, cô khiến anh tò mò muốn tìm hiểu con người này.
Tối hôm đó tại nhà Tạ Chiến Quân, anh tập trung vào máy tính xem đi xem lại số liệu của sản phẩm mới thì nghe tiếng gõ cửa. Đường An Hy đi vào trên tay còn bưng cốc cà phê kèm chiếc bánh ngọt. Tạ Chiến Quân nhìn cô:
- Sao đấy?
Đường An Hy đặt cà phê và bánh lên bàn cho anh:
- Tôi mang bánh ngọt và cà phê cho anh!
Tạ Chiến Quân nhíu mày:
- Bánh ngọt? Tôi đâu có thích ăn bánh ngọt.
Đường An Hy trả lời:
- Mấy ngày nay tôi thấy anh giống như đang gặp áp lực gì đó cho nên tôi mới làm chiếc bánh này, ăn bánh ngọt giúp người ta xua tan áp lực đó.
Tạ Chiến Quân nhìn cô, cô mỉm cười nhẹ nhàng với anh:
- Anh không tin sao? Ăn thử một ít đi ngon lắm đấy.
Tạ Chiến Quân nghe theo cô cắn một miếng bánh nhỏ, mùi vị socoola và dâu tây hòa quyện lại với nhau tạo nên một vị bánh hoàn hảo.
Đường An Hy nhìn anh như chờ đợi câu trả lời, Tạ Chiến Quân giơ ngón tay cái lên:
- Mùi vị không tệ.
Đường An Hy cười tươi tắn, lần đầu tiên anh thấy cô cười tươi như vậy. Đường An Hy nói với anh:
- Không phí công tôi bỏ ra cả buổi chiều!
Tạ Chiến Quân hỏi cô:
- Cô biết làm bánh sao?
Đường An Hy gật đầu:
- Um! Nhưng tôi chỉ làm cho vui thôi, tôi vẫn thích thiết kế hơn.
Tạ Chiến Quân gật đầu, Đường An Hy nói:
- Thế anh làm việc tiếp đi nhé, tôi….á……
“ Xoảng….”
Đường An Hy định đi ra ngoài không cẩn thận tay đụng vào bàn khiến cốc cà phê rơi xuống vỡ tan. Đường An Hy vội ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của cốc cà phê, Tạ Chiến Quân vội ngăn lại:
- Đừng động vào!
Anh kéo cô lại giường, nhìn tay cô có một vết thương không lớn nhưng bị cà phê dính vào. Anh lấy bông cùng nước khử trùng rửa giúp cô, Đường An Hy định rụt tay lại thì anh nói:
- Để yên nào!
Đường An Hy ngoan ngoãn ngồi im không cử động, Tạ Chiến Quân nhíu mày hỏi cô:
- Tay tại sao lại bị thương?
Đường An Hy như mèo ăn vụng bị phát hiện, cô lí nhí trả lời:
- Do lúc chiều cắt trái cây không cẩn thận nên cắt trúng.
Tạ Chiến Quân nghe vậy im lặng không nói gì, anh nhẹ nhàng băng lại giúp cô. Sau khi xử lý xong anh liền nói với cô:
- Sau này nhớ cẩn thận một chút!
Đường An Hy gật đầu:
- Tôi biết rồi! Tôi đi pha cho anh cốc khác.
Toang đứng lên thì tay cô bị anh giữ lại:
- Không cần, tôi không muốn uống nữa.
Đột nhiên anh lại nói không muốn uống nữa khiến cô có chút hụt hẫng, cả hai im lặng hồi lâu không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng Đường An Hy lên tiếng phá vỡ không khí im lặng:
- Thế anh làm việc đi, tôi dọn đống ly vỡ đã.
Đường An Hy đứng lên thì một lần nữa bị anh kéo lại nhưng lần này anh lại kéo cô vào lòng, anh nói nhỏ:
- Đừng gồng mình nữa được không?
- Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, nếu không có anh tôi không biết sẽ như thế nào nữa!
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Cô đừng khách sáo như vậy, toàn là người quen cả thôi. Sau này nhớ ăn uống đầy đủ, không được sử dụng rượu như lần này nữa nhé!
Tần Nhược Ly gật đầu:
- À….anh có thể cho tôi xin mã QR thẻ tính dụng không? Tôi….không mang tiền mặt!
Lưu Hiển Thuấn:
- Tôi trả giúp cô rồi!
Tần Nhược Ly ấp úng:
- Không….ý là ……tôi muốn trả lại cho anh……
Lưu Hiển Thuấn nhìn cô:
- Không cần đâu, số tiền này không đáng kể, nếu có thể cô mời tôi một bữa cơm xem như trả tiền lại cho tôi là được rồi.
Tần Nhược Ly cười:
- Được chứ! Tối nay nếu anh không bận tôi có thể mời anh một bữa.
Lưu Hiển Thuấn thản nhiên đáp:
- Ngay lúc này được không! Sẳn tiện tôi đưa cô về.…
Tần Nhược Ly ngờ ngợ hỏi anh:
- Nhưng chẳng phải anh đang làm việc sao?
Lưu Hiển Thuấn trả lời:
- Hôm nay tôi trực đến bảy giờ sáng thôi, ngày hôm nay tôi rảnh.
Đến tầm mười giờ trưa, Tạ Chiến Quân và Đường An Hy mới về đến Lam Trạm. Vì ở công ty còn khá nhiều việc cần giải quyết nên Tạ Chiến Quân chỉ đưa Đường An Hy về nhà rồi sao đó anh vội vàng đến công ty.
Đến phòng làm việc của mình, anh thấy mẹ anh đã ngồi ở đó từ bao giờ. Tạ Chiến Quân ngồi vào ghế nhẹ giọng hỏi Lý Quế Vân:
- Có chuyện gì mà mẹ phải đến tận công ty tìm con? Có thể gọi điện thoại cho con mà?
Lý Quế Vân lườm anh:
- Con còn biết hỏi mẹ sao? Rốt cuộc ở An Thành có chuyện gì mà con phải đến tận nơi xa xôi đó chứ? Con không biết hôm qua bố con đã tức giận như thế nào!
Tạ Chiến Quân:
- Chuyện ở Cố thị con đã giao cho Nhất Phi, sao bố cứ phải lo như thế chứ ạ.
Lý Quế Vân bước lại gần anh:
- Con nói mẹ nghe, con đến An Thành là vì chuyện gì?
Tạ Chiến Quân im lặng một lúc sau đó trả lời:
- Bố của An Hy vừa điều trị bệnh ở thành phố này, con muốn giúp đỡ cô ấy đưa họ về thôi.
Lý Quế Vân nghe vậy liền nói:
- Từ khi nào con lại thích quan tâm đến con bé đó như thế hả? Mẹ chỉ muốn nhắc cho con nhớ Đan Tâm vẫn đang đợi con đấy, sắp xếp thời gian mà đến gặp nói chuyện với con bé.
Tạ Chiến Quân lạnh giọng:
- Con và Từ Đan Tâm đã kết thúc từ lâu rồi! Mong mẹ hiểu, giờ thì con phải làm việc rồi con gọi A Điền đến đón mẹ.
Lý Quế Vân tức giận:
- Con …….
“Rầm….”
Tạ Chiến Quân đi ra đóng cửa phòng một cái rõ mạnh. Anh không thể hiểu mẹ anh suy nghĩ gì trong đầu mà lúc nào cũng muốn anh và Từ Đan Tâm quay lại với nhau. Người anh để tâm bây giờ là Đường An Hy chứ không phải là Từ Đan Tâm.
Trưa hôm đó tại nhà Tần Nhược Ly, nói rằng mời Lưu Hiển Thuấn một bữa cơm nhưng từ đầu đến cuối Lưu Hiển Thuấn lại không cho cô động vào. Tần Nhược Ly ngồi ở ghế nhìn cái dáng cao đến một mét tám mươi hai đang xóc chảo mực mà lòng lâng lâng một cảm giác khó tả. Trút bỏ chiếc áo blouse trắng, anh mặc trên người đơn giản là chiếc quần âu màu xám nhạt cùng chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhưng cũng khiến cô gái này điêu đứng.
Một lúc sau trên bàn được bày biện một vài món ăn bắt mắt, Tần Nhược Ly thốt lên:
- Không ngờ anh còn biết nấu ăn, anh giỏi thật.
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Biết nấu ăn căn bản cũng là một cách để tự lập mà.
Tần Nhược Ly xuýt xoa:
- Nhìn ngon quá đi thôi.
Lưu Hiển Thuấn phì cười:
- Vậy thì ăn nhiều vào, những món này tôi nấu đều hạn chế dầu mỡ còn có canh cải xanh tốt cho dạ dày đấy.
Buổi cơm diễn ra khá vui vẻ, hai người họ trò chuyện quên luôn cả thời gian. Nói chuyện với Tần Nhược Ly, Lưu Hiển Thuấn cảm thấy cô gái này đúng rất thú vị, cô khiến anh tò mò muốn tìm hiểu con người này.
Tối hôm đó tại nhà Tạ Chiến Quân, anh tập trung vào máy tính xem đi xem lại số liệu của sản phẩm mới thì nghe tiếng gõ cửa. Đường An Hy đi vào trên tay còn bưng cốc cà phê kèm chiếc bánh ngọt. Tạ Chiến Quân nhìn cô:
- Sao đấy?
Đường An Hy đặt cà phê và bánh lên bàn cho anh:
- Tôi mang bánh ngọt và cà phê cho anh!
Tạ Chiến Quân nhíu mày:
- Bánh ngọt? Tôi đâu có thích ăn bánh ngọt.
Đường An Hy trả lời:
- Mấy ngày nay tôi thấy anh giống như đang gặp áp lực gì đó cho nên tôi mới làm chiếc bánh này, ăn bánh ngọt giúp người ta xua tan áp lực đó.
Tạ Chiến Quân nhìn cô, cô mỉm cười nhẹ nhàng với anh:
- Anh không tin sao? Ăn thử một ít đi ngon lắm đấy.
Tạ Chiến Quân nghe theo cô cắn một miếng bánh nhỏ, mùi vị socoola và dâu tây hòa quyện lại với nhau tạo nên một vị bánh hoàn hảo.
Đường An Hy nhìn anh như chờ đợi câu trả lời, Tạ Chiến Quân giơ ngón tay cái lên:
- Mùi vị không tệ.
Đường An Hy cười tươi tắn, lần đầu tiên anh thấy cô cười tươi như vậy. Đường An Hy nói với anh:
- Không phí công tôi bỏ ra cả buổi chiều!
Tạ Chiến Quân hỏi cô:
- Cô biết làm bánh sao?
Đường An Hy gật đầu:
- Um! Nhưng tôi chỉ làm cho vui thôi, tôi vẫn thích thiết kế hơn.
Tạ Chiến Quân gật đầu, Đường An Hy nói:
- Thế anh làm việc tiếp đi nhé, tôi….á……
“ Xoảng….”
Đường An Hy định đi ra ngoài không cẩn thận tay đụng vào bàn khiến cốc cà phê rơi xuống vỡ tan. Đường An Hy vội ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của cốc cà phê, Tạ Chiến Quân vội ngăn lại:
- Đừng động vào!
Anh kéo cô lại giường, nhìn tay cô có một vết thương không lớn nhưng bị cà phê dính vào. Anh lấy bông cùng nước khử trùng rửa giúp cô, Đường An Hy định rụt tay lại thì anh nói:
- Để yên nào!
Đường An Hy ngoan ngoãn ngồi im không cử động, Tạ Chiến Quân nhíu mày hỏi cô:
- Tay tại sao lại bị thương?
Đường An Hy như mèo ăn vụng bị phát hiện, cô lí nhí trả lời:
- Do lúc chiều cắt trái cây không cẩn thận nên cắt trúng.
Tạ Chiến Quân nghe vậy im lặng không nói gì, anh nhẹ nhàng băng lại giúp cô. Sau khi xử lý xong anh liền nói với cô:
- Sau này nhớ cẩn thận một chút!
Đường An Hy gật đầu:
- Tôi biết rồi! Tôi đi pha cho anh cốc khác.
Toang đứng lên thì tay cô bị anh giữ lại:
- Không cần, tôi không muốn uống nữa.
Đột nhiên anh lại nói không muốn uống nữa khiến cô có chút hụt hẫng, cả hai im lặng hồi lâu không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng Đường An Hy lên tiếng phá vỡ không khí im lặng:
- Thế anh làm việc đi, tôi dọn đống ly vỡ đã.
Đường An Hy đứng lên thì một lần nữa bị anh kéo lại nhưng lần này anh lại kéo cô vào lòng, anh nói nhỏ:
- Đừng gồng mình nữa được không?