Chương 17: Chốn bình yên
Trên chuyến xe trên đường lên Tây Bắc những con đường khúc khuỷnh hoà quyện với khung quảnh thiên nhiên xung quanh tạo cho con người ta cảm giác bình yên đến lạ. Tâm hồn cô như được thanh tĩnh. Những nỗi buồn bủa vây lấy cô như được gột rửa hoàn toàn. Đột nhiên người bên cạnh cô vỗ vai cô một cái.
- Này em, mệt hả em? – Anh Vĩnh hỏi
- Dạ không ạ. Tự nhiên em thấy bình yên quá!
- Anh cũng thấy vậy đấy. Anh Vĩnh đột nhiên đút cho cô một bên airpod
- Cái gì vậy anh
- Nghe thử bài này đi em càng nghe càng có động lực đó.
Một vòng quay thời gian, ta là bụi là sương là gió
Lạc trôi như lá mồ côi đang tìm cây mẹ giữa núi đồi
Bạn và ta hồi sinh nên hình người ở trăm năm đó
Tình thương của đất trời ban, sương là chăn, đất là nhà.
……..
Xin em hãy yêu thương cho người dưng ở khắp trần gian
Loài cây còn thương loài chim, cây nằm yên để chim đến trú
Mình thương nhau chẳng tính toan chi, như vầng dương rọi sáng tinh cầu
Đại dương tắm mát trần gian, bao triệu năm mà chẳng thở than.
Tâm – Mer
Nghe nhạc và ngắm phong cảnh đồi núi loáng một cái đã đến Tây Bắc rồi. Mọi thứ ở đây cứ như một bức tranh thiên nhiên vậy ấy. Nó hài hoà một cách lạ thường. Bác trưởng thôn cùng mọi người chào đón cô và đoàn bác sĩ một cách nồng nhiệt. Họ sắp xếp cho mọi người một nhà nghỉ ở gần bản. Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi và làm việc cô và mọi người có nửa ngày để nghỉ ngơi và đi dạo. Cô quyết định sẽ đi dạo xung quanh và chụp một số hình để gửi về cho mẹ. Cô về phòng thay quần áo. Khi thay xong ra khỏi phòng cô gặp anh Vĩnh. Anh liền đề nghic đi dạo cùng cô. Cô và anh sẽ đi dạo vòng vòng xung quanh. Đến một vườn hoa đột nhiên anh ấy đề nghị sẽ chụp hình cho cô. cô đã từ chối nhưng anh ấy nhiên tình quá nên cô cũng để cho anh ấy chụp. Hai anh em đi dạo luyên thuyên cả buổi chiều đến khi sụp tối mới về để cùng mọi người đi ăn. Đột nhiên có người nhận ra có điều bất thường liền trêu cô và anh
- Eo ơi sao thấy Ngọc thân với Vĩnh vậy có gian tình hả?
- Dạ không không chị đừng nói vậy tội em và anh ấy em và anh ấy trong sáng lắm như anh trai và em gái thôi chị ạ - cô nhanh nhảu lên tiếng để dẹp sự hóng hớt của mọi người
Đột nhiên anh Vĩnh có vẻ buồn buồn nhìn cô. anh ấy nói:
- Dạ tụi em cứ như anh em thôi ạ!
Câu chuyện được kết thúc trong lời thanh minh của cô và anh Vĩnh. Mọi người cùng nhau đi ăn tối. Sau khi đi ăn tối xong cô trở về phòng. Cô sẽ ngủ một giấc thật ngon để ngày mai có thể dậy sớm săn mây tại đây. Nhưng đời lại không như mơ cô ngủ quên hì. Bình minh của cô vào lúc 7h sáng. Thế là hết săn mây. Tiếc quá. Cô quyết sẽ phục thù vào một ngày khác. Hôm nay đoàn của cô sẽ di chuyển đến bản Tả Van để khám cho trẻ em ở đây.Đường đi đến bản này khá là khó. Nhưng khi đến rồi cô cảm giác thật là một sự lựa chọn sáng suốt.Người dân ở đây rất thân thiện, trẻ em ở đây rất ngoan. Cô đã chuẩn bị một túi kẹo lớn để cho đám trẻ con khi khám xong.Bọn trẻ ngoan lắm khi khám bọn nhỏ ngồi im cho từng người trong đoàn khám và phát thuốc cho nó mà không khóc một tiếng nào. Khi khám xong cô liền chạy ra phát kẹo cho bọn nhỏ. Bọn nhỏ háo hức lắm. Đứa thì hỏi chị ơi chị đây là kẹo gì sao mà đẹp thế, đứa thì nói đây có phải là ngọc của thiên thần phát cho chúng em không hả chị?.Tuy chỉ là những viên kẹo đơn giản đối với nhiều người nhưng đối với bọn nhỏ đây sẽ là một món quà vô cùng quý giá, chúng coi những viên kẹo cứ như bảo vật vậy. Nhìn chúng vui vẻ, trân quý từng viên kẹo cô tặng. Cô cảm giác thật ấm lòng. Có lẽ cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này. Con người Tây Bắc thật dễ mến làm sao. Cô yêu nơi này quá. Từng âm hưởng của núi rừng hoà lẫn với con người nơi đây tạo nên một bản nhạc giao hưởng trầm lắng mà da diết.
- Này em, mệt hả em? – Anh Vĩnh hỏi
- Dạ không ạ. Tự nhiên em thấy bình yên quá!
- Anh cũng thấy vậy đấy. Anh Vĩnh đột nhiên đút cho cô một bên airpod
- Cái gì vậy anh
- Nghe thử bài này đi em càng nghe càng có động lực đó.
Một vòng quay thời gian, ta là bụi là sương là gió
Lạc trôi như lá mồ côi đang tìm cây mẹ giữa núi đồi
Bạn và ta hồi sinh nên hình người ở trăm năm đó
Tình thương của đất trời ban, sương là chăn, đất là nhà.
……..
Xin em hãy yêu thương cho người dưng ở khắp trần gian
Loài cây còn thương loài chim, cây nằm yên để chim đến trú
Mình thương nhau chẳng tính toan chi, như vầng dương rọi sáng tinh cầu
Đại dương tắm mát trần gian, bao triệu năm mà chẳng thở than.
Tâm – Mer
Nghe nhạc và ngắm phong cảnh đồi núi loáng một cái đã đến Tây Bắc rồi. Mọi thứ ở đây cứ như một bức tranh thiên nhiên vậy ấy. Nó hài hoà một cách lạ thường. Bác trưởng thôn cùng mọi người chào đón cô và đoàn bác sĩ một cách nồng nhiệt. Họ sắp xếp cho mọi người một nhà nghỉ ở gần bản. Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi và làm việc cô và mọi người có nửa ngày để nghỉ ngơi và đi dạo. Cô quyết định sẽ đi dạo xung quanh và chụp một số hình để gửi về cho mẹ. Cô về phòng thay quần áo. Khi thay xong ra khỏi phòng cô gặp anh Vĩnh. Anh liền đề nghic đi dạo cùng cô. Cô và anh sẽ đi dạo vòng vòng xung quanh. Đến một vườn hoa đột nhiên anh ấy đề nghị sẽ chụp hình cho cô. cô đã từ chối nhưng anh ấy nhiên tình quá nên cô cũng để cho anh ấy chụp. Hai anh em đi dạo luyên thuyên cả buổi chiều đến khi sụp tối mới về để cùng mọi người đi ăn. Đột nhiên có người nhận ra có điều bất thường liền trêu cô và anh
- Eo ơi sao thấy Ngọc thân với Vĩnh vậy có gian tình hả?
- Dạ không không chị đừng nói vậy tội em và anh ấy em và anh ấy trong sáng lắm như anh trai và em gái thôi chị ạ - cô nhanh nhảu lên tiếng để dẹp sự hóng hớt của mọi người
Đột nhiên anh Vĩnh có vẻ buồn buồn nhìn cô. anh ấy nói:
- Dạ tụi em cứ như anh em thôi ạ!
Câu chuyện được kết thúc trong lời thanh minh của cô và anh Vĩnh. Mọi người cùng nhau đi ăn tối. Sau khi đi ăn tối xong cô trở về phòng. Cô sẽ ngủ một giấc thật ngon để ngày mai có thể dậy sớm săn mây tại đây. Nhưng đời lại không như mơ cô ngủ quên hì. Bình minh của cô vào lúc 7h sáng. Thế là hết săn mây. Tiếc quá. Cô quyết sẽ phục thù vào một ngày khác. Hôm nay đoàn của cô sẽ di chuyển đến bản Tả Van để khám cho trẻ em ở đây.Đường đi đến bản này khá là khó. Nhưng khi đến rồi cô cảm giác thật là một sự lựa chọn sáng suốt.Người dân ở đây rất thân thiện, trẻ em ở đây rất ngoan. Cô đã chuẩn bị một túi kẹo lớn để cho đám trẻ con khi khám xong.Bọn trẻ ngoan lắm khi khám bọn nhỏ ngồi im cho từng người trong đoàn khám và phát thuốc cho nó mà không khóc một tiếng nào. Khi khám xong cô liền chạy ra phát kẹo cho bọn nhỏ. Bọn nhỏ háo hức lắm. Đứa thì hỏi chị ơi chị đây là kẹo gì sao mà đẹp thế, đứa thì nói đây có phải là ngọc của thiên thần phát cho chúng em không hả chị?.Tuy chỉ là những viên kẹo đơn giản đối với nhiều người nhưng đối với bọn nhỏ đây sẽ là một món quà vô cùng quý giá, chúng coi những viên kẹo cứ như bảo vật vậy. Nhìn chúng vui vẻ, trân quý từng viên kẹo cô tặng. Cô cảm giác thật ấm lòng. Có lẽ cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này. Con người Tây Bắc thật dễ mến làm sao. Cô yêu nơi này quá. Từng âm hưởng của núi rừng hoà lẫn với con người nơi đây tạo nên một bản nhạc giao hưởng trầm lắng mà da diết.