Chương 23: 2 vạch
Vì hôm qua gặp sự cố bất ngờ nên cả đêm hôm qua cô không ngủ được làm cho hôm nay tý nữa cô muộn cả làm.Cô vắt chân lên cổ mà chạy.Đến bệnh viện cô mới thở phào nhẹ nhõm quét vân tay vào máy chấm công may quá còn đúng 5 phút nữa là vào làm.
- Chị Ngọc chị thay đồ mau đi. Có ca cấp cứu khẩn cấp rồi.
- Được em đợi chị 5 phút.
Cô chạy thật nhanh vào phòng thay đồ, khử trùng thật sạch sẽ và chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu.
- Dạ trưởng khoa
- Uh cô tới rồi.Hôm nay cô sẽ phụ trách mổ phụ cùng tôi.
- Dạ tình hình bệnh nhân thế nào ạ?
- Bệnh nhân bị trượt chân té cầu thang dẫn tới chấn thưuong sọ não nặng
- Vâng
Bắt đầu vào mổ viện trưởng rạch một phát trên đầu của bệnh nhân đó.Mùi máu liền tỏa ra nồng nặc khắp phòng mổ.Đột nhiên dạ dày cô lại cồn cào lên.Cô buồn ói.nhưng ở đây là phòng mổ nên cố đã phải cố nhịn. Vì ca mổ này khá là phức tạp nên cô ở trong đấy khá lâu mãi đến trưa ca mổ mới hoàn thành xong.Vừa hoàn thành xong cô liền chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa một hồi.Nôn xong cô liền nghĩ dạo này mình bị sao ấy nhỉ? Chắc tý phải qua tiệm thuốc dưới bệnh viện mua thuốc dạ dày uống thôi.Lại bệnh cũ rồi. Mổ xong cũng đến giờ cơm trưa.Cô liền đi xuống căn tin lấy cơm. Cô lấy cơm xong. Bé Nhiên cũng vừa xuống. Con bé kéo cô lại chỗ của mấy chị y tá ở khoa sản.
- Chị Ngọc lại đây cùng tụi em ăn luôn đi cho nó vui - Mấy cô y tá nói
- ok em.
- Ủa mà sao từ hôm chị đi tình nguyên trên bản về em thấy chị mệt mỏi vậy - Một cô y tá nói
- Trời ơi mấy nay cái dạ dày chị nó đình công chả muốn ăn cái gì hết.Cơm ăn không nổi.Chị toàn phải ăn trái cây cầm cự thôi.Chán hết sức
- Ha ha eo ơi chị may chị chưa có chồng đấy chứ không ở khoa em mấy hiện tượng ấy khám đều lên 2 vạch hết rồi.Haha – Cô y tá kia lên tiếng
Đột nhiên đầu cô vang lên một hồi chuông làm cô tỉnh. Tan làm một cái cô liền chạy ra một hiệu thuốc khá xa bệnh viện.Cô nói các triệu chứng của mình cho cô dược sĩ kia.Cô dược sĩ kia liền hỏi cô một câu mà có lẽ đấy là câu mà cô không muốn trả lời nhất
- Em chậm kinh lâu chưa
- Dạaa em thông thường kinh của em không đều nên em không biết ạ
- Được rồi giờ chị chưa bán cho em thuốc đau dạ dày nhưng chị sẽ bán cho em cái này.Có lẽ cái này sẽ đúng với bệnh của em hơn.
- dạ chị
Cô trả tiền cho chị bán thuốc leo lên xe và chạy thật nhanh về phòng trọ của mình.Cầm chiếc que ấy trên tay cô không đủ dũng khí để dùng.Nhưng cuối cùng cô cũng đã rút hết toàn bộ dũng khí của mình để dùng chiếc que ấy.Dùng xong cầm chiếc que dần dần hiện lên 2 vạch trước mắt mình cô không thể tin được.Từ các triệu chứng của bản thân cô đã lờ mờ đoán được mình rồi nhưng cô vẫn cố gắng lừa bản thân.Nhưng đến bây giờ khi 2 vạch xuất hiện trước mắt cô thì cô đã thật sự tin rồi.Cô nhắn tin cho trưởng khoa mai cho mình nghỉ một ngày.Cô quyết định sáng mai sẽ qua một bệnh viện khác để khám lại cho chắc.
Sáng mai, Cô đến một bệnh viện tư nhân mới mở cách bệnh viện cô khá xa.Cô bốc số,trong lúc ngồi đợi cô thấy sản phụ nào đi khám cũng có chồng đi theo bên cạnh dột nhiên cô cảm thấy chạnh lòng vô cùng.Xin mời cô Phạm Trịnh Minh Ngọc số 23 vào khám ạ.Cô vào phòng
- Chào con.Con bị làm sao - Vị bác sĩ trung niên hỏi cô
- Dạ con nghi ngờ mình có thai bác khám cho con xem có phải không
- được con đi thay quần áo.Xong bác sẽ làm các xét nghiệm tổng quát cho con nhé.
- Dạ bác
Sau một lúc thăm khám và làm các xét nghiệm tổng thể. Một tờ giấy chuẩn đoán và 2 tấm hình siêu âm đã nằm trên bàn.
- Chúc mừng con.Con đã có thai được 2 tuần rồi.Phôi đã trong quá trình vào tố rồi.Cố gắng cẩn thận nhé.Đừng làm nặng.
Đầu óc cô lúc này thật sự trống rỗng cô không muốn đứa trẻ này xuất hiện.
- Bác ơi hôm bữa con đã uống thuốc rồi mà sao con vẫn có thai được hả bác
- Thế bác hỏi con nhá.Lúc con uống thuốc xong con có ăn uống hay ói mửa ra không
Cô ngồi nhớ lại một hồi đột nhiên cô mới sực nhớ ra hôm đó cô đã uống ly trà than tre rồi.Mà trong ly đó có thành phần than hoạt tính.
- Dạ con uống trà than tre
- thế thì trong trà nó có thành phần than hoạt tính nó sẽ hút hết thành phần trong thuốc của con.
- Vậy nó có nguy hiểm gì tới đứa bé trong bụng con không ạ
- Bác cũng không biết nữa. Nhưng có khả năng không sao đâu con con uống trà đó rồi nên độc tố cũng giảm rồi
- Bác ạ,Thật sự thì con muốn bỏ đứa trẻ này.
- Con ạ bác khuyên thật Đứa trẻ này đến với con bác cảm giác thật sự nó rất có duyên với con.Còn nếu con muốn bỏ đứa bé này thì bác khuyên con không nên con ạ.Tội em bé lắm
- Vâng con sẽ suy nghĩ lại
Nói rồi cô đứng dậy đội mũ và đeo kính lại đi thật nhanh ra khỏi phòng vừa đi ra khỏi cửa cô đột nhiên chạm phải một người đàn ông.Nhưng vì cô quá sợ hãi nên cô không dám ngẩng mặt lêncô chỉ cúi đầu xuống và xin lỗi người đó và bỏ đi thật nhanh.
- Chị Ngọc chị thay đồ mau đi. Có ca cấp cứu khẩn cấp rồi.
- Được em đợi chị 5 phút.
Cô chạy thật nhanh vào phòng thay đồ, khử trùng thật sạch sẽ và chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu.
- Dạ trưởng khoa
- Uh cô tới rồi.Hôm nay cô sẽ phụ trách mổ phụ cùng tôi.
- Dạ tình hình bệnh nhân thế nào ạ?
- Bệnh nhân bị trượt chân té cầu thang dẫn tới chấn thưuong sọ não nặng
- Vâng
Bắt đầu vào mổ viện trưởng rạch một phát trên đầu của bệnh nhân đó.Mùi máu liền tỏa ra nồng nặc khắp phòng mổ.Đột nhiên dạ dày cô lại cồn cào lên.Cô buồn ói.nhưng ở đây là phòng mổ nên cố đã phải cố nhịn. Vì ca mổ này khá là phức tạp nên cô ở trong đấy khá lâu mãi đến trưa ca mổ mới hoàn thành xong.Vừa hoàn thành xong cô liền chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa một hồi.Nôn xong cô liền nghĩ dạo này mình bị sao ấy nhỉ? Chắc tý phải qua tiệm thuốc dưới bệnh viện mua thuốc dạ dày uống thôi.Lại bệnh cũ rồi. Mổ xong cũng đến giờ cơm trưa.Cô liền đi xuống căn tin lấy cơm. Cô lấy cơm xong. Bé Nhiên cũng vừa xuống. Con bé kéo cô lại chỗ của mấy chị y tá ở khoa sản.
- Chị Ngọc lại đây cùng tụi em ăn luôn đi cho nó vui - Mấy cô y tá nói
- ok em.
- Ủa mà sao từ hôm chị đi tình nguyên trên bản về em thấy chị mệt mỏi vậy - Một cô y tá nói
- Trời ơi mấy nay cái dạ dày chị nó đình công chả muốn ăn cái gì hết.Cơm ăn không nổi.Chị toàn phải ăn trái cây cầm cự thôi.Chán hết sức
- Ha ha eo ơi chị may chị chưa có chồng đấy chứ không ở khoa em mấy hiện tượng ấy khám đều lên 2 vạch hết rồi.Haha – Cô y tá kia lên tiếng
Đột nhiên đầu cô vang lên một hồi chuông làm cô tỉnh. Tan làm một cái cô liền chạy ra một hiệu thuốc khá xa bệnh viện.Cô nói các triệu chứng của mình cho cô dược sĩ kia.Cô dược sĩ kia liền hỏi cô một câu mà có lẽ đấy là câu mà cô không muốn trả lời nhất
- Em chậm kinh lâu chưa
- Dạaa em thông thường kinh của em không đều nên em không biết ạ
- Được rồi giờ chị chưa bán cho em thuốc đau dạ dày nhưng chị sẽ bán cho em cái này.Có lẽ cái này sẽ đúng với bệnh của em hơn.
- dạ chị
Cô trả tiền cho chị bán thuốc leo lên xe và chạy thật nhanh về phòng trọ của mình.Cầm chiếc que ấy trên tay cô không đủ dũng khí để dùng.Nhưng cuối cùng cô cũng đã rút hết toàn bộ dũng khí của mình để dùng chiếc que ấy.Dùng xong cầm chiếc que dần dần hiện lên 2 vạch trước mắt mình cô không thể tin được.Từ các triệu chứng của bản thân cô đã lờ mờ đoán được mình rồi nhưng cô vẫn cố gắng lừa bản thân.Nhưng đến bây giờ khi 2 vạch xuất hiện trước mắt cô thì cô đã thật sự tin rồi.Cô nhắn tin cho trưởng khoa mai cho mình nghỉ một ngày.Cô quyết định sáng mai sẽ qua một bệnh viện khác để khám lại cho chắc.
Sáng mai, Cô đến một bệnh viện tư nhân mới mở cách bệnh viện cô khá xa.Cô bốc số,trong lúc ngồi đợi cô thấy sản phụ nào đi khám cũng có chồng đi theo bên cạnh dột nhiên cô cảm thấy chạnh lòng vô cùng.Xin mời cô Phạm Trịnh Minh Ngọc số 23 vào khám ạ.Cô vào phòng
- Chào con.Con bị làm sao - Vị bác sĩ trung niên hỏi cô
- Dạ con nghi ngờ mình có thai bác khám cho con xem có phải không
- được con đi thay quần áo.Xong bác sẽ làm các xét nghiệm tổng quát cho con nhé.
- Dạ bác
Sau một lúc thăm khám và làm các xét nghiệm tổng thể. Một tờ giấy chuẩn đoán và 2 tấm hình siêu âm đã nằm trên bàn.
- Chúc mừng con.Con đã có thai được 2 tuần rồi.Phôi đã trong quá trình vào tố rồi.Cố gắng cẩn thận nhé.Đừng làm nặng.
Đầu óc cô lúc này thật sự trống rỗng cô không muốn đứa trẻ này xuất hiện.
- Bác ơi hôm bữa con đã uống thuốc rồi mà sao con vẫn có thai được hả bác
- Thế bác hỏi con nhá.Lúc con uống thuốc xong con có ăn uống hay ói mửa ra không
Cô ngồi nhớ lại một hồi đột nhiên cô mới sực nhớ ra hôm đó cô đã uống ly trà than tre rồi.Mà trong ly đó có thành phần than hoạt tính.
- Dạ con uống trà than tre
- thế thì trong trà nó có thành phần than hoạt tính nó sẽ hút hết thành phần trong thuốc của con.
- Vậy nó có nguy hiểm gì tới đứa bé trong bụng con không ạ
- Bác cũng không biết nữa. Nhưng có khả năng không sao đâu con con uống trà đó rồi nên độc tố cũng giảm rồi
- Bác ạ,Thật sự thì con muốn bỏ đứa trẻ này.
- Con ạ bác khuyên thật Đứa trẻ này đến với con bác cảm giác thật sự nó rất có duyên với con.Còn nếu con muốn bỏ đứa bé này thì bác khuyên con không nên con ạ.Tội em bé lắm
- Vâng con sẽ suy nghĩ lại
Nói rồi cô đứng dậy đội mũ và đeo kính lại đi thật nhanh ra khỏi phòng vừa đi ra khỏi cửa cô đột nhiên chạm phải một người đàn ông.Nhưng vì cô quá sợ hãi nên cô không dám ngẩng mặt lêncô chỉ cúi đầu xuống và xin lỗi người đó và bỏ đi thật nhanh.