Chương 49: Chết thật.
Minh Ngọc khi nghe thấy bảo Minh nói như vậy thì đã tỉnh táo ra mấy phần rồi.Tự nhiên đang yên đang lành mới chui ra từ phòng cấp cứu đã lôi đi vào phòng họp xong nói cái câu trúng giải độc đắc làm cô cứu tưởng bốc thăm trúng thưởng hay bệnh viên mua vé số ủng hộ quỹ chứ.Trời ơi bây giờ thì Minh Ngọc thật sự đã muốn tìm một cái lỗ thật sâu chôn mình một lúc cho đỡ nhục chưa bao giờ trong đời cô xảy ra hai chuyện mất mặt trong cùng một ngày cả.Sao hôm nay xuống giường bước nhầm chân hay sao hả trời Minh Ngọc khóc không ra nước mắt.Đến tận khi tan làm cô vẫn chưa thoát khỏi trạng thái “ Đào hố tự chôn mình cho đỡ nhục “
- Này sao hôm nay nhìn em chán nản vậy – Anh từ khi đón cô từ bệnh viện về nhà đến giờ cô vẫn chưa nói một câu nào mặt thì cứ đỏ bừng bừng còn thộn cả ra
Cô thẫn thờ không biết trả lời anh như thế nào chả lẽ lại nói là ham tiền quá vừa nghe trứng giải đặc biệt tý thì chạy ra ôm luôn con của sếp hả nên đành lấp liếm mà trả lời anh: Không sao nay tự nhiên em chán đấy.
- Không tin – Anh bỏ lại cô với hai chữ đấy rồi bỏ lên lầu thay quần áo.
Anh vừa đi xuống đã thấy cô cặm cụi vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối cho cả hai.Cô đang cặm cụi rửa miếng thịt gà thì bất ngờ có một giọng nói vang lên từ phía sau
- Đúng là tôi phải bó tay với em thật
- Anh cứ như ma vậy cứ im im chả phát ra tiếng động nào.
- Uh tôi là vậy đấy ra phòng khách ngồi đi tôi nấu cho
- Thôi anh đi làm mệt hơn anh nghỉ đi em làm cho
- Trật tự xếp hàng qua một bên đi đừng có cãi tôi
- Được
– Cô xị mặt xuống rồi rửa tay đi ra quầy bar ngồi.
Ngồi được một lúc thì có tiếng điện thoại vang lên từ phòng khách cô đi ra xem thử có phải điện thoại của mình không thì không phải đó là điện thoại của anh.Đi vào bếp đưa cho anh để nghe thì anh đang bận sơ chế gà nên không tiện tay để nghe nên cô đành phải bấm loa ngoài dùm anh rồi để lên bàn bếp
- Alo bé bì của Phong đang làm gì nè?
Phụt! khụ! khụ cô đang cầm dở cốc nước ép uống thì nghe thấy giọng của Phong vang lên làm cô tự sặc cả nước.Anh thấy cô sặc thì chạy lại vuuót lưng cho cô luôn.
- Thôi anh không cần nữa.Anh lại nghe điện thoại của bạn đi kìa
- Em chắn chắn không sao chứ
- Không em không sao
Vừa quay lại bếp thì gọing của tên khốn khiếp nào đó lại vang lên làm Thế Anh muốn phát điên lên
- Bé bì sao nhà anh lại có giọng nữ thế hả anh
- Câm cái mồm thối của mày lại đi Phong đừng làm tao điên
- Được được tao xin lỗi – Bình thường Phong rất cà lất cà phơ hay đùa không sợ trời đất gì nhưng lại rất sợ mỗi khi nghe Thế Anh cảnh cáo.
- Có gì nói đi đang bận
- Ờ thì tối nay đi họp mặt tam huynh đệ đi lâu lắm rồi chưa gặp nghe thằng Minh nói có chuyện hài lắm cần kể cho anh em nghe cùng.
- Không đi – Nói rồi anh cúp máy luôn.
Cúp máy xong anh liền quay vào nấu nốt bữa tối.Nấu xong anh bày ra bàn rồi lên lầu tắm rửa lúc anh vừa lên thì cũng vừa đúng lúc cô vừa tắm xong mùi hương trên người ô toả ra khiến cơ thể anh như tê dại lại nhưng sực nhớ ra mình là người văn minh không nên cư xử như một tên lưu manh nên anh quyết tâm đi vào phòng quần áo để lấy quần áo xong đi vào nhà tắm còn cô ngồi xuống giường lấy cuốn sách trong túi xách ra ngồi đọc đợi anh tắm xong rồi xuống ăn cơm luôn.
- Này sao hôm nay nhìn em chán nản vậy – Anh từ khi đón cô từ bệnh viện về nhà đến giờ cô vẫn chưa nói một câu nào mặt thì cứ đỏ bừng bừng còn thộn cả ra
Cô thẫn thờ không biết trả lời anh như thế nào chả lẽ lại nói là ham tiền quá vừa nghe trứng giải đặc biệt tý thì chạy ra ôm luôn con của sếp hả nên đành lấp liếm mà trả lời anh: Không sao nay tự nhiên em chán đấy.
- Không tin – Anh bỏ lại cô với hai chữ đấy rồi bỏ lên lầu thay quần áo.
Anh vừa đi xuống đã thấy cô cặm cụi vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối cho cả hai.Cô đang cặm cụi rửa miếng thịt gà thì bất ngờ có một giọng nói vang lên từ phía sau
- Đúng là tôi phải bó tay với em thật
- Anh cứ như ma vậy cứ im im chả phát ra tiếng động nào.
- Uh tôi là vậy đấy ra phòng khách ngồi đi tôi nấu cho
- Thôi anh đi làm mệt hơn anh nghỉ đi em làm cho
- Trật tự xếp hàng qua một bên đi đừng có cãi tôi
- Được
– Cô xị mặt xuống rồi rửa tay đi ra quầy bar ngồi.
Ngồi được một lúc thì có tiếng điện thoại vang lên từ phòng khách cô đi ra xem thử có phải điện thoại của mình không thì không phải đó là điện thoại của anh.Đi vào bếp đưa cho anh để nghe thì anh đang bận sơ chế gà nên không tiện tay để nghe nên cô đành phải bấm loa ngoài dùm anh rồi để lên bàn bếp
- Alo bé bì của Phong đang làm gì nè?
Phụt! khụ! khụ cô đang cầm dở cốc nước ép uống thì nghe thấy giọng của Phong vang lên làm cô tự sặc cả nước.Anh thấy cô sặc thì chạy lại vuuót lưng cho cô luôn.
- Thôi anh không cần nữa.Anh lại nghe điện thoại của bạn đi kìa
- Em chắn chắn không sao chứ
- Không em không sao
Vừa quay lại bếp thì gọing của tên khốn khiếp nào đó lại vang lên làm Thế Anh muốn phát điên lên
- Bé bì sao nhà anh lại có giọng nữ thế hả anh
- Câm cái mồm thối của mày lại đi Phong đừng làm tao điên
- Được được tao xin lỗi – Bình thường Phong rất cà lất cà phơ hay đùa không sợ trời đất gì nhưng lại rất sợ mỗi khi nghe Thế Anh cảnh cáo.
- Có gì nói đi đang bận
- Ờ thì tối nay đi họp mặt tam huynh đệ đi lâu lắm rồi chưa gặp nghe thằng Minh nói có chuyện hài lắm cần kể cho anh em nghe cùng.
- Không đi – Nói rồi anh cúp máy luôn.
Cúp máy xong anh liền quay vào nấu nốt bữa tối.Nấu xong anh bày ra bàn rồi lên lầu tắm rửa lúc anh vừa lên thì cũng vừa đúng lúc cô vừa tắm xong mùi hương trên người ô toả ra khiến cơ thể anh như tê dại lại nhưng sực nhớ ra mình là người văn minh không nên cư xử như một tên lưu manh nên anh quyết tâm đi vào phòng quần áo để lấy quần áo xong đi vào nhà tắm còn cô ngồi xuống giường lấy cuốn sách trong túi xách ra ngồi đọc đợi anh tắm xong rồi xuống ăn cơm luôn.