Chương 51: Vứt ngay
- Bọn mày mới khùng tao không nhé im tao kể cho bọn mày nghe.
- Kể đi tao và thằng Anh sẽ nghe đây
- Nàymày nhớ cái cô bác sĩ hôm nay tao gửi cho mày không?
- Nhớ
- Tao ấn tượng cái cô đó lắm rồi đấy.Ai đời sếp mới vừa bưac vào thì đã bịt mồm bịt mỏ nôn nôn oẹ oẹ chạy ra khỏi phòng họp bỏ lại tao với vẻ mặt sượng trân cô ta làm như thế chả khác nào chê tao à?
Chưa kịp để Bảo Minh nói xong anh đã tỏ thái độ khó chịu: Vứt chai nước hoa đi hôi như nước cống tao còn thấy sợ
Bảo Minh khi nghe anh nói như vậy thì buồn rầu không thôi: Eo ơi mày bị sao thế cái chai nước hoa này tao mới mua bên Ý đấy mày biết không.Vừa thơm vừa mắc sao mày lại nói vậy hả Thế Anh mày đúng là điêu có kể.
- Vứt đi tao chuyển tiền
Vừa nói anh vừa rút điện thoại ra để bắn tiền sang cho Bảo Minh
- Hả mày khùng à vứt thì vứt eo ơi tao có thiếu tiền đâu mà chuyển làm gì
Chưa kịp ổn định tinh thần thì Thế Anh đã chuyển nóng cho Bảo Minh 8 số không làm Bảo Minh không kịp ngậm mồm: Ông trời ơi sao con đã nhiều tiền rồi còn có người nhiều hơn con vậy hả người – Bảo Minh thầm than.
- Đúng là nhà anh không coá gì ngoài điều kiện nhỉ?- Phong trêu anh
- Im mồm đi tiền tao đưa là có mục đích hết không bao giờ thừa đâu
Phong nghe anh nói vậy thì ngơ ngác:Hả cái gì hả mày?
Anh nghiêm mặt nói với Minh: Bắt đầu từ hôm nay bất kể khi nào mày đến bệnh viện tao cấm mày xịt một giọt nước hoa nào hết.Tao dùng tiền để mua một tháng của mày trước
- Cái
gì mày điên rồi.Tao sống hơn ba chục nồi bánh chưng chưa thấy ai mà dùng tiền.
để giao dịch với tao như vậy luôn đấy mày là số một.Tao phục sát đất đấy
- Thế thì mày được chiêm ngưỡng rồi tận hưởng đi.
Bảo Minh và Phong cũng chịu thua trước thằng bạn khó ăn khó ở này luôn.Hai người này vẫn có cảm giác sai sai nhưng vẫn không nhận ra sai ở đâu
- À mày nghe tin gì chưa hả Thế Anh
- Tin gì?
- Cuối tuần này con bé Thư con gái của tập đoàn Phan Việt về nước đấy
Anh hờ hững cầm ly nước lên uống một ngụm rồi nói ; Thì sao
- Thì sao mà thì sao mày giả bộ hay thật vậy con bé Thư thích mày lâu như vậy mà mày không có cảm giác gì hả mày? Tất cả mọi người ai ai cũng biết con bé dành tình cảm cho mày như thế nào mà chả lẽ mày không cảm nhận được cái quần gì hả mày – Phong nói
Anh chả mặn chả nhạt gì mà trả lời: Không
Phong nhìn anh mà quay sang Minh giả bộ ôm mặt khóc nức nở: Ôi Minh ơi mày cứu thằng Thế Anh đi thằng này nó khùng rồi mày ơi.Nó mất cái dây thần kinh cảm xúc rồi làm sao để cứu nó đây hả Minh
Anh nhìn Phong khóc lóc rên rỉ mà ngứa hết cả mắt tặng ngay cho Phong trọn vẹn một đôi dép đang đeo ở chân.
Phong bị anh cho ăn dép thì ấm ức không nói lên lời.Nhưng vì sợ lần này là cái dép lần sau là con dao Thuỵ Sĩ nên cũng biết sợ mà ngậm miệng.
- Này tao nói chuyện nghiêm túc với mày nè Thế Anh
- Uh nói đi
- Thật sự tao và thằng Phong không muốn nhắc đến chuyện này lắm đâu.Nhưng thôi mày hãy coi như tao và thằng Phong nó thương mày mà nghe tao nhé
- Uh nói đi
- Được thật sự tụi tao biết rất rõ là lí do tại sao 13 năm trước mày như vậy Thế Anh à
.
- Kể đi tao và thằng Anh sẽ nghe đây
- Nàymày nhớ cái cô bác sĩ hôm nay tao gửi cho mày không?
- Nhớ
- Tao ấn tượng cái cô đó lắm rồi đấy.Ai đời sếp mới vừa bưac vào thì đã bịt mồm bịt mỏ nôn nôn oẹ oẹ chạy ra khỏi phòng họp bỏ lại tao với vẻ mặt sượng trân cô ta làm như thế chả khác nào chê tao à?
Chưa kịp để Bảo Minh nói xong anh đã tỏ thái độ khó chịu: Vứt chai nước hoa đi hôi như nước cống tao còn thấy sợ
Bảo Minh khi nghe anh nói như vậy thì buồn rầu không thôi: Eo ơi mày bị sao thế cái chai nước hoa này tao mới mua bên Ý đấy mày biết không.Vừa thơm vừa mắc sao mày lại nói vậy hả Thế Anh mày đúng là điêu có kể.
- Vứt đi tao chuyển tiền
Vừa nói anh vừa rút điện thoại ra để bắn tiền sang cho Bảo Minh
- Hả mày khùng à vứt thì vứt eo ơi tao có thiếu tiền đâu mà chuyển làm gì
Chưa kịp ổn định tinh thần thì Thế Anh đã chuyển nóng cho Bảo Minh 8 số không làm Bảo Minh không kịp ngậm mồm: Ông trời ơi sao con đã nhiều tiền rồi còn có người nhiều hơn con vậy hả người – Bảo Minh thầm than.
- Đúng là nhà anh không coá gì ngoài điều kiện nhỉ?- Phong trêu anh
- Im mồm đi tiền tao đưa là có mục đích hết không bao giờ thừa đâu
Phong nghe anh nói vậy thì ngơ ngác:Hả cái gì hả mày?
Anh nghiêm mặt nói với Minh: Bắt đầu từ hôm nay bất kể khi nào mày đến bệnh viện tao cấm mày xịt một giọt nước hoa nào hết.Tao dùng tiền để mua một tháng của mày trước
- Cái
gì mày điên rồi.Tao sống hơn ba chục nồi bánh chưng chưa thấy ai mà dùng tiền.
để giao dịch với tao như vậy luôn đấy mày là số một.Tao phục sát đất đấy
- Thế thì mày được chiêm ngưỡng rồi tận hưởng đi.
Bảo Minh và Phong cũng chịu thua trước thằng bạn khó ăn khó ở này luôn.Hai người này vẫn có cảm giác sai sai nhưng vẫn không nhận ra sai ở đâu
- À mày nghe tin gì chưa hả Thế Anh
- Tin gì?
- Cuối tuần này con bé Thư con gái của tập đoàn Phan Việt về nước đấy
Anh hờ hững cầm ly nước lên uống một ngụm rồi nói ; Thì sao
- Thì sao mà thì sao mày giả bộ hay thật vậy con bé Thư thích mày lâu như vậy mà mày không có cảm giác gì hả mày? Tất cả mọi người ai ai cũng biết con bé dành tình cảm cho mày như thế nào mà chả lẽ mày không cảm nhận được cái quần gì hả mày – Phong nói
Anh chả mặn chả nhạt gì mà trả lời: Không
Phong nhìn anh mà quay sang Minh giả bộ ôm mặt khóc nức nở: Ôi Minh ơi mày cứu thằng Thế Anh đi thằng này nó khùng rồi mày ơi.Nó mất cái dây thần kinh cảm xúc rồi làm sao để cứu nó đây hả Minh
Anh nhìn Phong khóc lóc rên rỉ mà ngứa hết cả mắt tặng ngay cho Phong trọn vẹn một đôi dép đang đeo ở chân.
Phong bị anh cho ăn dép thì ấm ức không nói lên lời.Nhưng vì sợ lần này là cái dép lần sau là con dao Thuỵ Sĩ nên cũng biết sợ mà ngậm miệng.
- Này tao nói chuyện nghiêm túc với mày nè Thế Anh
- Uh nói đi
- Thật sự tao và thằng Phong không muốn nhắc đến chuyện này lắm đâu.Nhưng thôi mày hãy coi như tao và thằng Phong nó thương mày mà nghe tao nhé
- Uh nói đi
- Được thật sự tụi tao biết rất rõ là lí do tại sao 13 năm trước mày như vậy Thế Anh à
.