Chương : 2
Đường phố vắng tanh, chiếc xe màu bạc băng băng xé gió lao đi.
Trong cái thời tiết lạnh lẽo chết tiệt này làm gì có ai muốn ra ngoài, ai cũng muốn cuộn mình trong chăn êm nệm ấm. Bất đắc dĩ lắm phải ra ngoài, thì ít ra cũng phải có hệ thống sưởi thật tốt mới được. Lâm Tuyết thầm cảm thấy may mắn, nếu không có cậu chủ, mẹ con cô phải chăng đã chết cóng ngoài kia?
Lâm Tuyết ngồi im lắng nghe tiếng động cơ xe ù ù, thỉnh thoảng còn có âm thanh người kia gõ gõ vào vô-lăng...
Trong xe là một màn im lặng, Mộ Cảnh Từ không nói chuyện nên mẹ con Lâm Tuyết cũng chẳng dám mở miệng.
'Kít...' Xe đang đi nhanh bỗng dưng phanh gấp.
Lâm Tuyết cảm thấy rất lạ, nãy tới giờ anh ta hầu như không hề giảm tốc độ, có lẽ cũng không thèm nhìn tới đèn giao thông. Chẳng lẽ... đã tới nhà anh ta rồi sao?
Mộ Cảnh Từ dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi, lấy trong túi một chiếc thẻ tín dụng, hào phóng đưa cho mẹ Lâm: “Dì Lâm, dì vào đấy mua ít quần áo cùng đồ dùng cho hai mẹ con đi. Cứ dùng thoải mái, tôi không phải loại người bạc đãi người làm đâu nha.”
Thì ra chỉ là mua đồ, Lâm Tuyết thở nhẹ một hơi. Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí xong, dù lúc nãy chính cô gật đầu đồng ý nhưng mà đột nhiên đến ở nhà một người xa lạ thì cũng hơi khó xử...
“Dạ. Tôi sẽ quay lại nhanh ạ!” Mẹ Lâm nhận lấy thẻ, mở cửa xe đi xuống, nét mặt đã không còn căng thẳng như lúc nãy ngồi trên xe. Xem ra cậu ta không phải là người xấu. Mẹ Lâm thầm đánh giá.
Mẹ Lâm đi được vài bước đã nghe Mộ Cảnh Từ thò đầu ra cửa xe gọi với theo: “Mua chút thức ăn luôn nhé!”
Trong xe chỉ còn lại Lâm Tuyết cùng Mộ Cảnh Từ.
Lâm Tuyết kéo kéo lại vạt áo ở cổ, lúc cửa xe mở ra, khí lạnh ùa vào khiến cô run rẩy một trận. Mẹ cô phải đi mua đồ vào lúc này hẳn cũng đang lạnh lắm. Lâm Tuyết thầm tủi thân mình cùng mẹ...
“Này cô bé!”
Lâm Tuyết giật mình khi trong lòng đột nhiên xuất hiện thứ gì đó âm ấm... hình là khăn choàng cổ? Trên ấy vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp cùng mùi hương nam tính, là của anh sao?
“Cảm... cảm ơn anh.”
“Mộ Cảnh Từ.” Hình như cô ấy vẫn chưa biết tên anh.
“A... cảm ơn anh... anh Từ.”
Không hiểu sao khi gọi như vậy, Lâm Tuyết lại cảm thấy rất xấu hổ... Tay chân cũng bối rối, choàng mãi cũng chưa xong chiếc khăn...
Mộ Cảnh Từ không hề bỏ sót biểu cảm nào trên mặt Lâm Tuyết, đặc biệt là hai gò má ửng hồng vì xấu hổ của cô. Cô dễ xấu hổ như vậy ư, để anh xem xem...
“Em đúng là tệ thật, đưa đây anh giúp.”
Mộ Cảnh Từ một tay chống lên ghế, dễ dàng nhảy từ ghế lái ra phía sau, ngay sát bên cạnh Lâm Tuyết.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc khăn choàng, 'vô tình' chạm phải đôi tay nhỏ bé đáng yêu khiến Lâm Tuyết giật mình. Mộ Cảnh Từ choàng khăn lên cổ Lâm Tuyết, xoa nhẹ đầu cô:
“Xong rồi đó cô bé hậu đậu ~”
Lâm Tuyết đỏ mặt đón nhận cử chỉ hơi thân mật này, nghe vậy thì ngẩng đầu lên:
“Em không có hậu đậu! Em có thể tự ăn cơm, tự tắm rửa thay quần áo. Em còn biết thêu nữa, đẹp lắm nha!”
“Thật không đó?” Mắt cô ấy như vậy mà thêu thật sự thêu được? Cô gái này thật thú vị.
Nghe thấy anh hoài nghi, Lâm Tuyết lập tức như chú mèo nhỏ xù lông: “Không tin mai mốt em thêu cho anh, anh muốn thêu cái gì cũng được, nhưng mà... phải có tiền.”
“Ồ... tiền anh có thể lo liệu được. Để anh xem... vậy em thêu cho anh một đôi uyên ương nhé!” Mộ Cảnh Từ nhìn thấy mặt cô hơi cứng lại, môi âm thầm nhếch lên...
Lâm Tuyết không ngờ Mộ Cảnh Từ muốn thêu uyên ương... Mà cũng phải, anh ta giàu có thế này, dựa giọng nói âm áp nam tính của anh cùng làn da tay mịn màng, cô có thể khẳng định diện mạo anh nhất định không tầm thường. Người đàn ông tốt như vậy đã ít, lại còn ga-lăng chu đáo nữa thì càng đúng là cực phẩm. Hơi ấm trên cổ làm cô nhớ đến những hành động ban nãy, lòng lại trầm xuống, khe khẽ nhói đau.
Lâm Tuyết làm ra vẻ bình tĩnh: “Vợ anh thật là có phúc, nhận được món quà như vậy nhất định cô ấy sẽ rất hạnh phúc.”
Dù cô che giấu rất tốt nhưng sao có thể che được mắt anh, tia đau xót khi nói đến chữ 'Vợ' kia rất rõ ràng. Độ cong khóe môi Mộ Cảnh Từ càng giương lên cao...
“Hừ... em là đang xỏ xiên anh cô đơn chiết bóng đó hả? Người yêu còn chưa có thì nói gì đến vợ với chả con...” Giọng điệu rõ ràng là ai oán vô cùng, đáng thương vô cùng.
Trán bị gõ nhẹ, Lâm Tuyết ngơ ngác một hồi mới hiểu được câu nói của anh: Anh vẫn độc thân!
Mà khoan đã, tại sao cô cảm thấy mất mát khi nghĩ anh đã lập gia đình, mà khi nghe anh độc thân lại cảm thấy vui sướng chứ. Không lẽ... cô thích anh sao? Lâm Tuyết thích Mộ Cảnh Từ, người cô chỉ mới tiếp xúc một tiếng hay sao?
Trong cái thời tiết lạnh lẽo chết tiệt này làm gì có ai muốn ra ngoài, ai cũng muốn cuộn mình trong chăn êm nệm ấm. Bất đắc dĩ lắm phải ra ngoài, thì ít ra cũng phải có hệ thống sưởi thật tốt mới được. Lâm Tuyết thầm cảm thấy may mắn, nếu không có cậu chủ, mẹ con cô phải chăng đã chết cóng ngoài kia?
Lâm Tuyết ngồi im lắng nghe tiếng động cơ xe ù ù, thỉnh thoảng còn có âm thanh người kia gõ gõ vào vô-lăng...
Trong xe là một màn im lặng, Mộ Cảnh Từ không nói chuyện nên mẹ con Lâm Tuyết cũng chẳng dám mở miệng.
'Kít...' Xe đang đi nhanh bỗng dưng phanh gấp.
Lâm Tuyết cảm thấy rất lạ, nãy tới giờ anh ta hầu như không hề giảm tốc độ, có lẽ cũng không thèm nhìn tới đèn giao thông. Chẳng lẽ... đã tới nhà anh ta rồi sao?
Mộ Cảnh Từ dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi, lấy trong túi một chiếc thẻ tín dụng, hào phóng đưa cho mẹ Lâm: “Dì Lâm, dì vào đấy mua ít quần áo cùng đồ dùng cho hai mẹ con đi. Cứ dùng thoải mái, tôi không phải loại người bạc đãi người làm đâu nha.”
Thì ra chỉ là mua đồ, Lâm Tuyết thở nhẹ một hơi. Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí xong, dù lúc nãy chính cô gật đầu đồng ý nhưng mà đột nhiên đến ở nhà một người xa lạ thì cũng hơi khó xử...
“Dạ. Tôi sẽ quay lại nhanh ạ!” Mẹ Lâm nhận lấy thẻ, mở cửa xe đi xuống, nét mặt đã không còn căng thẳng như lúc nãy ngồi trên xe. Xem ra cậu ta không phải là người xấu. Mẹ Lâm thầm đánh giá.
Mẹ Lâm đi được vài bước đã nghe Mộ Cảnh Từ thò đầu ra cửa xe gọi với theo: “Mua chút thức ăn luôn nhé!”
Trong xe chỉ còn lại Lâm Tuyết cùng Mộ Cảnh Từ.
Lâm Tuyết kéo kéo lại vạt áo ở cổ, lúc cửa xe mở ra, khí lạnh ùa vào khiến cô run rẩy một trận. Mẹ cô phải đi mua đồ vào lúc này hẳn cũng đang lạnh lắm. Lâm Tuyết thầm tủi thân mình cùng mẹ...
“Này cô bé!”
Lâm Tuyết giật mình khi trong lòng đột nhiên xuất hiện thứ gì đó âm ấm... hình là khăn choàng cổ? Trên ấy vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp cùng mùi hương nam tính, là của anh sao?
“Cảm... cảm ơn anh.”
“Mộ Cảnh Từ.” Hình như cô ấy vẫn chưa biết tên anh.
“A... cảm ơn anh... anh Từ.”
Không hiểu sao khi gọi như vậy, Lâm Tuyết lại cảm thấy rất xấu hổ... Tay chân cũng bối rối, choàng mãi cũng chưa xong chiếc khăn...
Mộ Cảnh Từ không hề bỏ sót biểu cảm nào trên mặt Lâm Tuyết, đặc biệt là hai gò má ửng hồng vì xấu hổ của cô. Cô dễ xấu hổ như vậy ư, để anh xem xem...
“Em đúng là tệ thật, đưa đây anh giúp.”
Mộ Cảnh Từ một tay chống lên ghế, dễ dàng nhảy từ ghế lái ra phía sau, ngay sát bên cạnh Lâm Tuyết.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc khăn choàng, 'vô tình' chạm phải đôi tay nhỏ bé đáng yêu khiến Lâm Tuyết giật mình. Mộ Cảnh Từ choàng khăn lên cổ Lâm Tuyết, xoa nhẹ đầu cô:
“Xong rồi đó cô bé hậu đậu ~”
Lâm Tuyết đỏ mặt đón nhận cử chỉ hơi thân mật này, nghe vậy thì ngẩng đầu lên:
“Em không có hậu đậu! Em có thể tự ăn cơm, tự tắm rửa thay quần áo. Em còn biết thêu nữa, đẹp lắm nha!”
“Thật không đó?” Mắt cô ấy như vậy mà thêu thật sự thêu được? Cô gái này thật thú vị.
Nghe thấy anh hoài nghi, Lâm Tuyết lập tức như chú mèo nhỏ xù lông: “Không tin mai mốt em thêu cho anh, anh muốn thêu cái gì cũng được, nhưng mà... phải có tiền.”
“Ồ... tiền anh có thể lo liệu được. Để anh xem... vậy em thêu cho anh một đôi uyên ương nhé!” Mộ Cảnh Từ nhìn thấy mặt cô hơi cứng lại, môi âm thầm nhếch lên...
Lâm Tuyết không ngờ Mộ Cảnh Từ muốn thêu uyên ương... Mà cũng phải, anh ta giàu có thế này, dựa giọng nói âm áp nam tính của anh cùng làn da tay mịn màng, cô có thể khẳng định diện mạo anh nhất định không tầm thường. Người đàn ông tốt như vậy đã ít, lại còn ga-lăng chu đáo nữa thì càng đúng là cực phẩm. Hơi ấm trên cổ làm cô nhớ đến những hành động ban nãy, lòng lại trầm xuống, khe khẽ nhói đau.
Lâm Tuyết làm ra vẻ bình tĩnh: “Vợ anh thật là có phúc, nhận được món quà như vậy nhất định cô ấy sẽ rất hạnh phúc.”
Dù cô che giấu rất tốt nhưng sao có thể che được mắt anh, tia đau xót khi nói đến chữ 'Vợ' kia rất rõ ràng. Độ cong khóe môi Mộ Cảnh Từ càng giương lên cao...
“Hừ... em là đang xỏ xiên anh cô đơn chiết bóng đó hả? Người yêu còn chưa có thì nói gì đến vợ với chả con...” Giọng điệu rõ ràng là ai oán vô cùng, đáng thương vô cùng.
Trán bị gõ nhẹ, Lâm Tuyết ngơ ngác một hồi mới hiểu được câu nói của anh: Anh vẫn độc thân!
Mà khoan đã, tại sao cô cảm thấy mất mát khi nghĩ anh đã lập gia đình, mà khi nghe anh độc thân lại cảm thấy vui sướng chứ. Không lẽ... cô thích anh sao? Lâm Tuyết thích Mộ Cảnh Từ, người cô chỉ mới tiếp xúc một tiếng hay sao?