Chương : 5
P/s: Cảnh H thứ 2 trong sự nghiệp, hi vọng mọi người nhẹ tay ~~
Lâm Tuyết cảm thấy mình bị ném xuống một nơi mềm mại, có lẽ là giường ngủ của Mộ Cảnh Từ.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Tuyết đã bị một sức nặng đè lên, môi lại bị chiếm giữ.
Mộ Cảnh Từ hung hăng chà đạp đôi môi anh đào, thành thục cạy hàm răng của Lâm Tuyết, đưa lưỡi vào công thành đoạt đất.
Lâm Tuyết vùng vẫy, nghiêng đầu cố né tránh nụ hôn mạnh bạo của Mộ Cảnh Từ. Cô yêu anh, nhưng cô không muốn anh đối xử với cô như vậy, cô muốn anh dịu dàng, muốn anh nâng niu cô, chứ không phải cường bạo cô như thế này...
“Ưm... không... đừng... Từ...”
Mặc kệ phản kháng của Lâm Tuyết, Mộ Cảnh Từ đã quyết tâm nhất định phải 'ăn' cô. Nụ hôn như mưa rơi xuống cổ, xuống vai, cảm giác kì lạ khiến Lâm Tuyết bức bối, không biết làm sao ngoài phát ra tiếng rên nhẹ...
Đột nhiên, cảm giác mát lạnh khiến Lâm Tuyết giật mình cùng sợ hãi. Mộ Cảnh Từ đã cởi sạch áo cô từ bao giờ!
“Không! Không! Dừng lại Mộ Cảnh Từ!” Lâm Tuyết tay quơ loạn xung quanh, thế nào lại trúng chiếc bình hoa bên cạnh giường. Chiếc bình rơi xuống sàn, 'Bốp' một cái vỡ tan.
Lâm Tuyết thầm hi vọng nghe thấy tiếng động lớn như vậy mẹ cô sẽ đến cứu cô. Nhưng Lâm Tuyết nào biết mẹ Lâm nghe thấy tiếng động, nhưng nghĩ do Mộ Cảnh Từ đang phát tiết bực bội nên không để ý tiếp tục công việc, căn bản không thể đến cứu cô.
Quần dài cũng bị cởi bỏ, rồi nội y... Lâm Tuyết trần trụi hiện ra trước mắt Mộ Cảnh Từ. Anh lúc này giống như lang sói, nhanh chóng kéo khóa quần giải phóng người anh em đang căng tràn lửa nóng.
“Aaaaa đau... hức hức... aaa”
Nước mắt Lâm Tuyết chảy dài, đau đớn ập đến quá bất ngờ khiến cô không thể thích nghi. Âm thanh nức nở lúc chân chính trở thành phụ nữ của Lâm Tuyết mất hút trong miệng Mộ Cảnh Từ. Anh cũng không muốn mẹ Lâm phát hiện điều gì...
Anh bắt đầu luật động nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, cùng với đó là thanh âm nỉ non rên rỉ cùng nức nở của Lâm Tuyết.
Lát sau, Mộ Cảnh Từ kéo Lâm Tuyết ra ngoài hành lang, để cô tựa vào lan can.
“Anh... muốn làm gì?” Lâm Tuyết không biết anh kéo cô đi đâu, cũng không biết tại sao anh làm vậy.
Đang suy nghĩ thì... Mộ Cảnh Từ đột ngột tiến vào trong cô, khiến cô phải bật thốt ra tiếng rên thất thanh.
“Em muốn mẹ em nhìn thấy em với tôi hay sao? Nếu vậy em cứ la hét thoải mái. Mẹ em ở ngay phía dưới chúng ta!” Mộ Cảnh Từ thổi hơi nóng vào tai Lâm Tuyết, bên dưới vẫn không ngừng tiến vào.
Lâm Tuyết chỉ biết cắn chặt môi, hai hàng lệ nhòe rơi xuống môi mặn chát... Tại sao, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Ý thức dần mơ hồ, Lâm Tuyết bất tỉnh...
Lâm Tuyết cảm thấy mình bị ném xuống một nơi mềm mại, có lẽ là giường ngủ của Mộ Cảnh Từ.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Tuyết đã bị một sức nặng đè lên, môi lại bị chiếm giữ.
Mộ Cảnh Từ hung hăng chà đạp đôi môi anh đào, thành thục cạy hàm răng của Lâm Tuyết, đưa lưỡi vào công thành đoạt đất.
Lâm Tuyết vùng vẫy, nghiêng đầu cố né tránh nụ hôn mạnh bạo của Mộ Cảnh Từ. Cô yêu anh, nhưng cô không muốn anh đối xử với cô như vậy, cô muốn anh dịu dàng, muốn anh nâng niu cô, chứ không phải cường bạo cô như thế này...
“Ưm... không... đừng... Từ...”
Mặc kệ phản kháng của Lâm Tuyết, Mộ Cảnh Từ đã quyết tâm nhất định phải 'ăn' cô. Nụ hôn như mưa rơi xuống cổ, xuống vai, cảm giác kì lạ khiến Lâm Tuyết bức bối, không biết làm sao ngoài phát ra tiếng rên nhẹ...
Đột nhiên, cảm giác mát lạnh khiến Lâm Tuyết giật mình cùng sợ hãi. Mộ Cảnh Từ đã cởi sạch áo cô từ bao giờ!
“Không! Không! Dừng lại Mộ Cảnh Từ!” Lâm Tuyết tay quơ loạn xung quanh, thế nào lại trúng chiếc bình hoa bên cạnh giường. Chiếc bình rơi xuống sàn, 'Bốp' một cái vỡ tan.
Lâm Tuyết thầm hi vọng nghe thấy tiếng động lớn như vậy mẹ cô sẽ đến cứu cô. Nhưng Lâm Tuyết nào biết mẹ Lâm nghe thấy tiếng động, nhưng nghĩ do Mộ Cảnh Từ đang phát tiết bực bội nên không để ý tiếp tục công việc, căn bản không thể đến cứu cô.
Quần dài cũng bị cởi bỏ, rồi nội y... Lâm Tuyết trần trụi hiện ra trước mắt Mộ Cảnh Từ. Anh lúc này giống như lang sói, nhanh chóng kéo khóa quần giải phóng người anh em đang căng tràn lửa nóng.
“Aaaaa đau... hức hức... aaa”
Nước mắt Lâm Tuyết chảy dài, đau đớn ập đến quá bất ngờ khiến cô không thể thích nghi. Âm thanh nức nở lúc chân chính trở thành phụ nữ của Lâm Tuyết mất hút trong miệng Mộ Cảnh Từ. Anh cũng không muốn mẹ Lâm phát hiện điều gì...
Anh bắt đầu luật động nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, cùng với đó là thanh âm nỉ non rên rỉ cùng nức nở của Lâm Tuyết.
Lát sau, Mộ Cảnh Từ kéo Lâm Tuyết ra ngoài hành lang, để cô tựa vào lan can.
“Anh... muốn làm gì?” Lâm Tuyết không biết anh kéo cô đi đâu, cũng không biết tại sao anh làm vậy.
Đang suy nghĩ thì... Mộ Cảnh Từ đột ngột tiến vào trong cô, khiến cô phải bật thốt ra tiếng rên thất thanh.
“Em muốn mẹ em nhìn thấy em với tôi hay sao? Nếu vậy em cứ la hét thoải mái. Mẹ em ở ngay phía dưới chúng ta!” Mộ Cảnh Từ thổi hơi nóng vào tai Lâm Tuyết, bên dưới vẫn không ngừng tiến vào.
Lâm Tuyết chỉ biết cắn chặt môi, hai hàng lệ nhòe rơi xuống môi mặn chát... Tại sao, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Ý thức dần mơ hồ, Lâm Tuyết bất tỉnh...