Chương : 4
" Cô Tiểu ... học thức cao vậy mà cũng cần có máy tính trợ giúp sao " Cô bực mình .... bộ không đá xoáy cô thì không chịu được sao ..... cái tên Hàn Thiên thì có gì mà tốt ... không phải ngày đầu đến công ti nhìn cai tấm biển to vĩ đại đã thấy trướng mắt rồi sao ..... bắt đầu từ giờ Hàn Thiên nhà anh sẽ vinh hạnh được ngồi trong danh sách những người tôi chúa ghét chỉ sau con mụ trưởng phòng hen
Tiểu Oanh Oanh vẫn chăm chú ấn máy tính .... hài cứ ấn hoài thôi ... hàng mười mấy số lận nếu tính nhẩm không phải sẽ rất mất thời gian sao ... lại cũng rất rễ nhầm lẫn .... Chủ tịch đáng ghét muốn cô tính nhầm để làm không công cả đời sao mà cứ thỉnh thoảng lại đá cho cô 1 câu rất bức người
" Chủ tịch .... anh không có việc để làm sao " - Cô quay ra nhìn anh .... khuôn mặt như muốn nhét đại nhân vào mồm nhai thỏa thích
" Cô Tiểu .... tôi là chủ tịch "
Không cần nhắc tôi cũng biết anh là chủ tịch .... đáng ghét .... là chủ tịch thì có quyền ức hiếp 1 nhân viên nhỏ bé như tôi ư .... để đến khi tôi kiếm đủ tiền mở 1 quán bar hay nhà hàng nhất định sẽ dùng tiền đè bẹp anh
Qủa thật giấc mơ làm giàu của Tiểu Oanh Oanh cô quá xa vời ........... dù có làm việc cả đời chưa chắc đã thực hiện được .... haizzzzzzzzzzzz
Không thấy Tiểu Oanh Oanh nói gì nữa Hàn Thiên anh có chút không vừa ý ....muốn chọc tức cô .... mà cô lại bỏ cuộc quá rễ ràng ....... " Tiểu Oanh Oanh lại đây "
Tiểu Oanh Oanh lại đây .... muốn lại là lại sao .... chủ tịch đại nhân .... anh ... muốn chết sao ....
Cô bước tới bàn làm việc của anh ... đập tay lên bàn " CHỦ TỊCH ... CHUYỆN GÌ " - Khuôn mặt cô lúc này vô cùng thái độ ......... suốt ngày phải nhịn người khác quả thiệt rất mệt mỏi ... cô chỉ muốn thoát ra cho đỡ ngột ngạt ....
" Tôi muốn uống trà "
" Vậy tự đi pha mà uống "
Tiểu Oanh Oanh .... em lại quên mất nhiệm vụ của mình rồi sao .... sao lại có thể đãng trĩ đến như vậy
Hàn Thiên nhìn cô ... hai tay xoa xoa thái dương sớm muộn không chết vì quá nhiều công việc mà chắc chết vì thái độ rửng rưng cuả Tiểu Oanh Oanh mất
" Tiểu Oanh Oanh .... cô nên nhớ mình là thư kí .... nhiệm vụ cô quên rồi sao "
Cô như nhớ ra điều gì đó - " Dạ vâng " Tiểu Oanh cúi đầu lễ phép .... cúi gập hẳn người xuống ..... khuôn mặt căm phẫn nhìn xuống đất nguyền rủa Hàn Thiên ... nhưng khi ngẩng nên thì lại tươi cười hớn hở đi làm nhiệm vụ
Phải vậy chứ .... - anh nhìn cô bước đi mà vô cùng thoải mái .............
Một lúc sau TIểu Oanh quay lại với 1 li trà trên tay ... nhẹ nhàng đặt xuống bàn nhìn anh chăm chú " Chủ tịch mời dùng "
Anh nhìn tách trà trên bàn ... soi mói từng tý 1 .......... Dù sao an toàn là trên hết ai mà biết được Tiểu Oanh Oanh lại muốn trả thù bỏ độc vào thì sao .....
" Chủ tịch ... uống trà mà vẫn đeo khẩu trang sao " - Cô nhìn anh nhếch miệng cười ....
Sao còn chưa cởi ..... còn nhìn cái gì nữa ...... chủ tịch đáng chết .... đáng nguyền rủa
" Cô về chỗ đi .... tôi sẽ uống sau "
" Chủ tịch ... anh bị cảm uống nguội không tốt .... uống lúc còn nóng đi "
Hàn Thiên bị cô rồn vào thế bí ..... nhất thời không biết phải làm gì ... đành tháo khẩu trang , đầu cúi thấp uống trà
Tiểu Oanh Oanh bực bội .... chỉ nhìn thấy đôi môi đang nhấp từng ngụm của chủ tịch đại nhân ... phần còn lại thì vẫn bị cái kính che đi mất
Không sao ... mình là thư kí mà ...anh ta làm sao có thể che suốt được ...
Sau khi dùng song trà chủ tịch mới đeo khẩu trang ... ngẩng cao đầu nhìn Tiểu Oanh Oanh " Sao còn chưa về chỗ ... muốn tôi bế về sao "
Vậy là Tiểu Oanh Oanh đã làm thư kí đến ngày thứ 3 ... tuy chủ tịch đại nhân không đeo khẩu trang nhưng lại đéo cái kính bản to khiến cô không thể nhìn ra dung mạo tuyệt trần của anh .............. nói thế nào thì dù đeo trời cũng sao thể qua mắt Tiểu Oanh cô ... nhưng Hàn Thiên cũng không phải dạng vừa luôn đề phòng cô 24/24 khiến cô càng bị soi mói nhiều hơn
" Chủ tịch tôi ... có điều thắc mắc " - Tiểu Oanh Oanh cắn bút nhìn anh ....trong đầu suy nghĩ miên man ...
" Có gì cứ nói "
" Có phải anh xấu lắm không "
Câu nói của Tiểu Oanh vang nên khiến anh tức cười .... Cái gì mà xấu ... Hàn Thiên anh từ trước tới nay chưa bị ai chê xấu bao giờ ... căn bản đẹp đến nỗi dù nghĩ cô cũng không thể tưởng tượng nổi ...
" Sao cô lại nói vậy "
" Bởi vì anh không tháo cái kính đó ra mà ..... dù anh có bệnh gì thì cũng đâu cần che kĩ như vậy .... bỏ ra sẽ thoải mái hơn " Tiểu Oanh ngay lập tức chạy đến chống tay vào bàn làm việc của anh mà ngó nghiêng
Tiểu Oanh Oanh ...em đúng là vô phép tắc ... nếu không phải em là đặc biệt chỉ e em bị đuổi việc từ lâu rồi làm gì được ở đây mà chống tay vào bàn của tôi . Hàn Thiên bỗng thấy lạ ... từ lúc gặp cô đến giờ cảm giác rất thoải mái và rễ chịu ... hình như chêu tức cô làm anh như giải tỏa hết mọi áp lực công việc thì phải
"Chủ tịch anh đang nghĩ gì vậy " Tiểu Oanh đưa tay ra trước mặt anh mà vẫy vẫy ...... Hàn Thiên như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man ...... anh giật cánh tay đang đưa đi đưa lại trước mặt mình đặt xuống bàn
Bị chủ tịch đại nhân giật tay ... cả người Tiểu Oanh Oanh đổ rập nên mặt bàn .... Cô ngẩng cổ nên nhìn .... bây giờ hai khuôn mặt sát nhau chỉ thiếu vài cm nữa là đi xong nụ hôn đầu đời
Cô bật dậy cách xa chủ tịch đại nhân ........ hình như cảm giác ban nãy tác động đến anh không hề nhỏ ... tự nhiên lại muốn kiss Tiểu Oanh cô ... cũng may kiềm chế kịp thời
Nghĩ đến cảnh này mà Tiểu Oanh lại hình dung đến những cảnh tượng lãng mạn trong tiểu thuyết .... nhưng số cô đâu có may mắn đến vậy , người ta là chủ tịch vạn người mê thì lấy đâu ra chỗ cho 1 con vịt ghẻ như cô .... càng nghĩ càng thấy sỗ phận thật quá bi đát
==============================================================================================================================
Cuối cùng cũng hết giờ làm việc ...... Tiểu Oanh trở về nhà trong sự mệt mỏi ........
Cả ngày đối phó với chủ tịch đại nhân còn khốc liệt hơn cả ra chiến trận ........ chủ tịch càng ngày càng tỏ rõ sự nguy hiểm của mình khiến cô nhiều khi không kịp trở tay ........ Phải rồi anh ta nổi tiếng quá mà ... tài giỏi quá mà ... cô đâu thể là đối thủ được . Nghĩ đến đây Tiểu Oanh như nhớ ra điều gì đó ...tự lấy tay đập vào mặt mình
Tiểu Oanh Oanh mày đúng là đại ngốc ... người ta là chủ tịch của công ti lớn nhất toàn quốc muốn điều tra thì có khó gì ... chỉ cần gõ cạch .. cạch là xong mà ...trời ạ
Đúng như suy nghĩ của cô vừa gõ cái tên Hàn Thiên ra thì màn hình trước mắt đã hiện ra 1 đống thông tin rất hữu ích ..........nhiều đến độ đọc cả đời chắc cũng không hết
Hai mắt Tiểu Oanh Oanh trợn to đến độ như muốn rớt mắt ra .........Hình ảnh của chủ tịch quả là đẹp đến độ hút hồn người ... nhưng không đây là ánh mắt ngạc nhiên vô cùng ...................................... chủ tịch đại nhân thì ra .... thì ra chính là tên nhân viên hôm bữa dọa nạt đuổi việc cô .... đúng là không thể tin nổi ..không thể tin nổi .........
Tiểu Oanh Oanh úp mặt vào gối .... thầm nguyền rủa anh .... Đúng là ác ma gặp đại ác ma .... huhu
Tiểu Oanh Oanh vẫn chăm chú ấn máy tính .... hài cứ ấn hoài thôi ... hàng mười mấy số lận nếu tính nhẩm không phải sẽ rất mất thời gian sao ... lại cũng rất rễ nhầm lẫn .... Chủ tịch đáng ghét muốn cô tính nhầm để làm không công cả đời sao mà cứ thỉnh thoảng lại đá cho cô 1 câu rất bức người
" Chủ tịch .... anh không có việc để làm sao " - Cô quay ra nhìn anh .... khuôn mặt như muốn nhét đại nhân vào mồm nhai thỏa thích
" Cô Tiểu .... tôi là chủ tịch "
Không cần nhắc tôi cũng biết anh là chủ tịch .... đáng ghét .... là chủ tịch thì có quyền ức hiếp 1 nhân viên nhỏ bé như tôi ư .... để đến khi tôi kiếm đủ tiền mở 1 quán bar hay nhà hàng nhất định sẽ dùng tiền đè bẹp anh
Qủa thật giấc mơ làm giàu của Tiểu Oanh Oanh cô quá xa vời ........... dù có làm việc cả đời chưa chắc đã thực hiện được .... haizzzzzzzzzzzz
Không thấy Tiểu Oanh Oanh nói gì nữa Hàn Thiên anh có chút không vừa ý ....muốn chọc tức cô .... mà cô lại bỏ cuộc quá rễ ràng ....... " Tiểu Oanh Oanh lại đây "
Tiểu Oanh Oanh lại đây .... muốn lại là lại sao .... chủ tịch đại nhân .... anh ... muốn chết sao ....
Cô bước tới bàn làm việc của anh ... đập tay lên bàn " CHỦ TỊCH ... CHUYỆN GÌ " - Khuôn mặt cô lúc này vô cùng thái độ ......... suốt ngày phải nhịn người khác quả thiệt rất mệt mỏi ... cô chỉ muốn thoát ra cho đỡ ngột ngạt ....
" Tôi muốn uống trà "
" Vậy tự đi pha mà uống "
Tiểu Oanh Oanh .... em lại quên mất nhiệm vụ của mình rồi sao .... sao lại có thể đãng trĩ đến như vậy
Hàn Thiên nhìn cô ... hai tay xoa xoa thái dương sớm muộn không chết vì quá nhiều công việc mà chắc chết vì thái độ rửng rưng cuả Tiểu Oanh Oanh mất
" Tiểu Oanh Oanh .... cô nên nhớ mình là thư kí .... nhiệm vụ cô quên rồi sao "
Cô như nhớ ra điều gì đó - " Dạ vâng " Tiểu Oanh cúi đầu lễ phép .... cúi gập hẳn người xuống ..... khuôn mặt căm phẫn nhìn xuống đất nguyền rủa Hàn Thiên ... nhưng khi ngẩng nên thì lại tươi cười hớn hở đi làm nhiệm vụ
Phải vậy chứ .... - anh nhìn cô bước đi mà vô cùng thoải mái .............
Một lúc sau TIểu Oanh quay lại với 1 li trà trên tay ... nhẹ nhàng đặt xuống bàn nhìn anh chăm chú " Chủ tịch mời dùng "
Anh nhìn tách trà trên bàn ... soi mói từng tý 1 .......... Dù sao an toàn là trên hết ai mà biết được Tiểu Oanh Oanh lại muốn trả thù bỏ độc vào thì sao .....
" Chủ tịch ... uống trà mà vẫn đeo khẩu trang sao " - Cô nhìn anh nhếch miệng cười ....
Sao còn chưa cởi ..... còn nhìn cái gì nữa ...... chủ tịch đáng chết .... đáng nguyền rủa
" Cô về chỗ đi .... tôi sẽ uống sau "
" Chủ tịch ... anh bị cảm uống nguội không tốt .... uống lúc còn nóng đi "
Hàn Thiên bị cô rồn vào thế bí ..... nhất thời không biết phải làm gì ... đành tháo khẩu trang , đầu cúi thấp uống trà
Tiểu Oanh Oanh bực bội .... chỉ nhìn thấy đôi môi đang nhấp từng ngụm của chủ tịch đại nhân ... phần còn lại thì vẫn bị cái kính che đi mất
Không sao ... mình là thư kí mà ...anh ta làm sao có thể che suốt được ...
Sau khi dùng song trà chủ tịch mới đeo khẩu trang ... ngẩng cao đầu nhìn Tiểu Oanh Oanh " Sao còn chưa về chỗ ... muốn tôi bế về sao "
Vậy là Tiểu Oanh Oanh đã làm thư kí đến ngày thứ 3 ... tuy chủ tịch đại nhân không đeo khẩu trang nhưng lại đéo cái kính bản to khiến cô không thể nhìn ra dung mạo tuyệt trần của anh .............. nói thế nào thì dù đeo trời cũng sao thể qua mắt Tiểu Oanh cô ... nhưng Hàn Thiên cũng không phải dạng vừa luôn đề phòng cô 24/24 khiến cô càng bị soi mói nhiều hơn
" Chủ tịch tôi ... có điều thắc mắc " - Tiểu Oanh Oanh cắn bút nhìn anh ....trong đầu suy nghĩ miên man ...
" Có gì cứ nói "
" Có phải anh xấu lắm không "
Câu nói của Tiểu Oanh vang nên khiến anh tức cười .... Cái gì mà xấu ... Hàn Thiên anh từ trước tới nay chưa bị ai chê xấu bao giờ ... căn bản đẹp đến nỗi dù nghĩ cô cũng không thể tưởng tượng nổi ...
" Sao cô lại nói vậy "
" Bởi vì anh không tháo cái kính đó ra mà ..... dù anh có bệnh gì thì cũng đâu cần che kĩ như vậy .... bỏ ra sẽ thoải mái hơn " Tiểu Oanh ngay lập tức chạy đến chống tay vào bàn làm việc của anh mà ngó nghiêng
Tiểu Oanh Oanh ...em đúng là vô phép tắc ... nếu không phải em là đặc biệt chỉ e em bị đuổi việc từ lâu rồi làm gì được ở đây mà chống tay vào bàn của tôi . Hàn Thiên bỗng thấy lạ ... từ lúc gặp cô đến giờ cảm giác rất thoải mái và rễ chịu ... hình như chêu tức cô làm anh như giải tỏa hết mọi áp lực công việc thì phải
"Chủ tịch anh đang nghĩ gì vậy " Tiểu Oanh đưa tay ra trước mặt anh mà vẫy vẫy ...... Hàn Thiên như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man ...... anh giật cánh tay đang đưa đi đưa lại trước mặt mình đặt xuống bàn
Bị chủ tịch đại nhân giật tay ... cả người Tiểu Oanh Oanh đổ rập nên mặt bàn .... Cô ngẩng cổ nên nhìn .... bây giờ hai khuôn mặt sát nhau chỉ thiếu vài cm nữa là đi xong nụ hôn đầu đời
Cô bật dậy cách xa chủ tịch đại nhân ........ hình như cảm giác ban nãy tác động đến anh không hề nhỏ ... tự nhiên lại muốn kiss Tiểu Oanh cô ... cũng may kiềm chế kịp thời
Nghĩ đến cảnh này mà Tiểu Oanh lại hình dung đến những cảnh tượng lãng mạn trong tiểu thuyết .... nhưng số cô đâu có may mắn đến vậy , người ta là chủ tịch vạn người mê thì lấy đâu ra chỗ cho 1 con vịt ghẻ như cô .... càng nghĩ càng thấy sỗ phận thật quá bi đát
==============================================================================================================================
Cuối cùng cũng hết giờ làm việc ...... Tiểu Oanh trở về nhà trong sự mệt mỏi ........
Cả ngày đối phó với chủ tịch đại nhân còn khốc liệt hơn cả ra chiến trận ........ chủ tịch càng ngày càng tỏ rõ sự nguy hiểm của mình khiến cô nhiều khi không kịp trở tay ........ Phải rồi anh ta nổi tiếng quá mà ... tài giỏi quá mà ... cô đâu thể là đối thủ được . Nghĩ đến đây Tiểu Oanh như nhớ ra điều gì đó ...tự lấy tay đập vào mặt mình
Tiểu Oanh Oanh mày đúng là đại ngốc ... người ta là chủ tịch của công ti lớn nhất toàn quốc muốn điều tra thì có khó gì ... chỉ cần gõ cạch .. cạch là xong mà ...trời ạ
Đúng như suy nghĩ của cô vừa gõ cái tên Hàn Thiên ra thì màn hình trước mắt đã hiện ra 1 đống thông tin rất hữu ích ..........nhiều đến độ đọc cả đời chắc cũng không hết
Hai mắt Tiểu Oanh Oanh trợn to đến độ như muốn rớt mắt ra .........Hình ảnh của chủ tịch quả là đẹp đến độ hút hồn người ... nhưng không đây là ánh mắt ngạc nhiên vô cùng ...................................... chủ tịch đại nhân thì ra .... thì ra chính là tên nhân viên hôm bữa dọa nạt đuổi việc cô .... đúng là không thể tin nổi ..không thể tin nổi .........
Tiểu Oanh Oanh úp mặt vào gối .... thầm nguyền rủa anh .... Đúng là ác ma gặp đại ác ma .... huhu