Chương 15: Thích
Trong bình chữa cháy chứa băng khô, là trạng thái rắn của CO2, nếu phun quá nhiều nó lên người thì sẽ bị khó thở, những nữ sinh đứng chắn cửa nháy mắt bị phun đầy đầu đầy cổ lập tức thét chói tai, trận tuyến rối loạn, bị Lương Bình đẩy ra một bên.
Lương Bình tùy tay ném bình chữa cháy về phía đám nữ sinh, sau đó nhấc chân đá cửa toilet.
" Phanh!" một tiếng, cửa nhà vệ sinh nặng nề trật khỏi bản lề bung ra. Đập vào tường, người trong toilet bị hoảng sợ, vẫn duy trì động tác quay đầu, không nhúc nhích nhìn về cửa.
Mùa này, hoa anh đào vừa mới tàn, ánh mặt trời chưa chiếu rọi làm mặt hồ sáng sớm vẫn còn lạnh lẽo đến tận xương, Vũ Tuệ bị Thanh Nãi khống chế, từ đầu đến chân Vũ Tuệ đều ướt đẫm, lạnh đến nỗi làm cô run lên. Cô nhìn về phía cửa toilet, nhìn thấy thân ảnh thiếu niên xuất hiện trong màn sương trắng (?), nhanh chóng chạy về phía cô, đẩy Thanh Nãi ra.
// * cv là màn sương trắng thật á, làm tui hơi khó hiểu @@//
" Bịch" một tiếng, Thanh Nãi bị đẩy ra bên cạnh lảo đảo té trên mặt đất, vòi hoa sen đang cầm trên tay cũng văng vào tường tạo ra tiếng vang.
Trong nháy mắt Lương Bình có cảm giác mình sắp điên rồi, nhìn Vũ Tuệ cả người ướt đẩm ngồi xổm ở một góc, rõ ràng trên mặt có vết thương, quần áo hỗn độn in đầy dấu chân, ánh mắt mờ mịt bất lực. hắn nhanh chóng đi đến bên người Vũ Tuệ, lạnh mặt cởi áo khoác của mình ra che lên người Vũ Tuệ, đỡ cô dậy.
" Lương Bình!" Thanh Nãi quay đầu, nhìn một màn này tức giận rống lên, đám người Lương Tử cũng lập tức chắn trước Lương Bình và Vũ Tuệ.
Lúc này cửa toilet đã đóng lại, người bên ngoài vẫn tụ tập khe khẽ nói nhỏ, mấy người Mỹ Chi muốn vọt vào theo nhưng bị đám nữ sinh bất lương năm hai ngăn cản.
Lương Tử nói: " Đây là chuyện riêng của Vũ Tuệ và Thanh Nãi, cậu vẫn không nên xem vào việc của họ thì hơn, Lương Bình học đệ!"
Mặt Lương Bình vô cảm nhìn đám học tỷ đang ra vẻ kiêu ngạo, lấy di động từ trong túi ra, trước sau như một, bình đạm nói: " Hiện tại dùng mắt thường cũng có thể thấy được trên người Vũ Tuệ có ba chỗ bị thương, còn những chỗ bị quần áo che đi không thấy được, có lẽ sẽ khoảng mười chỗ (bị thương), bên ngoài còn có một đám người làm chứng, nếu báo cảnh sát, các người ít nhất là sẽ bị tạm giam, hơn nữa có thể bị lưu lại trong hồ sơ."
" Lương Bình học đệ nếu như cảnh sát bọn họ có thể giải quyết được bạo lực học đường thì sẽ có nhiều người mềm yếu bị khi dễ vậy sao?" Lương Tử nói.
" Người khác có lẽ sẽ không, nhưng thật đáng tiếc, tôi có một người anh trai vô dụng, vừa vặn đang làm cảnh sát, chỉ cần gọi điện thoại, nội trong ba phút sẽ chạy tới. Mặt khác, cũng yên tâm đi, xã hội này vẫn luôn bất công như vậy, luôn thiên vị những học sinh có tiền đồ, tương lai sáng lạn, một học sinh ưu tú sang năm có thể thi đậu Đông Đại, cùng với một đám rác rưởi xã hội, cho dù là xã hội hay trường học cũng sẽ nghiêng về phía học sinh ưu tú, trường học có khi còn sẽ vui vẻ vì đuổi học được các người." Cảm nhận được người trong lòng yếu ớt như một chú chim non đang run rẩy, độ ấm trong mắt Lương Bình không sót lại một chút, càng thêm lạnh băng.
( Nội tâm anh trai Đồng Bình: J chắc tao vui J)
Bị một người mà bọn họ tìm mọi cách để kết giao không chút lưu tình nói bọn họ là rác rưởi của xã hội, đám người Thanh Nãi cảm thấy khó chịu cực kỳ. Bởi vì trước đây Lương Tử và Thanh Nãi là bạn của Vũ Tuệ cho nên mỗi lần bọn họ đến trước mặt Lương Bình nói mấy cái chuyện vớ vẩn, Lương Bình vẫn lễ phép đối đáp, cho nên các cô cho rằng Lương Bình không giống bọn học sinh giỏi khác, không phải người coi trọng thành tích, cũng sẽ không xem thường bọn họ. Mà hiện tại bọn họ náo loạn với Vũ Tuệ, Lương Bình đương nhiên không cần phải khách khí với bọn họ nữa.
Nụ cười trên mặt Lương Tử chậm rãi thu lại, những người khác cũng có chút khẩn trương, Lương Bình thoạt nhìn không phải kiểu người hay nói giỡn, các cô không hề muốn bị đưa đến đồn cảnh sát, cũng chưa từng nghĩ sẽ không thuận lợi tốt nghiệp.
Lương Bình uy hiếp bọn họ, không để cho bọn họ dám dây dưa thêm nữa, nhưng cứ như vậy kết thúc thì thật có cảm giác bọn họ vì sợ hãi mà chạy trối chết, như vậy thật không cam lòng.
" Cậu cho rằng Vũ Tuệ tốt đẹp lắm sao?" Thanh Nãi đứng lên phẫn nộ nói: " Cậu biết sau lưng nó là loại hàng nào không? Bởi vì bạn mình coi trọng cùng một người con trai mà bản thân nó không dám theo đuổi thì viết thư đe dọa gửi cho bạn nó, đưa bạn nó vòng cổ có chứa máy định vị, sau lưng đâm dao làm bạn nó không xin được việc, sau này ai biết được nó còn muốn làm gì nữa! Bọn này là rác rưởi của xã hội, vậy nó thì sao? Chính là một con biến thái!"
Động tác của Lương Bình bỗng nhiên khựng lại, có chút không dám tin nhìn Thanh Nãi.
Những người ở ngoài toilet vẫn luôn quan sát tình hình bằng di động qua video của một học tỷ đang phát trực tuyến, Tri Giai chú ý đến động thái bên trong, nhìn thấy vậy trong lòng vui sướng vô cùng, không sai, là như vậy, đây là gương mặt thật của Vũ Tuệ, một đứa con gái đáng sợ, trong ngoài khác biệt như vậy, quả nhiên là không tiếp thu nỗi rồi, cho dù là người nào cũng không thể tiếp nhận sự thật này, cho rằng người mình yêu là một thiên sứ nhưng thật ra người đó lại là một ác ma. Cứ vậy đi, chán ghét Vũ Tuệ đi.
Cô nghe được tiếng ồn ào từ những người học lớp một, tâm tình tức khắc nhẹ nhàng vui sướng cũng nói xem vào: " Mới nãy không phải đã nói rồi sao? Thanh Nãi học tỷ làm như vậy là bởi vì chị ta điều tra ra chuyện Vũ Tuệ là người viết thư đe dọa gửi cho chị ta...."
" Nói hươu nói vượn! Vũ Tuệ sao có thể làm chuyện như vậy!" Mỹ Chi tức giận phản bác.
" Nhưng mà sự thật là như vậy mà...." Biểu tình Tri Giai khó xử, giống như là Mỹ Chi đang buộc tội cô ta nói dối vậy.
Đúng lúc này, cửa toilet lại một lần nữa mở ra, Tri Giai vui vẻ nhìn qua, ngay sau đó sững người lại.
Những âm thanh nói chuyện khe khẽ đều biến mất, đám nữ sinh bất lương năm hai chắn ở cửa cũng chần chờ tránh đường.
Lương Bình ôm Vũ Tuệ đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, cô giống như con chim non bị hoảng sợ cả người rúc vào áo khoác đồng phục của hắn, gương mặt bị hắn ôm vào trong ngực không thể nhìn rõ, những người đang đứng chặn đường theo bản năng đều né ra. Lương Bình một bước không dừng, ôm Vũ Tuệ đi đến phòng y tế.
Tri Giai không thể tin được mà nhìn cảnh này, một cảnh đẹp nhường nào chứ, giống như chàng vương tử anh dũng đẹp trai giúp đỡ nàng công chúa xinh đẹp vừa gặp nạn, làm cho bất kì thiếu nữ nào nhìn thấy cũng phải đỏ mặt, tim đập thình thịch vì cảnh tượng như mộng này, nhưng mà Lương Bình là vương tử, Vũ Tuệ lại không phải là công chúa! Làm sao có thể...sao có thể.... Rõ ràng vừa nãy hắn đã kích động như bị đả kích vậy mà.
Tri Giai không thể tin được lập tức cầm lấy di động, video trực tuyến đã kết thúc, nhưng không ảnh hưởng, đều được lưu lại, cho nên cô ta lập tức mở đoạn video kia, đúng ngay đoạn mà ban nãy cô ta bỏ lỡ, trong video, vẻ mặt Lương Bình xác thực là không tin nổi, bộ dáng giống như là đang chịu đã kích.
Đúng vậy, rõ ràng là biểu cảm không tiếp thu nổi, nhưng như thế nào lại thành....
Đúng lúc này, trong video phát ra tiếng của Lương Bình.
" Đứa con trai đó, là ai?"
Tri Giai sửng sốt.
" A, chính là cậu đó, Lương Bình học đệ." Cô ta nhìn Thanh Nãi cười lạnh nói.
Lương Bình tùy tay ném bình chữa cháy về phía đám nữ sinh, sau đó nhấc chân đá cửa toilet.
" Phanh!" một tiếng, cửa nhà vệ sinh nặng nề trật khỏi bản lề bung ra. Đập vào tường, người trong toilet bị hoảng sợ, vẫn duy trì động tác quay đầu, không nhúc nhích nhìn về cửa.
Mùa này, hoa anh đào vừa mới tàn, ánh mặt trời chưa chiếu rọi làm mặt hồ sáng sớm vẫn còn lạnh lẽo đến tận xương, Vũ Tuệ bị Thanh Nãi khống chế, từ đầu đến chân Vũ Tuệ đều ướt đẫm, lạnh đến nỗi làm cô run lên. Cô nhìn về phía cửa toilet, nhìn thấy thân ảnh thiếu niên xuất hiện trong màn sương trắng (?), nhanh chóng chạy về phía cô, đẩy Thanh Nãi ra.
// * cv là màn sương trắng thật á, làm tui hơi khó hiểu @@//
" Bịch" một tiếng, Thanh Nãi bị đẩy ra bên cạnh lảo đảo té trên mặt đất, vòi hoa sen đang cầm trên tay cũng văng vào tường tạo ra tiếng vang.
Trong nháy mắt Lương Bình có cảm giác mình sắp điên rồi, nhìn Vũ Tuệ cả người ướt đẩm ngồi xổm ở một góc, rõ ràng trên mặt có vết thương, quần áo hỗn độn in đầy dấu chân, ánh mắt mờ mịt bất lực. hắn nhanh chóng đi đến bên người Vũ Tuệ, lạnh mặt cởi áo khoác của mình ra che lên người Vũ Tuệ, đỡ cô dậy.
" Lương Bình!" Thanh Nãi quay đầu, nhìn một màn này tức giận rống lên, đám người Lương Tử cũng lập tức chắn trước Lương Bình và Vũ Tuệ.
Lúc này cửa toilet đã đóng lại, người bên ngoài vẫn tụ tập khe khẽ nói nhỏ, mấy người Mỹ Chi muốn vọt vào theo nhưng bị đám nữ sinh bất lương năm hai ngăn cản.
Lương Tử nói: " Đây là chuyện riêng của Vũ Tuệ và Thanh Nãi, cậu vẫn không nên xem vào việc của họ thì hơn, Lương Bình học đệ!"
Mặt Lương Bình vô cảm nhìn đám học tỷ đang ra vẻ kiêu ngạo, lấy di động từ trong túi ra, trước sau như một, bình đạm nói: " Hiện tại dùng mắt thường cũng có thể thấy được trên người Vũ Tuệ có ba chỗ bị thương, còn những chỗ bị quần áo che đi không thấy được, có lẽ sẽ khoảng mười chỗ (bị thương), bên ngoài còn có một đám người làm chứng, nếu báo cảnh sát, các người ít nhất là sẽ bị tạm giam, hơn nữa có thể bị lưu lại trong hồ sơ."
" Lương Bình học đệ nếu như cảnh sát bọn họ có thể giải quyết được bạo lực học đường thì sẽ có nhiều người mềm yếu bị khi dễ vậy sao?" Lương Tử nói.
" Người khác có lẽ sẽ không, nhưng thật đáng tiếc, tôi có một người anh trai vô dụng, vừa vặn đang làm cảnh sát, chỉ cần gọi điện thoại, nội trong ba phút sẽ chạy tới. Mặt khác, cũng yên tâm đi, xã hội này vẫn luôn bất công như vậy, luôn thiên vị những học sinh có tiền đồ, tương lai sáng lạn, một học sinh ưu tú sang năm có thể thi đậu Đông Đại, cùng với một đám rác rưởi xã hội, cho dù là xã hội hay trường học cũng sẽ nghiêng về phía học sinh ưu tú, trường học có khi còn sẽ vui vẻ vì đuổi học được các người." Cảm nhận được người trong lòng yếu ớt như một chú chim non đang run rẩy, độ ấm trong mắt Lương Bình không sót lại một chút, càng thêm lạnh băng.
( Nội tâm anh trai Đồng Bình: J chắc tao vui J)
Bị một người mà bọn họ tìm mọi cách để kết giao không chút lưu tình nói bọn họ là rác rưởi của xã hội, đám người Thanh Nãi cảm thấy khó chịu cực kỳ. Bởi vì trước đây Lương Tử và Thanh Nãi là bạn của Vũ Tuệ cho nên mỗi lần bọn họ đến trước mặt Lương Bình nói mấy cái chuyện vớ vẩn, Lương Bình vẫn lễ phép đối đáp, cho nên các cô cho rằng Lương Bình không giống bọn học sinh giỏi khác, không phải người coi trọng thành tích, cũng sẽ không xem thường bọn họ. Mà hiện tại bọn họ náo loạn với Vũ Tuệ, Lương Bình đương nhiên không cần phải khách khí với bọn họ nữa.
Nụ cười trên mặt Lương Tử chậm rãi thu lại, những người khác cũng có chút khẩn trương, Lương Bình thoạt nhìn không phải kiểu người hay nói giỡn, các cô không hề muốn bị đưa đến đồn cảnh sát, cũng chưa từng nghĩ sẽ không thuận lợi tốt nghiệp.
Lương Bình uy hiếp bọn họ, không để cho bọn họ dám dây dưa thêm nữa, nhưng cứ như vậy kết thúc thì thật có cảm giác bọn họ vì sợ hãi mà chạy trối chết, như vậy thật không cam lòng.
" Cậu cho rằng Vũ Tuệ tốt đẹp lắm sao?" Thanh Nãi đứng lên phẫn nộ nói: " Cậu biết sau lưng nó là loại hàng nào không? Bởi vì bạn mình coi trọng cùng một người con trai mà bản thân nó không dám theo đuổi thì viết thư đe dọa gửi cho bạn nó, đưa bạn nó vòng cổ có chứa máy định vị, sau lưng đâm dao làm bạn nó không xin được việc, sau này ai biết được nó còn muốn làm gì nữa! Bọn này là rác rưởi của xã hội, vậy nó thì sao? Chính là một con biến thái!"
Động tác của Lương Bình bỗng nhiên khựng lại, có chút không dám tin nhìn Thanh Nãi.
Những người ở ngoài toilet vẫn luôn quan sát tình hình bằng di động qua video của một học tỷ đang phát trực tuyến, Tri Giai chú ý đến động thái bên trong, nhìn thấy vậy trong lòng vui sướng vô cùng, không sai, là như vậy, đây là gương mặt thật của Vũ Tuệ, một đứa con gái đáng sợ, trong ngoài khác biệt như vậy, quả nhiên là không tiếp thu nỗi rồi, cho dù là người nào cũng không thể tiếp nhận sự thật này, cho rằng người mình yêu là một thiên sứ nhưng thật ra người đó lại là một ác ma. Cứ vậy đi, chán ghét Vũ Tuệ đi.
Cô nghe được tiếng ồn ào từ những người học lớp một, tâm tình tức khắc nhẹ nhàng vui sướng cũng nói xem vào: " Mới nãy không phải đã nói rồi sao? Thanh Nãi học tỷ làm như vậy là bởi vì chị ta điều tra ra chuyện Vũ Tuệ là người viết thư đe dọa gửi cho chị ta...."
" Nói hươu nói vượn! Vũ Tuệ sao có thể làm chuyện như vậy!" Mỹ Chi tức giận phản bác.
" Nhưng mà sự thật là như vậy mà...." Biểu tình Tri Giai khó xử, giống như là Mỹ Chi đang buộc tội cô ta nói dối vậy.
Đúng lúc này, cửa toilet lại một lần nữa mở ra, Tri Giai vui vẻ nhìn qua, ngay sau đó sững người lại.
Những âm thanh nói chuyện khe khẽ đều biến mất, đám nữ sinh bất lương năm hai chắn ở cửa cũng chần chờ tránh đường.
Lương Bình ôm Vũ Tuệ đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, cô giống như con chim non bị hoảng sợ cả người rúc vào áo khoác đồng phục của hắn, gương mặt bị hắn ôm vào trong ngực không thể nhìn rõ, những người đang đứng chặn đường theo bản năng đều né ra. Lương Bình một bước không dừng, ôm Vũ Tuệ đi đến phòng y tế.
Tri Giai không thể tin được mà nhìn cảnh này, một cảnh đẹp nhường nào chứ, giống như chàng vương tử anh dũng đẹp trai giúp đỡ nàng công chúa xinh đẹp vừa gặp nạn, làm cho bất kì thiếu nữ nào nhìn thấy cũng phải đỏ mặt, tim đập thình thịch vì cảnh tượng như mộng này, nhưng mà Lương Bình là vương tử, Vũ Tuệ lại không phải là công chúa! Làm sao có thể...sao có thể.... Rõ ràng vừa nãy hắn đã kích động như bị đả kích vậy mà.
Tri Giai không thể tin được lập tức cầm lấy di động, video trực tuyến đã kết thúc, nhưng không ảnh hưởng, đều được lưu lại, cho nên cô ta lập tức mở đoạn video kia, đúng ngay đoạn mà ban nãy cô ta bỏ lỡ, trong video, vẻ mặt Lương Bình xác thực là không tin nổi, bộ dáng giống như là đang chịu đã kích.
Đúng vậy, rõ ràng là biểu cảm không tiếp thu nổi, nhưng như thế nào lại thành....
Đúng lúc này, trong video phát ra tiếng của Lương Bình.
" Đứa con trai đó, là ai?"
Tri Giai sửng sốt.
" A, chính là cậu đó, Lương Bình học đệ." Cô ta nhìn Thanh Nãi cười lạnh nói.