Chương 40: Kick Hall*
//* 踢馆, nguyên văn của nó đây nè mọi người, mình không hiểu nghĩa của nó lắm, mà hình như kiểu một cú đã trong đấu võ ý//
“ Tôi nói nè Lương Bình tiên sinh, nếu nhiều tiền như vậy tại sao còn muốn làm một giảng viên?”
“ Dù sao cũng nên làm cái gì đó để nhận ra giá trị cuộc sống.”
“ Vậy anh thích làm giảng viên hả?”
“ Cũng không phải là thích hay không thích, chỉ là chịu sự ảnh hưởng của ông bà nên cảm thấy làm công việc này cũng không tồi.”
“ Mỹ Chi tiểu thư nói lúc còn học cấp ba anh rất có tiềm năng trở thành tuyển thủ cờ vua chuyên nghiệp, tại sao không chọn nó?”
“ Tôi không muốn bị chú ý quá mức.”
“ Èo, thứ này khó ăn lắm, tôi không muốn ăn. Có thể nhả ra không?”
“ Mời nuốt xuống.”
“ Lương Bình tiên sinh, tôi kể anh nghe, hôm nay trong tiệm có một vị khách siêu kì lạ…”
“ Không nên nghị luận sau lưng người khác. Những người kì quái thì nên để cho Ưu Kỷ tiểu thư xử lý.”
“ Cô ta yêu cầu rất nhiều nên tôi đã làm cho cô ta một cái sandwwich siêu siêu cay…”
“ Vậy là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa dễ bị trả thù, lần sau để Ưu Kỷ tiểu thư xử lý.”
“ Cái bạn học sinh xuất sắc bên Hồng Trung tỏ tình với tôi, làm tôi giật cả mình, bạn ấy là nữ mà, tuy rằng không phải là tôi chưa từng bị nữ sinh tỏ tình qua, nhưng mà ….”
“…..”
“ Hóa ra ở Hồng Trung tôi còn có cả fanclub, thật là không tin nổi học sinh cấp ba thời nay…”
“…..”
Căn hộ nơi hắn sống một mình nhiều năm bây giờ lại xuất hiện thêm một vị khách trọ ở ké không trả tiền, hai tháng này giáo sư Lương Bình đã hoàn toàn quen chuyện này, hắn cũng hình thành thói quen mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng, buổi tối trở về cùng ăn cơm chiều với cô, dần dần có thêm thói quen sáng tối có một người lải nhải nói chuyện cùng, hỏi hắn một số vấn đề mà nếu như một người nào khác hỏi thì chỉ nhận được cái liếc nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.
Không, nói là thói quen không bằng nói hắn hoàn toàn không có “ thói quen” với cả quá trình này, hoàn toàn lấy tốc độ không thể tin nổi tiếp nhận mọi chuyện, hơn nữa còn luôn hi vọng điều ấy sẽ mãi không kết thúc.
Mà hai tháng trôi qua, chuyện giáo sư Lương Bình có một vị người yêu ở chung đã không chỉ lan truyền trong tiểu khu, thậm chí còn trong trường nơi hắn giảng dạy cũng biết tin này, hơn nữa còn thêm một cái tin kinh hoàng hơn đó là bạn gái của giáo sư Lương Bình chỉ là một nhân viên làm công ở tiệm bánh mì!
Tin tức này nổ ra là một cú đả kích nghiêm trọng tựa như sao hỏa va vào địa cầu đối với những nữ sinh yêu thầm giáo sư Lương Bình, họ hoàn toàn không thể tiếp thu. Bọn họ vốn dĩ cho rằng bản thân tuổi trẻ xinh đẹp lại có thành tích ưu tú, sắc nước hương trời, người độc thân hoàng kim như giáo sư Lương Bình cuối cùng sẽ rơi vào tay một vị nữ sinh ưu tú nào đó, mà nếu không phải nữ sinh thì cũng nên là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, là tinh anh ngoài xã hội, nghĩ thế nào cũng không thể là một nữ nhân viên bán bánh mì được!
“ Không lẽ, cô ta có gì đặc biệt hơn người?”
“ Hay là thiên kim tài phiệt muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt bình dân?”
“ Có phải dùng thủ đoạn dơ bẩn gì không?”
“ Có khi nào chỉ là tin đồn nhảm không?”
Ngày thường mấy nữ sinh này vẫn luôn xem nhau là tình địch, tranh đấu gay gắt nhanh chóng đứng chung một mặt trận, nghị luận sôi nổ, quyết định phải tìm hiểu đến rạch ròi, nếu không làm rõ mọi chuyện, cứ vậy chấp nhận bại trận, thân là những nữ sinh từng thi đua liều mạng đậu trường đại học danh tiếng này không thể bình tĩnh tiếp thu nổi.
Nhưng mà bọn họ không nghĩ đến, còn chưa ra tay, đối tượng bị bọn họ nhung nhớ đã tự động xuất hiện trong trường của họ.
Lại còn chạy tới học việc khoa học tự nhiên, ngồi ở dãy cuối của một phòng học khoa toán, chống cằm nghe giảng viên giải đề toán.
Vì sao cô lại ở chỗ này? Bởi vì hôm nay tiệm bánh mì nghỉ không buôn bán, có thói quen nói chuyện cùng với bà chủ cửa tiệm bánh mì hoặc nghe Ưu Kỷ lải nhải, hiện tại chỉ có mình Vũ Tuệ ngồi đó cảm giác rất nhàm chán, đột nhiên nghĩ đến việc đến trường học của giáo sư Lương Bình xem này xem kia chút, nhưng mà đến khi hỏi ngành dạy của giáo sư Lương Bình, hừm, học viện Văn Học, cô hoàn toàn không có hứng thú, cho nên cô lựa chọn đề tài là thế mạnh của mình, đi viện khoa học tự nhiên, lúc điểm danh vào lớp còn không khách khí dùng thông tin của giáo sư Lương Bình.
Nhưng mà….
Vũ Tuệ chống cằm nhìn giảng viên trên bảng giảng bài còn sinh viên ở dưới liên tục kêu ca, nhàm chán ngáp một cái, loại đề này đối với cô mà nói quá đơn giản, cô có thể đưa ra được mười lăm cách giải, ví dụ chỉ lấy những phương pháp giải của thời đại này thôi thì cũng có bảy cách. Quả nhiên trên thế giới này có hai thứ sẽ khó bị ảnh hưởng bởi thời gian và biên giới quốc gia, chúng khó có thể xuất hiện lỗ hổng tri thức, đó chính là toán học và nghệ thuật.
Bởi vì không có tí cảm giác khiêu chiến, cho nên Vũ Tuệ quyết định chạy lấy người, cô không biết rằng bản thân từ khi bước vào cái phòng học này đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, đó là vì gương mặt cô quá xa lạ, hơn nữa bộ dáng hình như còn rất nhỏ tuổi, còn rất xinh đẹp, khí chất tươi mát, ở giữa một đám học sinh sắp bị đề toán học đè nát, vừa uể oải vừa héo úa, chán nản mà học thì cô quả thực giống như một đóa sen linh động, đến cả giảng viên đằng trước cũng để ý tới cô, hơn nữa ban nãy vì hành vi không tập trung nghe giảng còn ngáp dài làm cho vị giảng viên này rất tức giận, cho nên khi cô định chuồn đi thì đã bị bắt gặp.
“ Xem ra đã có bạn học hiểu đề này phải giải như thế nào.” Giảng viên chỉ về phía Vũ Tuệ nói, ánh mắt của cả phòng liền dồn lên người cô.
A…
Đột nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, Vũ Tuệ có chút mờ mịt kinh ngạc, chỉ chỉ mình, “Em?”
“ Đúng vậy, chính là em. Đến giải thử câu này đi.”
Vũ Tuệ cự tuyệt, kết quả không nghĩ tới có học sinh còn dám cự tuyệt giảng viên, ông mở to hai mắt nói: “ Tôi đang thương lượng với em sao? Em không chịu làm?”
“ Được rồi.” Cứ vậy mà bỏ đi thì cũng hơi mất mặt, dưới nhiều ánh mắt như vậy, tuy rằng bọn họ không quen biết cô, nhưng mà Vũ Tuệ từ xưa tới nay vẫn luôn là người “ ưu tú nhất”, không thể chịu đựng được một chút mất mặt nào mà liên quan tới vấn đề khoa học mình am hiểu. Cũng may chỉ cần sử dụng kiến thức không vượt quá thời đại này thì cũng không có vấn đề gì, cho nên dưới đông đảo ánh mắt chú mục và tiếng bàn luận nho nhỏ đi xuống, nhận lấy bút viết bảng mà giảng viên đưa qua..Đọc-truyện –tại – trang – wordpress – Thanh Thanh Bình Bình – để -đảm – bảo – chất – lượng – vì – mình – có – cập – nhật – lỗi – cũ.
Giảng viên thật ra muốn mượn cơ hội dạy bảo Vũ Tuệ mấy câu, không nghĩ tời cô gái này thật sự là dám đến nhận lấy cây bút trong tay hắn, hơn nữa còn rất ra dáng ra hình mà cầm bút viết lên bảng. Hắn còn tưởng rằng chỉ là vịt chết còn cứng mỏ, lên bảng viết loạn mấy cái, thật ra hắn cũng gặp nhiều đứa trẻ gan lớn lại nghịch ngợm, thích chọc giận giảng viên.
Nhưng mà đáp án được viết lên bảng càng lúc càng nhiều, hơn nữa không chút sai lầm, làm hắn không khỏi kéo mắt kính từ sống mũi đi xuống, nhìn chằm chằm lên bảng trắng, sau đó lại nhìn chằm chằm Vũ Tuệ.
Một bài toán rất nhanh được giải xong, Vũ Tuệ trả bút lại cho gảng viên, thanh âm của giảng viên trở nên ôn nhu hơn: “ Em là sinh viên của khoa nào, năm mấy?”
“ Ngại quá, em chỉ tới tham quan trường học, không phải sinh viên nơi này. Là em thất lễ rồi.” Cô lễ phép khom lưng sau đó xoay người ra ngoài.
Vũ Tuệ lại lắc lư tới phòng học khác của ban khoa học. Bên khoa khoa học tự nhiên bao gồm các ngành như khoa học vật lý, ngành thiên văn học, ngành hóa học và sinh vật học, mà vừa hay, những cái đó Vũ Tuệ đều am hiểu, nói cách khác ngoài những ngành học trong khoa này, những cái khác Vũ Tuệ đều không am hiểu.
Vũ Tuệ chỉ đơn giản muốn tham quan một chút để giết thời gian, ai ngờ mọi chuyện bắt đầu từ khi cô giải một đề ở khoa toán đã bắt đầu mất không chế, không biết bằng cách nào, chờ đến khi cô phục hồi tình thần, toàn bộ ban khoa học tự nhiên đã xuất hiện một tin tức được lưu truyền đó là: “ Một nữ sinh bên ngoài vào trường làm vài cú ‘ kick hall’”
Giáo sư Lương Bình sau khi từ viện văn học trở ra, cũng nghe được tin tức này.
“ Rất lợi hại đó, chắc chắn là thiên tài! Mà cô bé nhìn giống học sinh cấp 3! Hơn nữa lại cũng rất đáng yêu!”
“ Nhưng mà là học sinh trường nào nhỉ? Chưa từng nghe nói về cô ấy!”
“ Cô ấy giải được hết mấy cái đề ma quỷ trong tháng này luôn!”
“…..”
Lương Bình cau mày, theo chân những sinh viên đi xem náo nhiệt mà đi qua. Sau đó hắn tới phòng học của khoa lý, trong phòng đã kín chỗ ngồi, còn một đống người đứng ở phía sau, cũng có vài giảng viên đứng ở cửa xem. Bởi vì Lương Bình có ưu thế về chiều cao, cho nên đứng sau vào giảng viên, vẫn dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Vũ Tuệ cùng sinh viên đứng đầu khoa lý ở trên bàng làm bài, nhìn như đang thi đấu.
“ Hình như sắp thua rồi.”
“ Tôi thấy chưa chắc, cô bé nhìn không hề khẩn trương, mà Tá Bá cũng không tồi, không hổ là sinh viên ưu tú nhất.”
“ Ý? Không phải giáo sư Lương Bình sao? Cậu cũng hứng thú xem náo nhiệt hả?” Có một giáo sư phát hiện Lương Bình đứng ở sau.
Lương Bình chỉ gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào người con gái kia. Lúc này cô cầm bút ngẩng đầu nhìn đề bài, bởi vì có mấy từ không nhận diện được còn phải hỏi người thi đua với cô bên cạnh, sau đó cầm bút viết lên bảng, góc nghiêng của cô xinh đẹp như sen nước, lúc này sắc mặt có chút nghiêm túc, nhưng luôn mỉm cưới che giấu vài phần giảo hoạt linh động trong ánh mắt, mặc dù đứng trước nhiều người vây xem, những thái độ vẫn nhẹ nhàng tự tại, dường như cô đã sớm quen với những chuyện như vậy.
Lương Bình cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác chua xót, giống như bị kim đâu làm ngực ẩn ẩn đau nhói, giống như là có một cái tát đánh hắn trở lại hiện thực, những cảnh tượng làm hắn sinh ảo giác mê hoặc hắn như khi ăn cơm cùng Vũ Tuệ, nhìn cô nói mấy chuyện vặt vãnh hàng ngày, mỗi ngày nhìn cô vui cười, cùng đi siêu thị mua đồ ăn, cùng nay xem TV, chúc nhau ngủ ngon trong phút chốc đều tan vỡ.
Điều đơn giản nhất là Vũ Tuệ đến từ đâu hắn cũng không biết. Những hạn phúc đó chỉ là hắn điên cuồng ảo giác ra mà thôi.
Cô ưu tú như vậy, tuyệt đối không thể không có người đào tạo, trong sinh hoạt có những chỗ không am hiểu cùng tính cách có chút xấu xa, giảo hoạt cũng đủ để chứng minh cô từng sống ở nơi an toàn và cũng được nuông chiều vô cùng, nếu không phải đã chứng minh được chỉ là hiểu lầm, hắn thật sự cho rằng Vũ Tuệ chính là người con thất lạc của vị nhà giàu đợt ấy.
Cô chưa bao giờ đề cập đến quá khứ của mình, điều này làm Lương Bình cảm thấy có một loại cảm giác không an toàn vì chân không chạm đất, bởi vì nếu có một ngày cô đột nhiên biến mất, như vậy đi đâu tìm cô hắn cũng không biết, hắn rất sợ hãi bị động như vậy.
Ngay sau đó hắn liền chú ý rằng tỉ lệ nam sinh trong phòng học vượt xa tỉ lệ nữ sinh, tuy rằng ban khoa học tự nhiên đúng là thừa nam thiếu nữ, bởi vậy trong phòng học nam nhiều hơn nữ cũng là chuyện bình thường, nhưng giáo sư Lương Bình vẫn không lý trí mà đánh lên đầu mấy nam sinh này cái nhãn “ Sinh viên khoa học tự nhiên vô sỉ.”, nhận định bọn họ đều là vì Vũ Tuệ vô cùng đáng yêu mà chạy đến vây xem.
Hoàn toàn không biết giáo sư Lương Bình trong lòng có bao nhiêu đau khổ, Vũ Tuệ nhìn ra cửa, nhìn thấy Lương Bình, lập tức cười tươi vẫy tay với hắn, trong nháy mắt những người chú ý tới cô cũng nhất loạt nhìn qua.
“ Giáo sư Lương Bình, cậu quen người ta hả?”
Lương Bình gật đầu, nhàn nhạt nói: “ Người nhà.”
“ À, thì ra là vậy…. Không lẽ, cô bé là bạn gái nhỏ nhà cậu?”
Lương Bình không trả lời, tự nhiên sẽ thành cam chịu, trong lúc nhất thời, những vị giáo sư khác cũng không quá cảm thấy ngoài ý muốn, thì ra là thế, nói cái gì mà chỉ là nhân viên của cửa tiệm bánh mì, nói gì mà Lương Bình có mắt như mù, mắt mù nào mà được như vậy chứ? Tuổi còn nhỏ đã đạt được trình độ như vậy, chính là thiên tài đó được không, không phải cứ chăm chỉ là có thể đạt được, khó trách có thể bắt được trái tim vị Lương Bình có nhiều fan như idol này.
Rốt cuộc Vũ Tuệ vẫn thua, thua đối phương ở một bước cuối để hoàn thành đề này, nguyên nhân là đề vật lý này có một chút tri thức mà ở thế giới tương lai của cô đã thay đổi vì có người chứng minh được sai lầm của nó, Vũ Tuệ cũng phải ngẫm thật lâu mới ra nó là thứ gì. Bởi vậy chuyện bị thua cô cũng không quá để ý, rốt cuộc cũng không thể nói là vì kiến thức của cô không bằng người ta.
Thả bút xuống, Vũ Tuệ liền chạy tới bên cạnh Lương Bình, lễ phép chào các giáo sư bên cạnh hắn, sau đó tay cô bị một bàn tay ấm nóng bọc lấy, khi cô hơi ngẩn người thì đã bị lôi đi.
Vì thế chuyện bạn gái của giáo sư Lương Bình hôm nay ghé khoa lý làm vài cú ‘ kick hall’ trảm hết mấy học sinh xuất sắc ban khoa học tự nhiên đã truyền khắc trường học, những nữ sinh vốn dĩ định giữa trưa đến tiệm bánh mì nhìn Vũ Tuệ đành lặng lẽ rút quân.
“ Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, có thể bắt lấy trái tim giáo sư Lương Bình thì không phải là người dễ xem thường.”
“ Hơn nữa cũng không trêu chọc nổi, vậy mà đã cảm nhận được oán khí của chúng ta, đi trước một bước tới trường mình đả kích, sát khí còn lưu lại kìa.”
“ Rồi rồi, học tập mới làm con người ta vui sướng, tôi học đây.”
Không biết bản thân trong lúc vô tình đã đánh lui tình địch đông đảo như thủy triều. Vũ Tuệ nhìn tay mình đang bị Lương Bình nắm lấy, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của cô, rõ ràng là một người thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng ta hắn cũng giống như ánh mắt của hắn vậy, thật nóng bỏng, cuối thu đầu đông, ấm áp này ngăn chặn hết mọi lạnh lẽo bên ngoài, tựa như lần hắn giúp cô cắt móng chân, làm cô hoảng sợ như là đang bị thiêu đốt, làm tim cô như đập lỡ mất một nhịp.
Xem nhẹ một chút cảm giác kì quái trong lòng, ánh mắt Vũ Tuệ từ trên tay chuyển qua trên người chủ nhân tiên sinh, chẳng lẽ là không nhẫn nại nổi nữa ư? Vậy thì cũng không dễ dàng nhỉ, tuy rằng cô vẫn luôn chờ mong khi nào mới chạm tới điểm giới hạn của hắn, nhưng đến khi thật sự tới, ngược lại cô cảm thấy có chút ngượng ngùng khó hiểu….
Aiiiii? Vũ Tuệ ngẩn ra một chút, vì sao cô lại thấy khó chịu? Đến lúc đó làm như thế nào không phải đã quyết định rõ ràng trước đó rồi sao? Nên làm như thế nào thậm chí không cần nghĩ quá nhiều, vì sao hiện tại còn phải bối rối? Tầm mắt cô vô thức rớt xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bàn tay nắm lấy tay cô buông ra, sau khi trải qua ấm áp, đột nhiên lại lộ ra dưới không khí lạnh, làm Vũ Tuệ hoàn hồn ngay tức khắc.
“ Xin lỗi.” Lương Bình nói, hắn chú ý tới biểu cảm cau mày bối rối của cô, trái tim lập tức khẩn trương đập liên hồi, phản ứng của cô làm hắn lấy lại ý thức của bản thân mới phát hiện mình đang nắm tay Vũ Tuệ, nếu lại còn làm bộ không biết mà tiếp tục nắm thì cũng quá vô sỉ, giống như chiếm đoạt tiện nghi của con gái nhà người ta.
“ À… không sao cả.” Vũ Tuệ cười thật tươi với hắn, nhét tay vào trong túi, không khỏi nghĩ, so với túi thì tay của chủ nhân tiên sinh ấm hơn một chút.
Cô không chú ý rằng, nếu như là trước kia, cảm giác thấy việc được hắn nằm tay làm cô cảm thấy thoải mái thì cô đại khái sẽ không khách khí cũng không chút băn khoăn cầm tay mình nhét vào tay người ta để hắn tiếp tục làm ấm tay cho cô, nhưng hiện tại cô lại thu liễm bản thân.
…………………..
Tiểu Thanh: Vũ Tuệ bắt đầu thích Lương Bình rồi nha quí dzị.
“ Tôi nói nè Lương Bình tiên sinh, nếu nhiều tiền như vậy tại sao còn muốn làm một giảng viên?”
“ Dù sao cũng nên làm cái gì đó để nhận ra giá trị cuộc sống.”
“ Vậy anh thích làm giảng viên hả?”
“ Cũng không phải là thích hay không thích, chỉ là chịu sự ảnh hưởng của ông bà nên cảm thấy làm công việc này cũng không tồi.”
“ Mỹ Chi tiểu thư nói lúc còn học cấp ba anh rất có tiềm năng trở thành tuyển thủ cờ vua chuyên nghiệp, tại sao không chọn nó?”
“ Tôi không muốn bị chú ý quá mức.”
“ Èo, thứ này khó ăn lắm, tôi không muốn ăn. Có thể nhả ra không?”
“ Mời nuốt xuống.”
“ Lương Bình tiên sinh, tôi kể anh nghe, hôm nay trong tiệm có một vị khách siêu kì lạ…”
“ Không nên nghị luận sau lưng người khác. Những người kì quái thì nên để cho Ưu Kỷ tiểu thư xử lý.”
“ Cô ta yêu cầu rất nhiều nên tôi đã làm cho cô ta một cái sandwwich siêu siêu cay…”
“ Vậy là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa dễ bị trả thù, lần sau để Ưu Kỷ tiểu thư xử lý.”
“ Cái bạn học sinh xuất sắc bên Hồng Trung tỏ tình với tôi, làm tôi giật cả mình, bạn ấy là nữ mà, tuy rằng không phải là tôi chưa từng bị nữ sinh tỏ tình qua, nhưng mà ….”
“…..”
“ Hóa ra ở Hồng Trung tôi còn có cả fanclub, thật là không tin nổi học sinh cấp ba thời nay…”
“…..”
Căn hộ nơi hắn sống một mình nhiều năm bây giờ lại xuất hiện thêm một vị khách trọ ở ké không trả tiền, hai tháng này giáo sư Lương Bình đã hoàn toàn quen chuyện này, hắn cũng hình thành thói quen mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng, buổi tối trở về cùng ăn cơm chiều với cô, dần dần có thêm thói quen sáng tối có một người lải nhải nói chuyện cùng, hỏi hắn một số vấn đề mà nếu như một người nào khác hỏi thì chỉ nhận được cái liếc nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.
Không, nói là thói quen không bằng nói hắn hoàn toàn không có “ thói quen” với cả quá trình này, hoàn toàn lấy tốc độ không thể tin nổi tiếp nhận mọi chuyện, hơn nữa còn luôn hi vọng điều ấy sẽ mãi không kết thúc.
Mà hai tháng trôi qua, chuyện giáo sư Lương Bình có một vị người yêu ở chung đã không chỉ lan truyền trong tiểu khu, thậm chí còn trong trường nơi hắn giảng dạy cũng biết tin này, hơn nữa còn thêm một cái tin kinh hoàng hơn đó là bạn gái của giáo sư Lương Bình chỉ là một nhân viên làm công ở tiệm bánh mì!
Tin tức này nổ ra là một cú đả kích nghiêm trọng tựa như sao hỏa va vào địa cầu đối với những nữ sinh yêu thầm giáo sư Lương Bình, họ hoàn toàn không thể tiếp thu. Bọn họ vốn dĩ cho rằng bản thân tuổi trẻ xinh đẹp lại có thành tích ưu tú, sắc nước hương trời, người độc thân hoàng kim như giáo sư Lương Bình cuối cùng sẽ rơi vào tay một vị nữ sinh ưu tú nào đó, mà nếu không phải nữ sinh thì cũng nên là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, là tinh anh ngoài xã hội, nghĩ thế nào cũng không thể là một nữ nhân viên bán bánh mì được!
“ Không lẽ, cô ta có gì đặc biệt hơn người?”
“ Hay là thiên kim tài phiệt muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt bình dân?”
“ Có phải dùng thủ đoạn dơ bẩn gì không?”
“ Có khi nào chỉ là tin đồn nhảm không?”
Ngày thường mấy nữ sinh này vẫn luôn xem nhau là tình địch, tranh đấu gay gắt nhanh chóng đứng chung một mặt trận, nghị luận sôi nổ, quyết định phải tìm hiểu đến rạch ròi, nếu không làm rõ mọi chuyện, cứ vậy chấp nhận bại trận, thân là những nữ sinh từng thi đua liều mạng đậu trường đại học danh tiếng này không thể bình tĩnh tiếp thu nổi.
Nhưng mà bọn họ không nghĩ đến, còn chưa ra tay, đối tượng bị bọn họ nhung nhớ đã tự động xuất hiện trong trường của họ.
Lại còn chạy tới học việc khoa học tự nhiên, ngồi ở dãy cuối của một phòng học khoa toán, chống cằm nghe giảng viên giải đề toán.
Vì sao cô lại ở chỗ này? Bởi vì hôm nay tiệm bánh mì nghỉ không buôn bán, có thói quen nói chuyện cùng với bà chủ cửa tiệm bánh mì hoặc nghe Ưu Kỷ lải nhải, hiện tại chỉ có mình Vũ Tuệ ngồi đó cảm giác rất nhàm chán, đột nhiên nghĩ đến việc đến trường học của giáo sư Lương Bình xem này xem kia chút, nhưng mà đến khi hỏi ngành dạy của giáo sư Lương Bình, hừm, học viện Văn Học, cô hoàn toàn không có hứng thú, cho nên cô lựa chọn đề tài là thế mạnh của mình, đi viện khoa học tự nhiên, lúc điểm danh vào lớp còn không khách khí dùng thông tin của giáo sư Lương Bình.
Nhưng mà….
Vũ Tuệ chống cằm nhìn giảng viên trên bảng giảng bài còn sinh viên ở dưới liên tục kêu ca, nhàm chán ngáp một cái, loại đề này đối với cô mà nói quá đơn giản, cô có thể đưa ra được mười lăm cách giải, ví dụ chỉ lấy những phương pháp giải của thời đại này thôi thì cũng có bảy cách. Quả nhiên trên thế giới này có hai thứ sẽ khó bị ảnh hưởng bởi thời gian và biên giới quốc gia, chúng khó có thể xuất hiện lỗ hổng tri thức, đó chính là toán học và nghệ thuật.
Bởi vì không có tí cảm giác khiêu chiến, cho nên Vũ Tuệ quyết định chạy lấy người, cô không biết rằng bản thân từ khi bước vào cái phòng học này đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, đó là vì gương mặt cô quá xa lạ, hơn nữa bộ dáng hình như còn rất nhỏ tuổi, còn rất xinh đẹp, khí chất tươi mát, ở giữa một đám học sinh sắp bị đề toán học đè nát, vừa uể oải vừa héo úa, chán nản mà học thì cô quả thực giống như một đóa sen linh động, đến cả giảng viên đằng trước cũng để ý tới cô, hơn nữa ban nãy vì hành vi không tập trung nghe giảng còn ngáp dài làm cho vị giảng viên này rất tức giận, cho nên khi cô định chuồn đi thì đã bị bắt gặp.
“ Xem ra đã có bạn học hiểu đề này phải giải như thế nào.” Giảng viên chỉ về phía Vũ Tuệ nói, ánh mắt của cả phòng liền dồn lên người cô.
A…
Đột nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, Vũ Tuệ có chút mờ mịt kinh ngạc, chỉ chỉ mình, “Em?”
“ Đúng vậy, chính là em. Đến giải thử câu này đi.”
Vũ Tuệ cự tuyệt, kết quả không nghĩ tới có học sinh còn dám cự tuyệt giảng viên, ông mở to hai mắt nói: “ Tôi đang thương lượng với em sao? Em không chịu làm?”
“ Được rồi.” Cứ vậy mà bỏ đi thì cũng hơi mất mặt, dưới nhiều ánh mắt như vậy, tuy rằng bọn họ không quen biết cô, nhưng mà Vũ Tuệ từ xưa tới nay vẫn luôn là người “ ưu tú nhất”, không thể chịu đựng được một chút mất mặt nào mà liên quan tới vấn đề khoa học mình am hiểu. Cũng may chỉ cần sử dụng kiến thức không vượt quá thời đại này thì cũng không có vấn đề gì, cho nên dưới đông đảo ánh mắt chú mục và tiếng bàn luận nho nhỏ đi xuống, nhận lấy bút viết bảng mà giảng viên đưa qua..Đọc-truyện –tại – trang – wordpress – Thanh Thanh Bình Bình – để -đảm – bảo – chất – lượng – vì – mình – có – cập – nhật – lỗi – cũ.
Giảng viên thật ra muốn mượn cơ hội dạy bảo Vũ Tuệ mấy câu, không nghĩ tời cô gái này thật sự là dám đến nhận lấy cây bút trong tay hắn, hơn nữa còn rất ra dáng ra hình mà cầm bút viết lên bảng. Hắn còn tưởng rằng chỉ là vịt chết còn cứng mỏ, lên bảng viết loạn mấy cái, thật ra hắn cũng gặp nhiều đứa trẻ gan lớn lại nghịch ngợm, thích chọc giận giảng viên.
Nhưng mà đáp án được viết lên bảng càng lúc càng nhiều, hơn nữa không chút sai lầm, làm hắn không khỏi kéo mắt kính từ sống mũi đi xuống, nhìn chằm chằm lên bảng trắng, sau đó lại nhìn chằm chằm Vũ Tuệ.
Một bài toán rất nhanh được giải xong, Vũ Tuệ trả bút lại cho gảng viên, thanh âm của giảng viên trở nên ôn nhu hơn: “ Em là sinh viên của khoa nào, năm mấy?”
“ Ngại quá, em chỉ tới tham quan trường học, không phải sinh viên nơi này. Là em thất lễ rồi.” Cô lễ phép khom lưng sau đó xoay người ra ngoài.
Vũ Tuệ lại lắc lư tới phòng học khác của ban khoa học. Bên khoa khoa học tự nhiên bao gồm các ngành như khoa học vật lý, ngành thiên văn học, ngành hóa học và sinh vật học, mà vừa hay, những cái đó Vũ Tuệ đều am hiểu, nói cách khác ngoài những ngành học trong khoa này, những cái khác Vũ Tuệ đều không am hiểu.
Vũ Tuệ chỉ đơn giản muốn tham quan một chút để giết thời gian, ai ngờ mọi chuyện bắt đầu từ khi cô giải một đề ở khoa toán đã bắt đầu mất không chế, không biết bằng cách nào, chờ đến khi cô phục hồi tình thần, toàn bộ ban khoa học tự nhiên đã xuất hiện một tin tức được lưu truyền đó là: “ Một nữ sinh bên ngoài vào trường làm vài cú ‘ kick hall’”
Giáo sư Lương Bình sau khi từ viện văn học trở ra, cũng nghe được tin tức này.
“ Rất lợi hại đó, chắc chắn là thiên tài! Mà cô bé nhìn giống học sinh cấp 3! Hơn nữa lại cũng rất đáng yêu!”
“ Nhưng mà là học sinh trường nào nhỉ? Chưa từng nghe nói về cô ấy!”
“ Cô ấy giải được hết mấy cái đề ma quỷ trong tháng này luôn!”
“…..”
Lương Bình cau mày, theo chân những sinh viên đi xem náo nhiệt mà đi qua. Sau đó hắn tới phòng học của khoa lý, trong phòng đã kín chỗ ngồi, còn một đống người đứng ở phía sau, cũng có vài giảng viên đứng ở cửa xem. Bởi vì Lương Bình có ưu thế về chiều cao, cho nên đứng sau vào giảng viên, vẫn dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Vũ Tuệ cùng sinh viên đứng đầu khoa lý ở trên bàng làm bài, nhìn như đang thi đấu.
“ Hình như sắp thua rồi.”
“ Tôi thấy chưa chắc, cô bé nhìn không hề khẩn trương, mà Tá Bá cũng không tồi, không hổ là sinh viên ưu tú nhất.”
“ Ý? Không phải giáo sư Lương Bình sao? Cậu cũng hứng thú xem náo nhiệt hả?” Có một giáo sư phát hiện Lương Bình đứng ở sau.
Lương Bình chỉ gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào người con gái kia. Lúc này cô cầm bút ngẩng đầu nhìn đề bài, bởi vì có mấy từ không nhận diện được còn phải hỏi người thi đua với cô bên cạnh, sau đó cầm bút viết lên bảng, góc nghiêng của cô xinh đẹp như sen nước, lúc này sắc mặt có chút nghiêm túc, nhưng luôn mỉm cưới che giấu vài phần giảo hoạt linh động trong ánh mắt, mặc dù đứng trước nhiều người vây xem, những thái độ vẫn nhẹ nhàng tự tại, dường như cô đã sớm quen với những chuyện như vậy.
Lương Bình cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác chua xót, giống như bị kim đâu làm ngực ẩn ẩn đau nhói, giống như là có một cái tát đánh hắn trở lại hiện thực, những cảnh tượng làm hắn sinh ảo giác mê hoặc hắn như khi ăn cơm cùng Vũ Tuệ, nhìn cô nói mấy chuyện vặt vãnh hàng ngày, mỗi ngày nhìn cô vui cười, cùng đi siêu thị mua đồ ăn, cùng nay xem TV, chúc nhau ngủ ngon trong phút chốc đều tan vỡ.
Điều đơn giản nhất là Vũ Tuệ đến từ đâu hắn cũng không biết. Những hạn phúc đó chỉ là hắn điên cuồng ảo giác ra mà thôi.
Cô ưu tú như vậy, tuyệt đối không thể không có người đào tạo, trong sinh hoạt có những chỗ không am hiểu cùng tính cách có chút xấu xa, giảo hoạt cũng đủ để chứng minh cô từng sống ở nơi an toàn và cũng được nuông chiều vô cùng, nếu không phải đã chứng minh được chỉ là hiểu lầm, hắn thật sự cho rằng Vũ Tuệ chính là người con thất lạc của vị nhà giàu đợt ấy.
Cô chưa bao giờ đề cập đến quá khứ của mình, điều này làm Lương Bình cảm thấy có một loại cảm giác không an toàn vì chân không chạm đất, bởi vì nếu có một ngày cô đột nhiên biến mất, như vậy đi đâu tìm cô hắn cũng không biết, hắn rất sợ hãi bị động như vậy.
Ngay sau đó hắn liền chú ý rằng tỉ lệ nam sinh trong phòng học vượt xa tỉ lệ nữ sinh, tuy rằng ban khoa học tự nhiên đúng là thừa nam thiếu nữ, bởi vậy trong phòng học nam nhiều hơn nữ cũng là chuyện bình thường, nhưng giáo sư Lương Bình vẫn không lý trí mà đánh lên đầu mấy nam sinh này cái nhãn “ Sinh viên khoa học tự nhiên vô sỉ.”, nhận định bọn họ đều là vì Vũ Tuệ vô cùng đáng yêu mà chạy đến vây xem.
Hoàn toàn không biết giáo sư Lương Bình trong lòng có bao nhiêu đau khổ, Vũ Tuệ nhìn ra cửa, nhìn thấy Lương Bình, lập tức cười tươi vẫy tay với hắn, trong nháy mắt những người chú ý tới cô cũng nhất loạt nhìn qua.
“ Giáo sư Lương Bình, cậu quen người ta hả?”
Lương Bình gật đầu, nhàn nhạt nói: “ Người nhà.”
“ À, thì ra là vậy…. Không lẽ, cô bé là bạn gái nhỏ nhà cậu?”
Lương Bình không trả lời, tự nhiên sẽ thành cam chịu, trong lúc nhất thời, những vị giáo sư khác cũng không quá cảm thấy ngoài ý muốn, thì ra là thế, nói cái gì mà chỉ là nhân viên của cửa tiệm bánh mì, nói gì mà Lương Bình có mắt như mù, mắt mù nào mà được như vậy chứ? Tuổi còn nhỏ đã đạt được trình độ như vậy, chính là thiên tài đó được không, không phải cứ chăm chỉ là có thể đạt được, khó trách có thể bắt được trái tim vị Lương Bình có nhiều fan như idol này.
Rốt cuộc Vũ Tuệ vẫn thua, thua đối phương ở một bước cuối để hoàn thành đề này, nguyên nhân là đề vật lý này có một chút tri thức mà ở thế giới tương lai của cô đã thay đổi vì có người chứng minh được sai lầm của nó, Vũ Tuệ cũng phải ngẫm thật lâu mới ra nó là thứ gì. Bởi vậy chuyện bị thua cô cũng không quá để ý, rốt cuộc cũng không thể nói là vì kiến thức của cô không bằng người ta.
Thả bút xuống, Vũ Tuệ liền chạy tới bên cạnh Lương Bình, lễ phép chào các giáo sư bên cạnh hắn, sau đó tay cô bị một bàn tay ấm nóng bọc lấy, khi cô hơi ngẩn người thì đã bị lôi đi.
Vì thế chuyện bạn gái của giáo sư Lương Bình hôm nay ghé khoa lý làm vài cú ‘ kick hall’ trảm hết mấy học sinh xuất sắc ban khoa học tự nhiên đã truyền khắc trường học, những nữ sinh vốn dĩ định giữa trưa đến tiệm bánh mì nhìn Vũ Tuệ đành lặng lẽ rút quân.
“ Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, có thể bắt lấy trái tim giáo sư Lương Bình thì không phải là người dễ xem thường.”
“ Hơn nữa cũng không trêu chọc nổi, vậy mà đã cảm nhận được oán khí của chúng ta, đi trước một bước tới trường mình đả kích, sát khí còn lưu lại kìa.”
“ Rồi rồi, học tập mới làm con người ta vui sướng, tôi học đây.”
Không biết bản thân trong lúc vô tình đã đánh lui tình địch đông đảo như thủy triều. Vũ Tuệ nhìn tay mình đang bị Lương Bình nắm lấy, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của cô, rõ ràng là một người thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng ta hắn cũng giống như ánh mắt của hắn vậy, thật nóng bỏng, cuối thu đầu đông, ấm áp này ngăn chặn hết mọi lạnh lẽo bên ngoài, tựa như lần hắn giúp cô cắt móng chân, làm cô hoảng sợ như là đang bị thiêu đốt, làm tim cô như đập lỡ mất một nhịp.
Xem nhẹ một chút cảm giác kì quái trong lòng, ánh mắt Vũ Tuệ từ trên tay chuyển qua trên người chủ nhân tiên sinh, chẳng lẽ là không nhẫn nại nổi nữa ư? Vậy thì cũng không dễ dàng nhỉ, tuy rằng cô vẫn luôn chờ mong khi nào mới chạm tới điểm giới hạn của hắn, nhưng đến khi thật sự tới, ngược lại cô cảm thấy có chút ngượng ngùng khó hiểu….
Aiiiii? Vũ Tuệ ngẩn ra một chút, vì sao cô lại thấy khó chịu? Đến lúc đó làm như thế nào không phải đã quyết định rõ ràng trước đó rồi sao? Nên làm như thế nào thậm chí không cần nghĩ quá nhiều, vì sao hiện tại còn phải bối rối? Tầm mắt cô vô thức rớt xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bàn tay nắm lấy tay cô buông ra, sau khi trải qua ấm áp, đột nhiên lại lộ ra dưới không khí lạnh, làm Vũ Tuệ hoàn hồn ngay tức khắc.
“ Xin lỗi.” Lương Bình nói, hắn chú ý tới biểu cảm cau mày bối rối của cô, trái tim lập tức khẩn trương đập liên hồi, phản ứng của cô làm hắn lấy lại ý thức của bản thân mới phát hiện mình đang nắm tay Vũ Tuệ, nếu lại còn làm bộ không biết mà tiếp tục nắm thì cũng quá vô sỉ, giống như chiếm đoạt tiện nghi của con gái nhà người ta.
“ À… không sao cả.” Vũ Tuệ cười thật tươi với hắn, nhét tay vào trong túi, không khỏi nghĩ, so với túi thì tay của chủ nhân tiên sinh ấm hơn một chút.
Cô không chú ý rằng, nếu như là trước kia, cảm giác thấy việc được hắn nằm tay làm cô cảm thấy thoải mái thì cô đại khái sẽ không khách khí cũng không chút băn khoăn cầm tay mình nhét vào tay người ta để hắn tiếp tục làm ấm tay cho cô, nhưng hiện tại cô lại thu liễm bản thân.
…………………..
Tiểu Thanh: Vũ Tuệ bắt đầu thích Lương Bình rồi nha quí dzị.