Chương 43: Nguyện vọng
Sau khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn vượt tầm tính toán của cô thì lại một thình huống nữa ngoài tính toán xảy ra, không, có lẽ là từ khi chuyện kia xảy ra thì những chuyện kế tiếp đó đã không còn thuộc khống chế của cô nữa.
Vũ Tuệ nhìn bữa sáng nóng hôi hổi trong phòng, có chút ảo não ôm đầu, tại sao lại như vậy, mọi chuyện thành ra như vậy cô phải làm sao bây giờ? A….
Lương Bình lấy cớ là có việc rời khỏi khách sạn suối nước nóng trước, đem nhiệm vụ đưa Vũ Tuệ trở về giao cho Kinh Thạch và Mỹ Chi, trên đường trở về ba người vẫn duy trì trầm mặc xấu hổ. Có thể thấy được Mỹ Chi rất tức giận, cả đoạn đường đều lạnh mặt với Vũ Tuệ, Kinh Thạch đại khái là cũng không muốn phát giận với phái nữ, cho nên tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng cũng không vui vẻ gì nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Xuống xe trước cửa tiệm bánh mì, bên ngoài tiệm đứng rải rác một ít người, vừa thấy Vũ Tuệ đến tiệm bánh mì cũng theo đuôi vào, tiệm bánh mì ban đầu sinh ý tương đối quạnh quẽ lập tức náo nhiệt hơn hẳn.
“ Bà chủ còn nói hôm nay cô không đi làm đó Vũ Tuệ tiểu thư.”
“ Vũ Tuệ tiểu thư, có thể phiền cô cho tôi thêm chút tương ớt?”
“ Vũ Tuệ tiểu thư…”
“…….”
Để có thể tự xưng là fans trung thành của Vũ Tuệ, mỗi ngày mặc gió, mặc mưa tới tiệm bánh mì ngắm Vũ Tuệ, theo như lời bọn họ nói chính là, mỗi ngày nhìn cô một cái, nhìn cô ôn hòa nở nụ cười tươi mát, thì cả người đều trở nên có tinh thần. Vũ Tuệ cảm thấy thú vị, bởi vậy cũng không để cho bọn họ quá thất vọng, nhưng mà hôm nay cô lại không có tâm tình để ý tới bọn họ, tùy hứng ngồi sau quầy cúi đầu trầm mặc, làm Ưu Kỷ vội tới muốn tức chết rồi. Chỉ là cô ả tức giận cũng không có biện pháp, bà chủ thuê Vũ Tuệ vốn dĩ cũng không yêu cầu cô làm việc, cô không khác gì mèo chiêu tài, ngồi một chỗ là được. Nếu không Vũ Tuệ cũng không có ý định nhận công việc này.
Vũ Tuệ vẫn luôn suy nghĩ nên làm gì bây giờ, Lương Bình không thèm để ý tới cô cứ vậy mà đi trước, chắc hẳn là bị tổn thương rất sâu, thích cô như vậy, kết quả cô cho hắn ngập tràn hy vọng và hạnh phúc, giây tiếp theo nói ra những lời như vậy, nói thật cô cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Cô hoàn toàn trở thành con rắn cùng nông phu chăn rắn rồi. Không có mặt mũi cùng với Lương Bình tiên sinh ở chung dưới một mái hiên nữa.
Nhiệm vụ cô nhận được khi tới thời không này cô đã từ bỏ, đành phải nói một tiếng xin lỗi với Sa Sa, cô đại khái đã tính thời gian, phía tương lai hẳn cũng phát hiện ra đường hầm thời gian đã xảy ra vấn đề, cũng phát hiện cô bị chặn ở thời đại này không thể rời đi, hiện tại không sai biệt lắm đã bắt đầu sửa chữa, có lẽ qua mấy ngày nữa cô sẽ trở về tương lai, nói như vậy, cũng đến lúc nên nói lời tạm biệt với Lương Bình tiên sinh rồi.
Cũng không biết vì điều gì, trong lòng cô cũng không có cảm giác có thể thở phào một hơi, Cô nhớ tới âm thanh nện bước chân của Lương Bình, cảm thấy trái tim trầm trọng lạ thường.
“ Này.” Ưu Kỷ cuối cùng cũng xong việc, lại gần gọi cô một tiếng, biểu tình cổ quái nói: “ Chẳng kẽ là, giáo sư Lương Bình đá cô rồi hả?”
Chính xác là, cô đá Lương Bình tiên sinh đi. Vũ Tuệ không có tâm tình để ý tới Ưu Kỷ, chỉ cúi đầu, thoạt nhìn càng thêm uể oải.
Ưu Kỷ tức khắc nhận định cô ả phỏng đoán không sai, biểu tình trở nên vi diệu, hiển nhiên là vui vẻ, nhưng cũng ngại không biểu lộ ra. Cô ả lập tức thân thiết ngồi xuống cạnh Vũ Tuệ, nói: “ Ai da, người có bộ dạng cao phú soái như giáo sư Lương Bình ấy hả, lúc hẹn hò với hắn chẳng lẽ cô không chuẩn bị tâm lý trước sao? Cho dù là người đẹp đến mấy, bọn họ chỉ cần nắm được trong tay, rất nhanh sẽ chán, cũng không phải chỉ đối xử như vậy với một người, cô cũng ngây thơ quá rồi, nhìn ra là được, đừng quá khổ sở.”
Nếu Lương Bình tiên sinh là loại người như vậy thì tốt rồi. Vũ Tuệ thở dài một hơi, vẫn như cũ không để ý Ưu Kỷ.
“ Nè, tôi nói chứ muốn quên một đoạn tình yêu thì biện pháp tốt nhất đó là bắt đầu một câu chuyện tình yêu mới, tôi mang cô đi gặp mặt nhóm nhé? Bảo đảm luôn đều là đàn ông tốt, tuyệt đối sẽ không đùa bỡn tình cảm của phái nữ!”
Quá khó tiếp thu rồi. Vũ Tuệ quyết định vẫn nhanh chóng kết thúc với chủ nhân tiên sinh, cho nên cô lấy di động ra, nhắn cho hắn một tin nhắn:
Lương bình tiên sinh, xin hỏi anh có mục tiêu hoặc tâm nguyện gì muốn trở thành sự thật không?
Tin nhắn gửi qua, rất nhanh liền hiển thị đã đọc, điều này làm cho trái tim Vũ Tuệ hơi hơi cứng lại. Nhưng mà hắn chậm chạp không trả lời, Điều này lại làm cho Vũ Tuệ tiếp tục uể oải.
Ưu Kỷ còn đang nói, nhưng lỗ tai Vũ Tuệ đã không còn nghe được những lời đó nữa, cô ngẩng đầu hỏi Ưu Kỷ: “ Tôi hỏi cô một vấn đề.”
“ Hả…. Cái gì?” Sau khi biết Vũ Tuệ và Lương Bình đã chia tay, Ưu Kỷ nhìn Vũ Tuệ thuận mắt hơn nhiều, có cảm giác như hai người trở thành người cùng một thế giới.
“ Giả sử cô gặp một người đàn ông cô cực thích, cô đối với hắn rất tốt, chiếu cố hắn vô vùng, vẫn luôn hi vọng hắn và cô có thể ở bên nhau, nhưng người đàn ông kia không thể….. Không, là không thích cô, nhưng tuy rằng không thích cô, lại có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô hi vọng báo đáp ân tình, như vậy cô có thấy vui vẻ hơn không? Tình yêu và nguyện vọng, cô chọn cái nào?”
“ Cài này hả….” Ưu Kỷ tự hỏi một chút, nói: “ Này phải xem có thể thực hiện nguyện vọng tới mức độ nào, có thể làm tôi trở thành triệu phú không?”
“ Hoàn toàn không vấn đề.”
“ Tỉ phú thì sao?”
“ Cũng không vấn đề.”
“ Có thể làm cho thế giới hòa bình không?”
“ Ừm…. cái này không làm được, nhưng giảm bớt một ít chiến tranh thì có thể.”
“ Nếu bị bênh nan y, ví dụ như ung thư hay gì đó, cũng có thể chữa khỏi sao?”
“ Có thể.”
“ Tất cả đều không cần phải trả giá gì sao? Ví dụ tiền mà tôi nhận được hiện tại toàn bộ là tiền lương của tôi trong tương lai gì đó, hiện tại tôi dùng hết thì về sau sẽ trở nên nghèo khổ linh tinh.”
“ Không cần trả giá gì cả, không có tác dụng phụ, có thể yên tâm.”
“ Vậy tất nhiên là muốn nguyện vọng rồi!” Ưu Kỷ không chút do dự nói: “ Có tiền thì có gì không chiếm được? Tình yêu còn có hạn sử dụng, không phải chỉ là mấy năm sao? Kết hôn rồi còn phải sinh con, lo liệu việc nhà như bà thím già còn phải đề phòng quỹ đen của chồng, vẫn là tiền tương đối đáng tin. Nếu bị ung thư gì đó còn thảm hơn, cái gì cũng không có, hơn nữa quá trình trị liệu lại đau đớn như vậy, cho đến lúc đó tình yêu này nọ đều không quan trọng lắm, người chỉ biết không màng tất cả cầu sống sót mà thôi.”
“ Đúng không.” Ưu Kỷ trả lời làm Vũ Tuệ vui vẻ hơn, “ Cùng những cái đó so sánh, tình yêu cũng không tính là gì, đúng không? Có thể nắm trong tay những điều thực tế thì tốt hơn nhỉ?”
“ Không sai! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô bị ngộ phim truyền hình hả?”
Vũ Tuệ cười cười, không nói gì.
Cô cho rằng Ưu Kỷ trả lời như vậy sẽ làm bản thân thả lỏng, quả thật là nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng tâm tình cũng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh lại cảm thấy khó chịu.
Là bởi vì tổn thương người khác sao? Vũ Tuệ nghĩ thầm, đây là cảm giác mắc lỗi? Quả nhiên kiểu đùa dai này thật sự là quá đáng, aiiiiii.
Vũ Tuệ vẫn luôn chờ đợi Lương Bình trả lời, nhưng mãi cho đến khi tiệm bánh mì tan tầm, cô cũng không nhận được tin nhắn, chỉ có chữ đã đọc chói lọi làm cô biết Lương Bình đã xem tin nhắn, nhưng hắn không để ý tới cô.
Còn tức giận đi? Không đúng, tức giận cũng là đương nhiên. Vũ Tuệ nghĩ, mặc kệ nói như thế nào, đều phải báo đáp ân tình trong khoảng thời gian qua hắn đã chiếu cố cô mới được, nếu là người khác cô cũng chẳng có hứng đi dò hỏi nguyện vọng của người ta, trực tiếp chạy lấy người rồi để người đó tương lai trúng vé số trở thành người có tiền là xong, nhưng mà Lương Bình tiên sinh không thiếu tiền, không cần vé số, hơn nữa…. mặc kệ thế nào….. dù sao cũng phải gặp mặt nói tiếng tạm biệt mới phải?
Vũ Tuệ hít sâu hai cái, lấy hết can đảm đi về phía chung cư, chuẩn bị giáp mặt dò hỏi nguyện vọng của hắn, dù là cái gì, chỉ cần trong phạm vi, cô sẽ nổ lực giúp hắn đạt thành. Sau đó chào tạm biệt hắn thật tốt.
Dọc theo đường đi đều xây dựng tâm lý, Vũ Tuệ cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân sẽ nơm nớp lo sợ, thậm chí còn có chút ngượng ngùng tự mình mở cửa đi vào mà ấn chuông cửa đợi.
Nhưng không có người đáp lại.
Chần chờ một chút, vẫn là ấn mật mã, mở của đi vào.
Trong căn hộ một mảng đen nhánh, không khí lạnh lẽo, Lương Bình không trở về.
Sau khi Vũ Tuệ vào đây ở, Lương Bình cũng chưa từng muộn như vậy mà chưa trở về. Từ trong phòng cầm ra một cái chăn mỏng quấn mình, Vũ Tuệ ngồi trên sô pha đợi.
Thời gian tích tắc mà qua, kim đồng hồ từng vòng từng vòng chuyển động, từ 10 giờ tối tới 3 giờ sáng, Lương Bình vẫn chưa trở về, mà Vũ Tuệ đã cuộn một đống trên so pha ngủ mất.
……..
“ Này này, anh nói, chú mày đừng uống nữa.” Đồng Bình đoạt lấy ly rượu trên tay Lương Bình. Đây là không gian nhìn rất giống một căn nhà kho, nhưng mà đã được trang hoàng trở nên cá tình hơn, lầu một có một quầy bar nhỏ cất giấu nhiều loại rượu, đúng là bởi vì trừng làm cảnh sát nên nhiếp ảnh gia Đồng Bình tiên sinh nên bạn bè từ các ngành nghề yêu thích đến đây có lẽ nguyên nhân chính là vì nó.Đọc-truyện –tại – trang – wordpress – Thanh Thanh Bình Bình – để -đảm – bảo – chất – lượng – vì – mình – có – cập – nhật – lỗi – cũ.
Hôm nay em trai hắn là Lương Bình hiếm lắm mới ghé thăm, còn uống không ít rượu làm Đồng Bình cảm thấy có chút đau lòng.
Lương Bình hơi say, đỡ đầu cười nhẹ: “ Cô ấy còn hỏi em có tâm nguyện gì muốn thực hiện, ha ha…. Tâm nguyện muốn thực hiện….”
Đồng Bình thấy hắn như vậy, thở dài một hơi, “ Anh đã sớm cảnh báo rồi, cho dù là vừa gặp đã yêu, cũng không nên không chút cảnh giác với một cô gái mà lai lịch cũng không rõ, ai bảo em không nghe? Cuối cùng cũng có một ngày bị lừa thân, lừa tâm, lừa tiền, cái tên ngốc này quả nhiên hồi còn nhỏ thiếu va chạm nên lớn lên mới có thể vì chút chuyện như vậy đã gục ngã.”
Lương Bình rũ đầu không nói gì. Đại khái hắn là bị tình yêu làm cho đầu óc ngu muội rồi, cô muốn gì hắn đều có thể cho cô, làm sao có thể cảnh giác phòng bị nổi? Có lẽ hắn dại dột đến buồn cười cho nên cô mới có thể cảm thấy thú vị, xem hắn trở thành món đồ chơi để trêu đùa, vui buồn hờn giận của hắn đều không lọt mắt cô vì hắn chỉ là món đồ chơi mà thôi……
Cho nên hắn vì cái gì mà sinh ra ảo giác cô cũng thích hắn đây? Là bởi hình hắn yêu cô quá nên nổi điên, quá mức khát vọng cho nên sinh ra ảo giác? Thật là ti tiện đến nực cười, Lương Bình, mày xứng đáng bị trêu đùa.
“ Nhưng mà nếu chú muốn so thảm với anh thì sẽ thua táng gia bại sản.” Đồng Bình vì an ủi em trai, không tiếc tự bóc ta vết sẹo. “ Anh chú á hả, bởi vì khi còn trẻ, bản thân là một tên trứng thối chia tay người yêu, vất vả lắm mới tìm được cô ấy thì cô ấy lại chuẩn bị kết hôn cùng người khác, lấy hết cam đảm đi tìm cô ấy, câu đầu tiên mà cô ấy nói lại chính là ‘ mong anh sau này đừng đến quấy rấy cuộc sống của tôi’, rồi thật vất vả mới biết được sau khi kết hôn cô ấy không hạnh phúc, cô ấy vẫn yêu anh, cuối cùng hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải dành lại cô ấy, nhưng lại chính mắt nhìn thấy cô ấy chết đi, em cảm thấy có người thảm hơn anh không?”
Nói xong, Đồng Bình lại rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, vỗ vỗ vai hắn: “ Mặc kệ là như thế nào, ít nhất em cũng là người bị cô phụ, có thể không cần áy náy cả đời, thời gian trôi qua sẽ tốt hơn thôi. Thời gian ấy mà, là liều thuốc hay mà ta không tưởng tượng nổi đâu.
Lương Bình nhìn Đồng Bình, hỏi: “ Vậy hiện tại vì sao anh còn ngồi khóc?”
“ Bởi vì có chút hồi ức, thật sự là quá đau.”
Lương Bình lần đầu tiên có thể lý giải được cảm giác của Đồng Bình về đoạn tình cảm khúc chiết lại dài dòng tra tấn dày vò anh hắn hàng mấy năm trời, nhìn Đồng Bình trong chốc lát, trong lòng hắn vẫn khó chịu lợi hại như cũ nhưng vẫn nói: “ Ngủ đi.”
“ Đúng vậy, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn nhiều.”
Tuy miệng nói vậy, kết quả sau khi Lương Bình đi ngủ, Đồng Bình lại tự mình bò dậy, ngồi dưới ánh đèn lờ mờ ở quầy bar chậm rãi uống tiếp.
Thế cho nên sáng sớm hôm sau, người đại diện Tiểu Cần mở cửa vào, liền thấy một tên đàn ông thúi không chút hình tượng nằm chữ X trên mặt đất, bên cạnh có vài bình rượu nằm lăn lốc.
“ Cái tên trứng thối này!! Hoàn toàn không nhớ được sáng hôm nay có buổi phỏng vấn đúng không?!! Tôi giết anh!!!!”
Tiếng rống làm cho cả phòng muốn chấn động bộc phát từ một người phụ nữ thoạt nhìn nhỏ xinh lại ôn nhu, làm người trên lầu hai vất vả lắm mới ngủ được là Lương Bình bừng tỉnh.
Vũ Tuệ nhìn bữa sáng nóng hôi hổi trong phòng, có chút ảo não ôm đầu, tại sao lại như vậy, mọi chuyện thành ra như vậy cô phải làm sao bây giờ? A….
Lương Bình lấy cớ là có việc rời khỏi khách sạn suối nước nóng trước, đem nhiệm vụ đưa Vũ Tuệ trở về giao cho Kinh Thạch và Mỹ Chi, trên đường trở về ba người vẫn duy trì trầm mặc xấu hổ. Có thể thấy được Mỹ Chi rất tức giận, cả đoạn đường đều lạnh mặt với Vũ Tuệ, Kinh Thạch đại khái là cũng không muốn phát giận với phái nữ, cho nên tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng cũng không vui vẻ gì nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Xuống xe trước cửa tiệm bánh mì, bên ngoài tiệm đứng rải rác một ít người, vừa thấy Vũ Tuệ đến tiệm bánh mì cũng theo đuôi vào, tiệm bánh mì ban đầu sinh ý tương đối quạnh quẽ lập tức náo nhiệt hơn hẳn.
“ Bà chủ còn nói hôm nay cô không đi làm đó Vũ Tuệ tiểu thư.”
“ Vũ Tuệ tiểu thư, có thể phiền cô cho tôi thêm chút tương ớt?”
“ Vũ Tuệ tiểu thư…”
“…….”
Để có thể tự xưng là fans trung thành của Vũ Tuệ, mỗi ngày mặc gió, mặc mưa tới tiệm bánh mì ngắm Vũ Tuệ, theo như lời bọn họ nói chính là, mỗi ngày nhìn cô một cái, nhìn cô ôn hòa nở nụ cười tươi mát, thì cả người đều trở nên có tinh thần. Vũ Tuệ cảm thấy thú vị, bởi vậy cũng không để cho bọn họ quá thất vọng, nhưng mà hôm nay cô lại không có tâm tình để ý tới bọn họ, tùy hứng ngồi sau quầy cúi đầu trầm mặc, làm Ưu Kỷ vội tới muốn tức chết rồi. Chỉ là cô ả tức giận cũng không có biện pháp, bà chủ thuê Vũ Tuệ vốn dĩ cũng không yêu cầu cô làm việc, cô không khác gì mèo chiêu tài, ngồi một chỗ là được. Nếu không Vũ Tuệ cũng không có ý định nhận công việc này.
Vũ Tuệ vẫn luôn suy nghĩ nên làm gì bây giờ, Lương Bình không thèm để ý tới cô cứ vậy mà đi trước, chắc hẳn là bị tổn thương rất sâu, thích cô như vậy, kết quả cô cho hắn ngập tràn hy vọng và hạnh phúc, giây tiếp theo nói ra những lời như vậy, nói thật cô cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Cô hoàn toàn trở thành con rắn cùng nông phu chăn rắn rồi. Không có mặt mũi cùng với Lương Bình tiên sinh ở chung dưới một mái hiên nữa.
Nhiệm vụ cô nhận được khi tới thời không này cô đã từ bỏ, đành phải nói một tiếng xin lỗi với Sa Sa, cô đại khái đã tính thời gian, phía tương lai hẳn cũng phát hiện ra đường hầm thời gian đã xảy ra vấn đề, cũng phát hiện cô bị chặn ở thời đại này không thể rời đi, hiện tại không sai biệt lắm đã bắt đầu sửa chữa, có lẽ qua mấy ngày nữa cô sẽ trở về tương lai, nói như vậy, cũng đến lúc nên nói lời tạm biệt với Lương Bình tiên sinh rồi.
Cũng không biết vì điều gì, trong lòng cô cũng không có cảm giác có thể thở phào một hơi, Cô nhớ tới âm thanh nện bước chân của Lương Bình, cảm thấy trái tim trầm trọng lạ thường.
“ Này.” Ưu Kỷ cuối cùng cũng xong việc, lại gần gọi cô một tiếng, biểu tình cổ quái nói: “ Chẳng kẽ là, giáo sư Lương Bình đá cô rồi hả?”
Chính xác là, cô đá Lương Bình tiên sinh đi. Vũ Tuệ không có tâm tình để ý tới Ưu Kỷ, chỉ cúi đầu, thoạt nhìn càng thêm uể oải.
Ưu Kỷ tức khắc nhận định cô ả phỏng đoán không sai, biểu tình trở nên vi diệu, hiển nhiên là vui vẻ, nhưng cũng ngại không biểu lộ ra. Cô ả lập tức thân thiết ngồi xuống cạnh Vũ Tuệ, nói: “ Ai da, người có bộ dạng cao phú soái như giáo sư Lương Bình ấy hả, lúc hẹn hò với hắn chẳng lẽ cô không chuẩn bị tâm lý trước sao? Cho dù là người đẹp đến mấy, bọn họ chỉ cần nắm được trong tay, rất nhanh sẽ chán, cũng không phải chỉ đối xử như vậy với một người, cô cũng ngây thơ quá rồi, nhìn ra là được, đừng quá khổ sở.”
Nếu Lương Bình tiên sinh là loại người như vậy thì tốt rồi. Vũ Tuệ thở dài một hơi, vẫn như cũ không để ý Ưu Kỷ.
“ Nè, tôi nói chứ muốn quên một đoạn tình yêu thì biện pháp tốt nhất đó là bắt đầu một câu chuyện tình yêu mới, tôi mang cô đi gặp mặt nhóm nhé? Bảo đảm luôn đều là đàn ông tốt, tuyệt đối sẽ không đùa bỡn tình cảm của phái nữ!”
Quá khó tiếp thu rồi. Vũ Tuệ quyết định vẫn nhanh chóng kết thúc với chủ nhân tiên sinh, cho nên cô lấy di động ra, nhắn cho hắn một tin nhắn:
Lương bình tiên sinh, xin hỏi anh có mục tiêu hoặc tâm nguyện gì muốn trở thành sự thật không?
Tin nhắn gửi qua, rất nhanh liền hiển thị đã đọc, điều này làm cho trái tim Vũ Tuệ hơi hơi cứng lại. Nhưng mà hắn chậm chạp không trả lời, Điều này lại làm cho Vũ Tuệ tiếp tục uể oải.
Ưu Kỷ còn đang nói, nhưng lỗ tai Vũ Tuệ đã không còn nghe được những lời đó nữa, cô ngẩng đầu hỏi Ưu Kỷ: “ Tôi hỏi cô một vấn đề.”
“ Hả…. Cái gì?” Sau khi biết Vũ Tuệ và Lương Bình đã chia tay, Ưu Kỷ nhìn Vũ Tuệ thuận mắt hơn nhiều, có cảm giác như hai người trở thành người cùng một thế giới.
“ Giả sử cô gặp một người đàn ông cô cực thích, cô đối với hắn rất tốt, chiếu cố hắn vô vùng, vẫn luôn hi vọng hắn và cô có thể ở bên nhau, nhưng người đàn ông kia không thể….. Không, là không thích cô, nhưng tuy rằng không thích cô, lại có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô hi vọng báo đáp ân tình, như vậy cô có thấy vui vẻ hơn không? Tình yêu và nguyện vọng, cô chọn cái nào?”
“ Cài này hả….” Ưu Kỷ tự hỏi một chút, nói: “ Này phải xem có thể thực hiện nguyện vọng tới mức độ nào, có thể làm tôi trở thành triệu phú không?”
“ Hoàn toàn không vấn đề.”
“ Tỉ phú thì sao?”
“ Cũng không vấn đề.”
“ Có thể làm cho thế giới hòa bình không?”
“ Ừm…. cái này không làm được, nhưng giảm bớt một ít chiến tranh thì có thể.”
“ Nếu bị bênh nan y, ví dụ như ung thư hay gì đó, cũng có thể chữa khỏi sao?”
“ Có thể.”
“ Tất cả đều không cần phải trả giá gì sao? Ví dụ tiền mà tôi nhận được hiện tại toàn bộ là tiền lương của tôi trong tương lai gì đó, hiện tại tôi dùng hết thì về sau sẽ trở nên nghèo khổ linh tinh.”
“ Không cần trả giá gì cả, không có tác dụng phụ, có thể yên tâm.”
“ Vậy tất nhiên là muốn nguyện vọng rồi!” Ưu Kỷ không chút do dự nói: “ Có tiền thì có gì không chiếm được? Tình yêu còn có hạn sử dụng, không phải chỉ là mấy năm sao? Kết hôn rồi còn phải sinh con, lo liệu việc nhà như bà thím già còn phải đề phòng quỹ đen của chồng, vẫn là tiền tương đối đáng tin. Nếu bị ung thư gì đó còn thảm hơn, cái gì cũng không có, hơn nữa quá trình trị liệu lại đau đớn như vậy, cho đến lúc đó tình yêu này nọ đều không quan trọng lắm, người chỉ biết không màng tất cả cầu sống sót mà thôi.”
“ Đúng không.” Ưu Kỷ trả lời làm Vũ Tuệ vui vẻ hơn, “ Cùng những cái đó so sánh, tình yêu cũng không tính là gì, đúng không? Có thể nắm trong tay những điều thực tế thì tốt hơn nhỉ?”
“ Không sai! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô bị ngộ phim truyền hình hả?”
Vũ Tuệ cười cười, không nói gì.
Cô cho rằng Ưu Kỷ trả lời như vậy sẽ làm bản thân thả lỏng, quả thật là nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng tâm tình cũng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh lại cảm thấy khó chịu.
Là bởi vì tổn thương người khác sao? Vũ Tuệ nghĩ thầm, đây là cảm giác mắc lỗi? Quả nhiên kiểu đùa dai này thật sự là quá đáng, aiiiiii.
Vũ Tuệ vẫn luôn chờ đợi Lương Bình trả lời, nhưng mãi cho đến khi tiệm bánh mì tan tầm, cô cũng không nhận được tin nhắn, chỉ có chữ đã đọc chói lọi làm cô biết Lương Bình đã xem tin nhắn, nhưng hắn không để ý tới cô.
Còn tức giận đi? Không đúng, tức giận cũng là đương nhiên. Vũ Tuệ nghĩ, mặc kệ nói như thế nào, đều phải báo đáp ân tình trong khoảng thời gian qua hắn đã chiếu cố cô mới được, nếu là người khác cô cũng chẳng có hứng đi dò hỏi nguyện vọng của người ta, trực tiếp chạy lấy người rồi để người đó tương lai trúng vé số trở thành người có tiền là xong, nhưng mà Lương Bình tiên sinh không thiếu tiền, không cần vé số, hơn nữa…. mặc kệ thế nào….. dù sao cũng phải gặp mặt nói tiếng tạm biệt mới phải?
Vũ Tuệ hít sâu hai cái, lấy hết can đảm đi về phía chung cư, chuẩn bị giáp mặt dò hỏi nguyện vọng của hắn, dù là cái gì, chỉ cần trong phạm vi, cô sẽ nổ lực giúp hắn đạt thành. Sau đó chào tạm biệt hắn thật tốt.
Dọc theo đường đi đều xây dựng tâm lý, Vũ Tuệ cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân sẽ nơm nớp lo sợ, thậm chí còn có chút ngượng ngùng tự mình mở cửa đi vào mà ấn chuông cửa đợi.
Nhưng không có người đáp lại.
Chần chờ một chút, vẫn là ấn mật mã, mở của đi vào.
Trong căn hộ một mảng đen nhánh, không khí lạnh lẽo, Lương Bình không trở về.
Sau khi Vũ Tuệ vào đây ở, Lương Bình cũng chưa từng muộn như vậy mà chưa trở về. Từ trong phòng cầm ra một cái chăn mỏng quấn mình, Vũ Tuệ ngồi trên sô pha đợi.
Thời gian tích tắc mà qua, kim đồng hồ từng vòng từng vòng chuyển động, từ 10 giờ tối tới 3 giờ sáng, Lương Bình vẫn chưa trở về, mà Vũ Tuệ đã cuộn một đống trên so pha ngủ mất.
……..
“ Này này, anh nói, chú mày đừng uống nữa.” Đồng Bình đoạt lấy ly rượu trên tay Lương Bình. Đây là không gian nhìn rất giống một căn nhà kho, nhưng mà đã được trang hoàng trở nên cá tình hơn, lầu một có một quầy bar nhỏ cất giấu nhiều loại rượu, đúng là bởi vì trừng làm cảnh sát nên nhiếp ảnh gia Đồng Bình tiên sinh nên bạn bè từ các ngành nghề yêu thích đến đây có lẽ nguyên nhân chính là vì nó.Đọc-truyện –tại – trang – wordpress – Thanh Thanh Bình Bình – để -đảm – bảo – chất – lượng – vì – mình – có – cập – nhật – lỗi – cũ.
Hôm nay em trai hắn là Lương Bình hiếm lắm mới ghé thăm, còn uống không ít rượu làm Đồng Bình cảm thấy có chút đau lòng.
Lương Bình hơi say, đỡ đầu cười nhẹ: “ Cô ấy còn hỏi em có tâm nguyện gì muốn thực hiện, ha ha…. Tâm nguyện muốn thực hiện….”
Đồng Bình thấy hắn như vậy, thở dài một hơi, “ Anh đã sớm cảnh báo rồi, cho dù là vừa gặp đã yêu, cũng không nên không chút cảnh giác với một cô gái mà lai lịch cũng không rõ, ai bảo em không nghe? Cuối cùng cũng có một ngày bị lừa thân, lừa tâm, lừa tiền, cái tên ngốc này quả nhiên hồi còn nhỏ thiếu va chạm nên lớn lên mới có thể vì chút chuyện như vậy đã gục ngã.”
Lương Bình rũ đầu không nói gì. Đại khái hắn là bị tình yêu làm cho đầu óc ngu muội rồi, cô muốn gì hắn đều có thể cho cô, làm sao có thể cảnh giác phòng bị nổi? Có lẽ hắn dại dột đến buồn cười cho nên cô mới có thể cảm thấy thú vị, xem hắn trở thành món đồ chơi để trêu đùa, vui buồn hờn giận của hắn đều không lọt mắt cô vì hắn chỉ là món đồ chơi mà thôi……
Cho nên hắn vì cái gì mà sinh ra ảo giác cô cũng thích hắn đây? Là bởi hình hắn yêu cô quá nên nổi điên, quá mức khát vọng cho nên sinh ra ảo giác? Thật là ti tiện đến nực cười, Lương Bình, mày xứng đáng bị trêu đùa.
“ Nhưng mà nếu chú muốn so thảm với anh thì sẽ thua táng gia bại sản.” Đồng Bình vì an ủi em trai, không tiếc tự bóc ta vết sẹo. “ Anh chú á hả, bởi vì khi còn trẻ, bản thân là một tên trứng thối chia tay người yêu, vất vả lắm mới tìm được cô ấy thì cô ấy lại chuẩn bị kết hôn cùng người khác, lấy hết cam đảm đi tìm cô ấy, câu đầu tiên mà cô ấy nói lại chính là ‘ mong anh sau này đừng đến quấy rấy cuộc sống của tôi’, rồi thật vất vả mới biết được sau khi kết hôn cô ấy không hạnh phúc, cô ấy vẫn yêu anh, cuối cùng hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải dành lại cô ấy, nhưng lại chính mắt nhìn thấy cô ấy chết đi, em cảm thấy có người thảm hơn anh không?”
Nói xong, Đồng Bình lại rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, vỗ vỗ vai hắn: “ Mặc kệ là như thế nào, ít nhất em cũng là người bị cô phụ, có thể không cần áy náy cả đời, thời gian trôi qua sẽ tốt hơn thôi. Thời gian ấy mà, là liều thuốc hay mà ta không tưởng tượng nổi đâu.
Lương Bình nhìn Đồng Bình, hỏi: “ Vậy hiện tại vì sao anh còn ngồi khóc?”
“ Bởi vì có chút hồi ức, thật sự là quá đau.”
Lương Bình lần đầu tiên có thể lý giải được cảm giác của Đồng Bình về đoạn tình cảm khúc chiết lại dài dòng tra tấn dày vò anh hắn hàng mấy năm trời, nhìn Đồng Bình trong chốc lát, trong lòng hắn vẫn khó chịu lợi hại như cũ nhưng vẫn nói: “ Ngủ đi.”
“ Đúng vậy, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn nhiều.”
Tuy miệng nói vậy, kết quả sau khi Lương Bình đi ngủ, Đồng Bình lại tự mình bò dậy, ngồi dưới ánh đèn lờ mờ ở quầy bar chậm rãi uống tiếp.
Thế cho nên sáng sớm hôm sau, người đại diện Tiểu Cần mở cửa vào, liền thấy một tên đàn ông thúi không chút hình tượng nằm chữ X trên mặt đất, bên cạnh có vài bình rượu nằm lăn lốc.
“ Cái tên trứng thối này!! Hoàn toàn không nhớ được sáng hôm nay có buổi phỏng vấn đúng không?!! Tôi giết anh!!!!”
Tiếng rống làm cho cả phòng muốn chấn động bộc phát từ một người phụ nữ thoạt nhìn nhỏ xinh lại ôn nhu, làm người trên lầu hai vất vả lắm mới ngủ được là Lương Bình bừng tỉnh.