Chương 20
Phó Ninh Tất bị Kỷ Hạ mắng một trận cũng không tức giận, lập tức làm lại bài.
Kỷ Hạ nhìn cậu, cô còn lo không biết mình có nói hơi quá không, nhưng Phó Ninh Tất lại cúi đầu chăm chú làm bài nên cô cũng yên tâm hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, kì thi tháng 6 cũng kết thúc, thành tích của Phó Ninh Tất không những không giảm mà còn tăng 2 hạng, cậu thở phào, ít nhất cũng không để cô thất vọng về mình.
Bọn họ sắp lên lớp 11, lựa chọn ban tự nhiên hay ban xã hội cũng là một vấn đề phiền não.
Trong ký túc xá, Bành Nhã Nhiên chọn ban xã hội, mà Vương Họa và Dương Đồng Đồng vẫn phân vân chưa chọn được. Các cô nàng không giống Kỷ Hạ dù là xã hội hay tự nhiên đều giỏi cả, có chọn ban nào thì cô vẫn đứng hạng 1, không phải quá u sầu.
“Nếu tớ là Kỷ Hạ thì tốt rồi, không phải ngồi đây ảo não thế này.” Dương Đồng Đồng nhìn tờ giấy chọn ban đến phát ngốc.
Bành Nhã Nhiên đang đọc truyện nhưng cũng nghe thấy lời cô nàng, “Cậu đừng mong thế, Kỷ Hạ học hành vất vả lắm, cậu chịu được hả?”
Dương Đồng Đồng lắc đầu, “Khum chịu nổi.”
Vương Họa đi rửa táo về, cô nàng gặm một miếng, “Trong mắt cậu ấy chỉ có học thôi, có bạn đẹp trai bên cạnh cũng không ngó ngàng gì.”
“Ôi ít ra còn nhìn cậu ta đấy, Kỷ Hạ còn mắng Phó Ninh Tất té tát.” Dương Đồng Đồng học cùng lớp với Kỷ Hạ nên biết hết, bây giờ có bạn nữ nào nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Phó Ninh Tất cũng chẳng còn tâm tư gì nữa, nhờ phúc của Kỷ Hạ đã đánh tan ảo hưởng của bọn họ.
“Tớ nghe bạn khác nói, Phó Ninh Tất ngồi cùng Kỷ Hạ làm bọn họ an tâm lắm.” Vương Họa nhớ tới lời cô bạn nào đó bảo.
“Cũng không hẳn nha.” Bành Nhã Nhiên cười xấu xa, “Có người lại thích người hung dữ với mình đó.”
“Thích tự ngược bản thân hả?” Dương Đồng Đồng cười hì hì.
Vương Họa không biết nói lời nào nhìn hai cô nàng, lúc Kỷ Hạ về đến ký túc xá cũng thấy khó hiểu với bầu không khí này.
“Sao thế?” Kỷ Hạ hỏi.
Vương Họa xua tay, “Không có gì, bọn tớ đang nói có khi nào Phó Ninh Tất thích cậu không.” Cô nàng nói xong mới phát hiện mình lỡ lời.
Bành Nhã Nhiên và Dương Đồng Đồng lườm cô nàng một cái, sao có thể nói toẹt ra chứ.
Kỷ Hạ bất lực nhìn ba người: “Các cậu rảnh rỗi quá ha? Muốn tớ giao bài cho không?”
Ba người đồng loạt lắc đầu, không muốn trở thành Phó Ninh Tất version 2.
***
Tháng 6 vào hè, chỉ cần bước ra khỏi cửa thôi cũng cảm nhận được tiết trời khô nóng.
Trong phòng học vang lên tiếng quạt vù vù làm không khí trong lớp càng thêm buồn tẻ, học sinh tới lớp cũng không có tâm trạng học hành.
Bước vào mùa hạ, cả người như sâu ngủ, giờ ra chơi lớp học rất yên tĩnh, mọi người đều ngồi tại chỗ, có người còn gục xuống bàn ngủ.
Kỷ Hạ cũng thế.
Đi học phải tập trung nghe giảng, vậy nên tốn nhiều năng lượng, giờ ra chơi thấy hơi mệt, vì thế cô tranh thủ ngủ một lát.
Bàn cô ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời chói chang chiếu vào, Kỷ Hạ vùi đầu trong khuỷu tay tránh ánh nắng.
Cho dù là thế nhưng cũng không ngủ ngon, cô không ngừng thay đổi tư thế.
Phó Ninh Tất đang làm bài, cậu vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Kỷ Hạ, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ lại nhìn mặt mày cau có của Kỷ Hạ, cậu chống quyển sách toán lên bàn, cúi đầu xuống che hết ánh nắng.
Quả nhiên Kỷ Hạ không động đậy nữa, nửa khuôn mặt cũng lộ ra. Cô nhắm mắt lại, ngủ ngon hơn nhiều.
Phó Ninh Tất cong môi cười, tiếp tục làm bài.
Buổi chiều lớp trưởng thu giấy phân ban, học sinh về nhà suy nghĩ kĩ càng, lại hỏi ý kiến phụ huynh, cuối cùng cũng r quyết định chọn ban nào.
Bấy giờ Kỷ Hạ mới nhớ đến chuyện này, vì phải nộp ngay nên cô vội vàng điền thông tin.
Kỳ thật cô không phải sầu não, vì cô đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, bà nội nói dù cô chọn thế nào thì cũng sẽ ủng hộ cô.
Phó Ninh Tất rướn người xem Kỷ Hạ viết, trong lòng mừng thầm, vui vẻ như nở hoa, cậu biết ngay cô sẽ chọn thế mà. Sau đó Phó Ninh Tất bình tĩnh điền vào ô ban tự nhiên.
Tổ trưởng đi thu giấy, Phó Ninh Tất còn làm bộ làm tịch hỏi Kỷ Hạ: “Cậu chọn ban xã hội hay tự nhiên?”
“Ban tự nhiên.” Kỷ Hạ nghĩ chuyện này cũng không cần giấu giếm.
Phó Ninh Tất tỏ vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ầy, tôi cũng chọn tự nhiên nè.”
“Môn xã hội của cậu điểm thấp hơn tự nhiên, chọn tự nhiên là đúng rồi.” Kỷ Hạ cảm thấy Phó Ninh Tất cứ thích làm màu, nếu cậu chọn xã hội chắc sẽ khóc đến nỗi không còn nước mắt.
Phó Ninh Tất: “……”
Tuy đây là sự thật nhưng lại bị cô vạch trần, cậu cũng khổ lắm mà.
Phó Ninh Tất buồn được vài giây rồi lại vui vẻ nói tiếp: “Nói không chừng bọn mình học cùng lớp đó.”
“Tôi không muốn học cùng cậu.”
“Cậu ghét tôi lắm hả?” Khóe miệng Phó Ninh Tất giật giật.
Kỳ Hạ gật đầu, “Cậu nhìn ra được là tốt rồi.” Ít nhất cũng không ngốc lắm.
“Tôi đẹp trai anh tuấn lắm đấy nhé, cậu được ngồi cùng tôi mà không biết hưởng.” Phó Ninh Tất bĩu môi, nói nhỏ.
Kỷ Hạ cau mày, đánh giá Phó Ninh Tất từ trên xuống dưới: “Cậu biết giờ trong mắt tụi con gái cậu không còn đẹp trai nữa rồi không?”
Cái này không phải là tại cô à, ngày nào cũng mắng cậu, khiến cậu bị người khác cười chê.
Nhắc đến chuyện này, Phó Ninh Tất lại đau lòng, dù sao cậu cũng là vương tử mà, giờ lại…
“Một ngày không mắng tôi cậu không chịu được sao?” Phó Ninh Tất ủ rũ nói.
Kỷ Hạ lạnh lùng nhìn cậu, “Cậu cũng có thể chọn cách không đưa vở cho tôi kiểm tra nữa.”
Phó Ninh Tất không làm được.
***
Người duy nhất còn thích Phó Ninh Tất chắc là Hà Huệ Đình, không biết cô ta nghĩ sao, sống chết không từ bỏ.
Kỷ Hạ vừa đi WC, Hà Huệ Đình kéo cô đến một góc nhỏ, nhìn ngang nhìn dọc rồi khẽ hỏi: “Phó Ninh Tất chọn ban tự nhiên hay xã hội?”
Kỷ Hạ nhìn tay mình bị Hà Huệ Đình nắm chặt, cô nói: “Tôi thân với cậu lắm à?”
Cô ta buông tay ra, cao ngạo nói: “Không thân.”
“Thế tôi đi đây.” Kỷ Hạ xoay người, không hề lưu luyến.
Nhưng cô mới đi được một bước thì bị Hà Huệ Đình kéo lại, “Kỷ Hạ, cậu phải nói.”
“Cậu biết chuyện này làm gì? Đằng nào cũng nộp giấy phân ban rồi thì thay đổi được à, cậu ta chọn ban gì kì sau cậu sẽ biết.” Kỷ Hạ cau mày nhìn cô ta.
Hà Huệ Đình cố chấp: “Không, bây giờ tôi muốn biết.” Nếu không biết thì cô ta sẽ thấy khó chịu lắm.
Kỷ Hạ hất tay Hà Huệ Đình ra, bực bội nói: “Vậy sao cậu không đi hỏi Phó Ninh Tất?”
“Cậu ấy chắc chắn không nói cho tôi đâu.” Hà Huệ Đình buồn rầu, Phó Ninh Tất bình thường còn không nói chuyện với cô ta thì nói gì đến chuyện này.
Kỷ Hạ nhướng mày, trong lòng đột nhiên nảy số, “Nếu lần này thành tích toán của cậu vượt qua tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Hà Huệ Đình tức giận suýt nữa bốc khói, câu này chính là trêu chọc cô ta: “Cậu cố ý đúng không? Cậu thừa biết điểm tôi không cao bằng cậu.”
“Vậy thì phải cố gắng hơn.” Kỷ Hạ thờ ơ nói.
Hà Huệ Đình cắn răng chịu đựng, thầm trấn an bản thân, kiêu ngạo bảo: “Bây giờ tôi không muốn biết nữa.”
“Càng tốt.” Kỷ Hạ gật đầu rồi đi về lớp.
Hà Huệ Đình nhìn bóng dáng cô, hậm hực quát: “Đồ hẹp hòi.”
***
Thi cuối kì xong thì Kỷ Hạ về nhà, cô thu dọn đồ đạc, sách vở rồi quần áo rồi chạy ra bến xe bus.
Xuống xe, cô đi bộ về, ở giữa thôn có rất nhiều cụ già ngồi nói chuyện với nhau, bình thường cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Kỷ Hạ phát hiện bà nội cô cũng ở đó.
Cô chạy nhanh tới, “Bà ơi.”
Những người khác thấy cô, cười bảo: “Hạ Hạ về nghỉ hè đấy à?”
“Hạ Hạ đã lớn thế này rồi, có khi đi ngoài đường tôi cũng không nhận ra.”
“Hạ Hạ càng lớn càng xinh nha.”
“……”
Hết người này đến người khác khen cô, bà nội đứng lên bảo, “Đi thôi, về nhà với bà nào.”
Kỷ Hạ bước tới cầm tay bà, hai người cùng sánh vai đi về.
“Bà ơi, dưa hấu chính chưa ạ? Còn nho thì sao?” Kỷ Hạ vừa đi vừa hỏi.
Bà nội cười dịu dàng, “Sao cháu lại thèm ăn thế, dưa hấu thì chưa nhưng nho chín một ít rồi, quả nào ăn được thì Đông Lịch ăn hết.”
Kỷ Hạ mím môi, cô biết ngay Kỷ Đông Lịch sẽ ăn nho của cô mà, nhưng mà không ngờ thằng nhóc này lại không phần cô quả nào.
“Dạo này ở trường thế nào? Có vất vả không? Có ốm không?” Bà nội chưa bao giờ hỏi tình hình học tập của cô, vì bà cực kì yên tâm, nhưng ngày nào cô cũng học nên sợ cô vất vả.
Kỷ Hạ cười, đáp: “Đều tốt lắm ạ, lần này cháu có giấy khen, về nhà treo đầy trong phòng bà nha.”
“Ai u, tí nữa về nhà, cháu treo lên rồi để bà ngắm nha.” Bà nội cực kì tự hào về cô cháu gái này.
Hai người nói chuyện rồi đi tới nhà từ lúc nào không hay, Kỷ Hạ ngó nhìn nhà thím hai ở bên cạnh, thấy cửa nhà đóng chặt, hỏi: “Thím hai với Đông Lịch đâu ạ?”
“Đông Lịch quấn mẹ nó lắm, đòi đi theo thím cháu.” Bà nội lấy chìa khóa mở cửa nhà.
Trong sân có vài con gà mái đang ăn thóc, bên cạnh có cây hoa quế xanh mơn mởn, giàn nho xanh tươi mát xen kẽ còn mấy chùm nho.
Kỷ Hạ vui vẻ, đây là nơi mà cô vẫn luôn nhớ mong.
“Cháu để đồ xuống đi, bà đi bổ dưa hấu.” Bà nội cười ha hả.
Kỷ Hạ chớp mắt, “Vừa nãy bà bảo không có mà?”
“Có mấy quả chín sớm, bà đưa 2 quả cho thím hai cháu, để lại 1 quả chờ cháu về rồi ăn.” Bà trả lời.
Kỷ Hạ gật đầu, “Vâng, bà đợi cháu cất đồ nhé.”
Trong phòng cô đã được dọn dẹp sạch sẽ, Kỷ Hạ thu dọn đồ đạc của mình rồi đi tới bàn ăn, cô cầm một miếng dưa hấu, quả dưa này rất ngọt, vẫn là dưa hấu nhà trồng ngon nhất.
Chạng vạng tối Kỷ Đông Lịch mới về, cậu nhóc nghe tin Kỷ Hạ về, xách theo một đống đồ ăn chạy tới.
“Chị ơi, chị về rồi à?” Còn chưa thấy bóng dáng mà đã nghe thấy tiếng cậu nhóc rồi.
Kỷ Hạ vén rèm, nhìn cậu nhóc từ trên xuống cười, “Mấy ngày không gặp em lại đen đi rồi.”
Kỷ Đông Lịch để đống đồ ăn vặt lên bàn, cười hì hì: “Chị ơi, đây là quà em tặng chị đó.”
“Có chuyện gì à?” Kỷ Hạ nhìn qua, tự dưng đưa đồ ăn cho cô, nhất định là có vấn đề.
“Táo trên núi chín rồi, ngày mai em với bạn đi hái, chị có đi không?” Kỷ Đông Lịch cười hỏi.
Kỷ Hạ không hứng thú, lắc đầu bảo: “Không đi, chị phải làm bài tập.” Cô còn phải mượn sách lớp 11 của vài người trong thôn, không có thời gian đi chơi.
Kỷ Đông Lịch lại không thất vọng lắm, cậu nhóc bĩu môi, “Lại học suốt ngày học, nghỉ hè mà chị không định chơi mấy ngày à?”
“Chị khuyên em cũng nên làm bài đi, đừng như nghỉ hè năm ngoái, trước mấy ngày khai giảng mới điên cuồng làm bài tập hè.” Kỷ Hạ nghiêm túc nói.
Kỷ Đông Lịch tròn mắt, cười: “Chị không đi cũng được, ngày mai nếu mẹ em hỏi, em sẽ bảo em tới đây học bài.”
“Thảo nào lại mang đồ ăn vặt tới, đây là muốn đút lót trước hả?” Kỷ Hạ bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc.
“Chị ơi, chị giúp em đi mà.” Kỷ Động Lịch ôm tay cô, ánh mắt cầu xin.
Kỷ Hạ nghe cậu nhóc lải nhải không ngừng, vội nói: “Được, chị đồng ý là được chứ gì?”
“Cảm ơn chị nha.” Kỷ Đông Lịch vui sướng, cười nói, “Ngày mai đi hái táo em phần chị một nửa.”
Kỷ Hạ thấy cậu nhóc quá phiền, vẫy tay, “Được rồi được rồi.”
Hôm sau, Kỷ Đông Lịch lừa mẹ cậu nhóc rằng cậu tới nhà bà nội làm bài tập với Kỷ Hạ, rồi cùng đám bạn mình lên núi hái táo. Hơn 4 giờ chiều mới về nhà, cậu nhóc xách một túi táo, rửa vài quả rồi đưa cho bà nội, hy vọng bà sẽ không ‘bán đứng’ mình.
Kỷ Hạ cầm mấy quả khác rồi đem đi rửa, cô ngồi ngoài săn gặm táo, mới ăn được hai miếng thì thím hai tới. Vừa nhìn thấy táo trên bàn, không cần nghe giải thích, thím hai biết ngay là có chuyện gì, cầm chổi đuổi đánh Kỷ Đông Lịch.
“Không chịu học hành mà dám đi chơi, để xem hôm nay mẹ có đánh chết con không?”
“Mẹ con sai rồi mà, mẹ tha cho con đi.”
Bà nội đang quét dọn nhà cửa, dường như đã quen với chuyện này nên chẳng để ý, bà biết có đánh cũng như không. Kỷ Hạ ngồi ăn táo, híp mắt nhìn hai mẹ con đuổi đánh nhau.
Đi hái táo về còn cho cô một nửa nhưng lại bị đánh, cậu em họ này của cô đúng là ngốc nghếch mà.
***
Kỷ Đông Lịch bị mẹ cậu mắng một trận cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu nhóc cầm đống bài tập hè ngồi làm cạnh Kỷ Hạ. Cô cũng không để ý, tập trung làm bài của mình.
Một lúc sau, Kỷ Đông Lịch bắt đầu mất tập trung, ngó đông ngó tây không chịu ngồi yên, Kỷ Hạ không nhịn được nữa.
Cô cau mày nhìn cậu nhóc, “Em ngồi im học bài được không?”
“Em chép đáp án mấy câu này là xong, không phải vắt óc suy nghĩ nữa.” Kỷ Đông Lịch lẩm bẩm, rõ ràng phía sau có đáp án mà vẫn phải tự làm.
“Cứ chép đi, bây giờ chép được lúc đi thi có chép được nữa không?” Kỷ Hạ lườm cậu nhóc.
Kỷ Đông Lịch lẩm bẩm: “Em cũng có muốn vậy đâu…”
“Hai ngày nữa em phải đến trường nhận phiếu điểm đúng không, không biết thím hai có tức giận không nữa.” Kỷ Hạ thâm thúy nói.
Kỷ Đông Lịch nghe thế, sắc mặt thay đổi 180 độ, cậu nhóc nghiêm túc làm bài, mấy ngày nay phải làm mẹ cậu vui vẻ, vậy thì sẽ không đánh cậu đau.
Kỷ Hạ cũng phải về trường lấy phiếu điểm nhưng trước Kỷ Đông Lịch một ngày, lúc cô tới nơi thì đã có nhiều bạn đến, Phó Ninh Tất đang ngồi chỗ của mình.
Cô mới ngồi xuống, Phó Ninh Tất cười tủm tỉm nói chuyện với cô, “Mấy ngày nay ở nhà thấy thế nào?”
Kỷ Hạ khẽ gật đầu, “Nhàn rỗi hết ăn rồi ngủ, trừ có con chim sẻ cứ ríu ra ríu rít bên tai.” Cô không ngờ mình được nghỉ hè, vừa thoát được khỏi Phó Ninh Tất lại tới Kỷ Đông Lịch, làm cô sống không yên.
Phó Ninh Tất kinh ngạc nhìn cô: “Nhà cậu còn nuôi chim sẻ à? Nó như thế nào?”
Kỷ Hạ liếc cậu một cái, không biết cậu ngốc thật hay giả vờ, nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời, “Ờ, chim sẻ cũng giống cậu.”
Phó Ninh Tất sờ mặt mình, không tin nhìn Kỷ Hạ, “Gì cơ? Chẳng lẽ mặt tôi giống chim sẻ à? Đợi tí, để tôi lên mạng xem chim sẻ trông như thế nào.”
Phó Ninh Tất vội vàng cầm điện thoại lên mạng tra, cậu nhìn ảnh con chim sẻ, dần dần lâm vào bi thương khổ cực.
Kỷ Hạ thấy cậu không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn cậu, thấy vẻ mặt khổ sở của Phó Ninh Tất, chỉ thiếu nước viết hai chữ này lên mặt.
“Không phải diện mạo.” Kỷ Hạ cười, giải thích: “Là âm thanh.”
“Ơ?” Phó Ninh Tất lại càng khổ sở, “Giọng nói của tôi khó nghe lắm à?” Phó Ninh Tất bước vào tuổi dậy thì, giọng nói không non nớt như trước nữa, nhưng mọi người đều bảo giọng cậu rất dễ nghe mà.
Càng giải thích càng rối bời, Kỷ Hạ thở dài, đáng lẽ cô không nên nói thế, “Xin lỗi.”
Phó Ninh Tất vẫn chìm trong bi thương nên không nghe thấy cô nói gì, cậu chỉ biết Kỷ Hạ ghét mình.
Ngay cả thầy chủ nhiệm nói gì cậu cũng không rõ, nếu không phải Kỷ Hạ huých vào khuỷu tay thì cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Phó Ninh Tất nhìn phiếu điểm, lại nghe thầy và các bạn vỗ tay tán dương mình, lại thấy không vui vẻ lắm.
Hạng 14, hơn mong đợi của cậu, cũng thuộc top đầu của lớp.
Kỷ Hạ lấy phiếu điểm của mình, cô vẫn xếp thứ nhất, còn nhỏ giọng chúc mừng Phó Ninh Tất nhưng không biết cậu có nghe rõ không.
Thầy giáo phát giấy khen lại nói thêm vài câu mới cho cả lớp về nhà, Kỷ Hạ cất giấy khen và phiếu điểm vào balo, điềm nhiên ra trạm xe bus bắt xe về nhà.
Vừa về tới nơi, Kỷ Hạ nhận được tin nhắn của Phó Ninh Tất: Bởi vì cậu nói thế làm tôi rất đau khổ, vậy nên cậu phải bồi thường.
Kỷ Hạ thấy hơi áy náy, vậy nên rep lại: Bồi thường thế nào?
Phó Ninh Tất: Rất đơn giản, về sau tôi nhắn tin cho cậu thì cậu phải nhắn lại ngay.
Kỷ Hạ thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý.
***
Bởi vì đã đồng ý với Phó Ninh Tất nên kì nghỉ hè này Kỷ Hạ không được yên thân, một bên là Kỷ Đông Lịch, bên còn lại là Phó Ninh Tất làm cô rất đau đầu.
Có lúc cô muốn hai người này gặp nhau, cả hai nói chuyện lải nhải không ngừng, xem ai im lặng trước.
Một tháng nhắn tin liên tục không làm Phó Ninh Tất thoả mãn, cậu bắt đầu gọi điện thoại, mỗi ngày gọi một lần. Lúc nào Kỷ Hạ không nhấc máy thì lại bắt đầu tỏ ra đáng thương. Kỷ Hạ không thấy vẻ mặt cậu, cô lại càng áy náy hơn, lại đồng ý.
Ác mộng chính thức bắt đầu.
“Cậu ăn gì thế? Nghe giòn giòn.” Phó Ninh Tất hỏi.
Kỷ Hạ ngồi ở giữa sân, cô đặt nửa quả dưa hấu lên đùi, tay phải cầm thìa, tay trái cầm điện thoại, bình tĩnh nói: “Dưa hấu.”
“Là dưa hấu nhà trồng à?” Phó Ninh Tất hưng phấn hỏi.
“Ờ.”
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Uây! Tôi cũng muốn ăn!”
“Tự đi mà mua.”
“Quỷ hẹp hòi.” Phó Ninh Tất khẽ nói.
Kỷ Hạ cắn thìa, cô tự hỏi: Cậu ta nghĩ mình không nghe thấy ư?
“Tôi cúp máy đây.” Kỷ Hạ tức giận nói.
Có lúc cô không hiểu, cô nói thế mà Phó Ninh Tất không hiểu sao? Có hôm Phó Ninh Tất gọi tới, cô đặt điện thoại bên cạnh, cô làm bài còn cậu cứ lải nhải không ngừng.
Thỉnh thoảng tốc độ làm bài của cô cũng theo tiết tấu nói chuyện của Phó Ninh Tất, thấy cũng khá thú vị. Dù sao Phó Ninh Tất cũng nói nhiều, mà cô cũng không để bụng.
Tắt điện thoại, Kỷ Hạ lại tiếp tục ăn dưa hấu, bà nội đang ngồi tuốt lúa, hỏi: “Hạ Hạ, bạn cháu gọi à?”
“Vâng.” Kỷ Hạ gật đầu, cô lại nghĩ gì đó, nói tiếp: “Không thân nhau lắm.”
“Nghỉ hè thì đi chơi với bạn đi, đừng cứ ru rú ở nhà, không học 1-2 ngày cũng được.” Bà nội khuyên cô.
Kỷ Hạ ngẫm lại, hình như cô không có bạn thân, cũng chẳng liên lạc với ai, trừ Phó Ninh Tất, căn bản chẳng có ai tìm cô.
“Thi đại học xong rồi tính ạ.” Kỷ Hạ không có tâm trí đi chơi.
Bà nội thở dài, lại càng đau lòng, “Cháu với Đông Lịch khác nhau thật, bù trừ cho nhau được thì tốt.”
Kỷ Hạ cười, cô cũng muốn sống một đời thảnh thơi, vui vẻ vô ưu, nhưng không ai vì cô mà che gió che mưa, cô không muốn bà nội vất vả, chỉ để bản thân chịu khổ một chút.
***
Lần thi này điểm Tiếng Anh của Phó Ninh Tất rất cao, còn hơn Kỷ Hạ, cậu cảm thấy rất hạnh diện, gọi điện khoe với cô, hoặc là gửi ảnh bài tập hè của mình cho cô.
Kỷ Hạ thấy cậu khoe khoang cũng chẳng nói gì, cứ kệ cậu muốn làm gì thì làm.
Kỷ Đông Lịch làm bài xong thì cầm điện thoại của Kỷ Hạ chơi. Điện thoại cô tuy cũ, nhưng có trò Snake Xenzia kinh điển.
Trò này chơi rất tốn thời gian, lại dễ gây nghiện. Kỷ Đông Lịch đã quen thao tác cơ bản, con rắn của cậu mới đâm vào tường thì có tin nhắn gửi tới.
Cậu nhóc ngẩng đầu: “Chị ơi, có người tên Phó Ninh Tất nhắn tin cho chị nè.”
“Nhắn gì?” Kỷ Hạ đang làm bài, hỏi.
Kỷ Đông Lịch mở ra xem, nói: “Hỏi chị đang làm gì thế?”
“Em nhắn lại là chị đang làm bài tập, rất bận.” Kỷ Hạ không do dự, bảo.
Kỷ Đông Lịch giúp cô trả lời, cậu nhóc suy nghĩ về cái tên này, càng nghĩ càng thấy không ổn: “Đây là tên con trai ạ?”
“Ừ.”
“Hai người không yêu nhau đấy chứ?” Kỷ Đông Lịch kinh ngạc hỏi.
Kỷ Hạ nhìn Kỷ Đông Lịch, bảo cậu nhóc ngậm miệng vào, rồi trả lời: “Bạn cùng bàn của chị, em nghĩ linh tinh cái gì thế?”
“Nhưng trước đây chị có bao giờ nhắn tin với bạn nam nào đâu, anh ấy là ai ạ? Chị nói đi, em không nói cho ai biết đâu.” Kỷ Đông Lịch hóng chuyện.
Kỷ Hạ lườm cậu nhóc, nói: “Cậu ấy là một người rất phiền.”
—
Kỷ Hạ nhìn cậu, cô còn lo không biết mình có nói hơi quá không, nhưng Phó Ninh Tất lại cúi đầu chăm chú làm bài nên cô cũng yên tâm hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, kì thi tháng 6 cũng kết thúc, thành tích của Phó Ninh Tất không những không giảm mà còn tăng 2 hạng, cậu thở phào, ít nhất cũng không để cô thất vọng về mình.
Bọn họ sắp lên lớp 11, lựa chọn ban tự nhiên hay ban xã hội cũng là một vấn đề phiền não.
Trong ký túc xá, Bành Nhã Nhiên chọn ban xã hội, mà Vương Họa và Dương Đồng Đồng vẫn phân vân chưa chọn được. Các cô nàng không giống Kỷ Hạ dù là xã hội hay tự nhiên đều giỏi cả, có chọn ban nào thì cô vẫn đứng hạng 1, không phải quá u sầu.
“Nếu tớ là Kỷ Hạ thì tốt rồi, không phải ngồi đây ảo não thế này.” Dương Đồng Đồng nhìn tờ giấy chọn ban đến phát ngốc.
Bành Nhã Nhiên đang đọc truyện nhưng cũng nghe thấy lời cô nàng, “Cậu đừng mong thế, Kỷ Hạ học hành vất vả lắm, cậu chịu được hả?”
Dương Đồng Đồng lắc đầu, “Khum chịu nổi.”
Vương Họa đi rửa táo về, cô nàng gặm một miếng, “Trong mắt cậu ấy chỉ có học thôi, có bạn đẹp trai bên cạnh cũng không ngó ngàng gì.”
“Ôi ít ra còn nhìn cậu ta đấy, Kỷ Hạ còn mắng Phó Ninh Tất té tát.” Dương Đồng Đồng học cùng lớp với Kỷ Hạ nên biết hết, bây giờ có bạn nữ nào nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Phó Ninh Tất cũng chẳng còn tâm tư gì nữa, nhờ phúc của Kỷ Hạ đã đánh tan ảo hưởng của bọn họ.
“Tớ nghe bạn khác nói, Phó Ninh Tất ngồi cùng Kỷ Hạ làm bọn họ an tâm lắm.” Vương Họa nhớ tới lời cô bạn nào đó bảo.
“Cũng không hẳn nha.” Bành Nhã Nhiên cười xấu xa, “Có người lại thích người hung dữ với mình đó.”
“Thích tự ngược bản thân hả?” Dương Đồng Đồng cười hì hì.
Vương Họa không biết nói lời nào nhìn hai cô nàng, lúc Kỷ Hạ về đến ký túc xá cũng thấy khó hiểu với bầu không khí này.
“Sao thế?” Kỷ Hạ hỏi.
Vương Họa xua tay, “Không có gì, bọn tớ đang nói có khi nào Phó Ninh Tất thích cậu không.” Cô nàng nói xong mới phát hiện mình lỡ lời.
Bành Nhã Nhiên và Dương Đồng Đồng lườm cô nàng một cái, sao có thể nói toẹt ra chứ.
Kỷ Hạ bất lực nhìn ba người: “Các cậu rảnh rỗi quá ha? Muốn tớ giao bài cho không?”
Ba người đồng loạt lắc đầu, không muốn trở thành Phó Ninh Tất version 2.
***
Tháng 6 vào hè, chỉ cần bước ra khỏi cửa thôi cũng cảm nhận được tiết trời khô nóng.
Trong phòng học vang lên tiếng quạt vù vù làm không khí trong lớp càng thêm buồn tẻ, học sinh tới lớp cũng không có tâm trạng học hành.
Bước vào mùa hạ, cả người như sâu ngủ, giờ ra chơi lớp học rất yên tĩnh, mọi người đều ngồi tại chỗ, có người còn gục xuống bàn ngủ.
Kỷ Hạ cũng thế.
Đi học phải tập trung nghe giảng, vậy nên tốn nhiều năng lượng, giờ ra chơi thấy hơi mệt, vì thế cô tranh thủ ngủ một lát.
Bàn cô ngồi cạnh cửa sổ, ánh mặt trời chói chang chiếu vào, Kỷ Hạ vùi đầu trong khuỷu tay tránh ánh nắng.
Cho dù là thế nhưng cũng không ngủ ngon, cô không ngừng thay đổi tư thế.
Phó Ninh Tất đang làm bài, cậu vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Kỷ Hạ, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ lại nhìn mặt mày cau có của Kỷ Hạ, cậu chống quyển sách toán lên bàn, cúi đầu xuống che hết ánh nắng.
Quả nhiên Kỷ Hạ không động đậy nữa, nửa khuôn mặt cũng lộ ra. Cô nhắm mắt lại, ngủ ngon hơn nhiều.
Phó Ninh Tất cong môi cười, tiếp tục làm bài.
Buổi chiều lớp trưởng thu giấy phân ban, học sinh về nhà suy nghĩ kĩ càng, lại hỏi ý kiến phụ huynh, cuối cùng cũng r quyết định chọn ban nào.
Bấy giờ Kỷ Hạ mới nhớ đến chuyện này, vì phải nộp ngay nên cô vội vàng điền thông tin.
Kỳ thật cô không phải sầu não, vì cô đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, bà nội nói dù cô chọn thế nào thì cũng sẽ ủng hộ cô.
Phó Ninh Tất rướn người xem Kỷ Hạ viết, trong lòng mừng thầm, vui vẻ như nở hoa, cậu biết ngay cô sẽ chọn thế mà. Sau đó Phó Ninh Tất bình tĩnh điền vào ô ban tự nhiên.
Tổ trưởng đi thu giấy, Phó Ninh Tất còn làm bộ làm tịch hỏi Kỷ Hạ: “Cậu chọn ban xã hội hay tự nhiên?”
“Ban tự nhiên.” Kỷ Hạ nghĩ chuyện này cũng không cần giấu giếm.
Phó Ninh Tất tỏ vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ầy, tôi cũng chọn tự nhiên nè.”
“Môn xã hội của cậu điểm thấp hơn tự nhiên, chọn tự nhiên là đúng rồi.” Kỷ Hạ cảm thấy Phó Ninh Tất cứ thích làm màu, nếu cậu chọn xã hội chắc sẽ khóc đến nỗi không còn nước mắt.
Phó Ninh Tất: “……”
Tuy đây là sự thật nhưng lại bị cô vạch trần, cậu cũng khổ lắm mà.
Phó Ninh Tất buồn được vài giây rồi lại vui vẻ nói tiếp: “Nói không chừng bọn mình học cùng lớp đó.”
“Tôi không muốn học cùng cậu.”
“Cậu ghét tôi lắm hả?” Khóe miệng Phó Ninh Tất giật giật.
Kỳ Hạ gật đầu, “Cậu nhìn ra được là tốt rồi.” Ít nhất cũng không ngốc lắm.
“Tôi đẹp trai anh tuấn lắm đấy nhé, cậu được ngồi cùng tôi mà không biết hưởng.” Phó Ninh Tất bĩu môi, nói nhỏ.
Kỷ Hạ cau mày, đánh giá Phó Ninh Tất từ trên xuống dưới: “Cậu biết giờ trong mắt tụi con gái cậu không còn đẹp trai nữa rồi không?”
Cái này không phải là tại cô à, ngày nào cũng mắng cậu, khiến cậu bị người khác cười chê.
Nhắc đến chuyện này, Phó Ninh Tất lại đau lòng, dù sao cậu cũng là vương tử mà, giờ lại…
“Một ngày không mắng tôi cậu không chịu được sao?” Phó Ninh Tất ủ rũ nói.
Kỷ Hạ lạnh lùng nhìn cậu, “Cậu cũng có thể chọn cách không đưa vở cho tôi kiểm tra nữa.”
Phó Ninh Tất không làm được.
***
Người duy nhất còn thích Phó Ninh Tất chắc là Hà Huệ Đình, không biết cô ta nghĩ sao, sống chết không từ bỏ.
Kỷ Hạ vừa đi WC, Hà Huệ Đình kéo cô đến một góc nhỏ, nhìn ngang nhìn dọc rồi khẽ hỏi: “Phó Ninh Tất chọn ban tự nhiên hay xã hội?”
Kỷ Hạ nhìn tay mình bị Hà Huệ Đình nắm chặt, cô nói: “Tôi thân với cậu lắm à?”
Cô ta buông tay ra, cao ngạo nói: “Không thân.”
“Thế tôi đi đây.” Kỷ Hạ xoay người, không hề lưu luyến.
Nhưng cô mới đi được một bước thì bị Hà Huệ Đình kéo lại, “Kỷ Hạ, cậu phải nói.”
“Cậu biết chuyện này làm gì? Đằng nào cũng nộp giấy phân ban rồi thì thay đổi được à, cậu ta chọn ban gì kì sau cậu sẽ biết.” Kỷ Hạ cau mày nhìn cô ta.
Hà Huệ Đình cố chấp: “Không, bây giờ tôi muốn biết.” Nếu không biết thì cô ta sẽ thấy khó chịu lắm.
Kỷ Hạ hất tay Hà Huệ Đình ra, bực bội nói: “Vậy sao cậu không đi hỏi Phó Ninh Tất?”
“Cậu ấy chắc chắn không nói cho tôi đâu.” Hà Huệ Đình buồn rầu, Phó Ninh Tất bình thường còn không nói chuyện với cô ta thì nói gì đến chuyện này.
Kỷ Hạ nhướng mày, trong lòng đột nhiên nảy số, “Nếu lần này thành tích toán của cậu vượt qua tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Hà Huệ Đình tức giận suýt nữa bốc khói, câu này chính là trêu chọc cô ta: “Cậu cố ý đúng không? Cậu thừa biết điểm tôi không cao bằng cậu.”
“Vậy thì phải cố gắng hơn.” Kỷ Hạ thờ ơ nói.
Hà Huệ Đình cắn răng chịu đựng, thầm trấn an bản thân, kiêu ngạo bảo: “Bây giờ tôi không muốn biết nữa.”
“Càng tốt.” Kỷ Hạ gật đầu rồi đi về lớp.
Hà Huệ Đình nhìn bóng dáng cô, hậm hực quát: “Đồ hẹp hòi.”
***
Thi cuối kì xong thì Kỷ Hạ về nhà, cô thu dọn đồ đạc, sách vở rồi quần áo rồi chạy ra bến xe bus.
Xuống xe, cô đi bộ về, ở giữa thôn có rất nhiều cụ già ngồi nói chuyện với nhau, bình thường cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Kỷ Hạ phát hiện bà nội cô cũng ở đó.
Cô chạy nhanh tới, “Bà ơi.”
Những người khác thấy cô, cười bảo: “Hạ Hạ về nghỉ hè đấy à?”
“Hạ Hạ đã lớn thế này rồi, có khi đi ngoài đường tôi cũng không nhận ra.”
“Hạ Hạ càng lớn càng xinh nha.”
“……”
Hết người này đến người khác khen cô, bà nội đứng lên bảo, “Đi thôi, về nhà với bà nào.”
Kỷ Hạ bước tới cầm tay bà, hai người cùng sánh vai đi về.
“Bà ơi, dưa hấu chính chưa ạ? Còn nho thì sao?” Kỷ Hạ vừa đi vừa hỏi.
Bà nội cười dịu dàng, “Sao cháu lại thèm ăn thế, dưa hấu thì chưa nhưng nho chín một ít rồi, quả nào ăn được thì Đông Lịch ăn hết.”
Kỷ Hạ mím môi, cô biết ngay Kỷ Đông Lịch sẽ ăn nho của cô mà, nhưng mà không ngờ thằng nhóc này lại không phần cô quả nào.
“Dạo này ở trường thế nào? Có vất vả không? Có ốm không?” Bà nội chưa bao giờ hỏi tình hình học tập của cô, vì bà cực kì yên tâm, nhưng ngày nào cô cũng học nên sợ cô vất vả.
Kỷ Hạ cười, đáp: “Đều tốt lắm ạ, lần này cháu có giấy khen, về nhà treo đầy trong phòng bà nha.”
“Ai u, tí nữa về nhà, cháu treo lên rồi để bà ngắm nha.” Bà nội cực kì tự hào về cô cháu gái này.
Hai người nói chuyện rồi đi tới nhà từ lúc nào không hay, Kỷ Hạ ngó nhìn nhà thím hai ở bên cạnh, thấy cửa nhà đóng chặt, hỏi: “Thím hai với Đông Lịch đâu ạ?”
“Đông Lịch quấn mẹ nó lắm, đòi đi theo thím cháu.” Bà nội lấy chìa khóa mở cửa nhà.
Trong sân có vài con gà mái đang ăn thóc, bên cạnh có cây hoa quế xanh mơn mởn, giàn nho xanh tươi mát xen kẽ còn mấy chùm nho.
Kỷ Hạ vui vẻ, đây là nơi mà cô vẫn luôn nhớ mong.
“Cháu để đồ xuống đi, bà đi bổ dưa hấu.” Bà nội cười ha hả.
Kỷ Hạ chớp mắt, “Vừa nãy bà bảo không có mà?”
“Có mấy quả chín sớm, bà đưa 2 quả cho thím hai cháu, để lại 1 quả chờ cháu về rồi ăn.” Bà trả lời.
Kỷ Hạ gật đầu, “Vâng, bà đợi cháu cất đồ nhé.”
Trong phòng cô đã được dọn dẹp sạch sẽ, Kỷ Hạ thu dọn đồ đạc của mình rồi đi tới bàn ăn, cô cầm một miếng dưa hấu, quả dưa này rất ngọt, vẫn là dưa hấu nhà trồng ngon nhất.
Chạng vạng tối Kỷ Đông Lịch mới về, cậu nhóc nghe tin Kỷ Hạ về, xách theo một đống đồ ăn chạy tới.
“Chị ơi, chị về rồi à?” Còn chưa thấy bóng dáng mà đã nghe thấy tiếng cậu nhóc rồi.
Kỷ Hạ vén rèm, nhìn cậu nhóc từ trên xuống cười, “Mấy ngày không gặp em lại đen đi rồi.”
Kỷ Đông Lịch để đống đồ ăn vặt lên bàn, cười hì hì: “Chị ơi, đây là quà em tặng chị đó.”
“Có chuyện gì à?” Kỷ Hạ nhìn qua, tự dưng đưa đồ ăn cho cô, nhất định là có vấn đề.
“Táo trên núi chín rồi, ngày mai em với bạn đi hái, chị có đi không?” Kỷ Đông Lịch cười hỏi.
Kỷ Hạ không hứng thú, lắc đầu bảo: “Không đi, chị phải làm bài tập.” Cô còn phải mượn sách lớp 11 của vài người trong thôn, không có thời gian đi chơi.
Kỷ Đông Lịch lại không thất vọng lắm, cậu nhóc bĩu môi, “Lại học suốt ngày học, nghỉ hè mà chị không định chơi mấy ngày à?”
“Chị khuyên em cũng nên làm bài đi, đừng như nghỉ hè năm ngoái, trước mấy ngày khai giảng mới điên cuồng làm bài tập hè.” Kỷ Hạ nghiêm túc nói.
Kỷ Đông Lịch tròn mắt, cười: “Chị không đi cũng được, ngày mai nếu mẹ em hỏi, em sẽ bảo em tới đây học bài.”
“Thảo nào lại mang đồ ăn vặt tới, đây là muốn đút lót trước hả?” Kỷ Hạ bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc.
“Chị ơi, chị giúp em đi mà.” Kỷ Động Lịch ôm tay cô, ánh mắt cầu xin.
Kỷ Hạ nghe cậu nhóc lải nhải không ngừng, vội nói: “Được, chị đồng ý là được chứ gì?”
“Cảm ơn chị nha.” Kỷ Đông Lịch vui sướng, cười nói, “Ngày mai đi hái táo em phần chị một nửa.”
Kỷ Hạ thấy cậu nhóc quá phiền, vẫy tay, “Được rồi được rồi.”
Hôm sau, Kỷ Đông Lịch lừa mẹ cậu nhóc rằng cậu tới nhà bà nội làm bài tập với Kỷ Hạ, rồi cùng đám bạn mình lên núi hái táo. Hơn 4 giờ chiều mới về nhà, cậu nhóc xách một túi táo, rửa vài quả rồi đưa cho bà nội, hy vọng bà sẽ không ‘bán đứng’ mình.
Kỷ Hạ cầm mấy quả khác rồi đem đi rửa, cô ngồi ngoài săn gặm táo, mới ăn được hai miếng thì thím hai tới. Vừa nhìn thấy táo trên bàn, không cần nghe giải thích, thím hai biết ngay là có chuyện gì, cầm chổi đuổi đánh Kỷ Đông Lịch.
“Không chịu học hành mà dám đi chơi, để xem hôm nay mẹ có đánh chết con không?”
“Mẹ con sai rồi mà, mẹ tha cho con đi.”
Bà nội đang quét dọn nhà cửa, dường như đã quen với chuyện này nên chẳng để ý, bà biết có đánh cũng như không. Kỷ Hạ ngồi ăn táo, híp mắt nhìn hai mẹ con đuổi đánh nhau.
Đi hái táo về còn cho cô một nửa nhưng lại bị đánh, cậu em họ này của cô đúng là ngốc nghếch mà.
***
Kỷ Đông Lịch bị mẹ cậu mắng một trận cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu nhóc cầm đống bài tập hè ngồi làm cạnh Kỷ Hạ. Cô cũng không để ý, tập trung làm bài của mình.
Một lúc sau, Kỷ Đông Lịch bắt đầu mất tập trung, ngó đông ngó tây không chịu ngồi yên, Kỷ Hạ không nhịn được nữa.
Cô cau mày nhìn cậu nhóc, “Em ngồi im học bài được không?”
“Em chép đáp án mấy câu này là xong, không phải vắt óc suy nghĩ nữa.” Kỷ Đông Lịch lẩm bẩm, rõ ràng phía sau có đáp án mà vẫn phải tự làm.
“Cứ chép đi, bây giờ chép được lúc đi thi có chép được nữa không?” Kỷ Hạ lườm cậu nhóc.
Kỷ Đông Lịch lẩm bẩm: “Em cũng có muốn vậy đâu…”
“Hai ngày nữa em phải đến trường nhận phiếu điểm đúng không, không biết thím hai có tức giận không nữa.” Kỷ Hạ thâm thúy nói.
Kỷ Đông Lịch nghe thế, sắc mặt thay đổi 180 độ, cậu nhóc nghiêm túc làm bài, mấy ngày nay phải làm mẹ cậu vui vẻ, vậy thì sẽ không đánh cậu đau.
Kỷ Hạ cũng phải về trường lấy phiếu điểm nhưng trước Kỷ Đông Lịch một ngày, lúc cô tới nơi thì đã có nhiều bạn đến, Phó Ninh Tất đang ngồi chỗ của mình.
Cô mới ngồi xuống, Phó Ninh Tất cười tủm tỉm nói chuyện với cô, “Mấy ngày nay ở nhà thấy thế nào?”
Kỷ Hạ khẽ gật đầu, “Nhàn rỗi hết ăn rồi ngủ, trừ có con chim sẻ cứ ríu ra ríu rít bên tai.” Cô không ngờ mình được nghỉ hè, vừa thoát được khỏi Phó Ninh Tất lại tới Kỷ Đông Lịch, làm cô sống không yên.
Phó Ninh Tất kinh ngạc nhìn cô: “Nhà cậu còn nuôi chim sẻ à? Nó như thế nào?”
Kỷ Hạ liếc cậu một cái, không biết cậu ngốc thật hay giả vờ, nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời, “Ờ, chim sẻ cũng giống cậu.”
Phó Ninh Tất sờ mặt mình, không tin nhìn Kỷ Hạ, “Gì cơ? Chẳng lẽ mặt tôi giống chim sẻ à? Đợi tí, để tôi lên mạng xem chim sẻ trông như thế nào.”
Phó Ninh Tất vội vàng cầm điện thoại lên mạng tra, cậu nhìn ảnh con chim sẻ, dần dần lâm vào bi thương khổ cực.
Kỷ Hạ thấy cậu không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn cậu, thấy vẻ mặt khổ sở của Phó Ninh Tất, chỉ thiếu nước viết hai chữ này lên mặt.
“Không phải diện mạo.” Kỷ Hạ cười, giải thích: “Là âm thanh.”
“Ơ?” Phó Ninh Tất lại càng khổ sở, “Giọng nói của tôi khó nghe lắm à?” Phó Ninh Tất bước vào tuổi dậy thì, giọng nói không non nớt như trước nữa, nhưng mọi người đều bảo giọng cậu rất dễ nghe mà.
Càng giải thích càng rối bời, Kỷ Hạ thở dài, đáng lẽ cô không nên nói thế, “Xin lỗi.”
Phó Ninh Tất vẫn chìm trong bi thương nên không nghe thấy cô nói gì, cậu chỉ biết Kỷ Hạ ghét mình.
Ngay cả thầy chủ nhiệm nói gì cậu cũng không rõ, nếu không phải Kỷ Hạ huých vào khuỷu tay thì cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Phó Ninh Tất nhìn phiếu điểm, lại nghe thầy và các bạn vỗ tay tán dương mình, lại thấy không vui vẻ lắm.
Hạng 14, hơn mong đợi của cậu, cũng thuộc top đầu của lớp.
Kỷ Hạ lấy phiếu điểm của mình, cô vẫn xếp thứ nhất, còn nhỏ giọng chúc mừng Phó Ninh Tất nhưng không biết cậu có nghe rõ không.
Thầy giáo phát giấy khen lại nói thêm vài câu mới cho cả lớp về nhà, Kỷ Hạ cất giấy khen và phiếu điểm vào balo, điềm nhiên ra trạm xe bus bắt xe về nhà.
Vừa về tới nơi, Kỷ Hạ nhận được tin nhắn của Phó Ninh Tất: Bởi vì cậu nói thế làm tôi rất đau khổ, vậy nên cậu phải bồi thường.
Kỷ Hạ thấy hơi áy náy, vậy nên rep lại: Bồi thường thế nào?
Phó Ninh Tất: Rất đơn giản, về sau tôi nhắn tin cho cậu thì cậu phải nhắn lại ngay.
Kỷ Hạ thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý.
***
Bởi vì đã đồng ý với Phó Ninh Tất nên kì nghỉ hè này Kỷ Hạ không được yên thân, một bên là Kỷ Đông Lịch, bên còn lại là Phó Ninh Tất làm cô rất đau đầu.
Có lúc cô muốn hai người này gặp nhau, cả hai nói chuyện lải nhải không ngừng, xem ai im lặng trước.
Một tháng nhắn tin liên tục không làm Phó Ninh Tất thoả mãn, cậu bắt đầu gọi điện thoại, mỗi ngày gọi một lần. Lúc nào Kỷ Hạ không nhấc máy thì lại bắt đầu tỏ ra đáng thương. Kỷ Hạ không thấy vẻ mặt cậu, cô lại càng áy náy hơn, lại đồng ý.
Ác mộng chính thức bắt đầu.
“Cậu ăn gì thế? Nghe giòn giòn.” Phó Ninh Tất hỏi.
Kỷ Hạ ngồi ở giữa sân, cô đặt nửa quả dưa hấu lên đùi, tay phải cầm thìa, tay trái cầm điện thoại, bình tĩnh nói: “Dưa hấu.”
“Là dưa hấu nhà trồng à?” Phó Ninh Tất hưng phấn hỏi.
“Ờ.”
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Uây! Tôi cũng muốn ăn!”
“Tự đi mà mua.”
“Quỷ hẹp hòi.” Phó Ninh Tất khẽ nói.
Kỷ Hạ cắn thìa, cô tự hỏi: Cậu ta nghĩ mình không nghe thấy ư?
“Tôi cúp máy đây.” Kỷ Hạ tức giận nói.
Có lúc cô không hiểu, cô nói thế mà Phó Ninh Tất không hiểu sao? Có hôm Phó Ninh Tất gọi tới, cô đặt điện thoại bên cạnh, cô làm bài còn cậu cứ lải nhải không ngừng.
Thỉnh thoảng tốc độ làm bài của cô cũng theo tiết tấu nói chuyện của Phó Ninh Tất, thấy cũng khá thú vị. Dù sao Phó Ninh Tất cũng nói nhiều, mà cô cũng không để bụng.
Tắt điện thoại, Kỷ Hạ lại tiếp tục ăn dưa hấu, bà nội đang ngồi tuốt lúa, hỏi: “Hạ Hạ, bạn cháu gọi à?”
“Vâng.” Kỷ Hạ gật đầu, cô lại nghĩ gì đó, nói tiếp: “Không thân nhau lắm.”
“Nghỉ hè thì đi chơi với bạn đi, đừng cứ ru rú ở nhà, không học 1-2 ngày cũng được.” Bà nội khuyên cô.
Kỷ Hạ ngẫm lại, hình như cô không có bạn thân, cũng chẳng liên lạc với ai, trừ Phó Ninh Tất, căn bản chẳng có ai tìm cô.
“Thi đại học xong rồi tính ạ.” Kỷ Hạ không có tâm trí đi chơi.
Bà nội thở dài, lại càng đau lòng, “Cháu với Đông Lịch khác nhau thật, bù trừ cho nhau được thì tốt.”
Kỷ Hạ cười, cô cũng muốn sống một đời thảnh thơi, vui vẻ vô ưu, nhưng không ai vì cô mà che gió che mưa, cô không muốn bà nội vất vả, chỉ để bản thân chịu khổ một chút.
***
Lần thi này điểm Tiếng Anh của Phó Ninh Tất rất cao, còn hơn Kỷ Hạ, cậu cảm thấy rất hạnh diện, gọi điện khoe với cô, hoặc là gửi ảnh bài tập hè của mình cho cô.
Kỷ Hạ thấy cậu khoe khoang cũng chẳng nói gì, cứ kệ cậu muốn làm gì thì làm.
Kỷ Đông Lịch làm bài xong thì cầm điện thoại của Kỷ Hạ chơi. Điện thoại cô tuy cũ, nhưng có trò Snake Xenzia kinh điển.
Trò này chơi rất tốn thời gian, lại dễ gây nghiện. Kỷ Đông Lịch đã quen thao tác cơ bản, con rắn của cậu mới đâm vào tường thì có tin nhắn gửi tới.
Cậu nhóc ngẩng đầu: “Chị ơi, có người tên Phó Ninh Tất nhắn tin cho chị nè.”
“Nhắn gì?” Kỷ Hạ đang làm bài, hỏi.
Kỷ Đông Lịch mở ra xem, nói: “Hỏi chị đang làm gì thế?”
“Em nhắn lại là chị đang làm bài tập, rất bận.” Kỷ Hạ không do dự, bảo.
Kỷ Đông Lịch giúp cô trả lời, cậu nhóc suy nghĩ về cái tên này, càng nghĩ càng thấy không ổn: “Đây là tên con trai ạ?”
“Ừ.”
“Hai người không yêu nhau đấy chứ?” Kỷ Đông Lịch kinh ngạc hỏi.
Kỷ Hạ nhìn Kỷ Đông Lịch, bảo cậu nhóc ngậm miệng vào, rồi trả lời: “Bạn cùng bàn của chị, em nghĩ linh tinh cái gì thế?”
“Nhưng trước đây chị có bao giờ nhắn tin với bạn nam nào đâu, anh ấy là ai ạ? Chị nói đi, em không nói cho ai biết đâu.” Kỷ Đông Lịch hóng chuyện.
Kỷ Hạ lườm cậu nhóc, nói: “Cậu ấy là một người rất phiền.”
—