Chương 2
Trì Uyên còn chưa biết người con trai nhìn nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi này tên Hàng Tuyên, anh còn tưởng bản thân đi lộn nhà.“Xin chào, cho tôi hỏi…” Trì Uyên nhìn xung quanh, chắc chắn đây là nơi anh ở mười mấy năm, trước khi rời vùng quê này, “Cho hỏi, cậu là?”Hàng Tuyên đứng cạnh giếng, mặc một cái áo bông cũ kỹ có vài chỗ vá, bộ đồ màu tối làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhợt nhạt, trên tay xách một thùng nước làm cho cổ tay càng thêm gầy guộc đáng thương, bàn tay đỏ bừng vì lạnh.Hàng Tuyên hơi hé miệng, mắc cỡ ậm ừ, nói “Em… Em tên là, là Hàng Tuyên.”Trì Uyên nhíu mày, có linh cảm không tốt, anh lướt qua Hàng Tuyên, trên tay xách bao lớn bao nhỏ bước vô nhà kêu lên, “Cha? Dì Trương?”Dì Trương ra đón anh, đây là người phụ nữ cha anh sống chung, sau khi mẹ anh qua đời. Nơi vùng núi lạc hậu này, không để ý tới việc xin giấy chứng nhận kết hôn, đưa vài con trâu lại thêm một hai vạn, vậy là thành người một nhà.Trì Uyên nhìn dì Trương hỏi “Cha con đâu?”“Cha con qua nhà hàng xóm rồi, hai ngày nay tâm trạng ông ấy tốt!” Dì Trương lấy bao lớn bao nhỏ trong tay anh, đưa Trì Uyên vào trong sưởi ấm, “Người đứng bên ngoài, con thấy rồi phải không, chính là đứa nhỏ của thôn kế bên, nổi tiếng nhất làng mình.”Trì Uyên: “……”Dì Trương thấy Trì Uyên ăn mặc chỉnh tề, trên cổ tay còn đeo đồng hồ đắt tiền, trong lòng càng hãnh diện, “Cha con cho người ta năm vạn, còn tặng thêm năm con heo con, hai con nghé, mới cưới được người về cho con, tốn rất nhiều công sức. Nhà ai mà có con trai, đều muốn rước nó về!”Trì Uyên giận run tay, tức muốn hộc máu.Dì Trương còn tự hào, vội vàng đi tới mở quà của Trì Uyên mang về, theo bà thì đây đều là những thứ tốt nhất, Trì Uyên không nói với bà nữa, ra sân trước hút hai điếu thuốc.Vì lạnh nên Hàng Tuyên phải hà hơi xoa xoa tay, nghe thấy động tĩnh sau lưng, vội vàng xoay người, nhìn Trì Uyên với ánh mắt không mấy thiện cảm.Trì Uyên xua khói, hỏi, “Lúc nãy cậu có nói cậu tên gì?”“Hàng Tuyên.”“Là hai chữ nào?”“Hàng trong Châu hàng, Tuyên… Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra Tuyên*.”* 杭州的杭,宣…心照不宣的宣。Tốt lắm, tạm thời coi như không phải không biết chữ.Nhưng Trì Uyên vẫn phiền muộn, “Bao nhiêu tuổi rồi?”Hàng Tuyên không được tự nhiên, “22.”“22?” Trì Uyên cho rằng cậu chỉ mới 18 19, “Tại sao không ra ngoài đi học?”Hàng Tuyên mím đôi môi trở nên trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, “Trong nhà còn có em trai, phải nhường cho em trai đi học.”Yên tĩnh.Trì Uyên hít sâu một hơi, cũng có chút nói không nên lời, anh hỏi, “Cậu… Có thể sinh con?”Khuôn mặt nhỏ của Hàng Tuyên ban đầu là tái nhợt, lại từ từ ửng đỏ, cậu gật đầu, “Có thể.”Được rồi, bây giờ anh đã hiểu rõ.