Chương : 19
Chẳng phải người ta thường nói nhuận vật tế vô thanh sao. Chỉ cần nàng lặng lẽ ở bên cạnh quan tâm hắn một chút, lại cho hắn cảm giác ấm áp của người thân, bỗng nhiên một ngày trong lòng hắn sẽ nhận ra, ai nha, Tam muội muội của ta thật biết quan tâm đến ta.
Người ca ca như ta sau này phải đối xử thật tốt với người muội muội này, không thể làm hại muội ấy nha.
Chỉ vì cái suy nghĩ này, Lý Lệnh Uyển lại càng thêm đắc ý. Ân, nàng cảm thấy bản thân mình thật thông minh nha.
( Editor: Nhuận vật tế vô thanh ý chỉ sự diễn biến tự nhiên âm thầm sẽ ảnh hưởng tới sự vật sự việc nào đó)
Nhưng nếu muốn đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên để cùng hắn hàn huyên tâm sự thâu đêm, chẳng phải nàng nên tìm cách lừa gạt lão thái thái, đừng để bà sai người đưa nàng trở về sao?
Vì thế nàng càng kiên trì nói với Dương Thị, nàng có thể cùng nha hoàn của mình đi trở về tiểu viện, cũng may Dương Thị không miễn cưỡng nàng thêm nữa.
Dù sao hôm nay cũng là đêm trừ tịch, bên trong phủ nơi nơi đều thắp đèn sáng trưng, bên cạnh Lý Lệnh Uyển còn có nha hoàn Tiểu Phiến nên lão thái thái cũng yên tâm hơn phần nào.
Cho nên bà liền dặn dò Lý Lệnh Uyển phải thật cẩn thận không nên đi lung tung sợ nàng lại bị nhiễm lạnh.
Lý Lệnh Uyển ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó Tiểu Phiền liền khoác áo choàng màu hồng có hoa văn lên người nàng, cổ áo choàng được làm từ lông hồ ly màu trắng tinh.
Tiểu Phiến cầm đèn lồng trong tay cùng nàng rời khỏi khỏi Thế An Đường. Lúc này nàng bảo Tiểu Phiến đưa nàng đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Trên đường đã bị tuyết phủ đầy, nàng đi khoảng một nén nhang thì cũng đã đến được nơi ở của hắn.
Nàng đứng trước bậc thềm cả người đều lạnh đến phát run, nàng xoa tay để lên miệng thổi từng luồng khí ấm áp vào, rồi giơ tay gõ cửa.
Chỉ là gõ cửa mãi lại không thấy có người đến mở, Lý Lệnh Uyển nghi hoặc rốt cuộc chuyện này là thế nào, chẳng phải mấy ngày nay nàng vẫn luôn cố tình để Lý Duy Nguyên biết nàng đang âm thầm quan tâm hắn sao.
Hơn nữa theo như lời Tiểu Phiến nói, mỗi lần Tiểu Phiến đưa than củi đến Lý Duy Nguyên đều nhận lấy. Vậy cũng đồng nghĩa, trong lòng hắn ít nhiều gì đã không còn ghét nàng như ngày xưa. Nhưng bây giờ tại sao hắn vẫn không chịu mở cửa cho nàng?
Nàng quyết định đứng yên trước cửa, trong đầu cứ mãi suy nghĩ chuyện này. Bỗng nhiên nàng nghe thấy phía sau truyền tới tiếng kẽo kẹt kéo. Nàng vội xoay người nhìn lại.
Nơi này hẻo lánh xung quanh cũng không treo một cái đèn lồng nào. Nhưng cũng may nhờ chút ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lồng trong tay nàng chiếu từ lớp tuyết dày kia, chỉ cần liếc mắt một cái nàng đã phát hiện người đang tiền đến đây chính là Lý Duy Nguyên.
Trong tay hắn không cầm đèn lồng cũng không mang theo dù, hắn cúi đầu đi trên lớp tuyết dày, phía sau lại là cái bóng cô độc của hắn in trên tuyết.
Những bông tuyết rơi trên người hắn dường như muốn đem hắn và tuyết hoà thành một.
Giờ phút này trong lòng Lý Lệnh Uyển giống như có hàng ngàn con dao đang hung hăng đâm vào, nàng cảm thấy Lý Duy Nguyên thật sự rất đáng thương. Mỗi giờ mỗi phút trong tâm tư nàng đều cảm thấy áy náy với hắn.
Ngay sau đó, nàng đứng trên bậc thềm mở miệng gọi hắn: " Ca ca."
Tuy rằng gió tuyết thổi rất lớn nhưng giọng nói mềm mại của nàng xuyên qua những tiếng gió đang gào thét, thật rõ ràng truyền đến tai Lý Duy Nguyên. Đột nhiên hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
*
Từ lúc Lý Duy Nguyên được sinh ra trên đời này, hắn chỉ có thể nhìn thấy những người thân xung quanh mình tất cả đều cười nói, hoà thuận vui vẻ với nhau.
Nhưng riêng chỉ có hắn vẫn cô độc đứng nhìn bọn họ, chẳng ai nói chuyện với hắn, cũng chẳng ai quan tâm hắn.
Thậm chí ánh mắt bọn họ khi nhìn hắn đều thể hiện sự khinh thường cùng chán ghét, giống như nói với hắn rằng tại sao ngươi còn đứng ở đây mau tránh xa chúng ta ra.
Thật đáng buồn, hắn cúi đầu nở một nụ cười nhạt nhẽo, trong mắt bọn họ hắn là cái gì cơ chứ, tại sao còn không biết thân biết phận mà tránh đi đi? Đứng ở đây để khiến người khác càng thêm chán ghét sao?
Chỉ là lúc hắn muốn nhấc chân rời đi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Lệnh Uyển một chút.
Nàng đang mặc trên người áo choàng thêu hoa đỏ thắm lại đứng ở phía sau Chu Thị, nàng đang nhìn Chu Thị chơi mạt chược, vẻ mặt nàng đầy hứng thú chẳng có chút gì muốn nhìn đến hắn cả.
Lý Duy Nguyên cũng không hiểu tại sao trong lòng mình lại có chút khó chịu, cùng tức giận.
Quả nhiên mấy ngày trước nàng đối xử tốt với hắn thì ra chỉ là cố ý muốn tiếp cận hắn mà thôi. Giống như lúc này ánh mắt của nàng chưa bao giờ hướng về hắn dù chỉ một lần.
Nếu nàng đã muốn quan tâm hắn, thì nàng chỉ có thể toàn tâm toàn ý quan tâm mình hắn mà thôi.
Ánh mắt nàng lúc nào cũng phải nhìn về phía hắn, hắn không cho phép nàng nhìn bất cứ người nào khác.
Nhưng hiện tại thì sao, chẳng phải nàng vẫn luôn chú ý đến người khác không hề để tâm tới hắn dù chỉ một lần, rốt cuộc trong lòng nàng hắn là cái gì?
Lý Duy Nguyên căm giận xoay người rời khỏi Thế An Đường. Hành lang bên ngoài đều treo lồng đèn đỏ thắm chiếu lên nền tuyết. Xung quanh còn có các nha hoàn và vú già đi tới đi lui nói cười rôm rả.
Lý Duy Nguyên chậm rãi đi về phía tiểu viện của mình, bây giờ trong nội tâm hắn đã lạnh giá chẳng còn trông chờ vào điều gì nữa.
Khắp nơi trong Lý phủ này đều náo nhiệt, nhưng ở nơi náo nhiệt nhất thì chẳng có chút quan hệ nào đến hắn.
Chẳng có người quan tâm hắn, cũng chẳng có người để ý hắn đã rời đi.
Trong lòng hắn liền nghĩ tới Đỗ Thị, dù sao Đỗ Thị cũng là mẫu thân ruột thịt của mình, trong đêm đoàn viên này hắn nên đến thăm Đỗ Thị một chút, cùng Đỗ Thị đón năm mới, chắc sẽ khiến trái tim của Đỗ Thị có vài phần thương tiếc đến người làm nhi tử như hắn chăng.
Nhưng thật sự đáng tiếc điều đó làm sao có thể xảy ra. Ngày phụ thân và mẫu thân của Đổ Thị chết cũng chính là ngày lễ đoàn viên này, chỉ để lại một mình nàng ta sống trơ trọi trên đời.
Mà người hại chết gia đình nàng ta lại chính là người trong gia đình chồng. Còn cái đứa nhi tử này có được là do khi nàng ta sống ở am ni cô, bị người khác làm nhục mà có nó sao.
Trong lòng Đỗ Thị vô cùng uất hận nhưng lại không có chỗ phát tiết, vì vậy khi nhìn thấy Lý Duy Nguyên đến thăm mình, nàng ta liền dùng giá nến đâm vào người hắn giống như phát điên mà đánh hắn.
Lý Duy Nguyên cũng không trốn tránh. Nội tâm hắn càng thêm lạnh lẽo, hắn chỉ đứng yên ở đó mặc cho Đỗ Thị tuỳ ý hành hạ mình.
Chờ khi Đỗ Thị đánh xong cũng đã mệt mỏi, nàng ta liền ngồi trên mặt đất thở dốc, Lý Duy Nguyên lạnh lùng nhìn nàng ta, hắn không nói một câu liền xoay người bước ra khỏi tiểu viện.
Khi ra khỏi tiểu hắn mới phát hiện tuyết rơi càng ngày càng nhiều. Hắn chợt tỉnh ngộ, trong trời đất bao la rộng lớn này hắn chỉ là một kẻ cô độc đáng thương mà thôi.
Nếu bây giờ hắn chết ở nơi đây, chỉ sợ chẳng một ai vì hắn mà rơi lệ, hay đúng hơn cũng sẽ không ai biết hắn đã mất đi.
Lúc này hắn thực sự đã nản lòng nhưng hắn vẫn cười nhạt. Sau đó hắn thất tha thất thiểu bước đi lẻ loi trong tuyết lớn, hướng về phía tiểu viện của mình.
Nhưng lúc này hắn nghe trong gió tuyết có tiếng người gọi hắn: " Ca ca"
Hắn ngẩng đầu nhìn qua liền thấy Lý Lệnh Uyển đang đứng trên bậc thềm trước cửa tiểu viện của mình.
Tuyết bay đầy trời trong tay nàng đèn lồng sáng chói là thứ ánh sáng duy nhất trong bóng đêm vô tận này.
Lý Duy Nguyên dừng bước. Lý Lệnh Uyển vẫn đang chờ hắn bước tới đây, nhưng tại sao khi hắn nghe nàng kêu như vậy liền đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, dường như hắn không có ý muốn tiến đến đây.
Không sao, không sao hết. Nếu ngươi không muốn tiến đến thì ta đây liền đi qua đó.
Lý Lệnh Uyển tự an ủi chính mình, sau đó nàng bước hai bước xuống bậc thềm, tay cầm đèn tú cầu lưu ly, chân đi không vững trên đường tuyết tiến về phía Lý Duy Nguyên.
Thấy sắp đến gần nàng dừng lại trước mặt Lý Duy Nguyên, ngẩng đầu tươi cười nhìn hắn, lại nhẹ giọng gọi: " Ca ca."
Vẻ mặt Lý Duy Nguyên không hề thể hiện cảm xúc gì, hắn chỉ yên lặng nhìn Lý Lệnh Uyển.
Nàng có làn da trắng nỏn, mắt phượng mày ngài khi cười lên thật xinh đẹp lại vô cùng động lòng người, làm người khác vừa nhìn thấy chẳng thể quên được.
Nhưng chỉ là nụ cười này của nàng cũng không phải vì hắn mà nở rộ. Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn đã từng nhìn thấy nàng cười như vậy với rất nhiều người.
Trong nội tâm hắn lại càng hiểu rõ, Lý Lệnh Uyển ở trước mặt hắn thì tươi cười nhưng sau lưng hắn rốt cuộc nàng toan tính điều gì thì làm sao hắn biết được?
Vừa rồi khi hắn nhìn thấy nàng tuy cũng có chút kinh ngạc cùng vui sướng như chỉ trong khoảnh khắc đều tan biến.
Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, nơi hành lang hoa viên treo những chiếc đèn lồng lộng lẫy, hắn nói năng cứng nhắc với nàng: " Ngươi đến đây làm gì?"
" Ca ca" trên mặt Lý Lệnh Uyển vẫn là nụ cười xán lạn, giọng nói cũng ấm áp không hề bị cơn gió Bắc lạnh thấu xương kia mà thay đổi, " Muội đến đây để cùng huynh thức đêm đón năm mới."
Trong lòng hắn dù có chán ghét thế nào nhưng vẫn bị những lời nói này làm cho lay động một chút.
Nhưng Lý Duy Nguyên vẫn không nhìn đến nàng, ánh mắt hắn hướng về phía xa xa kia, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: " Ta không cần. Cút ngay"
Người này đúng là ngọt không chịu mà mặn cũng không chịu luôn.
Nhưng làm sao Lý Lệnh Uyển có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Vì thế nàng càng cười tươi hơn, thậm chí là bước một bước đến gần hắn, cười nói: " Ca ca, một mình huynh thức đêm như vậy sẽ rất nhàm chán. Hãy để muội ở cùng với huynh nha."
" Ta không cần." Vẫn là câu trả lời cứng nhắc kia. Ít nhất lần này so với lần trước chỉ là thiếu đi hai chữ cút ngay mà thôi.
Nhưng như vậy cũng chứng minh trong lòng hắn đối với nàng đã bắt đầu rung động có đúng không?
Lý Lệnh Uyển lại tự an ủi chính mình, sau đó nàng hơi nghiêng đầu, trên mặt nụ cười cũng biến mất, giọng nói có chút nghẹn ngào: " Ca ca, muội mới từ chỗ của tổ mẫu đi đến đây, trong lòng rất lo lắng cho huynh, sợ huynh ở một mình sẽ buồn tẻ. Cho nên muội vội đến đây tìm huynh còn đứng trước cửa viện đợi huynh rất lâu, chỉ vì muốn đến gặp huynh mà thôi. Ca ca, huynh thật sự chán ghét muội đến vậy sao? Huynh cũng không muốn muội đến đây tìm huynh như thế sao?"
Nói xong nàng lại tỏ vẻ như mình muốn khóc, nàng chỉ là một đứa nhóc tám tuổi mà thôi, giả đáng thương thì có làm sao.
Chắc chắn khi người khác nhìn thấy mà không để tâm mới là chuyện lạ. Nàng không tin Lý Duy Nguyên là con người có ý chi sắt đá nhìn cảnh tưởng như thế này mà sẽ không mềm lòng.
- ------------///--------
Tội nghiệp anh Nguyên quá?? bị mẹ ruột hành hạ như thế cơ mà, nhưng không sao đâu đã có bé Uyển tới sưởi ấm cho con tim giá băng của anh.❤️❤️
Người ca ca như ta sau này phải đối xử thật tốt với người muội muội này, không thể làm hại muội ấy nha.
Chỉ vì cái suy nghĩ này, Lý Lệnh Uyển lại càng thêm đắc ý. Ân, nàng cảm thấy bản thân mình thật thông minh nha.
( Editor: Nhuận vật tế vô thanh ý chỉ sự diễn biến tự nhiên âm thầm sẽ ảnh hưởng tới sự vật sự việc nào đó)
Nhưng nếu muốn đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên để cùng hắn hàn huyên tâm sự thâu đêm, chẳng phải nàng nên tìm cách lừa gạt lão thái thái, đừng để bà sai người đưa nàng trở về sao?
Vì thế nàng càng kiên trì nói với Dương Thị, nàng có thể cùng nha hoàn của mình đi trở về tiểu viện, cũng may Dương Thị không miễn cưỡng nàng thêm nữa.
Dù sao hôm nay cũng là đêm trừ tịch, bên trong phủ nơi nơi đều thắp đèn sáng trưng, bên cạnh Lý Lệnh Uyển còn có nha hoàn Tiểu Phiến nên lão thái thái cũng yên tâm hơn phần nào.
Cho nên bà liền dặn dò Lý Lệnh Uyển phải thật cẩn thận không nên đi lung tung sợ nàng lại bị nhiễm lạnh.
Lý Lệnh Uyển ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó Tiểu Phiền liền khoác áo choàng màu hồng có hoa văn lên người nàng, cổ áo choàng được làm từ lông hồ ly màu trắng tinh.
Tiểu Phiến cầm đèn lồng trong tay cùng nàng rời khỏi khỏi Thế An Đường. Lúc này nàng bảo Tiểu Phiến đưa nàng đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Trên đường đã bị tuyết phủ đầy, nàng đi khoảng một nén nhang thì cũng đã đến được nơi ở của hắn.
Nàng đứng trước bậc thềm cả người đều lạnh đến phát run, nàng xoa tay để lên miệng thổi từng luồng khí ấm áp vào, rồi giơ tay gõ cửa.
Chỉ là gõ cửa mãi lại không thấy có người đến mở, Lý Lệnh Uyển nghi hoặc rốt cuộc chuyện này là thế nào, chẳng phải mấy ngày nay nàng vẫn luôn cố tình để Lý Duy Nguyên biết nàng đang âm thầm quan tâm hắn sao.
Hơn nữa theo như lời Tiểu Phiến nói, mỗi lần Tiểu Phiến đưa than củi đến Lý Duy Nguyên đều nhận lấy. Vậy cũng đồng nghĩa, trong lòng hắn ít nhiều gì đã không còn ghét nàng như ngày xưa. Nhưng bây giờ tại sao hắn vẫn không chịu mở cửa cho nàng?
Nàng quyết định đứng yên trước cửa, trong đầu cứ mãi suy nghĩ chuyện này. Bỗng nhiên nàng nghe thấy phía sau truyền tới tiếng kẽo kẹt kéo. Nàng vội xoay người nhìn lại.
Nơi này hẻo lánh xung quanh cũng không treo một cái đèn lồng nào. Nhưng cũng may nhờ chút ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lồng trong tay nàng chiếu từ lớp tuyết dày kia, chỉ cần liếc mắt một cái nàng đã phát hiện người đang tiền đến đây chính là Lý Duy Nguyên.
Trong tay hắn không cầm đèn lồng cũng không mang theo dù, hắn cúi đầu đi trên lớp tuyết dày, phía sau lại là cái bóng cô độc của hắn in trên tuyết.
Những bông tuyết rơi trên người hắn dường như muốn đem hắn và tuyết hoà thành một.
Giờ phút này trong lòng Lý Lệnh Uyển giống như có hàng ngàn con dao đang hung hăng đâm vào, nàng cảm thấy Lý Duy Nguyên thật sự rất đáng thương. Mỗi giờ mỗi phút trong tâm tư nàng đều cảm thấy áy náy với hắn.
Ngay sau đó, nàng đứng trên bậc thềm mở miệng gọi hắn: " Ca ca."
Tuy rằng gió tuyết thổi rất lớn nhưng giọng nói mềm mại của nàng xuyên qua những tiếng gió đang gào thét, thật rõ ràng truyền đến tai Lý Duy Nguyên. Đột nhiên hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
*
Từ lúc Lý Duy Nguyên được sinh ra trên đời này, hắn chỉ có thể nhìn thấy những người thân xung quanh mình tất cả đều cười nói, hoà thuận vui vẻ với nhau.
Nhưng riêng chỉ có hắn vẫn cô độc đứng nhìn bọn họ, chẳng ai nói chuyện với hắn, cũng chẳng ai quan tâm hắn.
Thậm chí ánh mắt bọn họ khi nhìn hắn đều thể hiện sự khinh thường cùng chán ghét, giống như nói với hắn rằng tại sao ngươi còn đứng ở đây mau tránh xa chúng ta ra.
Thật đáng buồn, hắn cúi đầu nở một nụ cười nhạt nhẽo, trong mắt bọn họ hắn là cái gì cơ chứ, tại sao còn không biết thân biết phận mà tránh đi đi? Đứng ở đây để khiến người khác càng thêm chán ghét sao?
Chỉ là lúc hắn muốn nhấc chân rời đi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Lệnh Uyển một chút.
Nàng đang mặc trên người áo choàng thêu hoa đỏ thắm lại đứng ở phía sau Chu Thị, nàng đang nhìn Chu Thị chơi mạt chược, vẻ mặt nàng đầy hứng thú chẳng có chút gì muốn nhìn đến hắn cả.
Lý Duy Nguyên cũng không hiểu tại sao trong lòng mình lại có chút khó chịu, cùng tức giận.
Quả nhiên mấy ngày trước nàng đối xử tốt với hắn thì ra chỉ là cố ý muốn tiếp cận hắn mà thôi. Giống như lúc này ánh mắt của nàng chưa bao giờ hướng về hắn dù chỉ một lần.
Nếu nàng đã muốn quan tâm hắn, thì nàng chỉ có thể toàn tâm toàn ý quan tâm mình hắn mà thôi.
Ánh mắt nàng lúc nào cũng phải nhìn về phía hắn, hắn không cho phép nàng nhìn bất cứ người nào khác.
Nhưng hiện tại thì sao, chẳng phải nàng vẫn luôn chú ý đến người khác không hề để tâm tới hắn dù chỉ một lần, rốt cuộc trong lòng nàng hắn là cái gì?
Lý Duy Nguyên căm giận xoay người rời khỏi Thế An Đường. Hành lang bên ngoài đều treo lồng đèn đỏ thắm chiếu lên nền tuyết. Xung quanh còn có các nha hoàn và vú già đi tới đi lui nói cười rôm rả.
Lý Duy Nguyên chậm rãi đi về phía tiểu viện của mình, bây giờ trong nội tâm hắn đã lạnh giá chẳng còn trông chờ vào điều gì nữa.
Khắp nơi trong Lý phủ này đều náo nhiệt, nhưng ở nơi náo nhiệt nhất thì chẳng có chút quan hệ nào đến hắn.
Chẳng có người quan tâm hắn, cũng chẳng có người để ý hắn đã rời đi.
Trong lòng hắn liền nghĩ tới Đỗ Thị, dù sao Đỗ Thị cũng là mẫu thân ruột thịt của mình, trong đêm đoàn viên này hắn nên đến thăm Đỗ Thị một chút, cùng Đỗ Thị đón năm mới, chắc sẽ khiến trái tim của Đỗ Thị có vài phần thương tiếc đến người làm nhi tử như hắn chăng.
Nhưng thật sự đáng tiếc điều đó làm sao có thể xảy ra. Ngày phụ thân và mẫu thân của Đổ Thị chết cũng chính là ngày lễ đoàn viên này, chỉ để lại một mình nàng ta sống trơ trọi trên đời.
Mà người hại chết gia đình nàng ta lại chính là người trong gia đình chồng. Còn cái đứa nhi tử này có được là do khi nàng ta sống ở am ni cô, bị người khác làm nhục mà có nó sao.
Trong lòng Đỗ Thị vô cùng uất hận nhưng lại không có chỗ phát tiết, vì vậy khi nhìn thấy Lý Duy Nguyên đến thăm mình, nàng ta liền dùng giá nến đâm vào người hắn giống như phát điên mà đánh hắn.
Lý Duy Nguyên cũng không trốn tránh. Nội tâm hắn càng thêm lạnh lẽo, hắn chỉ đứng yên ở đó mặc cho Đỗ Thị tuỳ ý hành hạ mình.
Chờ khi Đỗ Thị đánh xong cũng đã mệt mỏi, nàng ta liền ngồi trên mặt đất thở dốc, Lý Duy Nguyên lạnh lùng nhìn nàng ta, hắn không nói một câu liền xoay người bước ra khỏi tiểu viện.
Khi ra khỏi tiểu hắn mới phát hiện tuyết rơi càng ngày càng nhiều. Hắn chợt tỉnh ngộ, trong trời đất bao la rộng lớn này hắn chỉ là một kẻ cô độc đáng thương mà thôi.
Nếu bây giờ hắn chết ở nơi đây, chỉ sợ chẳng một ai vì hắn mà rơi lệ, hay đúng hơn cũng sẽ không ai biết hắn đã mất đi.
Lúc này hắn thực sự đã nản lòng nhưng hắn vẫn cười nhạt. Sau đó hắn thất tha thất thiểu bước đi lẻ loi trong tuyết lớn, hướng về phía tiểu viện của mình.
Nhưng lúc này hắn nghe trong gió tuyết có tiếng người gọi hắn: " Ca ca"
Hắn ngẩng đầu nhìn qua liền thấy Lý Lệnh Uyển đang đứng trên bậc thềm trước cửa tiểu viện của mình.
Tuyết bay đầy trời trong tay nàng đèn lồng sáng chói là thứ ánh sáng duy nhất trong bóng đêm vô tận này.
Lý Duy Nguyên dừng bước. Lý Lệnh Uyển vẫn đang chờ hắn bước tới đây, nhưng tại sao khi hắn nghe nàng kêu như vậy liền đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, dường như hắn không có ý muốn tiến đến đây.
Không sao, không sao hết. Nếu ngươi không muốn tiến đến thì ta đây liền đi qua đó.
Lý Lệnh Uyển tự an ủi chính mình, sau đó nàng bước hai bước xuống bậc thềm, tay cầm đèn tú cầu lưu ly, chân đi không vững trên đường tuyết tiến về phía Lý Duy Nguyên.
Thấy sắp đến gần nàng dừng lại trước mặt Lý Duy Nguyên, ngẩng đầu tươi cười nhìn hắn, lại nhẹ giọng gọi: " Ca ca."
Vẻ mặt Lý Duy Nguyên không hề thể hiện cảm xúc gì, hắn chỉ yên lặng nhìn Lý Lệnh Uyển.
Nàng có làn da trắng nỏn, mắt phượng mày ngài khi cười lên thật xinh đẹp lại vô cùng động lòng người, làm người khác vừa nhìn thấy chẳng thể quên được.
Nhưng chỉ là nụ cười này của nàng cũng không phải vì hắn mà nở rộ. Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn đã từng nhìn thấy nàng cười như vậy với rất nhiều người.
Trong nội tâm hắn lại càng hiểu rõ, Lý Lệnh Uyển ở trước mặt hắn thì tươi cười nhưng sau lưng hắn rốt cuộc nàng toan tính điều gì thì làm sao hắn biết được?
Vừa rồi khi hắn nhìn thấy nàng tuy cũng có chút kinh ngạc cùng vui sướng như chỉ trong khoảnh khắc đều tan biến.
Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, nơi hành lang hoa viên treo những chiếc đèn lồng lộng lẫy, hắn nói năng cứng nhắc với nàng: " Ngươi đến đây làm gì?"
" Ca ca" trên mặt Lý Lệnh Uyển vẫn là nụ cười xán lạn, giọng nói cũng ấm áp không hề bị cơn gió Bắc lạnh thấu xương kia mà thay đổi, " Muội đến đây để cùng huynh thức đêm đón năm mới."
Trong lòng hắn dù có chán ghét thế nào nhưng vẫn bị những lời nói này làm cho lay động một chút.
Nhưng Lý Duy Nguyên vẫn không nhìn đến nàng, ánh mắt hắn hướng về phía xa xa kia, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: " Ta không cần. Cút ngay"
Người này đúng là ngọt không chịu mà mặn cũng không chịu luôn.
Nhưng làm sao Lý Lệnh Uyển có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Vì thế nàng càng cười tươi hơn, thậm chí là bước một bước đến gần hắn, cười nói: " Ca ca, một mình huynh thức đêm như vậy sẽ rất nhàm chán. Hãy để muội ở cùng với huynh nha."
" Ta không cần." Vẫn là câu trả lời cứng nhắc kia. Ít nhất lần này so với lần trước chỉ là thiếu đi hai chữ cút ngay mà thôi.
Nhưng như vậy cũng chứng minh trong lòng hắn đối với nàng đã bắt đầu rung động có đúng không?
Lý Lệnh Uyển lại tự an ủi chính mình, sau đó nàng hơi nghiêng đầu, trên mặt nụ cười cũng biến mất, giọng nói có chút nghẹn ngào: " Ca ca, muội mới từ chỗ của tổ mẫu đi đến đây, trong lòng rất lo lắng cho huynh, sợ huynh ở một mình sẽ buồn tẻ. Cho nên muội vội đến đây tìm huynh còn đứng trước cửa viện đợi huynh rất lâu, chỉ vì muốn đến gặp huynh mà thôi. Ca ca, huynh thật sự chán ghét muội đến vậy sao? Huynh cũng không muốn muội đến đây tìm huynh như thế sao?"
Nói xong nàng lại tỏ vẻ như mình muốn khóc, nàng chỉ là một đứa nhóc tám tuổi mà thôi, giả đáng thương thì có làm sao.
Chắc chắn khi người khác nhìn thấy mà không để tâm mới là chuyện lạ. Nàng không tin Lý Duy Nguyên là con người có ý chi sắt đá nhìn cảnh tưởng như thế này mà sẽ không mềm lòng.
- ------------///--------
Tội nghiệp anh Nguyên quá?? bị mẹ ruột hành hạ như thế cơ mà, nhưng không sao đâu đã có bé Uyển tới sưởi ấm cho con tim giá băng của anh.❤️❤️