Chương : 36
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dẫu gì anh liều mạng đẩy tiến độ cũng không phải vì bọn họ.
***
Khoảng cách Liang về nước còn 24 ngày, trò chơi Người Bảo Vệ của nhóm Lạc Tiêu Châu Du và gia quyến vẫn đang được tiến hành vô cùng sôi nổi.
Rõ ràng thông tin đã bị rò rỉ, nhưng các thành viên vẫn nghiêm túc tham gia cái trò như trẻ con mẫu giáo trốn tìm này, khiến Cố Nghi Lạc, người đang tìm mọi cách thu thập tin tình báo, cảm thấy quan ngại vì mình làm rối loạn trật tự công cộng.
Bảo bối của Lương Đống: Hôm nay lại có bạn bị bại lộ ở chỗ tui
Lư Tiêu Địch: Ồ?
Tưởng Du: Ồ
Bảo bối của Lương Đống: Mấy người không hiếu kỳ à?
Anh rể: Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết
Bành Châu: [ yên lặng nhấc tay.gif]
Tưởng Du: ?
Bành Châu: [ buông tay xuống.gif ]
Ông xã của Cố Nghi Lạc: Hiếu kì
Bảo bối của Lương Đống: Anh nói cho em biết anh đang bảo vệ ai trước đã [cười xấu xa.gif]
Ông xã của Cố Nghi Lạc: Vậy thôi
Bảo bối của Lương Đống: Hu hu hu hu đã nói là bé cưng của nhóm cơ mà
Tưởng Du: Bị cát của nhóm thì có
(*) Ở đây Lạc Lạc nói em ấy là “quần sủng” (群宠), nghĩa là người được sủng ái nhất nhóm; Còn Du Du thì bảo là “quần khi” (群欺), 欺là bắt nạt ức hiếp =))))))
Bảo bối của Lương Đống: @Lư Tiêu Địch Chị ơi có khi nào chị bỏ sót em không, sao em cảm giác em không có Người Bảo Vệ thế TAT
Lư Tiêu Địch: Em có!
Bảo bối của Lương Đống: Người Bảo Vệ thân yêu của tớ, lẽ nào bạn nhìn nhầm tên, đi bảo vệ người khác mất rồi? TAT
Buổi tập luyện ban chiều của dàn nhạc bị hủy do nhạc trưởng có việc đột xuất, Cố Nghi Lạc và Bành Châu đi xem dàn nhạc hàng xóm tập một lát, rồi bá vai bá cổ nhau đi tìm thầy Tony.
Lần này là Bành Châu cắt tóc, Cố Nghi Lạc đề cử màu đỏ cho cậu chàng, cậu chàng đành nhuộm tóc một cách miễn cưỡng, nói mình trông như HKT (*).
(*) Gốc ở đây là 杀马特 (Smart), chỉ trào lưu của giới trẻ ở thập niên 2000, với phong cách thời trang đầu tóc bắt chước các ban nhạc rock Nhật Bản, châu Mỹ… Điển hình ở Việt Nam là hình tượng nhóm HKT huyền thoại.
“Chẳng phải cậu đang theo đuổi Tưởng Du à?” Cố Nghi Lạc khuyên cậu chàng, “Chim công tìm bạn tình còn biết xòe đuôi, cậu có thể để ý hình tượng chút không hả?”
Bình thường Bành Châu lôi thôi đến nỗi râu cằm còn chẳng thèm cạo, cậu chàng nhìn mình trong gương: “Tớ như này không man à?”
“Thẳng nam vô cùng.”
“Người ta đã hết thẳng rồi nha.”
“Tưởng thủ tịch cảm thấy cậu thẳng.”
Bành Châu ấm ấm ức ức: “Vậy được rồi, lát nữa tiện thể cạo râu cho em.”
Thầy Tony: “Được.”
Làm tóc xong hãy còn sớm, thầy Tony nhiệt tình chào mời: “Nếu hai soái ca không vội, chi bằng đi làm nail đi, gần đây đồng loạt giảm giá 50%.”
Hai người tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ, cuối cùng Cố Nghi Lạc dũng cảm ngồi xuống trước, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Tới đây, lề mề cái gì, còn cần vợ nữa hay không?”
Cố Nghi Lạc chọn màu xanh da trời, hỏi thợ làm nail: “Có thể vẽ một chiếc máy bay lên móng tay không ạ?”
Thợ làm nail là một cô nàng khoảng 20 tuổi ngọt ngào đáng yêu, nghe thấy yêu cầu này, cảm thấy rất thú vị: “Có thể chứ. Anh đẹp trai à, bạn trai cậu là phi công?”
Hiển nhiên cô nàng đã nghe được đoạn đối thoại về “thẳng nam” vừa rồi.
“Không phải, anh ấy thích máy bay.” Dù sao cũng không có gì phải giấu diếm, Cố Nghi Lạc đáp, “Anh ấy sắp về nước, tui thử xem, đến lúc đó cho anh ấy một bất ngờ.”
Cô nàng “Woa” một tiếng bày tỏ sự hâm mộ, Bành Châu bĩu môi: “Cậu có chắc đó không phải là khiếp sợ không?”
Bành Châu cắm cúi chọn màu, Cố Nghi Lạc cho rằng để thể hiện thành ý thì phải chọn màu hồng, lần trước Tưởng Du cũng sơn màu hồng.
“Chỗ chúng tôi có mấy loại màu hồng.” Thợ làm nail bày thẻ màu lên bàn, “Hồng barbie, hồng anh đào, hồng san hô, fan não tàn (*), mặc người chọn lựa.”
Bành Châu thấy màu nào cũng cay mắt, sống chết mặc bay nói: “Tôi chỉ có thể chấp nhận được bún ốc (*).”
(*) Tác giả chơi chữ. Hồng barbie, hồng anh đào, hồng san hô lần lượt là 芭比粉, 樱花粉, 珊瑚粉.
Fan não tàn: 脑残粉
Bún ốc: 螺蛳粉
Đều có chữ 粉 (phấn) ở cuối.
Thợ làm nail:?
Cuối cùng Cố Nghi Lạc chọn cho cậu chàng màu xanh Tiffany (*) không khá hơn hồng barbie là bao, lúc sơn móng mặt Bành Châu chảy dài như cái bơm, bốn phía xung quanh tràn ngập hơi thở dân lành bị bức ép làm kỹ nữ.
(*) Màu xanh Tiffany (Tiffany Blue) là tên gọi thông thường của màu xanh nhạt hơn màu trứng Robin, có liên quan đến Tiffany & Co., công ty trang sức ở Thành phố New York do Charles Tiffany và John Young sáng lập năm 1837. Màu này đã được sử dụng trên trang bìa của Tiffany’s Blue Book xuất bản lần đầu tiên vào năm 1845.
Cố Nghi Lạc khuyên cậu chàng: “Cậu nên nghĩ thế này, tuy nhìn cậu trở nên hơi ẻo, nhưng khi lên giường, Tưởng thủ tịch vẫn bị cậu đè, chút hi sinh này coi như là nhường cậu ấy, nói gì thì nói cậu vẫn là ông chồng nhà người ta.”
Bành Châu cảm thấy có lý, rốt cuộc cam tâm tình nguyện duỗi hai tay ra cho thợ nail vần vò.
Cố Nghi Lạc công danh mãn nguyện, cảm thấy trăm năm sau có lẽ cậu sẽ có một chỗ cắm dùi ở miếu Nguyệt Lão.
Trên đường về trường, Cố Nghi Lạc điều tra tình hình quân sự: “Này, người cậu bảo vệ là Tưởng thủ tịch đúng không?”
Bành Châu hãi: “Sao cậu biết?”
Khoái cảm đoán lần nào trúng phóc lần ấy khiến Cố Nghi Lạc vểnh đuôi lên tận trời: “Đoán thôi, cậu là đồ đần.”
Bành Châu tự thấy lỡ lời vội che miệng, sau lại truy hỏi: “Cậu cũng biết vợ tớ bảo vệ ai đúng không?”
Cố Nghi Lạc đắc ý gật đầu: “Nhưng tớ sẽ không nói cho cậu đâu.”
…
Bành Châu siết chặt nắm đấm nhỏ, e ngại anh vệ sĩ đi phía sau, nhất thời không dám ra tay.
Vào trường, vệ sĩ ở lại ngoài cổng, Bành Châu đang định uy hiếp dụ dỗ để cạy miệng Cố Nghi Lạc, chợt thấy Cố Nghi Lạc dừng bước, trước mặt cách khoảng 3 mét có một nữ sinh tóc buông dài đứng đó.
“Cố Nghi Lạc khoa nhạc cụ dây đúng không?”
Nữ sinh đánh giá cậu từ trên xuống dưới, trong lời nói khinh miệt mang theo chút ghen ghét khó tả, nhất là khi nhìn thấy gương mặt cậu.
“Tôi là Quý Doanh Nhã, khoa dương cầm, có chút việc muốn tìm cậu nói chuyện.”
Chập tối, tổ hợp Lạc Tiêu Châu Du trừ Cố Nghi Lạc ra còn ba người tập trung lại ở quán trà sữa cổng trường, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, quan sát một nam một nữ đứng đối diện nhau dưới tàng cây trong sân trường.
Tưởng Du vỗ một chưởng vào cánh tay lộ ra bên ngoài của Bành Châu, phát ra tiếng bép lanh lảnh: “Móa, thời tiết này mà có muỗi.”
Bành Châu coi đây là đánh yêu, nghĩ thầm quả nhiên không uổng công sơn móng tay, cậu chàng cười tươi như hoa: “Cảm ơn vợ.”
Trong ba người Lư Tiêu Địch là người không nhịn nổi nhất, đứng dậy xắn tay áo: “Chị đi đưa nó lọ thuốc đuổi muỗi (*).”
(*) Gốc là 花露水: Dung dịch chuyên dùng để khử mùi, diệt khuẩn, khử độc, tạo mùi thơm, đuổi muỗi, giảm ngứa, khử mùi hôi cơ thể… và để xua “muỗi” Quý Doanh Nhã =]]]]]
Bị Tưởng Du lôi túi kéo lại: “Đi chỉ đánh rắn động cỏ.”
“Vậy phải làm sao?” Lư Tiêu Địch sốt ruột, “Cứ kệ nhìn cô ta bắt nạt Lạc Lạc của chúng ta?”
“Đàn chị chớ xem thường Cố Nghi Lạc.” Tưởng Du nói, “Ai bắt nạt ai chưa biết được đâu.”
Bành Châu cũng rất yên tâm: “Đúng vậy chị, Lạc ca không còn là Lạc ca khi xưa, bên trái tài xế bên phải vệ sĩ, thêm ba người chúng ta, đánh nhau thật thì xem ai sợ ai.”
Lư Tiêu Địch ngồi xuống, lo lắng nói: “Chị sợ cô ta bị thằng Đàm chó má sai khiến, dùng thủ đoạn gì đó.”
Vừa rồi cô dành mấy phút để kể sơ qua về gút mắc giữa Cố Nghi Lạc và cố vấn cũ của khoa dương cầm, Đàm Thiên. Sau khi nghe bảo nữ sinh này tên là Quý Doanh Nhã, chính là hoa khôi của khoa dương cầm, từng qua lại với Đàm Thiên, mấy người cùng khựng lại, trong đầu nổi gió lốc, đưa ra kết luận —— Lẽ nào là đến thị uy?
Nhưng giờ Đàm Thiên nghèo túng hèn hạ đến mức đó, đường đường là hoa khôi của cả khoa còn đi theo gã làm gì?
“Nơi công cộng, cô ta không dám làm gì đâu.” Tưởng Du hất cằm về vị trí của hai người kia, “Với lại mọi người nhìn xem, vẻ mặt của cô ta có giống đang dọa nạt không?”
Cả hội nhìn sang, Bành Châu lắc đầu: “Không giống, trái lại như thể có việc cầu cạnh người ta, bán mình an táng cha đại để vậy.”
Cố Nghi Lạc quay lại dưới sự mong đợi của quần chúng, bị bao vây ở giữa, hết nhìn Lư Tiêu Địch, lại nhìn về phía Bành Châu và Tưởng Du: “Mọi người đều biết rồi?”
“Quan hệ giữa hai ta đã thân đến thế, vậy mà Lạc ca không nói một lời cho tớ.” Bành Châu bất mãn, “Có còn coi tớ là anh em không hả?”
Còn Tưởng Du thì tỏ vẻ rất thấu hiểu: “Chẳng phải chuyện gì hay ho, ai vui cho nổi khi ngày ngày bị nhắc đến? Ngẫm lại cũng căm, nếu là tớ, phang một cục gạch cho gã choáng ngất, rồi lôi trực tràng gã ra buộc thành mấy nút.”
“… Vợ ơi vợ ác quá.”
Lư Tiêu Địch vẫn lo lắng: “Vậy cô đó nói với em cái gì? Có phải đến kéo bè kết phái, muốn chung mối thù với em?”
Bị cả bọn líu ríu đau cả đầu, Cố Nghi Lạc ngồi xuống hút một ngụm trà sữa, nói: “Không có gì, cô ta tìm nhầm người.”
“Tìm nhầm người?”
“Cô ta đến xin em buông tha cho Đàm Thiên, nói bây giờ gã thảm lắm rồi, bị trường học sa thải còn bị cảnh sát áp tải đi hỏi cung, muốn em đừng trừng trị gã nữa.”
Bành Châu không hiểu cho lắm: “Ai trị gã? Đàn chị à?”
Lư Tiêu Địch cũng không hiểu: “Chị chưa kịp ra tay mà.”
“Đó chính là báo ứng của gã.” Tưởng Du khoanh tay trước ngực, “Ông trời trừng phạt gã.”
Cố Nghi Lạc cũng không tìm ra khả năng khác: “Có lẽ thế.”
Nhớ lại dáng vẻ cô gái khóc lóc xin cậu tha cho Đàm Thiên một con đường, cậu không khỏi rùng mình.
Năm đó cậu nhu nhược cầu xin Đàm Thiên buông tha mình cũng hèn hạ như vậy ư?
Mà năm đó không có ai cứu cậu, nên bây giờ sẽ không có ai cứu kẻ đầu sỏ. Có đúng là báo ứng hay không Cố Nghi Lạc không biết, bởi vì biết đâu đây là một vòng tròn nhân quả.
Thật thú vị, Cố Nghi Lạc yên lặng cười một cái, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, gần như không vui vẻ gì hơn.
Có lẽ đã đợi ngày này quá lâu, hoặc có lẽ sự việc đã kết thúc ở đây, không còn cơ hội rửa sạch nỗi oan ức năm đó nữa rồi.
Tối đến lúc về nhà thì Lương Đống lên lớp, Cố Nghi Lạc không muốn làm phiền anh, bèn lên diễn đàn tìm A Đông tán gẫu.
Today Nghi Happy: Hôm nay xảy ra một chuyện hả lòng hả dạ
Dong: Gì vậy?
Today Nghi Happy: Thằng chó má kia bị cảnh sát bắt!
Dong: Chúc mừng.
Today Nghi Happy: Bảo sao hơn nửa tháng không gửi tin nhắn quấy rối cho bạn của tui
Dong: Ừ.
Today Nghi Happy: Sao như thể bạn đã biết hết rồi vậy? [/dòm trộm]
Dong: Lưới pháp luật tuy thưa, nhưng mà khó lọt.
Today Nghi Happy: Phụt, A Đông bạn học luật à?
Dong: Gần đây đọc mấy cuốn sách liên quan đến pháp luật.
Today Nghi Happy: Oa, cái gì A Đông cũng biết, thật tuyệt vời [/mắt tỏa sao]
Dong: Cũng không hẳn, vì giúp một người bạn.
Today Nghi Happy: Hứ, được làm bạn bè của bạn thật hạnh phúc
Ở phòng thí nghiệm, Lương Đống nhìn thấy tin nhắn này thì không khỏi bật cười, nghĩ thầm em đã là bạn trai của anh, vậy mà ngay cả chuyện này cũng không nói cho anh biết, anh nên vui vẻ vì em đối xử khác biệt với anh, hay là nên giận em giấu diếm mọi chuyện?
Thật ra tâm tư của Cố Nghi Lạc rất dễ đoán, xa nhau như vậy, nói cho anh biết thì cũng chỉ khiến anh lo lắng suông, nước xa không cứu được lửa gần, đành phải tâm sự nỗi niềm với cư dân mạng.
Thiết bị trước mặt đang vận hành, phải đợi mấy phút nữa mới có kết quả, Lương Đống tháo găng tay, gõ chữ: Bạn không hạnh phúc à?
Bên kia hồi âm rất nhanh: Tui cũng hạnh phúc chứ, chưa đến một tháng nữa là bạn trai tui về nước rồi! [/xoay vòng]
Dong: Tốt lắm.
Today Nghi Happy: Hê hê hê, có thể súng thật đạn thật rồi [/dê]
Nhớ hôm bữa làm dân mạng bị ép phải nghe kể toàn bộ quá trình phastory sex của mình với người yêu, vành tai Lương Đống ửng hồng: Không phải bạn nói gọi video cũng rất ổn sao?
Today Nghi Happy: Thì cũng khá, nhưng suy cho cùng không thể gãi trúng chỗ ngứa, thiêu thiếu
Dong: …
Today Nghi Happy: Lần sau tui muốn chơi không bao X bên trong [/dê]
Dong: Chơi.
Today Nghi Happy: [ Link: Mười tám thức Long Dương bản update ]
(*) Long Dương (龙阳): chỉ mối quan hệ đồng tính nam, bắt nguồn từ câu chuyện xưa của Long Dương Quân và Ngụy vương.
Today Nghi Happy: Muốn thử lần lượt từng cái, nhất là bị đè lên tường quỳ gối chơi [/dê]
Dong: Chân hết đau chưa?
Today Nghi Happy: Khỏi lâu rồi
Today Nghi Happy: Khoan đã, sau bạn biết tui bị té?
Lương Đống đặt điện thoại xuống, nghĩ thầm đợi lát nữa cầm máy lên, nhất định Cố Nghi Lạc có thể tìm một lý do hợp lý cho anh.
Anh điều chỉnh vị trí của thiết bị, Đổng Tuấn Triết vừa mới tới phòng thí nghiệm, vừa khoác áo blouse trắng vừa đi tới bên cạnh anh: “Lương ca, ông cứ để đó tôi, hôm trước đã nói phần cuối của hạng mục này giao cho bọn tôi mà, lẽ ra lúc này ông nên về nước rồi chứ?”
“Không sao.” Lương Đống vừa ghi chép số liệu vừa đáp, “Mấy ngày nữa thôi.”
Đổng Tuấn Triết chắp tay trước ngực thành kính nói: “Lương ca là thần tiên hạ phàm phổ độ chúng sinh, nếu đám ăn hại bọn tôi không được ông dẫn dắt, đừng nói là tốt nghiệp sớm, không khéo để tốt nghiệp đúng hạn cũng phải tốn công tốn sức.”
Lương Đống cười cười, không nói tiếp.
Dẫu gì anh liều mạng đẩy tiến độ cũng không phải vì bọn họ.
Khi ra khỏi phòng thí nghiệm trời đã nhá nhem tối, mở diễn đàn lên thấy 3 tin nhắn chưa đọc.
—— Toi rồi, ngay cả A Đông cũng biết tui hậu đậu ngã lộn nhào [/đỡ trán]
—— [ viola.jpg] Tui đổi hình dán mới cho Tiêu Tiêu, là máy bay xám nhỏ mà anh ấy thích
—— Thôi không nói nữa tui đi ngủ đây, tỉnh giấc sẽ chỉ còn 23 ngày, hi vọng anh ấy có thể quay về đúng hẹn [/ trăng sáng]
Mở wechat ra, Cố Nghi Lạc làm một người bạn trai khéo léo thấu hiểu lòng người kiêm Người Bảo Vệ tri kỷ, trở nên vừa lý trí vừa kiềm chế, chỉ gửi 2 tin nhắn cho Liang.
Today Nghi Chờ Anh: 【Vẫn chưa tan học ạ?】
Today Nghi Chờ Anh:【 Em ngủ trước nhé, anh làm xong việc thì cũng nghỉ ngơi sớm, nếu sáng mai em dậy vẫn thấy anh viết luận văn, thì anh xong đời! [chém đầu thị chúng.gif] 】
Lương Đống bị hình con gà chíp vàng treo trên cổng thành lắc la lắc lư chọc cười, sau đó quay lại diễn đàn, yên lặng lấy số 23 trừ đi 18.
Còn 5 ngày, bảo bối của anh.
Hết chương 36.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tiểu Lương: Không ngờ đúng không?
_____________
?: Rất muốn edit thành
Bảo bối của Lương Đống: Hu hu hu hu đã nói là cục cưng của nhóm cơ mà
Tưởng Du: Cục cức của nhóm thì có
……..
Nhưng tôi sợ Liang sẽ xiên cả Du Du cả tôi….
Dẫu gì anh liều mạng đẩy tiến độ cũng không phải vì bọn họ.
***
Khoảng cách Liang về nước còn 24 ngày, trò chơi Người Bảo Vệ của nhóm Lạc Tiêu Châu Du và gia quyến vẫn đang được tiến hành vô cùng sôi nổi.
Rõ ràng thông tin đã bị rò rỉ, nhưng các thành viên vẫn nghiêm túc tham gia cái trò như trẻ con mẫu giáo trốn tìm này, khiến Cố Nghi Lạc, người đang tìm mọi cách thu thập tin tình báo, cảm thấy quan ngại vì mình làm rối loạn trật tự công cộng.
Bảo bối của Lương Đống: Hôm nay lại có bạn bị bại lộ ở chỗ tui
Lư Tiêu Địch: Ồ?
Tưởng Du: Ồ
Bảo bối của Lương Đống: Mấy người không hiếu kỳ à?
Anh rể: Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết
Bành Châu: [ yên lặng nhấc tay.gif]
Tưởng Du: ?
Bành Châu: [ buông tay xuống.gif ]
Ông xã của Cố Nghi Lạc: Hiếu kì
Bảo bối của Lương Đống: Anh nói cho em biết anh đang bảo vệ ai trước đã [cười xấu xa.gif]
Ông xã của Cố Nghi Lạc: Vậy thôi
Bảo bối của Lương Đống: Hu hu hu hu đã nói là bé cưng của nhóm cơ mà
Tưởng Du: Bị cát của nhóm thì có
(*) Ở đây Lạc Lạc nói em ấy là “quần sủng” (群宠), nghĩa là người được sủng ái nhất nhóm; Còn Du Du thì bảo là “quần khi” (群欺), 欺là bắt nạt ức hiếp =))))))
Bảo bối của Lương Đống: @Lư Tiêu Địch Chị ơi có khi nào chị bỏ sót em không, sao em cảm giác em không có Người Bảo Vệ thế TAT
Lư Tiêu Địch: Em có!
Bảo bối của Lương Đống: Người Bảo Vệ thân yêu của tớ, lẽ nào bạn nhìn nhầm tên, đi bảo vệ người khác mất rồi? TAT
Buổi tập luyện ban chiều của dàn nhạc bị hủy do nhạc trưởng có việc đột xuất, Cố Nghi Lạc và Bành Châu đi xem dàn nhạc hàng xóm tập một lát, rồi bá vai bá cổ nhau đi tìm thầy Tony.
Lần này là Bành Châu cắt tóc, Cố Nghi Lạc đề cử màu đỏ cho cậu chàng, cậu chàng đành nhuộm tóc một cách miễn cưỡng, nói mình trông như HKT (*).
(*) Gốc ở đây là 杀马特 (Smart), chỉ trào lưu của giới trẻ ở thập niên 2000, với phong cách thời trang đầu tóc bắt chước các ban nhạc rock Nhật Bản, châu Mỹ… Điển hình ở Việt Nam là hình tượng nhóm HKT huyền thoại.
“Chẳng phải cậu đang theo đuổi Tưởng Du à?” Cố Nghi Lạc khuyên cậu chàng, “Chim công tìm bạn tình còn biết xòe đuôi, cậu có thể để ý hình tượng chút không hả?”
Bình thường Bành Châu lôi thôi đến nỗi râu cằm còn chẳng thèm cạo, cậu chàng nhìn mình trong gương: “Tớ như này không man à?”
“Thẳng nam vô cùng.”
“Người ta đã hết thẳng rồi nha.”
“Tưởng thủ tịch cảm thấy cậu thẳng.”
Bành Châu ấm ấm ức ức: “Vậy được rồi, lát nữa tiện thể cạo râu cho em.”
Thầy Tony: “Được.”
Làm tóc xong hãy còn sớm, thầy Tony nhiệt tình chào mời: “Nếu hai soái ca không vội, chi bằng đi làm nail đi, gần đây đồng loạt giảm giá 50%.”
Hai người tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ, cuối cùng Cố Nghi Lạc dũng cảm ngồi xuống trước, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Tới đây, lề mề cái gì, còn cần vợ nữa hay không?”
Cố Nghi Lạc chọn màu xanh da trời, hỏi thợ làm nail: “Có thể vẽ một chiếc máy bay lên móng tay không ạ?”
Thợ làm nail là một cô nàng khoảng 20 tuổi ngọt ngào đáng yêu, nghe thấy yêu cầu này, cảm thấy rất thú vị: “Có thể chứ. Anh đẹp trai à, bạn trai cậu là phi công?”
Hiển nhiên cô nàng đã nghe được đoạn đối thoại về “thẳng nam” vừa rồi.
“Không phải, anh ấy thích máy bay.” Dù sao cũng không có gì phải giấu diếm, Cố Nghi Lạc đáp, “Anh ấy sắp về nước, tui thử xem, đến lúc đó cho anh ấy một bất ngờ.”
Cô nàng “Woa” một tiếng bày tỏ sự hâm mộ, Bành Châu bĩu môi: “Cậu có chắc đó không phải là khiếp sợ không?”
Bành Châu cắm cúi chọn màu, Cố Nghi Lạc cho rằng để thể hiện thành ý thì phải chọn màu hồng, lần trước Tưởng Du cũng sơn màu hồng.
“Chỗ chúng tôi có mấy loại màu hồng.” Thợ làm nail bày thẻ màu lên bàn, “Hồng barbie, hồng anh đào, hồng san hô, fan não tàn (*), mặc người chọn lựa.”
Bành Châu thấy màu nào cũng cay mắt, sống chết mặc bay nói: “Tôi chỉ có thể chấp nhận được bún ốc (*).”
(*) Tác giả chơi chữ. Hồng barbie, hồng anh đào, hồng san hô lần lượt là 芭比粉, 樱花粉, 珊瑚粉.
Fan não tàn: 脑残粉
Bún ốc: 螺蛳粉
Đều có chữ 粉 (phấn) ở cuối.
Thợ làm nail:?
Cuối cùng Cố Nghi Lạc chọn cho cậu chàng màu xanh Tiffany (*) không khá hơn hồng barbie là bao, lúc sơn móng mặt Bành Châu chảy dài như cái bơm, bốn phía xung quanh tràn ngập hơi thở dân lành bị bức ép làm kỹ nữ.
(*) Màu xanh Tiffany (Tiffany Blue) là tên gọi thông thường của màu xanh nhạt hơn màu trứng Robin, có liên quan đến Tiffany & Co., công ty trang sức ở Thành phố New York do Charles Tiffany và John Young sáng lập năm 1837. Màu này đã được sử dụng trên trang bìa của Tiffany’s Blue Book xuất bản lần đầu tiên vào năm 1845.
Cố Nghi Lạc khuyên cậu chàng: “Cậu nên nghĩ thế này, tuy nhìn cậu trở nên hơi ẻo, nhưng khi lên giường, Tưởng thủ tịch vẫn bị cậu đè, chút hi sinh này coi như là nhường cậu ấy, nói gì thì nói cậu vẫn là ông chồng nhà người ta.”
Bành Châu cảm thấy có lý, rốt cuộc cam tâm tình nguyện duỗi hai tay ra cho thợ nail vần vò.
Cố Nghi Lạc công danh mãn nguyện, cảm thấy trăm năm sau có lẽ cậu sẽ có một chỗ cắm dùi ở miếu Nguyệt Lão.
Trên đường về trường, Cố Nghi Lạc điều tra tình hình quân sự: “Này, người cậu bảo vệ là Tưởng thủ tịch đúng không?”
Bành Châu hãi: “Sao cậu biết?”
Khoái cảm đoán lần nào trúng phóc lần ấy khiến Cố Nghi Lạc vểnh đuôi lên tận trời: “Đoán thôi, cậu là đồ đần.”
Bành Châu tự thấy lỡ lời vội che miệng, sau lại truy hỏi: “Cậu cũng biết vợ tớ bảo vệ ai đúng không?”
Cố Nghi Lạc đắc ý gật đầu: “Nhưng tớ sẽ không nói cho cậu đâu.”
…
Bành Châu siết chặt nắm đấm nhỏ, e ngại anh vệ sĩ đi phía sau, nhất thời không dám ra tay.
Vào trường, vệ sĩ ở lại ngoài cổng, Bành Châu đang định uy hiếp dụ dỗ để cạy miệng Cố Nghi Lạc, chợt thấy Cố Nghi Lạc dừng bước, trước mặt cách khoảng 3 mét có một nữ sinh tóc buông dài đứng đó.
“Cố Nghi Lạc khoa nhạc cụ dây đúng không?”
Nữ sinh đánh giá cậu từ trên xuống dưới, trong lời nói khinh miệt mang theo chút ghen ghét khó tả, nhất là khi nhìn thấy gương mặt cậu.
“Tôi là Quý Doanh Nhã, khoa dương cầm, có chút việc muốn tìm cậu nói chuyện.”
Chập tối, tổ hợp Lạc Tiêu Châu Du trừ Cố Nghi Lạc ra còn ba người tập trung lại ở quán trà sữa cổng trường, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, quan sát một nam một nữ đứng đối diện nhau dưới tàng cây trong sân trường.
Tưởng Du vỗ một chưởng vào cánh tay lộ ra bên ngoài của Bành Châu, phát ra tiếng bép lanh lảnh: “Móa, thời tiết này mà có muỗi.”
Bành Châu coi đây là đánh yêu, nghĩ thầm quả nhiên không uổng công sơn móng tay, cậu chàng cười tươi như hoa: “Cảm ơn vợ.”
Trong ba người Lư Tiêu Địch là người không nhịn nổi nhất, đứng dậy xắn tay áo: “Chị đi đưa nó lọ thuốc đuổi muỗi (*).”
(*) Gốc là 花露水: Dung dịch chuyên dùng để khử mùi, diệt khuẩn, khử độc, tạo mùi thơm, đuổi muỗi, giảm ngứa, khử mùi hôi cơ thể… và để xua “muỗi” Quý Doanh Nhã =]]]]]
Bị Tưởng Du lôi túi kéo lại: “Đi chỉ đánh rắn động cỏ.”
“Vậy phải làm sao?” Lư Tiêu Địch sốt ruột, “Cứ kệ nhìn cô ta bắt nạt Lạc Lạc của chúng ta?”
“Đàn chị chớ xem thường Cố Nghi Lạc.” Tưởng Du nói, “Ai bắt nạt ai chưa biết được đâu.”
Bành Châu cũng rất yên tâm: “Đúng vậy chị, Lạc ca không còn là Lạc ca khi xưa, bên trái tài xế bên phải vệ sĩ, thêm ba người chúng ta, đánh nhau thật thì xem ai sợ ai.”
Lư Tiêu Địch ngồi xuống, lo lắng nói: “Chị sợ cô ta bị thằng Đàm chó má sai khiến, dùng thủ đoạn gì đó.”
Vừa rồi cô dành mấy phút để kể sơ qua về gút mắc giữa Cố Nghi Lạc và cố vấn cũ của khoa dương cầm, Đàm Thiên. Sau khi nghe bảo nữ sinh này tên là Quý Doanh Nhã, chính là hoa khôi của khoa dương cầm, từng qua lại với Đàm Thiên, mấy người cùng khựng lại, trong đầu nổi gió lốc, đưa ra kết luận —— Lẽ nào là đến thị uy?
Nhưng giờ Đàm Thiên nghèo túng hèn hạ đến mức đó, đường đường là hoa khôi của cả khoa còn đi theo gã làm gì?
“Nơi công cộng, cô ta không dám làm gì đâu.” Tưởng Du hất cằm về vị trí của hai người kia, “Với lại mọi người nhìn xem, vẻ mặt của cô ta có giống đang dọa nạt không?”
Cả hội nhìn sang, Bành Châu lắc đầu: “Không giống, trái lại như thể có việc cầu cạnh người ta, bán mình an táng cha đại để vậy.”
Cố Nghi Lạc quay lại dưới sự mong đợi của quần chúng, bị bao vây ở giữa, hết nhìn Lư Tiêu Địch, lại nhìn về phía Bành Châu và Tưởng Du: “Mọi người đều biết rồi?”
“Quan hệ giữa hai ta đã thân đến thế, vậy mà Lạc ca không nói một lời cho tớ.” Bành Châu bất mãn, “Có còn coi tớ là anh em không hả?”
Còn Tưởng Du thì tỏ vẻ rất thấu hiểu: “Chẳng phải chuyện gì hay ho, ai vui cho nổi khi ngày ngày bị nhắc đến? Ngẫm lại cũng căm, nếu là tớ, phang một cục gạch cho gã choáng ngất, rồi lôi trực tràng gã ra buộc thành mấy nút.”
“… Vợ ơi vợ ác quá.”
Lư Tiêu Địch vẫn lo lắng: “Vậy cô đó nói với em cái gì? Có phải đến kéo bè kết phái, muốn chung mối thù với em?”
Bị cả bọn líu ríu đau cả đầu, Cố Nghi Lạc ngồi xuống hút một ngụm trà sữa, nói: “Không có gì, cô ta tìm nhầm người.”
“Tìm nhầm người?”
“Cô ta đến xin em buông tha cho Đàm Thiên, nói bây giờ gã thảm lắm rồi, bị trường học sa thải còn bị cảnh sát áp tải đi hỏi cung, muốn em đừng trừng trị gã nữa.”
Bành Châu không hiểu cho lắm: “Ai trị gã? Đàn chị à?”
Lư Tiêu Địch cũng không hiểu: “Chị chưa kịp ra tay mà.”
“Đó chính là báo ứng của gã.” Tưởng Du khoanh tay trước ngực, “Ông trời trừng phạt gã.”
Cố Nghi Lạc cũng không tìm ra khả năng khác: “Có lẽ thế.”
Nhớ lại dáng vẻ cô gái khóc lóc xin cậu tha cho Đàm Thiên một con đường, cậu không khỏi rùng mình.
Năm đó cậu nhu nhược cầu xin Đàm Thiên buông tha mình cũng hèn hạ như vậy ư?
Mà năm đó không có ai cứu cậu, nên bây giờ sẽ không có ai cứu kẻ đầu sỏ. Có đúng là báo ứng hay không Cố Nghi Lạc không biết, bởi vì biết đâu đây là một vòng tròn nhân quả.
Thật thú vị, Cố Nghi Lạc yên lặng cười một cái, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, gần như không vui vẻ gì hơn.
Có lẽ đã đợi ngày này quá lâu, hoặc có lẽ sự việc đã kết thúc ở đây, không còn cơ hội rửa sạch nỗi oan ức năm đó nữa rồi.
Tối đến lúc về nhà thì Lương Đống lên lớp, Cố Nghi Lạc không muốn làm phiền anh, bèn lên diễn đàn tìm A Đông tán gẫu.
Today Nghi Happy: Hôm nay xảy ra một chuyện hả lòng hả dạ
Dong: Gì vậy?
Today Nghi Happy: Thằng chó má kia bị cảnh sát bắt!
Dong: Chúc mừng.
Today Nghi Happy: Bảo sao hơn nửa tháng không gửi tin nhắn quấy rối cho bạn của tui
Dong: Ừ.
Today Nghi Happy: Sao như thể bạn đã biết hết rồi vậy? [/dòm trộm]
Dong: Lưới pháp luật tuy thưa, nhưng mà khó lọt.
Today Nghi Happy: Phụt, A Đông bạn học luật à?
Dong: Gần đây đọc mấy cuốn sách liên quan đến pháp luật.
Today Nghi Happy: Oa, cái gì A Đông cũng biết, thật tuyệt vời [/mắt tỏa sao]
Dong: Cũng không hẳn, vì giúp một người bạn.
Today Nghi Happy: Hứ, được làm bạn bè của bạn thật hạnh phúc
Ở phòng thí nghiệm, Lương Đống nhìn thấy tin nhắn này thì không khỏi bật cười, nghĩ thầm em đã là bạn trai của anh, vậy mà ngay cả chuyện này cũng không nói cho anh biết, anh nên vui vẻ vì em đối xử khác biệt với anh, hay là nên giận em giấu diếm mọi chuyện?
Thật ra tâm tư của Cố Nghi Lạc rất dễ đoán, xa nhau như vậy, nói cho anh biết thì cũng chỉ khiến anh lo lắng suông, nước xa không cứu được lửa gần, đành phải tâm sự nỗi niềm với cư dân mạng.
Thiết bị trước mặt đang vận hành, phải đợi mấy phút nữa mới có kết quả, Lương Đống tháo găng tay, gõ chữ: Bạn không hạnh phúc à?
Bên kia hồi âm rất nhanh: Tui cũng hạnh phúc chứ, chưa đến một tháng nữa là bạn trai tui về nước rồi! [/xoay vòng]
Dong: Tốt lắm.
Today Nghi Happy: Hê hê hê, có thể súng thật đạn thật rồi [/dê]
Nhớ hôm bữa làm dân mạng bị ép phải nghe kể toàn bộ quá trình phastory sex của mình với người yêu, vành tai Lương Đống ửng hồng: Không phải bạn nói gọi video cũng rất ổn sao?
Today Nghi Happy: Thì cũng khá, nhưng suy cho cùng không thể gãi trúng chỗ ngứa, thiêu thiếu
Dong: …
Today Nghi Happy: Lần sau tui muốn chơi không bao X bên trong [/dê]
Dong: Chơi.
Today Nghi Happy: [ Link: Mười tám thức Long Dương bản update ]
(*) Long Dương (龙阳): chỉ mối quan hệ đồng tính nam, bắt nguồn từ câu chuyện xưa của Long Dương Quân và Ngụy vương.
Today Nghi Happy: Muốn thử lần lượt từng cái, nhất là bị đè lên tường quỳ gối chơi [/dê]
Dong: Chân hết đau chưa?
Today Nghi Happy: Khỏi lâu rồi
Today Nghi Happy: Khoan đã, sau bạn biết tui bị té?
Lương Đống đặt điện thoại xuống, nghĩ thầm đợi lát nữa cầm máy lên, nhất định Cố Nghi Lạc có thể tìm một lý do hợp lý cho anh.
Anh điều chỉnh vị trí của thiết bị, Đổng Tuấn Triết vừa mới tới phòng thí nghiệm, vừa khoác áo blouse trắng vừa đi tới bên cạnh anh: “Lương ca, ông cứ để đó tôi, hôm trước đã nói phần cuối của hạng mục này giao cho bọn tôi mà, lẽ ra lúc này ông nên về nước rồi chứ?”
“Không sao.” Lương Đống vừa ghi chép số liệu vừa đáp, “Mấy ngày nữa thôi.”
Đổng Tuấn Triết chắp tay trước ngực thành kính nói: “Lương ca là thần tiên hạ phàm phổ độ chúng sinh, nếu đám ăn hại bọn tôi không được ông dẫn dắt, đừng nói là tốt nghiệp sớm, không khéo để tốt nghiệp đúng hạn cũng phải tốn công tốn sức.”
Lương Đống cười cười, không nói tiếp.
Dẫu gì anh liều mạng đẩy tiến độ cũng không phải vì bọn họ.
Khi ra khỏi phòng thí nghiệm trời đã nhá nhem tối, mở diễn đàn lên thấy 3 tin nhắn chưa đọc.
—— Toi rồi, ngay cả A Đông cũng biết tui hậu đậu ngã lộn nhào [/đỡ trán]
—— [ viola.jpg] Tui đổi hình dán mới cho Tiêu Tiêu, là máy bay xám nhỏ mà anh ấy thích
—— Thôi không nói nữa tui đi ngủ đây, tỉnh giấc sẽ chỉ còn 23 ngày, hi vọng anh ấy có thể quay về đúng hẹn [/ trăng sáng]
Mở wechat ra, Cố Nghi Lạc làm một người bạn trai khéo léo thấu hiểu lòng người kiêm Người Bảo Vệ tri kỷ, trở nên vừa lý trí vừa kiềm chế, chỉ gửi 2 tin nhắn cho Liang.
Today Nghi Chờ Anh: 【Vẫn chưa tan học ạ?】
Today Nghi Chờ Anh:【 Em ngủ trước nhé, anh làm xong việc thì cũng nghỉ ngơi sớm, nếu sáng mai em dậy vẫn thấy anh viết luận văn, thì anh xong đời! [chém đầu thị chúng.gif] 】
Lương Đống bị hình con gà chíp vàng treo trên cổng thành lắc la lắc lư chọc cười, sau đó quay lại diễn đàn, yên lặng lấy số 23 trừ đi 18.
Còn 5 ngày, bảo bối của anh.
Hết chương 36.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tiểu Lương: Không ngờ đúng không?
_____________
?: Rất muốn edit thành
Bảo bối của Lương Đống: Hu hu hu hu đã nói là cục cưng của nhóm cơ mà
Tưởng Du: Cục cức của nhóm thì có
……..
Nhưng tôi sợ Liang sẽ xiên cả Du Du cả tôi….