Chương 14
Hoàng Tuấn Huy nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi Vũ Ngọc Quỳnh, anh nhìn cô với một ánh mắt của một kẻ si tình, anh hít một hơi thật sâu, rồi nói với giọng trầm ấm và đầy chân thành.
“Từ ngày đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, anh biết em là một người đặc biệt đối với anh. Mỗi lần nhìn vào mắt em, anh cảm thấy mọi lo toan dường như đều tan biến, và mọi thứ xung quanh trở nên tươi đẹp hơn. Em làm cho trái tim anh đập nhanh hơn, và anh không thể ngừng nghĩ về em, về nụ cười của em, và về những khoảnh khắc mà chúng ta ở cùng nhau. Anh muốn được ở bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi khó khăn, cùng em chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn. Anh muốn trở thành người mà em có thể dựa vào, người mang lại hạnh phúc cho em. Em có biết không, mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn thấy em bên cạnh anh làm cho anh mỉm cười. Anh yêu cách em cười, cách em nói chuyện, và cách em làm cho thế giới của anh trở nên tốt đẹp hơn. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh, là người mà anh muốn dành trọn tình yêu và sự quan tâm. Vì vậy, anh muốn hỏi em, liệu em có thể cho anh cơ hội để yêu thương và chăm sóc em suốt quãng đời còn lại không? Em có thể trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, để chúng ta cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp và sống hạnh phúc bên nhau không?”
Hoàng Tuấn Huy dừng lại, ánh mắt anh đầy hy vọng và chân thành, chờ đợi câu trả lời từ người mà anh yêu thương. Vũ Ngọc Quỳnh nhìn anh, đôi mắt sáng lên, và cùng với nụ cười ngọt ngào nở trên môi, trái tim cô cũng đập rộn ràng theo từng lời nói của anh. Cô không nghĩ anh cũng có tình cảm với mình, cô nhẹ nhàng đáp:
“Thật ra em cũng có tình cảm với anh, em đồng ý cho anh cơ hội để yêu thương và chăm sóc em, em cũng muốn anh là một phần quan trọng trong cuộc sống của em, vậy nên chúng ta cùng nhau xây dựng tổ ấm nha”
Nghe được câu trả lời của Vũ Ngọc Quỳnh, Hoàng Tuấn Huy vui mừng ôm lấy cô, vậy là từ nay Vũ Ngọc Quỳnh sẽ trở thành bà hoàng của anh rồi, nghĩa đen lẫn cả nghĩa bóng.
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Vũ Ngọc Quỳnh buông Hoàng Tuấn Huy ra, hỏi.
“Anh là ông chủ, đi làm lúc nào chẳng được, em sợ anh không nuôi được em sao?”
Anh đùa sao!? Với gia thế của anh, anh không nuôi được cô thì ai nuôi được đây. Vũ Ngọc Quỳnh cười bất lực nhìn Hoàng Tuấn Huy, nói:
“Không nha, nhưng mà anh như vậy là không có trách nhiệm a, anh không muốn sẽ trở thành người không có trách nhiệm trước mặt các nhân viên vì lý do là anh đi dỗ vợ chứ”
“Sẽ không đâu, không ai dám cả gan nói đâu”
Hoàng Tuấn Huy anh quá mức tự tin rồi nhưng Vũ Ngọc Quỳnh là người vợ tốt nên sẽ không để anh trở thành người không có trách nhiệm đâu.
“Vậy giờ anh đi làm đi, nếu không em sẽ là người đầu tiên nói anh là người không có trách nhiệm đó”
“Anh đi là được, với em anh sẽ không, nhưng trước khi đi em cho anh nụ hôn tạm biệt đi”
Cái người này không biết tốt xấu mà, vì tương lai tươi sáng của hai vợ chồng, Vũ Ngọc Quỳnh kiểng chân hôn lên môi Hoàng Tuấn Huy.
“Vậy có được không, chồng?”
Hoàng Tuấn Huy nở nụ cười mãn nguyện, không phải vì cô hôn anh mà là vì cô gọi anh là “chồng”.
“Tất nhiên là được, vậy tối nay anh sẽ về sớm, ngoan ngoãn chờ anh”
“Dạ được chồng” Hoàng Tuấn Huy vui như đang mở hội, một tiếng là chồng, hai tiếng cũng là chồng, ôi anh sướng quá đi mất, anh thật sự không muốn đi làm chút nào nhưng vì tương lai sau này của bầy con nhỏ nên anh phải đi thôi.
- ----
Hoàng Tuấn Huy rời khỏi thì cũng đã là giờ trưa, Vũ Ngọc Quỳnh ngồi vào bàn lấy giấy và viết chì, đã lâu rồi cô không còn vẽ và thiết kế trang sức nữa, cô muốn vẽ lại hay tạo ra những thiết kế mới cho riêng mình. Vũ Ngọc Quỳnh bắt đầu vẽ, đôi tay di chuyển nhanh nhạy, những đường nét vẽ tinh xảo, không lâu sau một bản vẽ đã hoàn thành. Vũ Ngọc Quỳnh ngắm nhìn hồi lâu, sau đó cô nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời thật đẹp, những đám mây nhẹ nhàng và bồng bềnh lướt qua, cơn gió hiu hiu thổi vào phòng, cô nhắm mắt lại thưởng thức, từ từ Vũ Ngọc Quỳnh chìm vào giấc ngủ. Dường như cô mơ thấy gì đó thì phải, ai đang đứng ở đó vậy, Vũ Ngọc Quỳnh đi được vài bước thì một giọng nói vang lên.
"Ngọc Quỳnh, cô mau quay lại”
“Ai đang nói với tôi đó? Hãy cho tôi biết đi” Vũ Ngọc Quỳnh muốn tiến lại nhưng người đó ngày càng xa tầm với của cô.
“Quay lại mau, nếu không thì sẽ không còn kịp nữa” người đó từ từ biến mất.
Vũ Ngọc Quỳnh mở mắt, thì ra cô nằm ngủ trên bàn và đó chỉ là giấc mơ. Giấc mơ đó sao mà chân thật khiến cô rất sợ. Người đó là ai? Quay lại là sao chứ? Vũ Ngọc Quỳnh trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi và không biết làm thế nào để giải đáp. Lúc này Vũ Ngọc Quỳnh nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy đi ra mở cửa, thì ra là Vũ Nhật An.
“Tìm chị có việc gì sao?”
“À, cũng không có việc gì quan trọng, em muốn hỏi chị vài chuyện”
Nhìn thấy bộ dạng mờ ám của Vũ Nhật An thì Vũ Ngọc Quỳnh biết chẳng có chuyện gì tốt lành rồi.
“Được rồi, vào phòng rồi nói”
Vũ Nhật An bước vào phòng ngồi xuống ghế lúc nãy Vũ Ngọc Quỳnh đã ngồi.
“Chị hai và anh rể làm lành với nhau chưa?”
“Anh chị có giận nhau đâu mà làm lành, em không phải đến đây để hỏi chuyện của anh chị, vào vấn đề chính đi” Vũ Ngọc Quỳnh nhẹ nhàng ngồi lên giường, điềm tỉnh nói.
“Ây da, chuyện là cô vệ sĩ của chị đấy, sao hôm nay không thấy vậy? Không phải theo sát chị 24/24 sao?”
“Chị ở nhà không có đi đâu thì em ấy ở đây làm gì, khi nào chị đi ra ngoài mới gọi cho em ấy, mà em hỏi vấn đề này làm gì?”
“Thì vấn đề em muốn hỏi cơ mà, uhm….cô ấy có bạn trai chưa?”
“Sao em không đi hỏi thẳng con bé mà hỏi chị? Chị đâu có biết, với lại chuyện riêng tư của vệ sĩ chị không hỏi đến, nhưng mà em hỏi để làm gì? Không lẽ…”
“Ờ thì…em hỏi cho biết thôi chứ không có ý gì cả” Vũ Nhật An dường như bị Vũ Ngọc Quỳnh nói trúng tim đen, anh ngại ngùng nói.
“Ây dô, em trai tôi nó biết ngại kìa chèn ơi, vậy là em thích Ái Vy thật à?”
"Cái này không thể gọi là thích, chỉ là em thấy cô ấy có chút thú vị, cho nên tìm hiểu một chút, nhưng em chưa kịp làm gì thì cô ấy trốn mất tiêu, em chưa kịp xin số điện thoại nữa chứ”
“Ái chà chà, con bé nó ngại đó, vậy em có muốn chị giúp không?”
Trong cốt truyện, Vũ Nhật An và Trần Ái Vy là một đôi, tuy nhiên vì lý do gia đình không môn đăng hộ đối nên không thể đến được với nhau, Vũ Ngọc Quỳnh lúc đó thì vừa mới ly hôn và bị trầm cảm suốt thời gian đó nên không thể giúp được gì. Bây giờ thì khác rồi, cốt truyện cũng đã thay đổi ít nhiều so với trước đây, cô sẽ giúp hai người này thành một đôi mỹ mãn.
"Đương nhiên, chủ yếu em đến đây là nhờ chị giúp, chị cho em xin số điện thoại của cô ấy được không?”
“Đương nhiên là được, tuy nhiên, đổi lại là em phải giúp chị một việc”
“Chị cứ nói đi, là việc gì?”
“Chị muốn em điều tra giúp chị thông tin về Lý Tuệ Nhung, Tổng Giám Đốc Công ty thiết kế thời trang Mon”
“Không thành vấn đề nhưng mà chị điều tra cô gái đó để làm gì?” Vũ Nhật An thắc mắc hỏi Vũ Ngọc Quỳnh, Lý Tuệ Nhung không phải là người mới nổi lên như một hiện tượng trong giới thiết kế thời trang cách đây không lâu sao?
Vũ Ngọc Quỳnh mỉm cười không nói, có một số chuyện cô cần phải xác minh lại, nếu nó vẫn cứ xảy ra dù cho cốt truyện có thay đổi thì cô cần phải chuẩn bị tinh thần.
“Từ ngày đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, anh biết em là một người đặc biệt đối với anh. Mỗi lần nhìn vào mắt em, anh cảm thấy mọi lo toan dường như đều tan biến, và mọi thứ xung quanh trở nên tươi đẹp hơn. Em làm cho trái tim anh đập nhanh hơn, và anh không thể ngừng nghĩ về em, về nụ cười của em, và về những khoảnh khắc mà chúng ta ở cùng nhau. Anh muốn được ở bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi khó khăn, cùng em chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn. Anh muốn trở thành người mà em có thể dựa vào, người mang lại hạnh phúc cho em. Em có biết không, mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn thấy em bên cạnh anh làm cho anh mỉm cười. Anh yêu cách em cười, cách em nói chuyện, và cách em làm cho thế giới của anh trở nên tốt đẹp hơn. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh, là người mà anh muốn dành trọn tình yêu và sự quan tâm. Vì vậy, anh muốn hỏi em, liệu em có thể cho anh cơ hội để yêu thương và chăm sóc em suốt quãng đời còn lại không? Em có thể trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, để chúng ta cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp và sống hạnh phúc bên nhau không?”
Hoàng Tuấn Huy dừng lại, ánh mắt anh đầy hy vọng và chân thành, chờ đợi câu trả lời từ người mà anh yêu thương. Vũ Ngọc Quỳnh nhìn anh, đôi mắt sáng lên, và cùng với nụ cười ngọt ngào nở trên môi, trái tim cô cũng đập rộn ràng theo từng lời nói của anh. Cô không nghĩ anh cũng có tình cảm với mình, cô nhẹ nhàng đáp:
“Thật ra em cũng có tình cảm với anh, em đồng ý cho anh cơ hội để yêu thương và chăm sóc em, em cũng muốn anh là một phần quan trọng trong cuộc sống của em, vậy nên chúng ta cùng nhau xây dựng tổ ấm nha”
Nghe được câu trả lời của Vũ Ngọc Quỳnh, Hoàng Tuấn Huy vui mừng ôm lấy cô, vậy là từ nay Vũ Ngọc Quỳnh sẽ trở thành bà hoàng của anh rồi, nghĩa đen lẫn cả nghĩa bóng.
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Vũ Ngọc Quỳnh buông Hoàng Tuấn Huy ra, hỏi.
“Anh là ông chủ, đi làm lúc nào chẳng được, em sợ anh không nuôi được em sao?”
Anh đùa sao!? Với gia thế của anh, anh không nuôi được cô thì ai nuôi được đây. Vũ Ngọc Quỳnh cười bất lực nhìn Hoàng Tuấn Huy, nói:
“Không nha, nhưng mà anh như vậy là không có trách nhiệm a, anh không muốn sẽ trở thành người không có trách nhiệm trước mặt các nhân viên vì lý do là anh đi dỗ vợ chứ”
“Sẽ không đâu, không ai dám cả gan nói đâu”
Hoàng Tuấn Huy anh quá mức tự tin rồi nhưng Vũ Ngọc Quỳnh là người vợ tốt nên sẽ không để anh trở thành người không có trách nhiệm đâu.
“Vậy giờ anh đi làm đi, nếu không em sẽ là người đầu tiên nói anh là người không có trách nhiệm đó”
“Anh đi là được, với em anh sẽ không, nhưng trước khi đi em cho anh nụ hôn tạm biệt đi”
Cái người này không biết tốt xấu mà, vì tương lai tươi sáng của hai vợ chồng, Vũ Ngọc Quỳnh kiểng chân hôn lên môi Hoàng Tuấn Huy.
“Vậy có được không, chồng?”
Hoàng Tuấn Huy nở nụ cười mãn nguyện, không phải vì cô hôn anh mà là vì cô gọi anh là “chồng”.
“Tất nhiên là được, vậy tối nay anh sẽ về sớm, ngoan ngoãn chờ anh”
“Dạ được chồng” Hoàng Tuấn Huy vui như đang mở hội, một tiếng là chồng, hai tiếng cũng là chồng, ôi anh sướng quá đi mất, anh thật sự không muốn đi làm chút nào nhưng vì tương lai sau này của bầy con nhỏ nên anh phải đi thôi.
- ----
Hoàng Tuấn Huy rời khỏi thì cũng đã là giờ trưa, Vũ Ngọc Quỳnh ngồi vào bàn lấy giấy và viết chì, đã lâu rồi cô không còn vẽ và thiết kế trang sức nữa, cô muốn vẽ lại hay tạo ra những thiết kế mới cho riêng mình. Vũ Ngọc Quỳnh bắt đầu vẽ, đôi tay di chuyển nhanh nhạy, những đường nét vẽ tinh xảo, không lâu sau một bản vẽ đã hoàn thành. Vũ Ngọc Quỳnh ngắm nhìn hồi lâu, sau đó cô nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời thật đẹp, những đám mây nhẹ nhàng và bồng bềnh lướt qua, cơn gió hiu hiu thổi vào phòng, cô nhắm mắt lại thưởng thức, từ từ Vũ Ngọc Quỳnh chìm vào giấc ngủ. Dường như cô mơ thấy gì đó thì phải, ai đang đứng ở đó vậy, Vũ Ngọc Quỳnh đi được vài bước thì một giọng nói vang lên.
"Ngọc Quỳnh, cô mau quay lại”
“Ai đang nói với tôi đó? Hãy cho tôi biết đi” Vũ Ngọc Quỳnh muốn tiến lại nhưng người đó ngày càng xa tầm với của cô.
“Quay lại mau, nếu không thì sẽ không còn kịp nữa” người đó từ từ biến mất.
Vũ Ngọc Quỳnh mở mắt, thì ra cô nằm ngủ trên bàn và đó chỉ là giấc mơ. Giấc mơ đó sao mà chân thật khiến cô rất sợ. Người đó là ai? Quay lại là sao chứ? Vũ Ngọc Quỳnh trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi và không biết làm thế nào để giải đáp. Lúc này Vũ Ngọc Quỳnh nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy đi ra mở cửa, thì ra là Vũ Nhật An.
“Tìm chị có việc gì sao?”
“À, cũng không có việc gì quan trọng, em muốn hỏi chị vài chuyện”
Nhìn thấy bộ dạng mờ ám của Vũ Nhật An thì Vũ Ngọc Quỳnh biết chẳng có chuyện gì tốt lành rồi.
“Được rồi, vào phòng rồi nói”
Vũ Nhật An bước vào phòng ngồi xuống ghế lúc nãy Vũ Ngọc Quỳnh đã ngồi.
“Chị hai và anh rể làm lành với nhau chưa?”
“Anh chị có giận nhau đâu mà làm lành, em không phải đến đây để hỏi chuyện của anh chị, vào vấn đề chính đi” Vũ Ngọc Quỳnh nhẹ nhàng ngồi lên giường, điềm tỉnh nói.
“Ây da, chuyện là cô vệ sĩ của chị đấy, sao hôm nay không thấy vậy? Không phải theo sát chị 24/24 sao?”
“Chị ở nhà không có đi đâu thì em ấy ở đây làm gì, khi nào chị đi ra ngoài mới gọi cho em ấy, mà em hỏi vấn đề này làm gì?”
“Thì vấn đề em muốn hỏi cơ mà, uhm….cô ấy có bạn trai chưa?”
“Sao em không đi hỏi thẳng con bé mà hỏi chị? Chị đâu có biết, với lại chuyện riêng tư của vệ sĩ chị không hỏi đến, nhưng mà em hỏi để làm gì? Không lẽ…”
“Ờ thì…em hỏi cho biết thôi chứ không có ý gì cả” Vũ Nhật An dường như bị Vũ Ngọc Quỳnh nói trúng tim đen, anh ngại ngùng nói.
“Ây dô, em trai tôi nó biết ngại kìa chèn ơi, vậy là em thích Ái Vy thật à?”
"Cái này không thể gọi là thích, chỉ là em thấy cô ấy có chút thú vị, cho nên tìm hiểu một chút, nhưng em chưa kịp làm gì thì cô ấy trốn mất tiêu, em chưa kịp xin số điện thoại nữa chứ”
“Ái chà chà, con bé nó ngại đó, vậy em có muốn chị giúp không?”
Trong cốt truyện, Vũ Nhật An và Trần Ái Vy là một đôi, tuy nhiên vì lý do gia đình không môn đăng hộ đối nên không thể đến được với nhau, Vũ Ngọc Quỳnh lúc đó thì vừa mới ly hôn và bị trầm cảm suốt thời gian đó nên không thể giúp được gì. Bây giờ thì khác rồi, cốt truyện cũng đã thay đổi ít nhiều so với trước đây, cô sẽ giúp hai người này thành một đôi mỹ mãn.
"Đương nhiên, chủ yếu em đến đây là nhờ chị giúp, chị cho em xin số điện thoại của cô ấy được không?”
“Đương nhiên là được, tuy nhiên, đổi lại là em phải giúp chị một việc”
“Chị cứ nói đi, là việc gì?”
“Chị muốn em điều tra giúp chị thông tin về Lý Tuệ Nhung, Tổng Giám Đốc Công ty thiết kế thời trang Mon”
“Không thành vấn đề nhưng mà chị điều tra cô gái đó để làm gì?” Vũ Nhật An thắc mắc hỏi Vũ Ngọc Quỳnh, Lý Tuệ Nhung không phải là người mới nổi lên như một hiện tượng trong giới thiết kế thời trang cách đây không lâu sao?
Vũ Ngọc Quỳnh mỉm cười không nói, có một số chuyện cô cần phải xác minh lại, nếu nó vẫn cứ xảy ra dù cho cốt truyện có thay đổi thì cô cần phải chuẩn bị tinh thần.